Ngay lúc này,
“…”
“…”
Tôi đang một mình cùng với Ria-san ngay tại phòng cô ấy.
“…”
“…”
Ngồi trên tấm thảm đỏ tía, chúng tôi chìm vào im lặng.
Sự im lặng ấy gần như khiến người khác phải cảm thấy ngột ngạt.
Im lặng đến mức có thể nghe rõ tiếng tích tắc của kim đồng hồ trôi qua từng giây một.
…… Sao chuyện này lại xảy ra cơ chứ?
Kết quả của trận quyết đấu lấy danh dự của nhau ra để đặt cược, và rồi cô ấy đã trở thành nô lệ của tôi. Không, cô ấy bị ép phải làm thế.
Một nàng công chúa của nước láng giềng lại trở thành nô lệ của một kẻ lạ mặt trong khi đi du học ư… Nó không chỉ ở mức độ xảy ra một vài rắc rối mà là – Một cuộc náo động khủng khiếp sẽ xảy ra đấy…
Thật lòng…
Sao tôi lại phải chịu đựng chuyện này cơ chứ…
Aaa…
Tôi đã phải thở dài trong lòng không biết bao nhêu lần.
Từ sau trận chiến ấy, Leia-sensei đã đưa chúng tôi đến đây và bảo rằng “Nô lệ cần phải hiến dâng mọi thứ cho chủ nhân của mình!”
Rồi cô ấy nói thêm, “Kế hoạch là thế này, tôi sẽ sắp xếp để chuyển toàn bộ hành lý của Allen sang đây vào ngày mai!” Và rồi bỏ đi mất hút ở nơi nào đó.
Cô ấy đúng là một cơn bão lớn.
… Nhưng mà, theo luật lệ của học viện và lẽ thường tình của xã hội, việc làm của Leia-sensei không hề sai trái.
Phải đấy.
Thoạt nhìn, trông cứ như cô ấy đang làm bất cứ điều gì cô ấy hứng thú, nhưng trên thực tế, cô ấy chỉ làm những gì cần làm như nhân chứng của trận quyết đấu.
Trước hết, 『quyết đấu』 là một trận so tài kiếm thuật một cách nghiêm túc, là nền tảng cho niềm tự hào của mỗi người, các điều kiện và lới hứa giữa hai bên phải được thực hiện. Một kẻ yếu hèn phá vỡ những điều này không đáng là một kiếm sĩ, mà là một kẻ vũ phu lạc lối khỏi những luân thường đạo lý.
Đây chính là những điều đầu tiên mà ta có thể học được tại Học viện Kiếm thuật bậc Tiểu học, và có lẽ đó là điều mà những kiếm sĩ trên đất nước này – không, trên toàn thế giới phải khắc cốt ghi tâm.
Trên thực tế, Dodriel đã giữ lời hứa của hắn.
Tên con trai kiêu ngạo ấy đã cúi đầu xin lỗi và rút lại những lời phỉ bảng của bản thân dành cho mẹ và tôi.
Lời hứa trong một trận quyết đấu có sức nặng đến thế đấy.
Đấy chính là vì sao tình huống này khiến mình khó xử…
Vì với tính cách của Ria-san, nếu tôi mở lời “Chúng ta có thể quên đi giao ước nô lệ này cơ mà”, cô ấy sẽ không ngoan ngoãn rút lui và nói lời “Cảm ơn!” đâu.
Nếu cô ấy là kiểu người như thế, ngay lúc mà Leia-sensei nói “Em đã thua trong trận quyết đấu” thì cô ấy đã bỏ chạy khỏi thực tại mất rồi.
Nói cách khác, cách duy nhất để hủy giao ước nô lệ này là phải để cô ấy giành chiến thắng trước tôi trong một trận quyết đấu.
Nhưng, đã quá trễ mất rồi…
Phong cách tấn công của Ria-san.
Thói quen tấn công và né đòn.
Suy nghĩ phương pháp chiến đấu trong suốt trận chiến
Những điều quan trọng về đối thủ trong một trận chiến, đã bị tôi nắm bắt thông qua trận vừa rồi.
Ngay cả khi cô ấy có giấu một hay hai át chủ bài nào đó – đó vẫn có thể là một trận chiến khó nhằn, nhưng trong thời điểm hiện tại, tôi không nghĩ rằng mình sẽ thua cuộc. Tôi cũng có một hoặc hai át chủ bài đang giấu nữa đấy.
Haa… Mình có nên để thua cuộc như dự tính không…?
Trong một khoảnh khắc, một ý tưởng ngu ngốc như thế chợt lóe lên trong đầu tôi, nhưng tôi lập tức lắc đầu nguầy nguậy.
Việc đó hoàn toàn không ổn.
Tôi cũng là một kiếm sĩ cơ mà.
Tôi không thể làm trái với đức tin của một kiếm sĩ, chẳng hạn như để mình phải thua cuộc trong một trận chiến.
Nếu tôi làm thế, tôi chẳng còn mặt mũi nào để đối diện với mẹ hoặc Paula-san được nữa.
… Từ giờ, mình phải làm gì đây…
Dù nói rằng “Phải làm gì”, nhưng ở tình trạng hiện tại, tôi chẳng thể làm được gì cả. Do đó, hành hạ bộ não của tôi lúc này cũng chỉ tổ phí thời gian thôi.
Cuối cùng thì tôi cũng kết luận rằng “Giờ mình có làm gì đi chăng nữa thì cũng vô ích”, và lén liếc nhìn quanh căn phòng mà không để Ria-san chú ý.
… Bất ngờ thật, căn phòng dễ thương đến đáng ngạc nhiên đấy chứ.
Căn phòng của cô mang đến một cảm giác dễ chịu bởi màu trắng và tăng thêm sự nổi bật bởi màu hồng – Một căn phòng mang vẻ nữ tính.
Vì là một người trong hoàng tộc, tôi nghĩ rằng cô ấy sẽ đem theo những chiếc đèn chùm và đồ đạc đắt đỏ, nhưng tôi không hề tìm thấy bất kỳ thứ gì như vậy.
Một căn phòng vô cùng bình thường – và mang vẻ đáng yêu của một thiếu nữ.
Và mùi hương… thơm thật
Nó có mùi khác với nước hoa và chất tẩy rửa.
Tất nhiên, mùi của nó không đủ mạnh để gây khó thở, nó là một mùi hương nhẹ nhàng và tự nhiên khi bạn tập trung tiềm thức của mình.
Sau đó, khi tôi nhìn quanh phòng, tôi bỗng thấy một điều thú vị.
Hểê… Cô ấy thích thú nhồi bông à?
Có một chú gấu và hà mã đáng yêu nằm ở phía đầu giường.
Fufu, vậy ra cô ấy cũng có một khía cạnh đáng yêu đấy chứ.
“X-Xấu hổ lắm, vậy nên cậu đừng nhìn chăm chú nhiều quá… làm ơn đấy.”
Cô ấy lẩm bẩm gì đó trong khi ngượng chín mặt.
Kính ngữ được thêm ở cuối câu có lẽ là do cô ấy đang được xem là nô lệ của tôi chăng.
“T-Tớ xin lỗi…”
Tôi lập tức lên tiếng xin lỗi.
Không nên chăm chú nhìn vào phòng của những cô gái tuổi mới lớn.
Ngay cả tôi cũng hiểu được đạo lý đó.
Tuy nhiên, đây lại là một thành tích đáng kể.
Chỉ sau khi đến căn phòng này, chúng tôi mới có thể giao tiếp – thành công.
Tôi quyết định bắt đầu một cuộc trò chuyện tiếp theo trước khi bầu không khí giao tiếp này lắng xuống.
“Này, ừm…”
“C-Có chuyện gì sao ạ…?”
“Nói thế nào ta, ừm… sao cậu không bỏ kính ngữ đi vậy?”
Thật lòng mà nói, kính ngữ không phù hợp với Ria-san.
Tôi nghĩ thế chắc là do tôi đã nhìn thấy khía cạnh 『đơn giản』 của cô ấy chỉ vài phút trước.
“… Tôi nghĩ là sẽ thật kỳ lạ nếu tôi, một tên nô lệ, không sử dụng kính ngữ với Chủ nhân của mình. Hơn nữa, tôi có ý chí và niềm kiêu hãnh của một kiếm sĩ. Tôi không thể làm khác với lời hứa của mình.”
Và rồi cô ấy ngoảnh mặt đi.
Cô ấy là một người bướng bỉnh nhiều hơn tôi tưởng đấy chứ.
Dù cậu có nói thế… Sau lần này, chúng ta sẽ phải sống cùng nhau ở một mức độ nhất định, tớ sẽ cảm thấy ngột ngạt nếu cậu cứ dùng kính ngữ mỗi khi nói chuyện mất.
Thật lòng mà nói, tôi không đặc biệt ghét bỏ cô ấy đâu.
Hơn nữa, tôi chỉ mong muốn có thể thân thiết với một người bạn tốt mà thôi.
Chắc chắn rằng, cô ấy khá độc mồm độc miệng và giả vờ thân thiện ở nơi công cộng – nhưng cô ấy vẫn giữ lời hứa của trận quyết đấu như lúc này đây, cô ấy cũng có cá tính của một kiếm sĩ.
Bây giờ thì tôi không dám nói mối quan hệ của chúng tôi rất tốt vì có quá nhiều thứ, nhưng… tôi muốn mình có thể thân thiết hơn với cô ấy trong tương lai.
Bên cạnh đó… cô ấy cũng có Hồn Trang nữa.
Tôi muốn hỏi cô ấy chút ít về những thứ như bí mật của việc triệu hồi Hồn Trang.
Để trở nên thân thiết với cô ấy, mình trước tiên cần phải để cô ấy không dùng kính ngữ đã.
Ngôn ngữ định hình hành động và các mối quan hệ.
Khi nào cô ấy vẫn còn sử dụng kính ngữ, khi ấy chúng tôi vẫn chưa thể thân thiết với nhau hơn.
Mặt khác, bằng việc loại bỏ kính ngữ, khoảng cách giữa chúng tôi sẽ trở nên ngắn đi một cách đáng ngạc nhiên.
Nếu kính ngữ không còn và chúng tôi có thể thảo luận một ngẫu hứng, những hành động và ý tưởng sẽ gần gũi hơn và cũng sẽ nhận thấy rằng cả hai ngang bằng nhau.
Ria-san mạnh mẽ bướng bỉnh và cứng đầu này cần phải bỏ kính ngữ… vậy nên, mình phải dùng đến nó.
Nó khá là vũ phu, nhưng lúc này đây không còn cách nào khác.
Tôi nhìn thẳng vào mắt cô ấy và nói với một tông giọng mạnh mẽ hơn một chút.
“Vậy thì… tớ ra lệnh cho cậu đây. Từ giờ trở đi, tớ cấm cậu dùng kính ngữ với tớ.”
“C-Chẳng phải như vậy rất là hèn nhát sao ạ…?”
Đúng như tôi đoán cô ấy sẽ chóng bác bỏ như thế.
Đó là tại sao tôi nói lên câu trả lời đã được chuẩn bị sẵn.
“Chẳng phải đó là quyền lợi của một chủ nhân sao, để ép nô lệ phải làm những việc mà họ không muốn?”
Lý luận này có hơi lạ, nhưng cũng hợp lí mà.
Và rồi,
“… Tôi hiểu rồi ạ… *khụ*– Mình hiểu rồi, nhưng nó thật sự ổn phải chứ? Cậu không thể rút lại mệnh lệnh ấy đâu, nhé?”
Ria-san cẩn trọng xác nhận lại.
“Aa, ổn cả mà.”
Kính ngữ không hề hợp với cô ấy.
Dù sao thì, nói chuyện thô thiển là hợp với cô ấy nhất.
“Trong trường hợp đó, Allen cũng phải ngừng dùng kính ngữ đi chứ… Nó khiến mình khá khó chịu đấy.”
Cô ấy hơi đỏ mặt.
“Vậy ư? Vậy thì tớ sẽ không giữ kẽ nữa đâu nhé.”
Tôi cũng chẳng giỏi ở khoảng kính ngữ lắm.
Nhưng Ria, một nàng công chúa, đã cho phép tôi, vậy nên tôi sẽ vui vẻ chấp nhận ý tốt của cô ấy.
Sau khi thoát khỏi những kính ngữ một cách an toàn, tôi quyết định tiến gần hơn với vấn đề.
“Dù sao thì… lại có những điều nực cười thế này xảy ra ngay sau ngày nhập học đầu tiên.”
“Hứ, xem lại lỗi của ai đi nhé…?”
“Việc đó… đúng là một câu hỏi hóc búa đấy? Đúng thật là, tớ đã sai khi thấy cảnh đó, nhưng tớ nghĩ Ria cũng có lỗi khi thay đồ bên trong phòng thay đồ nam đấy chứ.”
“… Ể, cậu nói gì thế? Mình đã thay đồ bên trong phòng thay đồ nữ cơ mà?”
“… Hả? Không, không thể nào. Chắc chắn phòng thay đồ nam.”
“K-KHÔNG ĐỜI NÀO? Nhưng, mình đã kiểm tra rất kĩ càng trước khi bước vào trong cơ mà.”
Không, khi bước vào, tôi có thấy tấm rèm phòng thay đồ nam được treo ở đó, không sai vào đâu được.
Sau khi thấy Ria… Sau khi vô tình nhìn thấy Ria, tôi đã xác nhận chắc nịch rằng đó là phòng thay đồ nam.
Ria đột nhiên giật lùi lại và há hốc mồm, như thể nhận ra việc gì đó.
“Lẽ nào… là Leia?”
“… Có thể là vậy đấy.”
Suy xét cẩn trọng lại, Leia-sensei đã xuất hiện quá đúng lúc.
Giờ nghĩ lại về việc đó, cô ấy đã nói: “Tôi có linh cảm rằng sẽ có chuyện gì đó thú vị xảy ra. Vậy nên tôi đã chờ sẵn ở gần đây.”
Tôi không biết được mục đích của cô ấy là gì, nhưng tôi chắc chắc rằng cô ấy có liên quan đến việc lần này.
“Kuu-, cô ta gài mình! Nhưng tại sao cơ chứ!? Mục đích của cô ta là gì?”
“Tớ không biết mục đích là gì… Nhưng tớ nhận ra được cô ấy là một rắc rối lớn mỗi ngày đấy.”
Và rồi,
“… Haaa…”
Cả hai chúng tôi đều thở phào cùng lúc.
“… Này, đừng bắt chước mình chứ.”
“Không, tớ nhanh hơn cậu một giây đấy.”
“Không không, mình đã –“
Và rồi, Ria lẫn tôi cùng nhau tận hưởng một cuộc nói chuyện vô nghĩa và trống rỗng.
Đúng như tôi nghĩ, khoảng cách giữa chúng tôi đã trở nên ngắn hơn khi không còn dùng đến kính ngữ.
Và đến khi chiếc đồng hồ treo tường bắt đầu reo lên “Dong Dong Dong”
Đã 11 giờ khuya mất rồi.
Đã đến lúc đi ngủ và chuẩn bị cho ngày mai.
“Aa… cũng khá trễ rồi.”
“Ừm… Chúng ta phải chuẩn bị ngủ sớm thôi.”
“Phải, Ria, cậu tắm trước đi.”
“… Đó là một cách nói chuyện biến thái đấy.”
“… Hử? Biến thái chỗ nào chứ?”
Tôi không nghĩ có thứ gì biến thái trong câu tôi vừa thốt ra đấy…
“V-Việc đó… Thật tình… không có gì!”
Ria bước về phía phòng tắm, trong khi đỏ mặt vì một vài lý do nào đó.
“N-Nếu cậu mà còn nhìn trộm nữa, mình sẽ không bao giờ tha thứ cho đâu nhé…!”
Và rồi, cô ấy kéo rèm lại và bắt đầu cởi trang phục.
“Aa… tuyệt đối ổn mà, cậu không cần phải lo đâu.”
Sau đó là lượt tôi tắm sau khi Ria rời khỏi.
Trước khi đi ngủ, có một vấn đề với câu hỏi được đặt ra: “Ai sẽ ngủ ở đâu?”
Chà, tất nhiên rồi, căn phòng này chỉ có một chiếc giường duy nhất.
Tôi nói rằng tôi là con trai nên sẽ ngủ dưới sàn, nhưng Ria lại bảo: “Rất là kỳ lạ nếu Chủ nhân ngủ dưới sàn mà nô lệ lại ngủ trên giường.” trong khi gật đầu.
Đến khi không còn lựa chọn nào khác, chúng tôi quyết định thỏa thuận với nhau rằng sẽ cùng nhau ngủ ở hai bên trái và phải của chiếc giường.
Mình cảm thấy cô ấy tin tưởng mình khá nhiều, và cô ấy cũng đề phòng khá ít… chà, cũng không sao.
Sau đó tôi dùng chiếc điều khiển ở đầu giường và tắt chiếc đèn phòng.
“Ngủ ngon nhé, Ria.”
“N-Ngủ ngon… Allen…”
Có lẽ là vì tôi đã mệt mỏi suốt cả ngày hôm ấy, ngay lập tức tôi mất đi nhận thức và chìm sâu vào giấc ngủ.
■
Ngày hôm sau.
Ria và tôi đến lớp học cùng nhau.
Cả hai đều học cùng lớp, lớp A năm nhất.
Bởi vì chúng tôi sống cùng một phòng, chẳng có lý do gì để chúng tôi phải đến lớp một mình cả.
“Và, cậu thấy đấy! Có một món ăn truyền thống ở quê nhà mình được gọi là Ramzac! Nó thật sự rất ngon!”
“Thật ư? Tớ rất muốn thử nó vào lần tới.”
“Mình có biết một tiệm rất ngon ở gần Học viện Thiên Nhận! Lần tới mình sẽ cho cậu xem!”
So với ngày hôm trước – có lẽ là do cô ấy đã được gột rửa sau một giấc ngủ, hoặc là quên đi về vụ nô lệ, thái độ của cô ấy đối với tôi đã dịu dàng hơn.
Tốt hơn gấp trăm lần so với thái độ sắc lạnh của cô ấy tối qua.
Và nói chuyện với cô ấy… chỉ đơn giản là vui mà thôi.
Mỗi biểu cảm của cô ấy đều rất thú vị, và tôi cũng không hề cảm thấy mệt mỏi khi quan sát từng cử chỉ của cô ấy. Có lẽ là do cô ấy đang trong 『thái độ thông thường』 chăng.
Khi mải mê trò chuyện, chúng tôi đã đến được lớp A năm nhất.
“C-Chào buổi sáng… Ria-san!”
“Thời tiết hôm nay đẹp nhỉ.”
Hai cô bạn cùng lớp bắt chuyện với Ria, có một chút căng thẳng.
“Vâng, chào buổi sáng. Bầu trời sáng hôm nay thật đẹp.”
Ria nhanh chóng đóng giả thân thiện và mỉm cười trong khi vẫy tay.
… Nhìn cô ấy như thế, quả thật là một 『công chúa』 thanh lịch.
Tôi không thể tưởng tượng ra cô nàng Ria vui tươi và khá thô thiển khi ở cùng tôi được nữa, và hiện tại thì, Ria quí tộc và đứng đắn, là cùng một người.
Nếu cô ấy nói với tôi rằng “Thật ra thì... Mình có hai nhân cách.” Thì tôi sẽ bị thuyết phục ngay lập tức luôn đấy.
Khi Ria bắt đầu trò chuyện với những cô gái khác, tôi lẳng lặng tách mình khỏi cô ấy.
Tôi biết rằng con gái có những cuộc trò chuyện dành-cho-con-gái với nhau.
Chỗ ngồi… vẫn chưa quyết định, nhỉ?
Không hề có sơ đồ hướng dẫn chỗ ngồi ở trên tấm bảng đen phía trước lớp học, vậy nên tôi hướng đến chỗ ngồi cạnh cửa sổ và ít bị ai trông thấy nhất.
Có ba cậu học sinh đang trò chuyện vui vẻ về thứ gì đó khi tôi bước đến chỗ ngồi.
Tôi nghĩ là sẽ không tốt nếu không nói lời chào hỏi với họ, vậy nên tôi thu hết dũng khí và lên tiếng.
“C-Chào buổi sáng.”
Khi tôi làm thế,
“…”
Cả ba người họ ngừng nói và liếc sang mặt tôi khoảng chừng một giây – rồi họ lại tiếp tục cuộc hội thoại.
Họ hoàn toàn mặc kệ tôi.
Rồi chỉ lườm tôi lấy một cái.
… Aaa, chắc chắn là họ ghét mình rồi.
Nhất định là do ngày hôm qua – hậu quả của buổi lễ khai giảng địa ngục ấy.
Với con người, rốt cuộc thì ấn tượng đầu cũng là quan trọng nhất…
Bắt đầu từ tỉ lệ thuận lợi là con số 0 ngay từ ngày đầu tiên tại học viện ư, khắc nghiệt quá…
Chà, mình đoán sự thật họ không hề thẳng mặt xúc phạm mình là tốt rồi…
Khi tôi cố tránh xa họ.
“ – Này, các cậu. Rảnh chứ?”
Ria, người nở một nụ cười ôn hòa, lên tiếng với các cậu bạn đã mặc kệ tôi.
“V-Vâng?”
“C-Có chuyện gì sao, Ria-san?”
“Có rắc rối gì với cậu ư!?”
Cả ba cậu con trai trông có vẻ ngây ngất khi nói chuyện với Ria, một vẻ đẹp ngây thơ không ai sánh bằng, ít nhất là ở vẻ ngoài của cô ấy.
Bọn họ… thật biết tính toán.
Nhưng, Ria… gọi họ có dụng ý gì chứ?
Khi tôi đi đến chỗ ngồi cạnh cửa sổ trong khi chú ý đến tình huống đó, cô ấy đã nói lên một điều khá bất ngờ.
“Vừa nãy, mình chắc chắn là Allen đã chào cậu… Mình tự hỏi là liệu có phải cậu không nghe thấy trong khi mải mê nói chuyện không?”
Và khi cô ấy nói thế,
“Ể… không đâu, đó là…”
“Bọn này có nghe nhưng… Nói sao đây nhỉ…”
“G-Giọng cậu ta nhỏ quá chăng… hoặc tương tự thế…?”
Họ chỉ nói lòng vòng mà không đi thẳng vào vấn đề chính.
Trong khi nhìn vào họ, Ria nở một nụ cười ngọt ngào.
“Cậu biết đấy, những kẻ làm những việc ngu ngốc như thế… mình thật sự ghét chúng.”
“…!”
Cô ấy không hề bận tâm đến những cậu con trai không thốt nên lời, và tiếp tục với một nụ cười.
“Làm ơn đừng bao giờ nói chuyện với tôi một lần nào nữa – Vậy thì, chúc các cậu một ngày tốt lành.”
Ria, người thẳng thắn nói ra những gì cô ấy muốn nói, đặt chiếc cặp xuống chỗ ngồi ngay cạnh tôi.
Cả lớp học như bị đóng băng bởi lời chỉ trích lạnh nhạt đầy bất ngờ của cô ấy.
“Tớ xin lỗi…”
Tôi nhỏ nhẹ nói lời xin lỗi đến Ria.
Lời chỉ trích vừa rồi, chắc chắc là một sự tôn trọng của cô ấy dành cho mình…
Tuy nhiên, nếu làm thế, vẻ đáng yêu của cô ấy đối với lớp sẽ bị sụt giảm.
Sự thật là, cả ba cậu con trai vừa rồi đang liếc nhìn Ria.
Và giờ thì tôi bị làm đau bởi những cảm giác tội lỗi khó diễn tả thành lời.
“Sao cậu phải xin lỗi cơ chứ? Mình chỉ nói lên những gì mình không thích thôi mà.”
Nói thế, cô ấy khẽ mỉm cười.
Đó không phải là một nụ cười gượng gạo, mà là một nụ cười phát ra một cách tự nhiên.
Tôi trong khoảnh khắc nào đó đã bị hút hồn bởi nụ cười dễ thương và trong sáng ấy.
Sau đó, khi cả lớp bị bao phủ bởi 『cú sốc Ria』 chưa từng thấy, những âm thanh từ chiếc cửa vang lên.
Và rồi Rose-san xuất hiện với một vẻ mặt mơ màng.
Có lẽ cô ấy không phải là một người năng nổ vào những buổi sớm, vì chẳng hề thấy được vẻ ngoài lạnh lùng thường gặp của cô đâu cả.
Cô ấy có một chùm tóc dựng thẳng, và mái tóc dài của cô ấy rối bù và chĩa ra khắp hướng.
Cô nhìn xung quanh, và khi bắt gặp ánh mắt của tôi, cô ấy liền bước đến và ngồi xuống ngay bên cạnh.
“Fuwaa… Chào buổi sáng, Allen. Cả Ria nữa.”
“Chào buổi sáng, Rose-san.”
“Ý của cậu, ‘Cả Ria nữa’ là gì cơ chứ?”
Ria đánh một ánh nhìn sắc nhọn, nhưng dường như Rose-san không hề hay biết gì về nó, rồi ngáp.
“Rose-san, tóc… của cậu chĩa ra khắp nơi kìa, để yên như thế liệu ổn chứ?”
Tôi hỏi, trong khi nhìn vào chỗ tóc nhô lên nổi bật ở đỉnh đầu.
“Không sao đâu. Tớ có trọng lực xử lí giúp cả rồi.”
Cô ấy lẩm bẩm vẻ khó hiểu.
Rõ ràng là cô luôn chờ đợi mái tóc của mình tự sửa soạn lại một cách tự nhiên.
Tôi không quen thuộc lắm với tóc của con gái, nhưng Rose-san có lẽ thuộc số ít con gái làm thế.
Tiếng chuông reo lên báo hiệu tiết học bắt đầu, và đúng lúc chiếc cửa của lớp bị đẩy một cách mạnh bạo.
“Chào buổi sáng, mọi người!”
Người bước vào lớp, chính là Leia-sensei, vận một bộ trang phục hoàn toàn là màu đen, bộ đồ đen, cà vạt đen, và cả hai chiếc găng tay đang đeo cũng màu đen nốt.
“Fumu fumu… thú vị đây! Không có lấy một người đến trễ hay vắng mặt ngay ngày học đầu tiên – Một sự khởi đầu tốt đẹp!”
Cô ấy cười hạnh phúc khi vỗ vào quyển sách đang nằm trong tay.
Một bạn học sinh nữ liền đặt câu hỏi thay mặt cho mọi người trong lớp.
“Ừm… Tại sao chủ tịch của trường lại ở đây ạ?”
“Nn, rõ ràng rồi cơ mà? Bởi vì tôi là giáo viên chủ nhiệm của lớp A năm nhất.”
Ngay khoảnh khắc ấy, cả phòng học trở nên huyên náo.
Tất nhiên, tôi cũng cảm thấy bối rối.
… Phải, không nói quá khi nói rằng đây là một điều tồi tệ.
Người giáo viên này khá là… không, cô ấy là một người không hề dễ chịu chút nào, tôi đã nhận ra việc ấy vào ngày hôm quá.
Chính xác hơn thì, nhiệm vụ của cô với tư cách là một chủ tịch là gì cơ chứ?
Vị chủ tịch của một trong năm Ngũ Học viên, nắm giữ ảnh hưởng trong xã hội vô cùng to lớn cùng với đó là quyền lực.
Tất nhiên, một người nằm giữ quyền lực lớn lao, thường đi kèm với trách nhiệm không kém và hàng đống công việc khổng lồ mỗi này.
Mình không nghĩ rằng nó là công việc mà một người có thể tự giải quyết khi phải cùng lúc làm thêm giáo viên chủ nhiệm.
Leia-sensei vỗ tay.
“Giờ thì, tiết chủ nhiệm buổi sáng xin được phép bắt đầu. Không để chậm trễ nữa, tôi có một vài thông tin quan trọng phải chia sẻ với các em!”
Cô hít một hơi và thông báo.
“Nó liên quan đến ―― các thành viên trong đội của Đại hội Ngũ đại thánh diễn ra vào cuối tuần này.”
Cả lớp liền trở nên phấn khích khi nghe cô nhắc đến nó, Đại hội Ngũ đại thánh.
Đại hội Ngũ đại thánh – nơi mà mỗi học viện trong Ngũ học viện phải chọn ra ba tân học viên tài giỏi nhất và tất cả bọn họ phải cạnh tranh nhau vị trí chiến thắng trong trận chiến so tài với tất cả các nhóm khác.
Nếu bạn có thể gây ấn tượng ở đây, một con đường dẫn đến vị trí Thánh hiệp sĩ Cao cấp mà người người khát khao, sẽ rộng mở.
Việc mà các học viên ầm ĩ lên như thế là điều tất nhiên.
“Ban đầu thì, chúng tôi sẽ cẩn thận lựa chọn các thành viên qua các bài kiểm tra thực chiến sẽ được thực hiện sau này. Nhưng năm nay, các thành viên trong đội đã được quyết định!”
Cả lớp nháo nhào cả lên, cùng lúc đó một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng.
Vì một vài lý do – Leia-sensei nở một nụ cười rạng rỡ trên gương mặt.
Từ lúc này đây, cô ấy sẽ bắt đầu nói ra điều gì đó mà chắc chắn rằng nó không phải là một điều tốt.
Chỉ mới hai ngày kể từ lúc tôi gặp cô ấy, nhưng tôi đã khá hiểu bản chất thật sự của cô rồi.
“Vậy thì, không có lý do gì để trì hoãn nó cả, nên, tôi sẽ báo tên!”
Lớp học ngay lập tức im bặt.
Vài giây sau, Leia-sensei thông báo các thành viên sẽ phải tham gia.
“Đại diện cho học viện Thiên Nhận than gia Đại hội Ngũ đại thánh sẽ là – Ria Vesteria, Rose Valencia, và Allen Rodore.”
Đấy, đúng như tôi đoán mà.
Trong khi liếc nhìn Leia-sensei, tôi càu nhàu kèm một tiếng thở dài.