Một ngày sau khi những tên trộm nữ trang bị khuất phục.
Một ngày trước Đại hội Ngũ Đại Thánh, tôi, Ria và Rose được gọi đến phòng chủ tịch.
Trên đường đến văn phòng của cô ấy.
“Thật tình! Đúng lúc chúng ta đang ăn trưa...”
Ria ca thán về việc Leia-sensei đột ngột triệu tập chúng tôi.
Cả vb chúng tôi đang ăn trưa cùng nhau thì đột ngột một cuộc gọi đến qua đài phát thanh trong nhà.
Ria, người yêu thích việc ăn trưa cùng mọi người, có chút thất vọng.
“Nào nào, bình tĩnh đi Ria. Dù sao, người gọi là chủ tịch, tớ chắc là cô ấy cũng khá bận.”
“Dục tốc bất đạt. Và nó có thể là một tình huống khẩn cấp.”
Tôi và Rose đứng về phía Leia-sensei.
Bởi dù cô ấy như thế nào đi chăng nữa, cô ấy vẫn là một trong những người quyền lực nhất đất nước này.
Bên cạnh đó, không chỉ là chủ tịch, cô còn là giáo viên chủ nhiệm của lớp A vì một vài lý do.
Khá chắc cô ấy có một núi công việc chất đống cần giải quyết.
“Các cậu nói đúng, nhưng... cô ấy không cần thiết phải triệu tập chúng ta đúng giờ nghỉ trưa như vậy...”
Mặc dù Ria hiểu ý nghĩa của cuộc triệu tập, cô ấy có vẻ chưa bị thuyết phục bởi nó.
“Có thể chỉ là mấy chuyện lặt vặt, và chúng ta có thể được quay về sớm? Sau đó hãy tiếp tục ăn trưa cùng nhau.”
“Ừ, hiểu rồi...”
Trong khi dỗ dành Ria như vậy, chúng tôi đi qua một hành lang dài hướng tới văn phòng chủ tịch.
Đây là một cuộc triệu tập bất ngờ, nhưng ba chúng tôi được gọi cùng nhau thế này, tôi cũng đoán được phần nào có chuyện gì.
Có lẽ là cuộc thảo luận về Đại hội Ngũ Đại Thánh diễn ra vào cuối tuần.
Trên tờ báo sáng nay, các trận đấu giữa các học viện đã được công bố.
Đối thủ đầu tiên của Học viện Thiên Nhận là, một trong Ngũ Học viện - Học viện Băng Vương.
Mà... nói về Học viện Băng Vương, thật sự mình chẳng biết gì.
Tôi không biết bất kỳ học viên nổi tiếng nào, cũng không biết thành tích của họ ở các giải đấu hay thậm chí là mối quan hệ quyền lực với bốn học viện khác.
Chính xác hơn, tôi chẳng quen thuộc với gì với “Ngũ Học viện” ngay từ ban đầu.
Tuy nhiên, điều đó khá dễ hiểu.
Đối với tôi, cho đến trước khi nhấn vào cái Nút ấn 100 triệu năm nguyền rủa ấy, Ngũ Học viện là thứ gì đó cao vời vợi như thiên đường.
Thông thường, một người sẽ chẳng bao giờ tìm hiểu kĩ lưỡng về một nơi mà họ không bao giờ đặt chân tới trong đời.
Nếu tôi có thời gian làm thế, tốt hơn hết cho tôi là tiếp tục vung từng nhát kiếm.
Ngay cả trong giấc mơ của tôi, không bao giờ tôi nghĩ tới một ngày mình được tham gia Đại hội Ngũ Đại Thánh.
Bạn không bao giờ biết cuộc sống sẽ diễn ra như thế nào.
Từ lúc này... tôi sẽ làm hết sức mình.
Ít nhất, không cản trở Ria và Rose, không được bôi nhọ lên danh tiếng Học viện Thiên Nhận - tôi sẽ chiến đấu bằng tất cả sức mạnh.
Trong lúc tôi nghĩ miên man về chuyện đó, cuối cùng chúng tôi đã thấy cửa văn phòng chủ tịch ở ngay trước mặt.
Cánh cửa màu đen, có thể là màu yêu thích của Leia-sensei khiến ta cảm thấy khá nặng nề.
Thay mặt cho cả ba, tôi gõ cửa và có tiếng “Vào đi!” ngắn gọn đáp lại.
Nó khác với giọng điệu đùa cợt hàng ngày.
Một giọng điệu của người đứng đầu, một giọng nói đầy sự mạnh mẽ.
Cả ba chúng tôi nhìn nhau, trao đổi ánh mắt trong giây lát rồi chậm rãi mở cửa.
“—Xin phép ạ.”
Bên trong căn phòng, Leia-sensei đang ngồi sau chiếc bàn làm việc cao cấp màu đen.
Hình như cô ấy đang làm việc, và nhìn xuống một tờ tài liệu với ánh mắt nghiêm túc.
Căn phòng gọn gàng một cách đáng ngạc nhiên, nhưng những chồng tài liệu đặt xung quanh đã cho thấy sự bận rộn của cô.
“Xin lỗi nhưng, tôi đang làm dở một số chuyện. Chờ ở đó một chút.”
Sensei nói, không liếc nhìn chúng tôi một khắc mà giở đi giở lại trang giấy.
“V-Vâng”
Tôi trả lời ngắn gọn và quyết định lặng lẽ đứng cạnh bức tường, chờ đợi.
Ria và Rose cũng làm theo.
“......”
Không ai nói lấy một lời nào.
Duy nhất chỉ có âm thanh do tiếng lật giấy của sensei phát ra trong văn phòng.
Ắt hẳn đó là một tài liệu quan trọng...
Sensei im lặng đọc tài liệu mà không có lấy nửa cái chớp mắt.
Lần đầu tiên thấy cô ấy nghiêm túc đến vậy.
... Đúng như mình đoán, cô ấy khá bận rộn.
Nói theo cách thông thường, đó là lẽ tất nhiên, nhưng tôi nhận ra một góc nhìn khác về công việc của Leia-sensei.
Vừa là một Chủ tịch thuộc Ngũ Học Viện, vừa phụ trách toàn bộ lớp A.
Tôi chắc chắn cô ấy phải quản lý một khối lượng công việc khủng khiếp mà đối với người bình thưởng, hẳn sẽ ngất xỉu mỗi ngày vì nó.
Mặc kệ tất cả, để khiến lớp học trở nên nhộn nhịp, cô vẫn cư xử vui vẻ trước mặt các học sinh. Vì thế, tôi vô cùng ngưỡng mộ cô.
Kia chính là một người phụ nữ trưởng thành...
Cô ấy có gì đó trông thật “ngầu”
Sau một khoảng thời gian,
“Fuuu...”
Có lẽ sensei thấy đã đến lúc dừng công việc, cô hít thật sâu trong khi duỗi tay thật mạnh.
Đồng thời, bầu không khí trong phòng cũng lập tức dịu lại.
Cô ấy vừa xoay xoay hai vai, vừa mát xa cái cổ đã mỏi nhừ của mình, tôi nói một cách cảm kích.
“Sensei, cảm ơn vì đã làm việc vất vả.”
“Aa, vui thật,”
Sau đó, cô ấy uống một ngụm trà với vẻ mặt thỏa mãn.
“Có phải, em vừa nghe là... vui ư?”
...Thật kì lạ,
Khá là không phù hợp khi nói “vui” như một sự ấn tượng về công việc của bạn.
Cảm thấy nghi ngờ, tôi liếc nhìn kĩ thứ sensei đang chăm chú đọc - đó là Weekly Shonen Yaiba.
Weekly Shonen Yaiba - một tạp chí truyện tranh tuổi teen vô cùng nổi tiếng với đám học sinh con trai cấp Trung Học và Cao Học.
Đó chính xác là thứ cô ấy đọc từ nãy suốt từ nãy đến giờ.
“Trời ạ, Yaiba tuần này quá tuyệt vời! Đọc liền một mạch cả cuốn đúng là đã mà! Nêu cảm nghĩ một chút nào, series này chắc chắn sẽ bùng nổ! Các nét vẽ còn thô và cốt truyện vẫn chưa được làm sáng tỏ, nhưng nói sao nhỉ - nhiệt huyết trong tôi đang sôi sục, đến nỗi tôi cảm nhận được cả phần “hồn” trong đó.
Sensei nói một tràng với vẻ phấn khích, y như một cậu nhóc tuổi teen.
“... Là vậy sao?”
Tôi thấy hối hận vì sự ngu ngốc của mình khi trong thoáng chốc đã nghĩ sensei thật “ngầu.”
Hơn hết, nghĩ tới việc cô ấy khiến chúng tôi phải chờ đợi nãy giờ chỉ để đọc xong cuốn truyện tranh... cảm xúc của tôi biến chuyển từ phẫn nộ sang ghê tởm.
Ria và Rose cũng vậy. Cả hai đang thở mạnh với một ánh nhìn giận dữ.
Có thật sự ổn không khi để người này làm Chủ tịch của Học viện Thiên Nhận...?
Khi sự nghi ngờ đó xuất hiện trong tâm trí, tôi liền hỏi sensei về điều khiến tôi băn khoăn gần đây.
“Leia-sensei không bận bịu gì sao? Thông thường, nếu một ai đó giữ chức vụ chủ tịch và giáo viên chủ nhiệm, em không nghĩ họ có thời gian để đọc manga...”
Cô ấy xoa mũi một cách tự hào.
“Fufu, đừng lo. Vì tôi đã để lại toàn bộ công việc rắc rối cho anh chàng kia.”
Đi theo cái nhìn của cô ấy hướng về.
“.......”
Một người đàn ông ngồi trên một chiếc ghế nhỏ, lặng im làm đống công việc giấy tờ ở góc phòng.
“!?”
“Xin chàoo!”
“A-Ai vậy!?”
Ria và Rose nhảy lùi lại vì kinh ngạc, và tôi lập tức đứng chắn trước mặt họ.
N-Người này ở đây từ khi nào...!?
Không phải do sự hiện diện của ông ta yếu ớt, mà là tôi không hề nhận ra ông ta cho đến tận lúc này.
“Hahaha, phản ứng tốt đấy!”
Sensei cười vui vẻ trước sự bất ngờ của chúng tôi.
“Ô-Ông ta là ai vậy ạ?”
Dựa theo vẻ bề ngoài, ông ta nằm trong khoảng giữa tuổi ba mươi.
Mặc dù đang ở trong phòng, ông ta vẫn đội một chiếc mũ bằng lụa thấp che đi đôi mắt.
Một bộ ria mép kiểu “tay cầm” tuyệt đẹp với hai đầu vểnh lên trên.
Một cây gậy kì lạ màu trắng đen, có lẽ là của ông ta, đang dựa vào chiếc bàn làm việc.
“Để tôi giới thiệu với các em. Số 18, một “đầy tớ” chuyên xử lý các vấn đề linh tinh của tôi.”
Người đàn ông được gọi là số 18, không hề chú ý đến chúng tôi, chỉ khẽ gật đầu.
Trong khi đó, đôi tay ông ta vẫn tiếp tục làm việc không ngừng nghỉ, xử lý đống giấy tờ với một tốc độ khủng khiếp.
Khi tôi đang cố gắng tiến đến gần hơn để chào hỏi.
“Ây, cẩn thận đấy. Đó là một tên tội phạm hạng A bị kết án tù lao động khổ sai trong 100 năm.”
Sensei nói ra một sự thật với vẻ thờ ơ đến nực cười.
“Cái!?”
Chúng tôi lập tức lùi lại tránh xa ông ta.
“Tù nhân số 0018 - vì vậy tôi gọi là số 18 - Tên hay đúng không?”
Sensei tự ca ngợi bản thân. “Đúng như mong đợi, ý nghĩa của cái tên tôi đặt quá hoàn hảo.”
Và Ria đáp trả lại.
“Kh-Khoan đã Leia! Cô làm cái quái gì vậy, đem một tù nhân ra ngoài?”
“Nn, không phải tôi đã nói Số 18 là “đầy tớ” của tôi rồi sao? Chuẩn bị tài liệu này, thông tin liên lạc này, lên danh sách này, vân vân - công việc của hắn rất nhiều.”
Cô ấy nói không chút do dự.
Có vẻ như, cô ấy luôn luôn nhàn rỗi như vậy vì đã đẩy mọi việc cho Số 18-san.
Lần này Rose lên tiếng hỏi.
“Sensei, Số 18-san đã gây nên chuyện gì vậy ạ? Đến nỗi ông ta bị kết án lao động khổ sai suốt 100 năm?”
“Ưm~, nhìn trộm!”
Sensei trả lời ngay lập tức, không chút do dự.
Trước câu trả lời ngoài mong đợi như vậy, tôi đặt câu hỏi để kiếm thêm thông tin.
“V-Vì nhìn trộm sao.. .Một hành động đồi bại diễn ra trong phòng thay đồ và phòng tắm nữ - Ý cô là kiểu “nhìn trộm” đó?”
“Đúng vậy. Tên này có niềm đam mê với cơ thể phụ nữ - đặc biệt là thân hình của các bé tuổi teen. Hành vi phạm tội đã xuất hiện liên tục trên khắp các học viện trên cả nước. Theo lời khai, hắn ta cũng đã nhìn trộm nhà tắm công cộng của Học viện Thiên Nhận nhiều lần.”
Ria và Rose sau khi nghe những điều đó xong.
“Uwaa, hạ đẳng...”
“Kẻ thù của phụ nữ.”
Họ nhìn Số 18-san với vẻ khinh bỉ như đang nhìn vào đống rác.
Trong đó, có một việc khiến tôi chú ý.
“Nhìn trộm đúng là một tội lỗi khó có thể tha thứ được... nhưng chỉ một mình việc đó mà bị phạt tù tận 100 năm ư?”
100 năm trong tù gần như là án tử với phạm nhân. Tôi chưa bao giờ nghe một trường hợp nào trừng phạt tội nhìn trộm nặng đến vậy.
“Fumu, giải thích đơn giản thì là vậy... Hơn hết, hắn ta là cựu sinh viên của Học viện Thiên Nhận. Hắn là một kiếm sĩ tài ba. Vì thế, kể cả việc nhìn trộm bị phát hiện, các Thánh Kị Sĩ ở mức trung bình cũng không thể làm gì được. Và qua một thời gian, cuối cùng hắn bị bắt, lúc đó hắn đã tích lũy tội ác đến hằng trăm.”
Có vẻ ông ta là một kẻ nhìn trộm siêu mạnh.
“Dù họ đã cố gắng giam hắn ta sau hàng tấn cuộc chống cự, hắn vẫn thoát ra ngay lập tức được. Bằng cách xé toạc các thanh chắn ngục bằng tay không, hoặc chém đôi bức tường chỉ với đôi đũa ăn cơm trưa.” Leia-sensei nhún vai kiểu “Đáng buồn thay!”
“Và bằng cách nhìn trộm và vượt ngục hết lần này đến lần khác, bản án hắn ta đã tích lũy lên đến 100 năm.”
“E-Em hiểu rồi...”
Bây giờ, tôi đã hiểu con người này là một tên biến thái sống chỉ để nhìn trộm, ngoài việc là một kiếm sĩ xuất sắc nữa. Và sau đó,
“Tại sao cô lại để một kẻ nguy hiểm như vậy ngoài vòng kiểm soát?” Ria hỏi Leia-sensei một câu vô cùng chuẩn xác.
Rose cũng gật đầu đồng ý.
Như một lẽ tất nhiên, các cô gái có độ tuổi bị chọn làm mục tiêu như thế này, sẽ phản ứng mạnh mẽ trước sự thật rằng một tên nhìn trộm đang ở chung một học viện với họ.
“Đừng lo, Số 18 hoàn toàn vô hại. Vì tôi đã giáo dục hắn ta một cách nghiêm khắc... nhỉ?”
Leia-sensei vỗ vai Số 18-san.
“Đ-Đúng vậy, thưa Leia-sama!”
Ông ta, người vẫn im lặng suốt từ nãy, bỗng run lên bần bật, đầu gật liên hồi, gương mặt tái nhợt.
Mình tự hỏi về cách giáo dục của cô ấy...
Mặc dù rất muốn biết, nhưng tôi lại thấy sợ hãi khi hỏi nó. Đó chắc chắn là điều không thể cho tất cả mọi người biết.
“Hơn nữa, Số 18 có một cái đầu tốt. Hắn ta có ba bằng tiến sĩ cho ba lĩnh vực hoàn toàn khác nhau.- Nói một cách ngắn gọn thì, tôi đã phát hiện ra hắn thông qua điều này điều kia, và với quyền hạn của một Chủ tịch, tôi đã triệu tập hắn về đây để giúp đỡ công việc. Như tôi đã nói đấy, gã hoàn toàn vô hại. Học viên không cần lo lắng gì cả.”
“N-Nếu là vậy...”
Có rất nhiều điều phải lo ngại, như việc rò rỉ thông tin và trốn thoát, ngoài việc nhìn trộm trong học viện và... Nhưng nếu Leia-sensei, Chủ tịch Học viện, đã nói ông ta vô hại, thì chẳng còn lựa chọn nào khác ngoài việc tin tưởng. Ria và Rose có vẻ chưa bị thuyết phục, nhưng họ đã không còn thấy áp lực từ Số 18-san nữa.
“Ồ, cuộc thảo luận đi lạc đề rồi. Và giờ nghỉ trưa cũng sắp hết, chúng ta đi vào trọng tâm thôi.”
Nói rồi, cô ấy hắng giọng.
“Tôi nghĩ các em đã đoán được, lý do tôi gọi các em tới đây không có gì ngoài việc liên quan đến Đại hội Ngũ Đại Thánh. Như thông báo trên báo sáng nay, đối thủ của chúng ta trong trận đầu tiên, là Học Viên Băng Vương! Lũ khốn kiếp đó!” Sensei đột ngột cao giọng và đập tay lên bàn.
“Ây da!?”
Cô ấy lập tức cởi găng tay ra và thổi phù phù lên bàn tay phải.
“......”
Cảm giác như đang xem vở kịch một người vậy.
“A-Ahem... Các em vừa mới nhập học, đương nhiên không biết chi tiết lịch sử của trường ta. Tôi sẽ dạy nó trên lớp sau, và trước đó tôi sẽ giải thích cho các em một chút. -Đầu tiên, Học viện chúng ta và Học viện Băng Vương là đối thủ cạnh tranh suốt nhiều năm. Trong quá khứ, Học Viện Thiên Nhận luôn là giỏi nhất, còn Học viện Băng Vương luôn xếp thứ 2 trong vô số cuộc thi, bao gồm cả Đại hội Ngũ Đại Thánh. Đặc biệt vào ba năm tôi còn là học sinh của trường. Tôi đã chiến thắng mọi cuộc thi - đến nỗi mọi người gọi chúng tôi là thế hệ hoàng kim...”
Sensei nói không ngừng nghỉ, với một ánh nhìn xa xăm lưu luyến.
Đó là sensei, cô ấy là một OG* đấy ư...
(Edit Note *: Chẳng biết tác giả đang nói gì luôn, vì raw cũng ghi là OG)
Trong khi chúng tôi vẫn đang kinh ngạc trước sự thật, cô ấy tiếp tục giải thích bằng một giọng điệu bình tĩnh hơn.
“Nhưng thời thế đổi thay, thay đổi một cách rõ rệt. Vì nhiều nguyên do, Học viện Thiên Nhận gục ngã, và như một kẻ luôn chạy theo, Học viện Băng Vương cũng gục gã nốt. Công chúng, và truyền thông thích thú trước điều đó và tham gia lực lượng chỉ trích chúng tôi... Sự sụp đổ của Trung tâm, Khởi đầu của Lụi tàn - những tiêu đề kiểu vậy có ở khắp nơi.” Sensei nhíu mày, đồng thời nắm tay siết chặt.
Tôi chắc chắn với một OG, điều đó thật đáng tiếc và khó chịu.
“Hơn thế nữa, trường ta còn thua luôn Học viện Băng Vương.. .Như các em thấy đấy, trong tất cả cuộc thi bây giờ, Học viện Thiên Nhận toàn nằm dưới đáy, và ngay trên chúng ta là Học viện Băng Vương.”
Leia-sensei đặt một tờ giấy lên bàn, nó tổng hợp thành tích của các cuộc thi, bao gồm Đại hội Ngũ đại Thánh.
Đúng như cô ấy nói.
Theo những gì tôi thấy, ba vị trí top đầu có sự thay đổi qua từng năm, nhưng hai vị trí thấp nhất thì luôn cố định. Suốt một thập kỷ, vị trí bét bảng là Học viện Thiên Nhận, và thứ 4 là Học viện Băng Vương.
“Uy danh bất tử từng thống trị vị trí hạng nhất và nhì trong nhiều năm - Học viện Thiên Nhân và Học viện Băng Vương- bây giờ chỉ là những câu chuyện huy hoàng từ quá khứ... Và vì chúng ta ở dưới đáy suốt thời gian đó, một vấn đề đã xảy ra...”
Sau một hơi thở chững lại, sensei tiếp tục nói không dừng.
“Học viện Băng Vương, những kẻ từng là đối thủ cạnh tranh công bằng, bất ngờ lại nhe nanh về phía ta. Như thể trút giận cho việc luôn là người thứ 2 trong những ngày hoàng kim ấy, chúng bắt đầu thổi bùng lên ngọn lửa...Thiên Nhận ngu ngốc, Nỗi hổ thẹn của Ngũ Học Viện - những lời phỉ báng ấy tràn ngập. Những tên khốn kiếp đó, khi điểm yếu chúng ta bị lộ, chúng ngay lập tức phơi bày bản chất đáng kinh tởm của mình.”
Và sau đó,
“Không thể tin được!”
“Không thể tha thứ được, Học viện Băng Vương!”
Không chỉ Ria, ngay cả Rose cũng cảm thấy thất vọng.
Sau khi nói xong, sensei lấy lại hơi thở rồi tóm tắt.
“Đó là lý do chúng ta không được thua Học viện Băng Vương dù có chuyện gì đi nữa. Và hơn nữa, Đại hội Ngũ Đại Thánh lần này là giải đấu đầu tiên kể từ khi tôi nhậm chức. Tôi muốn có một “kết quả” áp đảo đánh bại Học viện Băng Vương.”
Ria và Rose gật đầu đáp lại.
“Đây! Đây chính là đội hình mạnh nhất mà tôi đã mất cả đêm để suy nghĩ đấy!”
Sensei vỗ vỗ vào tờ giấy trên bàn, có ghi “danh sách thí sinh tham gia”.
Nó ghi là, Tiên phong Allen Rodore, Trung phong Rose Valencia, Thủ lĩnh Ria Vesteria.
Đúng là... một đội hình hợp lý với sensei.
Cô ấy trông khá kích động, nên tôi đã lo ngại rằng cô ấy có thể sắp xếp một đội hình bừa bãi, nhưng có vẻ cô vẫn giữ được một tâm trí tỉnh táo.
Như những gì tôi đoán từ đội hình này, nhiệm vụ của tôi là làm bật lên thói quen, kĩ thuật và phong cách chiến đấu của đối thủ.
Tất nhiên, chúng tôi muốn giành chiến thắng, làm vậy là lý tưởng. Tuy nhiên, ở mức tối thiểu nhất, tôi cũng phải khiến cho đối thủ không lấy được thông tin nào của chúng tôi
Ở vị trí trung tâm, Rose. Người kế thừa hợp pháp các bí kĩ Anh Hoa Nhất Đao Lưu, ở vị trí được coi là “Át chủ bài” của đội hình. Sau khi tôi cản bước tiên phong kẻ địch để thu thập thông tin, cô ấy sẽ lợi thế, thuận lợi đánh bay trung phong và thủ lĩnh kẻ thù. Cô ấy nắm vai trò ảnh hưởng quyết định đến trận đấu.
Và cuối cùng, thủ lĩnh, Ria. Cô ấy là người duy nhất có thể sử dụng Hồn Trang. Như vậy, cô ấy phù hợp nhất dưới vai trò một vị tướng có cả sức mạnh và năng lực tổng thể. Thực tế là, nếu không tỏ ra sơ suất và tự kiêu, cô ấy sẽ là một thế lực áp đảo.
Nói cách khác, đây là một đội hình vững chắc, nơi tôi, tiên phong sẽ làm kiệt sức đối thủ một cách hiệu quả nhất, sau đó trung phong Rose và thủ lĩnh Ria, những người đang ngồi chờ quan sát, sẽ tung ra đòn kết liễu.
Ngay lúc tôi gật đầu đồng tình với danh sách,
“Này, Leia. Tại sao đưa Allen làm tiên phong? Thông thường, cậu ấy phải là thủ lĩnh chứ?”
“Em cũng nghĩ vậy. Người có sức chiến đấu mạnh nhất không phải mới là thủ lĩnh sao?”
Ria và Rose đưa ra thắc mắc.
Không không, thủ lĩnh nên là Ria. Cô ấy và Rose, là phù hợp nhất...
Một là công chúa của quốc gia láng giềng, người có thể điều khiển Hồn Trang.
Một là người kế thừa hợp pháp của bí kĩ Anh Hoa Nhất Đao Lưu.
Bỏ qua hai người ấy, và chọn một kiếm sĩ đến từ Học viện Kiếm thuật Gran làm thủ lĩnh, càng nghĩ càng thấy sai.
Sau đó, sensei cười vui vẻ như thể đã dự đoán trước những câu hỏi như vậy.
“Fufufu, điều các em để ý - đúng thế, đó là “chiến lược” của tôi!”
“Chiến lược?”
Cả ba chúng tôi đồng loạt hỏi.
Sensei ho một tiếng “Ahem” rồi bắt đầu nói tràn đầy tự tin.
“Như tôi đã nói trước đó, tôi muốn chiến thắng. Tuy nhiên, không phải mỗi chiến thắng không đâu. Một chiến thắng hoàn toàn áp đảo sẽ khiến lũ Học viện Băng Vương trở thành trò cười cho thiên hạ...!”
Ria và Rose gật đầu thể hiện sự nghiêm túc, trái lại, tôi nở một nụ cười cay đắng. Cá nhân tôi thích một chiến thắng đơn giản và chắc chắn hơn một chiến thắng áp đảo và hào nhoáng.
Sau đó, sensei tiếp tục với một tinh thần cao độ.
“Các em biết rồi đấy, Đại hội Ngũ Đại Thánh tổ chức thi đấu theo thể thức 3 chọi 3. Nói cách khác, nếu tiên phong của ta đánh bại cả ba người bên họ - Học viện Băng Vương sẽ bị hạ gục mà không có cơ hội liếc nhìn đến trung phong và thủ lĩnh của ta.”
“Em hiểu rồi...”
“Đúng vậy... nếu ta đang hướng tới một chiến thắng tuyệt đối. Allen phải là người tiên phong.”
“Fufufu, lũ Học viện Băng Vương đó sẽ không bao giờ nghĩ tới việc tướng mạnh nhất lại xuất chiến đầu tiên, và chúng sẽ phải chịu ba trận thua liên tiếp, rồi chúng sẽ nghĩ rằng “Nếu tên tiên phong của chúng đã mạnh thế này, thế thì trung phong và thủ lĩnh là thể loại quái vật gì?”!”
“Uh! Chiến thuật hay lắm Leia! Đánh bại chúng nào!”
“Học viện Băng Vương sẽ thấy khiếp sợ về một ảo ảnh vô hình của Học viện Thiên Nhận ta trong tương lai...không tệ.”
Ria và Rose gật đầu đồng thuận.
K-Không không không, điều đó thật vô lý...
Tôi cần thắng ba lần trong một vòng đấu với ba học sinh năm nhất đại diện cho một trong Ngũ Học viện, Học viện Băng Vương?
Không thể, điều đó đơn giản là không thể.
Dù trông thế nào đi nữa, họ cũng đánh giá tôi quá cao rồi. Giành được một chiến thắng thôi đã là kì tích. Như không nhận ra cái nhìn cay đắng từ tôi, sensei đột ngột cười lớn vô cùng sảng khoái.
“Fufu, tôi có thể hình dung được cảnh chúng run rẩy đến nỗi hàm răng va vào nhau lập cập sau ba trận thua liên tiếp...! Fufu, haha... fuhahahahahahahaha!”
Và ngày diễn ra Đại hội Ngũ Đại Thánh đã tới.
Leia, nhìn vào danh sách thí sinh tham gia của Học viện Băng Vương nhận từ người tổ chức Đại hội Ngũ Đại Thánh.
“Cái g...!? Đừng đùa... Chúng đánh giá ta quá thấp…?”
Răng cô nghiến chặt vẻ thất vọng.