Long Nhất dùng tinh thần lực đón tiếp, liền nghe được một âm thanh trầm thấp tại ý thức hải vang lên: “Ngoại lai giả, chỉ cần ngươi buông tha đứa nhỏ, mọi việc ta đều không tra cứu.
Long Nhất bày tỏ thành ý, thì thầm: “Tất cả đều là hiểu lầm, nếu biết đó là con ngươi, chúng ta tuyệt đối sẽ không ***ng đến một sợi lông mao của nó.” (DG: thực tế thì cái con quái thai này có cọng lông mao nào đâu mà ***ng )
Dị thú ý niệm vừa động, năng lượng tràng tức thì phát sinh tiến hóa, không gian trở nên vặn vẹo, khôi phục nguyên dạng.
“Di, chúng ta đã trở lại.” Tạp Nhĩ nhìn xung quanh kêu lên, phát hiện nước biển trong nháy mắt lui về, bọn họ lại đứng trên bờ biển, tựa như mọi việc đều chưa từng phát sinh.
Long Nhất nhận thấy thành ý của dị thú này, liền triệt tiêu ngăn cách kết giới. Trong nháy lắt tiểu gia hỏa liền biến thành một hồng ảnh biến mất vào giữa biển đen, xem chừng có đánh chết cũng không dám chui ra lần nữa.
Thật lâu sau, thần niệm của dị thú lại xuất hiện, nói: “Ngoại lai giả, ta thấy ngươi có thủy thần thần bài cùng thủy thần lạc ấn. Rõ ràng ngươi là thủy thần truyền thừa giả, chỉ là không hiểu vì sao vẫn chưa chân chính kế thừa lực lượng của Thủy thần thần bài. Phụ thân ta vốn là Thần giới thủy hệ thần thú, cùng thủy thần có quan hệ mật thiết với nhau. Ngươi ở trong không gian này có điều gì cần ta hỗ trợ cứ nói.
Long Nhất hoan hỷ hết sức. Thật là Tái ông thất mã, yên chi phi phúc . Vừa rồi còn tưởng lưỡng bại câu thương, không ngờ lại chuyển biến 360 độ.
“Không biết ngươi có biết đến bích hải thần phách không, bọn ta vì thứ này mà tìm đến.” Long Nhất dừng một lát, ý niệm trả lời.
Dị thú trầm mặc trong chốc lát, nói: “Bích hải thần phách chính là do Thần giới nhất cấp thủy hệ thần chiến chết đi mà ngưng tụ thành. Cũng chính là chủ nhân của phụ thân ta.”
“Ách…” Long Nhất sửng sốt. Tình hình có vẻ nghiêm trọng. Hắn suy nghĩ, dị thú này cùng vị thủy hệ nhất cấp thần có quan hệ như vậy, thế nào mà lại hỏi hắn về bích hải thần phách chứ.
“Ta không thể giúp ngươi lấy được bích hải thần phách, nhưng ta có thể truyền tống ngươi đến tử vong tuyệt địa. Đó là nơi thần ma chiến trường kinh thảm nhất, vô số cao cấp thần Ma Thi hài, do đó không biết ma linh tại nơi này nhiều ít thế nào, chỉ biết không một ai vào mà có khả năng sống sót trở ra.” Dị thú dừng một chút, ý niệm nói.
“Tử vong tuyệt địa?” Long Nhất vừa nghe dị thú trả lời, tâm không khỏi trầm xuống. Cao cấp thần ma sau khi chết hóa thành vong linh thực lực tuyệt đối bất đồng với vong linh sinh vật thông thường. Mặc dù vong linh ma pháp có hiệu quả bao nhiêu đi nữa cũng không dám mạo hiểm trông mong vào nó. Một chỗ tự xưng là tử vong tuyệt địa không phải là không có căn cứ. Vào một nơi nguy hiểm như thế lấy được Bích hải thần phách mà an toàn lui ra, thật sự là một khảo nghiệm không nhỏ.
Long Nhất nhìn về phía Tạp Nhĩ. Một nơi nguy hiểm như vậy, hắn không thể không bận tâm đến an nguy của Tạp Nhĩ.
“Long Nhất, chuyện gì thế?” Tạp Nhĩ thấy Long Nhất nhìn hắn, liền hỏi.
Long Nhất tường thuật lại đoạn đối thoại với dị thú một lần cho Tạp Nhĩ nghe, nói tiếp: “Tạp Nhĩ, tử vong tuyệt địa thật sự quá nguy hiểm, không bằng ngươi ở lại nơi này chờ ta trở lại.”
Tạp Nhĩ yên lặng, thả lỏng Mễ lạc thần cung, than nhẹ một tiếng, nói: “Ta biết với thực lực của ta chỉ thêm gánh nặng cho ngươi, ta sẽ lưu lại nơi này. Vô luận thế nào, ngươi nhất định phải cẩn thận. Ngươi nói sẽ dẫn ta thưởng thức mỹ vị của thế giới loài người trên Thương Lan đại lục, hy vọng ngươi nói được làm được.”
Long Nhất vỗ vỗ vai Tạp Nhĩ, cười nói: “Ngươi yên tâm, thế giới này không có nơi nào mà Long Nhất ta không thể đi qua. Ngươi ở đây chờ tin tốt của ta đi.”
“Ngươi đã chuẩn bị ổn thỏa chưa?” Dị thú hỏi.
“Rất tốt, chẳng qua ta muốn nhờ ngươi giúp một việc. Nếu ta vào tử vong tuyệt địa không trở về, ngươi có thể đưa tên hải tộc kia ra khỏi không gian này không?” Long Nhất thỉnh cầu.
“Được.” Dị thú thập phần rõ ràng việc này không quá khó khăn. Mỗi trăm năm hải tộc đều phái người tiến vào tử vong dong động mạo hiểm đoạt bảo, cửa ra vào sẽ được mở ra. Đến lúc đó chỉ cần đưa hắn đến lối vào được mở sẵn thì hắn sẽ dễ dàng tự đi ra ngoài.
Lúc này, Thủy Không Dị Thú phát động thực lực bản thân, lập tức bao phủ Long Nhất cùng sủng vật trong chớp mắt biến mất tại chỗ. Còn Tạp Nhĩ chán nản ngồi xuống đất, hắn cùng Long Nhất vĩnh viễn không cùng một cấp bậc.
-----------------------
Đằng Long Thành không khí vô cùng khẩn trương. Tân thành mọc lên đủ loại công trình quy mô. Một tràng kiến trúc tao nhã lẫn khổng lồ đều như bạt đất mà ra. Đại thụ hai bên trải dài từ Hoành đoạn sơn mạch đến ngã tư đường. Hoa rơi như tiên cảnh.
Trong đó đáng chú nhất chính là đại lục hội nghị quán. Đây là nơi sẽ cử hành Thương Lan đại lục tổng hội nghị, rộng hơn trăm mẫu. Kiến trúc trung tâm cao mười tầng, khí thế bàng bạc, mang một nhiệm vụ là cử hành Địa long tộc đại hội sắp tới. Thành sau khi kiến tạo xong có vô số du khách một danh mà đến.
Lúc này, đại lục hội nghị quán ở trung tâm quảng trường. Dòng suối ma pháp từ ngọn giả sơn hùng dũng tuôn xuống hồ nước lấp lánh bên dưới. Cá lội tung tăng, vài con bạch sắc tiên hạc đang dùng nước rỉa sạch bộ lông của mình. Bên ngoài huyên náo rung trời, bên trong thập phần tĩnh mật, du khách chỉ có thể thưởng ngoạn bên ngoài, không thể đi vào bên trong.
Chúng nữ tử mặc thất thải cẩm y từ sau ngọn giả sơn đi ra, tiếng nói cười mê hoặc cả quảng trường.
Những nữ tử này đều xoay quanh một thiếu phụ xinh đẹp tuyệt trần, độ trên đôi mươi, mái tóc đen kết thành một con hồ điệp, điểm thêm vài trâm cài bằng lưu ly vô cùng tao nhã.
Thiếu phụ cười rất tươi, nữ tử xung quanh dùng bàn tay nhỏ bé không ngừng xoa bụng của thiếu phụ kia.
“Hương Vân tỷ tỷ, cho ta sờ một chút được không? Để xem bảo bảo có đạp không?” Long Linh Nhi cười hì hì nói.
“Mò mẫm hoài, bảo bảo còn chưa đến một tháng, làm sao có động tĩnh được chứ.” Nam Cung Hương Vân liếc nhìn Long Linh Nhi.
“Nhưng đứa nhỏ kia chính là huyết mạch của phu quân, đương nhiên không thể so sánh với người thường được. Bảo bảo của người khác sáu bảy tháng mới có thể đạp, còn bảo bảo của chúng ta khẳng định chưa tới một tháng đã có thể rồi.” Lãnh U U trong trang phục hắc sắc bó sát người cười nói.
Chúng nữ còn lại đều cùng tiến lên, nhất thời oanh thanh yến ngữ vang lên không dứt.
Những mỹ nữ này ai cũng đều quốc sắc thiên hương, khuynh quốc khuynh thành, lại ở chung một chỗ thật ngay cả thần thánh cũng không chịu nổi.
“Các vị phu nhân, hoàng hậu nương nương mời các vị sớm hồi cung, nói rằng đích thân làm vài món cho mọi người cùng thưởng thức.” Lúc này, một cung nữ vội vàng đi tới thông báo.
“Ha ha, hôm nay chúng ta lại có khẩu phúc, cũng là nhờ Hương Vân tỷ tỷ cả đó.” Mộ Dung Thục Ngọc cười nói.
“Thục Ngọc muội muội hâm một như vậy, không phằng phu quân trở về, ngươi tranh thủ một tí chiếm lấy tiện nghi, thế nào?” Lãnh U U cười trêu.
Chúng nữ trêu đùa nhau ra khỏi đại lục hội nghị quán, Đông Phương Uyển lên tiếng, con dâu các nàng sao dám không tuân.
Bên ngoài đại lục hội nghị quán, một cỗ xe ngựa vô cùng hào hoa được một đội hoàng thất cấm vệ hộ giá chậm rãi di chuyển. Cảnh tượng khuynh thành khiến vài kẻ nhìn thấy không rượu mà như say, đợi đến khi tỉnh lại thì chúng nhân sớm đã đi xa, nên hỏi xung quanh về xuất thân của các mỹ nữ.
Lúc này, Đằng Long thành một lão du tử khinh bỉ nhìn bọn họ, nói: “Cả nữ nhân của thái tử điện hạ ngươi cũng dám lớn mật có chủ ý, thật là cả một lũ tiểu tử vô học, chưa từng nghe Địa Ngục Thiên Sứ,chưa từng nghe U Minh Thánh Nữ,chưa từng nghe Quang Minh Thánh Nữ,chưa từng nghe Phượng Hoàng Gia Tộc đại tiểu thư sao? Không biết phân lượng còn dám nghĩ càn. Cũng tội nghiệp, các ngươi làm sao mà như người dân Đằng Long thành chúng ta được thường xuyên nhìn thấy các nàng đây?”
Lão du tử không ngừng kiêu ngạo văng nước bọt thổi phồng giảng giải cho đám ngoại nhân vây quanh một lần về tình sử vĩ đại của thái tử Tây Môn Vũ, cũng là căn nguyên gây nên cơn lốc ái tình kinh thiên động địa tại Thánh ma học viện, lẫn những chuyện phong lưu khi xưa.
Bên trong đám người đó, hai hắc y nhân liếc nhìn nhau, một âm thanh trầm thấp mang theo hưng phấn hỏi lão du tử: “Vị huynh đệ này thật biết nhiều việc của thái tử điện hạ, huynh thường xuyên gặp mặt bọn họ, thế huynh có biết thái tử điện hạ giờ thế nào không?”
“Hỏi đúng người rồi đó, ngày nay tứ hải bình định, Thương Lan thống nhất. Các ngươi nên biết rằng Long tộc đại hội tổ chức tại Đằng Long thành chúng ta. Thái tử điện hạ giờ đang làm khách trên Long Đảo trong truyền thuyết, hưởng thụ Long Tộc mỹ nữ. Nếu muốn nhìn thấy thái tử điện hạ thì cứ chờ đến đại hội Long Tộc.” Lão du tử vô cùng tự tin nói.
Hai hắc y nhân cảm tạ một tiếng liền lui ra.
“Tỷ tỷ, Long Nhất quả thực không ở Đằng Long thành, nếu hắn ở Long đảo, chúng ta nên làm sao bây giờ?” Một hắc y nhân hỏi người còn lại, âm thanh mềm mại.
Hắc y nhân kia than khẽ, nói: “Tinh Tinh, xem ra chúng ta phải đến hoàng cung một chuyến, vì sự tồn vong của Thanh Phong đế quốc, dù các nàng đối với ta thế nào, ta cùng cam lòng.”
Nhớ lúc trước lúc Tây Môn Nộ đăng cơ, Mộc Hàm Yên ám sát tân hoàng mượn tay Long Nhất tự sát, mọi người với nàng có ấn tượng sâu sắc. Nhưng chỉ có thân nhân của Long Nhất mới biết được chính xác hắn đang ở nơi nào. Nghĩ đến tuyền tống trận được mở rộng rãi, việc tìm Long Nhất cũng không mất nhiều thời gian.
Theo thánh điện truyền tống trận từ Thương Nguyệt đại lục thuận lợi đến đây, Mộc Hàm Yên nhanh chóng theo hướng cấm vệ hoàng cung cùng xe ngựa phía xa.