Buổi tối sau khi party kết thúc, Phong Bình và Đường Ca Nam đều đã lên giường, nhưng cả hai người đều không buồn ngủ, cũng không còn sức để làm chuyện khác, chỉ im lặng nhưng có cảm giác hạnh phúc.
Bỗng nhiên, Phong Bình chợt nhớ ra một chuyện, huých tay vào người Đường Ca Nam và nói: “Chẳng phải anh nói có một người họ Sở sao, sao anh ta không đến?”
Đường Ca Nam thở dài tiếc nuối: “À, anh ta có việc bận rồi”.
Phong Bình tò mò hỏi: “Rốt cuộc là ai?”
Đường Ca Nam bĩu môi không nói gì.
Phong Bình hấm hứ một tiếng, mười đầu ngón tay đan vào nhau, tay trái đặt lên tay phải, các khớp tay kêu khục khục. Ý đồ ấy không cần nói cũng biết. Đường Ca Nam rất muốn thẳng thắn, nhưng chuyện này của anh mà giải thích thì quả thực là rất khó khăn. Thế là anh nháy mắt, chặp môi, nũng nịu nói, “Trời ơi, anh không biết nên nói với em thế nào?”
“Thật sao?” Phong Bình nheo mắt, tay phải đè lên tay trái, lại một hồi khục khục.
“Trước đây anh nói với em rồi…” Đường Ca Nam nhăn nhó, trông có vẻ như muốn khóc.
“Lúc nào?” Phong Bình quay lại lườm anh.
“Thì chính là ngày thứ hai sau khi anh trở về từ New York, chẳng phải anh nói với em là anh gặp một người…”
“Hả…” Phong Bình ngạc nhiên quay mặt sang, nhìn anh chằm chằm mấy chục giây, bỗng nhiên mắt trợn tròn, há hốc miệng nói, “A… cái mà lần trước anh nói”.
“Ừ, ừ”. Đường Ca Nam gật đầu lia lại.
“Cái đó là thật?”
“Anh không nói dối em”
“My god!” Phong Bình ngồi thẳng người dậy và nói: “Anh nói lại một lần nữa, rốt cuộc là chuyện gì?”
“Tình hình lúc ấy là thế này”, Đường Ca Nam cũng ngồi dậy, khoanh chân ngồi đối diện với cô, miêu tả chuyện tối hôm ấy một cách rất sinh động: “Anh mới ngủ chưa được bao lâu thì bỗng nhiên nghe thấy âm thanh như sấm vậy, giống như tiếng sấm lúc sắp mưa, đùng một cái, khiến anh giật mình tỉnh giấc. Em biết đấy, khách sạn cao cấp không nên xuất hiện âm thanh này, hơn nữa lại là nửa đêm canh ba. Tiếng động này rất không bình thường, anh nhấn chuông gọi người, sau đó kéo rèm cửa, nhìn ra bên ngoài. Em đoán xem anh nhìn thấy gì?”
“Gì?”
“Anh nhìn thấy có người đứng trên bệ cửa sổ bên cạnh, hình như muốn nhảy xuống, anh vội vàng mở cửa sổ bảo anh ta không nên coi thường mạng sống của mình…” Nói đến đây nét mặt của Đường Ca Nam trở nên ngỡ ngàng hơn.
“Sau đó thì sao?”
“Sau đó anh cũng không biết chuyện gì, bỗng nhiên anh ta đến trước mặt anh, tóm lấy anh rồi bay xuống”.
“Anh ta là siêu nhân?”
“Không phải, giống như những đại hiệp nhảy tường bay qua nóc nhà như trong phim…”
“Không phải là ảo giác chứ?”
Đường Ca Nam tức giận nói: “Anh cũng muốn tin là ảo giác, nhưng nếu em có thể nhìn thấy camera của khách sạn thì em sẽ phát hiện tối hôm ấy anh không hề đi ra khỏi cửa khách sạn, vậy thì sao anh có thể đến quán bar được?”
“Tiếc là camera của khách sạn bị người ta lấy đi rồi”.
“Thật sao? Sao em biết?”
“Đừng để ý đến cái đó. Anh nói tiếp đi. Anh ta trông thế nào, bao nhiêu tuổi?”
“Tướng mạo của anh ta rất được, mắt sáng, lông mày lưỡi mác, giống như nghệ nhân, tuổi tác chắc không lớn lắm, trông có vẻ vẫn còn trẻ. Anh ta nói vốn dĩ anh ta nên giết anh, nhưng anh ta không muốn giết người vô tội, cũng không muốn thấy anh bị giết, vì thế nên…”
“Vì sao anh ta muốn giết anh?”
“Không biết”.
“Anh không hỏi anh ta?”
“Anh hỏi rồi nhưng anh ta không nói. Anh ta nói rất ít, gần như anh hỏi mười câu thì anh ta mới nói một câu, nhưng anh ta nói lời giữ lời, lời nói tựa ngàn vàng…”
“Anh ta nói gì?”
“Anh ta nói không trả tiền rượu cho anh, lúc đi cũng không trả…”
… Phong Bình choáng nặng, nhìn anh không còn gì để nói.
“Anh ta nói không giết anh, cũng không giết anh”.
“Anh ta còn nói gì?”
“Anh ta nói sẽ đến tìm anh vay tiền và đã đến thật”.
“Anh ta tìm anh vay bao nhiêu tiền?”
“Mười triệu”.
“Anh cho anh ta vay?”
“Không, nhưng anh đưa cho anh ta một tấm thẻ tín dụng”.
… Phong Bình không còn gì để nói.
“Có điều anh ta không biết dùng, anh dạy anh ta”.
Phong Bình càng không biết nói gì, đưa tay sờ đầu anh ta, “Rốt cuộc anh đã nghĩ thế nào vậy?”
Đường Ca Nam nắm lấy tay cô và nói: “Anh nghĩ anh ta không phải là người thường…”
“Không sai, em thấy anh ta là đồ lừa đảo”.
“Anh ta không phải”.
“Nếu không thì là một sát thủ…”
“Ban đầu anh cũng có chút nghi ngờ, nhưng quả thực anh ta không giống tội phạm giết người. Anh ta khí chất hơn người, khiến người ta vừa gặp mà quên đi mọi thứ, hơn nữa lại rất phóng khoáng, khác người”.
Phong Bình chua chát nói: “Vậy thì anh chuẩn bị yêu một chàng trai sao?”
Đường Ca Nam bất mãn lườm cô, “Anh chỉ đứng ở góc độ của một chàng trai thuần túy, ngưỡng mộ anh ta mà thôi”.
“Nhưng không biết chừng anh ta đúng là sát thủ…” Phong Bình thuật lại cho anh nghe thông tin nhận được ngày hôm đó, “Em nhớ Karl từng nói, hung thủ của vụ giết người là một tay sát thủ chuyên nghiệp, hơn nữa có đồng bọn, bây giờ căn cứ vào những gì anh nói, em nghĩ anh ta chính là đồng bọn của tay sát thủ kia”.
“Không có chứng cứ, anh không tin”.
“Em nghĩ chính là anh ta”.
“Anh nghĩ không phải”.
“Đúng”.
“Không đúng”.
Cuộc tranh luận của họ nhàm chán, vô vị giống như cư dân mạng tranh luận rốt cuộc Phong Bình có phải là cô gái lọ lem không vậy. Chỉ có điều, mọi việc trong cuộc sống không phải lúc nào cũng thông suốt, không có một chút nghi vấn nào, vì vậy hãy để họ tiếp tục tranh luận, những điều chưa biết cũng chính là niềm vui của cuộc đời!
HẾT