Long Nhất sau khi bò dậy từ trên mình Phong Linh, bên trong phòng ngủ Lưu Ly mới ngượng ngùng ôm lấy khuôn mặt đang ửng hồng, có lẽ đã sớm nghe thấy hai người ở ngoài phòng khách phiên vân phúc vũ rồi.
"Được rồi Lưu Ly, đừng thẹn thùng nữa, chúng ta gọi nhóm Liễu Nhứ đi ăn cơm tối” Long Nhất cười cười vung tay, tiểu mỹ nhân ngư kinh hô một tiếng bay vào lòng hắn.
Ba người sửa sang lại quần áo rồi đi ra cửa, gõ cửa gọi Liễu Nhứ và Lệ Thanh, lại phát hiện không thấy bóng Ngu Phượng.
"Phượng Nhi đâu?” Long Nhất nghi hoặc hỏi.
"Phương Nhi muội muội nói về nhà một lát, hiện tại vẫn chưa quay lại” Liễu Nhứ đáp.
Long Nhất gật đầu, ôm lấy Nữu nhi cùng mọi người đi xuống lầu, đi qua cửa căn phòng vừa rồi có kết giới phòng ngự cảnh báo quái dị liền dừng bước, trong mắt lóe lên một đạo kỳ quang.
Vừa muốn chuyển người đi xuống lầu, trước mặt lại có một thiếu nữ mặc đồ đen đi tới, mái tóc thiếu nữ đen nhánh như tơ, búi tóc thắt bằng vật trang sức lóng lánh, dung nhan tú lệ, trong đôi mắt sáng ngời còn mang theo một vẻ ngây thơ bướng bỉnh, chẳng hề che dấu dùng ánh mắt hiếu kỳ đánh giá đoàn người Long Nhất.
Đúng thời khắc hắc y thiếu nữ lách qua Long Nhất, huyết sắc khô lâu trong lòng bàn tay trái Long Nhất mang theo một chút nóng bỏng rồi chớp mắt biến mất, mà Nữu nhi ở trong lòng Long Nhất thì lại không hề chớp mắt nhìn chằm chằm vào bóng lưng của thiếu nữ.
"Lệ Thanh, ngươi từ từ đã, xem cô ta đi vào phòng nào?” Long Nhất dùng ý niệm thông tri cho Lệ Thanh ở phía sau.
Đoàn người đi xuống lầu, Lệ Thanh mới tới gần Long Nhất khẽ nói: ”Thiếu gia, phòng cô ta chếch mé đối diện phòng thiếu gia.”
Long Nhất mày kiếm khẽ nhíu, quả nhiên là như vậy, khí tức trên thân thiếu nữ này mặc dù đã che dấu cực kỳ tốt, nhưng huyết sắc khô lâu trong tay Long Nhất vẫn phát hiện ra được trên thân nàng ta mang theo hắc ám khí tức.
"Phụ thân. Vừa rồi vị tỷ tỷ kia là đồng loại với bọn con ư” Nữu nhi đột nhiên nói, lời nói của nó làm mọi người đều cả kinh. Ý tứ của nó là vị thiếu nữ vừa rồi cũng là Long tộc.
"Con không nhìn lầm chứ, Nữu nhi?” Long Nhất hỏi.
"Đương nhiên không rồi. Nữu nhi chưa bao giờ nhìn lầm mà?” Nữu nhi nhìn thấy Long Nhất hoài nghi lời nói của nó, lập tức không chịu nói.
"Ma Long tộc.” mồm Long Nhất thốt ra ba chữ, nếu như vị thiếu nữ đó là Long tộc, mà trên người nàng lại có hắc ám khí tức, như vậy Long Nhất có thể khẳng định trăm phần trăm nàng ta thuộc về Ma Long tộc.
Lời này của Long Nhất vừa nói ra, vẻ mặt Liễu Nhứ ở bên cạnh lập tức biến đổi, trên đường tới Quang Minh thành ***ng phải trưởng lão Ma Long tộc, hiện tại thiếu nữ ở Phượng Hoàng lữ điếm khẳng định là tiểu bối mà trưởng lão đó đang tìm đây.
Nếu Long Nhất nhớ không lầm. Lúc đó trưởng lão Ma Long tộc kia nói rằng ông ta đang tìm hai tiểu bối ham chơi, thiếu nữ vừa gặp là một, vậy thì trong phòng còn có một người nữa. Lại y theo sự giải thích của Thạch Đầu Tam ở Thưởng Kim tửu quán, hai con Cự Long một vàng một đen đánh tới lưỡng bại câu thương, vậy tên còn lại rất có khả năng đang ở căn phòng đó liệu thương. Cũng chính là nói bọn họ nhất thời sẽ không đi đâu cả. Nghĩ tới đây, khóe miệng Long Nhất hơi vểnh lên. Tâm tình nhẹ nhõm lại dẫn theo mọi người đi tới Phượng Hoàng tửu lâu ở một con phố khác.
Màn đêm lặng lẽ phủ xuống, gió rét mang theo hoa tuyết li ti bay lả tả trong Quang Minh thành. Mà ma pháp đăng và cầu vồng muôn mầu muôn sắc lại phủ lên tòa thành băng tuyết, ngược lại làm cho toàn bộ Quang Minh thành đều tự nhiên mang theo một luồng tiên khí mờ ảo.
So với cuồng phong bão tuyết mấy ngày trước, tiết trời thế này cũng được coi là tốt rồi, là nơi tập kết mậu dịch tại phương Bắc, trên đường phố người vẫn đi lại tấp nập như cũ, náo nhiệt phi thường.
Bỗng nhiên, từ không trung âm u đột nhiên truyền tới tiếng sấm chớp ầm ầm, làm cho toàn bộ người ở dưới đều kinh ngạc ngẩng đầu lên, ở phía Đông chớp giật ngang trời. Đó chính là trái với quy luật tự nhiên.
Bỗng nhiên. Cuồng phong đập vào mặt, trong không trung đột nhiên lóe lên hai bóng ma cự đại, mang theo một cỗ uy nghiêm áp bức làm cho người ta run rẩy bay lượn trên Quang Minh thành.
“Trời ơi, là Cự Long, Cự Long muốn tấn công Quang Minh thành của chúng ta rồi” trong dòng người không biết là ai phản ứng đầu tiên mà hô hoán. Nhất thời toàn bộ Quang Minh thành trở nên hỗn loạn.
"Hống...” Cự Long tức giận gào thét, khiến cho toàn bộ Quang Minh thành rung lên, ngay sau đó ma pháp nguyên tố trong không trung rung chuyển. Một số người dường như hô hấp khó khăn mà ôm lấy yết hầu.
Đột nhiên, một quả quang cầu cự đại bắn tới. Tất cả mọi người đều tuyệt vọng nhắm mắt chờ chết.
Thế nhưng nằm ngoài dự liễu của mọi người, quả quang cầu khổng lồ đó lại rẽ một cái đánh xuống ngoại thành, chỉ nghe ầm ầm một tiếng cực lớn, cát đá bay đầy trời, ánh sáng chói mắt khiến cho bầu trời bên đó sáng như ban ngày.
Khi tất cả trở lại bình thường, đám người đang hoảng sợ mới bình tĩnh ngẩng đầu lên, lại phát hiện Cự Long trong không trung sớm đã không thấy đâu, rất nhiều người như ong vỡ tổ chạy tới ngoại thành, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt ai ai cũng cứng họng, chỉ thấy một cái hố sâu hơn chục mét, rộng hơn trăm mét như một cái mồm của một con quái thú hiện ra trước mắt, ngọn núi và phiến rừng vốn ở đó sớm đã tan thành mây khói.
Ở trong một căn phòng sang trọng tại Phượng Hoàng lữ điếm, Long Nhất đang cười mỉm từ cửa sổ nhìn ra, đột nhiên đứng dậy hôn chụt một cái lên mặt Liễu Nhứ.
"Ngươi...” Liễu Nhứ khuôn mặt thoáng ửng hồng, dùng lực đạp lên chân Long Nhất, làm hắn đau đến nỗi phải hít mấy luồng hơi lạnh.
"Hi hi, phụ thân thơm tỷ tỷ kìa, cừ lắm” Nữu nhi chỉ sợ thiên hạ không loạn cười khanh khách.
"Vậy phụ thân cũng thơm Nữu nhi ngoan của ta” Long Nhất cười cười thơm lấy thơm để lên khuôn mặt mũm mĩm của Nữu nhi, bộ râu chọc cho Nữu nhi vùng vẫy loạn lên.
"Phu quân, vì sao lại để cho Liễu tỷ tỷ đi dọa người ta?” Phong Linh hỏi.
"Ta muốn cho bọn chúng một cái giả tượng Long tộc tấn công Thương Lan đại lục, như vậy tất cả mọi người đều hi vọng giang sơn được thống nhất để đấu lại Long tộc, mà hôm nay Tây Môn gia tộc ta chiếm ưu thế cực lớn, sẽ có phần lớn người nghiêng về bọn ta, như vậy trăm lợi mà chẳng có hại gì” Long Nhất cười ha ha nói.
"Phu quân tính toán chu toàn như vậy, thiếp thấy chàng đó, càng ngày càng giống một lão hồ ly rồi.” Phong linh cười hi hi nói.
Long Nhất lại như ăn phải mật ngọt, phảng phất như đây là khen ngợi lớn nhất đối với hắn, làm cho mọi người vừa yêu lại vừa buồn cười.
Một bóng đen chạy vào Phượng Hoàng lữ điếm, vội vàng đẩy cửa đi vào phòng.
"Sa Mạn tỷ, muội vừa đi xem về xong, thật sự là Long tộc” cô gái áo đen đẩy cửa phòng ngủ liền hô lên.
Trên chiếc giường lớn ở trong phòng ngủ có một cô gái tuyệt mĩ đang nằm, mái tóc đen như dòng suối trải ra, trước trán có hai cái Long giác, ngũ quan của nàng cực kỳ tinh tế, làn da mặt thổi cũng có thể vỡ (da thổi cũng vỡ là da loại gì thì dịch giả cũng bó tay), chỉ là đỏ ửng một cách không khỏe mạnh.
Chăn bông đắp lên ngực nàng, bờ vai và cánh tay lộ ra ngoài, có thể thấy trên vai nàng có mấy miếng Long lân màu đen.
"Là Ma Long tộc chúng ta hay là Thần Long tộc?” Sa Mạn ngẩng đầu hỏi, thần tình có chút khẩn trương.
"Không biết, khí tức lưu lại trong không trung dường như vừa có Ma Long khí tức lại vừa có Thần Long khí tức, thế nhưng muội nghe người trên đường nói chỉ có một con Cự Long xuất hiện, thật là kỳ quái.” thiếu nữ áo đen ngồi lên mép giường nghi hoặc nói.
Sa Mạn nhăn mày trầm tư một lúc lâu, đột nhiên ngồi dậy, hưng phấn nói: ”Lẽ nào là cô ấy?”
"Oái, Sa Mạn tỷ à, chỗ đó của tỷ to quá nha” thiếu nữ áo đen không chú ý nàng nói cái gì, ngược lại nhìn thấy bộ ngực xuân quang của Sa Mạn lộ ra khi tấm chăn bị kéo xuống liền kêu lên.
"Thủy Tinh chết tiệt, nói bậy nữa tỷ véo miệng bây giờ” Sa Mạn hung ác trừng mắt với Thủy Tinh một cái, lại đắp chăn lên, che lấy bộ ngực cao vút.
Thủy Tinh bướng bỉnh làm mặt quỷ, cười hỏi: ”Sa Mạn tỷ, tỷ có phải biết tên Long tộc vừa xuất hiện lúc nãy là ai không đấy?”
"Thủy Tinh, muội phải biết sự tình về đại bá Phạm Đế của chúng ta chứ, năm đó bá bá vì phản lại tộc quy đem lòng yêu thương công chúa Thần Long tộc, thà bỏ ngôi vị Ma Long tộc trưởng mà cùng Thần Long công chúa đó bỏ trốn, sau đó ta ngẫu nhiên nghe phụ thân ta nói bọn họ có một đứa con gái, cho nên ta đoán con Cự Long hiện thân vừa rồi có phải hay không là tỷ tỷ mà ta đã chưa bao giờ gặp, cũng chỉ có người có huyết mạch của Ma Long tộc và Thần Long tộc mới có thể có khí tức của hai tộc.” Sa Mạn khẽ thở dài một tiếng nói.
"Vậy chúng ta đi tìm tỷ ấy đi, tỷ là bị ả công chúa đáng chết của Thần Long tộc đó đả thương, nếu như có Thần Long khí giúp đỡ thì rất nhanh sẽ có thể khỏi bệnh rồi.” Thủy Tinh nói.
"Hiện tại cũng chưa biết có phải hay không, long khí trên người muôn ngàn vạn lần không thể lộ ra ngoài, bây giờ không biết Thần Long tộc tới đông không, lại thêm Bì Ai Nhĩ trưởng lão đi khắp nơi tìm chúng ta, bị bên nào phát hiện chúng ta cũng đừng hòng chạy.” Sa Mạn nhăn mày buồn bực nói.
Thủy Tinh nghe vậy cũng chán chường, ủ rũ nói: ”Chúng ta không phải chỉ ra ngoài chơi một chút thôi sao, không ngờ lại bị truy bắt tới như vậy, thật là đáng ghét, dựa vào cái gì mà Ma Long tộc chúng ta không thể tới Thương Lan đại lục chơi chứ, ở trên đảo buồn chán mấy nghìn năm, nếu thêm nữa muội sợ rằng sẽ trở thành con rồng đầu tiên trong lịch sử vì buồn chán mà chết mất.”
"Lúc đó Thần Long tộc và Ma Long tộc ở trước mặt các thần lập nên ước định không được tiến vào thế giới nhân loại, có thể là vì duy trì sự cân bằng giữa các tộc. Bất quá chúng ta chỉ cần cẩn thận một chút, trốn trong nhân loại chơi mấy năm cũng chả có vấn đề đâu.” Sa Mạn nói.
"Uhm, thế giới nhân loại so với cái đảo tồi tản của chúng ta còn vui hơn nhiều, nơi nào cũng vừa rộng vừa náo nhiệt, còn có rất nhiều món ngon, chúng ta có thể chơi cho thỏa thích, tới khi bị bắt về chịu trừng phạt của tộc quy muội cũng sẵn sàng tiếp nhận.” Nỗi buồn của Thủy Tinh rất nhanh cũng biến mất, khuôn mặt lập tức trở nên vui tươi hớn hở, xem ra trời sanh đã là một người theo chủ nghĩa lạc quan.
Đúng lúc này, mắt Sa Mạn đột nhiên nháy nháy, trong lòng có cảm giác bị người theo dõi, thần kinh nàng khẩn trương, thân thể lõa lồ trong nháy mắt được che bằng một màng lân giáp màu đen, quát lớn: ”Là ai?”