Chương 221: Khiêu chiến
Trong lúc Lâm Hâm bị Lý Hinh bức ép đại chiến thì Long Hạo Thần cũng đón hai vị khách.
"Xin chào Thánh kỵ sĩ trưởng."
Lúc Long Hạo Thần mở cửa phòng, vị khách bên ngoài đã cung kính hành lễ hướng hắn. Người đến chính là Đàm Hoàn và Hiên Viên Viêm.
Đàm Hoàn vẻ mặt bình thường nhưng Hiên Viên Viêm có chút lúng túng, hơi cúi đầu, không muốn đối diện Long Hạo Thần.
Long Hạo Thần hơi kinh ngạc nhìn họ.
"Hai vị đây là…"
Đàm Hoàn không giống như trước lạnh lùng và kiêu ngạo, mỉm cười nói.
"Có thể để chúng tôi đi vào rồi nói?"
"Mời."
Long Hạo Thần tránh ra để hai người tiến vào phòng. Lúc này hắn vẫn mặc Kim Tinh Cơ Tòa chiến giáp. Vì che giấu thân phân, dù ở trong phòng một mình thì hắn cũng không tùy tiện cởi giáp. May mắn mặc Kim Tinh Cơ Tòa chiến giáp rất thoải mái, không có cảm giác khó chịu.
"Thánh kỵ sĩ trưởng, chúng tôi là đến xin lỗi người. Chuyện hôm đó tôi sai rồi, cũng cảm ơn người đã trợ giúp Gia Lăng quan, xin lỗi." Nói xong Đàm Hoàn rất cung kính cúi đầu hành lễ với Long Hạo Thần. Đây không thuộc về lễ tiết của ma pháp sư mà là đại lễ ngang hàng nhau.
Hiên Viên Viêm ở một bên cũng làm giống thế, chẳng qua động tác có chút miễn cưỡng.
Ngày đó chiến đấu kết thúc, Long Hạo Thần lần nữa được điện chủ Ma Pháp Thánh Điện cho mời. Họ nói cái gì, không ai biết. Nhưng không lâu sau Ma Pháp Thánh Điện có thông báo tuyên dương sự tích anh hùng của Đại Lý Thánh kỵ sĩ trưởng Kim Tinh số mười hai Kỵ Sĩ Thánh Điện, hơn nữa biểu đạt Ma Pháp Thánh Điện sẽ vĩnh viễn khắc ghi phần hữu nghị thâm tình này.
Long Hạo Thần mỉm cười nói.
"Hai vị không cần làm thế, các người không làm sai điều gì. Tôi chỉ hy vọng tương lai không lâu sau có thể cải thiện quan hệ giữa Ma Pháp Thánh Điện và Kỵ Sĩ Thánh Điện, đến lúc đó còn cần hai vị ủng hộ."
Đàm Hoàn không tiếp lời câu hắn nói, chuyển đề tài hỏi.
"Thánh kỵ sĩ trưởng, tôi nghe nói các người sắp đi?"
Long Hạo Thần gật đầu.
"Gia Lăng quan phòng thủ vững chắc, tôi còn cần đi thánh điện khác nhìn xem. Sáng sớm mai sẽ rời đi."
Đàm Hoàn im lặng một lát, bỗng nói.
"Thánh kỵ sĩ trưởng, tôi có yêu cầu quá đáng."
Long Hạo Thần hơi ngẩn ra.
"Mời nói."
Đàm Hoàn nói.
"Tôi hy vọng có thể khiêu chiến với người, một chọi một, không sử dụng trang bị vũ khí nào, chỉ dựa vào năng lực chính mình. Tôi biết tu vi của mình thua người rất xa, nhưng tôi thật muốn biết chênh lệch giữa chúng ta rốt cuộc lớn cỡ nào."
Nói đến đây, dường như cô sợ Long Hạo Thần hiểu lầm, nói tiếp.
"Từ khi tôi trở thành ma pháp sư tới giờ luôn dốc sức cố gắng tu luyện, lấy lão sư làm mục tiêu, hy vọng tương lai có thể trở thành cường giả giống lão sư, chiến đấu vì Liên Minh, vì nhân loại, tiêu diệt ma tộc hoàn toàn. Tôi chỉ hy vọng người có thể trở thành mục tiêu khác tôi muốn đuổi kịp. Chỉ thuần túy xin chỉ giáo, không có ý gì khác."
Long Hạo Thần suy nghĩ một lát sau, nói.
"Được rồi, nếu đã vậy thì xin Đàm đoàn trưởng tìm một nơi yên lặng, hơn nữa không có ai nhìn cuộc chiến."
"Được." Dường như Đàm Hoàn biết Long Hạo Thần e ngại cái gì, lập tức đồng ý.
Hiên Viên Viêm muốn nói gì nhưng cuối cùng vẫn im miệng.
Long Hạo Thần không nói cho Hàn Vũ và Thải Nhi, có Đàm Hoàn, Hiên Viên Viêm dẫn dắt đi tới tầng bốn Ma Pháp Thánh Điện, đứng trước cửa phòng to lớn.
Đàm Hoàn nói với Hiên Viên Viêm.
"Anh ở đây chờ tôi."
Hiên Viên Viêm bỗng dùng ánh mắt giống như cầu xin nhìn Long Hạo Thần. Long Hạo Thần áy náy nói.
"Sau này Hiên Viên Viêm đoàn trưởng sẽ biến nỗi khó xử của của tôi. Đàm đoàn trưởng, mời."
Đàm Hoàn đẩy cửa ra, cùng Long Hạo Thần đi vào.
Đây là sân đấu luyện rộng rãi, hình tròn, không có khán đài, đường kính khoảng năm mươi mét. Đối với phạm vi công kích của ma pháp sư thì chỗ này không tính lớn.
"Đây là chỗ tiến hành trắc nghiệm, có Hiên Viên Viêm canh giữ bên ngoài, sẽ không ai quấy rầy chúng ta." Nói xong, Đàm Hoàn lật tay lại, pháp trượng trong tay biến mất. Sau đó cô kéo vạt áo trước, cởi ra áo choàng pháp sư dao động ma pháp cực kỳ đậm đặc cũng thu vào nhẫn trữ vật, lộ ra bên trong váy dài màu xanh.
Hôm nay cô khiêu chiến với Long Hạo Thần là muốn nhìn xem chênh lệch giữa mình và hắn lớn cỡ nào. Hôm đó Long Hạo Thần dùng Quang Chi Cầu Nguyện ngăn cản Địa Ngục Giáng Thế, đem lại rung động quá mãnh liệt cho cô. Mắt cô nhìn ra được lúc ấy Long Hạo Thần dẫn động một thần khí.
Trong lòng Đàm Hoàn vẫn có chút không phục. Nếu không sử dụng trang bị thần khí và Kim Tinh Cơ Tòa chiến giáp cấp sử thi, hắn có thể mạnh hơn mình bao nhiêu? Cô rất muốn biết đáp án này. Đám Long Hạo Thần sắp đi rồi, Đàm Hoàn không thể đè nén tò mò nữa, cuối cùng vẫn tới tìm Long Hạo Thần. Cô trước tiên nói xin lỗi là hy vọng không ảnh hưởng tâm tình trong trận khiêu chiến.
Long Hạo Thần nói.
"Đàm đoàn trưởng, sau khi kết thúc trận so đấu này, dù thắng hay thua tôi đều có một thỉnh cầu, hy vọng có thể được đoàn trưởng giúp đỡ."
Đàm Hoàn sửng sốt.
"Thỉnh cầu gì?"
Long Hạo Thần mỉm cười.
"Đấu xong rồi nói."
"Được." Đàm Hoàn nói xong trực tiếp đi hướng sân đấu.
Cùng không mặc trang bị, so sánh thì kỵ sĩ chịu thiệt hơn ma pháp sư một chút. Bởi vì kỵ sĩ chẳng những có trang bị còn có tọa kỵ. Dưới tình huống không sử dụng, tu vi sẽ suy yếu rất nhiều. Ma pháp sư thì không sử dụng trang bị sẽ chịu ảnh hưởng ít hơn. Nhưng hiển nhiên Đàm Hoàn cũng không muốn chèn ép Long Hạo Thần, nên mới chọn sân đấu luyện đường kính chỉ năm mươi mét, điều này bất lợi cho ma pháp sư. Bù qua sớt lại, tỷ lệ bất lợi của hai bên không sai biệt mấy.
Ánh vàng dao động, Kim Tinh Cơ Tòa chiến giáp trên người Long Hạo Thần tựa như sóng gợn rút lui. Hắn không phóng ra thanh trọng kiếm, chỉ mặc bộ đồ, cũng lui về mép sân đối diện Đàm Hoàn.
Nhìn khuôn mặt tuổi trẻ tuấn tú của Long Hạo Thần, Đàm Hoàn có chút thất thần. Lực sát thương của anh đẹp trai đối với cô không lớn. Về mặt cảm tình cô đã sớm không suy nghĩ nhiều, tăng cao tu vi mới là mục tiêu cô theo đuổi. Cho nên cô chấn kinh chỉ vì tuổi của Long Hạo Thần. Dù lần thứ hai gặp, sự rung động này chẳng hề giảm bớt.
"Thánh kỵ sĩ trưởng, tôi sắp bắt đầu." Đàm Hoàn trầm giọng nói.
"Mời."
Một đôi linh cánh xanh bỗng giang sau lưng Đàm Hoàn. Ngay sau đó, cô nâng lên tay phải chỉ hướng Long Hạo Thần. Mười đao phong xanh như phi đao bắn hướng Long Hạo Thần. Mỗi một đao phong đều có đường bay của mình, hoặc thẳng, hoặc cong, thậm chí vòng sang bên, gần như che kín mọi đường Long Hạo Thần có thể né tránh. Long Hạo Thần chắp hai tay sau lưng, chân trái tiến lên hai bước. Ngay sau đó, thân thể hắn lắc lư theo tiết tấu kỳ lạ.
*Phập phập phập phập*
Một chuỗi thanh âm linh lực va chạm không ngừng vang lên. Trong ánh sáng xanh khiến người hoa mắt, Long Hạo Thần hai tay chắp sau lưng bình tĩnh ung dung đi ra. Không sai, chính là đi ra, từ đầu đến cuối hắn không hề phóng thích linh lực hay phản kích.
Làm người công kích, cảm nhận của Đàm Hoàn rõ rệt nhất. Long Hạo Thần sử dụng bộ pháp kỳ lạ, tốc độ tưởng chậm thật ra rất nhanh, luôn ở khoảnh khắc chỉ mành treo chuông tránh đi công kích của đao phong. Hơn nữa khiến hai đao phong va chạm nhau, tự triệt tiêu. Quá trình này xem thì đơn giản, nhưng dù là năng lực khống chế thân thể, hoặc lực lượng và tốc độ đều khiến Đàm Hoàn tán thán. Lần đầu tiên cô biết có người có thể dùng cách này né tránh đao phong của mình.
Đương nhiên, làm đệ tử đích truyền của sứ giả phong nguyên tố, cô chỉ mới bắt đầu công kích mà thôi. Khi Long Hạo Thần ra khỏi đao phong, Đàm Hoàn đang không ngừng ngâm xướng chú ngữ. Cùng lúc đó, từng đoàn sáng xanh từ đầu ngón tay cô bắn ra. Những luồng sáng xanh ở trên không trung hóa thành vòi rồng nhỏ xíu cao khoảng một mét bay hướng Long Hạo Thần.
Tổng cộng mười hai vòi rồng nhỏ, khiến cả sân đấu tràn ngập tiếng ù ù kỳ lạ. Tốc độ chúng khác nhau bay hướng Long Hạo Thần. Trong không khí phong nguyên tố nồng đậm biến cuồng bạo.
Chiến đấu một chọi một của ma pháp sư và kỵ sĩ, tuyệt đối không phải dùng ma pháp cường đại là có thể thắng, mà cần ma pháp thích hợp nhất. Đàm Hoàn thi triển ra mười hai vòi rồng bề ngoài nhìn đơn giản, kỳ thực uy lực hoàn toàn khác. Mỗi một vòi ròng nhỏ tương đương với ma pháp cấp sáu. Thi triển ra mười hai vòi rồng, khuôn mặt cô biến tái nhợt. Dù sao đây là trong tình huống không có bất cứ trang bị ma pháp nào hỗ trợ, dùng ti vu giữa cấp bảy của cô, đã là dốc hết sức.
Trong đám vòi rồng có quay xuôi chiều, ngược chiều, cũng có hỗn loạn, mỗi cái đều khác biệt. Hơn nữa, khi trong đó có một cái nổ, vậy vòi rồng khác lập tức bị hấp dẫn, gần như cùng thời gian cuốn lấy kẻ địch. Từ ma pháp đơn thể thì mười hai vòi rồng nhỏ có thể tổ thành một ma pháp phục hợp. Nếu để y lực của nó hoàn toàn phát huy thì đủ sánh ngang với ma pháp quần thể cấp tám.
Long Hạo Thần ngừng bước chân tiến lên. Mười hai vòi rồng từ phương hướng khác nhau quét tới.
Hắn nâng lên tay phải, một luồng sáng trắng tỏa ra, hóa thành trọng kiếm dài bốn mét. Sau đó Long Hạo Thần khép mắt lại, chân trái tiến lên một bước, trọng kiếm hoàn toàn do linh lực ngưng kết từ từ chém ra.
Ngưng linh thành cương? Không, tu vi của Long Hạo Thần còn chưa tới mức đó, hắn còn chưa thể dùng linh cương phóng thích ra giống thế này. Vậy nên trong tay hắn kỳ thật là một kỹ năng, thánh kiếm.
Lấy tay làm cầu nối phóng ra thánh kiếm, uy lực có thể bị rất nhiều hạn chế, nhưng có Quang nguyên tố tinh thuần của Long Hạo Thần gia cố, thoạt nhìn không khác gì trọng kiếm quang hệ chân chính.
Hắn chém một nhát, thoạt nhìn nhẹ nhàng, hơn nữa động tác không nhanh, tuy đã trúng vòi rồng thứ nhất bay tới, nhưng phương xa trên mặt Đàm Hoàn lộ ra tia đắc ý.
Dù thực lực ngươi mạnh cỡ nào, chỉ cần ngươi đụng vào một vòi rồng, vậy Long Quyển Liệt Trận của ta sẽ lập tức phát động. Ta muốn xem thử ngươi không có trang bị phòng ngự nào sẽ làm sao ngăn chặn ma pháp cấp tám của ta đây?
Nhưng vẻ đắc ý trên mặt Đàm Hoàn chỉ kéo dài trong khoảnh khắc, ngay sau đó biến thành kinh ngạc.
Kiếm cắt vào vòi rồng, Long Hạo Thần không khiến vòi rồng bộc phát. Thoạt nhìn lực cắt mạnh mẽ kia, vòi rồng cũng trở thành một phần cánh tay hắn, ở trên tay hắn chuyển động.
Hơi thở của Long Hạo Thần theo đó biến mất. Giờ phút này, hắn hoàn toàn dung nhập vào phong nguyên tố xung quanh, cho nên mười một vòi rồng khác chỉ quay quanh người hắn chứ không công kích.
Tay phải khẽ run, thân thể Long Hạo Thần làm động tác rung rung. Ngay sau đó, vòi rồng ở cánh tay hắn hóa thành từng điểm sáng xanh biến mất trong không khí.
Thánh kiếm vẫn còn đó, vòi rồng thứ nhất biến mất, mười một vòi rồng khác cảm ứng được, tất cả đánh hướng Long Hạo Thần ở chính giữa. Ngay lúc đó, Long Hạo Thần luôn hành động chậm chạp đột nhiên biến nhanh. Thánh kiếm liên tục đâm ra mười một kiếm ngay khi ngàn cân treo sợi tóc.
Mười một vòi rồng gần như không chia trước sau ngừng giữa không trung. Lập tức, tất cả hóa thành từng điểm sáng, biến mất không thấy.
Thân hình chợt lóe, một bước vọt mấy chục mét, Long Hạo Thần đã đi tới trước mặt Đàm Hoàn.
Đàm Hoàn bản năng nâng tay lên, song quyền đánh hướng Long Hạo Thần. Trên đôi tay lượn lờ ánh sáng xanh, tốc độ đánh ra khá nhanh, không ngờ là chiêu võ kỹ.
Đối với một kích của cô, Long Hạo Thần không cảm thấy bất ngờ, nhưng cũng không ngăn cản, chỉ mặc kệ song quyền đánh vào ngực mình.
*Bốp, bốp* hai tiếng trầm đục, Long Hạo Thần bất động.
Đàm Hoàn chỉ cảm thấy đôi tay mình áp súc linh lực phong hệ vừa đánh trúng Long Hạo Thần thì lập tức bị chấn động kỳ lạ hóa giải, không thể xâm nhập vào người hắn. Long Hạo Thần không hề phóng ra bất cứ lực phản chấn nào, vẫn đứng đó, tay thả hai bên người, ánh mắt sáng rực nhìn chằm chằmcô.
Buông đôi tay, Đàm Hoàn ngơ ngác nhìn Long Hạo Thần.
"Tôi đã thua."
Ba chữ kia thoát ra khỏi miệng cô có chút khó khăn, nhưng cô không thể không thừa nhận mình thất bại.
Cô có thể rõ ràng cảm giác được tu vi của Long Hạo Thần cao hơn mình rất nhiều, rất nhiều. Không chỉ là linh lực, về mặt kinh nghiệm thực chiến, tổng thể, ngộ tính, vận dụng kỹ năng, mình và hắn không cùng cấp bậc.
Long Hạo Thần lui về phía sau hai bước, kéo ra khoảng cách với Đàm Hoàn.
"Ma pháp mới rồi của cô rất mạnh. Nếu không phải tôi chuyên nghiên cứu tần suất không khí chấn động, muốn ngăn cản sẽ rất khó khăn."
Đàm Hoàn cười khổ nói.
"Người không cần an ủi tôi, thua là thua. Đây là chênh lệch giữa tôi và người. Nhưng tôi có hai thắc mắc. Thứ nhất, người làm cách nào phá được Long Quyển Liệt Trận. Thứ hai, dường như người biết trước tôi biết dùng võ kỹ. Nhưng bí mật này chỉ lão sư biết, dù là Lâm Hâm cũng không biết, chẳng lẽ lão sư nói cho người? Điều này là không thể nào!"