Huyền Thiên Chương 567: Một câu (Hạ)

Một chiêu, Khổng Ngôn Dụ liền thua!

Một chiêu này của Dương Thiên Lôi nhìn thì giống như lấy mạng đổi mạng, nhưng lại tứ lạng bạt thiên cân! Lấy bản thân bị thương nhỏ nhất, đổi lấy cái đầu của đối phương!

Hai đạo thân ảnh ẩn nấp trong đám người, lúc này đây, cũng đang khiếp sợ.

- Ta nói sẽ giữ lời!

Khổng Ngôn Dụ liền thu hồi Tinh Thần Chi Lực của mình, nhìn Dương Thiên Lôi nói ra. Tuy thua có chút nghẹn khuất, nhưng với đấu pháp nguy hiểm đến cực điểm của Dương Thiên Lôi, đấu pháp sai một ly đi nghìn dặm, hắn thua không oán. Thu hồi trường kiếm, Khổng Ngôn Dụ đi đến bên canh Chu Giác Thuần.

- Hoan nghênh ngươi đến khiêu chiến vào bất cứ lúc nào! Tiếp theo.

Dương Thiên Lôi lại nói ra, tuy đã dùng Tinh Thần Chi Lực ngăn cản huyết dịch từ trong vết thương tràn ra, nhưng tổn thương như thế, nhìn thấy liền giật mình. Nhưng giống như Dương Thiên Lôi không hề có cảm giác gì.

Làm cho da đầu của tất cả mọi người run lên, dù biết Dương Thiên Lôi không tổn thương bao nhiêu, nhưng mỗi người ở đây đều biết rõ vết thương như thế này, đau nhức trong đó không phải nửa lần hay một lần, nhất là trong tình huống dùng Tinh Thần Chi Lực tác động đến vết thương, sẽ càng đau nhức hơn.

- Ngươi xác định không cần nghỉ ngơi sao?

Một tên thiếu niên, chậm rãi đi ra, dừng ở trước người Dương Thiên Lôi, âm thanh tỉnh táo. Lúc này, tất cả các "Thiên tài", đã quên ước định chà đạp Dương Thiên Lôi lúc trước như thế nào.

Một trong Bát Tông, "Tam Hoa Tông", Hoa Kiến Sầu!

- Không cần,

Dương Thiên Lôi nói ra.

- Ra tay đi!

Hoa Kiến Sầu trực tiếp rút kiếm ra, chỉ vào Dương Thiên Lôi nói ra, khí tức toàn thân liên tục phát ra như nước chảy mây trôi, tản ra bốn phía.

Dương Thiên Lôi không khách khí, trong chốc lát, huy kiếm lên xuống, lại thi triển ra chiêu thứ của nữ nhân che mặt.

Trận đại chiến này, lại làm cho mọi người khiếp sợ. Hoa Kiến Sầu ngay từ đầu đã buông tha công kích, khí tức quanh thân như nước chảy mây trôi, nhưng đối mặt với công kích sắc bén khủng bố của Dương Thiên Lôi, lại có thể hậu phát chế nhân, thân thể của mình không lộ ra chút sơ hở nào!

Làm cho Dương Thiên Lôi kinh hãi không thôi, bởi vì biểu hiện của Hoa Kiến Sầu, đã siêu việt năng lực phòng thủ của hắn lúc đối mặt với nữ nhân che mặt, làm cho Dương Thiên Lôi có cảm giác như tất cả công kích của mình đã bị chế ước hoàn toàn, giống như công kích ở đâu cũng đều nằm trong dự liệu của đối phương.

Đối mặt với âm thanh không ngừng ủng hộ xung quanh, hai người không hề có cảm giác, tâm thần của bọn họ đều đầu nhập vào trong chiến đấu!

Quên đi thời gian, quên hết mọi thứ.

Dương Thiên Lôi quên luôn đằng sau có rất nhiều đối thủ, Hoa Kiến Sầu cũng quên luôn ước định giáo huấn Dương Thiên Lôi lúc ban đầu.

Toàn bộ tâm thần của hai người đều đắm chìm trong chiến đấu!

Mà tất cả mọi người cũng nhìn như mê như say, không thể không nói, đây là một trận chiến của công kích đỉnh phong và phòng ngự đến mức tận cùng!

Nửa canh giờ, một canh giờ...

Tốc độ của hai người lúc này trở nên càng ngày càng chậm, lực lượng công kích và phòng ngự càng ngày càng yếu. Hiển nhiên thể lực và Tinh Thần Chi Lực của hai ngườiđều bắt đầu tiêu hao.

Rốt cục hai canh giờ trôi qua, sau một lần công kích và phòng ngự quỷ dị, thân ảnh hai người tách ra.

Dương Thiên Lôi và Hoa Kiến Sầu, đều thở ồ ồ, một kích này, đã rút đi toàn bộ năng lực tái chiến của hai người, ánh mắt đều nhìn đối phương, trong ánh mắt của Hoa Kiến Sầu lộ ta một tia tỉnh táo và kính nể.

- Ta thua.

Làm cho tất cả mọi người ngoài ý muốn, không ngờ Hoa Kiến Sầu lại nói như vậy.

- Ngang tay mà thôi, ta cũng không còn lực lượng để chiến đấu tiếp.

Dương Thiên Lôi nói ra.

- Ngươi đã chiến ba tràng.

Hoa Kiến Sầu nói ra:

- Ta sẽ lại khiêu chiến ngươi!

- Ta cũng thế! Dương Thiên Lôi, ân toán trước kia, xóa bỏ! Các ngươi nói thế nào?

Đúng lúc này, người vừa rồi ầm ĩ nhất Lý Kiếm Phong, lúc này nhìn Dương Thiên Lôi nói. Sau khi nói xong lại nhìn những người xung quanh.

- Chỉ là một việc nhỏ thôi! Nếu như ngươi ngay từ đầu đã dùng thực lực chiến thắng ta, ta cũng không nhàm chán như vậy!

MôṚt thiếu niên khác nhìn Dương Thiên Lôi nói ra.

- Ý gì? Hiện tại các người không khiêu chiến?

Thần sắc của Dương Thiên Lôi không còn lạnh như băng như vừa rồi. Bởi vì lúc này, hắn cảm thấy tên gia hỏa này là một con người.

- Trong suy nghĩ của ngươi, chúng ta rất vô sỉ sao?

Một tên thiếu niên nói ra.

- Không có chuyện yêu ai một cách vô duyên vô cớ, cũng không có chuyện hận ai một cách vô duyên vô cớ! Không xem thường bất cứ ai, bởi vì ta là một người phàm tục!

Dương Thiên Lôi đem thanh kiếm cấm vào vỏ kiếm sau lưng, ánh mắt từ từ quét qua mười bảy tên thiên tài, ném lại một câu, sau đó lê thân thể nặng nề, dùng tay che lấy miệng vết thương trên vai, quay người đi vào trong khách sạn, bước từng bước vào trong.

Tuy mười bảy thiếu niên này tán thành thực lực của Dương Thiên Lôi, nhưng lại không thừa nhận sai lầm về phía mình, mà ném cho Dương Thiên Lôi.

Nhưng mà, một câu của Dương Thiên Lôi, cũng không phải đang tranh luận với bọn họ, nhưng mười bảy tên thiếu niên nhìn bóng lưng tùy thời sắp ngã của Dương Thiên Lôi,đang từ từ cắn nuốt những lời này của Dương Thiên Lôi, sắc mặt lại đỏ lên.

- Thiên...

Ẩn nấp trong đám người, một đạo thân ảnh nhìn bóng lưng nặng nề của Dương Thiên Lôi, nhịn không được hô lên, nhưng vừa nói ra chữ Thiên, đã bị người bên cạnh che miệng lại.

- Nha đầu ngốc, ngươi muốn làm gì? Hắn chỉ bị thương nhẹ, mệt mỏi mà thôi.

Người bên cạnh, nhẹ giọng nói, cũng nhìn bóng lưng Dương Thiên Lôi, nói tiếp:

- Hắn thành thục hơn tưởng tượng của ta... Đi thôi, ngươi phải nắm chặc việc tu luyện, nếu không sẽ không phải là đối thủ của hắn. Ân, ngươi đi thông tri cho mấy nha đầu kia trước, bảo các nàng đổi khách sạn đi, một người một gian, bảo các nàng cố gắng tu luyện, không được tiết kiệm đan được! Ta cảm thấy được, hiện tại không nên cho bọn họ gặp mặt. Miễn cho việc hắn làm chuyện không đàng hoàng...

Thương thế không nặng, nhưng không có thể chất biến bái và năng lượng thần bí, Dương Thiên Lôi muốn khôi phục nhanh chóng là chuyện không có khả năng, sau khi rất gian nan trở về phòng. Dương Thiên Lôi tiến vào trong trạng thái tu luyện.

Cuộc chiến hôm nay, đã làm cho Dương Thiên Lôi được lợi rất nhiều, nhất là trận chiến của Hoa Kiến Sầu, làm cho Dương Thiên Lôi chính thức nắm giữ kiếm kỹ của nữnhân che mặt.

Sau khi Dương Thiên Lôi trở về, Chu Giác Thuần và Hoa Kiến Sầu cũng kiệt sức, cái gọi là mười bảy thiên tài, trầm mặc, sau đó cùng trở về khách sạn.

- Ngồi một chút?

Thời điểm đi vào trong đại sảnh. Bỗng nhiên Hoa Kiến Sầu nhẹ giọng nói.

 

 

 

 

 

Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện