Chương 1: Biến động
Vào đêm tối nọ, tại cửa hàng bán phụ kiện , một vết nứt thời không xuất hiện, kéo theo đó là sự rò rỉ các khí đủ màu tại vết nứt này… Các khí đó bay ra rồi nhập vào các móc khóa treo trên giá. Một lúc sau, các đôi mắt của móc khóa phát sáng, các móc khóa liền biến đổi thành các ngoại linh, rồi phá vỡ lớp cửa kính bay ra ngoài, phá hủy mọi thứ xung quanh. Nó là những vật cực kì khát máu, hung hăng và đang cắn giết lẫn nhau . Nhân viên A đg quét dọn bên ngoài trông thế liền chạy vào:
_ C… Cái gì thế này… !!!
Anh run rẩy móc điện thoại trong người ra, bấm số gọi cho ông chủ tiệm. “Xọet” – Âm thanh như gió vụt qua, rất nhanh… Đầu anh nhân viên A rơi xuống đất, sau đó, cả cơ thể ngã xuống…
Một bóng hình đứng trên cột điện, nở 1 nụ cười nham hiểm:
– Tất cả đều vì Arizama đại nhân (tiếng Trung Quốc) .
Sáng hôm sau, trong phòng của Cường, Cường đang say giấc trên chiếc giường êm ái thì bị mẹ đạp tung cửa, sắn tay áo tiến lại giường của Cường:
_ Muốn tự dậy đi học hay xem thử đôi tay yêu dấu của mẹ
_ 5p thôi được không ạ… – Cường kéo mềm lên và quay mặt sang chỗ khác
Bà mẹ tức mình giở luôn cái giường của Cường:
_ Dậy ngay – quát lớn
Cường đi xuống cầu thang trong trang phục đến trường, vừa đi vừa ngáp, tay xoa xoa vô cái lưng:
_ Mẹ làm mạnh quá, lưng con muốn gãy rồi này
_ Mày có bik là sắp trễ rồi ko, ăn nhanh rồi đi học
_ Vâng vâng… – Cường ngồi vô bàn
Mẹ cậu chỉnh lại quần áo rồi bảo:
_ Mẹ đi công tác ít bữa, đồ ăn mẹ để trong tủ lạnh, ăn thì lấy ra hâm nghe chưa, tiền mẹ để trong tủ, có gì gọi mẹ
_ Vâng! Vâng! Mẹ đi cẩn thận…
_ Lại công tác… – Cường lẩm bẩm
Ngồi trong lớp học, đang chờ giáo viên vô lớp thì Cường lấy điện thoại ra coi, thì Nam, bạn thân nhất của cậu, vỗ vai rồi ngồi ngay sát bên
_ Ey, mày coi tin gì chưa?
_ Tin gì?
_ Thì vụ cái shop Linh Linh đó
_ À, nhớ rồi… Tao vừa coi xong.
_ Haizzz, cướp dạo này lộng hành vkl
_ Thì có liên quan gì tới mình đâu
_ Mày lại vô tâm nữa rồi Cường – Nam chau mày – Đó là lý do mà đến giờ mày vẫn ế đấy
_ Nhiều chuyện – Cường tức mình – Tại tao ko thích thôi
_ Không thích gì thế? Bảo Trâm đứng trước mặt Cường
Cường ngóc đầu lên nhìn, khuôn mặt đỏ như tô lên…
_ C… Có gì đâu…
_ Nó bảo nó không thích có b… – Nam chưa kịp nói hết lời thì Cường huých vào chân Nam
_ Không gì đâu, chỉ là nó hỏi tớ có thích nuôi pet không thôi, cậu biết mà, tớ bị dị ứng vs lông chó mèo…
Bảo Trâm đưa tay lên miệng che đi nụ cười mỉm của cô ấy:
_ Tớ biết mà
Giáo viên bước vào lớp, Nam đứng dậy, ra khỏi chỗ
_ Thôi tui về chỗ đây, bye nha
_ Ừm – Bảo Trâm cười rồi ngồi vào chỗ Nam vừa đứng dậy
_ Cậu làm bài tập chưa Cường? Bảo Trâm hỏi nhẹ
_ A… Quên mất…
– Lớp trưởng cho thầy biết lớp nay có vắng ai không ? – Thầy giáo nói – Thấy tôi vào phải tự giác báo cáo chứ ? Cứ để phải hỏi .
– Lớp vắng bạn Trang ạ !
– Chẹp . Lại nghỉ nữa à ?
*********
Sau giờ học mệt mỏi , Nam và Cường đi về cùng với nhau, tới ngã rẽ, Nam chạy sang bên phải, rồi nói:
_ Bye nhá
_ À này… – Cường quay mặt sang chỗ khác – Nay mẹ tao đi công tác…
_ Nữa à, tháng này hình như cũng ngót nghét gần chục lần rồi ấy, thế đi mấy hôm?
_ Một tuần
_ Để tao bảo vs má rồi tối tao qua
_ Cảm ơn nha
Nam đi về, Cường đứng nhìn 1 chút
Chợt, anh thấy 1 cái gì đó lóe lên ở gần cái cột điện, anh tiến lại nhật nó lên, 1 cái móc khóa hình con cáo đỏ đầy bụi bặm…
_ Mày… Cũng bị bỏ rơi sao… Cường nói thế rồi nhanh chóng bỏ nó vào túi quần
Tối đến, ngồi trên bàn học, Cường lấy cái móc khóa ra, lấy thêm ánh đèn chiếu vào cái móc khóa, xăm xoi…
_ Mày dơ quá – Nói rồi anh lấy ít khăn giấy lau sạch cho nó
_ Đẹp rồi đó
Đang xăm xoi cái móc khóa thì chợt, từ ngay cửa sổ của anh, một tia sáng lóe lên rồi như chiếu vào nhà Cường…
Cường rướn người ra cửa sổ nhìn theo cái ánh sáng đó… Như một linh cảm ko lành, anh nhanh chóng né ra khỏi cái cửa sổ. Một tia sét tấn công thẳng vào cửa sổ nhà anh, phá toang một mảng lớn trên tường nhà.
Một bóng đen ngồi xổm trên bàn quay sang nhìn Cường, hí hửng nói:
_ Xin chào. Cảm phiền chết giùm tôi nhé ! ( Tiếng Trung)
Rồi 1 thanh kiếm vụt xuống cực kỳ nhanh . Dòng máu đỏ tươi ứa ra bắn khắp căn phòng.