Chương 41: Kinh nghiệm phong phú
Tôi nhìn Tiết Xán và đột nhiên nhận ra răng bất kể hắn có biểu cảm gì, ngay cả khi hần cười, mất hán vẫn đầy lạnh lẽo và không có chút vui vẻ nào.
"Anh không tin vào tình yêu sao?" Tôi không nhịn được mà hỏi.
"An Tô, đừng nói với ta là nàng tin vào những thứ huyền ảo mơ hồ này." Tiết Xán lạnh lùng đáp
Tôi bỏng không biết phải nói gì.
Không phải do tôi xem phim Quỳnh Dao nhiều mà cảm thấy tình yêu là long trời lở đất. Lúc trước đối với Lưu Tử Hạo, tôi cũng chỉ có cảm giác thích mà thôi. Nhưng Tiết Xán nói vậy, tôi vẫn thấy lạ.
Quan trọng là khi hắn mất ý thức trước đó, rõ ràng hân đã gọi tên của một cỏ gái.
Hơn nữa lúc ở công trường, nữ quý thích Tiết Xán đó cũng đã nói trong lòng hãn vẫn luôn có một người.
"Sao vậy, An Tổ." Thấy tôi không nói gì, Tiết Xán bèn nhướng mày: “Năng sẽ không yêu cầu ta giúp họ chứ?"
"Không có.”
Tiết Xán nói không sai, người quý khác đường. Nếu mỗi cặp tình nhân cách biệt âm dương đều cần Tiết Xán giúp đỡ, vậy hắn sẽ mét chết mất.
"Vậy thì tốt."
Khi thấy khuôn mặt không cảm xúc của Tiết Xán, ma xui quỷ khiến thế nào mà tôi bỗng hỏi: "Tiết Xán, lúc còn sống anh đã thành hôn chưa?"
Tiết Xán nhướng mày cao hơn: "Sao lại hỏi việc này? Nếu đã thành hôn thì thế nào, nàng đang ghen à?"
Ghen cái đầu anh!
"Không, tôi chỉ tò mò hỏi, không muốn trả lời thì thôi."
"Chưa."
"Ha?"
Tôi ngạc nhiên.
Tôi nhìn Tiết Xán, lúc hận chết ít nhất đã hai
mươi lăm tuổi, chẳng phải người cổ đại đều kết hôn sớm sao?
Tiết Xán như nhin ra thắc mắc của tôi bèn nói: "Phụ thân ta chết sớm, ta thừa kế nhà họ Tiết từ năm mười lãm tuổi và bận rộn xử lý công việc của nhà họ Tiết, không có thời gian bàn tới việc hôn nhân."
Không có thể tử?
Vậy là "Uyển Uyến" đó không phải vợ hán?
"Thế anh có thích ai không?" Tôi buột miệng hỏi.
Tôi rõ ràng cảm nhận được Tiết Xin hơi cứng người.
"Không có." Một lát sau, hắn đáp.
"Anh luôn có nha hoàn làm ấm giường hoặc tiểu thiếp phải không?" Lòng tò mò của tôi trôi dậy: "Tôi thấy công tử nhà giàu trong phim truyền hình đều có mấy người."
Tiết Xán nhìn tôi kỳ quặc, có lẽ hấn không ngờ tôi lại mặt dày như vậy, ngay cả chuyện này cũng hỏi,
"Cũng không có."
Tôi ngẩn ra,
Nha hoàn làm ẩm giường cũng không có, điều đó có nghĩa là...
"Má ơi, vậy lần đầu của anh là cho tôi rồi." Tôi kinh ngạc thốt lên, nhưng nói nửa chừng thị bong phản ứng lại mình đang nói gì, thể là sợ hãi vội vàng che miệng.
Nhưng Tiết Xán đã nghe thấy lời tôi nói, hân cụp mắt nhìn tôi, trong đôi mắt đen lỏe lên tia xấu xa.
"Đúng vậy." Hán cau mày: “Thế nào? Có phải cảm thấy mình ăn lời hay không?"
Tôi càng sốc hơn khi thấy hàn thừa nhận.
"Nói đối, rõ ràng là anh có kinh nghiệm như vậy, sao có thể." Tôi nói không hề suy nghĩ, sau khi nói xong mới phát hiện không đúng và ước gì có thể cân đứt lưỡi của mình.
Tiết Xán suy tư.
"Nương tử, có vẻ như nàng rất hài lòng với kỹ thuật của vi phu?" Hần bất ngờ củi xuống cọ môi vào vành tai của tôi, giọng hắn khàn khàn gợi cảm: "Nếu đã vậy, nàng có muốn cảm nhận kinh nghiệm phong phú của vi phu lần nữa hay không?"
Hơi thở lạnh leo mà mấp mờ làm tai tôi đỏ lên.
Lúc này tôi mới nhận ra tôi đã tư đào một cái hố to cho mình nhảy vào,
"Anh đứng nói bậy!" Tôi đỏ mặt, cố giữ bình tinh
Khi tôi nói, Tiết Xán đột nhiên cứng người.
Một giây sau, hân ngừng cười, đầy tôi ra rồi véo cảm tôi.
"Lưỡi của nàng sao vậy?" Tiết Xán nhìn chấm chấm vào miệng tôi và nhíu mày nói.
Tôi ngây người, lúc này mới nhớ tới vết thương ở lưỡi.
"Không sao, hồi nãy nữ quỷ nhập vào người tôi, để đuối cô ta đi, tôi đã cân lưỡi của mình."
Tôi nói một cách thờ ơ, nhưng sắc mặt của Tiết Xán bằng thay đổi. Ta đã nói với nàng đừng dùng máu của mình để đuổi quý rồi mà?"
Tiết Xán tỏ vẻ nghiêm túc, tôi không quá hiểu,
"Chỉ là cần chóp lưỡi thôi, có gì đáng lo đâu..
"An Tổ, nàng tưởng đây chỉ là vết thương bình thường thôi sao?" Tiết Xán tức giận: "Nàng bị thương lúc bị quỷ nhập, quý khí đi vào cơ thể khiến cơ thể của nàng không thể tự phục hồi!"
Tôi trợn tròn mát.
Tôi cũng chợt nhận ra lưỡi của mình vẫn đang chảy màu không ngừng.
"Phái làm sao đây?” Tôi hốt hoảng.
Tiết Xảy véo cảm tôi và nói: "Há miệng."
Tôi ngoan ngoãn há miệng, Tiết Xin đưa ngôn tay vào trong miệng tôi.
Cảnh tượng đó kỳ lạ không thể tả.
Đầu ngôn tay của Tiết Rắn rất lạnh, khi nó chạm vào làm lưỡi, tôi không nhịn được mà run rẩy và liếm nhẹ vào ngôn tay hắn,
Ngay sau đó, tôi cảm thấy Tiết Xán cũng hơi cứng đờ.
Bầu không khi bỗng hơi mập mờ. “Giúp tôi cầm máu." Để làm dịu bầu không khí, tôi chỉ có thể mở miệng và nội một cách mơ hồ.
Tiết Xán đột nhiên rút tay về, tôi đang thắc mác tại sao hàn không cầm máu cho tôi, hần đã bất ngờ ôm lấy eo tôi và củi đầu hôn tôi mãnh liệt.
Tôi trợn tròn mát, hoàn toàn không kịp phản ứng Không phải đang cầm máu à?
Sao từ cầm máu đã thành hôn rồi? Trong khi tôi còn đang ngày người, Tiết Xán đã bá đạo cay miệng tôi ra, chóp lưỡi lạnh lẽo chạm vào lưỡi tôi
Chiếc lưỡi vốn đang bị đau của tôi lập tức được chườm lạnh, mùi máu tươi trong miệng cũng tan bớt đi.
Chóp lưỡi của Tiết Sản nhanh nhẹn quét qua quét lại lưỡi tôi, mãi đến khi máu ngừng hần, hân mới buông tôi ra.
"Quả nhiên cầm máu như thế này sẽ dễ hơn” Tôi bị hôn đến mức đỏ mặt, Tiết Xán. cúi xuống nhìn tôi và cười nói.
Lưu manh!
Mặt tôi càng đỏ hơn, nên tôi giả vờ bình tĩnh hỏi: “Thế có ổn không?”
"Tất nhiên là không. Ta chỉ giúp nàng cầm máu tạm thời, muốn chữa lành vết thương hoàn toàn vẫn phải tìm đại phu”
"Đại phu?”
Tôi khiếp sợ.
Tôi không nghĩ bác sĩ trong bệnh viện biết cách xử lý vết thương có quỷ khi xâm lấn.
Tiết Xán không trả lời tôi mà chỉ bế tôi bước ra khỏi nghĩa trang.
Một chiếc xe thể thao màu lam bất mắt đang đậu trên con đường ngoài nghĩa trang, tôi nhận ra nó là của Tiết Phong.
Tiết Xán ôm tôi vào xe, tôi thấy Tiết Phong đang ngồi ở ghế lái, mặt anh ta đầy ai oán.
Tôi ngạc nhiên: "Tiết Phong, sao anh lại ở đây?"
"Hôm nay sau khi điều tra xong vụ nữ quỷ, tôi vốn đang vội đến cuộc hẹn buổi tối, nhưng Tiết Xán đột nhiên tới tìm tôi và nói em xảy ra chuyện, bảo tôi tới đón em.” Tiết Phong càng ai oán hơn: "Nên biết rằng người tôi hẹn tối nay là một người mẫu Victoria's Secret đấy! Một cơ hội hiếm có vậy mà"
Tiết Phong càng nói càng tủi thân, nhưng Tiết Xán chỉ vô cảm thốt ra hai từ.
"Lái xe."
Tiết Xán lườm một cái.
Chậc, đàn gảy tai quỷ.
"Rồi rồi rồi, dù sao tôi cũng đường đường là Tiết thiếu gia, vừa gặp đôi một người một quỷ này đã biến thành bà mẹ Tiết." Tiết Phong nói dông dài: "Chúng ta đi đâu đây? Ký túc xá của trường hả?"
"Đến phố quỷ” Tiết Xán đáp.
Tôi thấy biểu cảm của Tiết Phong cứng đờ qua gương chiếu hậu.