Bà dì quản lý chỉ cho Roxanne và tôi ngôi nhà mà bà ta khuyến nghị làm nơi cư ngụ của chúng tôi.
Một căn nhà hai tầng được trát vữa màu trắng.
Nó trông giống như một căn nhà bình thường có thể thấy ở quanh khu vực này và thậm chí ở thị trấn Vale.
Và nhưng, không biết có phải cái tính cách ảm đạm của người Nhật khiến cho tôi cảm thấy căn nhà này to đến tuyệt vời không nhỉ?
Có một thứ cần được phát triển ở thế giới này so với Nhật Bản ngày nay.
Dù ở bên ngoài thị trấn, nhưng có cả rừng cây và đất trống.
Nhưng có một thứ nữa là đôi tai cún quý báu của tôi.
“Những cánh cửa sổ bằng gỗ đã được sửa chữa lại. Trong điều kiện hiện tại này thì cậu có thể chuyển đến đây ngay khi cậu mang đồ nội thất đến."
Bà dì mở khoá cửa.
Bên trong căn nhà, một căn phòng bê tông trống trãi lạnh lẽo hiện ra.
Như mong đợi, nó thật sự rộng rãi.
Từ cái nhìn đặc trưng của người Nhật, thì cái này có thể được gọi là biệt thự.
“Ohhh.”
“Người chủ nhà trước đã sửa đổi khá nhiều, nên không có vấn đề gì nếu cậu bài trí lại bất kỳ kiểu nội thất nào. Một sửa đổi đặc biệt đã được thực hiện là một bồn cầu có nước rửa.”
Bà dì nhanh chóng đi vào bên trong căn phòng rồi mở cánh cửa ở trong căn phòng.
Bên trong căn phòng nhỏ đó là một cái bồn cầu.
“Bồn cầu có nước rửa?”
“Cậu để nước vào cái thùng phía trên thì nó sẽ rửa hết đường ống dẫn nước. Đường ống đó lấy nước từ con sông gần đây. Vì đây là thượng nguồn nên nước khá là sạch.
Phòng tắm có một bồn cầu nối trực tiếp với ống xả ngoài.
Nếu nước được đổ vào cái thùng phía trên, thì có vẻ như lực nước sẽ đủ để rửa trôi hết.
Tháo nước nghe có hơi lạ so với ở đây, nhưng vẫn tốt hơn là để lại chất thải trực tiếp trong bồn cầu.
“Tôi hiểu rồi.”
“Dù nó được đặt ở đây, nhưng cũng khá tiện. Đó là thói quen của người chủ trước. Cái thứ hai được đặt ở tầng hai, nhưng nó đã bị hư rồi.”
“Có một toilet ở tầng hai nữa à?”
“Nó bị hư rồi, chỉ có mỗi được cống là vẫn được nối với tầng hai.”
Căn phòng kế bên phòng tắm có một cái bồn rửa (la va bô) và một kệ tủ; nhìn vào thì có vẻ đó là nhà bếp.
Roxanne đang hỏi han bà dì.
“Vậy, hãy nhìn qua tầng hai một chút nhỉ.”
May thay, bà dì quản lý đã đưa Roxanne lên tầng hai rồi.
Giờ tôi phải thử dùng [Warp] mới được.
Khi họ đi lên lầu, tôi vẫn biết được vị trí của Roxanne.
Đây có phải là hiệu ứng của party không nhỉ?
Để phòng ngừa, tôi bỏ Roxanne ra khỏi party. Hình dùng ra căn phòng bên cạnh, tôi đối diện với bức tường và dùng [Warp].
Do việc du hành chỉ với một party có một người thôi nên tôi cũng không biết chuyện gì sẽ xảy ra khi không có Roxanne ở bên.
Một bức tường màu đen hiện ra trước mắt tôi.
Tôi thử đi qua xem.
Và tôi đã bước ra căn phòng bên cạnh một cách hoàn hảo
Đó là một thành công.
Dù có vẻ như [Field Walk] không thể dùng được, nhưng [Warp] thì vẫn ok.
[Warp] thật sự rất có ích như việc nó có thể dịch chuyển trực tiếp vào bên trong mê cung.
Tuy nhiên, những thứ mà khiến tôi lo lắng đã tăng thêm một vấn đề rồi.
Tốt hơn là tránh dịch chuyển một cách tuỳ tiện bằng [Warp].
Đó sẽ là thảm hoạ nếu một người có thể dịch chuyển đến nơi mà [Field Walk] và [Dungeon Walk] không thể làm được.
Tôi chỉ nên dịch chuyển đến những nơi mà tôi chắc chắn là [Field Walk] và [Dungeon Walk] có thể đi tới đó được.
Nên tôi không được dịch chuyển đến nhiều nơi ngoài bức tường bên trong Guild Mạo Hiểm Giả và căn phòng nhỏ bên trong mê cung. Nên thậm chí bây giờ cũng chả có gì thay đổi nhiều.
Cái hang nơi bọn cướp ngủ một cách vô tư lúc trước khi mà tôi đang cố gom đủ tiền để mua Roxanne có lẽ có khả năng là nó được phủ một lớp vữa bảo vệ.
Lũ cướp bị trục xuất đó không hề canh gác vào lúc đêm khuya và rạng sáng, mỗi bọn chúng đã ngủ mà không có chút đề phòng nào.
Chắc bởi vì đó là một nơi mà không thể dùng được [Field Walk], nên có phải chúng đã bỏ qua cái hiện trạng là có người xâm nhập không nhỉ?
Sau khi xem qua tầng hai theo cách không có vẻ gì bất thường, họ đã trở lại tầng 1.
“Mọi người nghĩ sao? Ngoài có vài vết nứt trong ngôi nhà này, còn có có một việc là giếng nước cách đây hơi xa nên chắc cô cậu phải đi xa để lấy nước. Trừ những điều đó ra thì không có vấn đề nào nữa hết.
Bà dì bước xuống lầu và tiến đến tôi.
Sau cùng, bà ta nhanh chóng nhìn về hướng Roxanne.
Dù cho giếng nước có xa đi chăng nữa thì nó cũng không có vấn đề gì khi bạn có thể cho nô lệ đi lấy nước.
“Với em thì nó ổn. Em nghĩ nó là một căn nhà tốt.”
Tôi không biết sự đánh giá của Roxanne có thật không.
Nhưng chắc em ấy biết rằng chúng tôi có thể tạo ra nước ma thuật, nhỉ?
“Anh cũng nghĩ vậy.”
Vì tôi có thể sử dụng [Warp] và [Water Wall], và với tôt những vết nứt trong ngôi nhà này cũng không hẳn là quá nhiều.
Tôi có thể nói đó là một căn hộ tốt.
Vấn đề là liệu có ổn không khi kết thục việc chọn ngôi nhà đầu tiên ở đây?
Nhưng tìm kiếm những căn nhà khác sẽ rất tốn thời gian.
Nó rẻ hơn là việc ở trọ, vậy nên chúng tôi sẽ tạm giải quyết chuyện này. Nếu như có gì không được thì chúng sẽ chuyển đến chỗ khác nên mọi chuyện sẽ ổn thôi.
Vì Roxanne nói đó là một căn hộ tốt, nên chắc cũng không đến nỗi là một căn nhà tồi tệ đâu.
“Hợp đồng một năm cho căn hộ này là 45000 nars. Còn về hợp đồng thì do vì cậu không thể nào chuyển đến ở ngay trong hôm nay nên nếu bắt đầu từ ngày mai thì hạn chót sẽ là ngày 13 mùa xuân năm sau.”
Nói theo cách khác là hôm này ngày 13 mùa xuân hả.
Vì đã có sẵn giá của thị trường, nên có một cái giá khôn ngoan không phải là tệ.
Người quản lý đó cũng có vẻ không phải là một người xấu.
Với cái nhìn sắc bén biết rõ Roxanne là một nô lệ. Nên bà ta cũng tử tế để hợp đồng bắt đầu từ ngày mai.
Hơn nữa vì chính người quản lý đó là người duy nhất được chọn, nếu có vài người quản lý từ quận 1 đến quận 6 thì chắc hẳn cũng sẽ có một cuộc tranh đua.
Tôi nghĩ cũng không nên chọn một người quản lý bất lương hay lừa lọc khách hàng.
Khi tôi nhìn Roxanne, em ấy đã gật đầu nhiệt tình.
“Vậy được rồi, chúng ta sẽ thuê căn nhà này.”
Sau đó, chúng tôi được đưa đến trụ sở Hội Hiệp Sĩ để kiểm tra thẻ thông minh của tôi.
Dù cho bà ta là một quản lý, nhưng nghề nghiệp lại là Thương Nhân nên có vẻ như bà ta không thể sử dụng kỹ năng để kiểm tra thẻ thông minh.
“Chúng ta sẽ bắt đầu làm bản hợp đồng, nhưng cậu biết viết không nhỉ?”
Sau khi trở lại cửa hàng kim khí, bà dì đã hỏi tôi.
Như đã nghĩ, dường như có khá nhiều người không biết viết thì phải.
“Nếu nhờ ai đó viết dùm thì có được không?”
“Được chứ.”
“Vậy thì Roxanne, nhờ em vậy.”
“Vâng ạ.”
Trong khi bà dì đó và Roxanne chuẩn bị hồ sơ, tôi đi dạo một vòng quanh cửa hàng.
Có những Tác Phẩm kiểu Trung Hoa được trưng bày nữa.
“Đây là cái gì?”
“Đó là một cái chảo mà những đầu bếp chuyên nghiệp sử dụng. Nó được dùng để nấu những món ăn ở nhiệt độ cao.”
“Hmm.”
Nó cũng không hẳn chính xác là những sản phẩm kiểu Trung Hoa, nhưng nó cũng tựa tựa như vậy.
Cũng có thể có kiểu dáng giống nhau vì do cùng chung một mục đích sử dụng.
Với một chút hoài niệm nhớ nhà, tôi ngắm nghía nó một lúc.
“Chúng tôi là chỗ duy nhất bán chúng ở khu vực này. Nên có thể cậu sẽ không thấy chúng nhiều đâu.”
“Vậy thì hãy tính nó chung với tiền thuê nhà. Tổng cộng hết là bao nhiêu?”
“Chúng tôi rất vui vì cậu thích sản phẩm đặc biệt của chúng tôi. Cho nên như là một dịch vụ đặc biệt, tổng giá sẽ là 31850 nars, được chứ?”
Được rồi!
Tôi cũng chẳng mất mát gì nên tôi đã thử, nhưng đương như [30% Giảm Giá] đã có hiệu lực khi party khác cũng là một thương nhân.
Tôi lấy ba xu vàng với thêm những xu bạc và đồng để trả.
Sau đó bà dì đưa chúng tôi chìa khoá nhà.
Vì không có đồ gia dụng và giường ngủ nên hôm nay chúng tôi sẽ trở lại Vale Pavilion.
Từ Guild Mạo Hiểm Giả ở Quratar, chúng tôi dịch chuyển vào ngôi nhà mới thuê.
Tuy hợp đồng bắt đầu từ ngày mai, nhưng đó cũng chẳng là vấn đề.
“Không phải họ đã nói rằng ngôi nhà này sử dụng xi măng bảo vệ sao?”
Sau tôi cất cái sản phẩm kiểu Trung Hoa ở nơi thích hợp thì Roxanne liền hỏi chuyện đó.
Em đang nói gì vậy?
“Ừ. Anh đã thử xem liệu nó có hợp để dùng không. Dù không thể dùng được [Field Walk] nhưng kỹ năng [Warp] của anh vẫn ok.”
Nếu tôi không thể dùng được [Warp] thì chắc chúng tôi sẽ không ký hợp đồng này đâu.
“Eh?... Nó quá tuyệt vời rồi.”
“Anh cũng khá ngạc nhiên.”
Nếu là ở Nhật Bản đương đại, thì với kỹ năng dịch chuyển này thì người ta có thể tạo ra những vụ án mạng trong phòng kín bao nhiêu lần tuỳ thích.
Dù cho ngân hàng ở thế giới này có những thứ như két sắt an toàn hay không thì có lẽ điều đó cũng đáng để điều tra thử.
Dù tôi sẽ không làm những tội ác như kia.
Thật lòng mà nói, nếu tôi không thể sử dụng được [Warp] do cái chất liệu phòng hộ kia thì có phải là Roxanne tính đi bộ từ đây đến Mê cung hay đến Guild Mạo Hiểm Giả cứ mỗi lần như vậy không nhỉ?
Vâng thì điều đó có thể rất tốt.
Hoặc liệu nó có hoạt động từ bức tường bên cạnh lối vào
Đó là bên ngoài căn. Nó có thể hơi phiền toái, nhưng...
Có phải tôi quá lười không nhỉ?
Một khi bạn cố gắng du hành bằng ma thuật, thì việc đi lại bằng chân sẽ trở nên phiền toái.
