Isekai Meikyuu De Dorei Harem wo Chương 35 : Monk

 

Chương 35 : Monk

 

 

 

Có vẻ như một ai đó cần phải tiêu diệt một con quái vật thì mới có thể nhận được nghề Tăng Lữ.

Roxanne, người ra đòn kết liễu đã nhận được nghề này, nhưng số lượng nghề của tôi thì lại chẳng thêm được cái nào dù tôi cũng đã tham gia vào trận chiến.

Đành chịu vậy, để đạt được nghề Tăng Lữ, chúng tôi cần phải tiếp tục cuộc thử nghiệm này.

“Anh sẽ ra đòn kết liễu. Roxanne, em chỉ cần vờn quanh nó, nhưng đừng tấn công.

Tôi solo với con Needle Wood bị tấn công bởi ma thuật của tôi nhưng không chết.

Cũng có những trường hợp chúng bị tiêu diệt trong một đòn, vì vậy nó cần phải chịu được một lượng sát thương đáng kể.

Tuy nói vậy, đơn thân độc mã đối đầu với nó cũng khá nguy hiểm.

Cũng có thể là bất khả thi.

Cả hai chúng tôi đều đang vây lấy nó.

Nếu làm vậy thì tôi chỉ nhận một nữa sự công kích của nó.

Whoa.

Thỉnh thoảng có những cành cây đánh trượt Roxanne lại thành ra đánh vào tôi,

Tôi không biết liệu một con Needle Wood có mặt trước và sau lưng không.

Cũng vì cỡ nào nó cũng vung cành cây để tấn công ở bất cứ mọi hướng.

Quả thật là một con người gỗ quái lạ.

Tôi có dự cảm rằng chúng tôi chả có lợi thế nào từ việc bao vây nó ở trước và sau.

Tuy nhiên, nó cũng vẫn làm nhẹ bớt số lần tấn công của con quái vật.

Trong thực tế, tôi là kẻ duy nhất tấn công, nhưng tôi lại không là mục tiêu duy nhất của con Needle Wood.

Dù bạn nhìn ở khía cạnh nào thì Roxanne cũng đều mạnh hơn tôi,

Có vẻ như nó không thể nào mà làm lơ cô ấy được.

Roxanne vẫn như mọi khi, vẫn né tránh những đòn công kích của con quái bằng những khoảng cách mong manh như tờ giấy.

Những cành cây của con Needle Wood hoàn toàn đánh trượt cô ấy.

Cách di chuyển đó là sao vậy nhỉ?

Roxanne nhẹ nhàng bước qua một bên để né tránh đòn tấn công của con quái.

Khi chỗ sơ hở vừa xuất hiện là tôi liền tung ra một đấm.

Nó lại vung cành cây tới và tôi lại tránh nó bằng một bước rộng.

Phần thân trên của nó bị đánh bật ra sau nhưng con quái vật vẫn nhắm Roxanne.

Roxanne lại dễ đang né tránh đòn tấn công lao tới cổ.

Cô ấy vẫn liên tục né tránh nãy giờ.

Thỉnh thoảng có khác một chút khi đòn tấn công của con quái đánh trúng tôi.

Dĩ nhiên là nó toàn hụt Roxanne thôi.

Cũng có khả năng là từ góc nhìn của con quái vật thì có vẻ như đòn tấn công của nó đã đánh trúng Roxanne hoặc cũng có thể là không.

Nếu dòm sơ qua thì nó lại không giống như một trận đấu cận chiến.

Đó là nếu bạn nhìn mọi thứ một cách hoàn hảo.

Vì tôi là người duy nhất tấn công, nên trận chiến đã diễn ra khá lâu.

Sau một cú thọc mạnh tôi tung thẳng một đòn trực diện.

Tôi dồn hết sức mạnh của mình sang nó bằng việc xoay hông.

Có vẻ như nó đã thấm đòn từ cú đấm của tôi.

Tôi nhanh chóng né một cành cây vung tới.

Sẽ có một cơ hội khi đối thủ đánh trượt, nhưng vì tôi đã mất đà nên tôi không thể nào phản công lại được.

Tiếp đó, con quái vật liên tấn công Roxanne nhưng lại trượt.

Ở đây tôi chỉ sử dụng [Rush] khi có cơ hội.

Tôi bước lên trước một bước rồi bước qua hướng khác. Tôi tung thẳng một đấm trực diện khi bước qua hướng khác

Sau cùng, con quái vật cũng đã ngã xuống.

Tôi đã vượt qua một trận chiến sinh tử.

Dĩ nhiên, đó là cuộc chiến sinh tử giữa tôi và con Needle Wood.

Vì tôi là người tấn công duy nhất nên tôi chắc chắc là người đã ra đòn kết liễu.

Tôi mở [Thiết Lập Nghề]

Monk (Tăng Lữ)

Hiệu ứng: [Mind Small Increase] (Tăng ít tinh thần); [MP Minute Increase] (Tăng ít MP)

Kỹ năng: [Medical Treatment] (Trị liệu)

Như vậy đấy,

Tôi lập tức kích hoạt nghề và sử dụng [Trị Liệu]

Trên đỉnh vai của tôi đang đau nhức vì bị con quái vật đánh trúng vài lần.

“Tất nhiên là cơn đau đã được thuyên giảm. Kể từ giờ, nếu em bị tổn thương do bị quái vật đánh trúng, thì anh có thể dùng kỹ năng để trị thương cho em, nên hãy chắc rằng em sẽ luôn báo cho anh biết.”

Tôi cho Roxanne hay.

“Ngài có thể làm được điều đó sao?”

“Ừ. Nhớ giữ bí mật nhé.”

“Em... Em hiểu rồi. Chủ Nhân thật đáng kinh ngạc”

Roxanne có thể nói tiếng Brahim một cách lưu loát nhưng...

Nhìn chung thì tôi có cảm giác là cô ấy đã bảo với tôi rằng tôi tuyệt vời rất nhiều lần trước đây, nhưng đó cũng chỉ vì tôi có thể kích hoạt nhiều nghề cùng lúc.

Tôi giống như một kẻ gian lận vậy.

Từ cuộc trò chuyện với Roxanne, dường như kỹ năng của Monk là chỉ có thể chữa được những vết thương nhẹ.

Trong trường hợp những vết thương lớn như cánh tay bị chặt đứt, thì cần phải có những viên thuốc hồi cấp cao hơn.

Nhưng nói tóm lại là chuyện đó có thể xoay sở cách này hoặc cách khác bằng tiền bạc nên tôi cũng thấy bớt lo.

Sau khi tiến hành xác minh kỹ hơn, chúng tôi quay về qua bức tường của Guild Mạo Hiểm Giả.

Ngoài ra chúng tôi cũng đã xác minh rõ ràng về hiệu ứng của gậy phép.

[Fire Ball], [Fire Storm], [Breeze Ball], [Sand Ball],tất cả chúng chắc chắn đều không được gia tăng thêm sức mạnh bằng gậy phép.

Tôi cũng đã tăng chỉ số Strength (Sức Mạnh) lên 99 bằng số điểm thưởng rồi dùng kiếm đồng mà chém, nhưng cũng không thể tiêu diệt được con quái vật trong một nhát.

Căn bản là, ma thuật rõ ràng mạnh hơn một thanh kiếm.

Tôi tự hỏi không biết thanh Durandal mạnh cỡ nào nhỉ.

Sau khi trở về quán trọ, tôi dùng sáng với Roxanne.

Sau đó, khi chúng tôi vừa bước vào phòng.

“Có Roxanne bên cạnh thật là quá tiện. Kể từ giờ, anh trông cậy vào sự giúp sức của em.”

Tôi bày tỏ sự biết ơn của mình với cô ấy sau khi ngồi xuống giường.

Chân thành mà nói, thì cô ấy thật sự rất hữu ích.

Đầu tiên, nhờ khả năng tìm kiếm quái vật mà chúng tôi có thể nhanh chóng tìm thấy chúng.

Tôi chưa từng tiêu diệt được nhiều quái vật như vậy trong một lần thám hiểm như lần này.

Ở một mức độ nào đó, chúng tôi đã không dành nhiều thời gian trong mê cung. Chúng tôi chỉ thám hiểm tầng một nhưng chúng tôi lại hạ từng con quái một. Hơn nữa, do cuộc thử nghiệm để nhận được nghề Monk, nên chúng tôi đã tốn khá nhiều thời gian trong những cuộc chiến vô nghĩa với một vài con quái.

Bên trong [Item box] có hai ô chứa đầy cành cây và ô thứ ba thì có một cành.

Nghề Thám Hiểm Gia giờ đã Lv27, vì vậy [Item box] có thể chứa được đến 27 vật phẩm giống nhau trong một ô chứa.

Tính tổng hết lại thì trong cuộc thám hiểm sáng nay chúng tôi đã kiếm được 55 cành cây. Thêm vào đó, chúng tôi còn nhận được 6 lá cây.

Hơn nữa, nhờ có Roxanne mà tôi có thể để cô ấy làm người tiên phong rồi yên tâm mà dùng ma thuật để công kích.

Như hôm nay, Roxanne không hề bị bọn quái vật đánh trúng phat nào.

Cô ấy né mọi đòn rất hiệu quả.

Trong khi đi cùng với Roxanne tôi cũng có thể lấy Durandal ra.

Bất cứ khi nào tôi muốn, tôi đều có thể dùng Durandal để hấp thụ MP của kẻ địch, nên hiệu quả đã tăng lên rất nhiều.

“Vâng. Cảm ơn Ngài. Em rất mong được làm việc với ngài.”

Roxanne cúi đầu trong khi còn đứng ngay cửa phòng.

Thậm chí là khi cô ấy ngẩng đầu lên thì cũng không có vẻ gì cô ấy sẽ rời khỏi chỗ đó.

“Anh cũng xin trông cậy vào em.”

“Đây là lần đầu tiên mà em có thể tiêu diệt được nhiều quái vật như vậy! Chủ nhân thật tuyệt vời.”

“Không. Đây cũng là lần đầu tiên anh diệt được nhiều như thế. Đó là nhờ vào Roxanne đã dẫn dắt anh. Roxanne cũng là một người tuyệt vời.

“Điều đó là không đúng. Chúng ta có thể diệt được nhiều quái vật như vậy đều là nhờ vào sức mạnh vượt trội của Chủ Nhân thôi. Và ngài cũng đã làm nhiều việc đáng kinh ngạc.”

Bằng cách nào đó mà chúng tôi dừng lại cái việc tâng bốc lẫn nhau.

“Giờ thì, hãy đến đây ngồi đi.”

“V...vâng.”

Tôi vẫy tay ra hiệu cho Roxanne.

Có vẻ như tôi phải bảo cô ấy làm mọi thứ nhỉ.

“Kể từ giờ, em có thể ngồi bất cứ chỗ nào trong căn phòng này bất cứ khi nào em muốn. Hoặc sẽ tốt thôi nếu em ở gần anh bất cứ khi nào có thể, như ngồi cạnh anh chẳng hạn. Anh chắc cũng sẽ không đè em xuống nếu em ngồi cạnh anh đâu, errr, anh không thể nói là hoàn toàn không nhưng chắc sẽ không làm gì nhiều đâu.”

Do vì Roxanne đến bên cạnh tôi, nên tôi rất rất muốn ôm cô ấy vào lòng.

Tôi không chịu hơn được nữa.

Tôi nhìn xuống vùng da trắng toát quyến rũ ở phần cổ áo của cô ấy.

“Em... Được rồi! Em không phiền đâu, ah...”

Vì cô ấy nói một câu dễ chịu, nên có lẽ tôi đã bất giác ôm lấy cô ta.

Tôi nghĩ bây giờ lại là lỗi của Roxanne rồi.

Nói câu tôi không phiền thì tức có nghĩa là chúng ta có thể nằm xuống giường nhỉ?

À. Hay ý cô ấy là nếu chúng ta chỉ ngồi như vậy thì sẽ không có vấn đề gì phải không nhỉ?

Chết tiệt!

Đành chịu vậy. Thay vì không được nằm xuống, tôi đành cam chịu bằng việc nghịch đôi tai cún của cổ vậy.

Chúng đàn hồi và mềm mại, cảm giác khá tuyệt.

“Anh nếm thử chúng được không?”

“Ehh. C-cái đó... Em không nghĩ là chúng sẽ ngon lành gì đâu.”

Không, tôi chắc chắn rằng chúng sẽ rất ngon đó.

Ahh, tôi đang nói cái quái gì vậy?

Roxanne trông có vẻ lo lắng khi cô cúi đầu xuống.

Không phải thế.

Tôi sẽ không ăn chúng.

Tôi muốn ăn chúng, nhưng không phải theo cách đó.

“Không phải là anh thật sự xơi chúng đâu, chỉ là chơi đùa với chúng thôi.”

Chỉ là ngậm chúng bằng miệng và nếm sự ngọt ngào của chúng thôi.

“V-vâng.”

“Nếu anh tiếp xúc với tai em bằng cách này thì liệu có được không? Nếu em cảm thấy có chút gì không hài lòng hay đau đớn thì xin hãy nói anh biết nhé. Anh sẽ dừng lại ngay."

"Chừng nào mà ngài không có làm điều gì kỳ quặc thì sẽ ổn thôi. Ngoài ra, à... cảm giác cũng thật tuyệt khi nó được ngài vuốt ve."

Roxanne thì thầm trong khi đưa ánh mắt cô ấy sang chỗ khác, cô ấy trông đáng yêu đến lạ thường.

Thật đúng như mong đợi, vậy là không có vấn đề gì khi tôi ăn chúng nhỉ?

Tuy nhiên, đôi tai sói của cô ấy nhắc tôi nhớ một thứ.

Một cái nùi bông thoa phấn cho em bé nhỉ, không phải nó. Cái gì đó có thể ăn được cơ.

Không phải bánh xu kem, bánh xốp hay kẹo dẻo. Cái gì đó dai hơn.

Đúng rồi, là Isobeyaki. (Bánh gạo nếp Nhật)

Đôi tai thõng này có độ đàn hồi như bánh gạo chiên mochi vậy.

Chúng mềm mại và đung đưa vô lực.

Chúng có độ đàn hồi vừa phải và mềm mại, và dễ dàng chinh phục trái tim con người.

Isobeyaki?

Đó là một loại thức ăn mà tôi yêu thích, nhưng có lẽ tôi sẽ không thể ăn nó thêm lần nào nữa trong cuộc đời này.

Tôi tự hỏi không biết ở đây liệu có mochi, nước tương và rong biển nori không nhỉ.

“Em có biết trong khu vực này có thể tìm được Isobeyaki ở đâu không?”

“Isobeyaki?”

“Vâng. Đó là một loại thức ăn mà anh ưa thích ở quê nhà.”

“Em không biết về khu vực này , nhưng nếu chúng ta ra biển, em nghĩ chúng ta có thể ăn chút cá ở bãi biển.”

Đó là nghĩa đen của từ Isobeyaki.

Có lẽ nó được dịch theo nghĩa đen sang tiếng Brahim.

Vì vậy, dù là nó được thông dịch, nhưng một vài khái niệm vẫn không hiện hữu một cách cần thiết.

“Vậy sao, à thì,hay chúng ta hãy cố gằng tìm nó nhé?”

“Er-ermmm... Chủ nhân, bộ một này nào đó người sẽ trở lại quê nhà sao?”

Roxanne hỏi.

Quả nhiên cô ấy khá tò mò.

“Quê nhà anh sao?”

“Vâng.”

“Anh đã nhận được vài thứ mà nó thậm chí còn tốt hơn là việc trở lại quê nhà.”

Chúng tôi trò chuyện với nhau trong khi tôi đang nghịch đôi tai cún của cổ.

Nơi này không phải là Nhật Bản. Nhưng lại có một thứ thay thế tuyệt vời cho Isobeyaki.

Tôi được hưởng một phần tuyệt vời nhất. Nó mềm mại, mượt mà và dẻo dai.

“...”

“Anh sẽ không trở lại quê nhà. Chắc có lẽ là anh không thể trở về được.”

Vì sự im lặng của Roxanne, nên có vẻ như tôi dã khiến em ấy trở nên nghiêm túc vì câu trả lời đó.

Tôi biết đó là thứ mà tôi cần phải suy nghĩ đến.

“Thật sao?”

“Yeah. Nếu anh không may buộc phải trở lại quê nhà, thì anh chắc chắn sẽ giải phóng cho Roxanne.

Tôi nâng đôi tai của cô ta lên và vỗ nhẹ.

“Không, à. Không phải ý của em là như vậy.”

“Được rồi. Anh hiểu mà.”

“Em nghĩ bán lại nô lệ là một chuyện khá bình thường khi họ không còn cần thiết nữa,”

Tôi hiểu rồi. Đó có phải là chuyện thường tình không nhỉ?

Liệu có phải Roxanne lo lắng vì em ấy sợ bị bán đi không nhỉ?

“Anh định sẽ ở bên Roxanne mãi mãi.”

“Vâng. Cảm ơn ngài.”

“Tuy nhiên, với mục đích gia tăng khả năng chiến đấu của party, anh tính sẽ tăng số lượng thành viên của party!”

Tôi tuyên bố tạo harem sau một hồi vòng vo tam quốc.

Tôi chỉ nói răng tôi sẽ tăng số lượng thành viên party, mà không đề cập gì đến việc tăng thêm thành viên cho dàn hậu cung cả.

Dù không thể tránh khỏi việc dùng một người đàn ông trung niên đô con để làm tiên phong, nhưng dàn hậu vệ thì phải là một dàn gái đẹp, bạn đồng ý với tôi chứ?

Tôi nghĩ điều đó là chuyện thường tình thôi.

“Vâng, điều đó thật đáng mong đợi.”

Tôi không biết Roxanne hiểu tới mức độ nào. Nhưng tôi có thể xem đó như một sự ưng thuận của cô ấy.

Tôi cũng không chắc là việc tăng thành viên cho party có thật sự hợp lý hay không.

Kiếm thêm thành viên cho party thì có nghĩa là kể từ giờ chúng tôi sẽ phải kiếm thêm thu nhập từ việc thám hiểm mê cung.

Tuy nhiên, còn có cách nào khác nữa không nhỉ?

Thật là phiền toái.

Làm nông, nấu ăn, buôn bán, vận chuyển, etc., có vẻ như tôi cũng không có kiến thức gì đặc biệt cho những thứ hữu dụng ở thế giới này.

Phát triển vài thứ dựa trên kiến thức của thời hiện đại thì tôi cũng không biết là liệu nó có hiệu quả hay không.

Trong quá khứ, tôi cũng từng đọc tiểu sử của James Watt.

Nói về kinh doanh thì ông ta cũng khá thành công nhưng cũng phải trải qua việc kiện các đối thủ của mình do họ vi phạm bản quyền.

Tôi không nghĩ rằng thế giới này có những thứ giống như khái niệm bản quyền.

Giả như có khả năng, liệu tôi có nên để Roxanne làm nữ hộ sinh không nhỉ.

Tôi nghĩ công việc của nữ hộ sinh hầu như đều do người nữ làm.

Khi đỡ đẻ một đứa bé, người ta phải nên khử trùng tay họ bằng nước vôi.

Kéo và những dụng cụ khác cũng phải được khử trùng bằng nước sôi.

Ga trải giường và khăn có thể được treo lên và khử trùng bằng ánh sáng mặt trời.

Bằng cách này, bạn có thể giảm tỉ lệ chết do nhiễm trùng hậu sản và kiếm được một lợi nhuận to lớn.

Cái ngày mà có ngành phụ khoa chăm lo việc hậu sản sẩy thai trở thành việc chăm sóc y tế thông thường sẽ đến gần.

Nhưng như là một câu hỏi thiết thực, nó rất không thực tế.

Trước tiên, thật khó cho Roxanne để trở thành một nữ hộ sinh.

Nữ hộ sinh cho con người, người sói, người elf và người lùn đều có thể không giống nhau.

Và xác xuất nhiễm trùng hậu sản có thể cũng khác nhau dù cho bạn có thể giúp được các chủng loài khác nhau.

Như ở đây, không biết có phải một nữ hộ sinh cần phải rửa tay vào nước thảo dược đun sôi trước khi đỡ đẻ hay còn có những phong tục khác nữa không nhỉ? Cái này thì bỏ qua.

Ngoài một nữ hộ sinh ra, cũng có thể lập một ban nhạc với Roxanne là ca sĩ hay người chơi một loại nhạc cụ nào đó.

Sẽ tốt hơn nếu tôi đưa một vài bản nhạc nổi tiếng từ thời hiện đại trở thành những bài hit ở thế giới này.

Nhạc trẻ, nhạc bất hủ, nhạc thiếu nhi, pop, cổ điển, v.v... tôi cũng đã nghe khoảng từ 100 đến 200 bài. Nên có lẽ tôi sẽ không gặp vấn đề gì khi sống ở đây.

Nhưng nó cũng hơi khó khăn vì tôi không thể đọc được bản nhạc hay chơi được bất kỳ nhạc cụ nào.

Thật là xấu hổ khi phải dựa dẫm hoàn toàn vào Roxanne.

Vì tôi đã biết rằng tôi có thể thay đổi được nghề nghiệp của các thành viên trong party, nên trong trường hợp xấu nhất, nó có thể trở thành công việc của tôi.

Đó thật sự là trường hợp tệ nhất, nhưng... []

Nếu tôi vẫn làm công việc thay đổi chức nghiệp, thì tôi cũng có thể làm lộ ra một vài năng lực của mình.

Rồi sẽ có người tiếp cận tôi, nhắm vào những năng lực đó và tôi sợ mình sẽ bị kéo vào những rắc rối.

Nếu có thể, vì sự an toàn của chính mình, hãy bỏ việc đó vậy.

Sau cùng thì vẫn nên kiếm thu nhập một cách đều đặn ở mê cung nhỉ.

Dù sao đi nữa đó mới chính là năng lực của tôi.

Có nhiều lợi ích từ nó.

Tôi có thể nâng lv ở trong Mê cung và kiếm được thêm nhiều nghề mới có lợi cho bất kỳ mọi hoàn cảnh.

Mê cung cũng không quá đặc biệt nguy hiểm.

Sau khi nghĩ về nó, theo như những gì đã trải qua thì nó xứng đáng để xem xét.

Tuy nhiên, phải nên đi xuống các tầng dưới càng sớm càng tốt. Không, ý tôi nói là đi lên ấy. Nếu có ai nghĩ về điều này, thì hiện tại nó cũng không quá nguy hiểm.

Nếu tôi cẩn thận tăng cấp độ của mình trong khi đi lên các tầng trên chắc cũng ok nhỉ.

Nhưng nếu có ai quá cẩn thận, thì ở các tầng dưới cũng được thôi.

Trong một ngày, với thu nhập vài ngàn Nars, thì cũng sẽ không gây khó khăn gì cho cuộc sống.

“Điều đó là dành cho tương lai thôi, nhiêu đó đủ rồi. Bây giờ là về nơi để ở, ngoài việc ở khác sạn, có chỗ nào thuê phòng rẻ hơn không?”

Trong khi lẩm nhẩm những suy nghĩ của mình, tôi hỏi Roxanne.

“Đó là vậy. Tôi không rõ chi tiết lắm, nhưng nếu để thuê một phòng ở, một năm hợp đồng là 10,000 đến 30,000 Nars. Em nghĩ ngài có thể mua một căn nhà với giá 50,000 Nars.”

“Anh biết rồi.”

Tôi cũng không biết đó là rẻ hay mắc, nhưng có vẻ như nó rẻ hơn việc sống ở nhà trọ.

Phí khách sạn là 250 Nars một ngày. Nếu liên tục trong 365 ngày thì phải chi hơn 90,000 Nars.

Nếu chúng tôi thêm số lượng thành viên cho party thì chi tiêu sẽ nhảy vọt.

“Em sẽ dọn dẹp và làm những việc vặt trong nhà.”

“À, được thôi. Anh sẽ phải làm phiền Roxanne rồi.”

“Không đâu, không có gì đâu mà,”

Tá túc tại khách sạn thì những việc vặt và dọn dẹp đều để cho nhân viên làm.

Cũng vì Roxanne là một nô lệ và cũng là một người giúp việc, nên em ấy có thể ngập đầu trong công việc.

Dĩ nhiên tôi sẽ làm phần trách nhiệm của mình, nhưng không có máy hút bụi, dịch vụ cấp thoát nước hay máy giặt trong thế giới nên nó sẽ trở thành một công việc tốn nhiều thời gian.

“Roxanne này, em có thể nấu ăn được không?”

“Vâng, em nghĩ là mình có thể nấu được vài món.

Một nô lệ, một người giúp việc và một đầu bếp.

“Vậy giờ như em đã đề cập, dường như chủ nhân là người có trách nhiệm cung cấp thức ăn và chỗ ở cho nô lệ nhưng, bỏ qua việc ở quán trọ đi, liệu thuê nhà có ổn không?”

“Vâng, dĩ nhiên là được chứ.”

“Thậm chí là nằm chung giường?”

Tôi cố ôm lấy em ấy trong khi nhỏ giọng dần.

“V...vâng. Thực ra thì em rất biết ơn ạ.”

Cô ta đã nói vậy đó.

Liệu tôi có hơi hèn không nhỉ?

Có vẻ như em ấy đang nghĩ tôi sẽ bắt ẻm ngủ dưới sàn thì phải. À thì đó là cách mà tôi nên trả lời vậy.

Trong khi ôm em ấy, tôi rờ vào bộ ngực mềm mại, nảy nở và đầy đặn của ẻm.

Những chỗ lồi lên bên dưới lớp áo mà không có áo ngực.

Ôi không.

Với mức độ này chắc tôi sẽ đè em ấy xuống giường mất, tôi đã nói là tôi sẽ kiềm chế làm việc đó trong khoảng thời gian này.

Tại sao tôi lại nói như vậy trời.

“Có bao nhiêu ngày trong một năm nhỉ?”

“Để xem. 360 ngày và thêm một vài ngày.”

Không còn cách nào khác, tôi tiếp tục hỏi em ấy.

Theo như sự giải thích của Roxanne, một năm có bốn mùa; xuân, hạ, thu, đông và mỗi mùa có 90 ngày. Dường như còn có một hay hai ngày nằm giữa các mùa.

Nếu đó là một hay hai ngày thì nó sẽ trở thành năm nhuần.

Sau đó, một năm với 363, 364 ngày cộng với một vài ngày, nó hầu như tương tự với Trái Đất.

Có phải chúng ta vừa bước vào mùa xuân.

Không có cách chi để biết ngày chính xác.

Nếu một năm có 365 ngày thì dĩ nhiên thuê một chỗ ở vẫn tốt hơn.

“Nếu anh cần thuê nhà, thì anh nên thuê ở đâu?”

“Em nghĩ thuê một nơi nào đó ở bất kỳ thị trấn lớn nào cũng đều tốt hết.”

“Anh biết rồi.”

Tôi đoán là những ngôi làng và những nơi tương tự đều phải cảnh giác với những kẻ bên ngoài.

“Tuy nhiên, trong trường hợp của các Thám Hiểm Gia, em cũng có nghe rất nhiều người bọn họ sống ở Quratar và đế đô.”

“Quratar? Anh nghĩ mình cũng đã có nghe về nó.”

“Có một mê cung lớn ở Quratar. Em đã đi vào trong đó một lần. Một đồng đội Thám Hiểm gia có một cửa hàng ở đó nên nó rất tiện lợi. Trong trường hợp của Chủ Nhân, vì ngài có thể dùng được ma thuật, nên em nghĩ ở chỗ nào cũng đều tốt cả.”

Tôi nghĩ ma thuật mà em ấy nói chắc là [Warp] nhỉ.

Nếu xem xét việc dùng Warp để đi đến một Mê cung thì chắc chắn sẽ không có vấn đề gì về việc ở bất cứ nơi đâu.

“Nhưng xin nhớ một điều. Anh không muốn bị phát hiện việc mình có thể dùng được ma thuật. Tôi nghĩ chúng ta nên sống ở một nơi thông thường cho các Thám hiểm gia.

Bởi vì ở đó có một mê cung, một Thám hiểm gia sống ở Quratar thì sẽ không có gì kỳ lạ.

Liệu tôi có nên ghé qua đó một chuyến không?

Tôi chỉ còn 5 tiền vàng. Nếu giá chỉ có 50,000 Nars thì tôi có thể xoay sở được.

Có vẻ như [30% Giảm Giá] sẽ không có hiệu lực.

Nếu đó là hợp đồng hai năm thì khả dĩ nó mới có hiệu lực.

Cho đến khi chúng tôi gom đủ 100,000 Nars, thì chúng tôi nên thử tìm trước.

Nhưng, cũng chưa biết rõ tương lai sẽ như thế nào, thì ký kết hai năm thuê nhà là một rủi ro lớn.

Và cũng không chắc là [30% Giảm giá] có hiệu lực với hợp đồng hai năm hay không nữa.

Có lẽ chúng tôi nên ký hợp đồng một năm.

Vậy đó. Tuy nhiêm, thuế có tồn tại không nhỉ?

“Nghĩ kỹ thì, anh cũng chưa từng nghe bất cứ điều gì về thuế. Làm sao để em đóng thuế vậy?”

“... À, vâng. T-thuế...”

Roxanne trả lời với sự khó khăn.

“Anh đã hỏi những điều không hay sao?”

“Em xin lỗi. Không có gì đâu ạ. Sau khi cả bố và mẹ em chết, em đã bận bù đầu với việc nhà cho dì của em. Năm đó, bà ta đã không thể đóng nổi thuế cho gia đình của bả...”

“Vậy à?”

Có vẻ như Roxanne bị bán đi vì họ đã không thể chi trả được thuế của họ.

Tôi nghĩ đó chỉ là một phần nhỏ bi kịch có thật trong lịch sử, nhưng họ nên bán con gái của mình nếu họ không thể trả được thuế hàng năm chứ.

Tôi xoa đầu Roxanne.

Tôi xoa đầu em ấy chầm chậm như muốn cam đoan với em ấy

“Thuế này là thuế đầu người. Phải đóng nó cho lãnh chúa vào mùa đông hàng năm. Chủ nhân là người tự do nên phải đóng 100,000 Nars. Nô lê là 10,000 Nars. Em nghĩ chắc là có ai đó đã đóng dùm phần thuế cho Chủ Nhân năm nay.”

“Anh biết rồi.”

Tôi tin rằng nó không hề được đóng đâu.

Tôi tui mừng vì em ấy đã sẵn lòng giải thích nó.

Vậy thuế của chúng tôi là 110,000 Nars à?

Bây giờ mới chỉ vào xuân nên vẫn còn nhiều thời gian.

Nó không có vấn đề gì cả.

Trong lúc xoa đầu Roxanne, tôi kéo em ấy lại gần mình.

“Umm. À. Em nghĩ em thật may mắn khi có thể phục vụ Chủ Nhân như vậy.”

Roxanne dựa vào vai tôi.

Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện