Chương 80: Đậu hũ
“Tố Lan! Chuẩn bị xe ngựa, ta muốn đi Trầm Tiêu phủ!” Tiêu Như Tranh thở hắt ra một hơi.
Nàng cuối cùng đã hiểu rõ, vì sao nguồn hàng nhìn trúng gần đây luôn bị đoạt đi một cách không thể hiểu được. Gần đây hai vị tú nương hàng đầu trong cửa hàng của nàng cũng trước sau xin nghỉ việc. Hoá ra, hiện giờ buôn bán của Trầm Tiêu phủ đều thuộc về Thẩm Khước.
Vừa nghĩ đến Thích Giác đem toàn bộ sản nghiệp của Tiêu gia giao cho Thẩm Khước, nàng liền nhịn không được tức giận đến đầu ngón tay cũng phát run!
Khi Tiêu Như Tranh đến Trầm Tiêu phủ, Thẩm Khước cũng không có ở đó, sáng sớm nàng đã đi đến cửa hàng. Trong lòng Tiêu Như Tranh liền ám đạo một tiếng: Trời cũng giúp nàng.
Tiêu Như Tranh ngẩn ra, nàng bị tâm thái thở phào một hơi của mình làm cho kinh ngạc. Từ khi nào nàng bắt đầu nhìn nhận Thẩm Khước quan trọng đến như vậy? Vốn dĩ khi nàng từ Túc Bắc đến đây, căn bản không đặt tiểu cô nương này vào trong mắt. Thẩm Khước trong ấn tượng chẳng qua chỉ là một tiểu nữ hài xấu xí luôn trốn phía sau Thích Giác mà thôi, nhưng không nghĩ tới sau khi gặp lại, toàn bộ vết sẹo trên người tiểu cô nương đều không còn nữa, cả người giống như lột xác trở nên thập phần xinh đẹp, tính cách cũng thay đổi rất nhiều. Không còn là nữ hài ngoan ngoãn cái gì cũng đặt ở trong lòng, ngược lại lại trở nên nhanh mồm nhanh miệng và tùy hứng.
Tiêu Như Tranh ở trong phòng khách chậm rãi uống trà chờ Thích Giác, khi Ngư Đồng dẫn nàng vào có nói Thích Giác đang ở thư phòng bận chút chuyện, lát nữa sẽ đến đây, bảo nàng chờ trong chốc lát. Nhưng nàng đợi rất lâu cũng không thấy thân ảnh của Thích Giác, nàng lại lo lắng Thẩm Khước sẽ trở về, nghĩ nghĩ, nàng liền tự mình đi đến thư phòng.
Bố trí của Trầm Tiêu phủ ở Ngạc Nam và Trầm Tiêu phủ ở Túc Bắc giống nhau như đúc, Tiêu Như Tranh khi còn ở Túc Bắc cũng thường xuyên đến phủ, cho nên đối với bố trí trong phủ có thể nói là thập phần quen thuộc.
Nàng xuyên qua rừng trúc đến gần trúc phòng, chỉ thấy cửa trúc phòng mở một nửa, một mình Thích Giác đứng trước trường án, hơi khom lưng không biết đang viết cái gì.
“Biểu ca?” Tiêu Như Tranh đẩy cửa gỗ khép hờ ra, bỗng nhiên bị một màn trước mắt làm cho kinh ngạc.
Thích Giác đứng ở trường án trước cửa sổ viết gì đó, một tiểu cô nương tựa như làm nũng túm lấy tay áo của chàng lắc lắc từng chút một. Vừa nãy khi nàng đứng ở cửa gỗ khép hờ, vóc người của tiểu cô nương kia lại thập phần nhỏ xinh, Tiêu Như Tranh vậy mà không phát hiện ra nàng.
Tiêu Như Tranh không thể không kinh ngạc, nhiều năm như vậy, nữ nhân có thể chạm vào vạt áo của Thích Giác cho tới giờ chỉ có một mình Thẩm Khước. Thậm chí, bên người Thích Giác ngay cả một nha hoàn hầu hạ cũng không có, nếu như không có sự tồn tại của Thẩm Khước, thật sự sẽ tưởng rằng Thích Giác không gần nữ sắc.
Tiểu cô nương kia hoá ra là Ngân Nghi.
Tiêu Như Tranh chỉ kịp nhìn thoáng qua, Ngân Nghi đã xoay người lại. Ngay cả bộ dáng của nàng Tiêu Như Tranh cũng không nhìn rõ, nhưng cũng mơ hồ nhìn ra là một tiểu cô nương có tư sắc, dung mạo cũng không kém Thẩm Khước.
“Là Như Tranh lỗ mãng.” Tiêu Như Tranh xoay người đi ra ngoài, nàng đứng ngoài cửa mơ hồ nhớ lại dáng vẻ của tiểu cô nương kia, đôi mắt sáng như vì sao, làn da trắng nõn, chiếc cằm nhỏ nhắn.
Một lát sau, Thích Giác mới mời Tiêu Như Tranh đi vào.
Ngân Nghi đương nhiên đã không còn ở trong phòng nữa.
Sắc mặt Thích Giác như thường, chàng rót hai chén trà nhỏ, một chén đặt ở trước mặt mình, một chén khác đẩy cho Tiêu Như Tranh.
“Biểu muội đã lâu rồi không đến, hôm nay đến đây có việc gì sao?” Thích Giác nhấp một ngụm trà Ô Long, chậm rãi nói.
Nhìn dáng vẻ bình tĩnh của Thích Giác, tựa như cũng không để ý đến việc Tiêu Như Tranh bắt gặp động tác thân mật của chàng và tiểu cô nương kia. Tiêu Như Tranh nghĩ nghĩ, cũng đúng, bản thân quả thực cũng không có tư cách để để ý. Nàng thở nhẹ một hơi, hòa hoãn đôi chút tâm tình có chút khác thường của mình.
Nhớ tới mục đích đến đây hôm nay, Tiêu Như Tranh nghiêm mặt, nói: “Nghe nói biểu ca đem sản nghiệp của Tiêu gia tặng cho A Khước làm lễ vật sinh thần mười lăm tuổi của nàng, việc này có thật hay không?”
Thích Giác hơi gật đầu, ngầm thừa nhận.
Tiêu Như Tranh vội nói: “Biểu ca, sao huynh lại có thể đem sản nghiệp trăm năm của Tiêu gia trở thành lễ vật tùy tiện tặng cho người khác? Liệt tổ liệt tông trên trời có linh thiêng cũng sẽ tức giận!”
Thích Giác cong môi, cười nói: “Hiện giờ tức giận vẫn còn hơi sớm đi. Bây giờ không phải vẫn tốt sao?”
“Đúng, từ đời của tổ phụ, Tiêu gia đã được phân chia. Phòng của bọn muội quả thực không có tư cách quản một số chuyện của các huynh, nhưng mà……” Tiêu Như Tranh dừng một chút, “Nhưng mà tính tình của A Khước có bao nhiêu tùy hứng, biểu ca là người rõ ràng hơn so với muội! Nàng không thể không màng đến thành quả nhiều năm như vậy của Tiêu gia, tùy ý làm bậy, vì chèn ép ta mà không từ bất cứ thủ đoạn nào!”
Thích Giác nhíu mày, nói: “Lời muội nói có hơi quá. A Khước tựa hồ cũng không làm ra chuyện tội ác tày trời gì.”
“Biểu ca, thật ra huynh đều biết nàng nơi nơi đều nhằm vào muội có đúng không?” Tiêu Như Tranh nhìn Thích Giác, hỏi.
Thích Giác trầm mặc.
Tiêu Như Tranh sao còn không rõ chứ? Nàng thở dài một tiếng, chậm rãi nói: “Biểu ca, huynh biết đó, chỉ cần một câu của huynh, tất cả cửa hàng, gia nghiệp của muội đều có thể hai tay dâng lên cho huynh. Nhưng đây vốn không đại biểu muội cam tâm vì huynh mà tuỳ tiện để nàng khi dễ!”
Thích Giác gật đầu, nói: “Ta đương nhiên biết tính tình háo thắng của muội.”
“Mấy ngày nay muội vẫn luôn án binh bất động, chẳng qua là vì muội băn khoăn về huynh, nghĩ rằng chúng ta đều là người một nhà, không muốn ra tay với Trầm Tiêu phủ. Chẳng lẽ nhất định phải như vậy sao? Nhất định phải cướp đoạt lẫn nhau, giết hại nhau, để người ngoài ngư ông đắc lợi sao?” Tiêu Như Tranh nói.
Thích Giác trầm ngâm trong chốc lát, nói: “Trầm Tiêu phủ ta quả thực đã đưa cho A Khước, nàng muốn làm cái gì đều là chuyện của nàng, ta cũng không cách nào hỏi đến. Hơn nữa tình hình cụ thể ta quả thực không biết. Nếu như giữa hai người có hiểu lầm gì, ta cũng hy vọng có thể trừ bỏ. Đương nhiên, ta hy vọng là giữa hai người sẽ tự giải quyết. Ta vốn không muốn nhúng tay vào.”
Tiêu Như Tranh chậm rãi đứng dậy, sao nàng còn có thể không hiểu ý tứ trong lời nói của Thích Giác chứ? Rõ ràng chính là chàng căn bản sẽ không quản chuyện này. Những ngày tháng làm khó nàng nhưng nàng luôn nhẫn nhịn, chỉ vì nghĩ đến đối phương đều là gia nghiệp của Thích Giác, không muốn đáp trả. Nhưng không nghĩ tới hôm nay Thích Giác vậy mà nói ra những lời như vậy.
“Vậy thì, Như Tranh đã hiểu ý tứ của biểu ca. Chuyện trong cửa hàng còn nhiều, Như Tranh không quấy rầy biểu ca nữa.” Tiêu Như Tranh chậm rãi nói.
Thích Giác gật đầu, nói: “Đi thong thả.”
Tiêu Như Tranh đi đến cửa, lại không nhịn được xoay người, nhìn sâu vào Thích Giác, nói: “Biểu ca, nếu như toàn bộ Trầm Tiêu phủ đã thuộc về Thẩm Khước. Vậy, có phải đại biểu muội không cần nhường nhịn nữa hay không?”
Thích Giác cười khẽ, chàng lắc lắc chén trà không, nói: “Tùy ý muội.”
Tiêu Như Tranh hít sâu một hơi, bước nhanh ra ngoài.
Trên đường trở về, Tiêu Như Tranh vẫn luôn trầm mặt. Tố Lan nhìn sắc mặt của nàng liền biết cô nương nhà mình thật sự tức giận, nàng đành phải ngoan ngoãn đi theo, cũng không dám nhiều lời.
“Cô nương, người xem đây là cái gì?” Sau khi trở về, Tố Lan vội vàng ôm Dận Nhiên cầm đến cho Tiêu Như Tranh xem.
Tiêu Như Tranh tùy ý nhìn thoáng qua, có chút kinh ngạc nói: “Đây là Dận Nhiên cầm do đích thân Chử Hiên Dân đại sư làm ra sao? Sao lại ở đây?”
“Đúng vậy! Là Hàn công tử đưa đến!” Tố Lan vội vàng cười nói.
“Hàn công tử……” Tiêu Như Tranh nhíu mày lặp lại.
“Đúng vậy, chính là Hàn công tử Hàn Minh Hiên, con của hữu tướng kia!” Tố Lan nhìn sắc mặt Tiêu Như Tranh, “Cô nương, chẳng lẽ người không nhớ ra chàng sao?”
Tiêu Như Tranh thở dài, nói: “Đương nhiên nhớ rõ.”
Tố Lan có chút do dự đến gần, nàng nhìn Tiêu Như Tranh đang nhíu chặt mày, nói: “Cô nương, Hàn công tử đối với người nhất vãng tình thâm, chàng lại là trưởng tử của hữu tướng, dáng vẻ đường đường, vì sao người lại không chịu chứ?”
“Tố Lan, ngươi không hiểu.” Ánh mắt của Tiêu Như Tranh rơi xuống trên Dận Nhiên cầm, trong lòng nhịn không được khổ sở một trận.
“Sao nô tỳ lại không hiểu chứ!” Tố Lan vội vàng nói, “Cô nương, nô tỳ từ nhỏ đã đi theo hầu hạ bên cạnh người. Mấy năm nay cảm tình của người đối với biểu thiếu gia, người khác không hiểu, Tố Lan còn không hiểu sao? Nhưng mà cô nương……”
Tố Lan nói xong đã đỏ mắt, nàng ngồi xổm xuống tựa vào bên chân Tiêu Như Tranh, “Nhưng mà năm nay người đã hai mươi tuổi rồi!”
Tiêu Như Tranh cắn môi, cố gắng chịu đựng không rơi nước mắt.
Tố Lan quỳ xuống, khóc nói: “Cô nương, nô tỳ xin người, không cần cứ chờ đợi như vậy, người không chờ được đâu!"
“Tố Lan, ngươi đứng lên đi.”
Tiêu Như Tranh lắc đầu, bất lực nói: “Ngươi vẫn không hiểu …… ngươi cảm thấy Hàn công tử chỗ nào cũng tốt, nhưng ở trong mắt ta, ngay cả một sợi tóc của chàng cũng không bằng biểu ca.”
“Năm ta bảy tuổi khi lần đầu tiên nhìn thấy biểu ca, chàng đứng ở cửa, ánh nắng ấm áp của buổi sáng chiếu xuống người chàng, sau lưng chàng là tuyết đang không ngừng rơi xuống. Biểu tình trên mặt chàng so với tuyết lớn bên ngoài còn thanh lãnh hơn. Mẫu thân lôi tay của ta, nói với ta người này là biểu ca của ta. Ta ngoan ngoãn nói"Chào biểu ca”! Chàng nghiêng tai, hơi mỉm cười nói: “Biểu muội buổi sáng tốt lành”. Một khắc đó, giống như băng tuyết đều bị tan chảy.”
Cuối cùng nước mắt vẫn chảy dọc xuống từ hai bên má của Tiêu Như Tranh. Nàng vươn tay, lau lau nước mắt, tiếp tục nói: “Từ lúc ấy, trong lòng ta biểu ca chính là người không giống với bất cứ ai, ta càng ngày càng thích chàng, càng ngày càng ỷ lại chàng. Khi ấy mắt của chàng không nhìn thấy, nhưng chàng luôn có thể làm mọi việc đến hoàn hảo, người không biết đều sẽ không phát hiện chàng là một người mù.”
“Sau đó ……” Tiêu Như Tranh cười khổ, “Ta giống như một cái đuôi nhỏ theo sau chàng ba năm, sau đó có một ngày chàng ôm trở về một tiểu cô nương cực kỳ bẩn. Từ đó về sau, chàng cả ngày chăm sóc tiểu cô nương kia, ta tức giận cố ý không đi tìm chàng, đợi chàng đến tìm ta, nhưng chàng vậy mà thật sự không đi tìm ta, một lần cũng không. Khi đó ta mới hiểu được, hoá ra loại chuyện yêu thích này chỉ là sự tình nguyện từ một phía của ta mà thôi.”
“Cô nương, người đừng nói nữa……” Tố Lan cầm khăn tay thật cẩn thận lau nước mắt cho Tiêu Như Tranh.
Tiêu Như Tranh nắm lấy tay của Tố Lan, khóc nói: “Ta đã thích chàng suốt mười ba năm! Mười ba năm! Hiện giờ muốn ta từ bỏ chàng để gả cho người khác? Không! Chuyện này không có khả năng! Cho dù chàng vĩnh viễn không nhìn ta một lần ta cũng sẽ không miễn cưỡng bản thân gả cho một người ta không thích! Tố Lan! Ngươi không hiểu! Sau khi ngươi toàn tâm toàn ý thích một người, tất cả những người khác đều trở thành hạt cát trong mắt ngươi, không bằng một phân một hào so với chàng! Ta tình nguyện cô độc suốt quãng đời còn lại mang theo hy vọng chàng sẽ hồi tâm chuyển ý sống qua ngày, cũng không muốn củi gạo mắm muối tương dấm một đời với một người ta không thích!”
“Được! Được! Được! Nô tỳ đã biết! Nô tỳ không bao giờ nhắc đến nữa!” Tố Lan ôm Tiêu Như Tranh đang thống khổ không ngừng, cùng chia sẻ với nàng.
Tố Lan không rõ cô nương nhà mình luận tư sắc luận tài học luận năng lực, nơi nào không phải là thiên hạ nhất đẳng, biểu thiếu gia kia vì sao lại đui mù như vậy!
Thẩm Khước nghĩ chỉ xem những sổ sách kia là không đủ, vẫn nên đích thân đi một chuyến đến mỗi cửa hàng mới tốt. Mới sáng sớm, nàng sai Lục Nghị và Vương Xích theo nàng từ cửa hàng này chạy đến cửa hàng kia. Người của mỗi cửa hàng đều biết chủ tử ở trên đã được thay đổi, hôm nay đều tập trung tinh thần để đón tiếp. Đem danh sách trướng mục, ghi chép nhân công và các loại hàng hoá Thẩm Khước có thể sẽ cần đến đều chuẩn bị đầy đủ.
Qua một hồi lăn lộn, đến khi Thẩm Khước trở về Trầm Tiêu phủ thì trời đã tối.
Trên đường, Lục Nghị và Vương Xích chốc chốc lại liếc mắt nhìn nhau không mấy thân mật, chuyện này khiến Thẩm Khước cảm thấy có chút vui vẻ. Nàng giả vờ không phát hiện dời đi tầm mắt, trong lòng lại xuất hiện thân ảnh của Thích Giác. Khoé miệng của Thẩm Khước liền nhịn không được cong lên, mang theo ý cười mềm mại.
“Cô nương, người trở về rồi. Thẩm phu nhân đã đến đây rất lâu, ở trong phủ đợi người đã gần hai canh giờ.” Thẩm Khước vừa mới trở về Trầm Tiêu phủ, Niếp Tuyết liền nói.
“Thẩm phu nhân?” Thẩm Khước sửng sốt một chút, Hà thị đến tìm nàng làm gì?
Từ sau khi Thẩm Khước xuất giá, lần gặp mặt duy nhất của nàng và Hà thị là trên đại thọ sáu mươi của tổ mẫu. Lần đó trải qua cũng không vui vẻ gì. Mấy năm nay, hai mẹ con thập phần ăn ý mà tránh đi, Thẩm Khước không muốn gặp Hà thị, Hà thị cũng không muốn gặp Thẩm Khước. Hôm nay, sao bà lại đích thân đến đây?
Thẩm Khước suy nghĩ một chút, hỏi: “Tiên sinh đang ở đâu? Đã dùng bữa tối chưa?”
Niếp Tuyết trả lời: “Vẫn chưa, phòng bếp đã sớm làm xong bữa tối. Nhưng tiên sinh nói phải đợi người trở về cùng nhau dùng, vì vậy vẫn chưa ăn.”
“Ồ,” Thẩm Khước gật gật đầu, “Đói chết rồi, trước dùng bữa đã. Ăn no rồi ta sẽ đi gặp bà ấy.”
Thích Giác ngồi ở trên ghế mây, cả người ngửa về đằng sau, trong tay cầm một quyển sách chăm chú đọc, dáng vẻ thập phần thoải mái.
“Tiên sinh, trời đã tối rồi, nên thắp đèn nhiều một chút.” Thẩm Khước cầm lấy quyển sách từ trong tay Thích Giác, nhìn thoáng qua, phát hiện là một quyển y thư.
Thẩm Khước đặt sách sang một bên, nói: “Tiên sinh, sao gần đây chàng luôn xem y thư vậy.”
“Nhàn rỗi không có việc gì giết thời gian mà thôi.” Thích Giác nắm lấy tay Thẩm Khước, kéo nàng đến trong ngực mình.
Thẩm Khước ngọt ngào cười rộ lên, nói: “Cả ngày không gặp ta, tiên sinh là nhớ ta có đúng không?”
“Đúng đúng đúng.” Thích Giác nhích đến gần, trằn trọc hôn Thẩm Khước.
Nghĩ đến hạ nhân sẽ bưng bữa tối lên ngay lập tức, Thẩm Khước liền muốn đẩy Thích Giác ra, nhưng xúc cảm mềm mại trên môi và hơi thở quen thuộc khiến nàng không nhấc nổi tay. Nàng vòng tay lên eo của Thích Giác, chậm rãi nhắm mắt lại.
Một ngày không gặp, quả thực nàng rất nhớ tiên sinh của nàng.
Lúc nghe thấy tiếng bước chân, Thẩm Khước mới đẩy Thích Giác ra. Thích Giác cũng ăn ý mà buông nàng ra, để nàng đứng dậy từ trong lòng mình.
Món ăn tinh xảo được bưng lên, Lục Nghị và Niếp Tuyết liền lui xuống. Hiện giờ dưới tình huống không có khách, chỉ cần là lúc Thích Giác và Thẩm Khước dùng bữa, sẽ không cho hạ nhân ở một bên hầu hạ.
Thẩm Khước thật sự đói đến lả người.
Nàng dùng muỗng nhỏ bằng sứ tinh xảo múc đầy một muỗng đậu hũ Phù Dung đưa vào trong miệng, đậu hủ trơn mềm ở trong miệng tan ra, hương vị nồng đậm tản ra từng chút một. Thẩm Khước thỏa mãn đến cong cong mặt mày.
Thích Giác nhìn bộ dáng này của nàng, có chút buồn cười nói: “Ăn muỗng đậu hũ mà đã thành như vậy, không biết còn tưởng rằng đang ăn gan lân tủy phượng gì.”
“Thật sự rất ngon! Tay nghề của đầu bếp này thật không tồi! Phải thưởng! Không tin chàng nếm thử!” Thẩm Khước nói xong liền múc một muỗng, lúc nàng múc muỗng này vốn dĩ muốn đưa cho Thích Giác. Nhưng không biết có phải do nàng quá đói, hay do đậu hũ Phù Dung này quá mê người hay không, khi nàng vươn tay lại trực tiếp đưa vào trong miệng mình.
Đậu hũ Phù Dung trắng mềm trơn nhẵn vừa mới đưa vào trong miệng, còn chưa kịp nuốt xuống, nàng đã phản ứng lại. Nàng có chút ngượng ngùng cười cười với Thích Giác.
Thích Giác bật cười, chàng duỗi tay kéo Thẩm Khước đến ngồi trên chân mình. Sau đó cúi người, hôn lên môi Thẩm Khước, đem khối đậu hũ Phù Dung trong miệng nàng ăn vào trong miệng.
“Ừm, hương vị không tồi.” Thích Giác cười gật đầu.
“Tiên sinh chàng……” Thẩm Khước đỏ mặt, “Sao chàng có thể càng ngày càng……”
Hai từ “vô lại” và “lưu manh” này xoay chuyển trong họng của Thẩm Khước, cuối cùng nàng vẫn không nói ra được.
Thích Giác gật gật đầu, nói: “Chỉ là ăn một miếng của nàng thôi, trả lại cho nàng là được.”
Thích Giác gắp một miếng cá cắn vào trong miệng, sau đó cúi đầu đút cho Thẩm Khước.
Trong miệng Thẩm Khước chứa miếng cá kia, hương vị của cá tản ra khắp nơi trong miệng nàng, cảm nhận được đầu lưỡi của Thích Giác đang đảo loạn trong miệng, nàng vội vàng nuốt xuống miếng cá đó.
“Tiên sinh, chàng không thể cứ như vậy!” Thẩm Khước bĩu môi đẩy Thích Giác ra.
Thích Giác cười nói: “Một muỗng đậu hũ Phù Dung đổi một miếng cá, rõ ràng là nàng được lời.”
Chàng dùng đầu ngón tay điểm nhẹ vào mi tâm của Thẩm Khước, nói một câu: “Được tiện nghi còn khoe mẽ”.
Thẩm Khước trừng mắt nhìn chàng, sau đó quét mắt nhìn đồ ăn trên bàn.
Nàng cong lưng, dùng miệng ngậm một vây cá đuôi phượng, sau đó quay đầu đưa đến bên miệng Thích Giác, nhìn Thích Giác ăn xong vây cá đuôi phượng đó, nàng mới đắc ý nói: “Vây cá đổi miếng cá, rõ ràng là chàng được tiện nghi!”
Thích Giác không nhịn được cười ra tiếng.
Thẩm Khước sửng sốt, cảm thấy hành vi của mình có chút ngốc nghếch, nàng hừ một tiếng, lẩm bẩm nói: “Còn có để ta yên ổn ăn cơm không! Đói chết ta rồi!”
“Được, không ồn nữa. Ăn đi, ăn nhiều một chút.” Thích Giác đặt Thẩm Khước xuống, để nàng trở lại chỗ ngồi của mình quy quy củ củ ăn cơm.
Thẩm Khước ăn xong, lại đi thay quần áo, chậm chạp hơn nửa canh giờ mới đến phòng khách gặp Hà thị.
Hà thị vừa thấy nàng đến liền muốn bày ra tư thế của mẫu thân, Thẩm Khước trực tiếp quay đầu, dời mắt, không nhìn bà. Nàng đi đến vị trí phía trên, đoan đoan chính chính ngồi xuống.
Hà thị hít sâu một hơi, chuẩn bị nói chuyện.
Thẩm Khước nói: “Niếp Tuyết, pha trà.”
Hà thị hết cách, đành đem lời định nói nghẹn lại trong họng.
“Hương vị của trà Dương Tiễn này vẫn không tồi,” Thẩm Khước mỉm cười làm động tác mời, “Nếm thử xem.”
Hà thị nhấp được một ngụm liền nhanh chóng đặt chén trà xuống, bà một chút cũng không muốn uống trà, hôm nay bà đã ở chỗ này uống trà cả một buổi trưa, cho dù là nước trà của thần tiên trên trời uống bà cũng đã uống đủ rồi!
Hà thị không uống trà, Thẩm Khước lại muốn uống. Nàng chậm rãi nhâm nhi nước trà, thưởng thức hương vị nhàn nhạt của trà Dương Tiễn.
Hà thị nhìn dáng vẻ không nhanh không chậm của Thẩm Khước, trong lòng sốt ruột, bà cũng mặc kệ mọi thứ, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề nói: “Hôm nay ta đến đây là có chuyện muốn nhờ con giúp đỡ.”
Thẩm Khước từ trong chén trà giương mắt nhìn bà, ngữ khí lạnh lạnh nói: “Lời này, A Khước thật không dám nhận.”
Thấy Thẩm Khước căn bản không hỏi là chuyện gì, cũng không nói giúp hay là không giúp, Hà thị đành phải tự mình nói. Bà ưỡn ưỡn ngực, nói: “Là như vậy. Con và ca ca con bình thường quan hệ cũng rất tốt, mẫu thân cảm thấy con cũng hy vọng ca ca con có thể sống yên ổn.”
Thẩm Khước nhíu mày.
Về chuyện của Thẩm Hưu, Thẩm Khước không thể không để ý một chút.
Nhìn thần sắc của Thẩm Khước, trong lòng Hà thị có chút yên tâm, bà tiếp tục nói: “Ca ca con ngày sau sẽ thành hôn với tiểu nữ nhi của Tô gia, đây chính là đại hỉ sự. Chỉ là…… con cũng biết tính tình của ca ca con thập phần nóng nảy, lại không chịu đọc sách. Muốn để nó thi lấy công danh thật sự là có chút khó. Thật ra cũng không phải là nó làm không được. Con biết đó, đứa nhỏ A Hưu này chính là có chút tùy hứng. Chuyện nó không thích người khác cũng không có cách nào ép buộc nó. Ta biết nếu nó chịu đi thi lấy công danh, nhất định có thể đề danh Kim Bảng, nhưng nó không muốn …… Nếu như sắp phải thành gia, sao còn có thể giống như trước đây không có lý tưởng như vậy. Phải bắt đầu nuôi gia đình rồi.”
Thẩm Khước đặt chén trà xuống, nàng rũ mắt, giấu đi chán ghét trong đáy mắt, nói: “Người vẫn nên nói thẳng đi, thời gian cũng không còn sớm nữa.”
Trong lòng Hà thị nghĩ: Ngươi cũng biết thời gian đã không còn sớm nữa, còn đi ăn cơm tắm rửa chậm chạp một canh giờ mới đến gặp người!
Nhưng trên mặt Hà thị lại bày ra ý cười.
Bà cười nói: “Ta là muốn mua cho nó một chức quan. Cho dù là chức quan nhỏ nhất đều được.”
Thẩm Khước “Ồ” một tiếng, không nói thêm gì khác.
“Hiện giờ quan viên trong triều đình đa số đều là được mua, cho dù là mua quan, cũng phải có tiền tài, có phương pháp. Đáng thương phụ thân của con vốn là một con mọt sách, làm quan nhiều năm như vậy cũng không có nhân mạch.” Hà thị ngừng một chút, “Ta nghe nói mấy ngày trước vào sinh nhật mười lăm của con, con rể tốt đã đem toàn bộ Trầm Tiêu phủ thành lễ vật tặng cho con! A Khước hiện giờ con có thể được xem là giàu nhất Đại Thích! Nhất định sẽ không giống Thẩm gia hiện giờ ngay cả tiền để mua quan cũng không có……Quan hệ của con và trưởng công chúa rất tốt, cũng có quan hệ không tồi với con dâu của Yên gia, càng là con dâu của Trấn Quảng Vương! Chỉ cần con chịu giúp đỡ, chuyện của ca ca con nhất định sẽ thỏa đáng!”
Hà thị một mạch nói xong, sau đó cẩn thận nhìn sắc mặt của Thẩm Khước. Nhưng Thẩm Khước vẫn luôn cúi đầu, không nhìn ra là có ý gì.
Trong lòng Hà thị có chút thấp thỏm. Nhưng, bà cảm thấy quan hệ của Thẩm Khước và Thẩm Hưu xưa nay luôn rất tốt, nếu để Thẩm Khước giúp Thẩm gia, nàng có lẽ sẽ không đồng ý, nhưng nếu như để nàng giúp Thẩm Hưu, nàng nhất định sẽ nguyện ý!
Thẩm Khước chậm rãi ngẩng đầu lên, Hà thị cảm thấy biểu tình trên mặt của nữ nhi này tựa như một người xa lạ.
Nụ cười trên mặt Hà thị có chút cứng đờ.
“Chuyện hôm nay người đến đây, ca ca huynh ấy có biết không?” Thẩm Khước nhàn nhạt mở miệng.
Hà thị có chút do dự, vấn đề này nên trả lời thế nào. Thẩm Hưu đương nhiên không biết chuyện bà đến đây, Thẩm Hưu căn bản không muốn làm quan! Nhưng nếu như nói với Thẩm Khước đây là ý tứ của Thẩm Hưu, vậy Thẩm Khước có thể nể mặt Thẩm Hưu mà đáp ứng hay không?
Hà thị nhất thời do dự không quyết.
Hà thị nghĩ nghĩ, quan hệ của Thẩm Khước và Thẩm Hưu rất tốt, nếu bà nói dối Thẩm Hưu biết bà lại đây, không chừng ngày nào đó Thẩm Khước biết chân tướng ngược lại lại biến khéo thành vụng. Bà liền nói: “Aiz, ca ca con đương nhiên là không biết. Con còn không biết tính tình của nó sao? Luôn tùy hứng, bảo thủ. Nhưng ta làm như vậy đều vì tốt cho nó! Con cũng muốn tốt cho ca ca của con có đúng không?”
“Con khuyên người vẫn không nên cứ âm thầm vì ca ca làm việc như vậy. Người luôn lấy “ vì tốt cho hắn” làm cái cớ, thực sự lại không làm được chuyện tốt gì.” Nụ cười bên khoé miệng của Thẩm Khước có chút trào phúng.
Hà thị có chút không vui nhìn Thẩm Khước.
Thẩm Khước nói: “Khi còn nhỏ, người tự cho là vì tốt cho chàng, dùng ta thay thế chàng để hãm hại người khác. Đến khi chàng biết được sự thật đã hận người nhiều năm như vậy. Giáo huấn như vậy còn chưa đủ sao?”
Hà thị ngây người.