Chap này hơi dark một tí, dịch nổi hết cả da gà….
Tập này nghiêm túc nên không có bình luận gì cả.
-----------------------------------------------------------------------------------------
Kiếm sĩ của sự buồn bã ~ Rorona Highlord ~
Có một cuộc chiến tranh.
Khi nào mà nó xảy ra? Đối thủ là ai?
Cô ấy không hề biết về điều đó.
Cô ấy chỉ được kể về những điều xảy ra.
Ông của Rorona là một người lính vận chuyển trang bị và tiếp tế trong quân đội.
Họ mang bên mình 1 chiếc túi ma thuật chứa đầy vũ khí và quân nhu. Họ băng qua khu rừng chỉ với 6 người lính tinh nhuệ.
Tiền tuyến đang rất lung lay, nó đang ở trong một tình huống có thể thay đổi 180 độ bởi vì hàng tiếp tế có đến được hay không.
Nhưng, tuy nhiên, nó chắc hẳn là bởi vì điều đó.
Họ đang ở trong 1 tình thế hiểm nghèo, bởi vì đội tiếp tế đang bị vây quanh bởi kẻ thù.
Có 60 kẻ bọn chúng.
Nếu nghĩ bình thường thì, chẳng có thể làm được gì trong cái tình huống đấy cả.
Ông của Rorona….
Ông ta đã bỏ chạy.
Ông ta đã vứt đi chiếc túi ma thuật chứa đầy vũ khí và quân nhu và bỏ chạy.
Túi ma thuật vô cùng quý giá.
Ngoài việc nguyên liệu để làm nó vô cùng hiếm, còn cần đến một người thợ có tay nghề nữa.
Nó cần ít nhất 1 tháng để có thể làm ra 1 chiếc túi kể cả khi một người thợ có tay nghề và mạo hiểm gia tụ họp lại.
Khi mà nói đến một tên hèn nhát đang chạy trốn và một chiếc túi ma thuật thì, ai cũng sẽ nhặt chiếc túi ma thuật lên.
Ông ta vứt chiếc túi lại và chạy đi là bởi vì như thế.
Nhưng 5 người còn lại không hề bỏ chạy.
Tất cả bọn họ đều rút vũ khí của mình ra và xông vào kẻ địch.
Họ mở đường máu để vượt qua kẻ thù, và phá khỏi vòng vây của bọn chúng.
Họ giao phó chiếc túi ma thuật cho đồng đội của mình và rồi gục xuống, và rồi lại giao nó cho người đồng đội của mình và gục xuống, nó cứ tiếp diễn như vậy.
Và rồi, đến khi chỉ còn một người cuối cùng còn lại.
Và kể cả khi chỉ còn một người duy nhất còn lại, anh ấy vẫn cố gắng để đưa nó cho những người đồng đội của mình ở tiền tuyến và rồi chút hơi thở cuối cùng.
Nhờ vào những sự hy sinh đó, trận chiến đã chiến thắng.
Năm người lính tộc elf đó được đối xử như là những anh hùng.
Và theo sau những người anh hùng đó, ông của Rorona bị phỉ báng.
Ông ta có một người vợ.
Ông ta cũng có một người con nữa.
Và đứa trẻ đó còn mới được sinh ra nữa.
Ông ta nghĩ rằng mình không muốn chết trước khi được nhìn thấy mặt đứa con của mình.
Nếu mà sự việc này xảy ra trước khi ông ấy biết được mình có một người con, sẽ không nghi ngờ gì là ông ấy cũng sẽ rút kiếm mình ra xả thân mình cùng với những người đồng đội của ông.
Ông ta là một chiến binh can đảm cho tới trận chiến hôm đó.
Tuy nhiên, tình hình của ông Rorona không hề được xem xét.
Đó là bởi vì những người anh hùng, những người đã xả thân mình để tạo ra con đường máu ấy cũng có tình cảnh giống như là ông của Rorona vậy.
Sự hiện hữu của những người anh hùng ấy không hề rời khỏi ông của Rorona, chỉ là một con người.
Cái sự khinh bỉ và ngược đãi đó còn truyền lại cho cha của Rorona.
Nó là một điều cấm kị dưới luật.
Kể cả khi nói về câu chuyện về những anh hùng, nó được nói thẳng đó là ‘kẻ thứ sáu đã bỏ chạy’ không hề tồn tại từ ban đầu.
