Lại một ngõ cụt khác
Tôi đã gặp phải khá nhiều ngõ cụt trong cái mê cung này.
Lần này tôi gặp một ngõ cụt dài hai mét sau khi rẽ trái tại một ngã ba.
Dường như có khá nhiều ngõ cụt trong cái mê cung này
Tôi lại gặp một ngõ cụt dù mới gặp nó cách đây không lâu.
Đúng như cái tên gọi mê cung.
Có lẽ nào tôi đang đi lẩn quẩn trong một vòng tròn.
Hay đó chỉ là điều do tôi nghĩ, nhưng đây là lần đầu tôi gặp cái ngõ cụt này.
Nó chỉ có khoảng hai mét, tôi có thể nhìn thấy rõ ràng chỗ lối đi bị ngăn dứt.
Một bức tường dựng thẳng trên lối đi
Nó trong có vẻ giống một bức tường của hang động.
Không.
Có một chút cảm giác khác lạ khó nói nên lời.
Có gì đó ngoài chỗ này.
Tôi tiến gần đến bức tường để điều tra.
Tôi căng mắt nhìn vào những ánh sáng mập mờ.
Đột nhiên, một tiếng “ầm” vang lên.
Cả bức tường đổ sập xuống.
Thực ra, nó không phải là đổ sập mà nó giống như bức tường bị trượt xuống.
Bức tường bị biến mất và một lối đi hiện ra.
Một căn phòng nhỏ xuất hiện bên phía kia của bức tường khi nãy.
Một căn phòng ẩn.
Như vậy có thể là những ngõ cụt khác đều giống như vậy chăng?
Tôi đã không để ý đến chuyện này.
Liệu tôi nó nên quay lại là kiểm ta tất cả chúng hay không.
Những kẻ khám phá cuối cùng trước khi tôi đến vẫn còn đây.
Một party của sáu hiệp sĩ.
Bốn người trong số đó đang ngồi còn hai người khác thì đang bò trên mặt đất.
Một người trong số bốn người đang ngồi là cô hiệp sĩ xinh đẹp đã trao tôi tiền thưởng.
Khi tôi bước vào cô ta liếc nhìn tôi một chút rồi quay đi như thể không có chút gì hứng thú.
Một trong những người đang ngồi đi đến trước tôi.
Đó là cậu hiệp sĩ tập sự ở toà nhà trụ sở hiệp sĩ.
Vậy tất cả họ đều là hiệp sĩ ở thị trấn à?
“Ở đây an toàn rồi.”
“Tôi biết rồi”
An toàn gì chứ.
“Cậu đi một mình à?”
“Vâng , đúng vậy.”
Tôi chắc mình có thể hiểu được tình hình nếu tôi nhìn qua.
Tôi thích nói chuyện với cô hiệp sĩ xinh đẹp kia hơn là với tên hiệp sĩ tập sự này.
Nói chuyện với một người phụ nữ đẹp thì vẫn thích hơn dù cho không có quen biết gì với họ.
“Cậu sẽ không thể kiếm được nhiều tiền từ một mê cung, nó khá là khó khăn đấy,”
“Vậy à.”
“Nếu cậu đi về phía bên phải của ngã ba kia, thì hình như ở đó có lối vào tầng hai.
Tôi hiểu ra.
Có vẻ đây là chủ đề không hay nên tôi cố gắng chuyển sang đề tài khác.
“Ở đây không có gì khác ngoài Needle Wood.”
“Bởi vì đây là tầng 1.”
Oh.
Tôi nghĩ hình như mình đã nói điều gì đó kỳ lạ thì phải.
Tôi nên rời khỏi đây trước khi sơ xuất điều gì.
“Vâng, tôi xin lỗi vì đã làm phiền cậu.”
“Không có gì đâu, bảo trọng.”
Tôi bước ra khỏi căn phòng nhỏ đó.
Bức tường mở ra khi tôi đến gần và đóng lại lúc tôi băng qua.
Nó giống như một cánh cửa tự động.
Có thể có những trường hợp dù trông nó giống như một ngõ cụt nhưng thật sự lại giống với ngõ cụt này.
Liệu tôi có nên trở lại và điều tra những ngõ cụt khác không?
Trong khi trở lại lối đi, tôi nghĩ về cuộc trò chuyện khi nãy giữa tôi và cậu hiệp sĩ tập sự.
Vì cậu ta đã nói rằng nó an toàn có phải là có ý nói bọn quỷ sẽ không bước vào căn phòng đó.
Tôi ngồi bệt xuống đất.
Dù có vẻ như tôi không thể kiếm được chút tiền nào từ cái mê cung này.
Để đi đến tầng hai tôi phải rẽ phải ở ngã ba.
Tôi kiểm tra một ngõ cụt.
Có vẻ như không có gì hết.
Nhưng khi ở ngõ cụt tiếp theo thì một bức tường trượt xuống và một căn phòng nhỏ hiện ra.
Như đã mong đợi, nó dường như là một ngõ cụt với một căn phòng bí mật như cái lúc trước.
Tôi bước vào trong lúc đang nghĩ ngợi...
Đó là...
Một cái đầu mà xanh lục với thân hình màu nâu.
Tôi chém nó từ vai xuống đến chân.
Không, nó không phải chỉ có một con.
Mà là một nhóm.
Đó là một bụi cây gỗ kim (needle wood) hay có lẽ tôi nên nói là một vườn, hoặc hơn nữa là giống một rừng.
Một đòn tấn công đến từ bên phải, tôi dùng thay phải và chân mình để tránh né.
Tôi giở khuỷu tay trái của mình lên và đón nhận đòn tấn công từ bên trái bằng thanh Durandal. Tôi dùng kiếm để lấy đầu con quỷ.
Tôi tập trung để sử dung Dungeon walk, nhưng bức tường màu đen không xuất hiện.
Tôi đã nghĩ rằng những thứ như vậy là có thể xảy ra,
Chắc kỹ năng này không thể sử dung lúc đang lâm trận,
Tôi nên thử nó khi tôi chỉ giáp mặt với một kẻ thù nhưng giờ đã quá trễ rồi.
Có đến 10 con quỷ, dù trông có vẻ giống hàng chục con, dù sao đi nữa thì đây cũng là một số lượng khủng khiếp.
Nhưng thật may vì tôi đang đứng ở ngay cửa, ít nhất thì ở vị trí này tôi không bị bao vậy.
Tôi có nên bỏ chạy không?
Điều đó chắc chắn là bất khả thi.
Trong trường hợp đó thì chiến đấu ở đây là phương án tốt hơn.
Tôi chém gục một Needle Wood ở bên phải.
Trong khi lợi dụng sự sơ hở của tôi, một Needle Wood ở bên trái tấn công.
Một cơn đau chạy khắp vai trái của tôi.
Cái lối vào của căn phòng nhỏ khá rộng.
Sẽ là bất khả thi để có thể một mình đỡ hết mọi đòn tấn công dồn dập.
Nếu chúng tìm cách lẻn ra phía sau tôi thì tôi sẽ nhận hết các đòn tấn công từ mọi hướng.
Tôi cần ít nhất một nơi có một bức tường eể tôi tựa lưng vào.
Tôi di chuyển sang phải trong khi mặc kệ con quỷ bên trái.
Tôi tập trung vào kỹ năng “Áp Đảo”.
Chúng dừng di chuyển, tôi cố gắng kiềm chế cảm giác phấn khích, và chém con NeedleWood bên phải. Tôi tiếp tục giơ thanh kiếm lên và chém xuống con quỷ ở giữa, nhưng lúc này tời gian cho hiệu ứng trì hoãn đã hết.
Tôi vẫn đang xoay sở để tiêu diệt con quỷ ở giữa.
Di chuyển thêm một bước nữa, tôi giáng một đòn xuống đỉnh đầu con quỷ bên phải.
Tôi bức vào căn phòng và bám sát bức tường.
Khi nào còn có bức tường ở sau lưng tôi thì tôi chỉ bị tấn công ở góc 180 độ.
Nếu tôi có thể di chuyển vào góc phòng thì phạm vi tấn công của chúng chỉ có 90 độ; nhưng chuyện đó bây giờ vẫn là bất khả thi.
Sự di chuyển của bọn Needle Wood nên tay trái trở nên trì trệ trong tột khắc lúc tôi di chuyển.
Tôi tạn dụng ngay cơ hội đó để chém gục một con Needle Wood ngay trước tôi.
Những khoảng trống được tạo ra từ những Needle Wood đã chết liền bị lấp đầy bởi những con quỷ khác.
Tôi lui lại và giữ mình luôn ở sát tường.
Khi tôi vừa đón đỡ một đòn tấn công của con quỷ bên tay trái bằng kiếm.
Thì ngay đó tôi liền nhận một đòn từ bên cánh phải.
“Guh.”
Tôi lập tức trả đòn và chém gục Needle Wood bên phải.
Rồi tôi lại hứng trọn một đòn vào bên vai trái thiếu phòng thủ.
“Guwa.”
Tôi tấn công con quỷ bên trái.
Rồi bên phải lại bị tấn công.
Đau quá.
Tôi ăn trọn một đòn công kích của chúng.
Khi không phải là một đấu một thì đành phải chịu vậy thôi.
Tôi vung thanh Durandal và chẻ con Needle Wood từ trên xuống dưới.
May là tôi có Durandal.
Khi mà lượng HP hấp thụ thông qua thánh kiếm Durandal nhiều hơn lượng HP tôi mất trong chiến đấu, thì sẽ không có gì hết.
Hiện giờ không biết tôi còn nhiều HP ko? Dù trong trường hợp nào thì cũng khó mà đoán được bằng trực giác.
Durandal cũng có hiệu ứng hấp thụ MP.
Tôi tập trung vào kỹ năng “Áp Đảo”.
Khi kỹ năng được kích hoạt, tôi ráng kiềm chế sự vui sướng lúc giết được hai con quỷ đang cố tiến lại gần.
Khi nó mất hiệu úng, tôi nhanh chóng trở lại bức tường.
Tôi không thể để chúng bao vây tôi.
Tôi né một đòn công kích và chém gục con quỷ bên phải.
Nếu có thể, tôi muốn tới được góc của căn phòng vì tôi và bọn quỷ đang di chuyển dần về phía mé phải.
Trông giống như chỉ có vài Needle Wood thì không đủ lấy lại lượng MP để kích hoạt kỹ năng “Áp đảo.”
Tốt hơn hếy là sử dụng nó sau khi lượng MP đã đầy để chặn bớt những cảm xúc tiêu cục càng nhiều càng tốt. Mặc dù, hoàn cảnh của tôi có thể sẽ tệ hơn nếu không thể dùng kỹ năng đó được nhiều.
Nó có thể sẽ trở nên nhạy cảm hơn nếu tôi dùng nó ngay khi vừa đủ MP.
Tôi chỉ dùng Durandal để đón đỡ những đòn tấn công của bọn Needle Wood, nhưng sự sắc bén của Durandal lại khiến chúng bị tiện đứt.
Tôi lãnh trọn một đòn ở bên vai phải thiếu phòng ngự của mình.
Và thế là trò chơi bập bênh của tấn công và phòng thủ lại bắt đầu.
Dù tôi có thể phục hồi lượng HP bị mất nhờ vào hiệu ứng hấp thụ HP của Durandal.
Tuy nhiên, tôi vẫn không thể cảm thấy nhẹ nhõm.
Nếu tôi cứ tiếp tục ăn đòn đều đặn như vậy, thì tôi có thể sẽ rơi vào trạng thái nguy kịch.
Hiện giờ, tình trạng nguy hiểm vẫn còn.
Tôi có thể nhận thức được sự hiện diện của cái chết.
Dù đây là một thế giới khác, nhưng nó vẫn là hiện thực.
Nếu bị đánh gục bởi một con quỷ ở đây thì đồng nghĩa với việc chắc chắn là chết.
“Umu”.
Cái chết đang đến gần, nó đang ở rất gần tôi.
Nó đáng sợ, nhưng không đến mức kinh hãi.
Nó không làm tôi run sợ, nhưng cũng khiến tôi không thể cười.
Đó là bởi vì tôi đang chiến đấu.
Tôi rất bình tĩnh khi tôi nhìn thẳng vào nỗi sợ hãi cái chết.
Tôi chém một Needle Wood và khiến nó đổ gục.
Rồi tôi lãnh một đòn ở phía còn lại.
Sự qua lại giữa tấn công và phòng thủ tiếp tục.
Tôi tránh một nhánh cây đánh tới và trả đòn bằng Durandal.
Tôi ráng tiến đến được góc phòng càng sớm càng tốt trong khi quét dọn lũ quỷ.
Và tôi đã nhận ra được rằng chỉ còn hai Needle Wood là đến được góc phòng.
Đây là cơ hội của tôi.
Tôi tập trung để sử dụng “Áp Đảo”
Đầu tiên tôi tiêu diệt một trong những Needle Wood cản đường, tiếp sau đó tôi lại tiêu diệt một con quỷ khác. Dù hiệu ứng của Áp Đảo đã hết, nhưng tôi vẫn giơ thanh Durandal lên và kết thúc con Needle Wood cuối cùng ngăn tôi với góc tường.
Tôi chiếm được vị trí góc tường trong khi né đòn tấn công của bọn quỷ đang đuổi theo tôi.
Giờ đây tôi chỉ còn bị tấn công ở trong phạm vi 90 độ thôi.
Tôi dựng đứng thanh Durandal và tập trung vào bọn quỷ.
Số lượng kẻ địch đã bị suy giảm.
Tôi đã thấy được điều này sau khi tôi bình tĩnh dò xét xung quanh.
Dù tôi cảm thấy rằng mình đã rất bình tĩnh khi đối diện với cái chết, nhưng không phải lúc nào tôi cũng được như vậy.
Chỉ còn khoảng vài con quỷ sót lại.
Vậy việc cố gắng chiếm được góc tướng bằng vũ lực như vậy có cần thiết không ta?
Tôi cần phải bình tĩnh hơn, tình trạng sức mạnh của kẻ địch phải luôn được nắm rõ.
Bàn tay tôi dường như đầy mồ hồi.
Tôi cần phải cẩn thận. Nếu thanh Durandal này rớt xuống thì chắc chắn mọi chuyện sẽ kết thúc ở đây.
Tôi lần lượt đổi tay cầm kiếm để chùi mồ hôi trên ống quần.
Trong khi đó, tôi đã để lộ sơ hở vài lần, nhưng điều đó là không thể tránh khỏi.
Tôi nắm chặt thanh Durandal và chạy qua phải.
Con Needle Wood đầu tiên bên phải bị trúng một đòn ngay giữa thân.
Nếu chỉ có bao nhiêu con như đây thôi thì di chuyển càng xông xáo thì càng tốt.
Tôi giơ thanh Durandal trong đang di chuyển và chém con quỷ sau lưng tôi.
Tôi cắt một nhánh cây đang tấn công tôi từ bên phải và lợi dụng chỗ sơ hở đó để chém gục nó.
Tôi tấn công con quỷ bên phải, rồi bước chếch sang bên để né đòn tấn công của nó và luôn tiện trả cho nó một nhát.
Tôi đón đánh đòn tấn công của con quỷ ngay trước mặt mình.
Ngay chỗ cái nhánh cây của con Needle Wood bị chặt đứt thì một con quỷ khác chen tới đó nên tôi liền lùi lại và tấn công.
Tôi liền hạ gục con Needle wood mới ham hố chen vào đó.
Nhân tiện tôi dùng Durandal tặng ngay một nhát lên đầu của con Needle Wood ở trước mặt tôi.
Chỉ còn mỗi một em cuối cùng.
Con quỷ đó cũng không có ý định chạy trốn.
Tôi dễ dàng vô hiệu hoá đòn tấn công của nó và trả lại nó bằng cách giơ thanh Durandal lên, sau đó bước chân trái qua môt bước rồi kết liễu nó bằng một đòn vào vai.
“Fuu...”
Tôi thở phào.
Cuối cùng, con quỷ mới bị tôi hạ gục liền trở thành khói và tan biến.
Tôi mất một lát mới lấy lại nhịp thở của mình.
Tôi nhìn quanh căn phòng nhỏ.
Nó rông khoảng 4 đến 5 mét ở mỗi cạnh, và giống như căn phòng lúc trước.
Có rất nhiều nhánh cây được bọn quỷ để lại.
Cũng có thứ gì đó đi kèm với nhánh cây.
Một chiếc lá.
Một chiếc lá bình thường.
Có ba chiếc lá như thế.
Hình như “lá cây” là vật dụng hiếm thì phải?
Cũng không còn chiếc lá nào khác.
Cũng dường như không có bất kỳ gương báu hay kiếm huyền thoại nào.
Tôi xác nhận mọi thứ một lần nữa rồi bỏ những vật dụng thu được vào túi xách.
Chỉ có mỗi bọn quỷ trong căn phòng thôi sao?
Đây là một ý nghĩ khiêu khích.
Nếu tôi không có Durandal thì tôi chết chắc.
Mê cung đã cho thấy rằng nó đáng sợ hơn những gì tôi nghĩ.
Có phải party sáu hiệp sĩ tôi gặp lúc nãy có thể đã từng đối đầu với một căn phòng như thế này.
Hơn nữa, không có gì trong căn phòng cả,
Ba nhánh cây có lá dường như cũng không vẻ đứng giá.
Đây là lý do tại sao cậu hiệp sĩ tập sự đó không thể kiếm được nhiều tiền.
Có vẻ như tôi sẽ chạm trán nhưng con quỷ khác nếu tôi đi đến tầng hai,
Tôi thu thập hết tất cả nhánh cây, sau đó nhìn quanh một lần cuối để xác nhận không còn thứ gì bỏ sót, rồi cuối cùng tôi mới nhìn lại bảng trạng thái của mình.
Kaga Michio, Nam, 17 tuổi.
Dân làng Lv6, Anh hùng Lv3, Thám hiểm gia Lv4.Trang bị: Sandals, Áo giáp da, Durandal.
Tốc độ lên cấp bắt đầu tăng nhanh.
Thám hiểm gia đạt được 3 Lv.
Vì bởi cấp độ của tôi tăng nên tôi không cảm thấy khó chịu lắm khi dùng kỹ năng “Áp Đảo” lần cuối.
Vì tôi không có cảm giác như tôi đã được phục hồi, cả HP và MP đều có vẻ như không được phục hồi khi lên Lv.
HP và MP chỉ được hồi phục nhờ Durandal mà thôi.
Liệu tôi có nên thám hiểm Mê cung nữa không?
Không, nó vẫn chưa minh chứng được sự hứa hẹn của nó.
Thậm chí nếu tôi có tiếp tục thì cũng chẳng kiếm chác được gì nhiều
Mệt mỏi thì vẫn còn đó,
Thậm chí cả Durandal cũng không thể xua tan đi sự mệt mỏi của tinh thần.
Tôi quyết định quay về nhà trọ,
Tôi dùng Dungeon Walk trong khi tập trung tư tưởng về căn phòng có lối ra và bước vào bức tường màu đen khi nó xuất hiện.
Tôi trở về căn phòng có lối vào và trở ra bằng cách bước qua bức tường màu đen.
Ngay lập tức tôi đã có mặt bên ngoài Mê cung
Mặt trời bắt đầu xuống núi,
Tôi đã tưởng chắc mới chỉ có một tiếng trôi qua, nhưng thời gian trôi qua nhanh hơn tôi nghĩ. Có vẻ như việc thám hiểm hầm ngục đã làm sai lệch cái cảm giác về thời gian của tôi.
Chắc bởi vì do tôi luôn căng thẳng khi ở trong Mê cung.
Tốt hơn tôi nên để ý đến thời gian cho những lần sau.
Như tôi đã nghĩ, nó chắc là vô dụng.
Tôi điều chỉnh lại phần thiết lập nhân vật (character setting) và thay Durandal bằng khấu trừ 30% (30% discount).
Hai điểm còn sót lại do nghề Dân Làng giờ đã Lv6.
Toi nên dùng chúng thế nào đây.
Tôi trở về nhà trọ trong khi suy nghĩ về điều đó.
Tôi dùng “Item box” (Hộp Vật Dụng) và lấy thanh Scimita ra.
Huh?
Dường như còn chỗ trống để bỏ vào dù nó đã có Scimitar trong đó rồi.
Tại sao nó lại như vậy?
Tôi sẽ tìm ra lý do sau khi tôi về đến nhà trọ.
Tôi đeo thanh Scimitar bên hông rồi đi về thị trấn Vale.