Nàng không muốn làm Hoàng hậu Chương 57: Người như bùi thừa tư không nên đến gần, phải tránh càng xa càng tốt!



Chương 57: Người như bùi thừa tư không nên đến gần, phải tránh càng xa càng tốt!


Edit: Khả Khả

Hết màn pháo hoa, đêm cũng đã khuya, đã đến giờ nên trở về cung.

Đêm khuya lạnh lẽo, Thanh Đại đã chuẩn bị áo choàng từ trước, nàng tiến lên, còn chưa kịp mở miệng đã bị Bùi Thừa Tư ngăn lại.

Hắn không để cho cung nhân hầu hạ, tự hắn khoác áo choàng cho Vân Kiều.

Khung cảnh này ở trong mắt người khác cực kỳ giống một đôi tiểu phu thê hoà thuận ân ái.

“Công tử, mua tặng phu nhân hộp phấn mặt đi!”  Tiểu thương bán son phấn ở bên đường chào mời khách như thường lệ. Nàng thấy Bùi Thừa Tư đưa mắt nhìn qua, lập tức đon đả nói tiếp: “Phấn mặt nhà ta chất lượng tốt, hình thức cũng đẹp…”

Cô nương này mồm méo nhanh nhẹn, khen phấn mặt của nhà mình lên tận trời xanh, còn nhận tiện khen cả dung mạo của Vân Kiều, khen hai người xứng đôi vừa lứa, thật sự nghe rất bùi tai.

Như thể không mua phấn mặt này là cực kỳ có lỗi với lời khen từ nãy giờ của nàng.

Trong cung không thiếu gì, son phấn, trang sức nào cũng có. Vốn dĩ Vân Kiều chẳng có hứng thú gì, nhưng thấy dáng vẻ này của nàng, Vân Kiều nở nụ cười.

Không phải vì vài câu khen tặng kia, mà vì cô nương này khiến nàng nhớ đến bản thân mình lúc trước. Đặc biệt là khi vừa mới bắt đầu buôn bán, mồm mép phải luyện thật nhiều chỉ vì vài hộp phấn mặt.

Trời sinh Vân Kiều có đôi mắt đào hoa, đuôi mắt hơi cong lên, lúc cười rộ trông rất xinh đẹp, khiến cho tâm tình người đối diện trở nên tốt hơn.

Đặc biệt là dưới ngọn đèn dầu leo lắt, trông càng giống một bức danh hoạ truyền qua nhiều đời.

Lúc trước còn ở Bình Thành, ngày nào Bùi Thừa Tư cũng nhìn thấy, bất giác đã thành thói quen. Hiện giờ đã lâu không được nhìn, bắt gặp dáng vẻ này của nàng khiến Bùi Thừa Tư vừa xúc động vừa lưu luyến.

Đột nhiên hắn hiểu ra, vì sao lại có “nụ cười ngàn vàng”.

Minh Vũ bán phấn sửng sốt, nàng khựng lại, có chút bối rối, không biết câu nào của mình có thể khiến cho mỹ nhân đang lạnh lùng phải nở nụ cười.

Thấy nàng tiến đến, Minh Vũ vội đưa phấn trong tay lên, lời nói mang ý lấy lòng: “Nếu phu nhân thấy thích có thể xem thử!”

Vân Kiều đưa tay nhận nhưng nàng không nhìn nó, ánh mắt lại dừng ở hộp hương liệu bên cạnh.

Minh Vũ lập tức cầm hộp hương liệu đến, ân cần nói: “Đây là hương liệu tốt nhất của nhà ta, gọi là “Lương Hạ”, mùi giống bạc hà, nhưng dịu dàng trầm tĩnh…”

Không cần người khác giới thiệu, Vân Kiều cũng biết rõ. Bởi vì hương này là do chính nàng điều chế ra, chỉ là mùi hương này có hơi khác.

Còn đang thắc mắc, bỗng nhiên nàng nhớ đến nửa rương hương liệu lúc trước mình nhờ Nguyên Anh xử lý hộ, trong lòng liền có suy đoán.

“Hương này là ngươi bắt chước chế lại sao?” Vân Kiều cười hỏi.

Minh Vũ ngẩn ra, nàng kinh ngạc vuốt mái tóc, ngượng ngùng nói: “Sao phu nhân biết?”

“Lúc trước khi nghiên cứu chế tạo hương này, ta đã tốn rất nhiều công sức, ngươi có thể bắt chước đến tám chín phần, xem ra cũng vất vả không ít…”

Vân Kiều không những không truy ngọn ngành, còn chỉ ra hương này không đủ nguyên liệu, thậm chí còn phân thích thứ tự, phân lượng để điều chế hương này cho Minh Vũ nghe.

Minh Vũ nén kinh ngạc, ghi nhớ hết những lời Vân Kiều nói, chợt nàng bừng tỉnh: “Hoá ra là vậy, ta cảm thấy quái lạ, làm thế nào cũng không giống y hệt được!”

Khi bị vạch trần bắt chước điều chế, Minh Vũ cảm thấy có chút xấu hổ, không ngờ chính chủ không trách cứ, còn đem hết phương thức điều chế truyền thụ cho mình không chút giấu giếm.

Minh Vũ nghiêm túc hành lễ, chân thành nói: “Tạ ơn phu nhân đã chỉ điểm!”

Vân Kiều khẽ mỉm cười, nàng không ở lại lâu, cầm hai hộp phấn mặt trên sạp rồi rời đi.

Bùi Thừa Tư thả hai khối bạc vụn xuống, rồi đuổi theo nàng, hắn cười nói: “Ta thấy nàng hình như rất thích cô nương bán phấn kia!”

Vân Kiều vui vẻ, đương nhiên hắn cũng vui, chỉ là có chút tò mò.

“Ngươi không thấy nàng ấy hơi giống ta sao?” Vân Kiều hỏi lại, khi nhìn thấy Bùi Thừa Tư ngẩn ra nàng mới ngỡ ra: “Cũng đúng, ngươi chưa từng thấy dáng vẻ của ta khi ra ngoài mua bán!”

Khi nàng gặp Bùi Thừa Tư, tình hình đã tốt hơn rất nhiều, trên tay không thiếu bạc, cũng không cần vài hộp phấn mà khua môi múa mép lấy lòng người khác nữa.

Một mình nàng cắn răng chịu đựng trải qua hai năm khó khăn kia.

Bùi Thừa Tư nghẹn họng.

Hắn biết lúc nhỏ Vân Kiều sống không dễ dàng gì, nhưng mỗi khi Vân Kiều đề cập đến chuyện cũ, nàng luôn nói với giọng điệu nhẹ nhàng bâng quơ, vả lại cũng chỉ nói đến những chuyện thú vị đã trải qua, nàng chưa từng than thở mình đã khổ sở thế nào, đến mức hắn không hề nghĩ gì đến nó.

Một tiểu cô nương không cha không mẹ, tự mình ra đời làm ăn buôn bán, thì phải nỗ lực và chịu biết bao nhiêu gian khổ đây?

Lúc trước, sự quan tâm của hắn đối với Vân Kiều không bằng một phần mười nàng đối với hắn. Cho đến bây giờ, bị nàng coi thường thế nào đi chăng nữa cũng là đáng đời, hắn không xứng oán hận nửa lời.

Sau khi vào cổng Đông Hoa, âm thanh huyên náo bị ném lại phía sau, càng ngày càng mơ hồ, rồi biến mất.

Khắp nơi trong cung đều yên tĩnh, chỉ có tiếng gió rất nhỏ.

Bùi Thừa Tư tự cầm đèn lồng, sóng vai đi bên cạnh nàng, ánh nến ấm áp khẽ đong đưa, không hiểu sao lại khiến cho Vân Kiều nhớ lại chuyện cũ.

Đó là vào đầu đông. Nàng bận rộn tới lui vì hàng hoá gặp vấn đề, mãi cho đến đêm vẫn còn đợi ở bến tàu.

Vốn, nàng đã nhờ người báo tin về nhà, nói mình sẽ về trễ, bảo Bùi Thừa Tư đừng lo lắng.

Nhưng hắn vẫn không yên lòng, tự tìm đến đây.

Bùi Thừa Tư mang áo choàng thật dày cho nàng, cầm đèn lồng phủ kín giấy, đưa nàng về nhà.

Khi đó nàng cực kỳ hạnh phúc, ôm cánh tay Bùi Thừa Tư làm nũng, nàng nói bao năm qua nàng sống một mình, trong nhà không ai ngóng trông, càng không có người đến đón nàng… cho nên có phu quân vẫn tốt hơn.

Bùi Thừa Tư dở khóc dở cười kéo áo choàng lại cho nàng, rồi cười nói: “Sau này ta sẽ ở bên cạnh nàng!”

Rõ ràng đứng trong gió lạnh, nhưng trong lòng lại vô cùng ấm áp.

Khi đó, nàng rất muốn ở với Bùi Thừa Tư cả đời giống như vậy, mong rằng khi hai người bạc đầu vẫn có thể cùng dìu nhau sóng vai.

Nào nghĩ đến chỉ mới qua mấy năm, cảnh còn người mất, cùng ở chung một chỗ nhưng lòng đầy toan tính.

Vân Kiều quay đầu đi, đưa tay đè khoé mắt.

Bùi Thừa Tư nhận thấy nàng khác thường, hắn quan tâm hỏi: “Nàng sao vậy?”

Vân Kiều lắc đầu, nhẹ giọng nói: “Gió thổi vào mắt thôi!”

Trong lòng nàng biết rõ, nếu nàng nói chuyện vừa rồi cho Bùi Thừa Tư nghe, thì chắc chắn hắn sẽ càng thêm áy náy nhưng nàng không muốn làm như vậy.

Nàng vẫn muốn giữ lại chút ít hồi ức đã từng khiến nàng xúc động, không ai được phép vấy bẩn nó.

Đi đến trước cửa Thanh Hoà Cung, Vân Kiều dừng bước, khẽ trêu chọc: “Dừng lại đi, đã là bắt đầu lại thì không thể mới đêm đầu đã ngủ lại!”

Bùi Thừa Tư bị những lời này chọc cười, hắn ôn tồn nói: “Vậy ngày mai gặp lại!”

“Được!” Vân Kiều gật đầu, nương theo ngọn đèn nhìn hắn, sau đó xoay người bước qua ngạch cửa.

Bùi Thừa Tư nhìn theo, cho đến khi nàng khuất dạng, lúc này mới trở về Tử Thần Điện.

Tự sau ngày xảy ra chuyện ở thư phòng hôm đó, Hoài Ngọc cố tình trốn tránh Bùi Thừa Tư, chỉ cần có hắn ở đây, y sẽ không hầu hạ bên cạnh Vân Kiều nữa.

Lúc này, thấy Vân Kiều trở về một mình, hắn mới xuất hiện.

“Đêm khuya gió lạnh, ngài ở ngoài lâu như vậy, uống chén canh gừng xua đuổi hàn khí đi!” Hoài Ngọc khuyên nhủ, đưa chén canh đã chuẩn bị từ trước.

Sau khi tách khỏi Bùi Thừa Tư, Vân Kiều không hề che giấu vẻ mặt ủ rũ, nàng mệt mỏi tiếp nhận chén canh, uống mấy ngụm rồi bỏ xuống.

Nàng ngước mắt nhìn Hoài Ngọc đứng bên cạnh, lại nghĩ đến Bùi Thừa Tư vừa rồi.

Bùi Thừa Ta nói với nàng muốn “bắt đầu lại từ đầu”, trong tình thế ép buộc, nàng gật đầu đồng ý, trong lòng lại nghĩ “lừa mình dối người”.

Có một số việc có lẽ sẽ có thể bắt đầu lại từ đầu, nhưng giữa bọn họ, làm gì có con đường này? Ai biết được hắn có giẫm lên vết xe đổ hay không?

Vì nàng đã không còn tin con người Bùi Thừa Tư nữa rồi.

Tình ái là thứ hư vô mờ mịt không đáng tin, không đáng để hao tốn tâm tư.

Dường như Hoài Ngọc cảm nhận được ánh mắt của nàng, hắn nhìn lại, dịu giọng nói: “Không còn sớm nữa, nương nương còn chưa nghỉ sao?”

Tới lui lâu như vậy, Vân Kiều có chút mệt mỏi, nàng che miệng ngáp một cái, trong mắt hiện lên chút ánh nước. Nàng nheo mắt nhìn về phía Hoài Ngọc, càng cảm thấy dáng vẻ dịu dàng này rất giống Bùi Thừa Tư.

Nhưng nàng cũng biết, đây chỉ là trùng hợp, hai người này cách nhau tám sào cũng không liên quan đến nhau.

Hoài Ngọc lúng túng dưới ánh mắt mông lung của nàng, hắn cảm thấy giọng mình hơi khô: “Ngài mệt rồi!”

“Đúng vậy, nên đi nghỉ thôi!” Vân Kiều chống bàn đứng dậy, miệng lẩm bẩm: “Ngày sau còn có việc phải làm!”

Âm thanh của tràng pháo hoa trong đêm kia lớn như vậy, khắp kinh thành này có rất nhiều người nhìn thấy. Bá tánh tầm thường thì xem náo nhiệt, nhưng đại bộ phận triều thần thì không nhẹ nhàng như vậy.

Trong lòng mọi người biết rõ, đây nhất định là do Thánh Thượng ra lệnh. Nhưng không phải ngày lễ, tết, cũng không phải dịp gì đặc biệt, sao lại bắn pháo hoa? 

Sáng hôm sau, trước buổi triều, triều thần tụ tại một chỗ xì xào nghị luận, có người còn đến hỏi cả Trần Cảnh.

Đêm qua, Trần Cảnh bị tiếng pháo hoa kinh động, hắn khoác áo đứng dậy, nhìn qua cửa sổ. Nhớ đến trước đó, Bùi Thừa Tư hạ lệnh khôi phục đường phố sau cổng Đông Hoa, trong lòng hắn đã đoán ra được bảy tám phần.

Nhưng hắn không nhiều lời, chỉ trả lời không biết.

Chuyện bắn pháo hoa nói cho cùng thì cũng không phải là chuyện gì lớn lao, bình thường chẳng ai rảnh rỗi nhắc đến làm hoàng đế khó chịu. Nhưng ấy vậy mà vẫn có vị Ngự Sử tuổi tác đã cao, sợ Bùi Thừa Tư đi vào vết xe đổ của tiên đế, nên đầu buổi triều, lão khuyên hắn không nên phô trương lãng phí.

Bùi Thừa Tư cũng đoán được chuyện này không thể né tránh được, cho nên chẳng bực bội gì, gật đầu nghe theo.

Cứ vậy, việc này gạt qua một cách dễ dàng, triều đình lại quay về thương nghị chính sự. Nhưng trong hậu cung vẫn có người đau đáu trong lòng.

Tràng pháo hoa kia thu hút không ít cung nhân xem náo nhiệt, ở Tê Hà Điện cũng trông thấy rất rõ. Ngu Nhiễm cảm thấy như bị nghẹn ở cổ họng, thị nữ cật lực khuyên nhủ nên trở về tẩm điện, nhưng suốt cả đêm nàng không thể chợp mắt được.

Cho đến hôm sau, cung nhân hỏi thăm tin tức trở về, Ngu Nhiễm biết tin đêm qua Bùi Thừa Tư vẫn ngủ ở Tử Thần Điện mà không phải ở Thanh Hoà Cung, trong lòng mới dễ chịu một chút.

“Ma ma, lúc trước bà khuyên ta nên kiên nhẫn đợi, nhưng đã nhiều tháng trôi qua, Thánh Thượng vẫn cứ tâm tâm niệm niệm Hoàng Hậu…” Ngu Nhiễm đè ngực, nhíu mày nói: “Muốn ta phải đợi thế nào đây, nói không chừng không phải đợi Thánh Thượng phiền chán mà là đợi hai người họ hoà hợp lại!”

Lương ma ma thấy được nàng đang nôn nóng, chỉ biết thở dài: “Nếu nương nương từng ở chung với Hoàng Hậu, ngài sẽ biết nàng là người trong cứng ngoài mềm, sẽ không dễ quay đầu đâu!”

Ngu Nhiễm vẫn không yên tâm: “Vậy nếu lỡ như?”

Lương ma ma bị lời này làm nghẹn họng.

Dù sao trên đời này có điều gì là tuyệt đối đâu? Cho dù trong lòng bà biết Vân Kiều sẽ không cúi đầu, nhưng cũng không dám khẳng định.

Ngu Nhiễm biết câu này mình hỏi sẽ không đúng, chỉ là dưới tình thế cấp bách, nàng không quản nhiều chuyện đến vậy. Nàng vò chiếc khăn trong tay, thấp giọng hỏi: “Vậy ngài nói xem, ta phải làm sao bây giờ?”

Lương ma ma thấy không đành lòng, nhưng lại không thể làm được gì.

Thời gian này, bà biết rõ mọi chuyện, cũng đại khái biết được tâm tư của Bùi Thừa Tư.

Nếu nhất định phải nói ra thì Ngu Nhiễm tiến cung là một sai lầm, đêm giao thừa từng khiến nàng vui vẻ thật ra lại là khởi đầu của xui xẻo.

Tại sao lại có thể đánh cược mọi thứ lên tình yêu của nam nhân?

Vì ân tình cũ của Ngu gia, cho nên Lương ma ma không đành lòng nói ra những lời cay nghiệt, nhưng thay vào đó, cho dù bà không thích Vân Kiều đến thế nào đi chăng nữa, thì bà phải thừa nhận Hoàng hậu là một người khoan dung độ lượng.

Nếu đổi là Vi quý phi năm đó, chỉ sợ mạng của Ngu Nhiễm chưa chắc đã giữ được, chứ đừng nói giống như bây giờ, đứng hàng phi, cẩm y ngọc thực đầy đủ.

“Nếu ngài chịu nghe lời lão nô nói, chỉ cần an tâm chờ đợi, cho dù có tìm cái gì tiêu khiển để giết thời gian cũng được, ngàn vạn lần đừng xen vào chuyện của Đế Hậu!” Lương ma ma nói xâu xa, sau đó còn nói thêm: “Còn nếu như dùng mánh khoé tiểu xảo thì chỉ bị phản tác dụng mà thôi!”

Thấy Lương ma ma nghiêm túc như vậy, Ngu Nhiễm không dám phản bác, chỉ biết thấp giọng đáp lại.

Bãi triều, Bùi Thừa Tư sai nội thị mang tấu chương đến Thanh Hoà cung, sau khi nghị sự với triều thần xong, hắn lập tức đến chỗ Vân Kiều.

Lúc đến, hắn mới phát hiện, bên trong Thanh Hoà Cung đang làm diều giấy.

Đại khái là Vân Kiều rảnh rỗi cho nên không muốn đến nhà kho lấy mấy con diều đủ hình dáng tinh xảo mà muốn tự mình làm.

Từ sau khi đuổi Lương ma ma đi, Vân Kiều cũng từ từ đổi hết hạ nhân trong Thanh Hoà cung, hiện giờ cung nhân trong Thanh Hoà cung không còn can gián những hành động của nàng, mỗi ngày trôi qua thoải mái hơn nhiều.

Thấy Bùi Thừa Tư đến, Vân Kiều buông bút chấm hồ ra, khẽ gật đầu với hắn.

Nếu đổi lại là người khác, với thái độ hỗn xược như vậy cũng đã đủ để hắn trị tội, nhưng đối với Bùi Thừa Tư trước giờ bị nàng coi thường, hiện giờ giống như thụ sủng nhược kinh.

Hỏi han Vân Kiều một lúc, hắn mới đến thư phòng để phê duyệt tấu chương.

Bùi Thừa Tư ngồi sát cửa sổ, hắn không chuyên tâm vào chính sự bộn bề, đôi lúc hay liếc mắt ra cửa sổ nhìn xem Vân Kiều đang làm gì.

Cho đến khi làm xong con diều, Vân Kiều đứng dậy thở hắt ra.

Thị nữ tiến lên cởi dây buộc tay áo cho Vân Kiều, sau đó vuốt thẳng xiêm y, nàng ngồi dưới tán cây, chậm rãi thưởng thức trà, trông vô cùng thanh thản.

Bùi Thừa Tư nhìn Vân Kiều một hồi, sau đó hắn thu hồi ánh mắt, nhìn tấu chương đang mở ra ở trên bàn, là tấu chương bẩm báo về thu săn. Mọi việc đã được sắp xếp thoả đáng, chỉ cần hắn gật đầu là có thể khởi hành sớm.

Quanh năm suốt tháng cũng chỉ có cơ hội đó mới có thể quang minh chính đại rời cung trong một khoảng thời gian. Hắn do dự rất lâu về việc có mang theo Vân Kiều đi hay không, cho đến hôm nay, dù nghi kỵ trong lòng vẫn chưa tiêu tan, nhưng cũng không đành lòng thấy nàng thất vọng.

“A Kiều,” Bùi Thừa Tư gọi Vân Kiều qua cửa sổ: “Sau giờ ngọ, nếu không có việc gì thì đi cùng ta đến trường đua ngựa đi!”

Vân Kiều quay đầu nhìn hắn, chân mày khẽ nhướng lên, giả vờ hỏi: “Có chuyện gì?”

“Thời gian tới sẽ có thu săn ở Bắc Sơn, đã lâu rồi ta chưa đụng tới cung mã, cho nên muốn tập luyện một chút!” Bùi Thừa Tư quan sát sắc mặt của nàng, rồi tiếp tục nói: “Nếu nàng có hứng thú thì có thể học một chút!”

Tuy nói là thu săn, nhưng không phải Hoàng đế nào cũng có thân thủ bất phàm như vị khai quốc Võ đế kia, những người làm cho có lệ không chỉ có một mình Tiên đế.

Cung nhân sẽ bố trí thoả đáng, trình lên những con mồi đã chuẩn bị sẵn.

Trong lòng mọi người đều hiểu rõ nhưng không ai dám nói, bọn họ đua nhau khen ngợi, vậy là xong.

Tuy Bùi Thừa Tư không thành thạo cung mã nhưng không muốn lừa gạt cho xong chuyện giống Tiên đế.

Vân Kiều nghe xong, hai mắt đều sáng rỡ.

Bùi Thừa Tư nhắc đến thu săn với nàng, hẳn là có ý muốn đưa nàng theo. Hơn nữa, nàng cũng có hứng thú với trường đua ngựa, cho nên lập tức đồng ý.

Lúc này, sự vui vẻ của nàng không phải cố ý bày ra mà trong lòng nàng mong chờ thật sự, ngay cả cơm trưa cũng ăn nhiều hơn một chút.

Niên ma ma thấy thế liền vui mừng, khi bà hầu hạ Vân Kiều thay kỵ trang, nhìn thấy vòng eo và cánh tay gầy gò của nàng, bà liền nói: “Chiều tối nương nương muốn ăn gì? Lão nô sai phòng bếp làm cho ngài!”

“Cái gì cũng được, ta không kén ăn!” Vân Kiều thuận miệng đáp. Nha hoàn tết gọn mái tóc nàng ra đằng sau trông vô cùng phóng khoáng, nàng liền đứng dậy đi ra cửa.

Bùi Thừa Tư đã đổi trang phục, chờ ở trong viện, nhìn thấy nàng, hắn cong mi mỉm cười.

Vân Kiều hơi ngẩn ra, lúc sau cũng cười nhàn nhạt đáp lại hắn.

Niên ma ma chắp hai tay trước bụng, nhìn theo bóng dáng hai người sóng vai ra cửa, ý cười trên mặt càng đậm hơn, bà cảm thán: “Giá mà thế này sớm hơn thì tốt biết mấy!”

Nghĩ về khoảng thời gian trước đây, thật khiến người ta lo lắng mà.

Thánh giá rời đi, Hoài Ngọc mới lộ diện, trùng hợp lại nghe câu cảm thán này của Niên ma ma, mi mắt hắn rũ xuống, lặng lẽ lui về.

Sáng sớm trường đua ngựa đã được phân phó, chuẩn bị tiếp đón thánh giá, nào ngờ Đế Hậu không cần phô trương gì, chỉ âm thầm không để lại nhiều người hầu hạ.

Ngựa của Bùi Thừa Tư đã chuẩn bị từ sớm, Vân Kiều theo quản sự Ngự Mã Giám nhìn ngựa, cuối cùng chọn một con ngựa nhỏ trông có vẻ hiền lành, toàn thân trắng muốt.

Vân Kiều chưa từng cưỡi ngựa, cũng chưa từng tiếp xúc gần gũi như bây giờ, khi nàng đưa tay vuốt ve tiểu bạch mã, nàng cảm thấy có chút căng thẳng.

Tiểu bạch mã tựa như có linh tính, không đợi nàng chạm vào,- nó đã nghiêng đầu chủ động thân mật trước.

Vân Kiều vừa vui vừa sợ, hai mắt trợn tròn.

Quản sự bên cạnh nói: “Phất Tuyết tuy tính tình hiền lành nhưng rất ít chủ động thân thiết với con người, xem ra nó thật sự rất thích nương nương đấy!”

Giống như để chứng minh lời này, Phất Tuyết đến gần hơn một chút, cọ cọ vào lòng bàn tay nàng.

Vân Kiều vuốt ve bờm nó, thích thú không muốn buông tay.

Bùi Thừa Tư ở bên cạnh, đợi Vân Kiều làm quen với Phất Tuyết rồi tự đỡ nàng lên ngựa, dặn dò: “Lần đầu nàng cưỡi ngựa, đừng hấp tấp, để cho người nắm cương dắt đi vài vòng trước đã, khi nào quen rồi tính tiếp!”

“Biết rồi!” Vân Kiều nắm chặt dây cương, lơ đễnh đáp, nhìn thấy Bùi Thừa Tư vẫn còn ở đó, lúc này nàng mới gật đầu, thúc giục: “Không phải chàng muốn đi luyện tiễn sao? Chàng cứ đi đi, không cần ở cạnh ta đâu!”

Bùi Thừa Ta có chút bất đắc dĩ bật cười, sau đó phân phó cung nhân hầu hạ cẩn thận, lúc này mới chịu rời đi.

Chờ hắn đi rồi, thần thái của Vân Kiều hoàn toàn thả lỏng.

Nàng biết tự lượng sức mình, không miễn cưỡng bản thân, để mặc nội thị dắt ngựa đi.

Gió mang hơi lạnh lất phất qua, cỏ cây xung quanh khẽ úa vàng, từng thời từng khắc đều nhắc nhở nàng, trời đã vào thu.

Nội thị dắt ngựa có miệng lưỡi nhanh nhẹn, hắn luyên thuyên nói về lai lịch của Phất Tuyết cho Vân Kiều nghe, và những điều cần làm khi cưỡi ngựa.

Vân Kiều nghiêm túc lắng nghe, hai tay nắm chặt dây cương, hỏi bất chợt: “Hoa quế đã nở rồi sao?”

Nội thị sửng sốt một hồi, sau đó lập tức đáp lời: “Đúng vậy!”

Có lẽ là vì khí hậu cho nên hoa quế ở Bình Thành nở muộn hơn những nơi khác, chu kỳ hoa cũng kéo dài hơn, đến cuối thu vẫn còn quanh quẩn mùi hương đặc biệt ở khắp nơi.

Nàng nhớ mọi năm đều như vậy.

Hiện giờ ở xa quê hương, cho nên cảm thấy thiếu thiếu thứ gì.

Vân Kiều bóp đầu ngón tay, trong lòng thầm tính toán, nếu ở thu săn nàng thuận lợi thoát thân, lập tức về quê nhà, chắc là có thể đuổi kịp mùa hoa quế trước khi nó tàn.

Tư chất của Bùi Thừa Tư rất tốt, một khi đã hạ quyết tâm làm chuyện gì, hắn sẽ làm hết sức, cho nên cái gì cũng có thể làm tốt.

Dường như mỗi ngày hắn đều luyện tiễn, Vân Kiều cũng đi theo luyện cưỡi ngựa.

Dù cùng đến cùng đi, nhưng lúc sau hai người ai làm việc nấy. Trong mắt mọi người, đây là bằng chứng cho việc đế hậu đã hoà thuận như lúc đầu.

Từ sau khi bị Lương ma ma nhắc nhở, Ngu Nhiễm nhiều lần thuyết phục bản thân mình, phải nhẫn nại chờ đợi, đợi đến khi Bùi Thừa Tư chán ghét Hoàng hậu thì mọi chuyện sẽ tốt hơn.

Nhưng tin tức Đế Hậu hoà hợp như ban đầu càng lúc càng nhiều, khiến nàng không thể bình tĩnh được.

“Thánh Thượng mỗi ngày đều ở cùng Hoàng Hậu, còn ta thì không được đi thu săn!” Ngu Nhiễm siết chặt bút vẽ tranh, các đốt ngón tay trở nên trắng bệch, tựa như muốn bẻ gãy cây bút kia.

Nét mực đặc quánh ở ngòi bút nhỏ xuống, sau đó loang ra, phá hỏng bức hoạ “sơn thuỷ thả câu” còn đang dang dở.

Xích Cầm thở dài, khuyên nhủ: “Thân phận Hoàng Hậu vẫn còn đó, dựa theo thông lệ, đương nhiên là phải đi cùng. Ngài thấy đó, Hiền phi và An Tần không phải cũng không được tuỳ giá…”

“Các nàng sao có thể so sánh với ta được?” Ngu Nhiễm bực bội cắt ngang lời Xích Cầm: “Ta và Thánh Thượng là thanh mai trúc mã, ngay cả cưỡi ngựa cũng học cùng nhau!”

Xích Cầm thấy Ngu Nhiễm mất kiên nhẫn, lập tức im miệng.

Ngu Nhiễm nhìn bức hoạ sơn thuỷ không thành hình, nàng càng nghĩ càng không cam lòng, lập tức vò thành cục vứt bỏ, rồi đứng dậy gọi người hầu hạ thay quần áo.

Hoài Ngọc bước vào bẩm báo lại hướng đi của Ngu Nhiễm, nói Ninh tần đến trường đua ngựa. Vân Kiều nhàn hạ ở trên giường đọc sách.

Tuy mấy ngày nay Vân Kiều đã cưỡi ngựa thành thạo nhưng vì luyện nhiều quá cho nên má đùi của nàng bị rộp da. Chỉ có thể bôi thuốc trị thương, an phận ở trong phòng tĩnh dưỡng, không cần đi theo Bùi Thừa Tư.

Sau khi nghe tin tức này, Vân Kiều có chút bất đắc dĩ liếc nhìn Hoài Ngọc: “Ta biết, hiện giờ của tin tức ngươi rất nhanh nhạy, nhưng không cần chuyện gì cũng báo lại với ta đâu!”

Hoài Ngọc mỉm cười: “Nô tài còn tưởng rằng ngài muốn biết đường đi nước bước của Ninh tần!”

“Ta không có hứng thú với nàng ta!” Vân Kiều nói dứt khoát.

Hoài Ngọc hiểu tính Vân Kiều, khi ở chung cũng không cố kỵ nhiều, thậm chí hắn còn hỏi: “Hình như…ngài không để tâm đến Ninh tần thì phải?”

“Ngươi cảm thấy ta phải nên hận nàng ta sao?” Vân Kiều hỏi ngược lại, sau đó nàng lắc đầu: “Ta chỉ không thích nàng, chưa đến mức phải oán hận. Nếu mà phải nói, thậm chí ta còn có chút tội nghiệp nàng ta!”

Con người của Bùi Thừa Tư không nên đến gần, tránh càng xa càng tốt. Nếu ôm hy vọng với hắn thì định sẵn sẽ bị tra tấn, không thể giải thoát.

Tác giả nói: 2 chương nhập 1.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện