Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị Chương 1321: Đổi tên là Eo Nhỏ đi nhé

Nghe được câu trả lời của Dạ Ngọc Mị, cô gái áo trắng dùng giọng cười đùa trào phúng nói:

- Dạ Ngọc Mị, chẳng lẽ trên thế giới thiếu linh khí này đã làm cho đầu óc của ngươi bị thoái hóa sao? Một vấn đề đơn giản như vậy mà còn hỏi, tất nhiên ta hy vọng tìm được Nguyệt sư tỷ, như vậy ta sẽ được tưởng thưởng nhiều thứ, điều này có gì không bình thường?

- Chỉ sợ không phải chỉ đơn giản là tưởng thưởng như vậy.

Dạ Ngọc Mị lạnh lùng nói.

- Dạ Ngọc Mị, ngươi chỉ là tù nhân của ta, ngươi không có tư cách hỏi nhiều như vậy.

Cô gái áo trắng có chút tức giận:

- Cuối cùng ta cảnh cáo ngươi, nếu không muốn chết thì lập tức nói rõ, Nguyệt sư tỷ đang ở đâu?

Cảm nhận được ánh mắt lạnh lẽo đầy sát khí của đối phương, Dạ Ngọc Mị chợt mỉm cười, tâm tư thay đổi khá nhanh, nàng chợt có ý:

- Ngươi thật sự muốn biết Nguyệt Thanh Nhã ở đâu sao? Tốt lắm, ta sẽ cho ngươi biết.

- Nói mau.

Cô gái áo trắng nói.

- Muốn tìm Nguyệt Thanh Nhã thì ngươi phải tìm được một người đàn ông tên là Hạ Thiên, hắn biết Nguyệt Thanh Nhã ở chỗ nào.

Dạ Ngọc Mị nói ra từng chữ, nếu nàng đã không còn hy vọng chạy thoát, như vậy chỉ có thể tiếp tục kéo tên Hạ Thiên xuống nước.

- Hạ Thiên sao?

Cô gái áo trắng cười lạnh lùng nói:

- Chính là tên đàn ông hạ cấm chế lên ngươi cô sao?

- Không sai.

Dạ Ngọc Mị khó nói được vài lời thật:

- Chờ ngươi tìm được hắn, có thể tìm đến Nguyệt Thanh Nhã.

- Hắn và Nguyệt sư tỷ có quan hệ gì?

Cô gái áo trắng nhìn chằm chằm vào Dạ Ngọc Mị, giống như muốn nhìn thấu nội tậm.

- Ngươi đi đến mà hỏi Nguyệt Thanh Nhã.

Dạ Ngọc Mị thản nhiên nói, không biết vì sao nàng lại không nói ra quan hệ giữa Hạ Thiên và Nguyệt Thanh Nhã.

- Rất tốt, vậy thì ngươi đi chết đi.

Cô gái áo trắng chợt lật tay, thanh đoản kiếm phóng về phía cuống họng của Dạ Ngọc Mị.

Dạ Ngọc Mị không tránh né, căn bản nàng cũng không tránh, cái phi kiếm nho nhỏ này nếu không có gì bất ngờ xảy ra sẽ xuyên thủng cuống họng của mình, mà nàng sẽ trở thành một bộ tử thi giống như bốn năm người ở thành phố Nhạc Nam bị phi kiếm xuyên qua cuống họng.

Tử vong đến quá đột nhiên, điều này làm cho Dạ Ngọc Mị không có chuẩn bị tâm lý, nhưng nàng rất bình tĩnh, thậm chí còn sinh ra cảm giác giải thoát. Nàng thật sự không quá nhung nhớ thế giới này, thậm chí còn xem thế giới này là ác mộng.

Phi kiếm đến gần, Dạ Ngọc Mị nhắm mắt, nàng giống như nghe thấy tiếng kêu gọi, có người gọi nàng là Tiểu Mị, có kẻ gọi nàng là Mị Di, có người gọi là Bánh Bao Lớn. Trong đầu nàng cũng tự giác hiện ra hình bóng vài người, là Nguyệt Thanh Nhã đã từng là chị em của nàng, có Tống Ngọc Mị luôn tôn kính nàng, còn có tên khốn kiếp Hạ Thiên.

- Không đúng, sao mình lại nghĩ đến tên khốn nạn kia?

Dạ Ngọc Mị cảm thấy khó tưởng, nàng cuối cùng biết mình còn ràng buộc với thế giới này, nhưng nàng tin, ràng buộc này tuyệt đối không có tên khốn nạn Hạ Thiên kia.

Nhưng ngay sau đó Dạ Ngọc Mị đã có phản ứng, nàng nghe thấy tiếng kêu Bánh Bao Lớn, mà cũng không phải tiếng kêu hư vô. Nàng thật sự nghe thấy tiếng kêu như vậy, nói cách khác, cũng không phải vì nàng nhớ đến Hạ Thiên, mà là vì tên khốn kia thật sự ở bên cạnh nàng.

- Bánh Bao Lớn, thật sự là không muốn cứu chị.

Âm thanh của Hạ Thiên truyền vào trong tai Dạ Ngọc Mị, mà Dạ Ngọc Mị cũng đột nhiên phát hiện cơ thể mình chợt nhẹ, vòng eo mảnh lại bị một cánh tay có lực ôm lấy, sau đó nàng còn nghe thấy tiếng cảm thán:

- Bánh Bao Lớn, eo chị quá mảnh, chị nên gọi là eo mảnh thì hay hơn.

Dạ Ngọc Mị hận không thể bóp chết tên khốn nạn này, kiếm khí của người Phiêu Miểu tiên môn còn đang đuổi theo, hắn còn có tâm ý đùa giỡn.

Dù Dạ Ngọc Mị đã bị phong bế công lực nhưng vẫn hiểu rõ tình huống hiện tại, khi thanh phi kiếm của cô gái áo trắng thuộc Phiêu Miểu tiên môn sắp xuyên thủng cuống họng thì Hạ Thiên ôm nàng lách đi. Nhưng phi kiếm cũng không dừng lại mà tiếp tục bám theo như hình với bóng, lúc này dù là nàng hay Hạ Thiên thì cũng ở vào trong

trạng thái nguy hiểm.

Hạ Thiên nhanh chóng đạp Phiêu Miểu Bộ để né tránh sự truy kích của phi kiếm, nhưng dù tốc độ của hắn có nhanh thế nào, dù Phiêu Miểu Bộ có tinh diệu ra sao, hắn vẫn không thể nào thoát khỏi sự truy đuổi của thanh phi kiếm kia.

- Phiêu Miểu Bộ, ngươi là ai?

Cô gái áo trắng chợt rung tay, nàng thu hồi phi kiếm, đồng thời quát lên.

- Nói nhảm, tất nhiên tôi là đàn ông.

Hạ Thiên lười biếng nói, vài phút trước hắn đã đến đây, sau đó ẩn nấp ở gần đó, khi biết cô gái áo trắng muốn giết Dạ Ngọc Mị thì hắn mới ra tay cứu giúp. Đến lúc này hắn rốt cuộc không hiểu, mình không nỡ để Dạ Ngọc Mị chết đi hay vì thần tiên tỷ tỷ, chính hắn cũng không rõ ràng điều này.

Chính vì hắn đã đến đây sớm vài phút, vì vậy mà Dạ Ngọc Mị và cô gái áo trắng đối thoại với nhau, căn bản đều được hắn nghe thấy. Lúc đó hắn phát hiện sự việc có chút không ổn, Phiêu Miểu tiên môn hình như có rất nhiều người đến đây, cô gái áo trắng này chỉ là một trong số đó mà thôi. Khi hắn và cô gái áo trắng kia giao thủ thì càng cảm thấy phiền, vì hắn phát hiện công lực của đối phương không thua kém gì mình, vì vậy muốn xử lý nàng ta cũng khó khăn.

- Thì ra ngươi là Hạ Thiên.

Cô gái áo trắng chợt hiểu ra vấn đề.

- Mình quả nhiên không giống người thường.

Hạ Thiên lại bắt đầu tự kỷ.

- Ngươi và Nguyệt sư tỷ có quan hệ thế nào? Sao ngươi biết Phiêu Miểu Bộ?

Cô gái áo trắng quát hỏi.

- Cô muốn biết sao?

Hạ Thiên hỏi ngược lại một câu:

- Cô là ai?

- Ta là Hoàng Tĩnh Di, Nguyệt Thanh Nhã là sư tỷ của ta, ta đến đây là vì tìm Nguyệt sư tỷ.

Cô gái áo trắng chợt dùng giọng hòa hoãn nói:

- Nếu ngươi biết Nguyệt sư tỷ ở đâu, làm phiền nói cho ta biết, ta sẽ cảm tạ ngươi.

- À, Nguyệt sư tỷ để tôi cho các người biết, không cần tìm, mau về nhà đi.

Hạ Thiên lười biếng nói:

- Chị ấy sống ở đây rất tốt, cũng không cùng các người quay về.

- Dù Nguyệt sư tỷ không muốn về, ta cũng muốn gặp.

Hoàng Tĩnh Di cười một tiếng:

- Kính xin ngươi nói cho ta biết Nguyệt sư tỷ đang ở đâu.

- Như vậy sao, ta sẽ suy xét.

Hạ Thiên tỏ ra chăm chú.

- Ta cũng cho ngươi đủ thời gian để suy xét.

Hoàng Tĩnh Di cười nhạt một tiếng:

- Trước hừng đông cho ta đáp án là được.

Vẻ mặt Hạ Thiên dần trở nên âm trầm, mười phút sau khôi phục lại như thường, sau đó hắn khó khăn đưa ra quyết định:

- Được rồi, tôi nói cho cô biết, chị ấy đang ở một nơi gọi là Rome, nơi đó có một ngọn núi tên là Alps, chị ấy đang ở trên đó.

- Cách xa nơi này không?

Cô gái áo trắng tên là Hoàng Tĩnh Di chợt hỏi.

- Không quá xa, một hai ngày là có thể đến.

Hạ Thiên tỏ ra thành thật.

- Trừ các ngươi ra, có ai biết Nguyệt sư tỷ ở đó nữa không?

Hoàng Tĩnh Di trầm ngâm một chút rồi mở miệng hỏi.

- Không có, chỉ chúng ta biết rõ mà thôi.

Hạ Thiên lắc đầu.

- Rất tốt.

Hoàng Tĩnh Di chợt nở nụ cười quỷ dị, sau đó cổ tay run lên, phi kiếm lại bắn về phía Hạ Thiên:

- Các người có thể đi chết được rồi.

Hạ Thiên ôm Dạ Ngọc Mị nhanh chóng lui ra phía sau, nhưng hắn vẫn không thể nào thoát khỏi sự đeo bám của phi kiếm, mà lúc này Hoàng Tĩnh Di cũng bay lên, chợt vỗ bàn tay trắng nõn về phía trước.

Khoảnh khắc này Hạ Thiên chợt cảm thấy một luồng áp lực cực lớn, hắn hiểu người phụ nữ tên là Hoàng Tĩnh Di này trước đó còn ẩn giấu thực lực, thực lực thật sự của nàng rõ ràng còn mạnh hơn.

- Eo nhỏ, chúng ta chạy thôi.

Hạ Thiên ôm Dạ Ngọc Mị bay lên không, sau đó phóng về phương xa.

- Muốn chạy sao? Không dễ dàng vậy đâu?

Hoàng Tĩnh Di cười lạnh một tiếng, nàng cũng bay lên phóng theo Hạ Thiên và Dạ Ngọc Mị, phi kiếm vẫn bám theo như hình với bóng, chăm chú đuổi theo Hạ Thiên không tha, chỉ cần có hơi chậm là sẽ bị xuyên thủng ngay.

Một tình huống truy đuổi được triển khai, thân pháp của Hoàng Tĩnh Di cũng giống như Hạ Thiên, đều xuất phát từ Phiêu Miểu tiên môn, không có sự khác nhau. Vì vậy lúc này bọn họ truy đuổi chẳng khác nào tỷ thí công lực ai mạnh hơn, cuối cùng kẻ mạnh sẽ chiếm ưu thế.

Vài phút sau Hoàng Tĩnh Di cuối cùng cũng bộc lộ ưu thế, khoảng cách giữa nàng và Hạ Thiên ngày càng gần, hơn nữa nàng vừa truy đuổi vừa điều khiển phi kiếm tấn công Hạ Thiên. Tuy Hạ Thiên còn phải ôm người nhưng nếu so sánh thì rõ ràng Hoàng Tĩnh Di mạnh hơn hẳn.

- Eo Nhỏ, mặc kệ chị, chị tự giải quyết đi.

Khi đang phi hành, Hạ Thiên chợt nói một câu, sau đó ném Dạ Ngọc Mị xuống dưới, nàng lập tức rơi xuống như diều đứt dây.

- Ngươi thật sự cam lòng buông tay rồi à?

Hoàng Tĩnh Di cười lạnh một tiếng, động tác cũng không chậm, tiếp tục đuổi theo Hạ Thiên. Nhưng lúc này phi kiếm lại chuyển hướng, rõ ràng nàng không muốn buông tha cho Dạ Ngọc Mị.

- Tôi ghét nhất là phụ nữ đuổi theo, tôi chỉ thích đuổi theo mỹ nữ mà thôi.

Hạ Thiên chợt dừng lại, hắn nhanh chóng xoay người đánh về phía Hoàng Tĩnh Di, bóng chưởng đầy trời.

- Không biết tự lượng sức.

Khóe miệng Hoàng Tĩnh Di lộ ra nụ cười khinh thường, ngọc chưởng cũng nhanh chóng nghênh đón.

- Ầm!

- Ầm!

Bốn chưởng va vào nhau phát ra những âm thanh trầm đục đầy trời, những con sóng nhiệt bùng ra bốn phía, Hạ Thiên kêu lên một tiếng đau đớn, hắn bay ra phía sau vài chục trượng, sau đó mới miễn cưỡng dừng lại ổn định.

Hoàng Tĩnh Di lại đứng yên không nhúc nhích, khóe miệng lộ ra nụ cười lạnh, nàng bổ nhào về phía hạ thiên, chuẩn bị thừa thắng xông lên.

Nhưng lúc này hơn mười sợi tơ hắc sắc chợt bay vụt về phía Hoàng Tĩnh Di, trong đó có bốn sợi quấn lấy tứ chi của Hoàng Tĩnh Di, những sợi tơ còn lại thì tấn công vào những vị trí yếu hại.

Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện