Mị Ảnh Chương 1644: Thụ Nặc

- Lục Niên!

Nghệ Phong nhìn Lục Niên bị vây khốn bên trong, nhẹ giọng thì thầm một tiếng. Đối với võ giả là người hắn quen biết đầu tiên trong bí cảnh, Nghệ Phong rất có hảo cảm. Hơn nữa, người này lấy thân phận thành chủ theo mình làm tùy tùng, quả thật giúp hắn rất nhiều.

Lúc này Lục Niên đang lâm vào hoàn cảnh xấu. Mặc dù hắn đã lĩnh ngộ một tia pháp tắc chi lực, nhưng cũng chỉ là một tia. Mà hiện lại lại bị ba Quân cấp đỉnh phong vây khốn, mặc dù miễn cưỡng có thể ngăn cản, nhưng chuyện bại trận chỉ là vấn đề thời gian.

- Cút!

Lục Niên chém một kiếm ép một võ giả phải lui lại, hắn rống giận bộc phát lực lượng rất kinh khủng.

Một kiếm này đang ép về phía Quân cấp đỉnh phong, hai người khác cũng đồng thời công kích hắn. Mặc dù có thể tránh thoát được một võ giả, nhưng công kích của người kia hiển nhiên không đỡ hết được. Lợi kiếm của đối phương đâm vào cánh tay của hắn, vẽ nên một vết máu thật sâu, máu tươi bắn ra nhuộm đỏ mặt đất.

Sắc mặt ba người vây công Lục Niên thấy vậy trở nên vui mừng, họ tiến tới phía trước một bước, tiếp tục tấn công Lục Niên theo ba phương hướng. Lục Niên không kịp xử lí vết thương, vội vàng vận chuyển đấu khí ngăn cản công kích của hai võ giả.

Nhưng hắn đã bị thương, sức chiến đấu giảm nhiều, sau khi ngăn cản công kích của hai võ giả, hắn cũng bị ép về phía sau. Ánh mắt của võ giả thứ ba lộ ra hung quang, đại đao vung lên, từ trên trời mạnh mẽ chém xuống, lực lượng cực mạnh, như muốn chém Lục Niên thành hai mảnh.

Rất hiển nhiên, vừa đối phó hai người, Lục Niên căn bản không thể kịp đối phó với một đao này, trong không khỏi dâng lên cảm giác tuyệt vọng.

Trong lúc Lục Niên đang chờ đại đao chém hắn thành hai khúc thì phát hiện đại đao vẫn chưa hạ xuống, Lục Niên nghi ngờ nhìn thoáng qua thì thấy thanh đao bị một cỗ lực lượng đỡ lấy, võ giả Quân cấp đỉnh phong kia cố hết sức cũng không thể chém xuống.

Lục Niên như tìm được đường sống trong chỗ chết, thân ảnh Nghệ Phong rơi xuống bên cạnh Lục Niên. Cánh tay hắn vung mạnh lên, võ giả Quân cấp đỉnh phong bị đánh rơi xuống mặt đất.

Hai võ giả khác công kích Lục Niên thấy một màn như vậy trong lòng giật mình, cước bộ của họ dừng lại, sắc mặt nhìn Nghệ Phong với vẻ khó coi. Người tùy ý phất tay đã có thể đánh ngã Quân cấp đỉnh phong, chứng tỏ hắn là cường giả Thánh cấp. Chỉ có điều bọn họ không hiểu tại sao Thánh cấp lại xuất thủ với chính mình.

- Cút!

Nghệ Phong nhìn ba người cười lạnh nói.

Ba người liếc mắt nhìn nhau, nhưng ngay sau đó hơi gật đầu, thân ảnh chớp động đâm một kiếm về phía Nghệ Phong.

- Không biết tự lượng sức mình!

Nghệ Phong cười lạnh một tiếng, đối phương xuất thủ đã chọc giận hắn. Pháp tắc chi lực trong cơ thể tuôn ra, oanh kích lên người ba võ giả này. Ba người trọng thương bay ngược ra ngoài, hung hăng đập mạnh lên mặt đất tạo, nên một cái hố to.

Trong lúc Nghệ Phong vừa ra tay thì một cỗ khí tức kinh khủng lập tức tập trung vào hắn.

Nghệ Phong tự nhiên cảm giác được, cỗ khí thế này là một trong hai luồng khí tức của hai trận doanh lúc nãy đã dò xét hắn.

- Ngươi là ai?

Một tiếng gầm lên bên tai Nghệ Phong, không biết từ lúc nào trước mặt Nghệ Phong đã xuất hiện một lão nhân mang theo vẻ mặt âm trầm nhìn hắn. Vốn hắn chỉ cho rằng Nghệ Phong là người qua đường, nhưng không ngờ hắn lại xuất thủ với người của mình.

Nghệ Phong không để ý tới đối phương, trực tiếp nói với Lục Niên.

- Ngươi đi trước đi.

Lục Niên cảm kích nhìn thoáng qua Nghệ Phong, ôm lấy cánh tay đang chảy máu. Thân ảnh hắn lóe lên rồi biến mất. Lục Niên hiểu được, tranh đấu của Thánh cấp không phải cấp bậc như mình có thể tham ngộ.

- Vãn bối Nghệ Phong. Không biết tiền bối có điều gì chỉ giáo?

Nghệ Phong cười lạnh hỏi.

Cùng lúc đó, Lục Niên cũng đã trở về trận doanh của mình. Nghe hắn giới thiệu Nghệ Phong, Thánh cấp đầu lĩnh cảm thấy kinh ngạc hỏi:

- Ngươi chính là Nghệ Phong mà Thiên Khôi Thánh cấp đã nói sao?

Nghệ Phong nghi hoặc nhìn hắn nói:

- Ngươi biết ta?

- Ha ha, ta là Điền Liên, hảo hữu của Thiên Khôi Thánh cấp. Vị đối diện ngươi là Thụ Nặc.

Điền Liên cũng đã nghe Thiên Khôi nói về Nghệ Phong, đại khái cũng hiểu được đôi chút. Lúc này thấy Nghệ Phong ra tay với người của Thụ Nặc, đương nhiên trong lòng hắn cảm thấy vui mừng.

- Ngươi chính là Nghệ Phong, người đã cướp đoạt linh khí của Ngưu Quý? Tốt! Tốt! Quả nhiên đủ phách lực.

Thụ Nặc cười lạnh, khí thế trên người đè ép Nghệ Phong.

Cử động của đối phương khiến Nghệ Phong khẽ cau mày. Hắn quát lên:

- Cút ngay! Bản đế không muốn so đo với ngươi.

- Điều này không phải chỉ mình ngươi nói là được.

Thụ Nặc cười lạnh, đột nhiên hướng về phía Điền Liên nói:

- Điền Liên, ngươi đừng quên quy củ. Trên chiến trường, trước khi toàn bộ Thánh cấp đối phương vẫn lạc thì không một ai có thể xuất thủ với binh sĩ bậc thấp. Lần này người của trận doanh ngươi đã vi phạm quy. Ta xem ngươi ăn nói với chí tôn ra sao?

Một câu nói này khiến Điền Liên biến sắc. Nhưng hắn vẫn không nói gì, Nghệ Phong thản nhiên hỏi:

- Từ bao giờ bản đế trở thành người của trận doanh hắn?

Điền Liên nghe thấy Nghệ Phong nói, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, đồng thời không khỏi có chút tiếc nuối.

- Có phải hay không, không phải ngươi nói là được.

Nghệ Phong nhíu mày, hướng về phía Điền Liên nói:

- Ngươi muốn chống đỡ hắn?

- A!

Điền Liên ngẩn người, khi hắn còn đang ngây ra thì Nghệ Phong nói tiếp:

- Bản đế không muốn can thiệp vào trận chiến của các ngươi.

Điền Liên nghe Nghệ Phong nói, hắn cười khổ một tiếng, cuối cùng biết Nghệ Phong ra tay cứu Lục Niên vì giao tình trước kia, không phải hắn muốn giúp trận doanh của mình.

Nghệ Phong cũng không để ý hai người nữa, thân ảnh chợt lóe muốn rời khỏi nơi này.

Nhưng Thụ Nặc hiển nhiên không muốn bỏ qua cho Nghệ Phong, người thanh niên này đã xuất thủ với võ giả bình thường. Cho dù chí tôn có tới đây thì hắn vẫn nắm giữ lẽ phải, có ưu thế này, tự nhiên hắn muốn ngăn Nghệ Phong lại.

Thấy Nghệ Phong rời đi, đấu khí của hắn bay ra, ngăn chặn đường đi của Nghệ Phong.

Cử động của đối phương khiến trong lòng Nghệ Phong tức giận vạn phần, hắn ngừng bước nhìn đối phương quát:

- Ngươi tưởng bản đế dễ bắt nạt sao?

Thụ Nặc không nói gì, đấu khí bộc phát oanh kích Nghệ Phong.

Nghệ Phong thấy đối phương không nói một lời đã động thủ, lửa giận trong lòng bốc cao. Thân hình hắn lóe lên, đấu khí trong người phóng ra đỡ công kích của đối phương.

- Ngươi muốn chiến, Bản đế sẽ chiều ngươi. Hi vọng ngươi không hối hận vì điều này.

Nghệ Phong dừng lại âm trầm nhìn đối phương, nếu đối phương đã có ý muốn phiền phức, Nghệ Phong cũng không ngăn cản. Trước tiên đánh hắn một trận, sau đó rời khỏi ma vực.

Bốn Thánh cấp trong sân nhìn Phó thống lĩnh Thụ Nặc đang đối mặt với Nghệ Phong. Ánh mắt của họ không khỏi bị hấp dẫn. Hi Lâm cùng Tất Hạt thấy bóng người trong sân, không khỏi kinh hô lên tiếng nói:

- Nghệ Phong?

So với Hi lâm, Tất Hạt càng thêm rung động. Mặc dù ban đầu Nghệ Phong thắng hắn, nhưng cách biệt không quá lớn. Tại sao hiện tại hắn có thể đối đầu với Phó thống lĩnh Thánh cấp tứ giai đỉnh phong? Điều này sao có thể là sự thật.

Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện