Phong Lưu Pháp Sư Chương 574: Long vương bảo quật

Nhanh chóng bay tới đỉnh ngọn núi, tiến vào một cái động thật lớn. Trong động lập lòe ánh sáng của các loại kỳ trân dị bảo soi sáng một con đường thật lớn, bên cạnh là các bảo vật, khiến cho Long Nhất không khỏi cảm thán Long tộc thật là tài đại khí thô, thật quá thô tục. Túy lộ thư viện.

Chỗ này chính là chỗ ở của Long vương, nhưng lại không có long tộc thủ vệ, xem ra Long vương cũng thật quá yên tâm. Nhưng điều này đối với Long Nhất lại là chuyện tốt.

Thưởng thức một phen, Long Nhất cẩn thận tiến vào trong sơng động. Khi tiến vào liền trợn tròn mắt, lẩm bẩm nói: “thiên đường thông đạo, thiên đường thông đạo a.”

Còn hơn cả Thủy tinh long cung với Ma huyễn sâm lâm, chỗ ở của Long vương càng thêm xa hoa. Động khẩu cao hơn 50 thước, thông đạo đi vào rộng 30 thước, ánh sáng chiếu lên làm cho mọi người hoa mắt, muốn hôn mê. Đi vào trong sơn động năm 500 thước lại có 3 động nhỏ, tất cả đều dùng chân bảo trang trí. Bất kỳ ai nhìn thấy tình cảnh này đều cảm thấy kinh ngạc. Ở đây có thể so với bảo khố quốc gia của Cuồng Long đế quốc.

Long Nhất cố nhịn ham muốn quét sạch tài bảo này vào không gian giới chỉ. Ai cũng đều biết Long tộc coi bảo vật như tính mạng. Đặc biệt là đối với Long vương. Có quỷ mới biết được hắn có động tay chân vào mấy thứ bảo vật này không. Vạn nhất để hắn phát giác thì chẳng phải là không xong sao.

Long Nhất tiến lại gần ba cái động, không cảm ứng được khí tức Long vương, tựa hồ Long vương không có ở trong động.

Tùy tiện tiến vào một cái động, Long Nhất phát hiện mỗi một khoảng cách đều có một thạch thất. Trong thạch thất không có ai, cũng không có tài bảo trang sức gì cả. Không biết dùng để làm gì.

Không lâu sau đột nhiên xuất hiện một cái động được bao phủ bởi một tầng kết giới, kim quang lập lòe. Long Nhất tò mò không biết bên trong kết giới là cái gì.

Có nên tiến vào kết giới hay không? Long Nhất có chút do dự. Hắn tiến đến đây chủ yếu là muốn tìm nơi hạ lạc của tỷ đệ Mã Đế Nhĩ. Có cần thiết phải mất thời gian phát kết giới này?

Ngay lúc này Long Nhất liền nghĩ tới có thể tỷ đệ Mễ Đế Nhĩ đang ở đây, bị vây khốn ở bên trong kết giới của Long vương?

Nghĩ như vậy, Long nhất liền quyết định tiến vào bên trong kết giới xem có gì. Đầu tiên hắn dùng tinh thần lực bao trùm toàn thân, nội lực ngạo thiên quyết hòa cùng tinh thần lực. Thân thể hướng kết giới đi tới, vận dụng ngạo thiên quyết dung hòa đặc tính của kết giới. Hắn tin tưởng rằng sẽ tiến vào kết giới mà quỷ không biết, thần không hày. Chỉ là cường độ kết giới này rất mạnh, muốn vào cũng phải mất nhiều thời gian.

Thân thể Long Nhất chậm rãi từng chút một tiến vào bên trong kết giới. Trong lòng hắn thầm cầu nguyện, tại thời khắc mấu chốt này, ngàn vạn lần đừng có người tiến đến, bằng không hắn mới chỉ tiến được một nửa người vào bên trong kết giới. Như vậy không phải trở thành đồ ăn cho người ta sao.

Một canh giờ sau Long Nhất rốt cục cũng xuyên qua kết giới. Chỉ là hắn còn chưa kịp vui mừng thì cả người bắt đầu rơi thẳng xuống khoảng không dưới chân. Hắn đã có kinh nghiệm trải qua vô số lần nguy hiểm không phải do may mắn, đề khí nâng thân thể lên, không hề phát ra một tiếng động. Nếu người bình thường rơi vào tình huống này ắt hẳn sẽ có phản ứng là thét lên sợ hãi.

Long Nhất hít một hơi, đột nhiên nghĩ thấy có điểm không đúng. Vừa hạ xuống dưới, vừa mở mắt nhìn chung quanh, vội vàng ngậm miệng lại. Trái tim nhỏ bé của hắn thiếu chút nữa thì nhảy ra khỏi ***g ngực.

Lão thiên a. Hắn vừa nhìn thấy cái gì? Một con cự long, một con cự long thật lớn với kim quang xán lạn. Tỷ đệ Mễ Đế Nhĩ vô luận như thế nào về hình thể hay lân phiến cũng không thể so con cự long này. Hắn lăng không đứng cách đỉnh đầu con cự long có mấy thước. Hắn có thể cảm giác được nhiệt khí mà cự long phun ra khi hô hấp.

Long Nhất nín thở, cẩn thận đi ra, cho đến khi khoảng cách với con cự long đang ngủ này đủ xa, hắn mới bắt đầu đưa mắt dò xét địa phương này. Xem ra đây chính là sơn phúc của Long vương, phía dưới rải đầy vàng bạc, châu báu. Mà con cự long này đang nằm ngủ trên đống bảo vật.

“Không đúng, hắn đang ở trạng thái tu luyện toàn thân. Túy lộ thư viện.” Long Nhất nhìn thấy trên người cự long lưu chuyển kim quang liền nghĩ nếu mình đoán không sai thì cự long này chính là Long vương. Lúc này có lẽ hắn đang chìm vào ý thức hải tu luyện, có thể nói là hoàn toàn đang tu luyện. Bình thường bế quan chính là dùng loại phương pháp này để tu luyện. Hiệu quả so với phân ra một tia ý thức cảnh giới giới thì tốt hơn nhiều.

Long vương thực là giàu có. Long Nhất thầm thở dài khi đánh giá tài bảo tràn đầy. Động khẩu của Long vương cao hơn 3000m so với mực nước biển, nếu mấy thứ tài bảo này từ chân núi lên tới đây thì số lượng này thực kinh người.

Lúc này Long Nhất phát giác Long vương đối với ngoại giới không có cảm giác gì. Chỉ cần không xuất hiện dao động năng lượng, hắn sẽ không tỉnh lại từ trạng thái tu luyện. Cho nên hắn gan dạ hơn rất nhiều.

“Long vương a Long vương, dù sao ngươi cất giữ nhiều tài bảo như vậy cũng vô dụng, không bằng chia cho to một chút. Hạnh phúc một mình không bằng nhiều người cùng hạnh phúc.” Long Nhất cười hắc hắc một cách xấu xa, một mặt lầm bầm nói, một mặt nhanh chóng thu bảo vật vào trong không gian giới chỉ. Rất nhanh hai không gian giới chỉ đã đầy chặt.

Đang lúc Long Nhất định lui về thì hắn đột nhiên phát hiện áp lực từ thân thể Long vương tỏa ra bốn phía, phía dưới xuất hiện một ấn ký, dường như muốn thoát ra.

“Long vương ấn?” Đồng tử Long Nhất co rút lại, muốn tiến vào cấm địa của Long tộc phải có Long vương ấn này. Bây giờ nhìn thấy được, há có thể tay không mà về.

Long Nhất vô thanh vô tức xuất hiện bênh cạnh Long vương ấn này. Hai tay cường tráng đưa ra hai bên. Long vương ấn này bị thân thể to lớn của Long vương đè lên nên vẫn bất động. Nếu dùng tới nội lực ngạo thiên quyết thì lại sợ Long vương bừng tỉnh.

Cứ như thế này mà về Long Nhất tuyệt đối không cam tâm, nhưng nếu khiến Long vương bừng tỉnh thì mất nhiều hơn được, chỉ sợ hai giới tử đầy tài bảo vừa mới thu vào cũng phải xuất ra.

Long Nhất vuốt cằm trầm tư, hai mắt đột nhiên lóe lên, nhìn xuống phía sườn Long vương, theo như thí nghiệm với Mễ Đế Nhĩ cùng Sa Mạn thì sườn phải của Long tộc rất mẫn cảm, chỉ cần nhẹ nhàng cù một cái sẽ không thể chịu được.

Long Nhất lấy tìm được một cái bàn chải từ không gian giới chỉ, quét nhẹ nhàng vào sườn phải của Long vương. Đang tu luyện nhưng Long vương có thể cảm nhận, thân hình không lồ giật giật, nhưng Long vương ấn vẫn đặt ở dưới thân hắn.

“Không tin ngươi có thể bất động, ông nội ngươi.” Long Nhất lầu bầu, bàn trải trong tay lại quét nhẹ vào sườn Long vương.

Thân mình Long vương rung lên, thân hình khổng lồ xoay sang một bên, thừa dịp này Long Nhất liền lôi Long vương ấn dưới thân mình Long vương ra, bàn chải chợt lóe lên, ném vào không gian rồi bay về phía kết giới. Lúc này không đi thì còn đợt lúc nào.

Long Nhất vừa từ trong động đi ra liền phát hiện thời tiết bên ngoài đã sáng lên, mặt trời chiếu trên cao. Không có mưa cùng màn đêm, muốn thoát khỏi nơi này mà thần không biết, quỷ không hay quả thật có chút khó khăn. Hắn đi ra ngoài Long vương động, muốn nhìn xem có đường ra hay không, đột nhiên phát hiện ở giữa sườn núi có hai long tộc thủ vệ. Trong lòng hắn chợt thấy kỳ quái, tiếp cận gần thấy được hai người bọn họ đang bảo vệ một cái sơn động.

Hai long tộc thủ vệ này xem ra tuổi còn trẻ, thực lực còn kém xa những long tộc thủ vệ dưới chân núi. Long Nhất thu liễm khí tức, chậm rãi tiếp cận liền nghe được hai long tộc thủ vệ đang tán gẫu.

Một thủ vệ nói: “Ngươi không có biện phát kết lập kết giới cách âm sao. Bằng không còn bị công chúa và vương tử làm ỗn nữa.”

Thủ vệ thứ hai bất đắc dĩ nói: “Chúng ta thật là khổ, vừa mới được lựa chọn làm thủ vệ đã được phân cho nhiệm vụ này. Ngươi không biết chứ công chúa là đệ nhất phách vương long tại Thần long tộc chúng ta. Về sau Long vương thả bọn họ ra ngoài, chúng ta chắc chắn bị công chúa đánh đập.”

Thủ vệ kia vừa nghe thấy vậy liền rùng mình nói: “Ngươi có biện pháp không? Chúng ta không có khả năng thả bọn họ ra. Long vương quy tội thì chết.Túy lộ thư viện”

Thủ vệ thứ hai thở dài” Ta cũng không có biện phát. Hai người chúng ta chuẩn bị thuốc trị thương đi. Hy vọng công chúa nhanh tìm được phu quân quản nàng, bằng không chúng ta không có ngày nào tốt đẹp.

Long Nhất nghe đến đó không khỏi bật cười trong lòng. Không nghĩ tới Mễ Đế Nhĩ tại Long tộc lại có ác danh như vậy. Con mắt hắn chuyển động, trong lòng liền nghĩ tới một biện pháp.

“Việc này các ngươi không cần lo lắng. Công chúa các ngươi rất nhanh sẽ lập gia đình.” Long Nhất đột nhiên hiện thân, trường bào dài phủ từ đầu đến chân.

“Ngươi là ai?” Hai long tộc thủ vệ lập tức cảnh giác đi tới. Nếu không phải cảm nhận được khí tức thần long trên người Long nhất, bọn họ đã lập tức phát ra cảnh báo có người xâm nhập.

“Ta chính là phu quân của công chúa, con rể của Long vương. Các ngươi về sau không cần lo lắng công chúa rất nghe lời ta. Nếu nàng tìm các ngươi gây phiền toái, ta sẽ lôi nàng lại.” Long Nhất cười hắc hắc nói.

Hai vị long tộc thủ vệ liếc nhìn nhau rồi nói: “Chúng ta không có nghe nói tới vấn đề này.”

“Các ngươi đương nhiên không biết. Đây là một bí mật. Sự việc này các ngươi không được loan truyền, nếu như để tộc nhân của các ngươi biết được, các ngươi sẽ chịu khổ đấy. Hiểu chưa?” Long Nhất thần bí nói.

“Cho dù là thực, vậy người tới đây làm gì?” Long tộc thủ vệ cũng không ngu ngốc, hoài nghi hỏi.

“Ta phụng mệnh Long vương mang công chúa và vương tử rời đi. Bọn họ được Long vương giao cho một nhiệm vụ bí mật.” Long Nhất nghiêm mặt nói, trong tay vừa lật liền xuất ra Long vương ấn.

Hai vị long tộc thủ vệ vừa thấy Long vương ấn lập tức quỳ xuống, hoài nghi trong lòng biến mất. Long Nhất ra mệnh lệnh mở kết giới trong động.

Long Nhất nhận lại Long vương ấn rồi tiến vào trong động, thấy được Mễ Đế Nhĩ cùng Cách Lỗ Tây Á đang ngồi trên vách đá. Nghe thấy Long Nhất tiến đến cũng không thèm động đậy.

“Cách Lỗ Tây Á, tỷ phu đến mà không hoan nghênh sao?” Long Nhất cười hắc hắc nói.

Cách Lỗ Tây Á cùng Mễ Đế Nhĩ cùng đứng lên, thấy Long Nhất ở phía sau lôi kéo bọn họ, không khỏi trừng mắt nhìn.

“Tỷ phu, ngươi… …ta có phải đang mơ.” Cách Lỗ Tây Á nước mắt vòng quanh bị Long Nhất đá sang một bên.

“Ngươi… …ngươi làm sao có thể đến đây?” Mễ Đế Nhĩ kích động hỏi.

“Tình yêu của ta, Long vương sai ta đến mang nàng đi ra ngoài.” Long Nhất cười hì hì, tiến lên hai bước ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của Mễ Đế Nhĩ.

Mễ Đế Nhĩ đỏ mặt, muốn phát tác nhưng Long Nhất nhất thổi một luồng hơi nóng bỏng vào tai nàng rồi nói: “Muốn ra ngoài phải ngoan ngoãn nghe lời.”

Long Nhất ôm chặt cái eo nhỏ nhắn của Mễ Đế Nhĩ đi ra khỏi động. Mễ Đễ Nhĩ bộ dạng thẹn thùng, hai vị long tộc thủ vệ há hốc mồm, dùng ánh mắt kính ngưỡng nhìn Long Nhất, trong lòng không chút hoài nghi.

“Hai người các ngươi nghe đây. Đây là một bí mật, các ngươi phải tiếp tục bảo vệ chỗ này, không được nói gì với tộc nhân. Hiểu chưa?” Long Nhất nhìn hai long tộc thủ vệ nói.

“Hiểu rồi, chúng ta đã hiểu. Ngươi cứ yên tâm.” Hai vị long tộc thủ vệ không ngừng gật đầu, cười nói. Có thể hàng phục long tộc đệ nhất phách vương lòng gia hỏa kia tuyệt không phải bình thường a. Sau này Long Nhất có thể cứu bọn họ thoát khỏi ma trảo của Mễ Đế Nhĩ, cũng khiến bọn họ cảm thấy ân đức. Hơn nữa Long Nhất lại có Long vương ấn, lời hắn nói bọn họ không dám nghe sao.

Khi Long Nhất mang theo tỷ đệ Mễ Đế Nhĩ thoát khỏi tầm mắt hai long tộc thủ vệ, Mễ Đế Nhĩ kéo tay Long Nhất đang ôm eo mình ra nói: “Ôm như thế còn chưa đủ sao.”

“Néu ta nói vẫn còn chưa đủ, ngươi có để ta ôm không?” Long Nhất cười nói.

“Nằm mơ đi. Nếu không phải ngươi cứu chúng ta ra khỏi đó, ta đã sớm cho ngươi ăn ma trảo rồi.” Mễ Đế Nhĩ gầm gừ nói.

Long Nhất nhún vai lơ đễnh.

“Đúng rồi tỷ phu, ngươi làm sao mà làm được? như thế nào mà ngươi tới được đây? Hai vị long tộc thủ vệ kia như thế nào lại nghe lời ngươi?” Cách Lỗ Tây Á vội hỏi, vẻ mặt Mễ Đế Nhĩ cùng tò mò.

“Cái này… …tất nhiên là có diệu kế.” Long Nhất nghĩ tới Long vương ấn trong không gian giới chỉ, nghĩ đến bên trong hai giới chỉ chứa đầy trân bảo, trên mặt không khỏi hiện lên nụ cười thỏa mãn.

Mễ Đế Nhĩ thấy nụ cười đáng ghét của Long Nhất, trong lòng không khỏi ấm ức. Nhưng nàng thật sự tòm mò muốn biết, do đó tiến nắm lấy ngực áo hắn, hung hăng nói: “Ngươi rốt cuộc có nói hay không?”

“Ngươi không thể ôn nhu một chút sao?” Long Nhất cầm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng, than phiền.

Mễ Đế Nhĩ hít một hơi thật sâu, nhớ tới biểu tình ôn nhu của Long Nhất với nữ nhân, nhẹ nhàng thở ra, nhìn hắn rồi nhẹ giọng nói: “Long Nhất, ngươi nói cho ta biết đi.”

Long Nhất cùng Cách Lỗ Tây Á giật mình, đồng thời vọt lên nhanh như tia chớp. Toàn thân đều nổi da gà.

“Lão tỷ, người đừng ghê tởm như thế. Ta xem ngươi có học cả đời cũng không dịu dàng được.” Cách Lỗ Tây Á vỗ vỗ cánh tay, vẻ mặt biểu hiện sự rùng mình.

Long Nhất cũng đồng ý, gật gật đầu nhìn Mễ Đế Nhĩ.

Khuôn mặt hết xanh rồi lại trắng rồi lại đỏ. Dấu hiệu sắp sửa bùng nổ. Hắn vội vàng nói: Chúng ta có thể thay đổi phương thức thực tế một chút.”

“phương pháp gì?” Mễ Đế Nhĩ cắn răng nói, trong lòng nổi giận. Lần đầu tiên ôn nhu lại bị hai tên hỗn đản này giễu cợt, thật tức chết đi được.

“Ví dụ như ngươi để ta hôn ngươi một cái.” Long Nhất vừa nói vừa bước tới hai bước, sợ làm nàng nổi giận.

Nhưng ngoài ý liệu của Long Nhất là Mễ Đế Nhĩ không có tức giận như tưởng tượng, ngược lại vẻ mặt bình tĩnh. Nàng nhìn Long Nhất nói: “Được. Ta đáp ứng.”

“Thật sao?” vẻ mặt Long Nhất hoài nghi.

“Đúng vậy.” Mễ Đế Nhĩ bắt đầu nắm tay lại.

“Không gạt ta chứ?” hai mắt Long Nhất sáng ngời.

“Không lừa… …không… …”

Mễ Đế Nhĩ hai mắt ngây ngốc, chỉ cảm thấy toàn thân bị khí tức nam tử nồng đạm vây quanh, đôi môi đã bị cái miệng rộng của Long Nhất bít lại, trong lòng nàng đập rộn ràng, đầu óc biến thành trống rỗng.

Chỉ vài giây, Long Nhất vẫn còn đang phấn khởi, đôi môi của mẫu bạo long này thật là mệm mại và thơm, hương vị cũng được.

Hai mắt Mễ Đế Nhĩ bắt đầu khôi phục sự linh động. Long Nhất nhìn Cách Lỗ Tây Á đang kinh ngạc đến ngay người nói: “Thất thần cái gì, còn không mau chạy.”

Cách Lỗ Tây Á ngây ngốc không lên tiếng, cũng không rõ tại sao mình phải chạy trốn theo hắn. Nhưng thân thể lại không tự chủ được, tự động chạy theo.

“Long Nhất đừng chạy, ta muốn giết ngươi.” Mễ Đế Nhĩ tức giận nói, nhanh như tia chớp hướng tới Long Nhất, hai người đuổi theo nhau.

Phía dưới long tộc thủ vệ chỉ thấy hai thân ảnh hiện lên. Ngay sau đó là thân ảnh Mễ Đế Nhĩ đang đuổi tức giận đuổi theo, khiến hắn không tự chủ được phải lùi lại.

“Ai lại đui mù đi chọc giận công chúa. Không đúng, không phải công chúa và vương tử bị Long vương giam lại sao? Chẳng lẽ được thả ra?” Long tộc thủ vệ thì thào nói, thầm nghĩ chắc chắn Long vương thả bọn họ ra. Long vương rất sủng ái bọn họ. Thực ra nếu bọn họ phải cấm bế mấy trăm năm, có phải là đã tránh được tai họa cho mấy người thủ vệ bọn họ.

Cái Long Nhất muốn chính là hiệu quả này. Một viên đá ném chết hai con chim, thứ nhất có thể thâu hương. Thứ hai có thể lợi dụng sự tức giận của Mễ Đế Nhĩ mà tránh khỏi sự hỏi han của long tộc thủ vệ dưới chân núi.

Long Nhất chạy đến một mảng rừng rậm, đột nhiên xoay người lại. Mễ Đế Nhĩ chạy phía sau không kịp đề phòng, thiếu chút nữa là lao thẳng vào trong lòng hắn.

“Đừng xúc động, nếu kinh động tới các trưởng lão thì không tốt.” Long Nhất cười hì hì nhìn Mễ Đế Nhĩ nói.

Mễ Đế Nhĩ cắn chặt răng, nén sự tức giận trong lòng lại. Làm sao có thể tên xấu xa này chiếm tiện nghi a.

“Ngươi không phải muốn biết vì sao ta lại xuất hiện ở đây, lại còn có thế dễ dàng mang các ngươi ra ngoài?” Long Nhất thấy Mễ Đễ Nhĩ phẫn nộ, vội vàng nói.

“Ngươi nói đi.” Mễ Đễ Nhĩ dựa vào một cây đại thụ hai người ôm không hết, lạnh lùng nhìn Long Nhất nói.

Long Nhất liền đem phương pháp làm như thế nào có thể tiến vào thần long đảo chủ nói lại, sau đó lấy Long vương ấn từ trong không gian giới chỉ ra, cười hắc hắc nói: “Các ngươi nhìn xem đây là cái gì?”

“Long vương ấn!” Hai tỷ đệ Mễ Đế Nhĩ kêu lên sợ hãi.

“Ngươi như thế nào mà tìm được?” Mễ Đế Nhĩ vội hỏi.

“Ta đi tìm các ngươi, kết quả là tìm nhầm tới bên trong bảo quật, nơi phụ vương các ngươi bế quan. May mắn là phụ vương các ngươi đang tập trung toàn bộ tinh thần tu luyện, mà Long vương ấn lại ở bên cạnh hắn. Ta tự nhiên thuận tay nhặt lấy.” Long Nhất bâng quơ nói.

“Ngươi đã vào bảo quật của phụ vương.” Hai tỷ đệ đồng thời tỏa sáng long nhãn, tựa như nhìn thấy một mâm mỹ thực, đưa mắt nhìn Long Nhất chằm chằm.

“Ngươi hãy thành thật xem, ngoại trừ Long vương ấn ngươi có phải là còn lấy những bảo vật khác? Trong bảo quật của phụ vương toàn là bảo vật trân quý, bình thường chúng ta chỉ có thể nhìn.” Mễ Đế Nhĩ nắm lấy một tay Long Nhất, tựa hồ vừa rồi còn hận chưa ăn được hắn, có thể tưởng tượng được tài bảo đối với Long tộc có lực hấp dẫn như thế nào.

“Không có. Trong mắt ta lúc ấy chỉ có Long vương ấn, lại sợ phụ vương ngươi đột nhiên tỉnh lại nên làm gì có tâm tư lấy thứ khác của hắn a.” Long Nhất lắc đầu quầy quậy, đánh chết hắn cũng không thể thừa nhận.

“Thật sao?”

“Tất nhiên là thật.”

“Không gạt ta?”

“Không gạt ngươi.”

Mễ Đễ Nhĩ có chút nản chí. Nàng khẳng định trăm phần trăm Long Nhất không nói thật. Nàng không tin hắn không có gan như vậy. Nhưng đến chết hắn cũng không thừa nhận, nàng cũng không có biện pháp. Đối với bảo quật của phụ vương, nàng cùng Cách Lỗ Tây Á đã có chủ ý từ lâu. So với bảo vật trong động này thì trân bảo không biết hơn mấy cấp bậc.

“Hiện tại thất đại trưởng lão ấn cùng Long vương ấn đều đã có. Có thể đi tới Long tộc cấm địa cứu cha mẹ Liễu Nhứ.” Long Nhất liền nói.

“Bây giờ còn chưa được. Cấm địa long tộc của chúng ta cũng không phải ở đảo chủ, cũng không thể trực tiếp đi ra ngoài, bằng không sẽ bị các trưởng lão phát hiện. Ta xem chúng ta đợi tới khi trời mưa thì thoát ra ngoài theo cái hồ bạc mà ngươi nói.” Mễ Đế Nhĩ nói. Bình thường nàng cùng Cách Lỗ Tây Á đi ra ngoài, các trưởng lão cũng một mắt nhắm, một mắt mở. Nhưng hiện tại là giai đoạn khác thường, tất nhiên không thể như trước kia.

Còn phải đợi thời tiết? Long Nhất nhíu mày, thấy Mễ Đế Nhĩ đắc ý khi có được bảo vật, không khỏi cười nói: “Uy, biểu tình này, đó không phải là bảo vật chứ? Ta cũng có không ít. Hơn nữa so với bảo quật của phụ vương ngươi cũng không kém. Đợi tới khi cứu cha mẹ Liễu Nhứ ra, ta sẽ chia cho ngươi một ít.”

Mễ Đế Nhĩ thấy nụ cười tươi sáng của Long Nhất, không khỏi giật mình. Đôi môi mỏng khẽ nhếch lên trông thật hấp dẫn, lộ ra hàm răng trắng. Khuôn mặt nàng nóng lên, trống ngực không khỏi đập nhanh, có chút mất tự nhiên mở mắt ra nhìn. Trong đầu lại hiện lên nụ hôn kia, khiến mặt nàng đỏ hồng, trống ngực đánh thình thịch.

“Tỷ phu, có phần của ta chứ.” Cách Lỗ Tây Á đi tới. Hắn biết tám chín phần mười là bảo vật của Long Nhất là đến từ bảo quật của phụ vương hắn, nhưng hắn cũng không ngốc mà nói ra. Hắn cũng muốn kiếm được một ít bảo bối.

“Đương nhiên là có. Nói như thế nào ngươi cũng là em vợ ta mà.” Long Nhất cười hắc hắc, rồi nháy mắt với Mễ Đế Nhĩ.

Long Nhất mang theo tỷ đệ Mễ Đế Nhĩ trở lại sơn động nơi ba người Lưu Ly ẩn thân, phát hiện trong động trống rỗng, không thấy bóng dáng ba người đâu.

Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện