Nhất Niệm Vĩnh Hằng Chương 1681: Tống Khuyết! (1)

Thông Thiên Đạo Nhân ngửa mặt lên trời cười to. Ở trong nháy mắt Thánh Hoàng tới gần, thân thể hắn chớp mắt biến mất. Thời điểm xuất hiện, thình lình hóa thành một mảnh ánh sáng màu đen, lại trực tiếp ở trước mặt Thánh Hoàng, không chậm trễ chút nào, hung hăng đánh qua!

Thánh Hoàng biến sắc, lập tức chống đỡ. Trong tiếng nổ lớn, hắn phun ra máu tươi, thân thể không ngừng bước lui về phía sau. Mà luồng ánh sáng màu đen cuối cùng lại hoàn toàn không có chút dừng lại, trong nháy mắt lại lao tới.

Nó đi qua nơi nào, hư vô khô héo. Sức sống của thiên địa bốn phía xung quanh cũng bắt đầu tiêu tan. Tử khí nồng đậm tràn ngập khắp nơi. Luồng ánh sáng màu đen này, hình như có thể cắn nuốt tất cả. Khi nó lại tới gần Thánh Hoàng, Thánh Hoàng gầm khẽ một tiếng, hai tay bấm quyết. Lập tức bốn phía xung quanh hắn thình lình xuất hiện một mặt trăng cực lớn!

Đây chính là đại pháp thần thông của hắn. Theo tu vi tăng cao, mặt trăng này xuất hiện không còn là trăng khuyết, mà trở thành trăng tròn, tản ra uy áp vô cùng mãnh liệt. Nhưng bên trong ánh sáng màu đen do Thông Thiên Đạo Nhân hóa thành, truyền ra một tiếng cười khẽ. Cuối cùng từ bên trong lại đưa ra một cái tay, hướng về phía mặt trăng tròn này, trong nháy mắt đến gần, nhẹ nhàng ấn một cái!

Dưới một cái ấn này, trăng tròn chấn động mạnh, vết nứt chớp mắt hiện lên. Trong tiếng két két khuếch tán ra, nó lại trực tiếp... chia năm xẻ bảy, ầm ầm tan vỡ!

Thánh Hoàng lại phun ra máu tươi, thân thể bỗng nhiên lui về phía sau, trong mắt mang theo sự không cam lòng, còn có tiếc nuối.

- Nếu như có thể cho ta thêm mấy năm...

- Không có nếu như.

Bên trong ánh sáng màu đen, truyền ra giọng nói lạnh lùng của Thông Thiên Đạo Nhân. Theo ánh sáng màu đen lại lập lòe, hắn lao thẳng đến Thánh Hoàng!

Mắt thấy hắn lại sắp va chạm vào Thánh Hoàng, giờ phút này, trong mắt Thánh Hoàng cũng lập lòe sự điên cuồng. Trên thực tế hắn có thể không xuất hiện. Trên thực tế lúc trước, khi mở hai mắt ra, hắn đã ý thức được, mình không phải là đối thủ của Thông Thiên Đạo Nhân.

Nhưng hắn vẫn xuất hiện. Ở đây là quê quán của hắn. Hắn là Thánh Hoàng. Đạo của hắn tới tự mẹ Vĩnh Hằng. Những điều này thực sự là nguyên nhân. Còn có nguyên nhân lớn nhất... Là bởi vì Bạch Tiểu Thuần!

Hắn biết Bạch Tiểu Thuần đang lựa chọn một đạo tuyệt nhiên khác hẳn với đạo của mình. Trước đây ắn không hiểu. Nhưng hôm nay theo cảm ngộ, theo tán thành thu được từ mẹ Vĩnh Hằng, hắn đã hiểu rõ, Bạch Tiểu Thuần phải đi con đường này, một khi thành công... như vậy Bạch Tiểu Thuần thu hoạch to lớn, không có cách nào hình dung!

Đạo của hắn, không lại đến từ chính bất kỳ kẻ nào. Đạo của hắn, hoàn toàn thuộc về bản thân hắn. Đạo của hắn, từ trình độ nào đó mà nói, đã thuộc về cùng một cấp bậc với Nghịch Phàm chúa tể!

Cho nên, Thánh Hoàng ở dưới tình huống biết rõ mình không địch nổi, vẫn lựa chọn đi ra, vẫn lựa chọn ra tay. Mặc dù là cho tới bây giờ, hắn còn lựa chọn thà rằng tự bạo, thà rằng hình thần câu diệt, cũng muốn khiến cho Thông Thiên Đạo Nhân này dừng lại, không có lực còn sót lại đánh phá trận pháp do hắn dùng hoa sen bố trí ra!

Nhưng ngay khi Thánh Hoàng đã có quyết đoán, Thông Thiên Đạo Nhân hóa thành ánh sáng màu đen tự nhiên tới gần. Trong nháy mắt khi hai bên lại muốn va chạm, đột nhiên... một ánh sáng Thái Cổ, cuối cùng lại từ trời cao ầm ầm hạ xuống!

Sau đó đạo thứ hai, đạo thứ ba, đạo thứ tư... Trong chớp mắt, 360 đạo ánh sáng Thái Cổ, trút xuống. Bất kỳ một đạo nào đều là chiến lực Thái Cổ. Tuy không có cách nào trực tiếp chấn động Thông Thiên Đạo Nhân, nhưng số lượng nhiều như vậy, vẫn có thể khiến cho Thông Thiên Đạo Nhân ở đây, bị ngăn cản lại một chút.

Mà quan trọng hơn, là ở trong lòng Thánh Hoàng cùng với Thông Thiên Đạo Nhân, thậm chí có thể nói, ở trong lòng toàn bộ tu sĩ Tiên Vực Vĩnh Hằng, ánh sáng Thái Cổ như vậy, đại biểu ý nghĩa khác! - Bạch Tiểu Thuần!

Thánh Hoàng ngừng hít thở, chợt ngẩng đầu.

- Bạch Tiểu Thuần!

Thông Thiên Đạo Nhân cũng biến sắc, trong mắt lộ vẻ nghiêm trọng vô cùng. Trong ánh sáng màu đen do hắn hóa thành trong nháy mắt lùi về phía sau, cũng nhìn hướng lên bầu trời. Hắn cùng với Thánh Hoàng cảm nhận được rõ ràng, có một khí tức kinh người, đang từ trên trời, ầm ầm lao đến!

Chẳng những là tâm thần hai người bọn họ chấn động. Lúc này trong Khôi Hoàng Thành phía dưới, Tống Quân Uyển, Hầu Tiểu Muội, Chu Tử Mạch cùng với Công Tôn Uyển Nhi, mỗi một người đều mở to mắt, có chút không có cách nào tin tưởng.

Ba người Tiểu Tiểu cùng Đại Bảo, còn có Tiểu Bảo, cũng vậy. Thậm chí bọn họ còn quay đầu lại nhìn một chút nơi Bạch Tiểu Thuần bế quan. Đám người Đại Thiên Sư cũng như vậy.

Trong lòng của bọn họ rất do dự. Nhưng đối với tu sĩ Tiên Vực Vĩnh Hằng mà nói, bọn họ không biết nhiều như vậy. Lúc này mắt thấy ánh sáng Thái Cổ đại biểu cho Bạch Tiểu Thuần xuất hiện, nhất thời bọn họ lại phấn chấn. - Là Khôi Hoàng!

- Khôi Hoàng xuất quan!

Theo tiếng hoan hô liên tiếp vang lên ở Tiên Vực Vĩnh Hằng, Thông Thiên Đạo Nhân lại nhíu chân mày lại. Cái này lao tới tốc độ và khí thế mặc dù vô cùng mãnh liệt, nhưng so với Bạch Tiểu Thuần trong trí nhớ của hắn, hình như có chút không giống.

Ngay cả Thánh Hoàng, lúc này cũng nhận thấy được điểm không thích hợp.

Cũng chính là vào lúc này, trong mắt bọn họ thấy được ở trên trời cao, lại có một cây quạt khổng lồ xuất hiện. Tốc độ của cây quạt này quá nhanh, lúc này dâng lên tiếng nổ lớn vô tận, khoảng cách với Tiên Vực Vĩnh Hằng càng lúc càng gần!

Cây quạt này, chính là bảo quạt của Bạch Tiểu Thuần. Trong giờ phút này bên trong mặt quạt, ở trong tháp chỗ Đạo Trần chúa tể lưu lại bản nguyên, thi thể Tống Khuyết vốn nằm ở nơi đó vẫn không nhúc nhích, hiện tại lại khoanh chân ngồi tĩnh tọa!

Sắc mặt của hắn mặc dù tái nhợt, giống như người chết, nhưng trong tử khí trên người của hắn lại có sinh cơ tràn ngập!

Sinh Tử Đạo Nguyên vốn ở chỗ này, lúc này đã biến mất. Cẩn thận đi cảm thụ, có thể ở trong cơ thể Tống Khuyết, cảm nhận được Sinh Tử Đạo Nguyên này tồn tại!

Nhất là mi tâm Tống Khuyết, tự nhiên cũng có ấn ký. Ấn ký này đúng là mặt của Đạo Trần! Nhưng cẩn thận nhìn, hình như lại có chút tương tự cùng Tống Khuyết. Đây là bởi vì Đạo Trần đã chết, cho nên Tống Khuyết dung hợp đạo của hắn, mặc dù cũng hình thành ấn ký của hắn, nhưng lại có bản thân khống chế!

Theo cây quạt lại gần, theo Thông Thiên Đạo Nhân nheo cặp mắt lại, theo tiếng chúng sinh hoan hô, Tống Khuyết ngồi khoanh chân ở bên trong tháp cao, hai mắt hắn đột nhiên mở ra!

Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện