Chương 43: Máu nhuộm động phòng
Tiểu Phi hừ nhẹ một tiếng, ướm hỏi :
- Ngươi... Khoái chứ?
Hồ Thiết Hoa cười hì hì :
- Khoái là cái chắc!
Tiểu Phi lại hừ một tiếng nữa :
- Ngươi... ngươi có thấy tân nương tử rồi chứ!
Hồ Thiết Hoa cười lớn hơn một chút :
- Ngươi cho ta là một chàng rể ngốc? Ngay trong đêm tân hôn không nhìn mặt vợ lại bỏ đi à?
Tiểu Phi đưa tay vuốt chóp mũi :
- Ngươi... ngươi không phát cáu?
Hồ Thiết Hoa bật cười ha hả :
- Phát cáu? Tại sao ta phải phát cáu? Cho ngươi biết, chưa co lúc nào ta hân hoan bằng lúc này!
Tiểu Phi trố mắt nhìn y :
- Ngươi tỉnh rượu chưa?
Hồ Thiết Hoa cười ròn :
- Tỉnh rượu? Chưa lúc nào ta tỉnh như lúc này!
Tiểu Phi sững sờ. Chàng không thể mở miệng hỏi gì nữa!
Hồ Thiết Hoa điềm nhiên :
- Đương nhiên ngươi biết rõ, tân nương tử chẳng phải là Tỳ Bà công chúa!
Tiểu Phi mơ màng :
- Ừ!
Hồ Thiết Hoa tiếp :
- Cho nên ngươi nghĩ tân nương chẳng dám xuất đầu lộ diện là vì mặt rỗ chằng, mặt đầy nốt ruồi, mặt nám đen, xấu xí như ma lem, tởm như nữ dạ xoa! Có đúng vậy không?
Tiểu Phi mỉm cười :
- Có thể không xấu, bất quá...
Hồ Thiết Hoa cười vang :
- Đừng tưởng ta khó chịu! Đừng an ủi ta! Không! Ta không hề khó chịu, ta không cần ai an ủi ta! Vợ ta chẳng những không xấu xí, mà trái lại, so với Tỳ Bà công chúa, còn có phần hơn!
Tiểu Phi sững sờ.
Nếu nàng đại Công chúa mỹ lệ như vậy, tại sao lại không dám chường mặt!
Chàng không tin nổi, Hồ Thiết Hoa rồi!
Hồ Thiết Hoa kêu to :
- Ngươi không tin à?
Tiểu Phi lại vuốt chóp mũi :
- Việc đó... có thể... có thể...
Hồ Thiết Hoa vụt đứng lên :
- Được rồi! Ngươi không tin, ta dẫn ngươi đi, đi gặp nàng cho biết!
Tiểu Phi chưa kịp nói gì, Hồ Thiết Hoa nắm tay chàng lôi ra khỏi lều.
Bên ngoài êm tịnh lạ không một bóng người thấp thoáng.
Tiểu Phi cười khổ :
- Còn sớm thế này, ngươi lại kéo ta đến động phòng! Như vậy làm sao ổn tiện chứ!
Hồ Thiết Hoa trừng mắt :
- Sao lại không ổn? Ngươi là huynh đệ của ta, có gì quan hệ đâu?
Tiểu Phi lắc đầu :
- Chẳng quan hệ gì vơi ngươi, song đối với tân nương tử thì...
Hồ Thiết Hoa lại cười :
- Cho ngươi biết, vợ của ta chẳng những đẹp kinh khủng, mà cái tánh của nàng cũng đáng yêu lắm. Nàng ôn nhu hiền dịu, lại không... ngươi không tưởng nổi! Ta không biết nói sao cho đủ...
Tiểu Phi bất giác cũng vui lây, chàng cười khà :
- Xem ra, ngươi có diễm phúc thật!
Cả hai đã đến động phòng.
Động phòng là một chiếc lều, được dựng lên ngay hôm tân hôn.
Bên trong trang hoàng như thiên cung.
Tân nương tử chừng như quá mệt mỏi, nằm y trong chăn, chăn đáp kín, chỉ còn mớ tóc đen dài lộ bên ngoài.
Hồ Thiết Hoa đứng trước cửa gọi :
- Có khách đến! Dậy, dậy! Khách là bằng hữu chí thân, chí thiết của tại hạ! Chẳng khác nào anh em ruột thịt! Dậy! Chẳng việc gì mà phải thẹn!
Vợ chồng người ta kết hôn rồi, ba tháng sau nhin nhau còn bẽn lẽn, y kết hôn chưa tròn một đêm ngày, lại làm như đôi vợ chồng già.
Tiểu Phi cười thầm. Nhưng, chàng cũng mừng cho Hồ Thiết Hoa, nếu tân nương không đồng thanh khí, thì làm gì y dám hành động như vậy?
Nhưng tân nương không bước ra.
Nàng không ra, thì Hồ Thiết Hoa vào. Y cười thốt :
- Đã muốn gặp hắn lại còn...
Bỗng y biến sắc mặt. Rồi y nhìn xuống chân.
Máu! Y dã dẫm chân lên máu! Máu vấy dưới nền, máu vấy nơi chăn.
Hồ Thiết Hoa chụp chiếc chăn quăng đi một nơi, trên giường có một xác chết!
Xác của một nữ nhân!
* * * * *
Hồ Thiết Hoa như một tòa lâu đài cao sụp nền, đổ xuống, y nghe đôi chân nhũn lại như bún dầm nước, toàn thân sụp xuống lại một chỗ.
Tiểu Phi cấp tốc bước tới nâng y đứng lên, biến sắc hỏi :
- Ngươi rời phòng từ lúc nào.
Hồ Thiết hoa lắp bắp đáp :
- Ta vừa ra khỏi lều, chạy đi tìm ngươi...
Tiểu Phi trầm giọng :
- Trong thời gian ngắn đó, lại có người vào đây hạ thủ. Người đó là ai? Ngươi có cừu oán gì với hắn? Tại sao ngay trong đêm tân hôn, tại sát hại tân nương tử của ngươi?
Hồ Thiết Hoa nổi giận :
- Ngươi cho ta là thủ phạm? Ta giết vợ ta à?
- Thế không phải ngươi?
Hồ Thiết Hoa hừ nặng :
- Phải làm sao được?
Rồi y trầm giọng tiếp :
- Còn nàng này là ai? Ta chưa hề gặp mặt nàng!
Tiểu Phi lại giật mình :
- Còn... tân nương tử... ở đâu?
Hồ Thiết Hoa lắc đầu rồi kêu lên :
- Phải rồi! Nàng đi đâu? Rõ ràng là nàng nằm ngủ tại đây mà! Nàng ngủ trong lúc ta đi tìm ngươi mà!
Y lúc soát khắp nơi, góc lều, gầm giường, y đảo ngược bàn ghế, chăn màn, nhưng tân nương tử mất dạng.
Vợ y biến mất, chỉ còn một nữ nhân lạ, chỉ còn lại xác chết trên giường.
Nữ nhân này là ai? Tại sao nàng đến đây? Ai giết nàng? Tân nương tử đi đâu?
Bất quá, Hồ Thiết Hoa chạy ra ngoài, ní mấy câu rồi về đây, lều của y với lều của Tiểu Phi cách nhau không xa. Thế mà trong thơi gian ngắn đó, lại do diễn biến kinh hồn ngay trong động phòng!
Bình sanh, Tiểu Phi chưa từng thấy sự lạ như vậy! Xác chết sưng mặt mày, lúc sống hẳn xấu xí đến khiếp người, hiện tại nằm đó, nưoi ngực có một lỗ hổng, máu vấy chúng quanh, trông đáng sợ.
Hồ Thiết Hoa dậm chân :
- Việc gì chứ? Việc gì lạ thế này? Sao nữ nhân lại trần truồng. Nàng đến đây lúc nào? Tại sao vợ ta không hay biết gì cả?
Tiểu Phi trầm giọng :
- Không phải nàng tự động đến đây đâu!
Hồ Thiết Hoa trố mắt :
- Sao ngươi biết?
Tiểu Phi đáp :
- Chăn vấy máu, giường không vấy máu, điều đó chứng tỏ nữ nhân bị giết rồi mới được mang đến đây!
Hồ Thiết Hoa hỏi :
- Kẻ nào đó, giết người rồi lại mang xác chết đến đây làm gì?
Tiểu Phi không đáp hỏi lại :
- Có đúng là lúc ngươi đi ra tân nương tử còn nằm trên giường không?
Hồ Thiết Hoa gật đầu :
- Đúng chứ! Nàng ngủ say lắm mà! Hiện tại... hiện tại nàng đi đâu?
Tiểu Phi cau mày, không hiểu nổi sự tình. Một bí mật to lớn!
Hồ Thiết Hoa chạy ra ngoài gọi to :
- Các ngươi đâu? Đến đây! Đến gấp. Trong lều có xác chết. Các ngươi lại nhìn xem cho biết ai đã chết!
Người đầu tiên chạy đến, Quy Tư Vương! Rồi đến Tỳ Bà công chúa.
Quy Tư Vương chưa tỉnh hẳn rượu.
Cả hai nhìn xác chết cùng biến sắc.
Hồ Thiết Hoa hỏi :
- Nữ nhân này là ai? Hai vị...
Quy Tư Vương chụp chiếc áo y, nắm chắc gào lên :
- Tại sao ngươi giết nó?
Hồ Thiết Hoa nổi giận :
- Tại hạ giết nàng? Vương gia gặp quỷ giữa ban ngày à? Tại hạ có biết nàng là ai đâu? Tại sao lại giết nàng?
Quy Tư Vương hét ầm ĩ :
- Dù có xấu xí như thế nào đi nữa, nó cũng là vợ ngươi, tại sao ngươi nỡ xuống tay sát vợ?... Ngươi không phải là con người, ngươi là con vật, loài súc sanh!
Hồ Thiết Hoa kinh hãi :
- Vương gia nói gì! Nữ nhân này... là vợ của tại hạ?
Quy Tư Vương khóc to :
- Nó xấu xí thật đấy, song nó vẫn là lá ngọc cành vàng, nó không xứng đáng làm vợ một gã côn đồ như ngươi sao? Nếu ngươi không muốn lấy nó, thì không nên...
Hồ Thiết Hoa giận quá, vung ta hất Quy Tư Vương ngã nhào xuống nền rồi hét lên :
- Lão này điên! Lão điên mất rồi!
Quy Tư Vương mắng trả :
- Ngươi điên! Ngươi điên! Súc sanh điên!
Tiểu Phi hết sức kinh ngạc, bước tới vừa nâng Quy Tư Vương lên vừa trầm giọng hỏi :
- Vị cô nương trên giường đó là ai? Vương gia nhận ra nàng à?
Quy Tư Vương sừng sộ :
- Con gái ta, ta lại không nhận ra à?
Tiểu Phi giật mình :
- Tân nương trong đêm vừa rồi, chính là cô nương này?
Quy Tư Vương hừ một tiếng :
- Tự nhiên là nó!
Hồ Thiết Hoa tét to :
- Không phải nàng! Không! Tuyệt đối không phải nàng! Tại hạ trông thấy rõ ràng vợ tại hạ xinh đẹp phi thường, làm gì xấu xí như con quỷ lọ lem? Không! Nhất định không phải nữ dạ xoa này đâu?
Quy Tư Vương nổi giận cực độ :
- Ta đem gả con gái cho ngươi, dễ thường ta chẳng biết chi hết à?
Tân lang nhất định là không phải. Nhạc gia quả quyết là phải. Cả hai cãi vã với nhau, hăng say quá chừng, tưởng nóc lều có thể tung bay do khí uất của song phương bốc lên.
Tiểu Phi thừ người ra đó, chẳng biết trời đất nào nữa.
Hồ Thiết Hoa dậm chân :
- Nếu vương gia nói rằng nữ dạ xoa này là tân nương tử, thì đêm rồi, tại hạ thấy nàng nào thế? Không lẽ người mạo nhận là tân nương tử?
Quy Tư Vương quát :
- Ngươi giết nó, lại còn bịa chuyện chạy tội nữa sao! Ngươi lừa ai được chứ, đừng hòng!
Hồ Thiết Hoa cũng hét :
- Đừng hồ đồ! Tại hạ xin hỏi?
Tỳ Bà công chúa cao giọng :
- Câm ngay, ta hỏi ngươi, nếu ngươi nói là không phải tân nương tử, vậy tân nương tử ở đâu? Ngươi cứ đem nàng ra đây đối chứng, tức khắc ta tin ngươi!
Hồ Thiết Hoa lúng túng :
- Tại... tại hạ...
Y còn biết tân nương tử đi đâu? Bất quá, y dời dộng phòng mấy giây phút thôi.
Và lúc đó thì nàng còn nằm ngủ trên giường rõ ràng!
Tỳ Bà công chúa cười lạnh :
- Ta cũng cho rằng người mà ngươi thấy trong đêm rồi, chẳng phải thơ thơ của ta, nhưng tại sao thơ thơ ta bị giết ngay trên giường chứ? Ngươi không giết, thì ai vào đây hạ thủ? Ai hạ thủ trước mắt ngươi được?
Hồ Thiết Hoa trầm giọng :
- Biết đâu các vị không đưa tân nương đi nơi khác, rồi đem xác chết vào đây, buộc tội oan tại hạ?
Quy Tư Vương lại hét :
- Câm! Câm! Không lẽ ta giết con gái của ta?
Hồ Thiết Hoa không biết làm sao cho Quy Tư Vương tin được.
Y bước tới nắm tay Tiểu Phi khẩn trương hỏi :
- Ngươi không giúp ta một tiếng nào à? Ngươi cũng không tin ta nữa sao?
Tiểu Phi thở dài :
- Ngươi muốn ta nói gì?
Hồ Thiết Hoa nhảy dựng lên :
- Được! Được lắm! Không ai tin ta hết. Đến ngươi cũng chẳng tin ta. Ngươi lại còn giúp kẻ khác tạo oan uổng cho ta. Giả như ta có biết nàng đi nữa, thì sao chứ! Ai bảo các ngươi lừa ta? Ta có cưới một nữ dạ xoa đâu?
Tỳ Bà công chúa hét :
- Ngươi giết người tất phải thường mạng!
Hai bên tay nàng xoè ra, mười ngón tay chụp tới, nhắm ngay yết hầu Hồ Thiết Hoa. Thủ pháp của nàng nhanh lợi hại, song đối vưói người nào khác chứ đối với Hồ Thiết Hoa chẳng khác nào một trò đùa.
Y sôi giận quát :
- Dừng ngay! Ta không muốn đánh ngươi mang thương tích, song ít nhất cũng phải biết khôn đừng trêu vào ta!
Y vẩy tay, Tỳ Bà công chúa bị bắn nhào trở lại.
Quy Tư Vương gầm lên :
- Ngươi định trốn?
Hồ Thiết Hoa bật cười cuồng dại :
- Ta trốn rồi sao? Ai dám ngăn chặn ta?
Quy Tư Vương hét vang :
- Ngươi không trốn được!
Bảy tám ngọn kim mâu từ bên ngoài đâm vào.
Hồ Thiết Hoa không cần nhìn, với tay về phía sau, hai ngọn mâu đã nằm gọn trong tay y.
Y giật nhẹ. Hai võ sĩ nhào tới, ngã dài trên nền lều. Võ sĩ cũng hét lên, bảy tám ngọn kim mâu khác lại đâm vào. Hồ Thiết Hoa vung tay nhanh như điện.
Tiếng bịch, tiếng hự, tiếng ối vang lên, lẫn lộn. Tất cả số võ sĩ đó đều nhào lăn như hai gã trước.
Rốp! Rốp. Bảy tám ngọn mâu gẫy vụn như cành khô.
Quy Tư Vương bình sanh chưa hề thấy ai có thần lực và oai khí như thế.
Lão biến sắc mặt xanh rờn, lặng ngơì như tượng gỗ.
Hồ Thiết Hoa bước những bước dài, nang nhiên ra khỏi lều.
Y vừa đi, vừa cao giọng thốt :
- Kẻ nào tự hào có chiếc đầu cứng, cứ ra mà ngăn chặn ta!
Bao nhiêu võ sĩ bên ngoài lều, đã đứng xa, thấy y ra càng bước tránh xa hơn.
Bỗng một bóng người lao vút tới, chặn trước mặt Hồ Thiết Hoa.
Hồ Thiết Hoa biến sắc, nhưng chỉ một thoáng thôi, y bật cười cuồng dại :
- Tốt! Tốt lắm! Ngươi đến à? Chúng ta hôm nay lại được dịp phân hơn kém.
Người đó là Tiểu Phi Tiểu Phi thở dài :
- Ta làm sao giao thủ với ngươi được?
Hồ Thiết Hoa mừng rỡ :
- Nếu thế chúng ta cùng đi!
Tiểu Phi lắc dầu :
- Chưa đi được?
Hồ Thiết Hoa troó mắt :
- Tại sao?
Tiểu Phi lại thở dài :
- Nếu bây giờ đi, thì niềm oan không giải tỏa nổi!
Hồ Thiết Hoa nổi giận :
- Nổi hay không nổi rồi sao? Ta vấn tâm không thấy thẹn là được rồi! Ai nghĩ gì mặc họ! Ta bất chấp!
Tiểu Phi mỉm cười :
- Việc gì khác thì được việc này thì không!
Hồ Thiết Hoa cười lạnh :
- Ta biết! Ngươi làm sao đành lòng bỏ đi! Ngươi không muốn đi! Cứ ở lại, ta đi!
Y bước tới. Tiểu Phi ngăn chặn.
Hồ Thiết Hoa sôi giận :
- Ngươi thật sự không cho ta đi?
Tiểu Phi trầm giọng :
- Đi đâu?
Hồ Thiết Hoa hừ một tiếng :
- Đâu mà chẳng được!
Tiểu Phi thỏ dài :
- Đại mạc khác, Trung Nguyên khác, ngươi đừng quên điều đó. Một ngươi, không làm sao rời sa mạc được!
Hồ Thiết Hoa hét :
- Ngươi đã không bằng lòng theo ta, thì chết sống mặc ta, ngươi đừng quan tâm nữa!
Tiểu Phi thở dài :
- Ngươi nên biết, người hãm hại ngươi có cái ý muốn cho ngươi không cố dằn gì cả để bỏ đi, ngươi đi rồi là người đó sẽ khoan khoái.
Chàng gật đầu trầm giọng tiếp :
- Phải! Bà ta sẽ khoan khoái!
Hồ Thiết Hoa hét :
- Thế ngươi muốn ta phải làm sao?
Tiểu Phi trầm giọng :
- Ta chỉ muốn ngươi lưu lại đây! Ta hứa trong vòng ba ngày, sẽ tìm ra người đó.
Giá như ngươi nhất quyết ra đi, thì ta cũng nhất quyết nhăn chặn!
Hồ Thiết Hoa ngẩng mặt lên không thở dài, rồi nhếch nụ cười khổ.
- Kẻ nào khác nói với ta như vậy, kẻ đó phải chết với ta, hay ngược lại ta chết vì kẻ đó! Nhưng ngươi... ta đành chịu! Ta nhượng bộ lão xú trùn!
Rồi y dậm chân tiếp :
- Được? Ta nghe ngươi! Ta ở lại. Nếu ngươi muốn chiếc đầu của ta, ta sẽ cắt hai tay dâng cho ngươi!
Quy Tư Vương đứng xa xa, nghe ngóng cuộc đối thoại, can đảm lên quát :
- Các ngươi đâu? Bắt hắn!
Võ sĩ cũng can đảm, tiếng xoảng, tiếp rốp vang lên. Kim mâu gẫy vụn, ngươi ngã nhào.
Tiểu Phi chỉ phất nhẹ một vòng tay thôi.
Quy Tư Vương biến sắc :
- Ngươi... ngươi làm gì thế?
Tiểu Phi điềm nhiên :
- Hắn nói, hắn ở lại, là hắn không chạy trốn đi đâu. Trong vòng ba hôm, tại ha sẽ đưa thủ phạm đến đây! Giao cho Vương gia biết, không được một ai chạm đến lông chân của hắn!
Quy Tư Vương hấp tấp hỏi :
- Nếu hắn bỏ đi?
Tiểu Phi lạnh lùng :
- Tại hạ sẽ thường mạng con gái Vương gia!
Quy Tư Vương lại hỏi :
- Nếu trong ba hôm, ngươi không tìm ra thủ phạm?
Hồ Thiết Hoa cao giọng :
- Thì ta sẵn sàng đền mạng con gái ngươi. Đừng lôi thôi!
Kể ra bằng hữu xử sự với nhau như họ, thật hiếm có!
Quy Tư Vương giật mình, trầm ngâm một lúc :
- Được, ta tin các ngươi!
Không tin thì lão làm gì họ chứ?
Tiểu Phi lôi Hồ Thiết Hoa về ngôi lều dành cho họ.
Tỳ Bà công chúa thở dài :
- Hai người đó, nếu muốn bỏ đi, ai ngăn chặn họ nổi? Song họ tình nguyện ở lại, họ lại long trọng phát thệ như vậy, thế là nghĩa làm sao? Người giết thơ thơ ta không lẽ chẳng phải Hồ Thiết Hoa?
Quy Tư Vương nhìn con gái nghe nàng tự lẩm nhẩm như vậy, hừ một tiếng :
- Hắn không hạ thủ, thì còn ai vào đó mà hạ thủ? Làm gì có kẻ cao hứng đến độ mạo hiểm đóng vai tân nương? Lợi gì chứ?
* * * * *
Hồ Thiết Hoa lẩm nhẩm :
- Thực ra, ta đâu có ý muốn bỏ đi ngang như vậy? Cái việc này nếu không truy cứu cho minh bạch, thì chẳng yên tâm vậy? Nếu nữ nhân xấu số đó đúng là con gái của Quy Tư Vương thì nữ nhân ta gặp trong đêm tân hôn là ai? Nàng mạo nhân là tân nương tử, để làm gì, có ích lợi gì?
Tiểu Phi thở dài :
- Ngươi chưa hiểu à?
Hồ Thiết Hoa lắc đầu :
- Ta không tưởng nổi!
Tiểu Phi trầm giọng :
- Trước hết, ngươi nên tin tưởng điều này, là nữ nhân chết đó chính là con gái Quy Tư Vương, là tân nương tử chính thức!
Hồ Thiết Hoa cao giọng :
- Tại sao ta phải tin như vậy :
Tiểu Phi cười khổ :
- Chỉ vì nàng xấu xí quá, Quy Tư Vương mới giấu ngươi, chứ nếu không thì Tỳ Bà công chúa xuất hiện như chim sơn ca sao nàng ẩn mặt mãi!
Hồ Thiết Hoa thở ra. Y không đáp.
Tiểu Phi tiếp :
- Ta còn nhận ra, nàng ấy đã chết ít nhất cũng được mấy khắc thơii gian rồi!
Hồ Thiết Hoa trố mắt :
- Mấy khắc thời gian? Không lẽ nàng chết trước khi ta vào động phòng?
Tiểu Phi gật đầu :
- Đúng vậy! Nàng bị giết trước khi ngươi về phòng!
Hồ Thiết Hoa sửng sốt :
- Thế các xác của nàng...
Tiểu Phi đáp :
- Dưới giường, có dấu máu. Kẻ nào đó giết nàng xong, giấu xác nàng dưới giường. Rồi chính kẻ đó, đóng vai tân nương, lên ngủ trên giường.
Hồ Thiết Hoa kêu lên :
- Ngươi nói sao? Lúc ta và tân nương trên giường, thì bên dưới đã có xác chết rồi?
Tiểu Phi gật đầu :
- Đúng vậy!
Hồ Thiết Hoa giật mình :
- Nàng... tân nương... tân nương giả biết là có xác chết dưới giường, lại dám... dám nằm trên giường với ta... và và...