Lúc đấy là khoảng giữa trưa, đã hai ngày trôi qua từ sau Đại hội Ngũ Đại Thánh đầy thăng trầm.
Một cuộc họp hòi đồng khẩn cấp được tổ chức ngay trên thượng tầng của 『Tòa tháp Ngũ Học Viện』 cao ngất trời nằm ngay trong kinh đô của đất nước này – trung tâm của Orest.
Các quy định nghiêm ngặt về giao thông đã được áp dụng xung quanh tòa nhà, nơi những vị lãnh đạo họp mặt, số lượng Thánh Kỵ Sĩ thích hợp để bảo vệ là vô cùng lớn, và tất cả bọn họ đều là những người tài giỏi nhất. Là một tình trạng cảnh giác cực độ, dù chỉ là một con chuột cũng chẳng thể vượt qua.
Năm người tập hợp bên trong phòng VIP trên thượng tầng là những gương mặt đại diện cho đất nước này.
Leia Lasnode của Học viện Thiên Nhận.
Ferris Dorahain của Học viện Băng Vương.
Cùng với đó là ba vị lãnh đạo khác của Ngũ Học Viện.
Vấn đề nghị sự là trận thứ hai của Đại hội Ngũ Đại Thánh – trận đấu giữa Allen Rodere và Sid Euclius. Trong trận đấu ấy có hai sự vi phạm rõ rệt về luật lệ.
Một ông lão của 『chính phủ』, người chẳng có lấy bất kỳ hứng thú với bất kỳ người nào trong Ngũ Học Viện, lại được giao phó để tiến hành cuộc hội nghị này. Ông ta công bố kết quả bỏ phiếu với một giọng nói nghiêm nghị.
“— Vậy thì, có năm phiếu tán thành và không phiếu phản đối, tôi sẽ đình chỉ học tập một tháng Sid Euclius của Học viện Băng Vương.”
“Chúng tôi không phản đối!”
Ý kiến của các vị lãnh đạo, bao gồm cả Leia, đều hoàn toàn nhất trí. Cậu ta đã bỏ qua sự can ngăn từ trọng tài, và tiến hành một đòn tấn công gây chết người nhằm vào đối thủ của mình.
Dù rằng mọi nỗ lực ấy của cậu ta đã bị Allen ngăn chặn, nhưng rõ ràng rằng cậu đã phạm luật, và đối mặt với hình phạt là điều không thể tránh khỏi.
“— Vậy, tôi sẽ tiếp tục cuộc bàn luận về hình phạt dành cho Allen Rodore. Trên hết, có nên hay không khi kết hình phạt nặng nhất là 『trục xuất』? Các vị vui lòng hãy thảo luận kỹ lưỡng về vấn đề này trong ba mươi phút.”
Ngay khoảnh khắc tiếp theo sau khi ông lão ấy nói thế, các vị lãnh đạo bắt đầu nói lên ý kiến của riêng mình.
“Hiển nhiên là phải trục xuất cậu ta rồi.”
“Tôi tán thành. Sự thật là, cậu ta nên được giao lại cho Thánh Kỵ Sĩ vì đã thực hiện hành vi giết người.”
“Ơ-Ừm, tôi… nghĩ rằng không còn cách nào khác ngoài việc trục xuất cậu ấy.”
“Vâng vâng, mỗi khi nghĩ đến những gì cậu ta đã làm với Sid của chúng ta… Tôi không còn lựa chọn nào ngoài bỏ phiếu trục xuất.”
“Gượm đã! Allen lúc đó là trong một trạng thái hoàn toàn bất ổn! Tôi không nghĩ em ấy phải chịu trách nhiệm vì việc đó!”
1 đối 4.
Về mặt số lượng, Leia trong một tình huống hoàn toàn bất lợi.
“Dù cô có nói tâm thần bất ổn đi chăng nữa thì… Chẳng phải chỉ là cậu ta chưa trưởng thành thôi ư?”
“Tôi tán thành. Học viên của Ngũ Học Viện luôn phải biết tự trách phạt bản thân mình.”
“Ư-Ừm… Dù gì thì… Đánh mất bản thân là không tốt…”
“Vâng… Theo như những gì tôi có thể thấy qua đoạn phim ghi lại, cậu ta dường như giao tiếp hoàn toàn bình thường với Sid… Điều đó có vẻ hơi khác so với cái bất ổn vô căn cứ ấy đúng chứ, Leia-chan?”
“…”
Leia không còn lời gì để nói.
Gừ…
Cô cắn môi và tự hỏi liệu có cách nào để lật ngược thế trận. Nhưng – Leia hoàn toàn yếu thế trước những việc cần dùng đến trí óc, và cô cũng chẳng giỏi giao tiếp cho lắm. Nên cô chẳng thể thuyết phục các vị lãnh đạo cứng đầu theo hướng khách quan được. Theo bản năng của mình, khi nhận ra được điều đó, cô nhanh chóng từ bỏ việc thuyết phục bằng thứ 『ngôn từ』 và kháng án theo phương thức đơn giản và quê mùa nhất.
“Nếu – Nếu như các người muốn trục xuất Allen…”
Một 『áp lực』 phi thường phát ra từ phía Leia, và mọi người xung quanh căn phòng đều phải nín thở.
“Các người đều sẽ phải đối đầu với tôi – đúng chứ?”
Trẻ người non dạ – việc đó khó để gọi là một kế hoạch, nhưng lại là thứ hiệu quả nhất lúc này. Không một kẻ nào trong nơi này đủ ngu xuẩn đến mức không biết đến cái danh『Leia Lasnode Hắc Quyền』 và lòng dũng cảm của cô.
“Guh…”
“Nuuu…”
“Hi-Hiee…!?”
“Ồ, - Đáng sợ thật!”
Là một 『cá nhân』 xuất sắc được biết đến với cái tên Leia Lasnode, dẫu cho phải đơn độc đảm nhiệm hoàn toàn một vị trí lớn trong Ngũ Học Viện – cô còn có hể dàn xếp một trận đấu chỉ hơn năm phút đồng hồ.
Theo quan điểm chung, đây chỉ là một mối đe dọa – chẳng hơn gì so với cơn giận của một đứa con nít.
Bởi vì, dù rằng có lẽ là thế, cũng không thể để Ngũ Học Viện xoay lưng trở thành kẻ địch với nhau chỉ vì che đậy cho một học viên nào đó. Đây là vì những lợi ích thiệt hại của nó khó lòng để cân bằng được.
Tuy nhiên, “Nếu là Leia, cô ta có khả năng sẽ làm thế” – ý nghĩ như thế chợt hiện lên trong tâm trí của bốn vị lãnh đạo khác.
Sự thật, khi họ còn trẻ, một tổ chức tội phạm lớn được gọi là 『Hồng Vũ』, đã đả thương một kiếm sĩ có thể cho là người bạn thân nhất của Leia. Khi cô nghe được tin đó, cơn phẫn nộ đã khiến cô phớt lờ lời phản đối từ mọi người xung quanh, và cô đã đơn thương độc mã càn quét các trụ sở chính của tổ chức ấy.
Và kết quả là, Hồng Vũ, cái tổ chức mà các Thánh Kỵ Sỹ đã phải cực khổ đối đầu trong suốt nhiều năm trời ròng rã, bị hủy diệt chỉ trong một đêm ngắn ngủi. Đấy là một trong những hành động can đảm nhất mà Leia đã làm.
Có vô vàn những quyền lực khác nhau trên thế giới này, suy cho cùng, quyền lực hiệu quả nhất chính là khả năng đánh đấm.
Rồi, sau khi mọi người chỉ đơn giản giữ mồm giữ mép của mình, chiếc đồng hồ chợt vang lên. Ông lão lẳng lặng tắt đi tiếng reo của chiếc đồng hồ, rồi ho lấy một cái.
“Giờ thì, chúng ta sẽ bỏ phiếu về việc 『trục xuất Allen Rodore của Học viện Ngũ Đại Thánh』. Tôi muốn các vị tuyên bố ý kiến của mình việc『tán thành』 hay 『phản đối』 trục xuất em ấy khỏi học viện, từng người một từ Leia-sama sang trái.”
Do đó, cuộc bỏ phiếu có ảnh hưởng lớn đến số phận của Allen bắt đầu.
“Tôi kiên quyết phản đối!”
“Ơ-Ờm… Việc đó… T-Tôi…”
Cô ấy, người thường hay đứng về phe trung lập, lưỡng lự giữa 『tán thành』 hay 『phản đối』.
Leia, người đã cảm nhận được việc đó, cố tình gõ ngón tay phải của mình.
“Hii…!? P-P-P-Phản đối…!”
Cô ấy, người từng thuộc về phe đã tán thành trước đó, cúi đầu trước khả năng của Leia.
Những người từng thuộc về phe tán thành, đồng loạt lườm lấy cô, “Đồ phản bội!”
Hai người theo sau,
“Tôi chắc chắn tán thành!”
“Tôi đồng ý với việc đó. Tôi cũng tán thành.”
Hai phiếu phản đối.
Hai phiếu tán thành.
Tình trạng này đã chia thành hai phe, mỗi phe với môjt phiếu cuối cùng – Ferris Dorahain. Trong trường hợp là một nạn nhân, thêm vào đó, quan hệ của cô với Leia cứ như chó với mèo.
Gừ… Thế thì…!?
Chúng ta thắng rồi…
Leia nghiến răng, và hai người tán thành, cười đểu.
Và trong khoảnh khắc tiếp theo.
“Vâng, tôi phản đối.”
Ferris mỉm cười và bỏ phiếu chống trục xuất Allen. Khi nghe thế, ông lão lập tức tuyên bố kết quả bỏ phiếu.
“Hai người tán thành. Ba người phản đối. Do phần lớn mọi người theo phe đối lập, nên việc trục xuất Allen Rodore khỏi học viện bị hủy.”
Ngay khoảnh khắc đấy, hai người đã nhất quyết trục xuất Allen, tức giận và đập bàn.
“N-Nực cười!?”
“Cái trò hề gì đây!?”
Họ nhìn vào hai người còn lại đã thay đổi quan điểm của mình trong phút chót.
“Nghĩa là sao đây hả, đồ khốn!?”
“Đây không phải là những gì chúng ta đã thỏa thuận!”
Phải. Hai người họ đã liên lạc với các vị lãnh đạo khác trừ Leia và dàn xếp trước mọi việc để trục xuất Allen. Thêm vào đó, họ đã gửi một khoảng tiền lớn cho Ferrris để phục vụ mục đích trục xuất cậu.
Chẳng có gì lạ khi họ lại tức giận.
Với gương mặt đã chuyển đỏ, họ trừng mắt nhìn vào 『lũ phản bội』, cùng với đó là sự phẫn nộ.
“Fue, ơ-ừm… việc này… T-Tôi xin lỗi…!”
Vị lãnh đạo, người đã phải quy hàng dưới năng lực của Leia trước đó, nằm dài lên bàn với nướcmắt lưng tròng. Mặt khác, Ferris, người dường chẳng hề sợ hãi, nói với cái nhìn thờ ơ.
“Vâng, tôi chắc chắc đã nghe những gì các người đã nói. Nhưng chỉ là nghe thôi mà… Tôi nghĩ có ai nói 『đồng ý』 đâu” Ferris nói, nheo dôi mắt cáo thanh mảnh trong khi cười thầm.
“Đ-Đồ Khốn… Nhưng cô đã nhận “bánh ngọt” rồi…!”
Bánh ngọt ở đây là một từ ẩn dụ ám chỉ 『đút lót』 có thể hiểu giữa hai người họ.
Rồi Ferris,
“Hử? Àa, nó thật sự rất ngon đấy, cảm ơn nhiều.”
Nó chỉ là một lời cảm ơn theo nghĩa gốc của 『bánh ngọt』.
“Gừ… C-Cái 『ả hồ ly』 này…! Cô đang nghĩ cái quái gì vậy!?”
“Không~, tôi đã nghĩ đến việc trục xuất Allen, nhưng, ngài thấy đấy, Sid…”
Nói thế, cô bắt đầu giải thích lý do cô bỏ phiếu phản đối.
“Sáng này, tôi có nói với Sid người vẫn còn nằm viện: “Tôi sẽ trục xuất Allen” và rồi cậu ấy đáp “Quý cô, tôi sẽ giết chết cậu ta vào giải đấu kế, nên dừng lại đi ạ.”… Cậu nhóc kiêu hãnh ấy, đã cúi đầu và thỉnh cầu tôi đến thế, ngài thấy đấy.”
Ferris gợi nhớ lại sự xuất hiện của mình vào thời điểm đó, và mỉm cười lãng mạng.
“Điệu bộ của cậu ấy quá là dễ thương…! Nên, tôi đã quyết định rằng mình sẽ nghe theo lời thỉnh cầu của cậu ấy!”
Sid lúc đầu là một đứa trẻ mồ côi được sinh ra trong một khu ổ chuột, rồi họ đã tình cờ gặp nhau nhiều lần, và Ferris đã bảo vệ cậu từ lúc ấy, khi cậu chỉ mới 5 tuổi. Sau đó, cậu dần trở nên khá nghịch ngợm vì cô để cậu quá thoải mái, nhưng Ferris thật lòng yêu cậu. Sid cũng cảm nhận được mối ân tình sâu đậm với Ferris, người đã nuôi nấng mình và gọi cô là 「quý cô」.
『Thỉnh cầu』 từ Sid, người cô xem như là đứa con ruột thịt, và 『thỉnh cầu』từ một cựu lãnh đạo.
Cô chẳng cần phải cân nhắc về nó làm gì.
“Gừ, đồ khốn…!”
“Sao cô không thể nhìn vào vấn đề chứ… Đây sẽ là một mất mát lớn cho tương lai đấy…”
Lý do khiến cả hai người họ muốn trục xuất Allen là do họ e sợ sức mạnh của Allen trong thước phim ghi lại.
Quả thật kinh dị khi Hồn Trang của Sid, 〈Vanargand〉 chỉ đơn giản là bị chà đạp trước khả năng thể chất áp đảo ấy. Cùng với đó là thanh hắc kiếm với sức mạnh khủng khiếp. Kỹ thuật phòng hộ 〈Băng Bộc Bích〉 tuyệt vời được dùng bởi Sid, đã bị xuyên thủng một cách nhẹ nhàng. Trong thước phim, sự tồn tại của những thứ ấy đã bị họ xác nhận.
Chết tiệt… Mặc dù mọi việc cứ tiếp diễn thế này. Học viện Thiên nhận sẽ có thể dễ dàng ‘sống’ lại mất.
Ta sẽ không từ bỏ cái 『vị trí người lãnh đạo』 mà ta đã trải qua bao khó khăn để có được đâu…
Họ muốn Allen bị đuổi học vì lợi ích của cá nhân họ. Nếu phải là bất cứ thứ gì, thì vị trí 『Người lãnh đạo của Ngũ Học Viện』tựa như mật ngọt vậy. Không một ai dám chống đối họ trước quyền hạn và ảnh hưởng xã hội to lớn của họ. Do đó, có rất nhiều kẻ lăm le vị trí này.
Nếu bạn khởi đầu một cách thiếu tôn trọng – bạn có thể bị loại khỏi một giải đấu vì thành tích kém, Đại hội Ngũ Đại Thánh chẳng hạn. Trên sự thật, cựu lãnh đạo của Học viện Thiên Nhận đã từng bị tống cổ chỉ mới trong năm nay.
Dù, họ có niềm tin tuyệt đối vào những học viên mà mình đã nuôi dạy. Nhưng, họ lại không dám nghĩ đến việc chúng có thể giành được thắng lợi trước Allen kia. Vậy nên, tốt nhất là triệt tiêu trước khi cậu trở nên nguy hiểm.
Chấp nhận việc củng cố lại Học viện Thiên Nhận chính là dẫn đến sự suy vong của chính họ. Vậy nên họ muốn bằng cách nào đó phải tống cổ Allen, một mối đe dọa tiềm tàng, khỏi học viện. Tất cả hững việc đó đều là để bảo vệ cái vị trí 『Người lãnh đạo của Ngũ Học Viện』. Rồi, khi hai người tán thành trục xuất ấy run bắn người vì hối hận, Leia vỗ ngực thở phào.
Bằng cách nào đó, đã thành công rồi…
Và rồi khi cô hít một hơi sâu – ông lão nói.
“Giờ thì, tôi muốn quý vị xem xét một hình phạt cụ thể dành cho Allen Rodore. Làm ơn hãy thảo luận rõ trong vòng ba mươi phút.”
Allen, người đã phá luật của Đại hội Ngũ Đại Thánh, dù rằng được miễn trục xuất, nhưng không tránh khỏi một vài hình phạt.
Leia bằng cách nào đó cố gẳng để giảm nhẹ hình phạt dành cho Allen.
Còn hai người tán thành thì kêu gọi đưa ra hình phạt nặng hơn.
Vị lãnh đạo rụt rè thì theo phe trung lập.
Và Ferris, người vui vẻ vì khiến cả hội đồng phải hoang mang.
Cuộc tranh luận của năm vị lãnh đạo diễn ra vô cùng gay gắt.
Tiếng ‘bíp’ đều theo nhịp của máy móc đã mang ý thức tôi trở lại.
……
Mùi thuốc khử trùng.
Ánh sáng chói mắt nhân tạo.
Một trần nhà trắng xóa trải dài trước mắt.
Có vẻ như tôi đang nằm ngửa.
“Ư… Mình đang ở đâu đây…?”
Khi tôi quay đầu kiểm tra xung quanh, tôi thấy được bóng dáng của Ria và Rose.
Họ đang ngồi trên một chiếc ghế, với nửa người trên nằm dài trên chiếc giường của tôi, và ngủ ngon lành.
Tôi tìm thấy được những người bạn mà tôi quen biết đã xoa dịu trái tim tôi đi đôi chút.
Rồi tôi chậm rãi nâng thân trên của mình lên để không đánh thức họ, và tựa người vào đầu giường.
“Hiểu rồi, đây là bệnh viện…”
Có một điện cực nằm ngay trên ngực tôi và một điện tâm đồ nằm cạnh giường.
Tiếng ‘bíp’ phát ra là do đường ngang cứ di chuyển lên xuống theo nhịp tim của tôi.
Sau khi Sid-san tung ra một đòn tấn công vào cổ họng… Tôi quả thật chẳng nhớ gì nhiều. Tuy nhiên, tôi nhớ được rằng có 『thứ gì đó』 ẩn mình trong tôi đã ngập tràn trong niềm vui sướng. Vào lúc đó, tôi đã đang chìm sâu vào bóng tối.
Tôi nhớ rằng mình đã rất, rất buồn ngủ.
Nhưng vì vài lý do, tôi cảm thấy mình không bao giờ được phép ngủ. Rồi, khi mà tôi đang tranh đấu với cơn buồn ngủ, tôi đã nghe được giọng nói của Ria.
Khi tôi nhìn về hướng của giọng nói ấy – Thì tôi đã hướng mũi kiếm của mình vào Ria rồi.
Tôi dùng mọi khả năng để vùng vẫy. Tôi tuyệt vọng vùng vẫy bên trong màn đêm – Và khi nhận ra, tôi đã trở về với thực tại.
Tất cả những việc đó là gì…?
Khi tôi nghĩ lại về lúc ấy,
“U-Uun…”
Ria dụi mắt, và chậm rãi nâng nữa người trên của mình lên.
“Chào buổi sáng, Ria.”
“!? A-Allen! Cậu tỉnh rồi!”
Với đôi mắt mở to, cô ôm chặt lấy tôi.
“A, cậu đang làm tớ đau đấy, Ria…”
“Tốt quá rồi… Thật sự tốt quá rồi…”
Cô thì thầm như thế hết lần này đến lần khác với giọng nói run rẩy.
Mình đã khiến cô ấy phải lo lắng rồi…
Nó khá là phức tạp, là do cái cảm giác tội lỗi đã khiến cô ấy phải lo lắng, và cả cảm giác vui mừng vì cô ấy lo lắng cho tôi đến mức này nữa.
Nhưng… Hiện tại, tôi phải nói việc này.
“Ư-Ừm, cậu biết đấy… N-Nó đang chạm vào tớ…”
“… Chạm ư?...!?”
Cô ấy hiểu chính xác 『thứ gì』 đang chạm vào tôi, và đỏ mặt và buông người tôi ra.
Và rồi với đôi tay ôm lấy ngực, cô nhìn tôi với một ánh mắt ghê tởm.
“… A-Allen, đồ biến thái!”
“Ồ, tội cho tớ quá.”
Và rồi khi tôi mỉm cười cay đắng,
“Nn, … Allen?”
Rose dụi mắt và choàng tỉnh giấc trong khi lúc lắc nửa thân trên của mình.
Cô ấy có vẻ là một người thiếu sức sống vào buổi sáng như mọi khi, và cả cái không khí trang nghiêm thường ngày của cô cũng chẳng thấy đâu.
Ngoài ra, cô còn có cả cái lọn tóc dựng đứng ngay giữa đỉnh đầu. Quả là một mái tóc điệu nghệ.
“Chào buổi sáng, Rose.”
“… Chào buổi sáng… Cậu ổn chứ?”
Cô ấy hỏi han tôi với một âm giọng hơi kéo dài.
“À, tớ rất ổn.”
Kỳ quặc thật, dù rằng tôi đã phải chịu rất nhiều những vết thương, nhưng tôi lại chẳng thể tìm thấy bất kỳ dấu vết nào của chúng trên cơ thể.
Đây cũng là… Năng lực của hắn ta ư…?
『Thứ gì đó』 đã chiếm lấy thân xác tôi và làm điều điên cuồng hết mức có thể.
Nghiêm túc mà nói, gã đó là ai chứ…?
Khi tôi đặt tay lên ngực và nghĩ ngợi về việc đó, cánh cửa phòng bệnh chợt mở toang.
“Ồ, em tỉnh rồi, Allen!”
Leia-sensei trong bộ trang phục màu đen, khoe.
“Nhìn này, tôi có mua trái cây. Nếu em có thấy thèm ăn, em có thể ăn chúng.” Cô nói, và đưa chiếc túi nhựa cô đang xách bằng tay phải.
Khi tôi kiểm tra bên trong, tôi thấy tận ba nải chuối.
Chà, mình có nghe rằng nó tốt cho sức khỏe, nhưng…
Thật lòng, tôi chẳng cần chúng lắm. Tuy nhiên, của ít lòng nhiều.
“Cảm ơn ạ. Em sẽ ăn chúng sau.”
Rồi, khi tôi ân cần cảm ơn cô ấy, cô bật cười.
Khi cô làm thế,
“—Quan trọng hơn! Rốt cuộc chuyền gì sẽ xảy ra với Allen!?”
“Mau nói cho bọn em đi ạ!”
Cả hai người họ bật dậy và tiếng đến gần cô ấy.
“…?”
Chuyện gì mà họ hấp tấp vậy?
Tôi nghiêng đầu, vì chỉ có mình tôi là chẳn hiểu vụ gì,
“Nào, bình tĩnh nào. Điều cần làm trước là phải giải thích cho Allen việc gì xảy ra sau đó đã.”
Sau đó, sensei kể cho tôi về kết thúc của Đại hội Ngũ Đại Thánh. Tôi và Sid-san, hai người đều bất tỉnh, và được nhanh chóng đưa đến bệnh viện.
Cả hai đều thương tích nghiêm trọng, nhưng họ đã bằng cách nào đó xoay sở và cứu mạng chúng tôi.
Cả hai đội đều bị loại khỏi trận đấu giữa học viện Thiện Nhân và Học viện Băng Vương do hai bên đều phạm luật nghiêm trọng.
Và hôm nay, ban lãnh đạo đã họp mặt để quyết đinh hình phạt cho hai người chúng tôi.
Ngay khi cô ấy nói xong,
“Vậy chuyện gì xảy ra với Allen!?”
“Nói nhanh đi ạ!”
Ria và Rose lập tức hỏi 『câu trả lời』.
Nên họ đã hỏi về hình phạt mà ban lãnh đạo đã kết án dành cho tôi.
Sensei liền ho một cái và nói.
“Allen bị đình chỉ một tháng.”
“… Đình chỉ? Không phải là trục xuất mà là 『đình chỉ』 ư!?”
“Thật vậy ạ?”
“Aa, bằng cách nào đó tôi đã xoay sở để giảm án thành đình chỉ đấy chứ… Thật lòng, vừa đủ thoát tội thôi.”
“T-Tốt quá…”
Rose và Ria vỗ nhẹ lên ngực như thể chính họ thoát khỏi việc bị trục xuất vậy.
“Hơi khó nói nhưng… Với tư cách phải chịu trách nhiệm chung, Ria và Rose cũng bị đình chỉ một tháng đấy.”
“Gì lạ vậy?”
Họ không hoàn toàn tham gia vào trận đấu ấy. Ngược lại, họ thậm chí còn chưa tham gia lấy một trận đấu nào của Đại hội Ngũ Đại Thánh.
Quá không công bằng rồi.
“Được thôi, tôi cũng chẳng quan tâm lắm.”
“Không vấn đề gì.”
Họ nói thế, nhưng tôi không phục.
“Sao Ria và Rose lại bị đình chỉ ạ? Làm ơn cho em một lý do đi chứ!”
Rồi, cô ấy ngập ngùng giải thích trong khi gãi má.
“Như ngụ ý của từ 『chịu trách nhiệm chung』. Dù rằng chúng là đại diện của Học viện Thiên Nhận, nhưng chúng lại không ngăn được việc Allen mất kiếm soát – Lý do bên ngoài là thế.”
Cô ấy tiếp,
“Nhưng chẳng nghi ngờ gì nữa, việc họ nhắm đến chính là giảm sức mạnh của Học viện Thiên Nhận. Ngũ Học Viện, kể cả chúng ta, sẽ tổ chức một lớp học quan trọng về việc 『thâu tóm Hồn Trang』 trong một tháng kể từ bây giờ. Mục đích là để phá hoại cả một thời kỳ. Ria và Rose – Chúng muốn làm suy yếu những người chủ chốt của ta trong tương lai."
“Đáng buồn thay, họ cứ giữ khư khư những suy nghĩ xảo quyệt ấy…” Sensei nhún vai khi nói thế.
“Ria, Rose… Tớ xin lỗi.”
Tôi xin lỗi vì đã gây rắc rối cho hai người họ.
“K-Không sao đâu mà, cậu không cần phải lo lắng về việc đó đâu.”
Rồi, không như thường lệ, Leia-sensei nói ra vài lời xin lỗi.
“Thật lòng, đâu không phải là lỗi của Allen… Nó hoàn toàn sai lầm của tôi. Việc đình chỉ hai em có lẽ đã bị can ngăn nếu tôi giỏi tranh luận hơn một chút…”
Nói thế, cô nắm chặt tay.
Rõ ràng cô ấy có thứ gì đó phải nghĩ đến.
“—Nếu tôi có thể nói ra một lời bào chữa thì… Hai tên quái đản cứng đầu ấy thật sự rất cố chấp. Chúng bắt lỗi từ lời ăn tiếng nói… Cuối cùng thì, nó đã trở thành một trận cãi nhau, và cuộc thảo luận bắt đầu diễn ra theo một hướng tồi tệ. Thật xấu hổ khi phải nói tôi chẳng hề nhớ được mình đã nói những gì… Nhưng tôi chắc chắn nhớ được rằng tôi đã thề với lòng 『Một ngày nào đó mình nhất định sẽ nghiền nát cái bản mặt chúng như nghiền khoai tây!』…”
Nói thế, sensei thú nhận chi tiết mọi việc như để ăn năn.
Có vẻ như Leia-sensei cũng chịu trách nhiệm việc Ria và Rose đình chỉ vậy.
Tôi có thể dễ dàng tưởng tượng hình ảnh cô ấy gào thét và quên mình trong suốt cuộc họp.
Và rồi,
“Đ-Đó chẳng phải là chịu trách nhiệm chung đâu…”
“Ừ. Đơn giản mà nói, đó rõ ràng là lỗi của cô.”
Ria và Rose đáp trả sensei.
“Hahaha… Khá dữ dằn đấy…”
Cô ấy nhìn xung quanh, trong khi gãi đầu. Rồi, khi cuộc trò truyện đã lắng xuống, Ria hỏi với gương mặt khá bối rối.
“Nhưng một tháng đình chỉ nghĩa là, chúng tôi phải ở lại ký túc xá suốt khoảng thời gian đấy ư?”
“Điều đó sẽ khiến cơ thể em yếu đi đấy.”
Rõ ràng… nếu chúng tôi cứ ở trong ký túc xá suốt một tháng trời, chúng tôi sẽ trở nên khờ mất.
“Đừng lo… Đấy chẳng thành vấn đề vì Số 18 đã nghĩ đến việc này rồi.”
“S-Sensei không tự giải quyết à…”
“Fuu, hiển nhiên. Vì tôi chẳng thể làm việc cần não đâu!”
Vì vài lý do, cô ấy nói với đầy sự tự tin mà chẳng có lấy một chút do dự.
“Chà, tôi sẽ cho em trở thành 『Ma Kiếm Sĩ』 trong một tháng kể từ bây giờ.”
“Ma Kiếm Sĩ ạ…?”
Ma Kiếm Sĩ là những người nhận yêu cầu từ người dân và thương nhân và sống dựa vào phần thưởng của họ. Trong quá khứ, việc đó bị phân biệt đối xử như một nghề nghiệp hạ đẳng kiểu “Dùng kiếm thuật thiêng liêng như một công cụ kiếm tiền”. Tuy nhiên, thời thế đã thay đổi trong những năm gần đây, và gần như chẳng còn phân biệt đối xử nữa. Người ta nói có dữ kiện tận 30% số học viên sau khi tốt nghiệp từ cao học và trở thành ma kiếm sĩ.
“Aa, tuy nhiên, thay vì kiếm tiền như một Ma Kiếm Sĩ, em sẽ phải nhận yêu cầu 『miễn phí』. Như đi tình nguyện ấy. Nó sẽ là một ý tưởng tốt để chọn một nhiệm vụ nào đó có lẽ sẽ hơi nặng nhọc, như diệt quái thú hoặc hộ tống các nhân vật quan trọng chẳng hạn. Với khả năng của em, chúng chẳng nguy hại gì – và trên hết, những kinh nghiệm này sẽ có ích với em trong tương lai.”
“Nhưng, chúng em, người bị cấm túc khỏi học viện, lại trơ tráo đi ngoài đường như thế, không thành vấn đề chứ ạ?”
“Không thành vấn đề. Tôi sẽ lấy lý do rằng 『bắt chúng làm tình nguyện như một hình phạt』. Đấy chính là 『hình phạt』 mà người lãnh đạo phạt học viên. Nếu chống đối việc này sẽ gây trở ngại đến 『quyền hạn của các vị lãnh đạo』 thuộc chính phủ và sẽ bị nghiêm hình bởi các Thánh Kỵ Sĩ của chính phủ. —Ừm ừm, đúng như mong đợi từ Số 18. Quả là đúng đắn khi chọn cậu ta nhỉ!” sensei nói, và gật đầu hài lòng.
Mình tự hỏi liệu Số 18-san lúc nào cũng phải làm việc như thế ư…
Không có nghĩ là những hành vi phạm tội của anh ấy được tha thứ nhưng… Tôi thấy khá đáng thương.
“Fuun, Ma Kiếm Sĩ… Mình thấy khá hứng thú rồi đây.”
“Đánh bại quá thú à, được đấy chứ.”
Ria và Rose có vẻ háo hức để làm một Ma Kiếm Sĩ. Điều đó khiến tôi cảm thấy tốt hơn đôi phần.
Sensei ho lấy một cái, và đưa ra một lời cảnh cáo ngắn gọn.
“Như tôi đã nói, các em sẽ làm việc bên ngoài học viện với tư cách là một Ma Kiếm Sĩ – Nên hãy cẩn thận với Tổ chức Đen.”
Tổ chứ đen. Nó là một băng đảng tội phảm quy mô lớn đã trở nên nổi tiếng trong những năm gần đây.
Sản xuất và buôn lậu thuốc phiện, buôn người, ám sát những nhân vật chủ chốt – chúng có dính dáng đến nhiều loại hoạt động phạm pháp.
Các Thánh Kỵ Sĩ đang hành động để tiêu diệt tổ chức với niềm tự hào niềm tự hào của họ nhưng… Kết quả lại chẳng tốt đẹp gì.
Sự thật rằng, chúng ta chẳng có thông tin gì về chúng, về kẻ chủ mưu, trụ sở chính, và cả mục tiêu.
“Vâng, em hiểu rồi.”
“Chắc chắn rồi, tôi chẳng muốn dây dưa với chúng.”
“Được thôi ạ, em đã hiểu.”
Và sau khi nhân được lời khuyên, sensei vỗ hai tai với nhau.
“Giờ thì, chúng ta sẽ chời cho đến khi Allen bình phục hẳn. Tôi sẽ để các em bắt đầu làm việc như một Ma Kiếm Sĩ ngay khi em ấy đã bình phục… Không ý kiến gì chứ?”
“Vâng.”
“Tất nhiên rồi!”
“Ma Kiếm Sĩ… Khá là hoài niệm.”
Cứ vậy, cuộc sống mới của tôi bắt đầu, với tư cách là một Ma Kiếm Sĩ.
■
Thủ đô của đất nước – tọa lạc tại phía đông của Orest, là một thị trấn lớn được gọi là Drestia. Cũng biết đến với cái tên 『Thương Gia Trấn』, nơi có vô vàn những thương gia, và đường phố tràn nhập những người bán hàng rong đầy hào phóng.
Trên đường lộ lớn, người ta đi đi lại lại cả ngày lẫn đêm, và những tiếng reo hò nhộn nhịp cứ thế vang lên liên hồi.
Vào lúc 2 giờ sáng nữa đêm. Ngay phía sau một con hẻm tại Drestia, một gã đang cười như điên dại, và đang một mình đá vào 『thứ gì đó』.
“AHA, AHAHAHA, AHAHAHAHAHA!”
“……”
Còn thứ gì đó kia chính người đàn ông đã từng nổi tiếng với tư cách là người mạnh nhất của Bách Hoa Loạn Liễu Lưu.
Tuy nhiên, ông ta đã trong tình trạng bị đánh tả tơi, và dù có bị đá như thế, ông chỉ có thể rên rỉ.
Tên đàn anh sau khi xong việc của mình, lên tiếng với gã đang đá vào người kia.
“Này, người mới đến! Đủ rồi, chú mày làm quá rồi đấy! Tao sẽ rời đi ngay.”
Gã ngừng đá và nở một nụ cười thân thiện.
“Aha, xin lỗi nhé… Vui phết…!”
Bất ngờ thay, người bị gây những hành vi bạo lực ấy, lại cất tiếng cảm ơn.
Miệng gã méo mó hài lòng, nhưng vì đang đeo một chiếc mũ trùm đầu màu đen, nên chẳng thể nhận ra biểu cảm chính xác của ông ta.
“Lối này, nhanh…!”
Sau đó, hắn vội vã chạy lên chiếc xe ngựa đã được chuẩn bị sẵn, cùng với mười tên cộng sự mặc đồ đen khác.
Món đồ Furoshiki* mà chúng dành một sự quan tâm rất lớn được đóng gói cùng mớ kho báu vàng bạc đang phát ra một ánh sáng rực rỡ.
(Furoshiki: Là một kiểu truyền thống gói vải để gửi quần áo, quà, hoặc các loại hàng hóa khác.)
Nhóm người mặc áo choàng đen là người của 『tổ chức đen』 đã khiến người dân phải hoang mang lo sợ.
Dọn dẹp sạch sẽ những gì đã được lệnh từ bề trên và thực hiện công việc theo chỉ thị — là một thứ tồn tại chỉ chỉ sử dụng một lần duy nhất, tựa như một viên đạn.
Tuy nhiên, trong số chúng, có một viên đạn tuyệt vời có thể quay trở về vị trí ban đầu của mình sau mỗi lần khai hỏa.
“Aha… Đêm hôm nay thật tuyệt…”
Gã này, kẻ đang đá vào cơ thể một người đã ngừng cử động, hạnh phúc cười.
Rốt cuộc chẳng một ai biết được danh tính của hắn là ai.
Nhưng, chỉ trừ một sư thật rằng – gã mạnh kinh khủng.
Trong thế giới ngầm, điều đó mới là quan trọng.
Chỉ với bấy nhiêu đó thôi, gã đã gây dựng được niềm tin nhất định từ kẻ khác.
Rồi gã lấy ra một bông hoa mà gã kịp hái trước khi bước lên xe ngựa và bắt đầu nhổ từng cánh hoa.
“— Rất thích, thích, rất thích, thích… Rất thích!”
Hài lòng với kết quả xem vận may qua cánh hoa, gã ôm mình bằng cả hai tay.
Một cơn gió thoáng qua và chiếc mũ trùm đầu của gã tung bay.
Mái tóc màu xanh điển hình của gã được buộc lại phía sau, và khuôn mặt của gã được rọi sáng bởi ánh trăng, cùng với đó là một vết sẹo lớn.
Trừ vết thương ấy ra, mắt và mũi gã đều ổn.
Lúc đầu, gã có một gương mặt thanh tao, cùng với đó là sự nổi tiếng với cánh nữ sinh trong Học viện Kiếm thuật, bởi vì bình sinh gã đã là một tên điển trai.
Với bông hoa không còn cánh ngậm trong miệng, gã dịu dàng vuốt ve vết sẹo lớn trên gương mặt với vẻ mặt ngất ngây.
“Aha, đúng rồi… Phải! Chúng ta đã được trói buộc bởi sợi tơ hồng định mệnh từ rất lâu rồi… Allen ạ!”