Huyền Thiên Chương 470: Bàng quan

Nhớ đến cấm chế trên người Nguyễn Hi Vũ, Dương Thiên Lôi lập tức có chủ ý, xuất một tia thần niệm ra, truyền vào trong tai Trương Tử Hàm, rất vô sỉ, rất thản nhiên nói ra nguyên nhân cho Trương Tử Hàm. Khiến cho Tử Hàm muội muội thân ái, lập tức thẹn thùng vô hạn, khi nhìn Dương Thiên Lôi, Phi phi phi mấy lần.

Cuối cùng Tử Hàm muội muội thuần khiết, do dự một hồi lâu mới lên tiếng:

- Không thể cùng một chỗ, ta…, ta có thể nhìn các ngươi, nhưng nàng không thể nhìn ta! Ngươi cũng không thể nói cho nàng biết, ta đang nhìn! Nếu không, ta không… Aaaa!

- Ách… Được rồi được rồi, ai bảo ngươi là người ca thương yêu nhất chứ? Ca sẽ đáp ứng ngươi!.

Trong mắt Dương Thiên Lôi hiện ra một tia thần thái như âm mưu vừa thực hiện được. Nhìn? Ca sẽ cho ngươi nhìn, có so sánh, mới có cạnh tranh, có cạnh tranh mới có tiến bộ nha…

Dương Thiên Lôi xuất thần niệm ra, đem không gian của Nguyễn Hi Vũ và Trương Tử Hàm nối lại với nhau, tên gia hỏa vô sỉ này, đi thẳng tới bên cạnh Nguyễn Hi Vũ. 

Trong ánh mắt của Nguyễn Hi Vũ hiện ra một tia thần thái mừng rõ không thể phát giác được. Nhưng chỉ trong nháy mắt, nàng lại nói:

- Thiên Lôi, ngươi đi đến chỗ Tử Hàm trước đi, miễn cho Tử Hàm mất hứng…

- Ta đây chỗ của Tử Hàm trước, ngươi sẽ không mất hứng sao?

- Đương nhiên là không, mau đi đi…

Nguyễn Hi Vũ nói ra.

- Ha ha, yên tâm đi, Tử Hàm muội muội sẽ không tức giận như ngươi nghĩ đâu, nàng là nữ nhân đầu tiên của ca, sao lại không có khí độ của mẫu nghi thiên hạ chứ? Hắc hắc…

Dương Thiên Lôi đắc chí nói, những lời này đương nhiên là cố ý nói cho Trương Tử Hàm nghe, chỉ có điều Nguyễn Hi Vũ không biết a. Đương nhiên, Dương Thiên Lôi nói đến bốn chữ mẫu nghi thiên hạ, không hề nghi ngờ cũng nói cho Nguyễn Hi Vũ nghe, địa vị Trương Tử Hàm trong lòng của. Những lời này, nói ra vào lúc này, dù Nguyễn Hi Vũ đã nghĩ đến, cũng không quá để ý. Dù sao, Dương Thiên Lôi đã tới tìm nàng trước tiên, không phải sao?

Đây là một cân đối vi diệu.

Mà Dương Thiên Lôi hoàn toàn có thể lợi dụng cơ hội này, bày ở trước mặt nhị nữ, cũng cân nhắc đến cảm thụ của Nguyễn Hi Vũ, lại làm cho Trương Tử Hàm đang nghe lén cảm thấy vô cùng khoan khoái dễ chịu.

Dương Thiên Lôi vừa nói, vừa ôm Nguyễn Hi Vũ vào lòng, ánh mắt mang theo một tia đắc chí nhìn về phía phương hướng Trương Tử Hàm, móng vuốt hèn mọn bỉ ổi kia, đang bắt đầu chạy tới chạy lui trên thân thể mềm mại.

Trương Tử Hàm hung hăng liếc hắn, nhưng ánh mắt không rời khỏi thân ảnh của Dương Thiên Lôi và Nguyễn Hi Vũ, tuy Dương Thiên Lôi ôm Nguyễn Hi Vũ, nhưng thân thể của Trương Tử Hàm cũng đang run lên từng cơn.

Khi Dương Thiên Lôi đang ôm và hôn Nguyễn Hi Vũ, thì quần áo của Nguyễn Hi Vũ, đã bị móng vuốt của Dương Thiên Lôi cởi ra, từ từ ít đi từng món, hô hấp của Trương Tử Hàm trở nên dồn dập.

Nhìn Dương Thiên Lôi biến Nguyễn Hi Vũ xích lõa như cừu non. Lại nhìn thân hình uyển chuyển mềm mại tuyệt mỹ của Nguyễn Hi Vũ, nhìn Dương Thiên Lôi vuốt ve và hôn môi Nguyễn Hi Vũ, trong nội tâm không có ghen ghét, đó là chuyện không có khả năng. Dù sao nam nhân này là người mà nàng giao phó cả đời cho hắn, mà lúc này, hắn lại thân mật cùng một nữ nhân khác, mà nữ nhân kia, dù là dáng điệu và dung mại, đều không thua kém nàng chỗ nào…

Trong vô hình, Trương Tử Hàm bắt đầu so sánh mình và Nguyễn Hi Vũ.

Thời gian chậm rãi trôi qua, cái tên Dương Thiên Lôi bỉ ổi này tuy rằng ở bên cạnh Nguyễn Hi Vũ thì rất nhanh liền hừng hực khí thế, nhưng tâm thần lại thủy chung bảo lưu một tia quan tâm tới từng biến hóa nhỏ nhất trên gương mặt và thân thể của Trương Tử Hàm.

Theo hình ảnh càng lúc càng trở thành kiểu trẻ em không nên xem, lúc môi của Dương Thiên Lôi hôn lên tới hai hạt đỏ bừng trên ngực Nguyễn Hi Vũ thì Trương Tử Hàm mặt mũi đỏ bừng đã lâu liền cảm thấy trong lòng giật nảy lên, ngay cả hô hấp cũng trở nên gấp gáp hơn, một loại cảm giác kỳ dị giống như điện giật cư nhiên tập kích chính bộ ngực của chính nàng ta, khiến nàng và Nguyễn Hi Vũ gần như cùng lúc phát ra một tiếng rên rỉ mê người…

- Thân ái à, muốn tới sao?

Đúng lúc này, thanh âm của cái tên Dương Thiên Lôi hèn mọn kia liền vang lên trong đầu của Trương Tử Hàm.

- Không muốn! Trương Tử Hàm cả kinh, lập tức nói rất kiên quyết.

- Thân ái à, còn muốn nhìn sao? Kế tiếp… sẽ rất kích thích đó, hắc hắc…

- Không cần! Không… ta muốn xem! Trương Tử Hàm bị thanh âm của Dương Thiên Lôi quấy rầy, nhất thời hiểu rõ cái tên này vẫn đang nhìn mình, vội vàng cưỡng chế từng trận rung động đang lan khắp cơ thể cua mình, làm ra vẻ hững hờ như xem tuồng, nói lại.

- Được rồi, vậy ngươi cứ thưởng thức cho đã đi… hắc hắc… Sau khi Dương Thiên Lôi đắc chí bỏ lại một câu thì liền bắt đầu làm ra hành động còn bỉ ổi hơn nữa, nhẹ nhàng hôn lên làn da trắng mịn màn của Nguyễn Hi Vũ, móng vuốt hèn mọn kia bắt đầu nắm lấy chỗ căng tròn trắng mịn kia, khôn ngừng xoa nắn, khiến Nguyễn Hi Vũ phát ra một tiếng rên mê người.

Toàn thân Nguyễn Hi Vũ rất nhanh liền nóng cả lên, da thịt nõn nà, hai điểm đỏ ửng lấp lánh động nhân, xoay người một cái liền đặt Dương Thiên Lôi ở dưới thân, đôi tay non mềm vô cùng thành thục, nhanh chóng cởi sạch y phục của Dương Thiên Lôi ra, trong nháy mắt, hai người liền hoàn toàn trở thành trần trụi!

Âm dương niết bàn kinh, hiệu quả tốt nhất của nó là khi hai chuyện ái ân của hai người đều tăng lên tới mức không thể khống chế nổi rồi mới khởi động, cho nên, lúc Nguyễn Hi Vũ cảm thấy mình không thể khống chế được nữa, đương nhiên muốn biến bị động thành chủ động, bắt đầu tấn công Dương Thiên Lôi. Cái miệng nhỏ nhắn mê người kia gần như điên cuồng mà hôn Dương Thiên Lôi, lát sau, liền rời khỏi miệng của Dương Thiên Lôi, bắt đầu hôn nhẹ lên thân thể của Dương Thiên Lôi, vừa hôn, một bàn tay của nàng liền nhẹ nhàng cầm lấy nhục bổng đã sớm giương cao của Dương Thiên Lôi, nhẹ nhàng di chuyển, hình ảnh kiều diễm như vậy, tuy là Trương Tử Hàm cũng đã từng làm với Dương Thiên Lôi, nhưng lúc này đây, thấy Dương Thiên Lôi điên cuồng với một nữ nhân khác như vậy lại khiến Trương Tử Hàm không kềm lòng nổi, dục vọng tăng vọt, nhất là thấy Dương Thiên Lôi đã nhắm mắt lai, phát ra tiếng gầm nhẹ trầm thấp, Trương Tử Hàm lại càng không cách nào hình dung tâm tình của mình!

- A ——

Thế nhưng, lúc một màn càng kinh người hơn xuất hiện, cho dù là Trương Tử Hàm cũng phải kêu lên thành tiếng, vội vàng đưa tay bịt miệng của mình lại, đôi mắt tuyệt đẹp nhất thời trừng lớn.

Dương Thiên Lôi nhìn như đang nhắm mắt lại, hoàn toàn tiến nhập vào trạng thái hưởng thụ, lúc cái miệng nhỏ nhắn ôn nhuận của Nguyễn Hi Vũ hoàn toàn ôm trọn lấy chỗ nào đó của hắn, hắn lại cực kỳ khoa trương mà rên lên một tiếng vô cùng thoải mái…

Theo từng cử động miệng vô cùng thành thạo của Nguyễn Hi Vũ, Dương Thiên Lôi rất nhanh liền kích động muốn phun ra, trong đan điền có một đoàn hỏa diễm lan tràn, rốt cuộc, ngay lúc Dương Thiên Lôi kích động không thể nhịn được nữa, đột nhiên khởi động Âm dương niết bàn kinh!

Trong nháy mắt, hai người liền duy trì tư thế kiều diễm vạn phần này mà tiến nhập vào trong trạn thái tu luyện!

Thấy hai người kia cư nhiên tiến nhập vào trạng thái tu luyện, Trương Tử Hàm kinh ngạc nhìn tới nửa ngày, sau đó mặt mũi đỏ bừng nhắm chặt mắt lại, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, muốn làm dịu rung động trong lòng, thế nhưng vô luận là thế nào đi nữa thì cũng không thể tĩnh tâm lại được, hận không thể lập tức kéo Dương Thiên Lôi tới bên cạnh mình, càng không nói với chuyện tiến nhập trạng thái tu luyện…

……

Hai canh giờ sau, sau khi hoàn thành một trăm lẻ tám cái chu thiên, Dương Thiên Lôi truyền ảo diệu bích chướng Thần đạo cấp ba cho Nguyễn Hi Vũ xong. Không tiếp tục tu luyện với Nguyễn Hi Vũ mà là trực tiếp biến mất bên người Nguyễn Hi Vũ.

Một đạo bạch quang hiện lên, lúc Dương Thiên Lôi xuất hiện trước mặt Tử Hàm muội muội thân ái của hắn, thì Tử Hàm muội muội ôn nhu thuần khiết như một con thỏ trắng cư nhiên thoáng cái đã nhào lên người Dương Thiên Lôi, vô cùng bưu hãn, đẩy Dương Thiên Lôi ngã xuống đất, trực tiếp cưỡi lên người Dương Thiên Lôi, hai bàn tay nhỏ nhắn liền hóa thành thế cửu âm bạch cốt trảo, cố sống cố chết mà ngắt nhéo khắp người Dương Thiên Lôi, khiến cho Dương Thiên Lôi bất ngờ không kịp đề phong kêu la thảm thiết.

- Đại sắc lang, đồ độc ác! Ngươi rõ ràng là cố ý để cho gia nhìn mà! Trương Tử Hàm một bên chà đạp Dương Thiên Lôi, một bên hờn dỗi nói.

- Ngưng ngưng… làm gì có, thân ái à, ca rõ ràng đã hỏi ngươi có muốn xem tiếp hay không mà? Chính ngươi muốn xem còn gì! Dương Thiên Lôi giảo biện nói: - Được rồi, được rồi, ca biết ngươi nhịn không nổi nữa, tới đây đi, để ca hảo hảo thương ngươi!

- Phi! Ta mới không thèm! Độc ác, Hi Vũ … cư nhiên dùng miệng… Trương Tử Hàm mặt mũi đỏ bừng ấp úng nói.

- Ách,… cái này gọi là tình cảm tới lúc nồng đậm thì kềm lòng không được, ngươi cũng biết trên người Hi Vũ có cấm chế, không thể làm thế kia, chỉ có thể làm thế này… Bất quá, thân ái à, như vậy ca thật sự rất sướng đó… Dương Thiên Lôi vừa nói, ánh mắt hèn mọn kia đã chăm chú nhìn chằm chằm vào cái miệng anh đào nhỏ nhắn của Trương Tử Hàm, chẳng hề che giaaus dục vọng của mình chút nào.

- Đừng có mơ hão, ta mới không làm!

- Ai, biết ngay là ngươi sẽ không làm mà, quên đi, quên đi… Dương Thiên Lôi ra vẻ thất vọng rồi nói, vừa nói vừa ôm lấy eo của Trương Tử Hàm, hơi dùng sức một chút liền bế Trương Tử Hàm ngồi lên người hắn. Bất quá, hắn chỉ ôm thôi chứ không có bất kỳ động tác gì khác.

- Ngươi mất hứng sao?

- Không có, chỉ chút chuyện nhỏ đó thì sao ca mất hứng được? Dương Thiên Lôi nói, nói xong thì cặp móng vuốt hèn mọn bắt đầu tấn công. Bất quá trong lòng hắn đã sớm tính toán cả rồi, đây chỉ mới là lần đầu tiên mà thôi, biểu hiện của ca hiển nhiên còn chưa đủ.

- A. Trương Tử Hàm lên tiếng, theo động tác của Dương Thiên Lôi, chủ động hôn lên môi của Dương Thiên Lôi. Chỉ một lát sau, cả hai người liền biến thành hoàn toàn xích lõa.

Lúc Trương Tử Hàm cưỡi ở trên người Dương Thiên Lôi, nhẹ nhàng nhấc mông lên, cầm nhục bổng hùng tráng kia, lúc nhẹ nhàng nhấn xuống, chỗ tư mật đã sớm ướt đẫm, ấm áp mịn màng kia liền trực tiếp ôm lấy Dương Thiên Lôi hoàn toàn, hai người đều không kềm được mà rên nhẹ một tiếng.

Sau một lát, Trương Tử Hàm liền giống như cưỡi một con ngựa hoang thoát cương, điên cuồng giãy giụa thắt lưng mảnh khảnh của mình, khiến Dương Thiên Lôi không ngừng phát ra tiếng rên trầm thấp đầy sảng khoái, không thể không nói, phải thừa nhận là cái tên Dương Thiên Lôi bỉ ổi không gì sánh được này đã sớm đạt được một nửa mục đích của mình rồi, nếu như không có Nguyễn Hi Vũ thì Tử Hàm muội muội thân ái làm sao có thể trở nên điên cuồng như vậy được?

Trong nháy mắt, điên long đảo phượng, thương thật đánh thật, quả nhiên không giống người thường chút nào, kịch liệt vô cùng!



Hai canh giờ sau.

- Thân ái à, ngươi tiếp tục tu luyện đi, ca đi chiến tiếp đây…

- Ân, kế tiếp ngươi muốn tìm ai? Thanh Nhã sao?

- Ừ, Thanh Nhã là Thần đạo cấp hai, hơn nữa còn chưa từng ca song tu lần nào… sao vậy, thân ái, ngươi muốn xem sao?

- Ngươi cho xem à?

- Chỉ cần ngươi thích thì vô luận là ai đi nữa ca cũng cho ngươi xem! Ngươi là bảo bối trong lòng của ca, chuyện gì ca cũng sẽ không giấu ngươi! Hắc hắc, hiểu rõ các nàng thì ngươi mới có thể giúp ca quản các nàng cho tốt được… Dương Thiên Lôi sủng nịch hôn nhẹ lên trán của Trương Tử Hàm, nói.

- Tạm thời không xem, ta phải cảm ngộ tỉ mỉ cái đã. Dù sao đi nữa thì đã có thời không pháp tắc rồi, thời gian còn dài, lần sau lại xem nữa!

- Được rồi, vậy ca đi đây!

Nghe Dương Thiên Lôi nói vậy, Trương Tử Hàm đột nhiên lại ôm chặt Dương Thiên Lôi một cái rồi mới không nỡ mà đẩy Dương Thiên Lôi ra.



Vu Thanh Nhã, cảnh giới Thần đạo cấp hai. Toàn bộ đều dựa vào thiên phú của mình là tu luyện tới cảnh giới Thần đạo cấp hai đỉnh phong!

Từ đầu chí cuối, nàng vẫn chưa từng song tu với Dương Thiên Lôi bao giờ. Nàng lúc trước, khi Dương Thiên Lôi chỉ là cảnh giới Tiên thiên, để khích lệ Dương Thiên Lôi, nàng liền đổi ước định giữa nàng và Dương Thiên Lôi thành "làm đạo lữ của ngươi"!

Điều này cần bao nhiêu dũng khí?

Bởi vì lúc đó, cho dù là Dương Thiên Lôi đánh với Thương Huyền Bác một trận đi nữa thì cũng không có lòng tin tuyệt đối. Huống hồ là nàng? Nhưng nàng lại nói ra, những lời khiến Dương Thiên Lôi cảm động không gì bằng!

Anh tư mạnh mẽ, là nữ nhi mà chẳng kém đấng mày râu như nàng có biết bao nhiêu người theo đuổi? Thương Huyền Bác, Bộ Kinh Thiên, lúc đó, Dương Thiên Lôi có thể so được sao? Thế nhưng nàng lại chọn hắn!

Nguyên nhân ở trong đó đương nhiên cũng không phải vì Dương Thiên Lôi đẹp trai, nói trắng ra là đẹp trai thì làm được cái con khỉ gì? Có đẹp hơn nữa mà không có thực lực thì cũng chỉ có thể là một tên yếu đuối ẻo lả ở thế tục giới mà thôi. Tu luyện giới coi trọng không phải đẹp trai mà là thực lực!

Thực lực mới là tất cả!

Nhưng lúc đó, cho dù là thực lực đi nữa thì Dương Thiên Lôi cũng kém xa Bộ Kinh Thiên và Thương Huyền Bác!

Vậy thì vì nguyên nhân gì?

Là nhất kiến chung tình sao? Không phải không có khả năng, nhưng ở tu luyện giới dĩ võ vi tôn thì lại tuyệt đối không thể nào!

Sở dĩ Vu Thanh Nhã chọn Dương Thiên Lôi là bởi vì hiếu kỳ, bởi vì đã tiếp xúc với hắn.

 

 

 

 

 

Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện