“Tôi có thể sẽ không chuẩn bị nổi số tiền đó.”
Tôi theo người buôn nô lệ xuống cầu thang.
“Tôi không nghĩ điều đó sẽ xảy ra. Tôi đã nghe cậu tiêu diệt bọn cướp, vì vậy chắc cậu có thể kiếm được 2 - 300.000 nars chỉ trong vòng vài ngày.”
Người buôn nô lê có thể đoán được số tiền của tôi khá chính xác.
Chắc ông ta cũng biết được tôi gần có đủ 420.000 nars không nhỉ?
Tôi không thể không đồng ý với giá được đưa ra, tôi không có lựa chọn nào ngoài việc chạy theo nó.
Nhưng có những điều mà ông ta không hề biết.
Ông ta không hề biết tôi không có đồng nars nào trong vài ngày trước.
“Nếu chỉ có số tiền đó, thì vẫn chưa đủ.”
“Thật sao, cậu không nhầm chứ.”
Sự tự tin của ông ta từ đâu ra vậy?
Tôi theo người buôn nô lệ đến căn phòng khi nãy.
Hiện giờ có hai phương pháp để tôi kiếm tiền trong thế giới này
Một là đi vào hầm ngục.
Nếu chúng rớt một vật phẩm có giá trị 100 nars, và tôi thu thập được 100 cái trong một ngày thì tôi sẽ có một đồng vàng. Trong mười ngày sẽ kiếm được 100.000 nars.
Nó có khó quá không?
Lông thỏ là 20 nars cho mỗi cái, vậy thì vật dụng có giá 100 nars cũng không mấy khả quan.
Tôi không biết mình có thể thu được 100 cái trong một ngày không. Tôi cũng không chắc là 100 con quỷ đều có rớt 100 cái không.
Những con quỷ mà tôi săn lúc trước đều chỉ rớt một vật dụng, nhưng cũng không có nghĩa lúc nào cũng như vậy.
Nếu tôi chiến đấu với một con quỷ mạnh, nó có thể sẽ rớt những món hiếm hơn.
Còn phương án khác là kiếm tiền thưởng từ việc săn cướp.
Tiền thưởng của hai tên cướp là 160.000 nars.
Nếu vậy thì sự tự tin của người buôn nô lệ ở đâu ra.
Tôi có hơi chút dằn vặt về chuyện đó.
Khi tôi chiến đấu trong làng, tôi nghĩ rằng đó là một trò chơi và tôi chỉ là tự vệ.
Tôi không biết là mình có thể giết một người vì tiền.
Hơn nữa, tôi cũng không biết tìm đâu ra bon cướp trong 10 ngày.
Dù dùng những kiến thức ở trái đất, tôi cũng không thể nghĩ ra cách khác để kiếm tiền kịp thời hạn
Tôi có thể sẽ nghĩ ra thứ gì đó, nhưng sẽ rất khó để thực hiện trong vòng 10 ngày.
“Tôi có thể kiếm tiền nếu tôi vào mê cung không?”
Tôi ngồi trên chiếc sofa và hỏi người buôn nô lệ về vấn đề đó.
Thu thập thêm thông tin là thật sự cần thiết.
“Không kiếm được nhiều đâu, nhưng nó có thu nhập ổn định, và cậu cũng có thể gặp may ở đó.”
“Tôi hiểu rồi.”
Vâng là thế đấy.
Nếu nó không kiếm được nhiều, thì thật quá khó để kiếm tiền dựa trên những món đồ rớt thông thường.
“Vật dụng có thể được bán ở guild thám hiểm gia hay mạo hiểm giả. Nếu có ai đó đang săn tìm nó thì chúng đặc biệt sẽ có giá cao hơn.”
“Guild?”
“Guild thám hiểm gia nằm trên trục đường chính, nó gần những cái biển hiệu màu vàng. Guild mạo hiểm giả nằm ở phía tây thị trấn, và họ có mối quan hệ xấu với guild thám hiểm gia.
Vậy guild thám hiểm gia và guild mạo hiểm giả không liên kết với nhau.
Cũng có nghề thám hiểm gia à?
“Tôi hiểu rồi.”
“Cậu cũng có thể nhắm vào tiền thưởng.”
Ý kiến của người buôn nô lệ có vẻ giống tôi.
“Tôi biết.”
“Tôi không khuyến khích nó, nhưng nó có thể kiếm được khá nhiều lợi nhuận.”
“Ông không khuyến khích nó sao?”
“À, chỉ có thủ đô mới có guild thợ săn tiền thưởng.”
“Thợ săn tiền thưởng...” (bounty hunter.)
Có nghề đó nữa à?
Tôi mở bảng trạng thái nghề nghiệp ra.
Tôi có được nghề Đạo Tặc nhờ vào việc ăn cắp, nghề Nông Dân từ làm nông, còn khi tôi nhận tiền thưởng thì sao?
Tôi có một ý tưởng, nhưng nó không phải ở đây.
“Cậu phải đạt được nhiều kinh nghiệm của một chiến sĩ thì mới có thể trở thành thợ săn tiền thưởng.”
“Ra là vậy.”
Có lẽ phải cần một số yêu cầu mới có được nghề đó.Chiến sĩ Lv10
“Thợ săn tiền thưởng khá mạnh, nhưng phòng ngự không tốt. Nếu họ xây dựng một guild như vậy bên ngoài thủ đô, thì chắc họ sẽ bị tiêu diệt ngay lập tức.”
Từ cái nhìn của bọn cướp, một tên thợ săn tiền thưởng là một kẻ thù không đội trời chung.
Chắc sẽ có nhiều vấn đề khi lập party với họ.
Họ có tấn công tôi không?
Hay tôi có an toàn khi giết một tên cướp không?
“Nếu ông nhận quá nhiều tiền thưởng, thì ông có bị tấn công không?”
Dường như không có bất kỳ vấn đề xã hội nào từ việc giết cướp.
Mọi người sẽ giết hoặc bị giết.
Đó có lẽ là quy luật của thế giới này.
“Điều đó có xảy ra, và nếu người bị giết bởi một tên cướp mà không có mối quan hệ nào thì tiền thưởng có thể không cao.”
Vậy tại sao phần thưởng cho bọn cướp mà tôi đã giết ở ngôi làng lại cao hơn bình thường.
Không. Người thương buôn nô lệ dự đoán khá chính xác.
Vậy giết cướp sẽ là phương sách cuối cùng.
Trước tiên tôi sẽ cố kiếm tiền trong mê cung.
“Tôi hiểu rồi. Tôi dự định sẽ ở lại trong thị trấn này trong một thời gian, ông có thể cho tôi vài lời khuyên về nhà trọ hay chỗ ở không? Một nơi quá xa xỉ thì không nên, nhưng ít ra cũng là nơi để tôi yên giấc mà không cần lo lắng về sự an toàn của mình.”
“Khu hàng quán vale ở phía tây nam của trung tâm thị trấn có một quán trọ được điều hành bởi guild khách sạn”
“Cảm ơn, tôi sẽ đến đó.”
Guild khách sạn. Tôi khó mà tin tưởng được, nhưng nếu có một guild quản lý nó thì có thể sẽ an toàn.
Tôi đứng dây.
Mọi thứ đã được quyết định và việc làm ăn của tôi ở đây đã hoàn tất.
“Vậy thì tôi sẽ chờ cậu trong 10 ngày.”
Ngừoi buôn nô lệ tiễn tôi khi tôi rời khỏi toà nhà.
Mặt trời vẫn còn khá cao.
Những con đường trong thị trấn chia ra các hướng đông, tây, nam, bắc. Tôi bắt đầu đi về hướng tây. Tôi nghĩ trời đã bắt đầu về chiều.
Trước tiên, tôi sẽ đi trở lại con đường chính.
Tôi đi xuống con đường để tìm guil thám hiểm gia.
Thám hiểm gia Lv17
Vâng, thật sự là có nghề thám hiểm gia.
Guild có một bàn tiếp tân bên trong, tôi có cảm giác nó giống một bưu điện ở nông thôn.
Có những tấm biển dán trên những bức tường bên đường.
Có vài người ở bên trong, và tôi thấy một người đang đặt một đống giấy tờ trên bàn tiếp tân.
“Ai đó đã đặt cái này.”
“Tôi sẽ trả tiền.”
Nhân viên đang trả lời qua quầy.
Tôi đứng trước một trong số các tấm biển trong khi căng tai ra để nghe ngóng.
... Tôi không thể đọc được chữ.
Tôi không hiểu được những gì được viết ở đây.
Tấm thẻ thông minh thì được viết bằng chữ Nhật, nhưng chữ viết ở đây thì hoàn toàn khác.
Do guild thám hiểm gia đặc biệt? Hay do chiếc thẻ của tôi đặc biệt?
“Cậu không thể đọc được sao?”
Ai đó nói chuyện với tôi
Đó là một cô gái có độ tuổi bằng tôi.
Cô là một Dân làng Lv2
“Ah.”
“Tôi có thể đọc. Sáu phút là 10 nars.”
Tôi hiểu rồi.
Chắc do tỷ lệ biết chữ của thế giới này khá thấp
nên mới có chuyện như vậy xảy ra.
Cô ta đọc để kiếm tiền.
“Xin hãy làm vậy.”
Tôi đặt cái ba lô xuống, và lấy ra 10 tiền đồng từ túi dây kéo.
Tôi không hiểu được giá trị của mười nars.30% giảm giá dường như không hoạt động.
Đó có thể là một cái giá cao vì nó là ưu tiên cho những ai biết đọc.
“Đây.”
Người nhân viên trong quầy đưa tiền cho khách hàng tột số tiền.
Tôi không biết cái gì đang được bán, hay giá trị nó thế nào, nhưng họ dường như khá thận trọng trong việc tiền bạc.
Có lẽ họ sợ bị trở thành mục tiêu nếu họ đưa quá nhiều tiền.
Tôi đưa 10 nars cho cô gái.
Cô ta có khuôn mặt xinh xắn, nhưng khó có thể phân biệt được bộ ngực với cái cách ăn mặc của cô ta.
Chắc là không thể nào bằng Roxanne rồi.
“Tôi sẽ đọc cho đến khi cái đồng hồ dừng.”
Cô ta lấy cái đông hồ cát từ dây đeo của cô ta và búng một cái.
Nó có vẻ khá chính xác đấy.
Tôi cũng sẽ không mấy ngạc nhiên nếu nó chỉ có năm phút.
Nếu có sự khác biệt, thì dù tôi có than phiền thì tôi cũng không thể lấy lại được thời gian.
“Tôi hiểu rồi.”
“Cậu muốn biết thông tin gì, hay cậu có thứ gì muốn bán?
Cô ta đã chuẩn bị.
Dù là cô ta hỏi những gì tôi muốn biết, tôi cũng không có cách nào hiểu được những thông tin trên tấm bảng.
“Ở đây có thứ như lông Thỏ không?”
“Lông thỏ.”
Cô ta tiến đến và bắt đầu đưa tay dò theo những tấm biển.
“Có không?”
“Đây. Bikka từ làng Somara đã bán hai phần lông thỏ.”
Cô ta chỉ.
Bikka từ làng Somara là một thương nhân mà tôi biết.
Ông trưởng làng đã bảo tôi nán lông thỏ cho ông ta.
Những tấm biển ở đây dùng để quảng cáo và bán chúng với giá cao.
Những chữ khác chắc là nói nơi chốn để tìm ông ta.
“Nó không nói giá sao?”
“Giá gấp đôi giá mua của guild.”
Vậy sao?
Giá quảng cáo của guild dường như là một phần mười chi phí.
Kiếm tiền từ việc săn đồ có vẻ khá khó khăn.
“Ở đây có thịt Thỏ không?”
“Tôi nghĩ những nhà hàng sẽ mua nó. Hay cậu đang hỏi về số lượng lớn.”
“Vâng.”
Tôi hiểu rồi.
Nguyên liệu thì có thể bán cho nhà hàng.
“Dường như không có chỗ nào yêu cầu thịt Thỏ.”
Cô ta nhìn sơ qua toàn bộ cái bảng.
Nó gần như đầy hết ba phần tư.
Tôi tự hỏi liệu có nhiều yêu cầu mua hàng không?
“Có thông tin nào trên bảng ngoài yêu cầu mua hàng không?”
“Những yêu cầu cho nghề thám hiểm gia, và thông tin về cái mê cung vừa xuất hiện gần thị trấn cách đây hai ngày trước. Mọi người nên cẩn trọng với nó.”
Người buôn nô lệ đã nói rằng sẽ khó khăn cho những người không biết lẫn nhau lập một party, nhưng chuyện đó dường như vẫn xảy ra.
Chắc điều kiện sẽ không được tốt.
“Những loại nghề nghiệp nào được yêu cầu ở đó?”
“Cậu muốn nghe phần nào?”
“Hãy bắt đầu đọc từ đầu.”
Thật khó mà xảy ra.
Không chỉ là việc tuyển dụng party
“Ở đây có một yêu cầu. Một nhóm hiệp sĩ cần sự hỗ trợ trong việc vận chuyển. 800 nars cho 10 ngày.
“Tôi hiểu rồi.”
Vậy là 80 nars một ngày.
Từ âm điệu của cô ta, nó có vẻ không phải là công việc tốt.
“Hỗ trợ cho việc vận chuyển của một nhóm chiến sĩ trong 10 ngày với tiền công là 1200 nars, nhưng không bao gồm tiền ăn.”
“Vậy à.”
Vậy cái này trả cao hơn, nhưng không cho ăn.
Có phải là tốn 400 nars cho tiền ăn trong 10 ngày ngày không nhỉ? 40 nars một ngày sao?
Vì nó đặc biệt đề cập đến việc không tính bữa ăn, nên có lẽ là họ thường tính luôn phần ăn trong công việc ở thế giới này.
Liệu có phải công việc của nhóm hiệp sĩ kia có liên quan đến việc đi đến doanh trại quân đội không nhỉ?
Các bữa ăn có được tính chung không?
Tôi so sánh hai tấm biển yêu cầu.
Cả hai tấm biển yêu cầu việc vận chuyển đều được viết tay bởi một người.
Khi tôi đang nghĩ ngợi thì sáu phút đã trôi qua.
“Đã hết thời gian. Thế nào? Tốt chứ?”
Cát của chiếc đồng hồ đã chạy hết xuống dưới đáy.
“Cảm ơn, nó rất hữu ích.”
“Ok, gặp lại cậu sau.”
Cô ta vẫy chào và tôi rời khỏi guild
Tôi không chắc nếu như đọc cho người khác nghe là một việc kinh doanh thông thường. Thì tôi tự hỏi không biết mình có nên học chữ để tự đọc hay không?
Tôi đi về trung tâm thành phố.
Tôi đi về hướng ngược lại với trụ sở hiệp sĩ, hướng tây nam.
Có phải toà nhà này không?
Giá của những nhà nghỉ ở trung tâm thị trấn chắc là khá cao.
Nhưng nó chắc là an toàn hơn.
Lúc này tôi có 33 tiền vàng, nên tôi không muốn ở một nơi mờ ám.
Tôi đi vào trong nhà trọ.
Nó trông khá gọn gàng, nhưng không thật sự cao cấp.
Kia có phải là tiền sảnh của nhà hàng không? Nó có khá nhiều bàn ghế, nhưng không có ai ngồi đó.
Có lẽ lúc này không phải là giờ ăn của khách? Thế giới này không dùng trưa.
“Xin mời vào.”
Khi tôi đến trước bàn tiếp tân, tôi nghe một giọng nói ở bên trong.
Hotel Lv28 (khách sạn - lữ đình)
Dường như có một nghề tên Hotel.
Một người đàn ông khoảng 30 tuổi bước ra. Ông ta mặc một bộ đồ khá thô như tôi.
Đây chắc chắn không phải là khách sạn cao cấp rồi.
Nó chắc sẽ có giá tốt.
“Tôi có thể sẽ ở đây một thời gian dài không?”
“Có phải cậu muốn vào Mê cung?”
“Vâng.”
Vì Mê cung đã được tìm thấy, nên số lượng khách đên đây cũng tăng theo.
Nó có thể trở thành một mùa bận rộn đây.
Không biết có còn phòng trống không nữa?
“Cậu muốn phòng đơn, hay là muốn ở chung phòng tập thể?”
“Một phòng đơn.”
Họ có cả phòng tập thể ở chung.
Đó là kiểu nhà chung rẻ tiền thời Edo.
Nếu bạn xét đến trình độ văn hoá ở đây, thì có những kiểu như thế là chuyện bình thường.
Vì sự an toàn tôi không muốn mình ở chung phòng với người khác.
“Bạn muốn loại phòng như thế nào?”
“Loại bình thường. Một phòng quá đắt thì sẽ có vấn đề đấy.”
“Bạn có muốn bao luôn bữa tối không? Tuy cậu có thể ăn riêng nhưng ở đây có giảm giá nếu cậu bao luôn bữa tối.”
“Bao nhiêu?”
“60 nars. Nếu cậu đặt nó riêng thì khoảng 80-100 nars. Cậu cũng có thể tìm quanh đây những nơi có giá rẻ hơn để ăn tối.”
Tôi đã ước định rằng thức ăn có giá vào khoảng 40 nars sau khi xem yêu cầu của nhóm hiệp sĩ, nhưng giờ thì nó có vẻ cao hơn một chút.
Bữa ăn có nhiều loại giá khác nhau, vậy có lẽ giá càng cao thì đồ ăn càng tốt nhỉ?
Vì tôi đến Nhật Bản, bữa ăn là những thứ mà tôi phải chịu đựng.
Nên chắc sẽ khó để tìm những bữa ăn rẻ và nó sẽ tiện lợi hơn nếu tôi có thể ăn khi tôi quay lại khách sạn.
“Tôi sẽ bao luôn bữa tối.”
“Đây là Quán Trọ trực thuộc guild Hotel. Tôi sẽ kiểm tra thẻ thông minh của cậu để xem nó có ổn không.”
“Tôi không phiền đâu.”
Đây có phải là kiểm tra để tránh những vị khách đáng ngờ đến đây không nhỉ?
Nó khá tiện lợi.
“Ok.”
“Bộ chỉ có bọn trộm là không được ở đây sao?”
“Cậu còn cần gì nữa không?”
“Ồ tôi chỉ tò mò thôi.”
Có vẻ như nô lệ và quý tộc đều ổn khi ở đây.
“Ah. Cũng có bọn cướp đường và cướp biển. Tôi đã từng nghe có một tên trộm đã làm những điều xấu xa và trở thành một tên tội phạm, nhưng tôi chưa thấy chúng bao giờ.”
“Tôi hiểu rồi.”
Vậy trộm là loại nghề cao hơn.
“Căn phòng rẻ nhất là 260 nars, và bữa tối là 60 nars, vậy cậu phải trả 224 nars cho một đêm. Cậu có thể trả nó sau và được phép giữ phòng trọn ngày.”
260 cộng 60 là 320, nhưng tôi chỉ trả có 224?
Vậy là 30% giảm giá đang có hiệu lực.
“Tôi hiểu rồi.”
Tôi đặt chiếc túi xách xuống, và lây túi dây kéo ra.
“Xin hãy dùng bữa ăn tại phòng ăn gần lối đi. Bữa sáng thì đã được tính luôn trong phí phòng trọ, nó sẽ được phục vụ khoảng 30 phút trước lúc mặt trời mọc. Và bữa tối thì được phục vụ vào buổi tối khoảng 30 phút sau khi mặt trời lặn. Sẽ không có bất kỳ thức ăn nào nếu quá trễ, và đèn trong phòng ăn sẽ tắt lúc 2 tiếng sau khi mặt trời lặn.
“Ok.”
Tôi đặt 4 tiền bạc và 48 tiền đồng trên bàn tiếp tân.
Tôi nên tiết kiệm, nhưng tôi sẽ trả tiền trước cho hai ngày.
Tôi muốn giảm bớt số tiền đồng mà tôi có.
Cũng sẽ có khi tôi bị mất túi tiền, vậy nó sẽ là biện pháp an toàn nếu trả thêm một ngày.
Người quản lý khách sạn đếm những đồng tiền.
“Câu đã trả trước cho tôi hai ngày, xin hãy đưa tay cậu cho tôi.”
“Đây.”
“Mục đích của linh hồn, hơi thở của trí tuệ, thẻ thông minh, mở!”
Tôi giơ cánh tay trái của mình trước mặt ông ta.
Tôi nên để ông ta làm đầy đủ thủ tục đăng ký.
“Sao, có ổn không?”
“Vâng. Michio Kaga.”
Nó sẽ hiển thị tên Michio Kaga trên thẻ thông minh. Không biết ông ta có nhận ra cái phần đầu là tên họ của tôi không?
“Đúng thế.”
“Tôi sẽ dẫn cậu đến phòng của mình.”
Ông ta rời bàn tiếp tân.
Ông ta không xách dùm chiếc túi của tôi.
“Ah”
Tôi đi theo ông ta.
Chúng tôi đi lên hai cái cầu thang. Có vẻ như phòng của tôi nằm ở tầng thứ ba.”
“Nếu cậu đi đến Mê cung, thì chúng tôi sẽ mua một số nguyên liệu từ cậu. Nó có hơi rắc rối nếu nó quá nhiều, trừ một số lượng vừa phải có thể đưa vào thực đơn.”
“Ok.”
“Nếu cậu muốn nước nóng để rửa mình, thì xin hãy yêu cầu khi cậu quay về đây. Nước nóng là 20 nars, và nó sẽ được mang đến phòng cậu sau bữa tối, và sẽ được thu lại vào buổi sáng. Chúng tôi có thể cho cậu mượn một chiếc đèn với lượng dầu cho một giờ là 10 nars. Cậu có thể tự mình cho thêm dầu, nhưng đừng để bị cháy.”
“Tôi sẽ cẩn thận.”
Chúng tôi đến nơi khi nghe những chi tiết đó.
Ông ta mở cửa bằng một chiếc chìa khoá.
“Phòng của cậu đây.”
“Cảm ơn.”
Một căn phòng hình chữ nhật rộng khoảng 10 tấm tatami.
Có một cái bàn, cái ghế và một cái giường với một cái buồng bên cạnh, còn có một cái cửa sổ bằng gỗ gần cái ghế.
Đó là một căn phòng tốt.
Vậy còn căn phòng của nhà ông trưởng làng thì sao?
Ah, vì nó miễn phí mà.
“Cái buồng đó được khoá và có thể dùng nó để cất đồ có giá trị. Xin hãy quản lý những món đồ có giá trị của cậu cẩn thận. Nhân viên sẽ dọn phòng một lần mỗi ngày vào giữa trưa. Nếu cậu cần giặt giũ thì hãy hỏi nhân viên. Xin hãy để chìa khoá của cậu ở bàn tiếp tân khi cậu đi ra ngoài. Số phòng của cậu là 311.”
Người đàn ông đưa tôi chiếc chìa khoá dùng để mở cái buồng.
“Tôi hiểu rồi.”
“Chúc cậu vui vẻ.”
Ông ta rời đi.
Tôi thử ngồi lên chiếc giường.
Nó không thật sự mềm, nhưng cũng không cứng.
Nó là một cái giường tốt.
Tôi đặt chiếc túi xách xuống và lấy hành lý ra.
Tôi có thể để chiếc áo len trong phòng. Ông trưởng làng nói nó có giá trị, nhưng tôi không quá lo nếu nó bị trộm đi.
Đôi giày da rẻ tiền cũng thế.
Có hai chiếc túi dây kéo trong chiếc túi xách có tiền trong đó.
Tôi đặt thanh kiếm đồng vào trong buồng.
Vì tôi đã từng học kendo, tôi có thể chiến đấu dễ dàng với một thanh kiếm ở cả 2 tay, nhưng khi một trận chiến bắt đầu tôi sẽ lấy thanh Durandal ra.
Thanh Scimitar thì nhẹ nhưng dễ đeo bên hông.
Tôi nhìn vào chiếc chìa khoá..
Có vài chữ được viết trên đó, nó chắc là số phòng.
Có phải chữ số một có dạng một đường thẳng không?
À, nó không phải là vấn đề.
Tôi có nên đến Mê Cung không?
Tôi đứng dậy và xách chiếc túi lên vai.