Tôi là Allen Rodore. 15 tuổi.
Tôi… không có bất kì tài năng nào về kiếm thuật cả. Đến nỗi tôi cảm thấy rằng bản thân tôi thật thảm bại.
Tuy nhiên, tôi cứ vung kiếm, ngày qua ngày. Tôi chỉ đơn độc và không ngừng vung kiếm nhiều hơn, lâu hơn bất kỳ những kẻ nào khác.
Bởi vì mẹ tôi đã từng dạy rằng——『Có nỗ lực ắt sẽ thành công』.
Bà đơn thân dạy dỗ tôi nên người.
Có vẻ cha đã chết do bệnh dịch khi tôi chỉ còn là một đứa trẻ chưa biết chuyện. Tôi nghe nói rằng, ông là người chân thành và chất phác, nhưng tôi lại không thể nào nhớ được gương mặt của ông. Tôi dường như được thừa hưởng cặp mắt sắt bén từ mẹ và mái tóc đen tuyền từ bố.
Tôi không nhớ nhiều lắm về thời thơ ấu, nhưng tôi lại nhớ mẹ luôn làm lụng cực nhọc vì lợi ích của tôi.
Lệ phí tuyển sinh và học phí tại Học viện kiếm thuật Gran mà tôi đang theo học chính là từ những đồng tiền lương được tiết kiệm và quản lí cẩn thận ngày qua ngày của mẹ.
Vậy nên, dù cho có bị mọi người khinh miệt là 「Kiếm sĩ thất bại」 ở học viện, dù cho có bị bạn bè cùng lớp bắt nạt, dù cho có bị giáo viên xem là gánh nặng—Tôi vẫn vung kiếm không ngừng nghỉ, bất chấp có đau đớn thế nào đi chăng nữa.
Tôi sẽ nỗ lực gấp 10 lần, nỗ lực hơn bất kỳ ai, và trở thành một kiếm sĩ xuất sắc.
Và tôi sẽ đền đáp cho mẹ một cuộc sống an nhàn, người đã vì tôi mà đấu tranh không ngừng nghỉ.
Tuy nhiên, tất cả những nỗ lực ấy của tôi, sẽ nhanh chóng tan biến đi mất.
Bởi vì, hoàng hôn hôm nay… mọi thứ sẽ được giải quyết.
Khi đang một mình vung kiếm trong sân trường như thường lệ, Dodriel Barton xuất hiện cùng hai cô gái khác.
Dodriel Barton.
Là con trai cả của Bá tước Barton, hắn có mái tóc màu xanh gợn sóng kéo dài đến tận lưng.
Tôi ghê tởm tên này vô cùng.
Bởi vì hắn luôn khinh bỉ rằng tôi là thứ「Kiếm sĩ thất bại」 và bắt nạt tôi.
Thường thì, tôi sẽ giả vờ như không nghe thấy và bỏ ngoài tai những lời khinh miệt của hắn.
Tuy nhiên, hôm nay hắn lại thốt lên một điều gì đó khiến tôi không thể nào tha thứ.
“Hãy rút lại lời nói của cậu!”
“Này này, đừng nổi đóa lên vì sự thật thế chứ, Allen. Nếu đứa con là rác rưởi, thì cha mẹ nó cũng chẳng khác gì, phải chứ? Có gì lạ đâu nào…”
“DODRIEL, CẬU...”
Tôi nổi giận và túm lấy cổ áo hắn.
“Sao mày lại dám dùng đôi bàn tay bẩn thỉu ấy chạm vào người tao cơ chứ? ĐỒ KIẾM SĨ THẤT BẠI!”
Hắn đá thẳng vào bụng tôi…
Dù rằng hắn cũng là một đứa trẻ nhưng tôi lại bị thổi bay do sự khác biệt sức mạnh quá lớn.
Mông tôi ngã đất xuống đầy thất vọng, nhưng ngay lập tức tôi lại đứng lên và quắc mắt nhìn hắn
“Có thể rằng tớ là một thằng rác rưởi… Nhưng tớ sẽ không cho phép cậu gọi mẹ tớ như thế!”
Dodriel nhún vai và thở dài.
Hai đứa con gái kia cũng cười phá lên khi tôi nói thế.
“Hah… Ếch thì vẫn mãi là ếch. Tất nhiên, cha mẹ là loại rác rưởi thì vẫn mãi là rác rưởi mà thôi. Thứ như thế được quyết định từ lâu lắm rồi.”
Dodriel chế giễu kèm một cảm giác thuơng hại dành cho tôi từ tận đáy lòng hắn.
“C-Cậu…!”
Mặc kệ máu chảy ra từ trên đầu, tôi rút phăng thanh kiếm đang được đeo ở bên hông.
“Này này, mày chắc chứ? Nếu mày quá đà thì sẽ vi phạm nội qui của học viện đấy, mày hiếu vấn đề đó chứ nhỉ?”
“Chậc…”
Một trận ẩu đả bằng kiếm giữa các học viên trong trường bị cấm hoàn toàn dựa theo qui định của học việc.
Nếu như phá vỡ qui tắc sẽ bị những hình phạt như đình chỉ, hoặc tồi tệ nhất, là trục xuất.
“Vậy thì! Dodriel Barton… Tớ thách đấu cậu!”
“HỂ?... Tên kiếm sĩ muôn đời thất bại muốn chống đối với kiếm sĩ thiên tài cấp cao của cái học việc này ư?”
“Phải! Nếu tớ thắng, cậu phải rút lại những gì mà cậu đã nói!”
“Aha! Thú vị đấy, rất thú vị, Allen! Nếu mày thắng, tao sẽ rút lại lời nói của tao! Thậm chí tao còn cúi đầu nghe lời mày, làm bất cứ thứ gì mày muốn! Tuy nhiên, nếu mày thua—“
Hắn ngắt lời, đôi gò má hắn nở thành một nụ cười phỉ báng.
“… Nếu tớ thua?”
“Xem nào… mày phải rời khỏi học viện này ngay tức khắc.”
“Cái—?”
Điều kiện mà Dodriel đặt ra quả thật vô lý.
“Rõ ràng quá còn gì… Trong một trận đấu, cả hai đối thủ phải đặt ra những thỏa thuận ngang nhau. Màu biết điều đó chứ?”
“Phải! Tớ biết! Nhưng thế này thật không công bằng!”
Một bên là rút lại lời khinh miệt, bên còn lại là rời bỏ học viện.
Nhưng thỏa thuận như thế rõ ràng là không công bằng.
“Này này, đừng có mà hiểu lầm, Kiếm sĩ thất bại? Mày có rời bỏ học viện thì cũng chẳng có giá trị gì? Hay chính xác hơn, bản thân mày ngay từ ban đầu thì cũng có được cái giá trị gì cơ chứ?”
“…”
Thật là khó chịu… nhưng hắn không hề sai.
Tại Học việc Kiếm thuật này, điểm số của tôi là tệ hại nhất.
Quả thật, tôi không biết được rằng khi nào tôi sẽ bị tống cổ khỏi trường vì những con điểm kém cỏi ấy.
“Tớ hiểu rồi… tớ chấp nhận trận đấu với những thỏa thuận ấy.”
“Ồ, tao chấp nhận lời thách đấu! Thời gian là 9 giờ sáng ngày mai. Địa điểm là nhà thi đấu, thấy thế nào?”
Tôi khẽ gật đầu đồng ý.
“Tao sẽ lo vụ đăng ký cho trận đấu. Allen, ít nhất thì hãy vũng vẫy trong vô vọng để cho nó giống một trận đấu đi nhé. Dù rằng, có nỗ lực cũng bằng thừa. Ahahahaha!”
Giờ nghĩ lại, quả là tôi đã làm một việc ngu ngốc.
Không…, nhưng, nếu hắn lại nói điều tương tự thế, mình vẫn sẽ thách thức hắn một trận tay đôi.
Tôi không thối nát đến mức phớt lờ những lời chết giễu mẹ tôi.
Nhưng… Dodriel thật sự rất mạnh
Hắn thật sự là một thiên tài—là một kẻ hoàn toàn trái ngược với tôi.
Dù không cần phải luyện tập nhiều, nhưng hắn có thể nhanh chóng tiếp thu bất kỳ loại kiếm thuật nào, chẳng khác gì một miếng bọt biển.
Có tin đồn rằng, hắn đăng ký vào Học viện này là nhờ sự giới thiệu của một ngôi trường danh giá ở kinh đô.
Dù là thế… Mình tuyệt đối không được thua hắn…
Việc tôi tiếp tục, hoặc bỏ học là nằm ở trận quyết đấu này.
Nhưng trên hết, hắn cần phải rút lại những lời khinh miệt về mẹ.
Sau đó, tôi quay trở về ký túc xá, và rồi tiến vào rừng với một thanh kiếm trong tay.
Đến nơi mà tôi thường tập luyện, và tiếp tục vung kiếm.
“Fu, Fu, Fu…!”
Tôi tiếp tục vung kiếm một cách liều lĩnh, và tuyệt vọng.
Không phải là tôi đã trở nên tuyệt thế vọng đâu.
Nhưng mà, đây là tất cả những gì mà tôi có thể làm.
Ngày trước, khi mới nhập học, tôi tìm đến và chào hỏi từng giáo viên một, và yêu cầu họ dạy bảo.
Tuy nhiên…
“Đáng tiếc, em không có tài năng gì cả. Em không thể nào sống sót qua khóa đào tạo của tôi đâu.”
“Nào! Em có chắc chắn rằng ‘Xin hãy nhận em làm đệ tử!’ với một thanh kiếm cùn thế không?”
“Em đã nghe qua ‘Biết vị trí của bản thân’ chưa nhỉ?”
Tất cả bọn họ đều từ chối thằng thừng.
Tôi không có lấy một ai để nương tựa.
Đó là vì sao, tôi còn chẳng có lấy phong cách riêng, nói gì đến kỹ thuật.
Điều duy nhất mà tôi học qua các lớp trong học viện là vung kiếm và rèn luyện thể chất.
Nói cách khác, tất cả những gì mà tôi có thể làm khi luyện tập, là vung kiếm mà thôi.
Mặt trời dần chìm vào bóng đêm và nhường chỗ lại cho ánh sáng đêm trăng nhảy múa—tôi vẫn không ngừng vung kiếm.
“Ha… haha… hahahahaha...!”
Những tiếng cười đột nhiên phát ra từ chính miệng tôi.
“Thật ngu ngốc mà… Mình…! MÌNH CHẲNG THỂ NÀO CHIẾN THẲNG NỔI NẾU CỨ THẾ NÀY MÃI…!”
Vung kiếm một cách điên cuồng thì chẳng có ý nghĩa gì cả.
Dù thế nào đi chăng nữa, ngày mai tôi vẫn sẽ thua. Đó sẽ là một cảnh tượng vô cùng bi thảm.
Và cho dù có thêm vài năm đi chăng nữa, tôi cũng chẳng thể bắt kịp hắn.
Tức quá… Tức quá… Tức quá, tức quá, tức quá!
Cay cú thật sự… tôi đã cố gắng hình dung không biết bao nhiêu lần, về cảnh tượng mà gã thiên tài ấy gục ngã dưới chân tôi.
“Mình phải… làm gì đây…?”
Tôi tức giận, và rồi nước mắt cứ thế mà trào ra.
Tôi muốn có sức mạnh!
Một thứ sức mạnh có thể đánh bại Dodriel, tôi muốn có nó.
Tuy nhiên, tôi lại chẳng hề có bất kỳ thứ gì cả.
“… Tôi hận ông… Ông trời!”
Và cái lúc mà tôi dùng hết sức bình sinh và đấm xuống đất.
“Hô hô hô… Dường như cháu đang gặp phiền muộn nhỉ, hỡi chàng kiếm sĩ trẻ tuổi.”
Đột nhiên tôi nghe được một giọng nói vang vọng từ trên cao.
“Ai… Ai đó?”
Tôi vội vàng ngẩng đầu lên nhìn, trước mắt tôi là một ông lão có chiều cao khiêm tốn.
Tóc, lông mày, và mi mắt của ông đều có một màu trắng tinh khiết.
Lưng ông cong vòng, cùng với đó là một chiếc gậy một tay.
Điều kỳ lạ nằm ở chỗ, tôi không hề nhận ra được sự hiện diện của ông ta.
“Ta là ai à? Xem nào. Nếu mà nói thì… ta là một Ẩn sĩ thời gian.”
Một ông già bí ẩn cùng với bộ râu tráng lệ dài dần đến mặt đất tự xưng mình là Ẩn sĩ thời gian.
“Vậy thì, hỡi chàng kiếm sĩ trẻ tuổi… Nếu cháu gặp rắc rối, tại sao lại không thử tâm sự với lão già này đây?”
“… Nói với ông thì thay đổi được gì cơ chứ?”
“Ừm. Nhưng sẽ càng đau đớn hơn nếu cháu giữ mãi cho riêng mình chẳng phải sao? Bày tỏ với một người nào đó biết lắng nghe sẽ giúp cháu cảm thấy tốt hơn nhiều đấy. Không cần phải kiêng dè thế đâu. Dù sao thì, ta cũng chỉ là một ông già, sắp phải rời xa thế giới này rồi.”
“HÔ! HÔ! HÔ!” Ẩn sĩ thời gian cười phá lên.
“… Cháu đoán là…”
Khi một nửa ý thức của tôi chìm vào tuyệt vọng, tôi bắt đầu kể lể, kể tất cả cho ông ấy nghe, kể cho ông về cái tình trạng vô vọng hiện tại của tôi.
Rằng tôi bất tài về kiếm thuật như thế nào.
Rằng tôi bị bắt nạt hại Học viện như thế nào.
Rằng mẹ tôi phải ở lại quê nhà, chịu đựng sư cô độc ra sao.
Vậy nên, khi nói ra tất cả những cảm xúc đã giấu trong tim suốt bấy lâu, tôi thật sự nhẹ lòng.
“Ta đã hiểu rồi… Đó là vì sao cháu lại chán nản đến thế…”
Vị ẩn sĩ chỉ im lặng lắng nghe, mà không nói lấy một lời ngắt ngang.
Thật bất ngờ, ông lão quả là một người biết lắng nghe nỗi lòng của người khác.
“Nếu là thế… Ta có thể giúp cháu một chút đấy.”
“… Ông sẽ làm thế nào?”
Nếu có một thứ ma thuật nào đó—Nếu có thể xoay chuyển được tình huống vô vọng này, tôi muốn biết về nó.
Ngay sau đó, ông lão cười vang.
“HÔ HÔ, về việc đó—cháu chỉ cần sử dụng anh bạn này!”
Ông rút ra một chiếc nút màu đỏ to bằng một nắm tay từ trong túi áo nằm trên ngực.
“… Gì kia ạ?”
“Nút ấn 100 triệu năm—Một vật phẩm ma thuật vô cùng hiếm.”
“Nút ấn 100 triệu năm ư…?”
“Ừ, người nhấn chiếc nút này sẽ có sức mạnh như đã được rèn luyện xuyên suốt 100 triệu năm ngay tức khắc! Quả là một vật phẩm hiếm hoi!”
“… Mờ ám quá đi!”
Ấn tượng của tôi về nó chỉ đơn giản là thế.
“Mà, hãy lắng nghe nào. Đấy là một yêu cầu từ lão già không còn sống đươc bấy lâu nữa, được chứ?”
Sau khi ông đã chịu khó lắng nghe tôi, thật là không thoải mái khi tôi lại từ chối thẳng thừng. Và tôi cũng tò mò nữa.
“Ngắn gọn nào ông!”
“Ồ! Vậy là cháu muốn nghe? Cảm ơn, cảm ơn cháu!”
Sau đó, ông hắng giọng.
“Những người ấn chiếc nút này sẽ được dịch chuyển vào một thế giới khác, nơi mà họ sẽ trải qua 100 triệu năm giam cầm. Cháu có thể làm bất kỳ thứ gì ở đấy. Nằm không cũng được. Thiền cũng được. Hoặc là cháu tiếp tục luyện tập cũng được. Dù gì cũng là 100 triệu năm cơ mà.”
“… 100 triệu năm, là quãng thời gian mà cháu có thể luyện tập bao lâu tùy thích ạ?”
Đối với tôi, giấc mơ đã trở thành sự thật.
“Ừm! Ngoài ra, ở đó có một ngôi nhà, và một cái giường—còn có cả phòng tắm siêu rộng! Cũng không cần lo lắng về thức ăn! Có một kho lưu trữ vô tận ở đấy! Ngoài ra, cháu cũng không phải lo lắng về tuổi tác đâu.”
“…!”
Tôi nuốt nước bọt, đấy quả lý tưởng đối với tôi mà.
“Và tuyệt vời nhất về Nút ấn 100 triệu năm này là…, 100 triệu năm ở thế giới kia chỉ bằng một khoảnh khắc ở đây!”
“Là sao ạ?”
Tôi không hiểu cho lắm.
100 triệu năm là 100 triệu năm chứ. Không lý nào chỉ trông một khoảnh khắc được đâu.
“Trên thực thế, 100 triệu năm ký ức ấy sẽ bị xóa khi cháu trở về thế giới này! Nói cách khác, đối với, đối với những người ở đây, ngay khi cháu nhấn nút—“
“——Cháu sẽ được luyện tập trong 100 triệu năm!”
“Phải! Ta mừng vì cháu rất nhanh hiểu chuyện!”
Sau khi giải thích xong, vị ẩn sĩ liền nói “Thế nào? Rất tuyệt vời phải không nào?” và đưa nó về phía tôi.
Tôi nhìn chằm chằm vào chiếc nút nàu đỏ ấy.
N… Nếu mà mình thực sự có thể luyện tập trong 100 triệu năm…
Tôi sẽ có thể giành chiến thắng, trước Dodriel.
4 hoặc 5 năm ngắn ngủi là không đủ.
Nhưng nếu là 100 triệu năm. Ngay cả một tên kém cói như tôi vẫn có thể bắt kịp tên thiên tài ấy—không, thậm chí là, vượt cả hắn nữa.
Sau khi chìm vào dòng suy nghĩ, có một thứ đã kéo tôi trở lại thực tế.
Tôi thấy những gì vừa nghe, càng nghĩ càng lố bịch.
Nghiêm túc mà nói… mình đang nghĩ cái quái gì thế này?
Thật tốt nếu đó là sự thật.
Nhưng đây không phải là truyện cổ tích, không lý nào lại có thể tồn tại một giải pháp thế này được.
“Haa… Câu truyện kết thúc chưa ạ? Cháu không có thời gian để nghe những câu chuyện ngu ngốc như thế.”
“Ây da…? Cháu không tin ta sao?”
“Cháu nghĩ rằng, thật là tốt nếu nó là sự thật.
“Ta không hề nói dối cháu. Ta cũng chưa từng nói dối dù chỉ một lần trong đời.”
“Cháu hiểu rồi, vậy thì tốt cho ông.”
Và sau đó, tôi bắt đầu nhặt thanh kiếm của mình lên và tiếp tục vung.
Dù biết rằng không thể thắng, nhưng tôi vẫn muốn làm mọi cách có thể.
“Ku… Chỉ một lần thôi, cháu có thể ấn nó dù chỉ một lần chứ? Chỉ là yêu cầu từ một lão già không còn sống được bao lâu…”
Vào lúc ấy, ông cọ xát hai bàn tay vào nhau, và nói với tôi như thế.
Tôi không mong đợi rằng ông ấy sẽ yêu cầu nhiều vậy chứ.
“Aa… Cháu hiểu rồi.”
Tôi bước đến và cố gắng chạm vào nút ấn của vị ẩn sĩ với gương mặt dần trở nên nghiêm nghị kia.
“Chàng kiếm sĩ trẻ tuổi, hãy để ta cho cháu một lời khuyên.”
“Còn gì nữa sao ạ?”
“Đừng bao giờ–Đừng bao giờ tự tử! Dù là một thế giới khác, nhưng cơ thể thì chỉ có một. Nếu cháu chết, mọi thứ sẽ kết thúc.
“Vâng vâng, cháu hiểu rồi ạ.”
Và rồi, tôi ấn vào chiếc nút.
Nhưng đúng như dự đoán… không có gì thay đổi.
“HÔ HÔ, thế nào? Cháu cảm thấy việc vung kiếm suốt 100 triệu năm ra sao?”
“Chẳng có gì thay đổi cả. Rõ là ông nói dối cháu mà.”
Tôi tỏ ra chán nản.
Câu chuyện ấy quá ảo diệu để mà trở thành sự thật.
“HÔ HÔ HÔ! Thay đổi quá lớn đấy chứ, vì cháu không chú ý thôi! Tin tưởng đi nào—tại sao cháu lại không thử vung kiếm một lần nhỉ?”
Ông ấy thật cố chấp làm sao…
Hơi nhụt chí, tôi vung nhẹ thanh kiếm
VÙUUUUU!
Ngay đúng lúc đó, một cơ gió lớn vút quét qua.
“… Ể?”
Nếu mắt tôi không bị mù lệch ăn, vừa rồi thì thanh kiếm tạo ra tận ba ảo ảnh?
Thanh kiếm cực nhanh—Nhanh đến độ không gian bị uốn cong.
"HÔ HÔ HÔ! Thật đáng kinh ngạc! Ta gần như không nhận ra cháu nữa đấy, chàng kiếm sĩ trẻ tuổi ạ.”
Vị ẩn sĩ cười trong khi vỗ tay vào nhau.
Lần này, tôi thử cắt một đường.
“HA!”
Tôi chém một đường theo chiều ngang. Sau ba giây chậm trễ “ZANNN”, một âm thanh xé gió vang lên.
Nhát chém của tôi đã vượt quá tốc độ âm thanh.
“Cái quái…”
Không chỉ ở cấp độ bình thường, cơ thể của tôi đã quen dần với thanh kiếm.
Tôi được bao bọc bởi sức mạnh toàn năng, và có thể cảm nhận được rằng, tôi và thanh kiếm chính là một.
“Thế nào? Cứ như là được tái sinh phải chứ?”
“A-A! Thật vậy ạ…”
Tôi hạ tầm nhìn về chiếc nút bấm trong tay ông ấy.
“M-Một lần nữa đi ạ… Làm ơn hãy cho cháu một lần nữa…!”
Tôi chắc chắn rằng, tôi đã trở nên mạnh mẽ hơn.
Tôi đã trở nên mạnh mẽ hơn—Nhưng tôi chưa chắc rằng sẽ đánh bại được Dodriel.
Có một bức tường ngăn cách giữa tôi và hắn, đến mức mà khó đong đếm được sự chênh lệch giữa cả hai.
“Chắc chắn rồi! Cháu có thể ấn bao nhiêu tùy thích!”
“T-Thật vậy ạ!? Cháu cảm ơn ông, cảm ơn ông..!”
Và rồi, tôi ấn nó không ngừng nghỉ.
Không—tôi đã vô tình ấn nó vô vàn lần mới đúng.
… Ấn vào thứ Nút ấn 100 triệu năm nguyền rủa ấy.