Chương 67: Hy vọng ngươi cũng như vậy!
Edit: Khả Khả
Bên ngoài, những hạt tuyết nhỏ rơi không ngớt, Phó Dư chạy đến đây, không chỉ trên đầu, trên áo dính tuyết trắng, mà ngay cả hàng lông mi dài cũng thấp thoáng vụn tuyết nhỏ.
Cả người hắn mang đầy gió tuyết, nhưng trong mắt lại tràn ngập ý cười, mặt mày hứng khởi.
Dưới ngọn đèn dầu, đôi mắt lẫn trong bóng đêm kia sáng lạ thường.
Vân Kiều không ngờ hắn sẽ đến đây, nàng ngơ ngẩn nhìn chằm chằm Phó Dư một hồi, cho đến khi hắn mở miệng, lúc này nàng mới giật mình mời hắn vào phòng.
Trên người Phó Dư tràn đặc hàn khí, bông tuyết gặp nơi nóng ẩm tan thành nước thấm ướt cả tóc, nhưng hắn lại không thèm quan tâm.
Vân Kiều nhìn hắn như vậy còn thấy lạnh thay, nàng tìm quần áo, khăn lau đưa cho hắn, rồi vội vàng rót hai chén trà ấm, nói: “Sao đột nhiên ngươi lại đến đây vào giờ này…”
Đang nói được một nửa, bỗng, Vân Kiều ý thức được có gì đó không đúng, nàng hỏi lại: “Ngươi biết ta ở đây từ khi nào?”
“Đương nhiên là lúc ở Tiêu cục hôm đó!” Phó Dư bày ra dáng vẻ tất nhiên, hắn thấy Vân Kiều kinh ngạc quá đỗi, bèn cười hỏi: “Không phải ngươi cho rằng khi đó ta không thể nhận ra ngươi đó chứ?”
Vân Kiều bị hắn nói trúng tim đen, nhất thời không biết trả lời thế nào.
“Sao ta có thể không nhận ra ngươi được?” Phó Dư cười cho qua, lúc sau hắn nói: “Tuy nói Nhạc nhị ca là người có thể tin tưởng, nhưng ngươi vẫn nên cẩn thận một chút, một khi ngươi và ta có liên quan đến nhau, thì khó tránh khỏi bị bại lộ thân phận. Dù sao thì…”
Vân Kiều đang nghe, đột nhiên hắn ngừng giữa chừng, giống như đang kiêng kỵ điều gì, nàng hỏi tới: “Dù sao thế nào?”
Phó Dư do dự một lát, lúc này mới nói tiếp: “Sau khi hành cung bốc cháy, Thánh Thượng vẫn chưa bao giờ tin là ngươi đã chết, không chỉ cho người điều tra mối quan hệ xung quanh ta, ngay cả Nguyên cô nương cũng không tha…”
Vân Kiều nghe xong liền híp mắt lại.
Nếu sau khi nàng rời kinh, nàng còn giữ liên lạc với bọn họ, e là Bùi Thừa Tư đã sớm phát giác.
“Tuy hiện tại ta tạm thời cách chức rời kinh, nhưng không có gì là tuyệt đối, nếu như Thánh Thượng vẫn còn nghi ngờ, thì nói không chừng đã sai ảnh vệ theo dõi rồi!” Phó Dư không biết nhiều về ảnh vệ trong tay Bùi Thừa Tư, nhưng hắn từng nghe Trần Cảnh nhắc đến, cho nên không dám lơ là cảnh giác.
Cũng vì lý do này, cho nên khi vừa mới gặp Vân Kiều, hắn không nhận người quen, bí mật che giấu đến ngày hôm nay, tìm cơ hội thích hợp để đến đây.
Tuy, Phó Dư luôn nhớ thương Vân Kiều, nhưng hắn không muốn mang lại nguy hiểm cho nàng, lần này gặp nhau là sự việc ngoài ý muốn.
Nếu hắn sớm biết Vân Kiều ở Doãn Thành, thì hắn sẽ không chấp nhận lời mời của Nhạc Mông.
Nhưng nếu cơ duyên trùng hợp đến, vậy thì hắn cũng sẽ không ngó lơ, cho nên lúc này mới chịu lạnh buốt, nửa đêm lặng lẽ đến đây.
Từ sau khi rời khỏi hành cung, Vân Kiều không muốn tìm hiểu tin tức trong cung nữa, nên hoàn toàn không biết hướng đi của Bùi Thừa Tư. Nghe Phó Dư kể, nàng bất giác thở dài: “Hắn đúng là chấp mê bất ngộ!”
Bùi Thừa Tư nhớ mãi không quên, trong mắt người khác được xem là Đế Vương thâm tình, nhưng với nàng mà nói, nó rất khó chịu.
Nàng không chỉ phải mai danh ẩn tích, mà ngay cả khi vô tình gặp được cố nhân, nàng cũng phải cẩn thận lén lút.
Vân Kiều nhấp một ngụm trà, qua một lúc, nàng lấy lại tinh thần, vừa nâng mắt lên đúng lúc bắt gặp được ánh mắt chuyên chú của Phó Dư.
Sau khi hắn trưởng thành, đôi mắt, lông mày trở nên rất sắc bén, lúc hắn không cười trông rất khó gần. Đặc biệt là lúc luyện võ cùng người khác vào vài ngày trước, mặt hắn cực kỳ nghiêm túc, doạ người khác chùn bước.
Nhưng giờ đây, ánh mắt hắn hoàn toàn khác.
Trên mặt vẫn luôn mang theo ý cười, dưới ánh nến lộ ra chút dịu dàng khác xa tuổi của hắn.
Trước giờ, Vân Kiều chỉ xem Phó Dư như đệ đệ, chưa bao giờ mang tâm tư khác. Nhưng ban chiều nghe Nhạc Nhân nói, giờ đối mặt với cái nhìn chăm chăm của hắn, nàng lại suy nghĩ lung tung….
Tình cảm Phó Dư đối với nàng thật sự giống như lời Nhạc Mông nói sao?
Không hỏi thì luôn canh cánh trong lòng, còn một khi đã hỏi ra thì sẽ như nước đổ khó hốt.
Trong lòng Vân Kiều như đang có trận chiến, hai bên lôi kéo dằn xé, khó khăn lắm mới bày ra bộ mặt bình thản.
Nếu đổi là người khác, có lẽ sẽ bị nàng lừa cho qua. Nhưng Phó Dư giỏi nhất là nhìn mặt đoán ý, ánh mắt hắn luôn đặt trên người Vân Kiều, hắn không tốn chút công sức nào đã nhìn ra được nàng có điểm khác lạ.
“Ngươi…có gì muốn hỏi ta sao?”
Tuy Phó Dư không biết trong đầu Vân Kiều đang suy nghĩ điều gì, nhưng thái độ nàng luôn thận trọng, muốn nói rồi lại thôi, hắn liền biết.
Vân Kiều ho khan một tiếng để lấp liếm, nàng không nghĩ nhiều, né tránh tìm câu chuyện nói: “Đúng vậy, tại sao ngươi lại bị tạm thời cách chức?”
Trách phạt này có thể xem là nhẹ cũng có thể xem là nặng.
Có thể là giơ cao đánh khẽ, sau khi Bùi Thừa Tư hết giận hắn sẽ xem như không có chuyện gì xảy ra. Cũng có thể là qua một đêm, người kia mất luôn chức quan.
Chuyện đó còn phải xem tâm tình của Bùi Thừa Tư thế nào.
Theo lẽ thường mà nói, hiện giờ Phó Dư nên đóng cửa ở trong phủ suy ngẫm lại thái độ của mình, không bước ra ngoài nửa bước mới đúng,. Nhưng đằng này, hắn lại nhân có hội này rời khỏi kinh, tỏ rõ thái độ buông bỏ tất cả, như là đang muốn đối đầu với Bùi Thừa Tư.
Tuy là nói, bản chất của Bùi Thừa Tư không phải là người hẹp hòi, nhưng động thái này của Phó Dư thật sự có hơi mạo hiểm.
“Vì chuyện điều động đi Tây Cảnh, ta và Thánh Thượng có xảy ra tranh cãi, cho dù có mất chức cũng chẳng sao, ta càng mừng vì đã được tiêu dao tự tại!” Phó Dư không muốn nói chuyện với nàng về Bùi Thừa Tư, hắn kể sơ sơ vài câu rồi hỏi ngược lại: “Ngươi thì sao? Những ngày này ngươi sống thế nào?”
“Rất tốt!” Vân Kiều nhìn thẳng vào hắn một lúc rồi lúng túng dời mắt đi, nhẹ giọng kể về những chuyện sau khi chia ly.
Vốn nàng đã đi nghỉ, nhưng khi nghe động tĩnh nàng vội đứng dậy, chỉ mặc thêm chiếc áo khoác ngoài, mái tóc chưa kịp búi lên, buông xoã sau lưng, phản chiếu dưới ánh nến giống như tơ lụa
Trong giọng nói mang theo vẻ lười biếng, nàng từ từ kể, rõ ràng chỉ là những chuyện vụn vặt tầm thường nhưng khi kể lại vô cùng thú vị.
Thậm chí khiến người nghe có chút khao khát.
Bóng đêm dày đặc, gió tuyết càng lớn, hai người ngồi đối diện nhau, cách nhau một ngọn nến đong đưa.
Kể từ lúc biệt ly khi còn nhỏ, đây là lần đầu tiên hai người thân mật đến vậy.
Trong lòng Phó Dư có nhiều lưu luyến, nhưng hắn biết ở lại lâu sẽ không thích hợp, cho nên uống hết chung trà nguội lạnh, hắn mở miệng: “Vài ngày nữa ta sẽ quay về Bình Thành, ăn tết xong ta sẽ trở lại kinh thành!”
Vân Kiều gật đầu: “Ta chơi ở Nhạc gia xong rồi cũng trở về trấn Phù Dung!”
Nhìn ý định của Nhạc gia, bọn họ chắc chắn sẽ không cho Nhạc Nhân rời đi nữa, đến lúc đó nàng sẽ quay về một mình.
Vân Kiều đã đoán được từ trước, cho nên cũng không buồn bã gì, nhưng nghe tiếng gió lạnh rít ngoài kia, lại thêm biết được hướng đi của Phó Dư, không hiểu sao trong lòng nàng có chút cô đơn.
Song, cảm giác này nhanh chóng lướt qua, Vân Kiều không có thời gian đắm chìm vào nó để thương xót bản thân, nàng như không có gì, cười nói: “Yên tâm đi, không cần lo lắng cho ta!”
“Dù ta ở bất cứ nơi nào, vẫn có thể lo tốt cho bản thân mình!”
“Hy vọng ngươi cũng vậy!”
Vân Kiều đắn đo một hồi, cuối cùng quyết định không nhắc lại chuyện xưa, không phải là nàng muốn lừa mình dối người, mà là nàng cảm thấy không còn ý nghĩa gì nữa.
Giữa nàng và Phó Dư không chung đường.
Mỗi người còn có việc phải làm, nếu nhất quyết muốn chọc thủng lớp giấy kia, để hỏi rõ tình cảm thì chỉ khiến hai người càng thêm khó xử.
Phó Dư gật đầu đồng ý, đến khi ra cửa, đột nhiên hắn xoay người lại
Bên ngoài gió tuyết phủ kín, nhưng phần lớn đều bị Phó Dư chặn lại.
Vân Kiều vịn cánh cửa, ngẩng đầu nhìn hắn, lộ ra biểu cảm khó hiểu: “Sao vậy?”
“Lời này nói ra có hơi muộn màng…” Phó Dư bất đắc dĩ lắc đầu, hắn lướt qua gương mặt mờ mịt của nàng, rồi thấp giọng cười: “Nếu có duyên gặp lại, đến lúc đó ta sẽ nói với ngươi!”
Vân Kiều vén tóc mai bị cơn gió lạnh thổi bay, nàng nghiêm túc đáp: “Được!”
Cánh cửa khép lại, ngăn chặn gió tuyết, đồng thời cũng áp chế cảm xúc không rõ ràng kia xuống.
Qua đêm nay, Phó Dư ở lại Nhạc gia thêm vài ngày nữa, lúc trời vừa hừng sáng, hắn trở về Bình Thành như lời đã nói.
Ngày Phó Dư rời đi là ngày thời tiết tốt đẹp hiếm có trong trời đông này.
Thân phận của Vân Kiều không thích hợp để đưa tiễn, cho nên ngồi trong viện phơi nắng đọc sách. Một lúc sau, nàng nghe được tiếng bước chân nhẹ nhàng của Nhạc Nhân đi vào.
Nhạc Nhân là người có tính tình phóng khoáng, nàng không có tình cảm sâu đậm gì với Phó Dư, sau khi bị hắn cự tuyệt, tinh thần chỉ sa sút hai ngày, sau đó liền trở về như ban đầu.
Nguyên nhân khiến nàng buồn rầu chính là việc phụ mẫu bắt nàng đi xem mắt.
Cũng may, lúc này có Vân Kiều ở đây, nàng mượn cớ né tránh được chút ít.
“Nhân dịp ngày đẹp trời, lại rảnh rỗi, chúng ta ra ngoài chơi một chuyến thôi!” Nhạc Nhân rút kỳ phổ trong tay Vân Kiều ra, nàng liện tay lật vài trang, chỉ cảm thấy hai mắt xoay vòng: “Tỷ có thể đọc hiểu hết cái này sao?”
Vân Kiều thấy nàng không hiểu, liền nhớ tới dáng vẻ của mình khi mới bắt đầu xem kỳ phổ, nàng mím môi cười: “Xem nhiều, luyện nhiều, tự nhiên sẽ hiểu!”
“Cái đó cũng không chắc!” Nhạc nhân ném kỳ phổ xuống: “Giống như ta, trời sinh không có căn cơ, e là có học một hay hai năm trời thì vẫn dốt lại hoàn dốt!”
Vân Kiều vuốt thẳng trang sách, chỉ cười không nói gì.
Lúc trước, khi nàng vừa mới bắt đầu theo các nữ tiên sinh học cầm kỳ thi hoạ, nàng cũng từng có suy nghĩ như vậy. Nhưng khi đó nàng không có lựa chọn nào khác, chỉ có thể cắn răng chấp nhận, sau một thời gian chịu đựng, cuối cùng nàng cũng có tiến bộ.
Nàng lắc đầu, sau đó níu lại tâm trí đã trôi dạt nơi xa về, không nghĩ đến chuyện trước kia nữa. Nàng đứng lên lấy áo choàng và khăn che mặt, ra ngoài chơi với Nhạc Nhân.
Đêm giao thừa, ở Thanh Hoà Cung.
Sắc trời dần dần tối đi, không bao lâu nữa yến tiệc giao thừa sẽ bắt đầu, nhưng tiếng đàn trong thư phòng vẫn chưa dừng lại.
Các cung nhân theo hầu hạ đều biết tâm trạng Thánh Thượng hôm nay cực kỳ tệ, không ai dám bước vào quấy rầy.
Thường tổng quản thấp giọng ho khan, cho người gọi Thanh Đại đến, hắn cười cười lấy lòng: “Thanh Đại cô nương, phiền cô nương đi thỉnh Thánh Thượng di giá!”
Tuy Thánh Thượng không dễ nói chuyện như trước, nhưng niệm tình tiên hoàng hậu, hắn luôn buông thả cho người ở Thanh Hoà Cung.
Cho nên khi gặp việc khó giải quyết, Thường tổng quản sẽ nhờ đến Thanh Đại.
Thường ngày, Thanh Đại muốn giữ mối quan hệ với mọi người nên nàng đồng ý, hôm nay lại lộ ra vẻ mặt khó xử, nàng không muốn đi hốt cái vận xui này.
Nàng từng là thị nữ hầu cận bên người Vân Kiều, nàng biết rõ hơn ai hết, nguyên nhân vì sao hôm nay Bùi Thừa Tư không vui.
Đế hậu quyết tuyệt đến mức không thể cứu vãn được nữa cũng bắt nguồn từ đêm giao thừa.
Ngày đoàn viên thế này đối với Bùi Thừa Tư là một loại tra tấn, nó nhắc nhở hắn về sai lầm hắn đã phạm phải, đồng thời cũng thể hiện sự bất lực của hắn.
Khi Vân Kiều còn ở bên cạnh, Bùi Thừa Tư luôn nghĩ mình có thể sửa sai.
Nhưng sau khi Vân Kiều rời đi, hắn không thể nói được lời nào, tất cả ký ức đều biến thành tra tấn đối với hắn, cảm xúc trong hắn không có chỗ để nói ra.
Cái chết của tiên hoàng hậu khiến hắn như chết lặng, trở thành vết thương lòng không thể chữa khỏi.
Thanh Đại do dự một lát, nhưng nàng không muốn đắc tội với Thường tổng quản, chỉ đành buông cây trúc đang chuốc dở trong tay và cành mai đang tu bổ một nửa, tiến về phía trước.
Vừa mới mở cửa, nàng vô tình gặp Hoài Ngọc.
Trước đây, khi Vân Kiều còn ở đây, Hoài Ngọc là tâm phúc cho một tay nàng nâng đỡ.
Bùi Thừa Tư hiểu rõ, cho nên khi Vân Kiều xảy ra chuyện, hắn không động vào người của Thanh Hoà Cung, chỉ tra tấn thẩm vấn Hoài Ngọc, với mong muốn biết được tung tích Vân Kiều.
Nhưng hắn không hỏi ra được bất kỳ tin tức gì.
Hoài Ngọc đau đến chết đi sống lại, mơ mơ màng màng nói mình không biết gì, mỗi câu trả lời đều có bằng chứng. Nếu thật sự hắn làm việc gian dối, thì đêm hôm đó, lửa lớn như vậy sao lại không bỏ đi mà ngoan ngoãn ở lại đây?
Cho dù hỏi bao nhiêu lần, hắn vẫn không thay đổi câu trả lời.
Bùi Thừa Tư cứ nghĩ trong tay còn đang nắm con chủ bài, cuối cùng lại vô dụng.
Không biết Bùi Thừa Tư đang suy tính điều gì, hắn không lấy mạng Hoài Ngọc. Sau khi bị thẩm vấn, dần dần sức khoẻ của Hoài Ngọc đã khá lên.
Hiện giờ hắn không còn là quản sự của Thanh Hoà Cung nữa, rất ít lộ diện, chỉ lui tới với Thanh Đại.
“Gần đây trời giá rét, ngươi cẩn thận kẻo bị cảm lạnh!” Thanh Đại thấy khí sắc hắn không tốt, dừng chân lại dặn dò riêng.
Hoài Ngọc mỉm cười: “Ngươi ở đây làm gì?”
Biểu tình Thanh Đại suy sụp, nàng bất đắc dĩ thở dài: “Thường tổng quản thấy ta được việc, càng ngày càng dùng thuận tay hơn rồi!”
Hoài Ngọc nhìn sắc trời: “Lần này nữa thôi, sau này ngươi không cần phải nghe theo nữa!
Cung yến đêm giao thừa là chuyện lớn, khi Tiên đế còn tại thế hắn chưa phạm phải sai lầm, thì Bùi Thừa Tư không phải hôn quân, sao có thể phạm sai được?
Hắn ngồi lên ngôi vị hoàng đế, trên vai gánh vác trách nhiệm, không thể tự do làm điều hắn muốn.
Thanh Đại đi về phía trước, vừa mới đến, đúng lúc cửa phòng mở ra, nhìn thấy cả người Bùi Thừa Tư ủ rũ.
Bên dưới hoa phục lụa là là thân hình cao gầy, biểu tình trong đêm khuya có hơi u ám, đôi mắt đen láy khiến người khác không dám nhìn thẳng.
Thường tổng quản như trút được gánh nặng, vội phân phó nội thị đưa xe tới, bãi giá đến Quỳnh Lâu.
Thanh Đại hành lễ theo mọi người, sau khi ngự giá rời đi, Thanh Hoà Cung lại quạnh quẽ như cũ. Nàng siết ông tay áo, vừa rồi nàng thấy ánh mắt Thánh Thượng nhìn về phía đèn cung đình hình cá chép.
Đó là chiếc đèn do chính tay tiên hoàng hậu làm.
So với những chiếc đèn lồng do thợ thủ công lành nghề làm ra, nó có hơi vụng về, tranh thư pháp dán trên bề mặt cũng không đẹp, nét chữ thưa thớt bình thường.
Tuy nói, ở trong cung này không thiếu cái gì, nhưng mỗi khi Vân Kiều rảnh rỗi, nàng thích táy máy nghịch ngợm để giết thời gian. Nàng cũng biết những thứ mình làm ra khó có thể treo ở những nơi “tao nhã”, nên sau khi làm xong, nàng chất vào trong nhà kho.
Gần đây, Bùi Thừa Tư tìm được chiếc đèn này trong số vật dụng nàng để lại, hắn mới cho người treo lên.
Thanh Đại ngẩng đầu một lúc, nàng nhớ về rất nhiều chuyện trước kia, bỗng nhiên có chút chua xót.
Tài nghệ của tiên hoàng hậu có thể không bằng những khuê tú thế gia, nhưng nàng là một người tốt, đáng tiếc, gặp sai người, sai luôn cả thời điểm.