Nàng không muốn làm Hoàng hậu Chương 13: Ai càng lún sâu vào tình ái thì người ấy không thể làm được gì!



Chương 13: Ai càng lún sâu vào tình ái thì người ấy không thể làm được gì!


Edit: Khả Khả

Vân Kiều bị hắn hôn đến mê muội, giữa bầu không khí thân mật thế này, nàng không nên nhắc lại những câu hỏi kia.

Vì bệnh nặng mới dậy, sức lực không đủ, vừa hay có Bùi Thừa Tư chăm sóc bên cạnh, cuối cùng nàng có thể yên tâm, không lâu sau đó, nàng ngủ thiếp đi.

Đến khi nàng tỉnh dậy đã là trời sáng.

Chẳng biết từ lúc nào, Bùi Thừa Tư đã lặng lẽ rời đi, Minh Hương nói, Điện Hạ đã vào cung từ sớm, nếu không có gì thay đổi thì buổi chiều tối sẽ trở về phủ.

Vân Kiều ngồi trước bàn trang điểm để mặc thị nữ loay hoay, lúc nghe được lời này, nàng sững sờ.

Lúc trước hai người không như thế này.

Sau khi hai người thành thân, Yến Đình bắt đầu ôn bài chuẩn bị cho kỳ thi Hội, phần lớn thời gian nàng đều bận bịu với buôn bán và việc nhà, mỗi khi rảnh rỗi sẽ chạy đến thư phòng.

Dù không nói, không làm bất cứ điều gì, chỉ ngồi bên cạnh hắn lật xem thoại bản cũng cảm thấy vô cùng vui vẻ.

Nhưng hôm nay, nàng muốn gặp Yến Đình vào ban ngày dường như là chuyện vô cùng khó khăn.

Vân Kiều càng ý thức được, hắn không còn là “Yến Đình” nữa, mà là Thái Tử Điện Hạ tên là “Bùi Thừa Tư”.

“Phu nhân, hôm nay người muốn dùng cây trâm nào ạ?” Thị nữ phụ trách chải đầu cho nàng mở hộp của hồi môn ra, mời nàng lựa chọn.

Vân Kiều quay đầu nhìn theo tiếng nói, suýt chút nữa nàng bị cái hộp quý báu chứa đựng đầy trang sức tinh xảo làm lóa mắt. Sững sờ một lát, nàng mới đưa tay chọn lấy một cây trâm Ngọc Lan.

Nàng chỉ vừa mới đến trong phủ một ngày, vậy mà váy vóc và trang sức đã chuẩn bị đầy đủ, làm việc cực kỳ nhanh nhẹn.

Thị nữ hầu hạ nàng vô cùng tỉ mỉ, ở trước mặt nàng đều cung kính nghe lời. Nếu không phải hôm qua chính tai Vân Kiều nghe thấy, sợ là cả đời này nàng cũng không thể ngờ các nàng sẽ nghị luận sau lưng mình.

Không biết vẻ mặt kinh ngạc của nàng ở trong mắt họ có phải được coi là “hẹp hòi” không.

Sau khi dùng xong bữa ăn, Vân Kiều buồn bực ngán ngẩm không biết làm gì, vừa hay lúc đó có thị nữ đi vào bẩm, nói Nguyên cô nương đến thăm. Vân Kiều lập tức bật dậy, như được ban ơn: “Mau cho nàng vào!”

Từ ngày xảy ra chuyện ở Sướng Âm Viên, đây là lần đầu hai người gặp mặt.

Cũng chỉ mới vài ngày, nhưng khoảng thời gian đó xảy ra quá nhiều chuyện, nên không hiểu sao dường như lại có cảm giác đã trải qua mấy đời.

“Chỉ ở nhà lao mấy ngày, sao lại gầy đến vậy…” Nguyên Anh kéo tay Vân Kiều quét mắt nhìn từ trên xuống, phát hiện nàng gầy đến mức xương cổ tay đều lộ rõ, sắc mặt tái nhợt, môi cũng không còn huyết sắc, như thể chỉ cần một cơn gió thì có thể thổi bay nàng đi. 

“Bọn chúng tra tấn ngươi đến mức này,” Nguyên Anh ngửi mùi thuốc ám lên người nàng, nghiến răng: “Cả nhà hắn bị quả báo là đáng đời!”

Vân Kiều ngơ ngác hỏi: “Điền Trọng Ngọc đã xảy ra chuyện gì?”

“Không chỉ có hắn mà cả nhà Kinh Triệu Doãn đều bị chết, nghe nói là ăn nhầm đồ có độc nên vong mạng!” Lúc Nguyên Anh nghe được chuyện này, nàng kinh ngạc vô cùng, nàng cảm thấy trong chuyện này có chút kỳ lạ. Sau khi nàng nhận tin của Vân Kiều, biết Yến Đình là Thái Tử Điện Hạ, thì mối nghi ngờ trong lòng nàng cuối cùng cũng được giải đáp.

Tám phần không phải là “ăn nhầm”, mà việc kia thật sự có liên quan đến vị Thái Tử Điện Hạ này.

Nhìn thấy ánh mắt tràn đầy khiếp sợ của Vân Kiều, Nguyên Anh cũng ngạc nhiên: “Yến Đình không nhắc đến chuyện này với ngươi à?”

Vân Kiều lắc đầu.

Từ khi nàng tỉnh lại, trong đầu nàng có vô vàn suy nghĩ, không còn bận tâm đến Điền Trọng Ngọc hãm hại nàng lúc trước nữa, còn Bùi Thừa Tư thì không nhắc đến hắn ta nửa lời.

“Cái con người này, đúng là giống trước kia, chuyện gì cũng giấu!” Nguyên Anh tức giận trách móc, nàng đang định lôi chuyện cũ ra nói, thì Tố Hoà ở sau lưng ho khan liên tục.

Trên đường đến đây, Tố Hoà đã nhắc nhở nàng rồi, hiện tại không giống khi xưa. Yến Đình là Thái Tử cao cao tại thượng, nói năng không thể tuỳ tiện như lúc trước được.

Lúc đó Nguyên Anh miễn cưỡng đồng ý, quay đầu một phát nàng liền ném ra sau ót.

Suy cho cùng, là vì nàng còn chưa thích ứng với thân phận của Yến Đình bây giờ, cho nên trong lòng không hề có chút kính sợ.

Vân Kiều ngập ngừng nhắc lại chuyện kia: “Chuyện của Điền Trọng Ngọc, là do hắn làm thật sao?”

Nguyên Anh lườm nàng rồi thở dài.

Lúc trước Nguyên Anh từng trêu chọc Vân Kiều khôn khéo trên thương trường bao nhiêu thì ở cạnh Yến Đình ngu ngốc bấy nhiêu, bây giờ vẫn không khác gì.

Vân Kiều hỏi xong cũng nhận ra lời của mình hơi ngốc nghếch.

Nàng vừa bước chân ra khỏi nhà lao thì Điền Trọng Ngọc xảy ra chuyện, cho dù không phải do Bùi Thừa Tư ra tay thì chuyện này không khỏi liên quan đến hắn.

Vân Kiều nhấp một ngụm trà, một lúc sau mới nhấm nháp ra vị trà Minh Tỉnh, nàng liền nhớ đến Điền Trọng Ngọc, vội buông chén trà xuống.

Rõ ràng cách đây không lâu, nàng bị người này hãm hại không trở mình được, nhưng chỉ qua mấy ngày hắn đã không còn tại thế.

Theo Nguyên Anh nói thì là độc phát thân vong.

Nàng không đến nỗi thương cảm cho một tên không từ thủ đoạn để hại mình, nhưng có lẽ nàng đã quen là một thường dân thấp cổ bé họng, cho nên đối với chuyện này nàng không thể lạnh nhạt được.

“Lại nói đến chuyện kia,” Nguyên Anh nhích lại gần, rõ ràng đã cho hạ nhân ra ngoài, nhưng nàng vẫn vô thức hạ giọng: “Sao Yến Đình lại trở thành Thái Tử vậy?”

Vân Kiều bình ổn tâm trạng, không giấu nàng đại khái kể lại chuyện hôm qua Bùi Thừa Tư giải thích.

Thật ra cũng không có gì không thể nói, Bùi Thừa Tư lựa chọn câu từ cẩn thận để giải thích, chưa từng nhắc đến chuyện bí mật động trời nào.

“Trên đời này lại có câu chuyện giống như thoại bản sao?” Nguyên Anh chống cằm trầm trồ, lại hỏi: “Sau đó thì sao?”

Vân Kiều không rõ: “Hả?”

Nguyên Anh đối mắt với nàng: “Ngươi sẽ không tha thứ cho hắn dễ dàng như vậy chứ?”

Bị Nguyên Anh nhìn chằm chằm, Vân Kiều đột nhiên bị chột dạ.

“Rốt cuộc Yến Đình bỏ bùa mê gì cho ngươi vậy?” Lời nói của Nguyên Anh mang theo vài phần bất lực: “Hắn giấu ngươi nhiều chuyện như vậy, chỉ giải thích qua loa, ngươi đã dễ dàng cho qua?”

Vân Kiều bị hỏi chỉ biết cúi đầu, ngẫm nghĩ một lúc nàng lại nói: “Hắn nói hắn có rất nhiều chuyện bất đắc dĩ!”

Nguyên Anh nghẹn họng, chỉ biết thầm mắng Yến Đình vô sỉ.

Vân Kiều vốn nặng tình với hắn, hắn đã nói đến như vậy, nếu nàng vẫn còn oán trách hắn thì mọi chuyện trở nên rất nặng nề.

“Ngươi cũng biết, ta đối với hắn…” Vân Kiều thở dài, nhất thời nàng không biết phải bắt đầu nói từ đâu.

Nguyên Anh hiểu được ý tứ lấp lửng trong lời nói, những bất bình tức giận đều hoá thành ảo não: “Ta biết rồi!”

Giữa nam nữ, người nào nặng tình hơn, thì người đó không thể làm được gì.

Có lẽ, từ ngày đông năm đó, Vân Kiều không kiềm chế được tiến lên chủ động hỏi thăm thì đã định sẵn cục diện hôm nay.

“Sáng nay trời mưa, hiếm khi được mát mẻ, ngươi muốn ra ngoài dạo chơi không?” Nguyên Anh cứng nhắc đổi chủ đề.

Vân Kiều vốn ngại nơi này gò bó, lập tức đồng ý, nhưng lại ngập ngừng.

Lúc trưa dùng cơm, nàng có đề cập đến chuyện ra ngoài, nhưng bị Minh Hương lấy lý do “thân thể ngài chưa hồi phục, Điện Hạ đã phân phó nô tỳ hầu hạ cho người thật tốt” để khuyên can.

Trước giờ Minh Hương luôn trả lời lấp lửng, đến giờ Vân Kiều cũng không hiểu rõ, có phải Bùi Thừa Tư muốn giữ nàng ở lại phủ không cho ra cửa hay không.

Nguyên Anh nhìn thấy độ này của nàng, nghi ngờ hỏi: “Sao vậy?”

“Không có gì,” Vân Kiều đứng dậy, thở ra như trút được gánh nặng, nói: “Chúng ta đi ra ngoài đi!”

Nàng lười phải suy đoán Bùi Thừa Tư nghĩ gì, thời gian sau này cứ phải cẩn thận từng li từng tí như vậy thì sao thở nổi?

Đúng như những gì Vân Kiều đoán, khi  Minh Hương biết nàng có ý muốn ra ngoài, nàng ta cố khuyên can một lần nữa, nhưng thấy thái độ của Vân Kiều kiên quyết cho nên đành nhượng bộ, phân phó hạ nhân chuẩn bị xe ngựa.

“Ta vốn muốn đưa ngươi đi dạo chơi nhiều nơi, vậy mà từ khi vào kinh thành những chuyện rắc rối xảy ra liên tiếp, đến hôm nay mới được rảnh rỗi!” Nguyên Anh phe phẩy chiếc quạt tròn, cười nói với Vân Kiều: “Đi, đến cửa hàng tơ lụa nhà ta tham quan đi!”

“Nói mới nhớ, hàng hoá kia của ngươi đã lấy về chưa?” Vân Kiều ân cần hỏi.

Xem như ta xui xẻo đi. Không biết triều đình nghĩ thế nào, đến giờ này rồi mà vẫn không điều người đến quản Thuỷ Vận Ty, bọn người bên dưới không dám làm gì thiếu suy nghĩ, cũng không thể nhờ đến mối quan hệ để thông hàng!” Nhắc đến việc này Nguyên Anh liền đau đầu: “Cũng may Ngô bá vất vả tìm được nguồn cung khác, giá hơi cao chút nhưng tìm được vải cần dùng, nếu không đơn đặt hàng kia sẽ không thể giao đúng hẹn!”

Vân Kiều thấy Nguyên Anh buồn rầu như vậy, nàng nghĩ nghĩ rồi nói: “Ngươi nói xem, ta nói chuyện này ra với hắn thì có tác dụng không?”

Nguyên Anh run lên, lúc này nàng mới ý thức được Vân Kiều đang nói đến ai.

Lúc trước, Vân Kiều thường hay gọi cái tên thân mật là “Yến lang”, sau này thay tên đổi họ cho nên nàng không biết xưng hô thế nào, cho nên dùng từ “hắn” mơ hồ không rõ để gọi.

Không lộ ra chút xa cách nào.

“Dĩ nhiên là có rồi!” Nguyên Anh trêu chọc: “Dựa vào địa vị của hắn bây giờ, chuyện lông gà vỏ tỏi này sợ là không đáng để vào mắt!”

“Vậy đợi đến tối hắn trở về phủ, ta sẽ nói với hắn!” Vân Kiều nói xong, nàng đẩy màn xe ra nhìn sắc trời.

Vì chuyện này Nguyên Anh đã lo lắng ngày đêm, cuối cùng hôm nay cũng có thể thở phào nhẹ nhõm, nàng cười giỡn nói: “Vậy trước mắt thay ta tạ ơn Thái Tử Điện Hạ!”

Hai người hàn huyên suốt đường đi, tâm tình bị đè nặng nay cũng đã được dỡ ra. Khi đến xưởng tơ lụa của Nguyên gia, Vân Kiều cảm thấy mới lạ, nàng ngắm nhìn xung quanh. Sau khi chọn một cuộn vải mình thích, nàng và Nguyên Anh đến hậu viện uống trà.

Ngồi chưa được bao lâu, nha hoàn liền vội chạy đến truyền lời nói một vị khách mới đến nhìn trúng lụa Hương Vân.

Lụa Hương Vân chỉ còn một xấp, là xấp Vân Kiều vừa chọn, chỉ là chưa kịp gói lại. Nha hoàn có giải thích rõ nhưng vị khách kia không chịu còn hỏi ngược lại ai đã chọn trước? Còn muốn Nguyên Anh qua đó nói chuyện.

Trong kinh doanh, chuyện này cũng không lạ lẫm gì.

Vân Kiều nghe vậy cũng không giận, nàng ngẫm nghĩ rồi nói: “Nếu nàng đã thích thì mang qua cho nàng ta đi!”

“Đợi đã,” Nguyên Anh ngăn lại, sau đó kéo nàng đứng lên: “Đi xem xem, đó là thiên kim tiểu thư của nhà nào!”

Vân Kiều bị Nguyên Anh kéo đi, vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ: “Trí nhớ ngươi sao kém vậy? Đã quên chuyện cây trâm san hô rồi hả?”

Nguyên do chuyện hàng hoá của Nguyên gia bị bắt, là vì Nguyên Anh tranh giành trâm san hô với Tống tiểu thư.

Nhắc đến chuyện này, Nguyên Anh hơi chùn bước, nàng phản bác: “Cũng không thể vì chuyện đó mà mọi chuyện sau này đều nín nhịn được, sẽ rất uất ức!”

Nói xong, nàng nhìn Vân Kiều với ánh mắt không rõ: “Huống hồ, bây giờ ngươi có chỗ dựa thì sợ cái gì?”

Vân Kiều dở khóc dở cười đi sau lưng nàng, đến phòng trước, chưa kịp vào cửa đột nhiên Nguyên Anh dừng lại.

Nhìn theo tầm mắt Nguyên Anh, Vân Kiều run lên.

Cách đó không xa là một vị cô nương thật sự khiến cho người khác kinh ngạc, cho dù chỉ đứng ở đó không tạo một tiếng động nào cũng đủ thu hút mọi ánh mắt, cả phòng tơ lụa đểu biến thành phông nền cho nàng.

“Kỳ lạ,” Nguyên Anh buông rèm châu, lùi lại hai bước: “Sao nàng ta lại tự mình đến đây?”

Vân Kiều rất hiếm khi nhìn thấy loại thần sắc không nói nên lời của Nguyên Anh, nàng hiếu kỳ hỏi: “Đây là vị nào?”

“Triệu Nhạn Lăng,” Nguyên Anh hạ thấp giọng, giải thích với Vân Kiều: “Nàng là ái nữ độc nhất của Bình hầu, xuất thân cao quý, từ nhỏ đã được sủng ái, kim tôn ngọc quý, muốn gió được gió, muốn mây được mây, ngay cả công chúa cũng phải nể nàng ta ba phần!”

Nói xong, Nguyên Anh lại thì thầm: “Nếu nàng ta muốn vải vóc, thì ở trong cung ban thưởng dùng còn không hết, lại tự mình đến nơi này. Không phải nàng ta đã đổi tính rồi chứ?”

Vân Kiều cứng đờ, dù nàng chưa từng gặp vị Triệu cô nương này, nhưng đã từng nghe nói đến.

Là ở trà lâu.

Lúc tin tức đã lập được trữ quân truyền ra, đám người kia nháo nhào nghị luận Thái Tử phi được tuyển chọn, bọn họ nói nữ nhi độc nhất nhà Bình hầu xuất thân cao quý, tài mạo song toàn, đến giờ này vẫn chưa đính hôn là vì chờ định ra trữ quân…

Bây giờ nghĩ lại, những chuyện khác không biết thế nào nhưng xuất thân cao quý, tài mạo xuất chúng thật sự không sai.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện