Thật ra thì có hai điều rắc rối, một là thực lực cường đại của Hoang Khinh công tử, thứ hai nơi này là trung ương thiên triều, khắp chốn đều có thám tử của thái cổ vương triều, muốn ẩn núp là vô vàn khó khăn.
Hết cách rồi, trước tiên thử dùng kế trốn thứ mười chín đi, rồi xong ngẫm lại nên núp vào đâu, từ từ tiêu hao.
Quán Quán xoe tròn mắt, định thừa dịp chạy trốn.
Hoang Khinh công tử giọng điệu ngày càng cuồng ngạo, khinh thường nói:
- Quán Quán, đừng nói là ngươi, dù là chủ kiếm chi văn minh của các ngươi đến thì sẽ thua dưới tay ta thôi.
- Vậy hả? Bây giờ tiểu bối giỏi ghê chứ, dám nói khiến ta thua hả?
Một giọng nói trong trẻo vang lên.
Hoang Khinh công tử quát lạnh:
- Ai đó!?
Gã không sợ chút nào, từ nhỏ đến lớn không có một người dám làm gã sợ hãi.
Một thanh niên dường như gần ba mươi tuổi tay cầm một bình rượu đi tới, thanh niên này cằm lún phún râu, có chút tang thương, tùy tiện đứng trên không trung.
- A, xin lỗi nhé, là ta đấy.
- Ngươi là ai?
Hoang Khinh công tử khinh thường nói:
- Dám quấy rầy chuyện của bổn đại gia, thật là tìm cái chết, hiện tại lập tức lui ra, nếu không thì ta tru cả văn minh của ngươi.
Hoang Khinh công tử tất nhiên không có thực lực đó, nhưng gã là vô thượng quý tộc thái cổ vương triều, muốn dựa vào quyền thế diệt một văn minh là có thể.
Thanh niên tuổi gần ba mươi có chút râu hớp ngụm rượu, nói:
- Vậy hả, ta tên Lục Nguyên, chủ kiếm chi văn minh.
Đã tròn năm trăm năm không uống rượu, lần nữa uống cảm giác thật tuyệt.
Hoang Khinh công tử ngây ra, hỏi:
- Ngươi chính là Lục Nguyên!?
- Đúng vậy, ta là Lục Nguyên.
Lục Nguyên lại uống ngụm rượu.
Quán Quán vừa kinh ngạc vừa vui mừng, yêu kiều bái:
- Tham kiến chủ văn minh.
Năm trăm năm, đã năm trăm năm rồi không thấy Lục Nguyên, không nghe được một chút tin tức nào về hắn, bây giờ rốt cuộc có tin. Năm trăm năm thật không dễ dàng chút nào.
Đám Hoang Khinh công tử thì giật mình lùi vài bước, Lục Nguyên.
Mới rồi họ trào phúng Lục Nguyên rằng không bằng Hoang Khinh công tử nhưng đó chỉ là nịnh hót mà thôi, chỉ cần có đầu óc bình thường ai đều biết hắn chắc chắn là mạnh hơn gã.
Lục Nguyên người ta không phải đi ra từ tài nguyên được tặng, là giết ra từ chiến đấu.
Lục Nguyên người ta mặc dù biến mất, nhưng trước đó đã giết chết một đại nhân vật mười bốn kỷ nguyên.
Hoang Khinh công tử muốn so sánh với Lục Nguyên thì còn kém rất xa.
Cái tên Lục Nguyên ở vô số thế giới là như sấm bên tai.
Thậm chí còn truyền ra dự ngôn tồn tại từ rất lâu rồi.
[Hoang kém hơn Lục.]
Dự ngôn hoang kém hơn Lục nghe nói đến từ pháp bảo văn minh, nói rằng Thái Cổ sớm muộn gì sẽ bị hủy trong tay Lục Nguyên.
Đương nhiên đa số người không tin, dù gì Thái Cổ chủ vĩnh hằng là kẻ đã vượt qua vô số cao thủ của vô số kỷ nguyên, thực lực Thái Cổ chủ vĩnh hằng là sâu không lường được, vượt xa người mười chín kỷ nguyên. Thái Cổ chủ vĩnh hằng có thể dễ dàng bóp chết bất cứ ai, Lục Nguyên không khả năng là đối thủ của gã.
Nhưng bây giờ tổ chức ngầm phản kháng thái cổ vương triều thường dùng dự ngôn này để an ủi mình.
Hoang kém hơn Lục, hoang kém hơn Lục.
Chỉ cần Lục Nguyên không thật sự thua trong tay Thái Cổ chủ vĩnh hằng, chỉ cần hắn không chết thì mọi người còn có hy vọng.
Dù rằng hy vọng này vô cùng xa vời.
Lại nói Lục Nguyên vác kiếm đứng giữa không trung.
