Chương 63: Tiết Xán đã trở lại
Chương 63: Tiết Xán đã trở lại
Khoảnh khắc tôi nghe thấy giọng nói này, cả cơ thể không tự chủ được mà run rấy. Giọng nói này là... Làm sao có thể... Không phải tháng sau hẳn mới trở về sao? Tôi vẫn còn đờ đẫn thì chủ nhân của giọng nói đã mất đi kiên nhẫn.
Giây tiếp theo, cánh tay của tôi bị túm lấy, cả người bị kéo lên khỏi mặt đất và ngã vào một vòng tay lạnh lẽo. Tôi bối rối ngước mắt lên, nhìn thấy gương mặt anh tuấn gần trong gang tấc.
Vân là khuôn mặt khôi ngô đến nỗi người và thần đều phẫn nộ như trước, nhưng mái tóc đen dài như mực đã bị cắt thành tóc ngắn gọn gàng, tóc mai tản mát nơi thái dương, khiến cho gương mặt lạnh lùng ngày trước trở nên khí khái hơn mấy phần.
Áo bào dài màu đen cũng đã thay bằng áo sơ mi trắng cắt may vừa vặn, ôm lấy thân hình hoàn mỹ.
Không chỉ có vậy, hắn không còn là một hồn ma hư vô nữa, mà đã là một thực thể thật sự. Tôi thậm chí còn có thể cảm nhận một cách rõ ràng vòng tay hắn đang ôm lấy tôi và lồng ngực căng đầy trước tay tôi. Tôi hoàn toàn ngây ra. Đây là... Tiết Xán?
Ngay lúc tôi đang khiếp sợ thì đôi mắt đen của Tiết Xán chậm rãi quét một lượt trên người tôi, đáy mắt dường như có lửa bằng bùng cháy. Lúc này tôi mới kịp nhận ra, trên người mình còn đầy trứng thối và rau quả dập nát.
Tôi hơi xấu hổ, giãy giụa muốn lùi về phía sau và nói: “Tôi bẩn lắm, anh đừng chạm vào tôi” Sự tức giận trong mắt Tiết Xán lập tức bùng nổi! Hắn không cho tôi bất kỹ cơ hội nào để lùi về phía sau, một tay túm lấy cánh tay dính đầy trứng gà thối của tôi, giam cầm tôi trong lồng ngực hắn. Tôi nhìn thấy dịch trứng gà trên người mình dây vào áo sơ mi của Tiết Xán, thoáng chốc thật sự đau lòng...
Cái áo sơ mi này hẳn là rất đắt. Tiết Xán túm lấy cằm của tôi, bắt tôi ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào đôi mắt đen giận dữ của hẳn.
“An Tố, em to gan thật đấy” Tiết Xán nghiến răng nghiến lợi: “Chụp ảnh cùng gã đàn ông khác sau lưng tôi cũng thôi đi, còn dám khiến bản thân thảm thương như vậy?” Chụp ảnh cùng gã đàn ông khác?
Tôi lập tức phản ứng lại, trợn tròn mắt: “Giấc mơ tối qua, thật sự là anh sao?” “Đúng vậy! Tối hôm qua tôi đã nói cho em biết hôm nay sẽ trở về, em còn dám bị thương thành như vậy?” Bàn tay Tiết Xán túm cằm tôi càng mạnh hơn: “Nói, là ai làm em thành thế này”
Tốt xấu gì cũng chung sống với Tiết Xán một thời gian rồi, tôi nhận ra hẳn thật sự đang giận.
Hơn nữa còn rất rất tức giận.
“Tôi...”
Tôi không biết trả lời thế nào.
Chẳng lẽ muốn tôi ăn ngay nói thật, rằng đám người xung quanh này đã đánh tôi bị thương?
Vậy không chừng Tiết Xán sẽ tảm máu cả ngôi trường này của chúng tôi mất.
Thấy tôi không nói lời nào, Tiết Xán cười nhạt một tiếng. “Em không nói cũng không sao” Ánh mắt của hắn chăm chậm quét qua bốn phía: "Bởi vì tôi đã biết”
“Tên này là kẻ đẩy em đầu tiên”
“Tên này giẫm gãy cổ tay em”
“Tên này là kẻ đầu tiên ném trứng gà vào em”
Tiết Xán thuật lại những chuyện đã xảy ra với tôi mà không hề thể hiện thái độ gi, từng chuyện từng chuyện một, không bỏ sót chỗ nào.
Những người xung quanh ban đầu còn đang đắm chìm trong sự kinh ngạc khi Tiết Xán đột nhiên xuất hiện, bây giờ đã hoảng sợ tới nỗi mặt mũi tái nhợt...
Người đàn ông này không phải vừa mới xuất hiện sao? Tại sao lại giống như tận mắt chứng kiến vậy?
Sau khi liệt kê toàn bộ hành vi của đám người này xong, Tiết Xán lại nhìn xuống tôi: "An Tổ, em nói xem, món nợ này phải tính toán thể nào đây?"
Trái tim tôi thất lai.
Tôi không phải thánh mẫu, đương nhiên cũng rất hận đám người này làm mình bị thương, nhưng tôi cũng không dám tưởng tượng tới cái mà Tiết Xán gọi là "tính sở". Giết những người này sao?
Như vậy vẫn còn nhẹ nhàng chán, với tính cách của Tiết Xán, có lẽ hắn sẽ trực tiếp làm bọn họ hồn bay phách tán.
"Tiết Xán, bỏ đi." Nghĩ vậy, tôi vội vàng nói: "Những người này chỉ bị Chung Tuyết mê hoặc..."
Tôi đột nhiên sửng sốt.
Đúng rồi, Chung Tuyết đâu?
Tôi vội vã nhìn xung quanh, phát hiện tên đầu sỏ gây chuyện Chung Tuyết chẳng biết đã biển mất từ lúc nào.
Tiết Xán cũng không hề ngạc nhiên, chỉ cười nhạt một tiếng: "Yên tâm, món nợ với cô ta, tôi đương nhiên sẽ tính toán rõ ràng. Nhưng những người này đánh em bị thương, cũng phải trả giá đất"
Tôi hoảng hốt.
Đảm người này chỉ hơi quá đáng, cũng không đáng phải chết.
Tôi giữ chặt tay áo của hần, hạ thấp giọng: "Tiết Xán, bây giờ anh đã là con người rồi, không nên tùy tiện giết người”
Tiết Xán hạ ánh mắt xuống nhìn tôi, trầm ngâm một lát rồi nói: "Được."
Tôi còn chưa kịp thở phào, hắn lại mở miệng: "Tôi dùng thân phận con người tính toán món nợ này"
Tôi còn chưa kịp phản ứng lại, Tiết Xuân liên hơi hất đầu, một nhóm vệ sĩ áo đen đột nhiên xuất hiện.
"Mấy người." Tiết Xán thán nhiên nói: "Xứ lý đám người kia cho tôi"
"Vâng, Chủ tịch Tiết" Đảm vệ sĩ kia đồng thanh đáp lại, lập tức lao về phía đám sinh viên xung quanh,
Những sinh viên đó lập tức tái mặt, la hét không ngừng, cố gắng chạy trốn.
Nhưng họ chi là một đám học trò trói gà không chặt, làm sao là đối thủ của những vệ sĩ chuyên nghiệp. Ngay lập tức, bọn họ đều bị nhóm người áo đen đè ngã xuống đất, kêu rên liên hồi.
Một số sinh viên vẫn còn cao ngạo, mặc dù bị khổng chế nhưng vẫn tức giận bất bình hét lên: "Anh đừng tưởng anh là chủ tịch tập đoàn Tiết Thị thì ngon nhé! Ban ngày ban mặt, anh dám đánh chúng tôi sao!"
Khóe miệng Tiết Xán nhếch lên một độ cong tàn nhẫn: “Tôi làm cho cậu xem thử nhé, xem tôi có dám hay không."
Dứt lời, những vệ sĩ kia lập tức bẻ gảy cánh tay của mấy sinh viên kêu cái rắc.
"Á!"
Đám sinh viên đó kêu la thảm thiết.
"Anh, làm sao anh dám... Vẻ mặt bọn họ trắng bệch, khó có thể tin hét lên: "Chúng tôi là sinh viên đại học! Là tinh anh của xã hội này! Anh lại dám... á!"
Bọn họ còn chưa nói hết câu, vệ sĩ lại tung một đòn gọn gẽ, đá họ ngã nhào trên mặt đất.
"Sinh viên đại học?" Tiết Xán càng cười lạnh lùng hơn: "Cậu đã nhắc nhở tôi đó."
Hån hơi quay đầu lại, nói với một vệ sĩ ở phía sau: "Gọi quản sinh của trường này tới đây
Chỉ khoảng mười phút sau, tôi đã thấy hiệu trưởng thở hồng hộc chạy tới.
Nhìn thấy Tiết Xán, hai chân ông ta mềm nhũn, suýt chút nữa ngã quỵ.
“Chủ tịch Tiết, ngài, sao ngài lại tới đây... mà không nói tiếng nào." Hiệu trưởng nở nụ cười nịnh bợ.
Tiết Xán không thèm để ý tới ông ta, chi nói: "Đuổi học toàn bộ những sinh viên này"
Hiệu trưởng bối rối: “Đông sinh viên như vậy, chỉ sợ là..."
Tiết Xán không trả lời, chỉ ngẩng đầu nhìn về phía hiệu trưởng. Đôi mắt đen nhánh đột nhiên hiện lên ánh tím đầy mê hoặc.
Mặt hiệu trưởng bỗng dung ngày ra.
Giây tiếp theo, ông ta quay sang và hung dữ quát nạt lũ sinh viên kia: "Đám nhãi con chúng mày, đuổi học! Đuổi học hết!" Đám sinh viên kia hoàn toàn sợ hãi, mặt mũi trắng bệch cầu xin tha thứ.
"Đừng mà... xin đừng đuổi học chúng tôi, cầu xin ông đó hiệu trưởng!"
"Cầu xin Chủ tịch Tiết, chúng tôi sai rồi, chúng tôi không nên bắt nạt An Tố!"
"Chúng tôi sẽ xin lỗi An Tố! Chỉ xin đừng đuổi học chúng tôi!"
Đám người kia không ngừng kêu rên, nhưng Tiết Xán chẳng thèm để ý tới, chỉ xoay người bể tôi lên. Lúc này tôi mới binh tĩnh lại.
"Tiết Xán, đuổi học bọn họ có phải hơi quá đáng hay không?" Tôi vội vàng nói: "Dạy dỗ bọn họ một chút là được rồi" Tiết Xán nhìn về phía tôi, lửa giận trong mắt vẫn bùng cháy điên cuồng.
"An Tổ, em còn có tâm trạng quan tâm sống chết của bọn họ sao?" Hần hét về phía tôi: "Trước hết nhìn xem em đã thành bộ dạng gì rồi!"
Lần đầu tiên tôi thấy Tiết Xán tức giận đến vậy, liền không dám nhiều lời, chỉ có thể nói: "Tiết Xán, thả tôi xuống, tôi còn phải kiểm tra
"Em như vậy còn kiểm tra cái gì!” Tiết Xán càng căm giận, quay đầu nói với hiệu trưởng: “Chuyển buổi kiểm tra của An Tổ sang ngày mai!"
Tôi ngây người.
Môn thi này của tôi có tới vài trăm người, sao có sắp xếp lại từ đầu? Nhưng hiệu trưởng lại trả lời không hề do dự: “Vâng, Chủ tịch Tiết
"Hơn nữa." Tiết Xán sa sầm gương mặt, quét mắt nhìn bốn phía rồi lạnh lùng nói: "Phá hủy tòa nhà này đi, tôi không muốn nhìn thấy nơi An Tổ bị thương"