Chương 04 - Thân quyến của Ma Vương
"Đây là ký túc xá nữ của đội bọn chị."
Ký túc xá nữ 'Hraesvelgr' cách khá xa trung tâm Học Viện Thánh Kiếm.
Bề ngoài của nó trái ngược với những tòa nhà có thiết kế thẳng tắp trong đô thị, mà nó giống với những tòa lâu đài của quý tộc mà Leonis thường thấy.
(...Cái này gọi là, sở thích hoài cổ.)
Có thể nói nó khá giống với kiến trúc của triều đại Rondelk. Tuy nó là một vương quốc hùng mạnh với những kị sĩ ma thuật, nhưng cuối cùng nó vẫn phải chịu khuất phục trước quân đoàn bất tử của Leonis.
"Việc phân chia ký túc xá dựa trên thành tích của tiểu đội."
Lyseria đẩy cánh cửa ra và nói.
"Tiểu đội..."
...Lúc nãy, cái gã tên Myuzel có mời cô ấy vào tiểu đội của mình.
"Nó là một đơn vị chiến thuật, bao gồm tầm năm đến sáu Thánh Kiếm Sĩ."
Lyseria giải thích.
Để đối đầu với , Học Viện Thánh Kiếm đã thành lập các tiểu đội chiến thuật.
Năng lực của Thánh Kiếm có muôn hình vạn dạng. Thế nên, họ đã đề xuất thành lập các tiểu đội để bù đắp vào các khuyết điểm của nhau, giúp phát huy tối đa năng lực của Thánh Kiếm. Không có giới hạn nào về giới tính hay độ tuổi của thành viên, việc học viên lớp trên và lớp dưới lập nhóm với nhau không phải hiếm.
"Học viện này hoàn toàn thiên về chủ nghĩa thực lực. Ngoài nhiệm vụ của tiểu đội, họ còn tổ chức đại hội và các buổi tập huấn cho các Thánh Kiếm Sĩ, kèm theo đó là một đống bài kiểm tra. Những tiểu đội hàng đầu sẽ được ưu tiên lựa chọn ký túc xá. Ký túc xá 'Fafnir' còn có cả điều hòa, máy tập tân tiến, spa và suối nước nóng nữa đấy!"
"...Dạ."
Lyseria nắm chặt tay lại và say mê nói, nhưng Leonis chỉ đáp lại nửa vời.
Cậu ta không biết spa là gì, nhưng chắc chỉ có thể là một loại vũ khí.
Phòng Lyseria ở trên tầng hai.
"Em cứ tự nhiên-"
Lyseria vào trước rồi mời cậu vào.
"Hơi muộn nhưng, em vào ký túc xá nữ có ổn không ạ?"
"Không sao đâu, Leo-kun là trẻ con mà."
Cái gì mà không sao cơ chứ? - Leonis nghĩ vậy rồi bước vào phòng.
Phòng của Lyseria, trông rất gọn gàng.
Có một cái ghế sofa lớn cùng các tấm đệm, một cái giường đơn với ga trải giường sạch sẽ, và một ấm trà bằng gốm đặt trên chiếc bàn ăn bằng gỗ.
Ở cửa sổ, có một chậu cây xương rồng được đặt trên kệ.
Nó khác xa với thành trì Death Hold u ám của Ma Vương Leonis.
"Quả nhiên, về phòng mình là thoải mái nhất."
Lyseria ngồi lên giường và bắt đầu cởi đôi tất gối của mình ra.
(...Này, ta vẫn còn ở đây đấy!?)
Tim Leonis lỡ một nhịp, cậu ta nuốt ực một hơi.
Từ phần chân váy, chiếc đùi khỏe khoắn của cô ấy lộ ra khiến ai nhìn vào cũng phải lóa mắt.
(Có nên ho một tiếng không đây...)
...Nhưng nếu làm vậy, thì đồng nghĩa với việc đang dán mắt vào nhìn.
(C-Có gì mà phải sợ sệt cơ chứ! Ta đây là Ma Vương cơ mà, cứ đường đường chính chính ra xem nào.)
Leonis tự vấn bản thân rồi tránh mặt đi.
"À, Leo-kun vào phòng tắm trước đi."
Lyseria chỉ tay về phía cánh cửa trong khi đang cởi nốt mấy cái khuy áo.
***
Cùng với bồn nước ấm dễ chịu là hơi nước trắng xóa bốc lên nghi ngút.
Độ lớn của cái phòng tắm này có đôi chút bất ngờ.
So với những phòng tắm mà Leonis biết, thì nó phải cỡ suối nước nóng hay nhà tắm công cộng. Nếu là phòng tắm cá nhân, thì chắc nó được dành cho quý tộc hoàng gia.
(Cô ấy có vẻ là một quý tộc...)
Điệu bộ của cô ấy trông rất nhã nhặn quý phái, và còn có cả một cô hầu.
Nước từ vòi hoa sen chảy xuống khiến mái tóc đen của Leonis ướt sũng.
(Có vẻ là một thiết bị ma thuật áp dụng ma thuật hệ nước và lửa.)
Cậu ta tò mò quan sát cái vòi nước được khắc theo hình sư tử.
Nó được thiết kế để khởi động dù chỉ với một chút ma lực ít ỏi.
Tuy có những thiết bị ma thuật cao cấp đến vậy, nhưng chính ma thuật trong truyền thuyết lại bị thất truyền.
Trong thời đại của Leonis, chỉ có một số người có tài năng mới có thể sử dụng ma thuật. Nó là một sức mạnh đặc biệt. Thế nhưng, trong thời đại này, ma thuật đã phát triển tới mức ai ai cũng có thể sử dụng được.
(...Vậy là, ma thuật đòi hỏi tài năng đã trở nên không cần thiết sao?)
Tuy ma thuật đã suy thoái, nhưng với sự xuất hiện của mối nguy hại có tên , con người đã nắm bắt được một nguồn sức mạnh mới để thay thế cho ma thuật.
-Thánh Kiếm. Một sức mạnh dị thường khác với nguyên lý căn bản của ma thuật.
(Nó không giống với sức mạnh vốn dĩ đã có trong thế giới này.)
Dù chưa thể khẳng định chính xác, nhưng Leonis có dự cảm như vậy.
Lyseria nói rằng, các vì sao đã ban cho con người sức mạnh này.
(Sức mạnh từ các vì sao, điều đó là sự thật ư?)
, Thánh Kiếm - nó khác xa với thời đại mà Leonis biết.
Để vực dậy Quân đội Ma Vương, cần nhiều hơn thông tin về thế giới này.
Giờ nếu hành động bất cẩn, thì chẳng khác gì tự đào mộ chôn mình.
Và lại, có chắc là 'cô ta' đã chuyển sinh đến thế giới này không?
(Trước hết, cần chờ thêm thông tin từ Shirley và Braccus.)
Leonis vò sạch đầu mình với cục xà phòng.
(...Mà còn câu chuyện lúc trước nữa.)
Leonis nhớ lại câu chuyện lúc trước nghe được.
Ở dưới biển, có một di tích với quy mô lớn.
Leonis biết chính xác di tích đó là gì.
Vốn dĩ, nơi này từng là pháo đài Death Hold thuộc Tử Đô.
Nơi diễn ra trận chiến cuối cùng giữa Sáu vị anh hùng và Quân đội Ma Vương.
Ở dưới đáy biển, là vô số ma thú và hài cốt, kèm theo đó là thi hài của Đại Hiền Giả Arakiel dung hợp với Cây Thánh.
(Dù có là Đại Hiền Giả Bất Tử, chắc hắn cũng không sống được dưới đấy đâu?)
Tuy nhiên, cậu ta để tâm tới việc xuất hiện tại nơi này.
(Là trùng hợp, hay-)
Leonis vừa vò đầu vừa nghĩ.
"Leo-kun, nước có ấm không?"
"Dạ, nước vừa đủ ấm... Hả!?"
Leonis giật mình kêu lên và quay người lại.
Phía sau làn hơi nước trắng xóa là mái tóc bạch kim đang đung đưa-
Trên làn da trắng như Bạch Tuyết và bộ ngực nở nang.
"...A...!"
Leonis vội vàng với lấy cái chậu.
"Leo-kun, có chuyện gì thế?"
"S-Sao lại!?"
Cái khăn tắm của cậu rơi xuống sàn.
Cậu ta quên không che mắt mình lại và trông thấy thân hình tuyệt đẹp của cô ấy.
Thân hình không một mảnh vải cùng với mái tóc bạch kim xõa trên người.
Tựa như thể tiên nữ giáng trần vậy.
"Gì thế? Con trai mà lại xấu hổ khi nhìn thấy con gái khỏa thân à?"
(Không không, cô mới là người phải cảm thấy xấu hổ đấy...!)
Leonis hét lên trong lòng.
...Đây là chuyện bình thường trong thời đại này sao?
(...Nó khác xa với đạo lý trong thời đại trước!)
Ma Vương nói chuyện đạo lý đúng là có hơi kỳ, nhưng mà đầu óc cậu ta đang rối cả lên.
Lyseria nhìn chằm chằm vào Leonis-
"A!"
Rồi cô ấy lên tiếng.
"G-Gì... ạ?"
"Đâu cần phải dùng xà phòng, có dầu gội mà."
"...Dầu gội?"
Cô ấy mím môi và đặt Leonis xuống ghế.
"Tóc em đẹp như vậy, đừng làm hỏng nó chứ."
Cô ấy bật vòi nước lên và vò đầu Leonis.
"Để em tự vò..."
"Không được. Cứ để đó cho chị."
"...!?"
Dầu gội đầu chảy xuống mắt, Leonis nhắm mắt lại.
"Da em đẹp thật đấy... Khó có thể nghĩ là em sống bên ngoài đô thị."
Lần này, cô ấy lấy miếng bọt biển chà lưng cho cậu.
Ma Vương mạnh nhất mà lại đang bị chơi đùa thế này. Đôi lúc, cậu ta cảm thấy có thứ gì đó mềm mại chạm vào lưng mình và nó khiến tim cậu ta đập thình thịch, nhưng cậu ta cố gắng để không nghĩ về thứ đó.
Còn Lyseria, cô ấy hoàn toàn không để tâm tới việc làn da hai người chạm nhau.
(Chẳng lẽ vì ta là trẻ con-)
Nói gì thì nói, cảm giác khi được những ngón tay mảnh mai của cô ấy chà vào tóc mình rất là dễ chịu.
-Đột nhiên, tay cô ấy dừng lại.
"...Chị kể về bản thân mình một chút được không?"
Cô ấy nói.
"Dạ được."
Leonis gật đầu.
Cô ấy tắt vòi nước đi.
"-Bố mẹ chị, đều đã bị giết hại."
Cô ấy bắt đầu lẩm bẩm.
"Đại Xâm Lăng là một thảm họa lớn do đầu đàn phát động và không ai dự báo được điều đó. Bốn năm trước, Đô Thị Chiến Thuật số 3 nơi chị từng ở đã bị tàn phá trong một đêm."
Bố mẹ cô ấy là những Thánh Kiếm Sĩ dẫn dắt Hội Kị Sĩ chiến đấu bảo vệ mọi người, và đã chết trên chiến trường.
Cô ấy và Regina là hai người duy nhất trong gia đình còn sống sót.
"Cứu viện đã đến sau 10 ngày. Vì bố mẹ chị là những Thánh Kiếm Sĩ, nên chị được kỳ vọng sẽ nhận được sức mạnh từ Thánh Kiếm, và được đưa đến Học Viên Thánh Kiếm này. Tuy nhiên-"
Giọng nói cô ấy đầy vẻ tủi hổ.
"Sức mạnh Thánh Kiếm đã không xuất hiện-?"
"-Ừ."
Lyseria gật đầu.
"Đúng như những lời Myuzel nói. Chị đã không thức tỉnh được sức mạnh của Thánh Kiếm."
Theo như lời cô ấy-
Những đứa trẻ có tiềm năng sở hữu Thánh Kiếm sẽ thức tỉnh một phần sức mạnh vào tầm 10 đến 14 tuổi. Vì bố mẹ Lyseria đều là những Thánh Kiếm Sĩ, tỉ lệ cô ấy thức tỉnh Thánh Kiếm phải lên đến 90%.
Thế nhưng, cho dù cô ấy có nỗ lực tới đâu, sức mạnh của Thánh Kiếm vẫn không đến với cô ấy.
Việc cô ấy tham gia vào nhiệm vụ điều tra di tích, cũng là do cô ấy tự tình nguyện.
Thánh Kiếm là sức mạnh để chiến đấu với . Nếu ném bản thân mình vào chiến trường, biết đâu sức mạnh ấy sẽ được thức tỉnh. Đó là điều cô ấy nghĩ.
"Chị liều lĩnh quá..."
"...Ừm... Chị hiểu."
Cô ấy cúi đầu xuống sau kết luận của Leonis.
"Nếu không thức tỉnh được Thánh Kiếm, chị sẽ mất đi tư cách ở lại đây."
Giọng nói cô ấy đầy vẻ lo lắng và thất vọng.
...Leonis hiểu rất rõ cảm xúc của cô ấy.
Dù mong muốn sức mạnh hơn mọi người xung quanh, nhưng lại không thể nhận được sức mạnh đó.
Để bảo vệ những người thân thiết, cậu ta cũng từng cầu mong điều đó.
"Nhưng, chị tin rằng mình sẽ thức tỉnh được Thánh Kiếm."
Lyseria nắm hai tay lại và đưa lên trước ngực.
"Này, Leo-kun-"
Cô ấy thì thầm nói.
"Nếu được, em có thể gia nhập tiểu đội của chị không?"
"...Em ấy hả?"
Cô ấy gật đầu.
"Tất nhiên là chị không ép em đâu."
Cô ấy lắc đầu.
"Em có thể tùy ý lựa chọn tiểu đội mà mình muốn gia nhập. Thánh Kiếm với sức mạnh trị thương như em sở hữu là rất hiếm gặp, nên tiểu đội nào cũng sẽ chào đón em-"
Lyseria ngần ngại nói.
...Cái này có phải gọi là 'mồi chài' không?
"Vậy là chị tính dùng mỹ nhân kế à? Có vẻ đã em nhìn lầm."
"M-Mỹ... Không, không phải!"
Lyseria vội vã giữ khoảng cách.
"Em đùa thôi. Chẳng lẽ chị hiểu nhầm thật sao?"
"...Nhìn dễ thương vậy mà lại đi trêu chọc người khác."
Lyseria phồng má.
...Hiểu rồi. Tính cách cô ấy rất thật thà.
Vậy nên, cô ấy có nói trước rằng mình không thể sử dụng Thánh Kiếm.
Không thức tỉnh được Thánh Kiếm, cô ấy có thể bị đuổi đi. Trừ những người có động cơ đen tối như gã Myuzel, chắc không ai cảm thấy việc lập nhóm với cô ấy là có lợi.
(...Dù sao, ta cũng có ý định như vậy.)
-Sẽ thuận tiện hơn khi ở cùng với thân quyến của mình.
"...Nếu gia nhập tiểu đội của chị, em có thể thỏa thích ăn bánh kẹo đấy."
"Lần này chị tính dụ dỗ em bằng đồ ăn à?"
"...K-Không phải...!"
Rồi-
"...Ủa...?"
Đột nhiên, cô ấy loạng choạng và ngã gục xuống.
"...Chị...có sao không vậy?"
Leonis ngay lập tức đỡ lấy vai cô ấy.
Có vẻ cô ấy vẫn chưa nhận ra-
Người cô ấy lạnh ngắt như thể một xác chết vậy.
"...A, xin lỗi... Tự dưng, người chị mất hết sức lực..."
(...Có vẻ sắp đến giới hạn rồi.)
Cô ấy bắt đầu thở gấp.
Đôi mắt xanh dương của cô ấy đã mất đi vẻ rạng ngời.
Leonis dựa cô ấy vào tường với tư thế thoải mái nhất.
"Xin lỗi chị, em đã nói dối."
"...Là sao?"
Lyseria ngước lên nhìn Leonis với nét mặt mệt mỏi.
"Thứ em dùng để cứu Seria-san, không phải là sức mạnh của Thánh Kiếm."
Đúng vậy, cô ấy không được chữa trị gì cả. Bởi vì, cô ấy đã-
"...Leo...kun...?"
"Lyseria Cristalia, chị đã chết rồi."
***
"...L-Leo-kun... Em đang nói cái gì vậy?"
Cô ấy hỏi trong khi đang thở gấp.
Nét mắt cô ấy lộ rõ vẻ khó hiểu trước những lời nói của thiếu niên trước mắt mình.
(...Mà, cũng phải thôi.)
Leonis tránh mắt đi khỏi bộ dạng khó coi của cô ấy và nói.
"Seria-san đúng là đã bị con quái vật trong di tích giết chết. Sức mạnh của em chỉ có thể điều khiển được 'cái chết', nên em không thể phục hồi lại 'sự sống' đã mất đi của chị."
Đúng vậy, Ma Vương Bất Tử Leonis không thể sử dụng thánh thuật.
Thế nên, cậu ta đã dùng ma thuật của vùng đất bóng tối để biến cô ấy thành một thân quyến bất tử.
"N-Nhưng, chị vẫn..."
"Vẫn sống, nhìn có vẻ là vậy, nhưng rất đáng tiếc."
Leonis lắc đầu.
"Dấu ấn này là bằng chứng."
"...!"
Trên đùi cô ấy hiện lên một dấu ấn đỏ rực.
"...Cái này...là gì?"
"Em đã đánh cược với ma thuật cấp 10 'Create Elder Undead' và thành công. Tuy em biết nó có thể biến chị thành tro hoặc Ghoul không có ý thức-"
Vậy mà, kết quả của nó còn hơn cả Ma Vương mong đợi.
Dấu ấn đỏ rực này chỉ có trên người sở hữu sức mạnh tối cao trong số các thân quyến bất tử.
"-Nữ Hoàng Ma Cà Rồng, thân quyến bất tử có thứ hạng tối cao."
Điều kiện là phải sở hữu một linh hồn cao quý phù hợp với một kẻ thống trị màn đêm.
Đồng thời phải là một trinh nữ thuần khiết-
"Ma cà rồng... A..."
Lyseria đau đớn kêu lên.
"Chỉ là chị đang thiếu ma lực thôi. Hãy cố gắng chịu đựng một lúc."
Leonis ngả người về phía cô ấy.
Bằng đầu ngón tay, cậu ta truyền nguồn ma lực khổng lồ của Ma Vương vào dấu ấn trên đùi cô ấy.
"...A, ư..."
Lyseria cắn chặt môi để tránh kêu lên những âm thanh đáng xấu hổ.
"A...ha...ư..."
Đôi mắt xanh dương của cô ấy chuyển sang màu đỏ như lửa cháy.
Tiếng kêu vang lên từ trong họng cô ấy.
"...A, ư...ư..."
Trong tình trạng thiếu ma lực, bản năng thúc giúc mạnh mẽ cô ấy hút máu lần đầu.
Kiềm chế nó với ý chí con người bình thường là điều không thể.
Leonis chìa ngón tay ra trước mắt cô ấy.
Trong cơn mê sảng, Lyseria lè lưỡi ra liếm lấy đầu ngón tay của cậu ta, rồi dùng những chiếc răng nanh sắc nhọn của mình cắn thật sâu vào nó.
"...Ư..."
Không đau lắm, nhưng cảm giác nhói này vẫn khiến cậu ta nhăn mặt.
Qua máu của Ma Vương, ma lực trôi dần vào cơ thể của cô ấy, và nó khiến mái tóc bạch kim của cô ấy trở nên rạng ngời.
***
10 phút trôi qua, Lyseria cuối cùng đã bình tĩnh lại.
Nhờ được cung cấp ma lực, tim cô ấy đã đập lại, và nhiệt độ cơ thể của cô ấy đã bắt đầu trở lại bình thường.
"...Em, thực ra là ai?"
Nằm trên giường đắp chăn, cô ấy hỏi.
Sau khi bình tĩnh lại, cô ấy cuối cùng đã cảm nhận được cảm giác khi trở thành một thân quyến bất tử.
"Em là, một Ma Đạo Sĩ cổ đại được phục sinh."
Leonis mặc lên mình bộ đồng phục và gật đầu vừa ý.
Cậu ta che giấu việc mình là Ma Vương và giải thích rằng mình là một Ma Đạo Sĩ cổ đại có thể dùng ma thuật đã bị thất truyền, quả cầu thủy tinh đó là nơi cậu ta ngủ.
Và cậu ta đã dùng ma thuật để biến cô ấy trở thành thân quyến của mình-
Lyseria im lặng nghe cậu ta giải thích.
"...Ma thuật? Chứ không phải sức mạnh của Thánh Kiếm?"
"Trong thời đại của em, người ta gọi nó là ma thuật."
"Vậy à..."
Có vẻ vẫn chưa thuyết phục được cô ấy, tuy nhiên-
Lyseria nhìn vào cơ thể mình một lần nữa.
"...Được rồi. Chị tin vào câu chuyện của em."
Cô ấy thở nhẹ ra.
"Và việc chị đã chết, có vẻ cũng là sự thật."
"Xin lỗi chị, ngoài ma thuật của mình ra, em không còn cách nào khác để cứu chị."
"...Điều đó chị cũng hiểu."
Cô ấy không che giấu vẻ ngạc nhiên của mình và chấp nhận sự thật.
Cô ấy hiểu nhanh hơn cậu ta tưởng.
(Có vẻ cảm xúc của cô ấy vẫn lẫn lộn...)
...Điều đó cũng phải thôi.
Lyseria chui vào trong chăn.
"Chị không còn là con người nữa đúng không?"
"...Có thể nói là vậy."
Leonis khó xử nói.
"Em có nghĩ rằng Thánh Kiếm tồn tại trong cơ thể này không?"
"Em thật sự không biết."
Leonis không hiểu rõ về thứ sức mạnh gọi là Thánh Kiếm.
Nên cậu ta không thể trả lời chính xác được.
"Vậy à-"
Im lặng.
"Nhưng dù sao, em cũng đã cứu chị khi chị mất đi mạng sống của mình đúng không?"
"..."
Một cô gái thật thà tốt bụng.
Vốn dĩ, cô ấy chết vì cứu Leonis.
Nhưng cô ấy không đổ lỗi cho cậu ta vì điều đó.
"-Vậy thì, chị cần phải cảm ơn em."
Cô ấy ôm lấy cái gối và nói.
"?"
"Vẫn tốt hơn nhiều so với việc phải chết ở đó, đúng không?"
"Điều đó, cũng phải..."
Leonis không biết phải nói gì.
"...Được rồi. Chị đã xác định rõ quyết tâm của mình rồi."
Lyseria tóm lấy cái chăn rồi đứng dậy đầy quyết tâm.
"À mà, mục tiêu của em là gì? Vì lý do gì em lại ngủ ở nơi đó?"
"Cái đó..."
Leonis mở miệng nói.
"Em đang đi tìm một người trong thế giới này."
"Tìm người?"
Cô ấy sốt sắng nói như thể cảm nhận được điều gì đó.
"...Một người, mà em trân trọng?"
"Vâng."
Cậu ta gật đầu.
"Vậy à, chị hiểu rồi."
Lyseria mỉm cười.
"Chị sẽ giúp em tìm người đó."
"Em cảm ơn, nhưng mà-"
"Với điều kiện-"
Lyseria giơ ngón trỏ lên.
"Chị muốn có sức mạnh, để chiến đấu với ."
"Chuyện đơn giản."
Leonis không ngần ngại rèn luyện thân quyến của mình.
"Vậy thì, một lần nữa, chị trông cậy vào em, Leo-kun."
Ma Vương Leonis và Ma cà rồng Lyseria bắt tay nhau.