Hoang Khinh công tử nhìn hướng Lục Nguyên, đầu tiên là không thể tin rồi sau đó cười phá lên:
- Thì ra ngươi chính là Lục Nguyên à? Sớm nghe nói ngươi rất lợi hại, nhưng gần như tất cả đều bảo ta đã vượt qua ngươi. Tốt lắm, hôm nay bắt giữ ngươi rồi nói tiếp, ngươi xếp hạng hai trong bảng truy nã hiện nay.
Thái cổ vương triều có một bảng truy nã.
Trên bảng truy nã xếp hạng nhất là Tổ Long.
Hạng hai là Lục Nguyên.
Hạng ba mới đến chủ pháp cổ văn minh.
Hạng bốn là chủ võ cổ văn minh.
Hạng năm là chủ phượng cổ văn minh.
Hạng sáu là chủ thần long văn minh.
Hạng mười là Yến Thương Thiên.
Mười hàng đầu trên bảng truy nã ai không là nhân vật tiếng tăm lừng lẫy, đều có thần thông kinh thiên động địa.
Hoang Khinh công tử ở trong thái cổ vương triều có thân phận đặc biệt mà tôn quý, có cơ hội gặp gỡ Thái Cổ chủ vĩnh hằng, cũng có cơ hội thấy những chủ văn minh cao tầng khác trong thái cổ vương triều. Hiện tại thái cổ vương triều góp nhặt rất nhiều chủ văn minh để vận dụng, lúc họ mở hội thì Hoang Khinh công tử ngẫu nhiên biết được một số nghị quyết.
Đề tài chỉ có một, làm sao dập tắt tổ chức phản hoang.
Hiện tại ở dưới đất có tổ chức phản hoang như chuột chũi.
Những tổ chức phản hoang có một số là pháp cổ văn minh, võ cổ văn minh, phượng cổ văn minh, kiếm chi văn minh năm đó, cũng có một ít người ở sát na thành
Những tổ chức phản hoang luôn chui dưới đất tựa con chuột.
Đương nhiên có chủ vĩnh hằng ở, những tổ chức phản hoang chắc chắn sẽ không tạo thành ảnh hưởng gì lớn với thái cổ vương triều, càng không có khả năng huỷ diệt vương triều, phải có niềm tin đó. Bởi vì uy quyền của chủ vĩnh hằng quá lớn lao, mạnh hơn mười chín kỷ nguyên rất là nhiều, chỉ nghĩ thôi đã khiến người rùng mình rồi.
Những tổ chức phản hoang không có khả năng tạ thành ảnh hưởng lớn lao gì, chỉ là gây rối khắp nơi thì cũng hơi phiền.
Vậy nên bình thường hội nghị bàn về làm sao dập tắt những tổ chức phản hoang.
Mặc dù Lục Nguyên đã không xuất hiện năm trăm năm rồi nhưng những chủ văn minh thái cổ vương triều vẫn cho rằng hắn nguy hiểm đủ để xếp hạng hai.
Khi Hoang Khinh công tử trông thấy Lục Nguyên thì phản ứng đầu tiên là phải bắn hắn lập công lớn.
Một khi bắt được Lục Nguyên thì không chừng chủ vĩnh hằng đại nhân sẽ nhìn gã bằng cặp mắt khác xưa.
Còn về có đánh bại Lục Nguyên được hay không, chuyện quá đơn giản, Hoang Khinh công tử có đió đầu với một người năm kỷ nguyên, đã thắng. Thật ra thì một kỷ nguyên đấu với năm kỷ nguyên là không có khả năng thắng, đổi làm Lục Nguyên trước kia cũng như vậy. Hoang Khinh công tử thắng có lý do cực kỳ đơn giản, thân phận của gã.
Thân phận của gã khiến người năm kỷ nguyên đó phải nịnh hót.
Hoang Khinh công tử tự kỷ cảm thấy rằng trong trời đất còn có ai gã không thắng được.
Hoang Khinh công tử nhìn Lục Nguyên, nói:
- Lục Nguyên, cùng là tiền bối thiên tài, ngươi và ta đèu là tuyệt thế thiên tài, hãy để thiên tài năm trăm năm ta đây bắt lấy thiên tài tiền bối năm trăm năm trước nhà ngươi!
Gã giơ lên tiên thiên pháp bảo trấn thiên tháp của mình. Trấn thiên tháp là một tiên thiên linh bảo trong tay chủ văn minh, vị chủ văn minh này đem pháp bảo quý nhất tặng gã là vì muốn nịnh chủ hoang đạo văn minh, phụ thân của gã.
Trấn thiên tháp có vô cùng thần thông.
Ầm!
Dường như bầu trời đều trấn áp.
Bầu trời, mặt đất, tất cả đều áp hướng Lục Nguyên.
Hoang Khinh công tử cười dài nói:
- Lục Nguyên, hãy thua cho ta!
Trấn thiên tháp ngày càng đè ép, như muốn áp diệt cả trời.
Dưới uy thế như vậy, Lục Nguyên nên kinh hoàng mới đúng.
Nhưng Hoang Khinh công tử phát hiện Lục Nguyên không chút hoảng hốt, vẫn vác vỏ kiếm trên vai.