Ngay khi một đạo kiếm quang xanh thẫm cuốn quanh, một tiếng nổ kinh thiên động địa từ sâu tận dưới đáy hẻm núi bên dưới truyền lên, cùng với những chấn động kịch liệt, một vết nứt không gian mờ mờ vững vàng xuất hiện.
"Đi"
Hàn Lập khẽ quát, tay bấm pháp quyết, cự thuyền màu đen ở sau lưng hắn vang lên những tiếng ầm ầm, sau đó thu nhỏ thành một quả cầu nhỏ rồi lóe lên bay vào người hắn.
Độn quang thấp thoáng, một đạo thanh hồng cùng một đạo ngân cung lao về phía dưới, cũng lóe lên rồi xuyên qua.
Sau khi vết nứt không gian từ từ khép lại, hẻm núi phía dưới lại bắt đầu khôi phục như lúc ban đầu.
Một lát sau, trên khoảng không chỗ chiếc thuyền lớn màu đen lúc trước xuất hiện một chấn động khác, một đóa sen màu vàng nhạt rộng khoảng một trượng đột nhiên hiện ra, bên trong có một nam một nữ đang đứng.
Nam khoác một bộ y phục màu vàng, không rõ diện mạo, nữ lại khoác áo bào trắng, đầu tóc lấp lánh chân trần, chính là Bảo Hoa.
"Cuối cùng người này cũng rời đi, xem ra quả thật hắn đến đây chỉ vì muốn lấy món bảo vật thông linh mà Nguyên Yểm nhắc đến. Có điều vết nứt không gian mà hắn vừa đi qua dường như không phải là con đường quay trở về Linh giới mà hẳn là Ma Kha Giới. So với Thánh giới chúng ta, giới diện này còn cường đại hơn nhiều, chẳng biết hắn đến giới diện này làm gì." Người khoác áo bào vàng nhìn về nơi vết nứt không gian biến mất, ho nhẹ một tiếng rồi lên tiếng, âm thanh có chút khàn khàn, bộ dáng như người bị bệnh nặng.
"Hà cớ gì Niết Bàn đạo hữu phải suy nghĩ nhiều! Bất kể hắn đến giới diện khác làm gì, chỉ cần không dừng lại tại Thánh giới chúng ta quá lâu là được rồi. Nếu không, với sự có mặt của một tên cường giả thâm bất khả trắc như vậy, chỉ sợ ta và ngươi đều không thể an tâm bế quan tu luyện." Bảo Hoa hờ hững trả lời.
Kẻ mặc áo bào vàng này đương nhiên cũng là một trong tam đại Thủy tổ của Ma tộc, là Thủy tổ thần bí nhất, từ trước đến nay ít xuất hiện trước mặt người khác nhất, Niết Bàn.
"Điều này cũng đúng, nếu không ta và ngươi cũng không lập tức bí mật theo gót hắn đến đây ngay sau khi nhận được tin tức của Nguyên Yểm. Có điều nếu tin tức từ Nhân Giới bên kia truyền đến là đúng, thì việc một tên tiểu tử vừa tiến giai Đại Thừa không lâu như hắn có thể chém giết tồn tại cỡ Chân Tiên, dù tên Tiên Nhân này bị giới diện áp chế cũng thật sự khó tin." Niết Bàn cười âm trầm, sau đó thắc mắc hỏi.
"Đối với tin tức trọng yếu như vậy, có lẽ bên kia sẽ không báo sai. Nghe nói là sau khi tên Chân Tiên kia bị phần đông cường giả Linh giới vây công, bị thương không nhẹ rồi mới để hắn ra tay thành công." Bảo Hoa từ tốn trả lời.
"Dù là vậy cũng có thể thấy tiểu tử này rất khó lường. Ta và ngươi đều hiểu tồn tại càng cường đại thì càng có nhiều thủ đoạn bảo mệnh. Đối với tầm cỡ Chân Tiên thì càng không biết có bao nhiêu thủ đoạn áp rương, vậy mà lại trúng chiêu trong tay hắn, xem ra thực lực chân chính của hắn cũng không thể lường trước được. Nghe nói hắn còn đoạt được Chân Hồn Đan, chậc chậc, bảo vật có cấp bậc như vậy... Nếu không phải ta và ngươi đều là người của Thánh Tộc, chúng ta không dùng được đan dược này, nói không chừng cũng đã liều lĩnh tìm cách giữ hắn lại Thánh Giới rồi. Niết Bàn trước cười hắc hắc, sau lại chậc chậc hai tiếng rồi nói.
"Đây là điều tất nhiên, nếu đổi là Chân Ma Đan, ta và ngươi sao có thể để hắn dễ dàng rời khỏi Thánh giới. Nhân đây, có lẽ Niết Bàn đạo hữu cách Thiên Kiếp Phi Thăng cũng không xa, không biết có mấy phần nắm chắc có thể phi thăng Thượng Giới?" Bảo Hoa khẽ gật đầu, sau lại hỏi một câu.
"Nếu không bị trọng thương sau sự kiện Minh Trùng Mẫu, với thực lực đã tu luyện đại thành Niết Bàn Thánh Thể, nói không chừng ta thật sự có một hai thành cơ hội. Hiện giờ mặc dù thương thế của ta đã khỏi hẳn, song trên thực tế lực lượng bổn nguyên đã bị hao tổn quá nhiều, đến lúc đó chỉ đành liều mạng giành lấy một tia hy vọng nhỏ nhoi kia." Niết Bàn thở dài, âm thanh có vài phần chán nản.
"Niết Bàn huynh không cần bi quan như vậy! Có thể nói Niết Bàn Thánh Thể của ngươi nằm trong ba loại pháp quyết luyện thể nổi tiếng chư giới, nói không chừng còn có thể giúp đạo hữu thành công vượt qua thiên kiếp. Đúng rồi, dường như tên Hàn Lập này cũng tu luyện Niết Bàn Thánh Thể, tuy có vài điểm khác biệt so với đạo hữu nhưng quả thật đúng là công pháp này, không biết nhờ đâu mà hắn tu luyện thành?" Bảo Hoa an ủi người mặc áo bào vàng vài câu, sau lại nhớ ra rồi nhắc đến chuyện này.
"Điều này cũng không có gì kì lạ, Niết Bàn Thánh Thể vốn được suy diễn từ một bộ ma công trụ cột nhất của Thánh Tộc ta, mà công pháp của bổn tổn truyền khắp các giới, bị người khác suy diễn ra Niết Bàn Thánh Thể tương tự cũng là chuyện bình thường. Việc duy nhất khiến ta giật mình chính là cơ hội tu luyện thành loại Thánh Thể này gần như là bằng không. Năm đó ta cũng đã gặp rất nhiều cơ duyên mới có thể tu luyện thành công, nếu phải tu luyện thêm một lần nữa thì ta cũng không tự tin có thể đạt đến cảnh giới hiện nay. Nhưng bây giờ lại có một tên ngoại tộc tu luyện đến trình độ như vậy, thật khiến bổn tọa cảm khái." Niết Bàn cười khổ rồi trả lời.
"Năm đó khi bắt gặp kẻ này thi triển Thánh Thể, thiếp thân cũng khiếp sợ như đạo hữu vậy. Có thể thấy hắn là người có đại tạo hóa. Tốt rồi, không bàn đến tên tiểu tử Nhân tộc này nữa. Sau sự việc lần này, ta cũng có ý định bế quan không xuất hiện, tranh thủ sớm ngày đạt đến cảnh giới phi thăng Chân Ma Giới." Bảo Hoa mỉm cười, sau đó nghiêm mặt nói.
"Ừ, việc ngoại giới cứ giao toàn bộ cho Nguyên Yểm xử lý. Hắc hắc, trong hai người các ngươi, bổn tọa vẫn coi trọng ngươi hơn. Tuy ngươi từng trải qua một lần đại kiếp nạn nhưng pháp lực lại còn hơn xưa, cộng thêm việc tìm hiểu được Linh vực - đại thần thông của Thượng Giới, có lẽ cơ hội phi thăng là khá cao." Niết Bàn gật gật đầu, sau lại nói tiếp với giọng hâm mộ.
"Hì hì, hi vọng thật sự có thể như vậy. Thiếp thân cũng không thể dừng mãi tại đây, xin cáo từ đi trước." Bảo Hoa khẽ cười vài tiếng, sau đó dùng chân ngọc nhẹ nhàng giẫm lên đóa hoa sen màu vàng dưới chân.
Ngay lập tức hoa sen quay tròn một vòng, đột nhiên sinh ra một luồng nhu lực đẩy Niết Bàn ra, tiếp đó vô số cánh hoa nhanh chóng khép lại, biến thành một hư ảnh màu vàng phá không rời đi.
Thấy vậy, Niết Bàn lắc đầu, tay áo hất về phía sau, hóa thành một dải cầu vồng màu vàng phá không bay về một hướng khác.
Trong nháy mắt, toàn bộ bầu trời phía trên hẻm núi một lần nữa trở nên trống rỗng.
............................
Một tháng sau, tại một sườn núi bị bao phủ bởi rừng phong đỏ thẫm trải dài.
"Hàn đạo hữu, xem ra ngươi đã sớm phát hiện có hai tên Đại Thừa của Ma tộc vẫn luôn đi theo chúng ta?" Giải Đạo Nhân nhìn về phía Hàn Lập đang ngồi xếp bằng dưới cây, đột nhiên hỏi một câu.
"Đương nhiên ta đã nhận ra, một trong số đó có thể nói là người quen trước kia. Có điều họ không chủ động ra tay cản trở hành trình của chúng ta, đương nhiên ta cũng muốn để ý thêm." Hàn Lập hơi ngạc nhiên trả lời.
Tuy cái Ngụy Tiên Khôi Lỗi này có linh tính nhất định nhưng rất ít khi chủ động nói chuyện với hắn.
"Thì ra là thế." Giải Đạo Nhân gật đầu, sau đó lại im lặng không nói gì nữa.
Điều này khiến Hàn Lập sờ sờ cằm, trong mắt lóe lên thần sắc khác thường.
"Nếu ta nhớ không lầm..., lúc đang cùng chúng ta giao thủ, tên Tiên Nhân Mã Lương kia từng nói ngươi là một cái Tiên Khôi Lỗi chân chính chứ không phải là Ngụy Tiên Khôi Lỗi. Nói như vậy lúc trước dường như đạo hữu vẫn còn giấu ta một vài điều nào đó."
Hàn Lập nhìn Giải Đạo Nhân, từ từ nói tiếp.
"Hắn có nói thật hay không ta cũng không rõ. Ta cũng chưa bao giờ giấu diếm ngươi điều gì." Giải Đạo Nhân lại trả lời với vẻ mặt hờ hững.
"Lời này của đạo hữu rất khó làm người ta tin tưởng đấy." Hàn Lập nhướng mày, bộ dáng có vẻ không tin.
"Bản thân ta bị người khác hạ cấm chế, hiện giờ chỉ có thể bỏ niêm phong một bộ phận trí nhớ, trừ khi đạo hữu tìm đủ tài liệu mà ta yêu cầu lúc trước, ta mới có thể xóa bỏ tầng cấm chế tiếp theo, khi đó dưới tình huống cho phép ta mới có thể nói cho đạo hữu nhiều tin tức hơn nữa." Giải Đạo Nhân đáp lại với vẻ mặt không khác trước.
"Tốt, với giao tình một mực giúp đỡ ta, ta tin lời của đạo hữu. Vậy sau khi thu thập đầy đủ tài liệu, Hàn mỗ sẽ lại hỏi đạo hữu để được biết chi tiết thực tế." Hàn Lập chớp mắt vài cái, bỗng nhiên mỉm cười.
Giải đạo nhân không nói gì nữa mà chỉ gật đầu, nhưng vẫn đứng bất động tại chỗ.
Hàn Lập lại ngoảnh đầu nhìn về phía xa xa, bỗng phất tay một cái, một tấm Lân Phiến lấp lánh màu bạc xuất hiện, nó quay tít một vòng trên lòng bàn tay hắn, sau đó trên bề mặt hiện ra hư ảnh vài văn tự hoàn toàn khác với mấy hàng lúc trước.
"Sứ giả Long Đảo kia quả có bổn sự lớn, chúng ta chỉ vừa đến giới này, kích phát tấm Lân Phiến thì đã lập tức có thể đến đây gặp mặt trong vòng một tháng. Ngay từ đầu cứ nói rõ chuyện này là được rồi, hà tất phải chia ra nói nhiều lần chứ. Có điều nhẩm tính thì thời gian cũng không xê xích nhiều lắm, vậy cũng ổn." Sau khi nhìn lướt qua văn tự trên lân phiến, Hàn Lập nhướng mày nói.
"Đó là bởi vì trong đại hội Đạo Quả lần này, Chân Long nhất tộc chúng ta đã phái ra gần nửa số tộc nhân để nghênh đón khách quý là cường giả các giới." Một âm thanh dịu dàng bỗng vang lên xung quanh đỉnh đầu hai người Hàn Lập.
Đồng thời trên không trung xuất hiện dao động, một con Giao Long Ngũ Trảo lăng không hiện ra, sau lại lóe lên một cái rồi biến thành một nữ tử áo xanh da thịt trắng như tuyết, trên đầu có một chiếc sừng ngắn, mỉm cười nhìn Hàn Lập.
"Điền tiên tử, chẳng lẽ sứ giả đến nghênh đón Hàn mỗ lại là đạo hữu sao." Vừa thấy nữ tử áo xanh, Hàn Lập không khỏi ngạc nhiên.
Nàng chính là người đã từng giao dịch với Hàn Lập một lần, Điền Phi Nhi.
"Thế nào, bổn tiên tử đích thân đến đây nghênh đón lại khiến Hàn huynh thất vọng sao!" Điền Phi Nhi trên không trung thản nhiên cười nói.
"Ha Ha, tất nhiên là không. Chỉ là lúc trước nghe nói tiên tử là một trong số những chấp sự của Đạo Quả Đại Hội, không ngờ lại đích thân đến đây." Hàn Lập ho nhẹ một tiếng, trên mặt nở nụ cười, khẽ chắp tay về phía không trung.
"Chấp sự gì chứ, chỉ là gọi cho dễ nghe mà thôi, chứ khác gì người hầu kẻ hạ đâu. Số lượng tộc nhân của Chân Long tộc ta quá ít, vì vậy trước hết đành làm sứ giả tiếp khách, sau lại đảm nhiệm vai trò của chấp sự mà thôi." Điền Phi Nhi bĩu môi một cái, hời hợt đáp lại.
Tiếp đó bóng người nàng nhoáng một cái rồi xuất hiện tại một chỗ gần Hàn Lập, cũng không ngừng đánh giá từ trên xuống dưới.
"Sao, Điền tiên tử nghi ngờ tại hạ là kẻ giả mạo ư?" Thấy ánh mắt cổ quái của đối phương, Hàn Lập không khỏi ngạc nhiên hỏi ngược lại một câu.
"Không có gì, ta thấy pháp lực của ngươi cũng không tăng vọt bao nhiêu, sao có thể chém giết một tên Chân Tiên hàng lâm được nhỉ. Ta nhắc nhở ngươi trước một câu, đã có không ít cường giả biết đến việc ngươi có khả năng sở hữu Chân Hồn Đan, nói không chừng sẽ có vài kẻ có chủ ý đối với đan dược này của ngươi đấy." Điền Phi Nhi nhíu hai mắt lại, mỉm cười rồi nói.