Trong sự lo lắng, người Tiên Vực Vĩnh Hằng, đều có thể cảm nhận được rõ ràng.
- Hắn đang nóng nảy?
Tống Khuyết hít thở dồn dập, bỗng nhiên mở miệng.
Thánh Hoàng ở bên cạnh dĩ nhiên cũng phát hiện. Hai người nhìn nhau một cái, đều nhìn ra được kích động ở trong mắt nhau. Bọn họ chợt quay đầu lại, lại trực tiếp nhìn về phía người duy nhất khoanh chân tĩnh tọa trên mặt đất Tiên Vực Vĩnh Hằng,... Bạch Tiểu Thuần!
Giờ phút này, theo đạo thân của Bạch Tiểu Thuần ngưng tụ bên trong chỗ đống đổ nát, trong cơ thể bản tôn Bạch Tiểu Thuần ở trên Tiên Vực của Vĩnh Hằng này loại cảm giác huyền diệu này cuối cùng lại từ bên trong thân thể hắn khuếch tán ra, bao phủ phạm vi trăm trượng!
Bên trong trăm trượng, mặt đất vỡ nát cuối cùng lại xuất hiện sự khép lại, sức sống nồng đậm càng dạt dào phát ra, khiến cho Tống Khuyết cùng Thánh Hoàng chấn động. Lại là trong một chớp mắt này, trong cơ thể Bạch Tiểu Thuần hình như có một đạo bản nguyên, đang tản ra!
Rất nhanh, khi bên trong chỗ đống đổ nát đầu tiên, cây bồ công anh hóa thành đạo thân của Bạch Tiểu Thuần, chỗ đống đổ nát thứ hai, đống đổ nát thứ 3... mọi chỗ đống đổ nát được Bạch Tiểu Thuần thắp sáng, lúc này cuối cùng lại đều xuất hiện đạo thân của Bạch Tiểu Thuần!
Một vị đạo thân biến ảo, ánh sáng nhất thời bạo phát, thậm chí ảnh hưởng tới toàn bộ tinh không, khiến cho thời điểm mọi người ngẩng đầu nhìn lên, tinh không giống như đều bị thay đổi, hình như có phân nửa khu vực, ánh sáng kinh thiên! - Có chút thú vị!
Ở trong nháy mắt khi ánh sáng nơi này hoàn toàn bạo phát, bên ngoài trời cao Tiên Vực Vĩnh Hằng, thân thể khổng lồ của Nghịch Phàm chúa tể chợt ngẩng đầu, trong miệng của hắn truyền ra âm thanh có thể chấn động linh hồn chúng sinh!
Giọng nói này ẩn chứa trời cao, còn có sự băng lạnh, giống như từ trong năm tháng vô tận truyền ra ngoài, khuếch tán thiên địa tinh không. Đồng thời, thân thể hắn bất chợt thoáng động!
Dưới thoáng động này, trời cao nổ lớn, tinh không chấn động, tất cả tầng nham thạch trên thân thể kinh người này của Nghịch Phàm, ở dưới sự vỡ nát, ở trong thoáng động này của hắn, đột nhiên tan vỡ, tất cả nổ tung ra!
Mà sau khi nổ tung ra, thân thể Nghịch Phàm hoàn toàn... mở ra tất cả phong ấn!
Từ phía xa nhìn lại, vị người khổng lồ này sừng sững ở trong tinh không. Tiên Vực Vĩnh Hằng ở trước mặt hắn, lại giống như bóng cao su. Chúng sinh bên trong, giống như ngay cả con kiến hôi cũng không bằng, bé nhỏ không đáng kể!
Trong một chớp mắt này, thiên địa nổ lớn. Thân thể tất cả chúng sinh Tiên Vực Vĩnh Hằng run rẩy, hít thở dồn dập. Bên trong tâm thần của bọn họ dâng lên sóng lớn ngập trời. Trước lúc này, trong bọn họ cũng có người cho rằng, có thể sau khi Nghịch Phàm tỉnh dậy, bọn họ không phải là không có khả năng chạy thoát thân. Nhưng cho đến trong một chớp mắt này, ở trong chớp mắt khi Nghịch Phàm thức tỉnh, bọn họ mới hiểu được, căn bản... lại hoàn toàn không có một chút khả năng nào!
Tất cả mọi người trên Tiên Vực của Vĩnh Hằng, vào giờ phút này, trong đầu bọn họ đều giống như bị ý chí nào đó chiếm lấy, giống như mất đi chính mình, chỉ có thể ngơ ngác nhìn Nghịch Phàm chúa tể trên trời cao. Hắn có thể so sánh với nửa bầu trời, trực tiếp giơ tay phải lên, hướng về phía Tiên Vực Vĩnh Hằng, chộp lấy!
Thân thể hắn quá lớn. Tay phải còn có thể so ánh với nửa Tiên Vực Vĩnh Hằng, thời khắc này ầm ầm hạ xuống, lại giống như trời sập, chúng sinh nổ lớn!
- Tinh không này có một trăm lẻ tám vạn giới tịch diệt, mới sinh ra một gốc cây hoa vĩnh hằng. Hôm nay... ta lấy hoa này, thành tựu vĩnh hằng!
Theo âm thanh của Nghịch Phàm vang vọng, toàn bộ tinh không đều đang chấn động. Hình như bên trong giọng nói này ẩn chứa đạo, đủ để hủy diệt tất cả, có thể bao trùm tinh không, hoàn toàn nhấn chìm!
Thậm chí ở thời điểm giọng nói này khuếch tán, ngay cả khu vực đổ nát bên trong tinh không bị Bạch Tiểu Thuần chiếm cứ, cũng chấn động. Mà những tinh không bị bóng tối bao trùm, cùng hắc ám giống như nước thủy triều, nổ lớn tám phương.
Tay phải Nghịch Phàm, lúc này giống như ở trong trời cao, sau khi giơ lên, hạ xuống, toàn bộ Tiên Vực Vĩnh Hằng tràn ngập nguy cơ. Ở thời khắc mấu chốt này, ở trong đầu chúng sinh này mặc dù trống rỗng, vừa vặn thân thể lại đang theo bản năng run rẩy, Tống Khuyết cùng Thánh Hoàng hít thở dồn dập. Bọn họ mặc dù cũng bị ảnh hưởng, nhưng vốn chính là nửa bước chúa tể, mức độ bị ảnh hưởng tuy lớn, nhưng vẫn có thể miễn cưỡng giãy dụa một chút.
Nguy cơ trước mắt, trán Tống Khuyết nổi gân xanh. Hắn nhìn bàn tay cực lớn giống như bao trùm nửa trời cao từ không trung hạ xuống. Bàn tay này màu đen, giống như bầu trời sụp xuống, khiến cho mặt đất run rẩy, Tiên Vực Vĩnh Hằng giống như cũng muốn tan vỡ. Tiếng rít gào từ trong miệng Tống Khuyết truyền ra. Hắn liều lĩnh, bất chợt ngẩng đầu. Cho dù thân thể ở dưới uy áp này cũng đang vỡ nát, nhưng hắn vẫn còn đỏ mắt. Thân thể lại một lần nữa thiêu đốt, nhằm về phía trời cao, nhằm phía bàn tay này đã tới.
Bên cạnh Tống Khuyết lúc này, chính là Thánh Hoàng, sắc mặt tái nhợt còn có một khí tức thiêu đốt của bản thân, theo đó bạo phát,. Hắn cười thảm một tiếng, trong mắt mang theo sự kiên định cùng quả quyết, cũng lao ra.
Từ phía xa nhìn lại, bóng dàng hai người bọn họ, so sánh với bàn tay to trong trời cao, căn bản là bé nhỏ không đáng kể. Nhưng hết lần này tới lần khác, ở trong một chớp mắt này, bọn họ vẫn lựa chọn đối mặt cùng phản kháng!
Một cảnh tượng bi tráng này, một cảnh tượng kiên quyết này, mặc dù trong đầu chúng sinh trống rỗng, không có cách nào chú ý cùng nhìn thấy được, nhưng Tiên Vực Vĩnh Hằng có linh. Mẹ Vĩnh Hằng mặc dù suy yếu, nhưng làm sao không biết được, hiểu được tất cả những điều này.
Một sự bi thương từ bên trong từng ngọn cây cọng cỏ của Tiên Vực Vĩnh Hằng này, cùng với tất cả chúng sinh trong thiên địa, đều phát ra, tràn ngập thế giới. Đồng thời, thân thể Tống Khuyết cùng Thánh Hoàng, đã tới gần bàn tay Nghịch Phàm hạ xuống!
Tống Khuyết gào thét, Thánh Hoàng rít gào. Trên người hai người bọn họ phát ra ánh sáng chói lòa. Nhưng so với bàn tay của Nghịch Phàm, căn bản là bé nhỏ không đáng kể. Mặc dù là bọn họ lựa chọn thiêu đốt, nhưng vẫn là... không có cách nào ngăn cản.
Vào giờ phút này, tiếng sấm vang lên kinh thiên. Đó là Tống Khuyết cùng Thánh Hoàng ra tay, nhưng kết cục đã nhất định. Bọn họ ra tay, mặc dù là sử dụng toàn lực, mặc dù đã bỏ ra tất cả, nhưng vẫn... chỉ là ở trong tiếng va chạm này, không có cách nào ngăn cản được được bàn tay của Nghịch Phàm cho dù chỉ là một lát!