Một lý do lớn để thuê một căn nhà là vì mỗi lần như vậy tôi phải đi bộ từ Vale Pavilion đến Guild Mạo Hiểm Giả.
Với ngôi nhà của chính mình, thì tôi có thể [Warp] thoải mái mà không sợ người khác nghĩ gì. Thật là cực kỳ thoải mái.
Chúng tôi dịch chuyển từ ngôi nhà của mình đến Guild Mạo Hiểm Giả ở Vale.
Lúc này ở thị trấn Vale trời đã tối,
Có vẻ như Quratar nằm hơi xa về phía tây.
Sau khi trả phí cho một đêm trọ, chúng tôi bước vào phòng.
Khi tôi ngồi xuống giường, thì ngay sau đó Roxanne cũng ngồi xuống cạnh tôi.
Đó có phải là vì tôi đã ra lệnh cho em ấy làm vậy không nhỉ?
Tôi rất hạnh phúc vì Roxanne ngồi bên cạnh tôi, nhưng vì lý do nào đó mà tôi cảm thấy mình tội lỗi.
Hơn nữa, đè cô ấy xuống thì nằm ngoài vấn đề cần bàn đến.
Tôi có cảm giác là mình cần phải bắt đầu lại mọi chuyện.
Không còn cách nào khác, tôi sẽ phải ráng nhịn một lúc vậy.
Chúng tôi bảo dưỡng trang bị và sau khi dùng bữa xong chúng tôi mới trở lại phòng.
“Vậy thì chúng ta sẽ tắm rửa nhé. Em cởi đồ ra đi.”
“Vậy không được đâu. Ngài phải tắm trước chứ.”
Thế nhưng dù đã phải chịu đựng đến tận bây giờ, tôi vẫn bị khước từ.
Không nên lãng phí thời gian quý báu để tranh cãi. Tôi cởi hết đồ ra và tắm gội.
Sau đó tôi tha hồ tắm cho em ấy.
Tôi tắm cho em ấy.
Tôi tắm cho em ấy bằng tất cả những gì chứa trong con tim tôi cho đến khi cạn kiệt.
Từ phía sau, tôi định hướng đôi tay mình ở phía trước. Tôi bắt đầu lau chùi những ngọn núi hùng vĩ và thiêng liêng đẹp đẽ đó.
Một cách cần mẫn, cẩn thận và tinh tế.
Để tôi không bỏ sót bất một chỗ bất tịnh nào dù chỉ một micro.
Để tôi không bỏ sót một hạt bụi dù chỉ một picogram.
Nhiều lần. Lại nhiều lần như vậy. Làm lại rồi làm lại.
Bằng tất cả trái tim. Cho đến khi nó mệt mỏi.
Tôi thật thoả mãn.
Vâng, ngay lập tức sau đó, tôi thậm chí còn được thoả mãn hơn.
Buổi sáng hôm sau, khi trời vẫn còn tối, chúng tôi đi vào mê cung ở Vale. Sau khi dùng sáng xong chúng tôi mới bắt đầu chuyển nhà.
Từ chỗ liên kết giữa căn phòng của Quán trọ và ngôi nhà mới của kỹ năng [ Warp], chiếc vali chứa bộ trang phục hầu gái và chiếc túi xách của Roxanne đựng đầy đồ được đưa sang ngôi nhà.
Tôi cho nửa người mình xuyên qua chỗ dịch chuyển vì đây là cách duy nhất để chuyển hết hành lý chỉ trong một lần dùng [Warp].
Có vẻ như vali và hành lý xách tay đều ok, một cuộc thành công mỹ mãn.
Rời Vale Pavilion, chúng tôi chuyển sang nhà mới.
Ở Quratar, việc thu xếp cần làm là mua những đồ gia dụng cần thiết nhất như giường, bàn, ghế, tủ li, tủ đồ, bếp nấu, đồ lau dọn, nhu yếu phẩm hàng ngày và những đồ cơ bản khác.
Những người ở tiệm đồ gỗ thường mang đồ về nhà bằng xe kéo.
Hầu hết đồ gỗ gia dụng đều là hàng xài rồi, nhưng tấm trải giường có vẻ như được thay thế bằng cái mới, nên chắc không có vấn đề gì với nó.
Chúng đã có nhiều chuyến đi bằng [Warp] giữa Guild Mạo Hiểm Giả ở trung tâm thị trấn và ngôi nhà mới.
Và các việc riêng đã xong trong một ngày.
Nhân tiên, thảm là những thứ cao cấp nên nó không được bán ở Quratar.
Hay chúng có thể mua ở những kẻ buôn lậu nhỉ? Có vẻ như tôi phải đến Đế Đô rồi,
“Vậy thì em sẽ đi lấy nước.”
Roxanne nói với tôi sau khi em ấy mua bình nước về.
Đúng như đã nghĩ, em ấy không hiểu sao?
“Dùng ma thuật để tạo ra nước không có vấn đề gì đâu.”
“Có được không? Nhưng em nghe nói là có nhiều khó khăn khi dùng phép mà.”
“Nếu Roxanne giúp anh thì mọi chuyện sẽ ổn thôi.”
“Err. Vậy em nên làm gì?”
Tôi lấy thanh Durandal ra rồi chúng tôi nhảy vào mê cung.
Với việc không cần chờ mở cửa, mà người ta vẫn có thể đến nơi làm việc. Thì điều này thật quá thuận tiện.
“Rồi, hãy tìm bọn quỷ nào.”
Do hồi sáng phải liên tục sử dụng [Warp] nên giờ tôi có hơi chút cảm giác phiền muộn.
Tôi đoán là mình đã dùng khá nhiều MP.
“Vâng. Vậy, em có thể xin những trang bị của em không?”
“Nhưng chúng ta chỉ săn một hay hai con gì đó thôi, vì vậy...”
“Vậy là không hay đâu. Chúng ta còn không biết thứ gì sẽ xảy ra trong mê cung nữa. Cần phải chuẩn bị một cách chu đáo.”
Cũng do sự thuyết phục của Roxanne mà tôi đành phải đội mũ và mang bao tay da vào.
Thật phiền toái.
Tôi làm thịt hai con Mino mà Roxanne tìm thấy bằng Durandal. Nhờ đó mà MP được phục hồi.
Phải nói là Roxanne cực kỳ có ích.
Sau khi trở về nhà, bốn cái bình nước được xếp trong căn phòng có đường cống ở tầng hai. Tôi bằng đầu tạo ra [Water Wall] trên những cái bình nước đó.
Tôi dùng phép một lần, tuy lượng nước thu được không được đầy bình nhưng cũng hơn nửa bình.
Hiệu quả không tốt lắm, nhưng cũng không còn cách nào khác.
Những đồ gỗ gia dung được chuyển đến lúc đầu giờ chiều, nó bắt đầu trở nên giống một một ngôi nhà thật sự rồi.
Giờ nó trông giống như nơi mà người ta có thể sinh sống rồi.
Một căn phòng ở tầng hai được chọn làm phòng ngủ và hai chúng tôi đều ngủ chung một giường.
Tủ chứa đồ thì được đặt ở phòng khác cũng là do kiểu dáng thô xấu thiếu mỹ thuật của nó.
Ở ngay giữa căn phòng trống không có bất kỳ giấy dán tường nào là một cái giường ngủ đặt ở đó.
Roxanne chuẩn bị khăn trải giường và mền phủ lên chiếc giường và trải tấm chùi chân bên cạnh nó, nên giờ không ít thì nhiều nó cũng trở thành một phòng ngủ đúng nghĩa.
“Dĩ nhiên rồi, theo như anh nghĩ, thứ cần phải làm đầu tiên là xác định được chất lượng của giường nằm. Em biết gì về nó không?”
Tôi vừa hỏi vừa nhẹ nhàng ôm lấy Roxanne []
“Eh? V-vâng...unh.”
Nhận được sự đồng thuận, đôi môi của chúng tôi quấn lấy nhau.
Chiếc lưỡi của tôi nhẹ nhàng đưa vào bên trong và nó được chấp nhận. Dường như không hề có sự hiểu nhần ở đây,
Tôi đặt em ấy xuống giường, và chúng tôi bắt đầu kiểm tra chất lượng của nó.
Dĩ nhiên, việc kiểm tra chất lượng giường chiếu vẫn là số một.
Làm sao để cho khách hàng thử qua nhỉ? Chuyện này là khong thể biết được.
Sau đó, cả hai chúng tôi cùng làm bữa tối.
Vì không có thời gian nên chúng tôi không thể đến mê cung Quratar được.
Chúng tôi chỉ có một vài cuộc chuyện trò mà thôi.
Mê cung ở Quratar Bã có từ thuở cực kỳ xa xưa rồi. Không biết nó lớn đến mức nào nhỉ. Vì chưa ai tiêu diệt được con boss ở tầng cuối nên đến giờ vẫn chưa nói được gì cả.
Nhìn chung, khi một mê cung phát triển đến tầng thứ 50 thì lối vào sẽ xuất hiện để dụ dỗ mọi người.
Sau đó, nó từ từ phát triển trong khi hấp thụ con người.
Kỷ lục tiến đến tầng cao nhất ở Mê cung Quratar là tầng 91.
Trừ thành tích huyền thoại của nhóm người thuộc hoàng đế đầu tiên được ghi nhận, thì hiện tại chỉ cần tiến đến tầng thứ 80 thì cũng đủ khiến cho người ta được xem như là thuộc hàng top.
Ở một mức độ nào đó thì có một vài loại mô hình mà có sự khác biệt giữa các loại quỷ xuất hiện ở mỗi tầng trong các mê cung.
Như ở mê cung Quratar, thì Kobold lại ở tầng một, Naive Olive (Sên Ô Liu) thì ở tầng hai còn Spy Spider (Nhện Gián Điệp) thì ở tầng ba.
Cũng do vì lũ Kobolds khá yếu, khá phù hợp cho những người tập sự nên tầng một mê cung Quratar là một điểm đến phổ biến cho những người mới đến mê cung.
Hơn nữa tôi được Roxanne dạy cho biết những chuyện đó khi em ấy đang nấu ăn.
Roxanne đang nấu món hầm rau củ trong một cái nồi, còn tôi thì đang chiên thịt trong một cái chảo kiểu Trung Hoa.
Chỉ có hương vị không đến nỗi khiến bạn không thể ăn được.
Món hầm rau củ cần phải được nấu lâu hơn, nhưng do không có bếp gas, nên việc nấu lâu trong cái bếp dùng củi này là không thực tế lắm.
Người ta cần phải thường đứng quan sát ngọn lửa nên trong trường hợp như vậy họ không thể đi đến mê cung được.
Nói cách khác, tôi cần phải bỏ nhiều công sức hơn cho món thịt chiên này.
Do vì đây là ngày đầu tiên của chúng tôi, nên không thể tránh được việc phải nói rằng không thể làm gì khác hơn.
Có vẻ như chúng tôi cần phải tìm thêm nhiều loại gia vị khác.
Ở thế giới này, hầu như đó là một đặc quyền của giới thượng lưu mới thuê được người đầu bếp giỏi có thể nấu những bữa ăn ngon mỗi ngày.
Cũng không có những loại gia vị nhân tạo, viên nước dùng hay bột nấu súp.
Sau bữa tối, mặt trời xuống núi ngay lúc tôi đang nấu nước sôi.
Giữa ánh sáng mập mờ, tôi bắt đầu tẩy rửa thân thể của Roxanne.
“Có một cái đèn cầy nhưng...”
“Không có chui đèn.”
Có vẻ như một bộ đèn cầy, chui đèn và bật lửa là những thứ cần thiết.
Tôi đã không biết điều đó.
Dĩ nhiên, không có cách nào để dựng thẳng đèn cầy như trên cái bánh kem đâu.
“Nếu hôm nay chúng ta mua chúng luôn cho thì hay rồi.”
“Em xin lỗi. Vì đèn cầy không phải là những thứ rẻ tiền nên em nghĩ là chắc nó không cần thiết lắm.”
À cũng là vì tôi có thể tận hưởng được cái bộ ngực núng nẩy ấy mà không cần dùng dựa vào tầm nhìn.
Lòng bàn tay tôi có thể cảm nhận được cái khối đồ sộ đó.
Không dám vội vàng kết luận nhưng có cảm giác như nó muốn tràn ra ngoài.
Mịn màng và êm ái, chúng nẩy trở lại khi bàn tay vừa vuốt qua chúng.
Thực ra, không cần phải dùng đến mắt nhìn, nhưng tôi có thể tập trung hết mọi giác quan vào lòng bàn tay mình.
Có lẽ là vì không có ánh sáng nên cô ấy không có cảm thấy xấu hổ lắm; nên tôi cũng bắt đầu tẩy rửa từ đằng trước.
Nếu mà thử cái cảm giác sử dụng giường vào ban ngày thì thật không thích hợp.
Nên cần có thêm phòng cho món tráng miệng buổi tối.