Ichioku-nen Button o Renda Shita Ore wa, Kizuitara Saikyou ni Natteita~Rakudai Kenshi no Gakuin Musou~ Chương 3: Kiếm sĩ thất bại và Học viện Kiếm thuật [Một]

Tôi nghe thấy một giọng nói.

“Alle… dậy! Cháu đang nghĩ gì vậy này… mấy giờ rồi hả… nhanh lên… thức dậy đi nào!”

Tôi từ từ mở mắt, trước mặt tôi lúc ấy là cả một bầu trời trong xanh rộng mở.

Dường như, tôi đang nằm ngửa.

Gì thế này…? Đây… là đâu?

Tầm nhìn mờ ảo của dần trở nên rõ ràng hơn, thêm vào đó những giác quan khác đang dần dần nhận thức trở lại.

Mặt đất lạnh giá.

Mùi cỏ thoang thoảng.

Miệng tôi khô khốc.

Ánh sáng chói chang từ mặt trời rạng rỡ.

Và giọng của một ai đó đang gọi tôi.

“Allen! Trời ạ, nhanh chóng tỉnh dậy đi nào! Thật tình, tại sao cháu lại ngủ ở đây!?”

Trước mắt của tôi, là hình bóng của chủ ký túc xá, Paula-san, đang cúi xuống nhìn tôi.

“!?”

Tôi vội vã đứng dậy.

“A… Bây giờ…. là năm nào, tháng nào, giờ nào, phút nào vậy…?”

Tôi ngay lập tức cố gắng xác nhận thời điểm hiện tại.

Paula-san nhún vai kinh ngạc.

“Hả… Allen, Allen? Cháu vẫn đang mơ ngủ à?”

“À, không, cháu biết rồi. Cháu đã tỉnh táo rồi.”

Tôi đã thoát khỏi vòng lặp 100 triệu năm đọa đày và trở về thế giới thực một cách an toàn.

“Ồ đúng rồi, ẩn sĩ thời gian!?

Tôi tháo vỏ kiếm của mình và đảo mắt nhìn xung quanh.

Tuy nhiên, không có dấu vết của ông ta ở bất cứ nơi nào cả.

“Ẩn sĩ thời gian gì chứ?..Allen… Cháu có thực sự ổn không đấy?"

Paula-san hỏi tôi với vẻ mặt nghiêm nghị.

“Không, chỉ là… Không có gì đâu ạ.”

“Phải rồi, mặt của cháu trông thật kinh hoàng đó. Cháu đã gặp ác mộng à?”

“Có lẽ thế, cháu cũng không chắc nữa.”

Tất cả những gì mà tôi trải qua, có lẽ chỉ là một giấc mơ.

Không, đó chắc chắn là một giấc mơ.

Thật tình mà nói, không thể có thứ nào như là Nút ấn 100 triệu năm được.

“Hãy kể cho ta nghe về cơn ác mộng ấy đi. Nếu cháu làm thế, nó sẽ không trở thành hiện thực đâu.”

“Không… Cháu thật sự… còn chẳng nhớ nhiều về nó nữa…”

Đó chỉ là một lời nói dối mà thôi.

Thật ra, tôi nhớ rất rõ về nó, rõ đến từng chi tiết là đằng khác.

Tất nhiên, cô ấy sẽ cười nếu như tôi kể về một thứ gì đó ngớ ngẩn.

“Vậy ư? Thế thì hãy nhanh chóng đến ký túc xá nào! Ta đã chuẩn bị bữa sáng rồi Nếu cháu không nhanh chân lên thì sẽ chẳng còn gì nữa đâu!”

Sau đó, Paula-san xoay gót chân và đi về phía ký túc xá.

“C-Cháu xin lỗi.”

Khi tôi theo sau cô ấy và có ý định xin lỗi một cách nghiêm túc thì…

Từ khóe mắt tôi, một nút ấn màu đỏ đáng ngờ sáng lên.

Không lý nào mà tôi nhẫm lẫn được.

Nó là…

“Nút ấn 100 triệu năm!?”

Cơ thể tôi run bắn lên.

Điều đó có nghĩa, nó là không phải là một giấc mơ sao?

Tôi nuốt mạnh nước bọt và từ từ nhặt cái nút lên.

Nếu mình ấn vào chiếc nút này, mình sẽ lại quay về cái nơi địa ngục ấy chứ?

Không mọi chuyện sẽ ổn thôi.

Nếu nó trở thành sự thật, tôi có thể thoát ra bằng cách chém đôi cái thế giới ấy ra một lần nữa.

Còn nếu đó chỉ là một giấc mơ thì sẽ chẳng có gì xảy ra nếu tôi ấn vào chiếc nút này.

Dù như thế nào đi nữa, tôi cũng chẳn có gì để mất.

“Fuu…”

Tôi hít vào 2 đến 3 hơi và thở ra thật mạnh. Tôi ấn nó.

Tuy nhiên, chảng có gì xảy ra cả.

“… Tất nhiên là thế rồi…”

Ẩn sĩ thời gian ư?

Nút ấn 100 triệu năm ư?

Ngục tù thời gian ư?

Như đã đoán trước, tất cả những điều đấy cũng là một giấc mơ thôi.

Tất nhiên là thế rồi.

Rốt cuộc, chuyện cổ tích thì cũng chỉ là một câu chuyện, nó không hề có thật.

Khi tôi ném chiếc nút đi, tôi nhận thấy một thứ gì đó.

Có một dấu gạch chéo lớn trên Nút ấn 100 triệu năm.

“Hử…? Lúc trước làm gì có dấu gạch chéo này nhỉ…”

Tôi đến gần cái nút vừa quăng để kiểm tra một lần nữa.

“Này… Allen! Cháu còn làng vảng ở đấy làm gì thế, đến đây nhanh nào…!”

Ở phía trước, tiếng gọi của Paula-san vọng lại

Và rồi, tôi lẽn bẽn theo chân cô trở về ký túc xá.

Paula Garedzar

Ở ký túc xá mà tôi sống, cô chẳng khác nào người thân.

Cô có một thân hình to lớn với chiều cao hơn 2 mét và vẻ ngoài mạnh mẽ.

Cô đang mặc một chiếc tạp dề trắng bên ngoài áo sơ mi đen.

Tay áo của cô được xắn cao hết mức, và cánh tay cô to hơn ít nhất ba lần so với tôi.

Thoạt nhìn, trông cô có vẻ khá đáng sợ, nhưng thật ra, lại rất tốt bụng.

Sau khi bữa sáng của Paula-san đã chuẩn bị được chén sạch, tôi chắp hai tay lại.

“Cảm vì bữa ăn…”

“Đuợc! Hôm nay trông cháu ăn rất ngon lành! Tốt lắm!”

Paula-san vỗ vào lưng tôi với một tiếng cười sảng khoái.

“Được rồi, chuyện học hành của cháu ở học viện thế nào?”

“!?”

Ngay lúc đó, trái tim tôi như muốn rơi ra ngoài.

Nhắc mới nhớ, tôi đã hẹn một cuộc quyết chiến với tên Dodriel vào hôm nay…

“Mấy giờ rồi ạ?”

“Xem nào, hơn 7 giờ 50 phút rồi đấy.”

Paula-san chỉ vào đồng hồ treo tường.

“Thôi chết!”

Dù có nhanh đến mức nào đi nữa, từ đây đến Học viện Kiếm thuật Gran cũng mất ít nhất 3 giờ đồng hồ. Tôi không thể đến đó chỉ với 1 giờ được.

Tuy nhiên, không đi cũng không phải là một lựa chọn tốt.

Tôi hoàn toàn không muốn bọn họ nghĩ rằng tôi là thứ chết nhát.

“Ch-Cháu sẽ đến trường…!”

“Đi đường cẩn thận nhé! Coi chừng bị thương!”

“Vâng…!”

Và rồi tôi vội vã rời khỏi ký túc xá.

Tôi chạy.

Tôi chạy, chạy và cố gắng chạy thật nhanh.

『Quyết đấu』, một lời hẹn chiến, không đơn giản là một lời nói suông. Mà là một trong những hệ thống được thành lập bởi Học viện kiếm thuật.

Nếu mà trễ cuộc quyết đấu, dù chỉ là một giây, bạn sẽ thua ngay lập tức do bị xem là đã bỏ cuộc.

Có lẽ… không, chắc chắc mình sẽ đến kịp mà!

Nếu mà điều đó có thể xảy ra thật đi chăng nữa, tôi không thể chỉ biết trốn trong phòng và hỡn dỗi ai được

Rồi, bằng cách nào đó tôi đã đến được học viện, và ngay lập tức tiến về nơi mà cuộc quyết đấu sẽ được diễn ra trong nhà thi đấu.

“X-Xin lỗi vì đến muộn! Em là Allen Rodore, người có một trận đấu lúc 9 giờ hôm nay! Tiếp tân vẫn mở chứ ạ?”

Người tiếp tân nam với cặp mắt kính nhìn vào tờ giấy nào đó là lên tiếng “Ồ?”.

“Em đến quá sớm. Vẫn còn một đến giờ nữa cho đến khi trận đấu bắt đầu cơ mà. “

“Ể?”

Thật nực cười.

Tôi rời ký túc xá lúc 7 giờ 50 phút.

Tôi không thể đến tận đây chỉ trong 10 phút.

Tuy nhiên, chiếc đồng hồ nhỏ được đặt trên bàn, chắc chắn rằng đang điểm đúng 8 giờ sáng.

Chỉ mới 10 phút thôi mà? Đồng hồ ở ký túc xá bị hỏng rồi chăng?

Dù thế nào đi nữa, tôi cũng rất vui.

“Haa …. Tạ ơn trời.”

Tôi sẽ không bị xử thua vì vắng mặt.

Vậy thì, tôi chỉ cần làm mọi việc tôi có thể cho đến khi quyết đấu với Dodriel.

Sau khi đến sớm một cách bất ngờ, tôi đã tìm cách giết thời gian ở một quầy hàng gần đấy bằng cách lấp đầy cái bụng trống rỗng của mình.

Dù rằng chỉ mới ăn vừa nãy, nhưng tôi lại cảm thấy đói vì một vài lý do nào đó.

Và năm phút trước thời gian dự kiến, tôi đến nhà thi đấu mà cả hai đã quyết định là nơi sẽ diễn ra cuộc chiến.

Khi đến đấy, tôi đã bị choáng ngộp.

“G-Gì… thế này?”

Dù chỉ mới là sáng sớm, nhưng nhà thi đấu vẫn đầy rẫy những học viên.

“Uwa, tên kiếm sĩ thất bại đến rồi kìa bây!”

“Cuối cùng cũng đến ngày mà mày biến mất! Nhìn cái việc mày cứ vung kiếm mỗi ngày thật khó coi!”

“Chúng ta phải biết ơn thằng Dodriel rồi! Dù sao thì nó cũng xử lý cái tên gánh nặng của học viện này cơ mà!”

Tiếng hò reo từ những người bạn cùng lớp liên tiếp nhắm vào tôi đến mức tôi chỉ muốn bịt tai lại.

“L-Làm thế nào mà…”

Khi đang bối rối, tôi bỗng nghe thấy được một tiếng cười khúc khích không được tự nhiên và có chủ đích.

Theo hướng tiếng cười ấy—là Dodriel, hắn đang đứng ở giữa nhà thi đấu. Hắn đang nở một nụ cười đáng kinh tởm trên gương mặt khi hắn liếc nhìn tôi, cả cơ thể hắn không ngường run rẩy.

“Aha… Ít nhất thì, mày xứng đáng được khen ngợi khi không trốn chạy đấy, Allen.”

“D-Doriel! Gì thế kia…?! Tớ không biết gì về việc này!”

Tôi hỏi Dodriel khi chỉ vào đám đông đang nhốn nháo kia.

“Nào, tao cũng ngạc nhiên như mày thôi. Có vẻ như thông tin viêc trận quyết đấu của chúng ta bằng cách nào đó đã bị rò rỉ ra bên ngoài. Đúng là có nhiểu có tên có sở thích bẩn thỉu mà.”

“Cậu…!”

Không nghi ngờ gì. Chính gã này là kẻ đã nói về trận quyết đấu cho tất cả các học viên khác biết. Có vẻ như hắn đã lên kế hoạch làm nhục tôi trước sự chứng kiến của toàn thể mọi người trong học việc mà.

Tên này… còn có thể thối tha đến mức nào nữa cơ chứ?

“Cút đi, đồ Kiếm sĩ thất bại!”

“Kyaa—! Chúc may mắn! Dodriel-sama!”

Một giáo viên nam bước vào nhà thi đấu trước sự cổ vũ nồng nhiệt dành cho Dodriel và những lời trù ẻo khinh bỉ dành cho tôi. Thầy ấy có vẻ thoáng chốc ngạc nhiên trước số lượng học viên đông đảo, nhưng rồi vẫn lấy lại bình tĩnh và tiếp bước.

“Vâng… Đã đến rồi, vậy nên tôi xin phép được bắt đầu cuộc quyết đấu giữa Dodriel Barton và Allen Rodore.”

… Tôi hiểu mà, thầy ấy thậm chí còn chẳng thèm nói gì khác.

Trong một trận quyết đấu, điều kiện được đặt ra giữa hai bên là cần phải đảm bảo tính công bằng.

Nhưng một trận đấu trên sân nhà của kẻ địch thế này thì có gì là công bằng cơ chứ?

Học viện luôn giữ vị trí trung lập, nhưng thế này thì, chỉ có thể là…

Họ cũng vậy, cũng muốn đuổi cổ tôi đi.

Khốn nạn mà…

Tôi chỉ biết nghiến răng và chấp nhận sự thật, rằng xung quanh tôi ai cũng là kẻ thù.

“E hèm, cả hai bên, đã sẵn sàng cả rồi chứ? Vậy thì—Bắt đầu!”

Và trong một bầu không khí mà tôi chưa hề cảm nhận bao giờ, trận đấu đã bắt đầu.

“Tao sẽ không kết thúc sớm đâu, Allen. Tao sẽ hành hạ mày, cho đến khi mày khóc thét lên và dập đầu cầu xin tao tha thứ!”

Dodriel rút thanh kiếm ở thắt lưng và nở một nụ cười nham hiểm.

“… Nếu cậu xem thường tớ, thì cậu mới là người bị thương tổn đấy!”

Nói đoạn, tôi rút kiếm ra và giữ cán kiếm trước bụng. Trường phái cơ bản của kiếm thuật—Seigan no Kamae*.

(Seigan no Kamae: một tư thế giữ cán kiếm ngang thắt lưng và hướng mũi kiếm về phía trước.)

Một không khí nặng nề bao trùm xung quanh.

Trong bầu không khí ấy, tôi quan sát kĩ thanh kiếm của Dodriel.

Một đường khắc kiếm khí tinh xảo có thể được nhìn thấy trên lưỡi kiếm.

Nếu tôi nhớ không lầm, hắn luôn tự hào rằng đấy là tuyệt tác của một nghệ nhân bậc thầy nào đó.

Trong khi đó, thanh kiếm của tôi thì chỉ đáng giá 1000 vàng—Thanh kiểm rẻ mạt có thể bắt gặp ở bất kỳ nơi đâu.

Có lẽ… Không, mình chắc chắn là bại trận rồi.

Kiếm, Kỹ năng, Tài năng—Tôi không hề có thứ gì đáng để đem ra so tài với hắn.

Nhưng, không lý nào mình lại rút lui vào những thời điểm thế này!

Kể cả một thằng thất bại như tôi đi chăng nữa, nó vẫn có niềm tự hào cho riêng mình.

Mẹ mình bị người khác khinh miệt, mình sẽ không rút lui một cách đầy nhục nhã như thế đâu!

Với ngọn lửa tinh thần đang rực cháy trong tim, tôi nhìn thẳng vào mắt Dodriel.

Kiếm của hắn, là một thanh kiếm thuộc loại tấn công. Những đòn tấn công của hắn chẳng khác nào mưa kiếm, không hề có sơ hở để đối thủ phản công.

Tôi không có cách nào chiến thắng trước sở trường đọ kiếm của hắn.

Mình nhất định phải tìm ra sơ hở để phản công—Phải hạ gục hắn trong một đòn duy nhất.

Kể cả là thiên tài, thì hắn vẫn là con người.

Đã là con người thì sẽ có điểm yếu.

Vậy nên, mình phải chịu đựng được những đòn tấn công dữ dội của hắn cho đến lúc ấy!

Kể cả là một sơ hở nhỏ chỉ xuất hiện thoáng qua trong suốt quá trình trao đổi dữ dội, tôi cũng phải khai thác triệt để nó bằng một đòn duy nhất.

Dù rằng không thể chiến thắng, ít nhất tôi cũng phải làm cho hắn bị thương.

Đấy là chiến lược của tôi.

Giờ thì, tớ đến đây…!

Tôi đã sẵn sàng tất cả trong đầu, và đợi chờ Dodriel tiến đến.

Tuy nhiên, trái với dự đoán, hắn không hề lao đến tấn công tôi.

Hơn nữa, vì lí do nào đó, hắn không thèm nhúc nhích dù chỉ một chút để rút ngắn khoảng cách giữa cả hai.

… Cái gì thế? Hắn đang làm gì thế?

Trong khi tôi đang đâm ra nghi ngờ về những hành vi bất thường của Dodriel…

Allen…! Gì thế kia, mày đang làm gì đấy…?!

Hắn từ bỏ nụ cười giả tạo trên gương mặt, và lườm lấy tôi bằng một ánh mắt phẫn nộ.

“… Cậu đang nói gì thế? Tớ không hiểu câu hỏi của cậu.”

“Mày đang lên kế hoạch đóng kịch câm với cái danh tiếng Kiếm sĩ thất bại đấy à?”

Sau khi nói xong, hắn nghiến chặt răng, và bắt đầu di chuyển nhẹ nhàng xung quanh tôi mà vẫn duy trì một khoảng cách đáng kể.

Tôi vẫn giữ yên thế đứng Seigan no kamae, và dán mắt vào đối thủ.

… Sự kiên nhẫn của Dodriel rất kém.

Tôi hiểu rõ hắn, như cái cách mà hắn hiểu về tôi.

Rất nóng nảy và chóng chán—tên thiên tài bẩm sinh này sẽ nhanh chóng phát nản với cái trò lườm nhau này. Chẳng lâu đâu, hắn sớm sẽ tấn công tôi thôi.

Và sau đó, 1 phút, 2 phút, đã 2 phút trôi qua—Và Dodriel bắt đầu thay đổi thế đứng.

… Hắn, sắp đến!

Trong khoảnh khắc tiếp theo.

“UOOOOOO!”

Hắn gào lên điên cuồng và lao thẳng đến tôi.

“…!”

Kể cả khi cảm thấy áp đảo trước tiếng hét ấy, tôi vẫn mở to mắt quan sát.

Tuy nhiên, trước mắt tôi lại là một cảnh tượng nực cười.

Không, chính xác hơn thì, chẳng khác gì lũ nhóc 3 tuổi đang tập quơ kiếm—hắn đang cố tình chạy một cách chậm rãi về phía tôi

… Hả?

Dù cho có bao lâu đi chăng nữa, hắn cũng không thèm tiếp cận.

Ngay lập tức, tôi đã có được câu trả lời.

Mình hiểu rồi… chắc hắn xem mình chẳng là thứ gì đáng để mà đấu nghiêm túc cả…!

“Mày không xứng đáng để so tài cao thấp với tao!” — là tất cả những gì hắn nghĩ.

Bực bội làm sao.

Tôi đã không mong rằng hắn sẽ đem tôi ra làm trò cười thế này.

Tôi đã nghĩ rằng ít nhất, hắn cũng sẽ nghiêm túc để mà chiến đấu.

Chết tiệt…!

Vài giây sau, hắn chạy đến, và bắt đầu tấn công.

“Thời vũ khúc—Vũ Quý.”

Hắn tung ra một loạt những đòn thô thiển vào tôi và hét lớn “Né đi nào!”

Mình thậm chí còn chẳng cần dùng đến kiếm để né đòn tấn công ấy của hắn nữa.

Tôi nhẹ nhàng tránh những đòn tấn công chậm rãi liên tiếp ấy, nó đủ chậm để tôi phát nản.

“Cái—?!”

Dodriel ngưng việc múa may như con nít ấy, với gương mặt tái nhợt, hắn nhảy ngược lại là tiếp tục giữ khoảng cách.

“Allen…?! Mày có thể nhìn ra đường kiếm của tao, hôm nay mày khá may mắn đấy…!”

“… Ể?”

“Nhưng, tao chỉ mới khỏi động nhẹ thôi. Lần đến sẽ nhanh gấp 3 lần. Mày không thể tiếp tục may mắn như vừa nãy đâu.”

“Khoan đã, cậu đang nói gì vậy—?”

Ngay khi tôi vừa hỏi…

“Bí kỹ thời vũ khúc—Tùng Vũ.”

Dodriel lại rút kiếm và tấn công tôi lần nữa.

Không như đòn tấn công liên hồi vừa nãy, mà là một đòn tập trung vào sức mạnh.

Tuy nhiên…

… Cậu ta có bảo là, nhanh hơn đấy à.

Vẫn là cái thần thái chơi đùa như đứa con nít.

Và điều khiến tôi bận tâm nhất là, khi ra đòn như thế, hắn còn chẳng mảy may phòng bị.

Như thể khiêu khích “Ngon thì chém tao!” vậy.

Chết tiệt… hắn còn muốn làm nhục mình bao lâu nữa đây…?!

“NGHIÊM TÚC ĐI!”

Một nhát chém từ trên xuống, mục đích của nó chỉ là răn đe hắn, nhưng nó lại phân tách thành bảy đường kiếm và nhắm thẳng vào hắn ta.

“Kaa, haaa…?!”

Đúng lúc đó, Dodriel nhận thẳng bảy nhát chém, hắn rơi thanh kiếm trong tay xuống đất và bay thẳng vào tường đối diện của nhà thi đấu.

Toàn bộ những người chứng kiến chỉ biết há hốc mồm, và chết lặng.

“D-Dodriel Barton không còn khả năng chiến đấu! Người chiến thắng là, Allen Rodore!”

Kể cả sau khi trọng tài, người giáo viên nam ấy công bố kết quả, cả nhà thi đấu vẫn bao trùm bởi sự im lặng chết người.

Và tôi đã nhận ra, ngay chính khoảnh khắc ấy.

“Đấy không phải… là một… giấc mơ.”

Tôi đã trải qua hàng tỷ năm ở một thế giới khác mà không nhận ra được là mơ, hay là thật.

Lý do vì sao mà mình cảm thấy Dodriel chậm chạp một cách bất thường là do cậu ta quá dễ dàng đối với mình…

Trên thực tế, ngay chính lúc này đây, tôi đã mạnh hơn hắn, rất, rất nhiều!

 

Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện