Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị Chương 39: Đêm giai nhân.

Khi nghe thấy những cái tên mà Hạ Thiên nói ra thì Liễu Vân Mạn chợt ngây người, ngay sau đó nàng gật đầu:

- Không sai, những người cậu nói đều thuộc về ba nhà kia, nhưng cậu biết bọn họ sao?

- Biết!

Hạ Thiên khẽ gật đâu.

- Có thể không biết được sao?

Phương Hiểu Như bĩu môi:

- Tô Tử Cường bị Hạ Thiên đánh cho vào bệnh viện, à, còn sáng hôm nay, anh chàng đẹp trai Kiều Đông Vân chạy Mercedes Benz cũng bị Hạ Thiên đánh dập cả mặt.

- Cái gì?

Liễu Vân Mạn cảm thấy toàn thân rung chuyển:

- Cậu, cậu đắc tội với cả Tô gia và Kiều gia sao?

Đây là người nào? Trong thành phố Giang Hải có vài nhà và vài người có thế lực, bây giờ Hạ Thiên đắc tội gần hết. Hắn chết thì không sao, nhưng Liễu Vân Mạn chắc chắn sẽ không đồng tình, nhưng bây giờ nếu hắn chết thì cả nhà nàng phải làm sao?

Tiếng nhạc chuông du dương chợt vang lên, Liễu Vân Mạn móc điện thoại nhìn thoáng qua, vẻ mặt chợt trở nên trắng bệch.

- Tôi ra ngoài nhận điện thoại.

Liễu Vân Mạn vội vàng đứng lên, sau đó đi ra ngoài cửa hàng hoa.

Liễu Vân Mạn đi cách xa cửa hàng hoa Hinh Hinh hai trăm mét mới nhấn nút nghe:

- Alo, chào giám đốc Cao.

- Vân Mạn, anh đã nói rồi, giữa chúng ta không cần xưng hô như vậy.

Đầu dây bên kia vang lên giọng nói tràn đầy từ tính của Cao Danh Dương.

- Giám đốc Cao, tôi cũng đã nói nhiều lần rồi, giữa chúng ta nên bảo trì khoảng cách thích hợp.

Liễu Vân Mạn bình tĩnh trả lời.

Đầu dây bên kia trầm mặc khoảng mười giây, sau đó nàng mở miệng nói:

- Hạ Thiên thật sự là chồng em sao?

- Nếu như tôi nói không phải thì anh tin sao?

Liễu Vân Mạn hỏi ngược lại một câu.

- Không tin!

Cao Danh Dương trả lời rất mau lẹ.

- Nếu đã như vậy thì còn cần phải hỏi sao?

Liễu Vân Mạn khẽ cười nhạt một tiếng.

- Đúng là không nên.

Cao Danh Dương nở nụ cười:

- Vân Mạn, vì sao em không xin anh bỏ qua cho hắn?

- Nếu tôi xin anh thì anh sẽ càng dùng thủ đoạn dữ dội hơn để đối phó.

Liễu Vân Mạn thở dài:

- Giám đốc cao, nếu đã như vậy thì tôi xin anh có ích gì?

- Vân Mạn, em rất hiểu anh.

Giọng nói của Cao Danh Dương rất ôn hòa:

- Nhưng sự việc gì cũng có ngoại lệ, nếu em thật sự cầu xin anh, anh có thể đảm bảo sẽ chừa cho hắn một con đường sống.

- Tôi đã từng cầu xin anh, nhưng anh lại giết chết một người đàn ông đáng thương.

Giọng nói của Liễu Vân Mạn có chút khổ sở:

- Vì vậy sau này tôi đã quyết định không cần cầu xin anh làm gì.

- Vân Mạn, em cần phải hiểu, anh thật lòng với em.

Cao Danh Dương chậm rãi nói.

- Nếu anh thật lòng với tôi, như vậy thì đồng ý với tôi một chuyện.

Liễu Vân Mạn trầm mặc một lúc rồi nói.

- Chuyện gì?

Cao Danh Dương hỏi.

- Cho tôi thời gian nửa tháng, trong nửa tháng, anh không được đối phó với Hạ Thiên, nửa tháng sau anh thích làm gì thì cứ việc.

Liễu Vân Mạn khẽ cắn môi nói.

- Anh sẽ xem xét lại.

Cao Danh Dương dùng giọng nhàn nhạt nói, sau đó hắn cúp điện thoại.

Liễu Vân Mạn cầm điện thoại đứng ngây người tại chỗ một lúc rất lâu, mãi đến khi điện thoại lại đổ chuông thì nàng mới giật mình thức tỉnh.

- Bác sĩ Liễu, có bệnh nhân mới, viện trưởng nói chị nên nhanh chóng quay về.

Điện thoại là của bệnh viện gọi đến.

- Tốt, tôi sẽ lập tức quay về ngay.

Liễu Vân Mạn vội vàng tiến về phía bệnh viện, thậm chi còn không kịp chào hỏi Hạ Thiên.

Đêm Giai Nhân, nhắc đến cái tên này thì đám đàn ông thành phố Giang Hải sẽ có một biểu cảm mập mờ, nơi này có một câu lưu truyền khá rộng, đêm giai nhân, ngày giai nhân, hằng đêm hằng ngày giai nhân.

Đêm Giai Nhân chính là tên một hộp đêm nổi tiếng thành phố Giang Hải, nghe nói trong đây giai nhân như mây, có thể làm cho cánh đàn ông tiến vào mà không muốn ra. Tất nhiên tiền phí ở đây là rất cao, bình thường đều phải là lớp thượng tầng, nếu không sẽ chẳng dám đi vào, chỉ cần vào đây một buổi tối thì có thể tiêu phí mất một năm tiền lương của kẻ bình thường.

Tám giờ tối, màn đêm buông xuống, cuộc sống về đêm của Giang Hải cũng chậm rãi được kéo ra. Trong một gian phòng vip ở Đêm Giai Nhân, Cao Danh Dương đang ngồi trên ghế sa lông, hắn nhắm mắt, phía sau là một thiếu nữ cực kỳ khêu gợi đang nhẹ nhàng mát xa đầu.

- Tiểu Hàm, đã tám giờ chưa?

Cao Danh Dương đột nhiên mở miệng, hắn trầm giọng hỏi.

- Còn kém hai phút.

Thiếu nữ khẽ trả lời:

- Đám Kiều thiếu gia phải đến rồi mới đúng, em ra ngoài xem trước.

- Không cần, em ngồi đợi ở đây là được.

Cao Danh Dương lắc đầu.

- Vâng, Cao thiếu gia.

Trên mặt thiếu nữ chợt lộ ra vẻ vui sướng.

Khi thiếu nữ vừa mở lời thì cửa phòng được mở ra, ba người đàn ông đi vào, đều ở vào độ tuổi hai mươi bốn hai mươi lăm.

- Cao thiếu gia!

Ba người cùng chào hỏi Cao Danh Dương, sau đó đều tự tìm chỗ ngồi xuống.

Ngồi ở phía tay trái Cao Danh Dương chính là một người đàn ông tóc dài, có vài phần khí chất nghệ sĩ, mắt nhỏ mũi nhỏ, tướng mạo không được tốt lắm, thậm chí có thể nói là hèn mọn bỉ ổi. Người này cần lấy ly rượu trước mặt, hắn nâng ly nhấp một ngụm rồi tán thưởng:

- Rượu ngon.

- Kiều thiếu gia cũng hiểu rượu rồi sao?

Người ngồi ở vị trí tay phải Cao Danh Dương chợt mở miệng mỉa mai, sau đó hắn nâng ly rượu ở trước mặt lên, sau đó hắn khẽ lắc rồi đặt lên khóe miệng nhấp một ngụm:

- Như thế này mới gọi là phẩm rượu.

Người này toàn thân đều là hàng hiệu, quả thật có thể nói là vũ trang tận răng giống như sợ người khác không biết mình có tiền, tướng mạo có lẽ là người quần chúng, mạnh mẽ hơn so với Kiều thiếu gia.

- Người mà mười ngón tay mang đủ mười chiếc nhẫn kim cương thì không có tư cách nói chuyện với tôi.

Kiều thiếu gia có chút khinh thường nói.

- Nghe tôi nói này Kiều thiếu gia, Diệp thiếu gia, hôm nay chúng ta là khách, thôi thì nên nể mặt Cao thiếu gia, mọi người không nên ồn ào.

Tên mập đối diện Cao Danh Dương chợt mở miệng nói, nếu nói người này mập thì sợ rằng sẽ làm cho rất nhiều tên mập không phục, nếu so với người này thì những tên mập bình thường vẫn còn thon thả, đây đúng là một tuyển thủ su mô.

- Tiểu Xán, nửa tháng không gặp, cậu gầy đi không ít đấy.

Cao Danh Dương mỉm cười nói.

- Phải không?

Tên mập rất vui sướng:

- Cao thiếu gia, anh có thể thấy tôi gầy sao? Này, Diệp thiếu gia, Kiều thiếu gia, hai người không thấy gì sao?

Diệp thiếu gia liếc mắt:

- Cậu xem một tên mập bốn trăm cân mà còn lại ba trăm chín mươi cân, như vậy có người nhìn thấy sao?

- Này, các người biết rõ tôi từ bốn trăm cân xuống còn ba trăm chín mươi cân sao? Đúng là ánh mắt tinh đời.

Tên mập rất vui sướng.

- Người đẹp, rót cho anh một ly rượu.

Kiều thiếu gia đổ một ly rượu vào trong bụng cực kỳ hèn mọn, sau đó lại đòi rượu với Tiểu Hàm.

- Đông Hải, trước mặt anh có rượu, tự mình làm việc đi thôi.

Cao Danh Dương cười nhạt một tiêng:

- Tiểu Hàm chỉ rót rượu cho tôi thôi.

- Sao?

Ba người cùng nhìn về phía Tiểu Hàm:

- Chúc mừng chúc mừng.

- Cám ơn Kiều thiếu gia, Diệp thiếu gia, Tứ thiếu gia.

Trên mặt Tiểu Hàm có thêm khá nhiều biểu cảm vui sướng.

- Bây giờ nói chuyện chính.

Cao Danh Dương rút ra ba phần tư liệu đưa cho ba người:

- Các cậu xem qua một chút.

Ba người cầm tư liệu rồi lật qua xem xét, bầu không khí trong phòng chợt trở nên cực kỳ yên tĩnh.

Cao Danh Dương quét mắt nhìn bốn người mà trong mắt có vài phần đắc ý, Tứ thiếu gia Giang Hải tuy thường xuyên tụ họp cùng nhau nhưng cũng không có nghĩa là quan hệ giữa bốn người đều tốt đẹp. Nhưng Cao Danh Dương là người duy nhất trong bốn người có năng lực triệu tập tất cả, hoàn toàn là người có tiếng.

Kiều Đông Hải hèn mọn bỉ ổi thích đóng vài nghệ thuật gia, đáng tiếc là mục tiêu của hắn không phải nghệ thuật mà là vì đám người đẹp hiến thân cho nghệ thuật. Hắn thích uống rượu nhưng chẳng biết gì về rượu, dù là bia hai đồng một * hay rượu đỏ hai chục ngàn một chai thì hắn đều có thể uống sạch.

Diệp Thiếu Kiệt lại thích đóng vai hào phú, trên tay hắn mang theo mười chiếc nhẫn kim cương, người đẹp được hắn nhìn thấy sẽ được tặng nhẫn, người ta nhận nhẫn thì khó trốn khỏi bàn tay của hắn.

Mỗi tháng Diệp Thiếu Kiệt đều đeo mười chiếc nhẫn, hắn tặng đi từng cái, nếu cuối tháng mà tặng hết thì cũng không bù lại ngay. Nhưng đầu tháng sau thì trên tay của hắn lại có mười chiếc nhẫn khác.

Tất nhiên đã qua nửa tháng mà trên tay Diệp Thiếu Kiệt vẫn còn đeo đủ mười chiếc nhẫn, như vậy tháng này hắn không được thuận lợi cho lắm.

Còn Tô Tiểu Xán, trước đó hắn rất thích ăn, bây giờ niềm vui lớn nhất chính là giảm béo.

Tư liệu cũng không nhiều, ba người tất nhiên xem qua rất nhanh, nhưng bọn họ cũng không trả lại cho Cao Danh Dương mà ngẩng đầu chờ đợi, chờ đối phương mở lời. Bọn họ biết Cao Danh Dương sẽ phải nói ra suy nghĩ của mình.

- Tôi hy vọng người này biến mất.

Cao Danh Dương cười nhạt một tiếng nói:

- Tôi nghĩ các cậu cũng hy vọng tên này biến mất, nhưng tôi cũng không cần chính các cậu ra tay, tôi chỉ hy vọng khi mình động thủ thì không nhìn thấy người nhà của các cậu, dù là bất kỳ kẻ nào.

- Cao thiếu gia, một tên thế này mà đáng để gọi ba người chúng tôi đến sao?

Diệp Thiếu Kiệt cảm thấy không đúng:

- Có phải anh quá đề cao hắn rồi không?

- Thiếu Kiệt, tư liệu cũng không phải chỉ nằm ở mặt trên.

Cao Danh Dương cười nhạt một tiếng:

- Chẳng lẽ cậu không muốn biết vì sao Diệp Mộng Oánh lại thuận lợi quay về Giang Hải à?

Vẻ mặt Diệp Thiếu Kiệt chợt biến đổi:

- Cao thiếu gia, anh nói vậy là có ý gì?

- Thiếu Kiệt, có một số chuyện mà chúng ta biết rất rõ, không cần phải nói ra rõ ràng như vậy. Tôi chỉ nói cho cậu biết, chính tên này là kẻ đã cứu Diệp Mộng Oánh khỏi tiệm vá xe kia.

Cao Danh Dương dùng giọng không nhanh không chậm nói.

Vẻ mặt Diệp Thiếu Kiệt lập tức trở nên âm trầm.

- Thiếu Kiệt, còn vấn đề gì sao?

Cao Danh Dương lại hỏi.

- Cao thiếu gia, anh nên biết có người trong Diệp gia mà tôi không thể khống chế.

Diệp Thiếu Kiệt khẽ cắn môi nói.

- Diệp Thiếu Hùng sao?

Cao Danh Dương biết rõ như lòng bàn tay:

- Người này không cần cậu quan tâm, cậu thu phục người khác là được.

- Được rồi, khi nào anh ra tay thì nói với tôi một tiếng.

Diệp Thiếu Kiệt gật đầu nói.

Cao Danh Dương gật đầu thỏa mãn, sau đó hắn quay sang hai người còn lại:

- Tiểu Xán, Đông Hải, hai cậu?

- Cao thiếu gia yên tâm, nhà chúng tôi cũng không có ai thích tiểu tử kia, tất nhiên cũng không giúp đối phương.

Tô Tiểu Xán dùng giọng sảng khoái nói.

- Vấn đề của tôi không tính là lớn, tuy khó thể thuyết phục Kiều Tiểu Kiều nhúng tay vào, nhưng muốn nói dối cũng không khó.

Kiều Đông Hải khẽ tràm ngâm rồi nói:

- Còn nữa, hai người này tôi cũng rất đau đầu với tiểu tử kia, nếu hắn thật sự biến mất thì đúng là cầu còn chưa được.

- Rất tốt.

Cao Danh Dương lộ ra nụ cười sáng lạn:

- Đêm nay hắn sẽ biến mất.

Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện