Chương 179: Nhật Nguyệt Thần Oa tấm thuẫn
"Không nhìn thấy?" Long Hạo Thần kinh ngạc nhìn Nhật Nguyệt Thần Oa. Hắn hơi khó hiểu vị này tự xưng là người đại diện hòa bình và trật tự có ý gì.
Nhật Nguyệt Thần Oa trong mắt hiện ý cười.
"Ngươi biết ta lĩnh ngộ cái gì không?"
Long Hạo Thần mờ mịt lắc đầu.
Nhật Nguyệt Thần Oa nói.
"Hai đời tổ tiên trước thiếu tinh thần hy sinh. Chúng nó đã quên, tộc Nhật Nguyệt Thần Oa chúng ta bản thân chính là ngọn nguồn tội ác. Chính chúng ta mang đến bóng tối ngay cả đứa con quang minh cũng không thể đối kháng. Cũng thế, làm người đại diện Quang Minh Thần, chúng ta không có hết lòng đứng phía quang minh. Cho nên ta đã sớm có kế hoạch, rốt cuộc ta đã đợi được ngươi xuất hiện. Cho nên sinh mệnh dai dẳng của ta rốt cuộc đi đến tận cùng. Sau này xảy ra chuyện gì, ta không nhìn thấy, nhưng đều có thiên ý, ta chỉ hy vọng sự hy sinh này không uổng phí."
"Tiền bối, người…" Long Hạo Thần chấn động tinh thần và thể xác, bản năng tiến lên một bước."
"Đừng nghĩ ngăn cản ta, không ai có thể, cho dù thần có mặt tại đây cũng như thế. Cậu thanh niên, tuy rằng ta chưa biết tên ngươi là gì, nhưng làm cảm động ta chính là sự lương thiện ngươi vừa biểu hiện ra. Ngươi vẫn có bản chất thuần khiết nhất của quang minh chi tử. Ngươi đừng bởi vì ta rời đi mà bi thương. Ta sống trên thế giới này đã quá lâu, sinh mệnh của ta sớm đi tới tận cùng. Là sự cố chấp cuối cùng khiến ta kéo dài hơi tàn. Có thể ở phút cuối gặp được ngươi, với ta mà nói, gần như là kết cục hoàn mỹ. Ta cũng hy vọng ta sẽ là Nhật Nguyệt Thần Oa cuối cùng giáng xuống nhân gian."
"Ta tên Long Hạo Thần." Long Hạo Thần hai tay siết chặt nắm đấm.
Hắn có thể rõ ràng cảm nhận được, trên người Nhật Nguyệt Thần Oa trước mặt mình, sức sống đang lấy tốc độ kinh người xói mòn. Tựa như đê vỡ, loại xói mòn này hoàn toàn không bình thường. Giống như thân thể nó là quả cầu da mỏng, giờ phút này, vỏ quả cầu thủng, không thể ngăn lại được.
Từng điểm sáng vàng óng ánh bắt đầu từ người Nhật Nguyệt Thần Oa bay lên không khí. Quang mang vàng nhu hòa khẽ chấn động, mỗi lần nhẹ dao động đều khiến không khí tùy theo run rẩy. Quang nguyên tố nồng đậm mà nhu hòa tản ra, thanh tẩy tâm linh mỗi người.
Nhật Nguyệt Thần Oa dịu giọng nói.
"Long Hạo Thần, nhớ kỹ lời ta vừa nói. Ta nói đến bao dung, không chỉ là đối với người khác mà còn là chính ngươi. Ngươi là quang minh chi tử, nhưng vẫn không hoàn mỹ, mỗi người đều có khả năng làm sai. Chỉ cần bản tâm của ngươi không biến đổi, bao dung với chính mình hơn. Ta đi đây, ta có thể làm tấm thuẫn chắc chắn thủ hộ trật tự cho ngươi. Ta hy vọng sự rời đi hôm nay của ta, có thể ở trong lòng người hóa thành hai điểm mấu chốt đạo đức và lương tâm. Mặc kệ gặp phải cái gì, ngươi cũng đừng vượt qua điểm trói buộc này. Nếu có một ngày ngươi gặp phải Trường Miên Thiên Tai Y Lai Khắc Tư, thay ta hỏi thăm hắn. Sự chấp niệm trong lòng hắn không tiêu trừ thì không thể nào chân chính giải thoát. Cho dù đã qua lâu như vậy, thật lâu…"
Thanh âm của Nhật Nguyệt Thần Oa ngày càng nhỏ, mãi đến khi biến mất, thân thể nó biến trong suốt. Từng điểm quang mang nhu hòa như thủy tinh vàng bay trên không trung, sau đó từ từ rơi xuống bên trên vỏ sò to. Quang mang nhu hòa không ngừng tản ra từng vòng sáng.
Hai hàng nước mắt theo khuôn mặt Long Hạo Thần rơi xuống, lòng hắn đột nhiên có loại cảm động khó gọi tên.
Tay phải giơ ngang, trong tiếng sắt thép va nhau đánh vào ngực trái, hướng Nhật Nguyệt Thần Oa biến mất hành lễ kỵ sĩ trang trọng.
Không chỉ là hắn, mấy người khác cũng làm lễ trang trọng nhất thuộc các loại chức nghiệp, nhìn theo vị thần thú sống mấy ngàn năm cứ thế ra đi.
Ánh vàng thu lại, vỏ sò to lớn đột nhiên xoay tròn, mỗi lần xoay một vòng là quang mang càng biến ảm đạm mấy phần, kích cỡ cũng thu nhỏ một vòng. Dưới tốc độ mắt thường có thể theo kịp, chốc lát sau nó thu nhỏ thành luồng sáng màu da cam bay lên, xông thẳng hướng Long Hạo Thần.
Theo bản năng, Long Hạo Thần nâng lên cánh tay trái. Quang mang da cam tựa như có mắt trực tiếp rơi vào tay trái của hắn.
Huy Hoàng Thánh tấm thuẫn không có chút tác dụng ngăn cản. Long Hạo Thần chỉ cảm thấy tay trái ấm áp, ngay sau đó, dòng nước ấm mau chóng khuếch tán đến toàn thân hắn, thậm chí là linh hồn.
Tẩm trong dòng nước ấm, Long Hạo Thần chỉ cảm thấy tâm mình dường như càng biến trong suốt, tất cả tình cảm bị áp lực, bao gồm cả khi biết được lai lịch Y Lai Khắc Tư mà sinh ra hối hận, đều biến mất hết. Cảm giác tinh khiết đó tựa như con nít mới sinh ra.
Linh lực không tăng lên chút nào, nhưng khi Long Hạo Thần thanh tỉnh khỏi cảm giác này, hắn hiểu rõ Nhật Nguyệt Thần Oa cho mình điều quan trọng cỡ nào. Nó không chỉ là dùng ký ức ảnh hưởng mình, càng dùng sự sống cuối cùng thanh tẩy tâm linh của mình!
Mấy người khác tuy không có cảm nhận rõ ràng, nhưng trong mắt họ, Long Hạo Thần biến hóa rất rõ ràng.
Quang mang da cam dung hợp với hắn, cả người Long Hạo Thần tựa như biến trong suốt. Mặc kệ là mắt hay hơi thở, hoặc linh lực của hắn đều thêm loại thánh khiết. Đặc biệt là ánh mắt Long Hạo Thần, tựa như trở lại lần đầu họ gặp nhau.
Nhìn tay trái của mình, Long Hạo Thần trầm mặc giây lát. Đột nhiên hắn tiến lên hai bước, chậm rãi quỳ gối xuống đất, bái lạy vị trí Nhật Nguyệt Thần Oa biến mất.
Nhật Nguyệt Thần Oa dạy cho hắn, không chỉ bao dung còn có cả hy sinh.
"Nhật nguyệt chi ngự, để ý bản tâm, quang chi dẫn đạo, thần chi bảo hộ. Ánh bình minh, hoàng hôn tịch dương, nhật nguyệt giáng thế, Thần Oa làm lá chắn."
Lại đứng dậy, Long Hạo Thần chậm rãi giơ tay trái lên cao. Một đoàn sáng da cam bỗng nở rộ. Ngay sau đó, xuất hiện một tấm thuẫn đường kính một mét, toàn thân trong suốt lóe vàng xuất hiện ở tay trái của hắn. Hình dạng và cấu tạo của tấm thuẫn, chẳng phải là vỏ Nhật Nguyệt Thần Oa sao? Hình xoắn ốc quang hoàn chui vào giữa, cuối cùng ngưng kết một điểm nhu hòa mà cường đại, mênh mông mà uy nghiêm, đây chính là: Nhật Nguyệt Thần Oa tấm thuẫn.
Tấm thuẫn vàng lấp lánh quang mang da cam, đây có nghĩa nó là trang bị cấp sử thi.
Trong tất cả trang bị vũ khí, chỉ có đến cấp sử thi mới có quang mang riêng. Cấp sử thi đại biểu chính là màu da cam. Đến cấp thần khí rồi thì không giống nhau. Mỗi một thần khí đều có thuộc tính đặc biệt, cho nên không có quang mang riêng.
Trong Kỵ Sĩ Thánh Điện, Kim Tinh Cơ Tòa giáp cũng chỉ có mười hai bộ là đạt đến cấp sử thi, bọn họ xưng là mười hai thánh kỵ sĩ của Kỵ Sĩ Thánh Điện, địa vị đứng sau Thấn Ấn kỵ sĩ.
Hiện tại thánh kỵ sĩ trưởng Hàn Kiếm, đã từng là một trong mười hai thánh kỵ sĩ. Chẳng qua tuổi tác lớn, ông không tiến vào hàng chiến đấu chủ lực nữa, cho nên giao lại Kim Tinh Cơ Tòa giáp, đổi thành Kim Tinh Cơ Tòa giáp bình thường.
Mà lúc này, Nhật Nguyệt Thần Oa tấm thuẫn trong tay Long Hạo Thần là bộ trang bị cấp sử thi cường đại, lại thêm lực phòng ngự truyền kỳ của Nhật Nguyệt Thần Oa. Có thể tưởng tượng ra tấm thuẫn này đối với Long Hạo Thần ở trạng thái Thủ Hộ kỵ sĩ sẽ trợ giúp hắn nhiều cỡ nào. Đây không đã không thể dùng may mắn ngoài ý muốn, phải nói là mừng như điên.
Nhưng hiện tại Long Hạo Thần chỉ có nặng trĩu trách nhiệm và thật sâu bi thương.
"Chúng ta đi thôi." Lần nữa nhìn chăm chú vị trí Nhật Nguyệt Thần Oa từng ở đó, Long Hạo Thần dẫn theo đồng bạn xoay người rời đi.
Lần này tiến vào Thâm Uyên đầm lầy, thu hoạch so với họ tưởng tượng càng nhiều, thậm chí có thể so với lúc ở Mộng Huyễn Thần Điện. Chẳng qua lần này không trực tiếp như trong Mộng Huyễn Thần Điện, nhưng theo ý nghĩa nào đó thì thậm chí còn hơn nhiều.
Sâm Chu, Cứ Diêu, Xà Ma, Xà Ma Thần, Vua Sâm Chu, còn có cuối cùng phá hủy Trụ Ma Thần, cùng với đạt được Nhật Nguyệt Thần Oa tấm thuẫn. Nếu như có thể chuyển hóa toàn bộ những điều này thành sức chiến đấu, trải qua vài năm tiêu hóa, vậy thì rất có khả năng giúp họ thăng lên đến Liệp ma Đoàn cấp đế. Nên biết, từ khi thành lập đến nay, Liệp ma Đoàn của họ còn chưa đến ba năm! Không cần nghi ngờ, Long Hạo Thần và Thải Nhi, hai trụ cột thần quyến giả đem đến tác dụng quan trọng, cùng lúc đó, may mắn đứng về phía bọn họ.
Rời khỏi động, ánh mắt mọi người rơi trên người Long Hạo Thần, chờ hắn tuyên bố cách rời đi. Nếu theo đường cũ trở về, không thể nghi ngờ còn cần trải qua một phen gian khổ, cách tốt nhất đương nhiên là bay ra khỏi đầm lầy khí độc. Chẳng những tốc độ nhanh nhất còn tiết kiệm số lớn thời gian, cho họ điều kiện tốt nhất rời khỏi Thâm Uyên đầm lầy.
Đáng tiếc Hạo Nguyệt tiêu hao lớn căn nguyên, không thể mang theo mọi người cùng bay. Long Hạo Thần thoáng chần chờ.
"Đại ca, chúng ta cứ bay ra đi. Chẳng phải là chút khói độc ư? Chúng ta dẹp ra một con đường là được." Tư Mã Tiên nói.
Long Hạo Thần quay đầu nhìn hướng Lâm Hâm.
"Linh lực của anh còn dồi dào không?"
Lâm Hâm gật đầu, biểu thị mình không thành vấn đề.
Long Hạo Thần trầm giọng nói.
"Vậy thì tốt, chờ chút nữa ta phụ trách thanh lý khói độc, mọi người giữ vững trận hình. Chúng ta trước tiên bay thẳng lên trên, ra khỏi khói độc rồi tiếp tục lên cao trên không, sau đó mới bay hướng phương xa. Hàn Vũ, Tư Mã, Nguyên Nguyên, Thánh Vệ số mười hai, số mười, năm người xử lý vòng ngoài. Ta sẽ bay lên cao nhất. Anh Nhi, Thải Nhi, Thánh Vệ số chín, số mười một, Lâm Hâm, các người ở chính giữa. Sau khi bay lên, ma pháp sư ở chính giữa chuẩn bị sẵn sàng ma pháp. Anh Nhi, cô để Mạch Đâu chuẩn bị phóng ra uy nhiếp Nghịch Thiên Ma Long. Một khi chúng ta ở trong khói độc gặp phải cản trở, mặc kệ là kẻ địch ra sao cũng phải toàn lực tấn công, hơn nữa tránh thoát, dùng tốc độ nhanh nhất lao ra khỏi phạm vi khói độc, đã hiểu chưa?"
Tất cả đồng ý.
Long Hạo Thần giương bốn cánh sau lưng, mấy người cũng tự phóng ra linh cánh, đứng ở vị trí Long Hạo Thần sắp đặt.
Quang mang da cam lóe lên ở tay trái, Nhật Nguyệt Thần Oa tấm thuẫn lại xuất hiện, trong tay phải thì là Quang Minh Nữ Thần Vịnh Thán, đây là tổ hợp trang bị mạnh nhất hiện tại Long Hạo Thần có được.
Từng luồng sáng vàng mau chóng khuếch tán từ người Long Hạo Thần. Tín Niệm quang hoàn, Thủ Hộ Ân Tứ, Thiên Sứ Chúc Phúc, Cường Kích quang hoàn, tất cả bao phủ trên người đồng bạn.
Quang Minh Nữ Thần Vịnh Thán dần biến thành màu trắng ngà. Hắn giơ thần kiếm cao quá đầu, ánh mắt trong suốt mà thần thánh. Thánh quang trắng chói lòa từ Quang Minh Nữ Thần Vịnh Thán bắn ra, bốn cánh sau lưng vỗ đập, nâng lên người Long Hạo Thần. Quang mang trắng tựa như nổ tạc bắn thẳng lên không trung.
Đây không phải là hỏa diễm mà là Thánh Hoa, Thánh Hoa Ly Thể, hơn nữa hỏa diễm tựa như suối phun. Cho dù có Quang Minh Nữ Thần Vịnh Thán là thần kiếm phát động thì vẫn tiêu hao khá nhiều linh lực của Long Hạo Thần.
Nhưng hiệu quả cũng rõ ràng, Thánh Hoa đi qua, phạm vi trăm mét tất cả khói độc đều biến mất.
"Đi!" Tiếng hét của Long Hạo Thần vang trên không trung.
Những người khác không dám chậm trễ, theo sát phía sau, giữ trận hình hoàn chỉnh, vỗ đập linh cánh đuổi theo hắn phóng lên cao.
Tốc độ bay của Long Hạo Thần nhanh cỡ nào, gần như trong chốc lát đã cách mặt đất trăm mét. Hắn tạm dừng, chờ đồng bạn theo sau, trên thần kiếm quang mang Thánh Hoa không ngừng tăng lên, xua tan thật nhiều khói độc xung quanh.
Rất nhanh, mọi người cùng hắn tụ tập một chỗ, tiếp tục bay lên không trung. Long Hạo Thần mở rộng cảm giác hết cỡ, hắn phát hiện lòng mình lại trở về tinh khiết thì cảm giác cũng mạnh hơn trước nhiều.
Khói độc trong Thâm Uyên đầm lầy đúng là dày. Bọn họ liên tục bay lên hơn năm trăm mét nhưng vẫn không thể lao ra phạm vi khói độc. Phương xa đều là sắc xanh đậm, nếu không phải có Thánh Hoa của Long Hạo Thần chiếu rọi, chỉ sợ đã là đưa tay không thấy năm ngón.
"Mọi người cẩn thận!" Long Hạo Thần đột nhiên hét lớn một tiếng.
Ngay sau đó, quang mang da cam ở cánh tay trái đột nhiên tỏa sáng. Mọi người chỉ thấy một cái bóng da cam rơi ra khỏi tay trái của Long Hạo Thần, ngay chớp mắt đó đã bao bọc mọi người vào trong, khiến xung quanh họ biến thành thế giới màu da cam.
Đây là? Kỹ năng Thuẫn Tường của Thủ Hộ kỵ sĩ? Không thể nào? Lòng mỗi người đều sinh ra nghi ngờ và chấn kinh. Không sai, lúc này Long Hạo Thần thi triển là Thuẫn Tường của Thủ Hộ kỵ sĩ.
Đừng nói là các bạn, chính hắn cũng không ngờ uy lực Thuẫn Tường mạnh đến thế.
Bình thường thì Thuẫn Tường của Thủ Hộ kỵ sĩ có thể bảo vệ một mặt hoặc toàn thân, nhưng tổng diện tích không hơn mười mét vuông. Đây là kỹ năng phòng hộ cường lực toàn diện.
Lúc Long Hạo Thần thi triển kỹ năng Thuẫn Tường, vốn hắn chỉ muốn bảo vệ trên đỉnh đầu mà thôi. Nhưng ai biết khi hắn rót linh lực vào Nhật Nguyệt Thần Oa tấm thuẫn, cả tấm thuẫn bộc phát ra quang mang da cam nồng đậm. Long Hạo Thần chỉ cảm thấy cảm giác mình phóng ra chợt thu lại bám vào mặt tấm thuẫn. Tiếp đó Nhật Nguyệt Thần Oa tấm thuẫn tự khuếch trương ra. Vốn tấm thuẫn đường kính chỉ khoảng một mét thế nhưng lại lan đến tận mười mét, hình thành một quang cầu da cam to lớn bao phủ mọi người vào trong. Mơ hồ, Long Hạo Thần cảm nhận được Nhật Nguyệt Thần Oa tấm thuẫn tỏa ra hơi thở như thái dương, linh lực nhu hòa dao động tràn ngập loại cảm giác khó hình dung.
Ở trong đó, kỳ lạ là có cảm giác đặc biệt yên lòng.
*Phập, phập, phập, phập, phập*
Xuất hiện một chuỗi tiếng va chạm. Bên trong Thuẫn Tường không thay đổi cái gì, ngay cả Long Hạo Thần thi triển ra kỹ năng cũng không có cảm giác bị tấn công.
Hình ảnh khiến người rung động xuất hiện. Nhật Nguyệt Thần Oa tấm thuẫn da cam lại biến trong suốt, tựa như thủy tinh da cam đông lại khiến mọi người nhìn thấy bên ngoài.
Long Hạo Thần thấy dưới tác dụng của Nhật Nguyệt Thần Oa tấm thuẫn, khói độc xung quanh tán đi tốc độ không thua gì Thánh Hoa. Nguy hiểm xuất hiện trong giác quan của hắn, chính là một con sâu bay dài chỉ khoảng ba ngón tay, toàn thân màu xanh biếc. Loại sâu bay này bộ dạng rất dữ tợn, đầu rất to, cả đầu có một nửa diện tích bị rất nhiều răng nanh trắng nhọn chiếm lấy. Cánh vỗ đập sau lưng không ngừng bắn ra khói độc xanh. Hơn nữa còn định cắn nát phòng ngự của Nhật Nguyệt Thần Oa tấm thuẫn.
Nếu loại sâu bay này chỉ có một con thì đám Long Hạo Thần cho rằng đó là mộng tưởng hảo huyền. Từ bộ dáng trùng bay biểu hiện ra thì tối đa chỉ là ma thú cấp hai, ba.
Nhưng tuy thể tích chúng nhỏ, số lượng có thể đếm được thật quá kinh khủng. Bên ngoài Thuẫn Tường tràn đầy loại sâu bay này. Dù cho trong quá trình trùng kích chúng nó bị Nhật Nguyệt Thần Oa tấm thuẫn bắn bay ra, nhưng đám Long Hạo Thần vẫn không thể nhìn tới khói độc bên ngoài. Tấn công không phải một hai cái, chỉ sợ là trăm ngàn vạn độc trùng bay!
Lúc này đám Long Hạo Thần mới hiểu rõ, trong Thâm Uyên đầm lầy đáng sợ nhất là cái gì. Khi số lượng đạt đến trình độ nào đó, lượng sẽ sinh ra biến chất. Đừng nói là đám Long Hạo Thần, coi như là Xà Ma Thần An Độ Ma Li ở tại đây cũng sẽ không hơn gì, chỉ có nước mau chóng chạy trốn xuống đất mà thôi.
Chính vì ở tình huống này, Nhật Nguyệt Thần Oa tấm thuẫn càng biểu hiện ra lực phòng ngự cường đại vô cùng của nó. Bản thân tấm thuẫn không có năng lực tổn thương kẻ địch, nhưng có lực đàn hồi đặc biệt. Quang nguyên tố nhu hòa gợn sóng khuếch tán ra ngoài. Mỗi lần khuếch tán là có thể bắn ra số lớn độc trùng bay. Độc trùng bay không thể nào cắn được bản thể của nó.
Đồng thời, Long Hạo Thần phát hiện, linh lực duy trì Thuẫn Tường lại ít ỏi như vậy. Nhật Nguyệt Thần Oa tấm thuẫn phòng ngự diện tích lớn, thế mà mỗi giây Long Hạo Thần tiêu hao linh lực chỉ khoảng năm điểm. Đối với tổng linh lực đã vượt qua một vạn bốn ngán như hắn, một chút tiêu hao này không tính là cái gì. Chỉ hít thở mấy lần là có thể thông qua ba đại linh khiếu hồi phục.
"Bay hết sức, lao ra!"
Khói độc dày đến đâu rồi cũng sẽ có tận cùng. Có năng lực phòng ngự cường đại như Nhật Nguyệt Thần Oa tấm thuẫn, nếu họ không thể bay ra ngoài thì không bình thường rồi.
Có quang mang da cảm bảo vệ, đám Long Hạo Thần tiếp tục bay ra hơn cây số, mới rốt cuộc thấy ánh mắt trời.
Cùng với lao ra vòng vây, đám độc trùng bay xung quanh Thuẫn Tường rốt cuộc biến mất. Mọi người ở trong Thuẫn Tường đều có cả giác toàn thân đẫm mồ hôi lạnh.
Số lượng độc trùng bay thật quá kinh khủng, thì ra khói độc của đầm lầy là đến từ chúng nó! Trong sương mù dày đến hơn một kilomet, đám độc trùng bay gần như chiếm hết cả không gian, chỉ sợ tổng số vượt tới hàng tỉ! Nếu như không có Nhật Nguyệt Thần Oa tấm thuẫn, loại trang bị phòng ngự toàn diện vô cùng cường đại này, coi như là đến một đám cường giả cấp chín xâm nhập vào đó chỉ sợ cuối cùng chỉ có nước biến thành thức ăn cho độc trùng bay.
Trong quá trình họ xông ra, cuối cùng quang mang bên ngoài Nhật Nguyệt Thần Oa tấm thuẫn biến ảm đạm, hiển nhiên là bị khói độc ăn mòn. Nếu thời gian dài ở trong khói độc, Long Hạo Thần không dám khẳng định Nhật Nguyệt Thần Oa tấm thuẫn có thể chịu được không.
Hơn nữa, đáng sợ nhất là, trong khói độc căn bản không thể điều động nguyên tố thuộc tính nào. Cho nên đoạn sau lúc bay, Long Hạo Thần luôn dựa vào linh lực chính mình duy trì chứ không thể hồi phục linh lực.
Hiện tại đã là chạng vạng, ánh hoàng hôn chiếu rọi trên Nhật Nguyệt Thần Oa tấm thuẫn, khiến quang mang da cam càng biến nhu hòa, động lòng người.
Long Hạo Thần thu lại Thuẫn Tường, hướng ánh hoàng hôn hít sâu một hơi. Mảng lớn quang nguyên tố trong không khí thoáng chốc ùa hướng hắn, hồi phục lượng tiêu hao trước đó.
Đúng lúc này, Long Hạo Thần đột nhiên cảm giác Nhật Nguyệt Thần Oa tấm thuẫn trên tay mình có chút nóng lên. Lại nhìn nó thì dường như Nhật Nguyệt Thần Oa tấm thuẫn biến mờ ảo. Quang mang chợt lóe, tấm thuẫn đã tự động ẩn vào tay trái của hắn, không chịu hắn khống chế nữa.
Đây là sao chứ? Long Hạo Thần hơi ngây ngẩn. Chẳng lẽ Nhật Nguyệt Thần Oa tấm thuẫn không chịu nổi ăn mòn?
Hắn lần lượt thử vài lần đều không thể triệu hoán ra Nhật Nguyệt Thần Oa tấm thuẫn. Xem ra đối với tấm thuẫn cấp sử thi cường đại này, mình cần không ngừng thử nghiệm mới khám phá hết bí ẩn của nó.
Không khí mát mẻ thấm tận đáy lòng. Mỗi người đều bắt chước Long Hạo Thần hít sâu, cảm giác sợ hãi trong lòng biến đi, còn lại là cảm giác thoải mái cả thân thể lẫn tinh thần.
Lâm Hâm cười nói.
"Đại ca, cậu nói xem, chúng ta hủy đi một Trụ Ma Thần, có thể tự xưng là anh hùng liên minh, thậm chí là anh hùng của nhân loại?"
Nhìn y ra bộ dáng hưng phấn, Long Hạo Thần kiềm không được bật cười, không mở miệng.
Hàn Vũ ở một bên trầm giọng nói.
"Anh nói không sai, vốn chúng ta là anh hùng. Đương nhiên khi chúng ta trở thành Liệp ma giả thì đã là. Liệp ma giả là một chức nghiệp cả đời, kết thúc nó chỉ có ba loại tình huống, một là liên minh cần, hai là chúng ta không còn sức chiến đấu, khả năng cuối cùng rất có thể chính là chết trận sa trường. Chỉ cần ma tộc không diệt vọng, Liệp ma giả chúng ta sẽ đối kháng đến cùng. Vì liên minh, chúng ta sớm không để ý đến sinh mệnh của mình. Vì toàn nhân loại, chúng ta càng nguyện hy sinh chính mình, sao không phải là anh hùng được?"
Lạ thường là Lâm Hâm im lặng, không khoe khang gì. Nhưng trên mặt mỗi vị Liệp ma giả thành viên Liệp ma Đoàn số sáu mươi bốn cấp suất đều không thể kiềm chế lộ ra tự hào từ đáy lòng.
Chiến đấu vì dân tộc, vì nhân loại, đối với họ đây không chỉ là nói ngoài miệng mà thôi.
"Chúng ta đi." Hắn nương ánh hoàng hôn phân biệt phương hướng, vỗ linh cánh mang theo đồng bạn bay nhanh hướng phương bắc.
Một hàng bảy người thêm vào bốn đại Thánh Vệ, trên không trung, mười một luồng sáng chói lòa ở giữa không trung hai ngàn mét chốc lát đã biến mất ở đường chân trời phía xa.
Năm đó lúc nhận mười sáu nhiệm vụ giết chóc, Long Hạo Thần đã chuẩn bị tốt tâm lý chiến đấu anh dũng thời gian dài trong ma tộc. Ít nhất thì cũng phải dùng trên một năm hoàn thành nhiệm vụ, thậm chí còn cho rằng không thể hoàn thành hết.
Mấy tháng sau, ngày hôm nay, bọn họ chẳng những đã hoàn thành tất cả nhiệm vụ, còn vượt mức hủy đi một Trụ Ma Thần, hơn nữa đạt được càng nhiều lợi ích.
Đương nhiên, mấy tháng nay bọn họ cũng trả cái giá lớn, mấy lần đi trên bờ sinh tử. Long Hạo Thần và Thải Nhi đều từng chết trong tay ma tộc, cuối cùng còn khiến Thải Nhi mất trí nhớ.
Trong mấy tháng ngắn ngủi, đối với họ thì tựa như vài năm, tất cả mọi người đều theo đó trưởng thành rất nhiều.
Long Hạo Thần dẫn theo đồng bạn bay hướng phương bắc dĩ nhiên là có mục đích. Một đường hướng bắc, rời khỏi An Độ Hành Tỉnh, mới có thể cách xa chủ lực ma tộc. Bởi vì hành tỉnh trung ương ma tộc ở phía nam. Nếu Ma Thần Hoàng hoặc các cường giả ma tộc khác cảm nhận được An Độ Ma Li chết, hoặc là Trụ Ma Thần bị hủy, vậy thì chúng nhất định sẽ phái cường giả từ phía nam tới đây tra xét. Nếu từ hướng nam hoặc trực tiếp rút lui từ hướng tây, rất có khả năng đụng phải cường địch. Chỉ có luôn đi hướng bắc mới là cách tốt nhất rời xa kẻ địch.
Trước khi tiến vào Thâm Uyên đầm lầy, Long Hạo Thần đã đặt ra đường lui. Một đường hướng bắc, sau đó từ chỗ lạnh lẽo phương bắc lùi ra hướng tây. Lần này bọn họ chọn nơi rút lui chính là Khu Ma quan. Chẳng phải Khu Ma Quan ở phía bắc liên minh thánh điện sao? Cho nên cũng không xem như đi đường vòng. Hơn nữa đi như thế thì sẽ càng thêm an toàn.
Đương nhiên, bọn họ không thể nào bay trên không trung thời gian dài. Một là vì tiêu hao quá nhiều linh lực, một nguyên nhân khác là do ma tộc có trinh sát viên trên trời. Nhưng trước mắt bọn họ ở địa khu tận cùng ma tộc, gần như là tới bờ biển cho nên giám sát bên này rộng rãi hơn nhiều. Đặc biệt là trên bầu trời Thâm Uyên đầm lầy sẽ không có trinh sát nào.
Bay ở tốc độ cao nhất, một tiếng đồng hồ sau, Long Hạo Thần và các đồng bạn cấp sáu bắt đầu có chút khó chịu đựng. may mắn là lúc này họ đã thoát khỏi phạm vi Thâm Uyên đầm lầy.
Đặt chân trên mặt đất đã là đêm khuya, nhưng Long Hạo Thần không cho đồng bạn nghỉ ngơi quá nhiều. Chỉ hồi phục linh lực một lúc, thậm chí dùng đan dược hồi phục linh lực do Lâm Hâm chế tạo ra, mọi người lập tức lần nữa chạy đi, tiếp tục bay nhanh hướng phương bắc.
Rơi xuống đất, Long Hạo Thần thu hồi bốn đại Thánh Vệ. Mọi người lại giả trang thành Nguyệt Ma tộc, ngày đêm chạy đi.
Phòng ngự bên đông bộ ma tộc đích thực lỏng lẻo. Hàn Vũ phóng thích ra Tà Nhãn, luôn sử dụng thuật truy tầm và Chân Ác Nhãn tiến hành điều tra. Tất cả cố gắng tránh nơi ma tộc cư trú, một đường chạy đi coi như thuận lợi.
Đi hướng phía bắc khoảng năm ngày, nhiệt độ ngày càng lạnh. Liệp ma Đoàn số sáu mươi bốn cấp suất đã tới gần biên giới cực bắc ma tộc, thì Long Hạo Thần mới biến đổi hướng đi, tiến lên phương tây.
Tiếp đến trong nửa tháng chạy đi, tất cả đều thuận lợi đến kỳ lạ. Cho dù trải qua hai hành tỉnh nhân khẩu đông đúc của ma tộc, không ngờ chẳng hề đụng tới bất cứ phiền phức nào, thậm chí không phát hiện quân đội ma tộc quy mô lớn.
Màn đêm buông xuống, mọi người ngồi quanh đống lửa, sưởi ấm ăn lương khô.
Long Hạo Thần ngồi đó, nhíu mày như đang suy nghĩ cái gì.
Tư Mã Tiên cười nói.
"Đại ca, làm sao vậy? Chúng ta trở về thuận lợi như vậy, cậu còn phiền lòng cái gì? Dựa theo địa đồ thì ngày mai khoảng giữa trưa là chúng ta có thể tới nơi giao giới giữa ma tộc và liên minh thánh điện chúng ta. Chỉ cần thông qua biên cảnh ma tộc là có thể trở về Khu Ma Quan, địa bàn của chúng ta."
Long Hạo Thần lắc đầu, nói.
"Các người không cảm thấy hơi kỳ lạ sao? Chúng ta trên đường trở về đương nhiên toàn tìm đường nhỏ vắng người, nhưng dường là quá thuận lợi rồi. Số lượng ma tộc cực kỳ nhiều, nhưng chúng ta không gặp một đội quân ma tộc nào, việc này rất không bình thường. Nên biết, chúng ta có thể nói là đi xuyên qua mấy hành tỉnh lớn phương bắc. Lại thêm càng tới gần biên cương, chúng ta càng đụng độ nhiều đội chuyển lương. Tuy rằng ma tộc đóng nhiều quân đội ma tộc, nhưng đội chuyển lương dường như hơi nhiều chút."
Suy nghĩ của Hàn Vũ gần với Long Hạo Thần nhất, lập tức kịp phản ứng, nói.
"Đoàn trưởng, ý cậu là, ma tộc rất có khả năng có đại hành động với liên minh?"
Long Hạo Thần gật đầu.
"Rất có thể. Tuy rằng ta không biết tổng số lương thảo ma tộc điều động, nhưng từ tần suất dày đặc thì có thể thấy, lần này ma tộc điều động quân đội chắc là quy mô khá lớn. Thậm chí rất có thể vượt xa lần chúng ta rèn luyện Liệp ma Đoàn ở Khu Ma Quan."
Tư Mã Tiên cười lạnh.
"Thế thì chẳng phải vừa lúc để chúng ta giết sảng khoái? May mắn gặp đúng dịp, chúng ta có thể trên chiến trường xử lý một ít đám ma tôm tép. Nói đến thì nhiệm vụ chiến tranh vẫn là đã ghiền nhất. Có hậu cần sung túc chống đỡ, trên chiến trường còn có quân đội bạn trợ giúp, chúng ta có thể không bận tâm hoàn toàn phát huy sức chiến đấu."
Có thể nói Liệp ma Đoàn số sáu mươi bốn cấp suất xưa đâu bằng nay, so với lần đầu tiên tới Khu Ma Quan, hiện tại bọn họ mạnh hơn nhiều. Tư Mã Tiên vừa thốt ra, mọi người đều có cảm giác nôn nóng muốn thử.
Không ngừng trải qua sinh và tử, khảo nghiệm máu và kiên cường, bọn họ không ngừng trưởng thành, cùng lúc đó tăng cao thực lực. Chiến trường chẳng những là nơi tốt nhất kiểm nghiệm sức mạnh của bản thân, cũng cho họ thu hoạch nhiều nhất.
Long Hạo Thần nói.
"Hàn Vũ, từ giờ trở đi, hãy để Tà Nhãn của anh không ngừng thi triển Ưng Nhãn Thuật và Chân Ác Nhãn, mọi người luôn phải giữ cảnh giác. Chúng ta nghỉ ngơi tại đây một đêm, sáng mai tiếp tục nghỉ cả ngày. Mấy ngày nay chạy đi, mọi người đều mệt mỏi. Nếu ở Khu Ma Quan rất có khả năng gặp ma tộc tập kích, chúng ta phải hồi phục đến trạng thái tốt nhất rồi tính sau. Thông qua biên cảnh ma tộc, chắc chắn sẽ không dễ dàng như vậy!"
Đích thực, từ khi rời khỏi Thâm Uyên đầm lầy, bọn họ một đường đi nhanh chẳng chút chậm trễ. Tuy thân thể mọi người còn có thể chịu đựng, nhưng mỗi ngày tốc độ cao chạy đi, tâm lý thật sự rất mỏi mệt. Đặc biệt thân ở lãnh địa ma tộc, từng giây phút phải giữ cảnh giác cao độ, khiến mỗi người đều mệt rã rời.
Ăn lương khô hơ nóng, ánh mắt Long Hạo Thần nhu hòa nhìn Thải Nhi ngồi cách mình không xa, trong lòng một mảnh bình tĩnh.
Mấy ngày nay, dường như thái độ của Thải Nhi đối với hắn tốt hơn không ít. Ít ra thì không cảnh giác giống đoạn thời gian mới mất trí nhớ, càng thân thiết với đồng bạn hơn. Khiến Long Hạo Thần vui mừng nhất là Thải Nhi dần nắm giữ năng lực của mình. Đối với kỹ năng nguyên bản thì nàng quen thuộc khoảng tám phần, dường như tất cả đều phát triển tới chiều hướng tốt. Long Hạo Thần tin tưởng, đợi nàng gặp cha mẹ thân nhân rồi, chắc là sẽ trợ giúp rất lớn cho nàng hồi phục ký ức.
Từ khi được Nhật Nguyệt Thần Oa thanh tẩy tâm linh, tấm lòng Long Hạo Thần càng biến trong suốt nhiều. Mấy năm này tu luyện sinh ra một ít tác dụng phụ bị rửa sạch không còn một mảnh. Chính hắn làm quang minh chi tử có trái tim tinh khiết hoàn toàn hồi phục. Chẳng những suy nghĩ sự việc càng chu đáo chặt chẽ, bản thân càng trưởng thành vài phần. Cùng lúc đó, trâm trí thêm kiên định, trầm ổn.
Dường như Thải Nhi cảm nhận được ánh mắt Long Hạo Thần nhìn mình, ngẩng đầu liếc hắn một cái. Ánh mắt hai người va chạm. Thải Nhi nhếch môi lên, lộ ra nụ cười động lòng người.
Long Hạo Thần ngẩn ngơ, hắn đột nhiên cảm thấy, Thải Nhi như vậy cũng không tệ lắm. Tuy mất trí nhớ nhưng nàng cũng mất đi ký ức thống khổ hồi nhỏ. Chỉ là không biết khi nào mình mới có thể cùng nàng trở lại sự thân thiết như trước. Thật muốn ôm nàng vào lòng!
Một đêm lại thêm vào cả ngày nghỉ lấy sức, khiến các thành viên Liệp ma Đoàn số sáu mươi bốn cấp suất có cảm giác tinh thần phấn chấn. Từ khi tiến vào lãnh địa ma tộc, trừ mấy ngày ở đoàn bộ Nhã Khắc Đại Thành ra, đây là lần đầu tiên họ có thời gian nghỉ ngơi.
Mặt trời lặn hướng tây, ánh hoàng hôn rũ xuống, Long Hạo Thần dẫn theo đồng bạn lần nữa tiến lên đi hướng biên cảnh.
Có Tà Nhãn lo việc dò xét, họ cố gắng cẩn thận tiến lên. Phía xa đã thấy đại doanh của ma tộc. Khi mọi người từ phương xa nhìn đại doanh ma tộc, kiềm không được hít ngụm khí lạnh.
Sắc mặt mọi người đều biến khó xem.
So với lúc trước họ gặp thì hiện tại đại doanh ma tộc tăng lên quy mô gấp ba lần. Nên biết, trong ma tộc có thể ở trong lều đều là ma tộc cao cấp. Ma tộc thấp kém như Song Đao Ma chỉ có thể ăn ngủ nơi hoang dã.
Nguyên bản ma tộc trú đóng ở Khu Ma Quan đã là số lượng không ít, lại tăng gấp ba, con số quá khổng lồ, chỉ sợ hơn trăm vạn đại quân. Nên biết, cho dù ma tộc đều làm binh lính hết, thì đại quân ma tộc trăm vạn, đây cũng là con số vô cùng khủng bố.
Hơn nữa số lượng kinh khủng này chưa phải khiến họ giật mình. Khiến họ chấn kinh là từ sườn núi phương xa nhìn, có thể thấy rõ trong đại doanh ma tộc, có tám luồng sáng sắc màu khác nhau bốc lên, mơ hồ chống đỡ trận tuyến. Tám cây cột này tựa như cột chống trời đỡ lấy lưng cả đại doanh ma tộc.
Trụ Ma Thần. Không ngờ chính là Trụ Ma Thần! Tám cây Trụ Ma Thần, ý nghĩa có tám ma thần trấn giữ tại đây. Hơn nữa chính giữa còn có hai Trụ Ma Thần tỏa ra quang mang đặc biệt mạnh mẽ, hiển nhiên không phải là ma thần bình thường, chắc là thứ hạng gần đầu bảng.
Ma tộc định làm cái gì? Bọn chúng muốn toàn lực công kích liên minh? Đám Long Hạo Thần trong lòng cùng trồi lên ý nghĩ này.
Nhìn đại doanh ma tộc gần như quét mắt không tới cuối, Long Hạo Thần suy tư. Mấy người khác không mở miệng, tất cả đều yên lặng chờ quyết định của hắn. Quân doanh trăm vạn đại quân ma tộc, còn có tám đại ma thần trấn giữ, đây không phải nói muốn qua thì có thể xông qua.