Tuy nhiên, sự hiểm độc đó không hề dừng lại.
Họ phải nhận những sự quấy rối hàng ngày nhưng mà không thể chỉ ra được kẻ gây ra nó.
Hơn nữa, ông của Rorona đã suy sụp ngay khi cô mới được sinh ra.
Ông của Rorona chết sớm, và mẹ cô ấy đã bỏ cô ấy mà chạy đi.
Người con gái được sinh ra mà không hề được đặt tên, và bị bán cho một nhà quý tộc giàu có.
Mẹ của Rorona là cái loại phụ nữ đó.
Cô ta đã nói dối rằng mình vẫn còn trinh, và có hàng tá những quý tộc muốn lấy cô ta làm vợ.
Tuy nhiên, làm điều đó cũng giống như là ném đi phẩm giá của chính mình vậy.
Một người ông đã bỏ đồng đội của mình mà chạy đi, một người mẹ đã ném chính con gái của mình mà bỏ chạy.
Một người con gái có máu mủ với họ, ai ở trên cái thế giới này sẽ không từ bỏ cô ấy đây?
Hoàn cảnh của người con gái đó thật là đáng thương và cô đã trở thành trung tâm của sự khinh miệt.
Cô ấy đã được đặt cho cái tên ‘Nagu’ có nghĩa là ‘không tên’ cho tiện.
Mặc dù cô ấy như vậy, nhưng người lớn vẫn là người lớn.
Chỉ có vài người trong số họ là tách bạch mọi thứ ra.
Tuy nhiên, điều đó lại khác đối với trẻ con.
Chẳng ai biết rằng, từ lúc nào mà hoàn cảnh của cô ấy đã bị tìm ra bởi lũ trẻ, và chính lũ trẻ đó hiển nhiên gọi cái tên ‘Nagu’ với cái vẻ vô tội tàn nhẫn của chúng.
Chúng ném bùn giống như là ‘một trò chơi cho trẻ con’ và để cho cô ấy ăn cỏ tươi.
Cũng có lần cô ấy bị trùm túi lên đầu và bị ném vào sâu trong khu rừng.
Nó là một ‘trò chơi giả vờ’ bỏ lại một người đồng đội ở phía sau.
Nhưng mà đi đến mức này, bọn bắt nạt bị khiển trách.
Tuy nhiên, Nagu cũng không hoàn toàn bị đối xử như là một nạn nhân.
Họ đối xử với cô bé giống như là cô bé đã tự chuốc lấy điều đó cho mình vậy.
Nó không hề quan trọng khi mà bọn chúng có đối xử tệ với cô hay không, cô bé ấy bị vu oan mà không hề có một lí do cụ thể nào.
Trái tim của ‘Nagu’ bị giết dần dần ngày qua ngày.
Nhưng kể cả như vậy thì cô bé ấy đang đói.
Cô bé được nhận sự giúp đỡ từ ngôi làng giống như trong luật lệ đến khi cô bé 6 tuổi.
Khi mà cô bé 7 tuổi thì , cô ấy vào trong khu rừng và bắt đầu vung kiếm lên.
‘Nagu’ là một kiếm sĩ thiên tài bẩm sinh.
Cô bé ấy có thể săn thú và hái quả vừa đủ để sinh sống qua ngày.
Nhưng kể cả thế thì sự cô đơn của cô ấy không hề biến mất.
Cô ấy dành cả ngày một mình trong một cái túp lều nhỏ ở trong góc của ngôi làng.
Có một sự cô đơn vô cùng sâu sắc.
Và rồi có 2 người, Lalana và Lilina đã nhận cô ấy.
2 người bọn họ đã đến ngôi làng từ thị trấn bởi vì đó là sinh nhật thứ 17 của bọn họ và họ đến để chăm sóc cho những đứa trẻ ở trong làng.
“FUOOOOOOOOOOOOO!!!
Đó là một cái mình chứng tỏ những vũ khí tuyệt vời được tạo ra ở đây, UOOOOO!!”
Lalana, người trở nên phấn khích nói với Lilina.
“Mình sẽ đi và tham quan công xưởng, mình sẽ để mấy chi tiết còn lại cho cậu đấy.”
“Tớ chỉ cần cho thật nhiều trẻ con vung vũ khí mà cậu làm phải không?”
“Đúng vậy đó!!”
Ngay lập tức sau khi nói vậy, Lalana chạy đến công xưởng.
2 người họ đang ‘hừng hực’ khí thế.
Tương lai của họ sẽ được đảm bảo nếu như họ được tài trợ.
Mọi thứ nguyên liệu được tập trung ở chỗ Lalana.
Đủ loại người tập trung lại chỗ Lilina.
Đặc biệt là cha mẹ và trẻ con, họ nồng nhiệt giới thiệu con cái mình cho Lilina.
Và rồi, Lilina gặp được ‘Nagu’
Lilina người có tài năng đánh giá đã nhận ra được ‘Nagu’ là một thiên tài.
Và hơn nữa, sau khi nghe được tình cảnh của Nagu, cô ấy càng tiến gần về phía cô bé hơn nữa.
Lilina là cháu gái của một anh hùng, người đã mở con đường máu để đưa tiếp tế đến cho đồng đội của mình.
Đó chính là lí do tại sao, cô ấy lại được yêu thích và được khen ngợi bởi mọi người. tuy nhiên, cô ấy lại cảm thấy ‘trống rỗng’ giống như là Nagu.
Cô ấy được khen là tuyệt vời là bởi vì là cháu gái của anh hùng, và được bảo không hổ danh là cháu của anh hùng.
khen ngợi và ngược đãi.
Mặc dù nó trái ngược nhau, nhưng cảm xúc trống rỗng lại như nhau.
Lilina biến ‘Nagu’ thành em gái của mình, và đặt cho cô bé cái tên Rorona.
Rorona bắt đầu khẳng định được vị thế của mình với những người Dwalves bởi vì 2 người họ đã đối xử với cô rất tốt.
Tuy nhiên, nó lại để lại một vết thương khác trong lòng Rorona.
Lí do tại sao cô ấy được yêu thương là bởi vì tài năng của cô ấy.
Chỉ vì cô ấy cứu người khác kể cả nó có nghĩa là phải làm bản thân của mình bị thương.
Nếu nó không tồn tại thì sao?
Nếu điều đó không tồn tại thì sao?
Những gì xuất hiện trong tâm trí của Rorona là một mình bản thân cô ấy ở trong một căn nhà.
Một ban đêm run rẩy một mình trong một căn nhà toàn lỗ hổng.
Nỗi sợ được sinh ra bởi vì nỗi buồn của cô ấy đã biến mất.
Cô ấy rất biết ơn.
Cô ấy luôn nghĩ rằng kế hoạch của Lilina là tuyệt vời nhất.
Nhờ có Lilina, cô ấy có thể khiến được hàng trăm người công nhận.
Tuy nhiên, thứ mà Rorona cần đó không phải là một con đường tốt nhất.
Nó là ổn thôi kể cả sai, nó sẽ ổn thôi kể cả khi phải dựa dẫm vào người khác.
Một người sẵn sàng ôm cô ấy kể cả khi có một trăm người ném đá vào cô.
Một người cho cô một tình yêu không vì điều gì cả, kể cả vứt đi lí do, logic, lẽ phải hay bất cứ thứ gì khác.
Tôi muốn một người như vậy.
Tôi đang đòi hỏi, một tình yêu như thế.
Tuy nhiên đó chỉ là một thứ ích kỉ
Tôi biết là nó thật là điên rồ.
Đó chính là lí do tại sao cô ấy không hề thể hiện nó ra, và cứ thế nỗi buồn bã của cô ấy chất lại trong lòng.
Vào ban đêm, cô ấy khóc không vì bất cứ 1 lí do nào cả, điều đó xảy ra 1 ngày mỗi tuần.
Tôi cần có ích cho người khác.
Tôi cần có ích cho người khác.
Nếu không thì không ai sẽ yêu quí tôi.
Nếu không tôi sẽ không thể sống được.
Sự kỉ luật về cái lẽ phải đó tiếp tục làm cho Rorona đau đớn.
Cô ấy mong muốn được yêu thương nhiều nhất, nhưng chính cô ấy lại sợ hỏi xin được yêu thương.
Cô ấy chỉ có thể chứng tỏ được sự hữu ích của mình thông qua việc giúp đỡ cho người khác.