Quyền Khí Lưu Tinh Chương 5: Biến lớn

Một cái vòng lửa xuất hiện dưới chân của Cường, làm bắn ra những đốm lửa đỏ hỏn. Cái bóng đen đứng cạnh cậu lùi ra xa rồi quăng chiếc móc khóa mà vừa dúi vào tay cậu xuống đất.

 

Cái vòng lửa bắt đầu chuyển động mạnh rồi quấn lấy cái móc khóa, như đang nung chảy cái móc khóa hình con cáo tội nghiệp bé nhỏ ấy…

 

Cường rớt người xuống vòng tay của cái bóng đen. Cậu đã ngất.

 

Ngọn lửa bắt đầu xuất hiện sự nhiễu loạn. Những cái đuôi rực lửa bắt đầu hiện ra, một cái bóng bốn chân hiên ngang xuất hiện trước mặt Cường. Cái mỏ nó nhô lên, hàm răng rất nhọn và sắc bén. Và đặc biệt hơn cả, nó có tới tận 8 cái đuôi.

 

Nó là một con «Hỏa Hồ Ly».

 

_ "Ha, một con «Ngoại Linh» thì có thể làm được gì ta hả? Ngươi đang cố gắng khinh thường ta sao?" - Gã bận đồ đen tỏ ra khinh thường.

 

Gã đưa ngón trỏ bên tay trái lên chỉ về phía con hồ ly.

 

_ "Ta sẽ đưa nó trở về với ngọn lửa của nó."

 

_ ⫷Charge Electron: Short Gun⫸ (Điện tử tích điện: Súng ngắn)

 

Nói rồi, trên ngón trỏ của gã xuất hiện một vòng sáng phép thuật màu xanh. Không như những chiếc vòng trước hiện ra rất nhanh và biến mất cũng nhanh. Nó nằm ở trên ngón tay và bắt đầu bắn ra những tia sét nhỏ.

 

"Chíu, chíu, chíu…"

 

Vô số tia sét nhỏ bắn ra từ ngón tay gã nhằm vào con hồ ly vừa xuất hiện.

 

Con hồ ly nhảy lên tránh né rồi lại đáp xuống đứng trước Cường. Nó không hành động gì cả, cũng như không có ý định tấn công gã kia.

 

_ Này, sao mày không đánh trả đi chứ?

 

_ À… Nhớ rồi. Là vì mi vẫn chưa có 'lệnh' của chủ nhân mi đúng không? «Ngoại Linh» thì đâu có nhận thức để hành động, như một cỗ máy chưa được lập trình nhỉ?

 

_ "Né giỏi đấy." - Gã mặc đồ đen cười đểu.

 

_ Dù không có 'lệnh' nhưng nó vẫn né đòn tấn công ư? Chuyện lạ vậy, có khi nào là dạng đặc biệt. Vậy là có hy vọng nhiều rồi… - Bóng đen nói thầm.

 

_ Này, hồ ly. - Cái bóng đen bên cạnh Cường cố gắng hy vọng.

 

_ Tao biết «Ngoại Linh» thì không có nhận thức. Nhưng ngươi có thể chiến đấu với hắn ta giúp ta được chứ? 

 

Nó vẫn không có phản ứng gì với cái bóng đen kia.

 

_ Ngươi thấy đấy, chủ nhân ngươi đã gục rồi. Nếu được, cho phép ta đại diện chủ nhân ngươi truyền 'lệnh' cho ngươi được chứ? Mọi trách nhiệm sau này, ta sẽ là người nhận lấy. Được chứ hả?

 

Con hồ ly chỉ liếc nhẹ một cái rồi nó lao lên chỗ của gã điên kia. 

 

_ Cảm ơn ngươi nhiều nhé, «Hỏa Hồ Ly».

 

_ "Ha, tính tấn công tao sao?"

 

Lại là vô số các tia sét ngắn bắn ra từ ngón tay của gã kia. Nhưng con hồ ly có tốc độ quá nhanh. Nó né hết tất cả, mỗi bước chân của nó đều để lại một vệt lửa ở chỗ nó vừa đi qua.

 

Nó ngẩng đầu lên trời, hú một hơi rõ to, rồi từ miệng của nó thổi ra cả một biển lửa nhắm vào người gã…

 

Nhưng gã bay lượn lờ qua lại và né được nó.

 

Con hồ ly ấy nhảy phốc lên. Nó quật tám cái đuôi lửa của nó vào người gã. 

 

Nhưng nó vẫn hụt.

 

Con hồ ly ấy vẫn không từ bỏ. Nó đáp vào một bờ tường rồi bật lên tiếp lần hai. Lần này nó giơ hai bên móng vuốt của nó lên tấn công.

 

Gã ta né người qua và đá thẳng chân vào con hồ ly. Nó bay thẳng xuống đất và tạo nên một cái hố to khổng lồ.

 

Con hồ ly kia có vẻ rất tức giận. Đôi mắt của nó đầy sát ý. Có vẻ như việc bị đá xuống như vậy làm cho nó bị tổn thương danh dự chăng? Nhưng mà, như cái bóng đen kia đã nói, nó không hề biết suy nghĩ.

 

_ Này, hồ ly. Tao sẽ chỉ dẫn cho mày tấn công gã ta được chứ?

 

Bóng đen kia thấy tình hình không mấy thuận lợi nên đưa ra yêu cầu hợp tác.

 

Nhưng con hồ ly thậm chí còn không thèm quay mặt lại nhìn.

 

Nó ngẩng mặt lên trời rồi phóng lên một quả cầu lửa. Gã mặc đồ đen kia thấy vậy thì cười khoái chí:

 

_ "Không những là chủ phế, mà đến cả «Ngoại Linh» cũng phế sao?"

 

_ "Không hiểu tại sao chủ tịch lại muốn thằng nhóc này nữa nhỉ?" - Gã nói nhỏ.

 

Con hồ ly kia nhảy qua lại giữa hai bên bờ tường rồi lao tới tấn công gã ta. Những đòn tấn công vật lý của nó ngày càng nhanh hơn.

 

_ "Chỉ như vậy mà đòi đánh với ta ư?"

 

_ ⫷Charge Electron: Electronic Martial Arts⫸ (Điện tử tích điện: Võ thuật điện tử)

 

Gã mặc đồ dồn toàn bộ sét vào cánh tay phải, một cú đấm toàn lực được tung ra.

 

"Bùm"

 

Một vụ nổ trên không trung khiến gã phân tâm. Gã nhìn lên trời, vô vàn tia lửa rớt xuống gã.

 

_ "Hư chiêu sao?"

 

_ Con «Ngoại Linh» này biết suy nghĩ cả chiến thuật luôn sao? - Giọng của cái bóng đen kia đầy ngạc nhiên.

 

Gã bay ngược ra sau, cố gắng tránh né những tia lửa kia, và quên mất con hồ ly ở đó. Có lẽ gã đã quá khinh thường nó rồi.

 

_ "Khốn khiếp. Ta quá coi thường nó rồi."

 

Con hồ ly tích tụ lửa trong miệng của mình. Rồi nó bắn ra một ngọn lửa cực kỳ lớn vào người gã.

 

_ "Mình lại lỡ sài ⫷Magnetic Armor⫸ cơ chứ. Đúng là khắc hệ phiền phức mà. Đống tàn lửa ấy mà dính vào áo giáp khéo lại nổ như chơi." - Gã nói thầm.

 

Mải tránh né những đốm lửa ấy, gã không kịp nhận ra đòn tấn công tiếp theo của con hồ ly. Và thế là… 

 

Lớp áo điện của gã bắt gặp dòng lửa nóng từ con cáo bất ngờ phát nổ, một làn khói trắng lơ lửng. Gã nhanh trí nới rộng lớp áo, vụ nổ chỉ kịp khiến vài tàn lửa bám trên người gã nhưng cũng đủ để đốt cháy áo khoác của gã ta.

 

_ "Nóng, nóng, nóng…"

 

Dứt lời, gã cởi bỏ chiếc áo choàng đen khỏi cơ thể, quăng nó xuống đất. Chiếc áo từ từ cháy thành bụi than.

 

Gã mặc bên trong cái áo khoác đen đó là một chiếc áo blouse trắng.

 

Bị chọc tức, gã giơ tay phải cao lên trời, một luồng sét đánh thẳng vào tay gã, biến toàn thân gã thành máy phát điện, từng tia sét "tách tách" ở xung quanh của gã.

 

_ ⫷Charge Electron: Power Plant: Large-Capacity⫸ (Điện tử tích điện: Nhà máy điện năng: Công suất lớn)

 

 _ "Ngươi sẽ phải trả giá vì dám đốt bộ đồ của ta." - Gã hét lớn.

 

Trên cánh tay phải mà gã đưa lên trời, một quả cầu điện xuất hiện.

 

Con hồ ly quay lại nhìn Cường, lúc này vẫn còn đang hôn mê.

 

_ Này này, dậy, dậy ngay, đây không phải lúc để bất tỉnh đâu, chết cả nút bây giờ… - Bóng đen kia cố gắng lay tỉnh Cường.

 

Nhưng có vẻ mọi sự là vô ích, cậu vẫn không mở mắt. Thấy vậy, con cáo phà một luồng gió nóng đến cơ thể Cường.

 

Trong tiềm thức đang mê man của mình, Cường bước đi trên con đường đầy tối tăm và lạnh lẽo.

 

Nơi đó là một nơi mà xung quanh đầy tuyết trắng. Tất cả mọi thứ ở đó, kể cả là hoa, cây cối,…Tất cả đều làm bằng tuyết.

 

_ Lạnh quá…

 

Cậu tiếp tục bước đi. Xuất hiện trước mặt cậu là một cái lò đang được nung nóng. 

 

_ Mình nên lại kia sưởi ấm một chút vậy.

 

Rồi một luồng gió nóng chạy qua người, làm cậu sực tỉnh.

 

 _ Đây… Đây là đâu? - Cường nhìn xung quanh - Sao nơi này tối thế này? Hay là mình chết rồi?

 

Một ngọn lửa bắt đầu cháy sáng ở sau lưng cậu, hiện rõ lên một con đường lát gạch hoa.

 

Một cánh cổng to lớn phát sáng xuất hiện từ trong ngọn lửa kia.

 

_ Mình nên đi vào đây sao… 

 

Cậu bước vào cánh cửa đó.

 

_ Thì ra đây là thiên đường à… 

 

_ Dậy… Dậy ngay đi cái thằng ngốc này… - Bóng đen kia cố gắng lay cậu dậy.

 

_ Thiên đường… - Cường nở một nụ cười đầy mãn nguyện.

 

Bóng đen kia quăng Cường xuống đất, tiếng "bịch" khá là to…

 

_ Đau đấy, đồ khốn này. - Cường đứng dậy quát.

 

_ Thiên đường cái mắt nhà mày, nhìn tình hình bây giờ đi, sắp lên thiên đường thật sự rồi kìa! - Bóng đen chỉ tay vào gã.

 

Cường liếc qua, quả cầu điện bự như cả một con voi xuất hiện trên tay của gã kia, miệng hắn nhếch cười đầy man rợ.

 

_ Cái… Cái quái gì…

 

_ Ra lệnh cho con cáo đi! - Bóng đen kia hét lớn.

 

_ Hả? Là sao?

 

_ Mau ra lệnh cho con cáo đi!

 

_ Làm thế nào? Tao có biết gì đâu?

 

_ Đặt tay lên con cáo ấy.

 

_ Hả, đặt lên á?

 

_ Đến quỳ với mày, có vậy cũng không hiểu à?

 

_ Hiểu quái gì được trong khi trước mắt lại xuất hiện cả một đống thứ phản khoa học một cách đến kỳ diệu như thế này.

 

_ Trời ạ… 

 

_ Cứ đặt tay lên thân con cáo đi… 

 

_ Từ từ chứ, nóng nảy là phỏng tay đấy.

 

 _ Nhanh không chết cả lũ giờ!

 

 _ Rồi… Rồi… Đợi tý… Nhưng mà… 

 

 _ Sao nữa? - Bóng đen kia bực tức.

 

 _ Thân con cáo nó toàn là lửa, nên sờ vào chỗ nào?

 

Bóng đen kia trở nên tức tối, hắn ta tiến tới chỗ Cường, lấy tay đặt lên thân con cáo.

 

_ Ấy nóng, nóng, nóng. Ủa, mà có nóng đâu?

 

_ Nói theo tôi, "Hỡi ngọn lửa sinh mệnh, hãy thắp lên ngọn nến siêu thoát cho nhân loại, cháy lên và đưa những kẻ lầm đường về lại với bóng tối."

 

_ Da gà tôi nổi lên bởi cái đống câu đậm chất trẻ trâu của cậu rồi… 

 

 _ Nói đi ba, không là chết cả lũ đấy! - Cái bóng đen tức giận.

 

Tiếng cười thỏa mãn từ phia quả cầu:

 

 _ "Có lẽ ngươi đặt niềm tin sai người rồi, 'kẻ diệt chủng' ạ. Kahaha."

 

Nói rồi, gã không cho Cường và cái bóng đen kia kịp suy nghĩ, gã ném nguyên cả quả cầu điện khổng lồ vào hai người họ.

 

Thấy tình hình nguy hiểm, bóng đen kia liền vỗ mạnh vào lưng Cường. Bất chợt, con hồ ly gầm lên, miệng nó xuất hiện một quả cầu nhỏ, được nén từ cả một biển lửa khổng lồ.

 

Một tia lazer màu xanh xuất hiện từ miệng, bắn thẳng vào quả cầu của gã kia, sức nóng của nó làm xuyên thủng cả quả cầu điện của gã và khiến nó phát nổ trong tích tắc.

 

Bụi bay ngập trời. Tia lazer ấy tiếp tục bay thẳng vào gã kia, sượt qua mặt và hủy hoại đi một phần gương mặt gã.

 

_ "Cháy, mặt ta… Graaa… Là ngọn lửa xanh ư… Ngươi" - Gã ôm mặt quằn quại.

 

_ Uầy, lửa xanh, là 'Ngọn lửa diệt sinh' đấy, cậu ghê thật. - Cái bóng đen vỗ vào lưng của Cường.

 

_ Hả?

 

_ "Gra… các ngươi… các ngươi hãy nhớ lấy…"

 

Nói rồi một tia sét đánh thẳng xuống trước mặt gã, bụi bay mù mịt.

 

Và khi làn khói đó tan đi, gã đã biến mất… 

 

Cường và bóng đen kia đều ngã xuống đất, bắt đầu thở dốc.

 

Con hồ ly cũng dần dần biến mất trước mắt Cường, để lại trên nền đất đã bị phá hủy là một chiếc móc khóa hình con cáo đỏ nhỏ xinh… 

 

_ Cái ếu gì… Cái ếu gì vừa xảy ra vậy?

 

Cường thở dốc, cứ như thể một phần sức lực trong người cậu tự dưng mà biến mất.

 

Cường điều tiết lại hơi thở của mình, rồi nhìn kỹ vào mặt của người ân nhân của mình.

 

 _ A… Cậu… Cậu là… 

 

 _ Hửm? - Bóng đen nhìn Cường.

 

Cường quay ngoắt ra sau, không dám hé nửa lời, cậu nhớ lại chuyện chiều nay, khi vừa nhặt cái móc khóa lên, do mải ngắm nó, mà cậu đã vô tình đụng trúng một anh thanh niên, làm rơi cái điện thoại đang chơi game của anh ta xuống cống. Và anh ta, không ai khác, chính là người đang đứng trước mặt cậu, kẻ đã vừa cứu cậu khỏi giây phút sinh tử.

 

_ Nhìn cậu quen thế nhỉ? Hai ta gặp nhau bao giờ chưa ta?

 

_ Mày đừng có bịp tao. - Hắn nắm lấy cổ áo của Cường.

 

_ Mày đừng nghĩ tao quên được nhá.

 

_ Thôi… Thôi nào anh trai… 

 

_ Tao mới 18 thôi.

 

_ Nhìn mặt già dữ.

 

_ Bố đếu tha cho mày đâu nhá.

 

Một giọng nữ ở trên mái nhà vang xuống:

 

_ Là cậu ta đúng không?

 

_ Ừ. - Hắn ta giơ nắm đấm lên trước mặt Cường.

 

_ Đưa tiền cho bố mày ngay… 

 

_ Này, cậu bị bắt nạt à?

 

Nam đứng ngay đầu hẻm, tay xách theo một cái túi siêu thị, có lẽ cậu ta vừa đi mua đồ về.




















 

Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện