Hẹn kiếp sau gặp lại chàng Chương 57: Tôi cảm thấy cô rất quen



Chương 57: Tôi cảm thấy cô rất quen




Tạ Phong Tiêu đứng đối diện với tôi và từ từ tháo cặp kính râm trên mặt xuống, để lộ một cặp mắt đào hoa như ngọc lưu ly.

Khác với khuôn mặt anh tuấn của Tiết Xản, đường nét của Tạ Phong Tiêu có hơi mềm mại nữ tính, trong mát có vài phần yêu kiều mê hoặc, các đường nét gương mặt tinh tế, thuộc loại vẻ đẹp phi giới tính.

Tôi và Tạ Phong Tiêu cứ bốn mắt nhìn nhau như vậy, trong khoảng thời gian ngắn có hơi lúng túng không biết phải làm sao.

Ngay lúc tôi đã căng thẳng tới toát mồ hôi tay thì Tạ Phong Tiêu đột nhiên mở miệng nói.

"Vị tiểu thư này, trước kia chúng ta đã từng gặp ở đâu rồi đúng không?”

Phòng viên xung quanh đều trở nên yên lặng, tất cả lặng ngát như tờ.

Tôi sững sờ, khó có thể tin chi chỉ vào minh, mở miệng hỏi: "Anh nói tôi sao?”

Tạ Phong Tiêu gật gật đầu, nói: "Tôi cảm thấy trông cô rất quen mắt.”

Tôi ngây người.

"Tôi là fan hãm mộ của anh, từng tới buổi biểu diễn ca nhạc của anh một lần rồi." Tôi suy nghĩ hồi lâu rồi mới nói ra mối liên hệ duy nhất có khả năng giữa chúng tôi.

Tạ Phong Tiêu sửng sốt một giây, sau đó liên bật cười thành tiếng.

Tôi đột nhiên ý thức được lời minh nói rất ngu ngốc.

Buổi biểu diễn ca nhạc có tới mấy trăm nghìn người, làm sao hắn có thể thấy được tôi?

Tôi lập tức có hơi xấu hổ.

Tạ Phong Tiêu không nói thêm gì nữa, đeo kính râm lên và đi vào phía bên trong khách sạn.

An Nhân cũng rất ngạc nhiên, nhưng cô ta kịp phản ứng lại rất nhanh, liếc tôi một cái róc xương róc thịt rồi vội vã đuổi theo hắn.

Tạ Phong Tiêu tới rất muộn, sau khi hắn tới hầu hết mọi người đều đã đến đông đủ, tôi bước theo cha mẹ nuôi đi vào đại sảnh của khách sạn.

Chỗ ngồi của tôi ở một chiếc bàn bên cạnh, ngồi cùng một bàn với mấy người phụ nữ là họ hàng thân thích của nhà họ An.

Tôi vừa ngồi xuống, cái bàn vốn đang ồn ào náo nhiệt đột nhiên yên lặng.

Một lát sau, di nhỏ thích khua môi múa mép nhất mở miệng nói một cách quái gở: "Ôi, đây không phải bạn gái của thiếu gia Tiết Phong sao? Sao lại ngồi một mình ở đây? Thiếu gia Tiết Phong không ngồi cùng mày à?"

Dứt lời, nhóm khách nữ trên bàn đều cười rộ lên.

Tôi chỉ im lặng, cúi đầu uống nước chanh.

Những người họ hàng thân thích này của nhà họ An từ nhỏ đã không ưa gi tôi, tôi cũng đã quen với việc này.

Thấy tôi không nói lời náo, di nhỏ hử lạnh một tiếng, tiếp tục nói bằng giọng cay nghiệt: "Cũng không biết rốt cuộc là nhà nào sinh ra loại người này, tuổi còn nhỏ mà chỉ biết lả lơi lăng loàn, thật không biết xấu hổ."

Lời này thật sự quá khó nghe, sác mặt tôi có hơi sâm xuống, lạnh te nói: "Cho dù là tôi là lợi lãng loàn cũng còn tốt hơn một số người tuổi đã cao vẫn không có ai thèm lấy."

Di nhỏ đã sắp sang tuổi bốn mươi rồi, bởi vì

tính cách như vậy nên tới giờ cũng chưa lấy chồng được.

Bị tôi chọc trúng chỗ đau, gương mặt di nhỏ bỗng chốc lúc xanh lúc trắng.

Lúc này, mẹ nuôi đã bước tới.

Dì nhỏ vừa nhìn thấy mẹ nuôi liền vội vàng tổ cáo với vẻ mặt ẩm ức: "Chị hai, con gái chị thật sự càng ngày càng giỏi giang, ngay tại đây cũng mắng chửi người ta với lời lẽ bẩn thỉu!"

Mẹ nuôi trừng mắt lườm tôi một cái, ánh mất tóe lửa giận.

"An Tố, con rốt cuộc đã làm loạn đủ chưa há? Hôm nay nên là ngày Nhân Nhân nở mày nở mặt, con có thể đừng lấy lòng mọi người nữa được không?"

Tôi đột nhiên cảm thấy nước chanh trong miệng cũng thật đảng.

Con gái ruột thịt phách lối cũng là nở mày nở mặt, còn con gái nuôi như tôi sơ ý thu hút sự chú ý cũng là lấy lòng mọi người?

Có chỗ dựa là mẹ nuôi, dì nhỏ lập tức lại vênh váo, càng châm chọc khiêu khích tôi nhiều hơn nữa.

"An Tố, tao nghe nói mày đã tìm được đối tượng yêu đương trước cả dì nhỏ của mày, mày có vui không? Thật sự là không biết trời cao đất dày, mày nghĩ mày là ai hả? Với cái tính cách này của mày, nếu không phải nhà họ An chủng tao nhận nuôi mày, không biết chừng mày đã bị bán đi ngủ với lão già xấu xí nào rồi.."

Lời của dì nhỏ càng lúc càng khó nghe hơn, nhưng đang nói nửa chừng, bà ta đột nhiên hét lên một tiếng,

Tôi ngạc nhiên ngẩng đầu, nhìn thấy một ly rượu vang đỏ rơi từ trên đỉnh đầu dì nhỏ xuống, rượu vang tí tách chảy xuống sàn theo mái tóc bà ta.

"Kẻ nào không có mắt dám..." Di nhỏ tức giận mắng chửi, nhưng trong nhảy mất xoay người lại, bà ta liền ngây cả người.

Không chỉ có bà ta, tôi cũng sững sờ khi nhìn thấy chủ nhân của ly rượu.



Không ngờ là Tạ Phong Tiêu.

Tôi thấy Tạ Phong Tiêu lạnh lùng đứng ở đầng đó, nhìn cái đầu đầy rượu vang đỏ của di nhỏ, trong ánh mắt hơi có vẻ nữ tính hiện lên một nét trào phúng.

"Xin lỗi, tay trơn." Phần thản nhiên nói, song giọng điệu lại không hề có ý xin lỗi.

Cơ thể dì nhỏ run lên vì xấu hổ và tức giận, nhưng ngoài mặt lại không dám nói gì.

Ai bảo hắn ta là Tạ Phong Tiêu chứ?

Với sự nổi tiếng như mặt trời ban trưa hiện nay của hân ở giới giải tri này, đến cả các lão làng trong giới cũng phải nể mặt hắn, chứ đừng nói tới một nhà họ An không có nền tảng gì như thế này.

Tạ Phong Tiêu không thèm để ý tới di nhỏ, chỉ củi đầu nhìn vào tay áo mình.

Tay áo sơ mi đen của hắn có dính một chút rượu vang đỏ.

"Cô gì ơi!" Hắn đột nhiên nhìn về phía tôi.

"Tôi sao?" Tôi sững sờ.

"Phải, chính là cô" Tạ Phong Tiêu đáp: “Tôi không biết nhà vệ sinh ở đâu, làm phiền cô dẫn tôi đi được không?"

Không biết nhà vệ sinh ở đâu sao?

Cái cớ hết sức vụng về, kẻ ngu ngốc cũng nhìn ra được Tạ Phong Tiêu đang muốn giúp tôi thoát khỏi tình cảnh xấu hổ này,

Điều này khiến cho không chỉ mẹ nuôi và mấy người họ hàng ngồi cùng bàn kinh ngạc, mà ngay cả nhóm người bàn bên cạnh lúc đầu đang ồn ào cũng đột nhiên im thinh nhìn về phía chúng tôi với ánh mắt khó tin.

Tôi cũng rất khiếp sợ.

Là fan hâm mộ của Tạ Phong Tiêu, tôi đương nhiên biết hằn từ trước đến nay vẫn luôn có tiếng là lạnh lùng, tại sao lại muốn xen vào việc của người khác tới giúp đỡ tôi?

Mặc dù trong lòng tôi rất nghi ngờ, nhưng nhìn biểu cảm oản giận của di nhỏ ở bên cạnh, tôi quả thật không muốn tiếp tục ở lại chỗ này.

"Được, để tôi đưa anh đi."

Tôi nhanh chóng đứng lên và cùng Tạ Phong Tiêu rời khỏi đại sảnh trước ảnh nhìn kinh ngạc soi mói của những người xung quanh.

Đi tới hành lang, tôi nhẹ nhõm thở phào.

Dáng vẻ như trút được gánh nặng của tôi hiển nhiên rất rõ ràng, Tạ Phong Tiêu bên cạnh khẽ nhếch khóe miệng lên nói: "Cô không sao chứ?"

Tôi có hơi lúng túng đáp lại: "Ban nãy thật

sự cám ơn anh."

"Không có việc gì." Vẻ mặt Tạ Phong Tiêu chẳng hề để ý: “Là bọn họ nói chuyện hơi quá đáng."

Tôi không biết nói cái gì, chỉ có thể tiếp tục cười.

Tạ Phong Tiêu liếc nhìn tôi một cái, khỏe miệng càng cong hơn.

"Không hiểu vì sao, tôi cảm thấy cô rất quen, thấy cô bị bat nặt là không nhịn được muốn giúp đỡ.” Hắn chậm rãi nói: "Cảm giác đó... giống như hai chúng ta đã quen biết từ rất lâu rồi."

Tôi ngây người.

Tạ Phong Tiêu vừa nói như vậy, tôi cũng đột nhiên phát hiện bản thân cũng có cảm giác quen thuộc rất kỳ lạ khi tiếp xúc với hắn ở khoảng cách gần như thế.

Chắc là vì tôi đã xem áp phích và MV của hắn quá nhiều rồi chăng?

Lúc này, Tạ Phong Tiêu nhìn tôi và bất chợt lên tiếng: “Vừa nãy tôi nghe bọn họ nói, cô là trẻ mồ côi sao?"

Tôi sững sờ, không ngờ rằng hắn lại hỏi vấn đề riêng tư như thế.

Nhưng tôi vẫn gật đầu: "Đúng."

Ánh mất Tạ Phong Tiêu lỏe lên một ảnh sáng kỳ lạ.

"Có thể hỏi thăm một chút được không, trước khi cô được nhà họ An nhận nuôi đã ở trại trẻ mồ côi nào vậy?"

Tôi càng thấy kỳ quái, nhưng vẫn trả lời thành thật: “Trại trẻ mồ côi Bầu Trời."

Lần này, tôi nhìn thấy rõ ràng sự ngạc nhiên hiện trên gương mặt Tạ Phong Tiêu.

"Trại trẻ mồ côi Bầu Trời?" Hàn tự lẩm bẩm giống như đang xác nhận lại cùng tôi: "Là trại trẻ mồ côi Bầu Trời ở thành phố Sư?"

"Đúng vậy."

Mắt Tạ Phong Tiêu bỗng nhiên hiện lên vẻ mừng rỡ, so với vẻ thờ ơ thường ngày cứ như hai người hoàn toàn khác nhau.

Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện