Thần Ấn Vương Tọa Chương 27: Kinh thiên nhất kiếm (1+2)

Chương 27: Kinh thiên nhất kiếm (1+2)

Nhìn thấy người thanh niên kia sắc mặt Dạ Hoa liền trở nên nghiêm nghị,"Ta không quen biết hắn, nhưng hắn chắc chắn là ngũ cấp, dựa theo quy tắc thi đấu thì người có thể ngồi ở hàng thứ nhất chỉ có thể là ngũ giai. lần này kĩ sĩ thánh điện chúng ta có tổng cộng 4 gã ngũ giai. Hắn có lẽ là một trong số đó. Ba người kia chưa đến mà hắn lại đến xem trận đấu rồi. Con người này rất đáng sợ, tốt nhất là ngươi nên cầu nguyện để trong trận đấu không gặp phải hắn ta đi."

 

 

 

Vừa nghe sự phụ nói, ánh mắt của Long hạo thần cũng dần thay đổi, dần trở nên sắc như dao, lúc bình thường ánh mắt của hắn đều rất ôn hoà, chỉ khi nắm vũ khí trong tay mói có sự biến đổi như vậy. Nhưng lúc này, sự trong lòng hắn đang bị kích thích. Kiên định, sắc bén, cả người Long hạo thần lúc này như một thanh kiếm sắc vừa được rút ra khỏi vỏ.

"Lão sư, ta muốn khiêu chiến với hắn." Long hạo thần trầm giọng nói.

Dạ Hoa sửng sốt. Đang định nói gì đó thì người thanh niên mặc áo đen kia dường như cảm nhận được ánh mắt của Long hạo thần liền nhẹ nhàng quay đầu lại. Khi hắn nhìn thấy Long hạo thần, trong mắt hắn hiện lên vài phần kinh ngạc. Cũng không biết là kinh ngạc vì tuổi tác hay là vì tướng mạo tuấn mĩ của Long hạo thần. Hắn khẽ hất đầu lên, anh mắt thâm thuý toát lên vẻ dã chiến.

Long hạo thần đứng yên không nhúc nhích, nhưng trong ánh mắt không hề tỏ ra sợ sệt, ánh mắt của hai người chạm lại dường nhue muốn toé ra tia lửa.

Miệng người áo đen mím lại thành một đường cong, hướng về phía Long hạo thần mấp máy nói điều gì đó. Sau đó hắn liền quay người đi.

"Hắn nói gì?" Lý Hinh thắc mắc hỏi.

Long hạo thần trầm giọng : " Hắn nói hắn chờ đệ khiêu chiến"

Hít sâu một hơi, Long hạo thần từ từ ngồi xuống, lúc này, hắn chỉ cảm thấy trong lòng như có một ngọn lửa hừng hực thiêu đốt. Đây chính là sự ham chiến, từ sau khi đến Thành Thánh đây là lần đầu tiên hắn phát ra sự ham chiến mãnh liệt như vậy.

Tiên thiên tinh thần lực của hắn rất khác người, vô cùng mạnh, Long hạo thần có thể cảm nhận rõ ràng cái người áo đen kia rất mạnh, thậm chí còn mạnh hơn so với Dạ Hoa. Nhưng càng có cảm giác mạnh mẽ này, lòng ham chiến trong Long hạo thần lại càng mạnh mẽ hơn.

Lúc này, người chủ trì đại hội hôm qua đã lên đài phát biểu hùng hồn.

"Qua một ngày thi đấu, lúc này số lượng tuyển thủ chỉ còn lại một nửa. Trong trận đấu ngày hôm qua, có một vài tuyển thủ không phải thua vì không có thực lực mà là thua do chính bản thân mình. Khinh địch, bất cẩn, tham gia đấu với thái độ như vậy bọn họ không chỉ đáng bị thua mà còn vĩnh viễn bỏ xác lại nơi đó. Do vậy, ta hi vọng mọi người sẽ ghi nhớ bài học của những kẻ thất bại kia. Sẽ không có ai thấy đáng thương cho kẻ thất bại, chỉ có những người vui mừng vì đã chiến thắng. Tiếp tục ngày thi đấu thứ hai, vẫn là cuộc đấu đào thải kẻ yếu, bắt đầu!"

Cự đại kim sắc quang cầu một lần nữa xuất hiện, ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung nhìn vào những hàng chữ đang biến hoá. Những người dự thi đã sẵn sàng.

Rất nhanh, hai chữ số xuất hiện trong không trung. hai kị sĩ xuất hiện trên đấu trường, cuộc đấu mới bắt đầu.

Hôm nay Long hạo thần không may mắn như hôm qua, ba trận liên tiếp đều không có số của hắn và Lý Hinh.

Long hạo thần ngồi không im lặng, trên người toát ra ánh hào quang lúc ẩn lúc hiện.

Cách chỗ hắn không xa, Quỷ Vũ bĩu môi : "Lâm trận mới mài gươm có ích lợi gì, vậy mà còn ở đó mà thiền, hắn không sợ bị tẩu hoả nhập ma, linh lực rối loạn sao?"

Quỷ ảnh liếc con trai một cái rồi nói : "Ngươi tốt nhất là cầu nguyện để không đụng phải hắn đi."

Quỷ vũ sững người"Cha, sao người lại đề cao người ta mà hạ thấp chí khí của ta xuống thế. Mặc dù thực lực của hắn không tệ, nhưng dù sao cũng không có ngựa cười, ta cũng không phải là tên kị sĩ ngu ngốc ngày hôm qua"

Sắc mặt của Quỷ Ảnh càng trở nên khó coi hơn,"Thiên phú của ngươi mặc dù không tệ, nhưng lại quá táo bạo, đều do ta từ nhỏ đã quá nuông chiều ngươi. Không thành công nào là do may mắn mà có được. Trong hoàn cảnh hỗn loạn như thế này, nếu ta có cho ngươi ngồi thiền, ngươi có chắc là nhập tâm được không?"

Quỷ Vũ ngẫm lại, đúng thế! Trong không khí so tài kịch liệt thế này, áp lực vô cùng nhiều, làm sao có thể tĩnh tâm được, vậy mà tên tiểu tử kia lại làm được"

Ánh mắt của Quỷ Ảnh dừng lại nơi tay Long hạo thần, trong trận chiến hôm qua, hắn rõ ràng nhìn thấy Long hạo thần triển khai tụ thế và Thần ngự cách đáng. Người thanh niên này chắc chắn có lai lịch khác, dựa vào tu vi của Dạ Hoa, căn bản không thể truyền dạy cho hắn được, kĩ năng thi triển Thần ngự cách đáng như vậy, e rằng đến bản thân Dạ Hoa cũng không làm được.

Trên thực tế, Long hạo thần có thể có được tu vi như vậy, ngoài thiên phú bẩm sinh ra, hắn còn phải có nghị lực phi thường. một người có thiên phú vậy không đáng sợ, đáng sợ là người vừa có thiên phú, đồng thời có cả tính kiên trì và nghị lực.

Đơn giản mà nói, Long hạo thần đi theo phụ thân chính thức tu luyện đến nay hầu như không biết đến ngủ, cả ngày đều là tập luyện, 5 năm nay hắn căn bản chưa từng thực sự nghỉ ngơi. Bất luận là phụ thân yêu cầu hay là Dạ Hoa đi nữa hắn cũng đều hoàn thành tốt. Sự huấn luyện kiểu Địa Ngục đã tạo cho hắn ý chí kiên cường. Thiên phú của bản thân cũng bắt đầu từ đó được khai thác.

"Số 98. số 46, lên đài"một trận đấu mới sắp bắt đầu.

Lý Hinh đứng dậy, hít một hơi thật sâu, bước nhanh ra sân, hôm nay nàng ra sân sớm Long hạo thần một chút.

Long hạo thần đang yên lặng tu luyện nghe thấy số 98 liền từ từ mở mắt, kết thúc thời gian ngồi thiền ngắn ngủi.

Đối thủ của Lý Hinh là một tên kĩ sĩ to con, như lúc bắt đầu trận đấu người chủ trì đã nói, vòng đấu loại đã là ngày thứ hai, không được phép khinh thường về bề ngoài của đối thủ. Mặc dù là nữ kị sĩ, tên kị sĩ to con kia cũng tỏ ra rất cẩn thận.

Tiếng còi hiệu của trọng tài vang lên, hai người vào vị trí của mình , Mân Côi độc giác thú, cho dù ở đâu nó cũng trở thành tiêu điểm, không chỉ bởi sức mạnh của nó, mà còn vị vẻ đẹp của nó nữa.

Khi màu hồng của Mân Côi lan ra, Lý Hinh vốn đã rất xinh đẹp lại càng đẹp hơn. Tung người lên ngựa, hai thanh kiếm bên cạnh người chỉ xéo xuống đất. Màu vàng đậm của nội tực toả ra hoà với màu Mân Côi độc giác nhanh chóng quện lại thành một thể.

"Ân" nhìn thấy Lý Hinh cưỡi trên Mân Côi độc giác, Long Hạo Thần liền ừ hữ ra một tiếng.

Dạ Hoa nghi hoặc nhìn sang hỏi Long hạo thần : " Sao thế?" hắn hiểu đệ tử của mình, nhất là cái cảm giác khác người kia, Long hạo thần có thể quan sát được những thứ mà người thường không quan sát chú ý đến.

Long hạo thần thấp giọng : "Mân Côi của Tỷ Tỷ hình như có biến hoá rồi"

Dạ Hoa kinh ngạc : "Ngươi nói là nó tiến giai lục cấp"

Long hạo thần nhẹ gật đầu, trong mắt hiện lên vẻ hưng phấn, Mân Côi đột phá lên lục cấp, có nghĩa là Lý Hinh có khả năng lớn có thể lọt vào tiền mười.

Dạ Hoa cũng tỏ ra rất vui mừng, hôm qua Long hạo thần đi sớm, nhưng hắn vẫn xem được hết trận đấu, trong thời gian đó tọa kỵ tham chiến cũng có thể xuất hiện một chút

tiềm lực lớn, tuy nhiên đang trong thời điểm ấu sinh kì cũng không phải dễ dàng có thể đột phá tiến lên lục cấp được. Lục cấp ma thú, tương đương với ngũ giai cường giả.

Tên đối thủ số 46 của Lý Hinh khi nhìn thấy quang mang hồng lấp lánh của Mân côi độc giác thú sắc mặt cũng nhanh chóng biến đổi. Ma thú của hắn là một con cự hùng, Băng Sương Chi Hùng, sau khi trưởng thành có thể trở thành lục cấp ma thú, nhưng lúc này thời gian đến lúc trưởng thành của con Băng Hùng này vẫn còn là một khoảng cách khá dài, không cao quá mộtm rưỡi, nhìn nhỏ gọn, đáng yêu. Nhiều nhất cũng chỉ khoảng tứ cấp .

" Xôôông " Lý Hinh yêu kiều hô to một tiếng, nhấc ngang thanh kiếm trong tay, Mân côi độc giác thú bên dưới đã trở nên giống như một tia chớp màu đỏ, bay về phía đối thủ 46 công kích.

Tên số 46 khẽ hô một tiếng, nhanh chóng bước lên một bước, tấm khiên bên tay trái sáng loáng, Thánh quang khiên buông xuống, Băng Sương Chi Hùng ngoan ngoãn ẩn mình phía sau, một đường chớp loé lên, một bức tường băng nhỏ xuất hiện trước mặt hắn.

Lý Hinh bay đến, song kiếm đã bay lên cao, ngân quang bay vút lên, dáng điệu rất khí thế.

Sắc mặt của tên số 46 lập tức trở nên căng thẳng, từng đường chớp bạc không ngừng phát ra, nếu dựa vào tất cả những kĩ năng tự bảo vệ cho bản thân hắn biết rõ, đối mặt với Mân côi độc giác thú, về mặt tốc độ hắn căn bản không có cơ hội thắng, nếu như không thể cống đỡ được lần công kích đầu tiên của Lý Hinh, như vậy thì hắn hoàn toàn đánh mất cơ hội thắng.

3 đường Băng Lăng đồ sộ từ dưới lòng đất chui lên, cố gắng ngăn cản Mân côi độc giác thú. Nhưng chính lúc này, sự chênh lệch của Ma Thú hiện lên rõ ràng.

Mân Côi chân đạp Hồng Vân, bay lên khỏi đám băng nhô lên phía dưới, không mảy may ngừng nghỉ, những đám băng vừa nhô lên khỏi mặt đất đều bị sức nóng toả ra từ người nó làm tan chảy, căn bản không thể tạo ra chút tác dụng gì.

Ngay trong lúc số 46 đang tập trung toàn lực để ngăn cản Lý Hinh mà không thể tiếp chiêu thì đột nhiên Mân Côi đổi hướng, bay gấp qua người hắn.

"Thế này..." Số 46 lắp bắp kinh hãi, hắn hoàn toàn không rõ Lý Hinh định làm gì, Băng Sương Chi Hùng của hắn cũng rất biết điều, thân hình chợt loé lên, tránh sang bên kia, không để cho Lý Hinh có cơ hội công kích nó.

Mân Côi bay ra xa, sắc hồng trên người càng lúc càng đậm hơn, bao phủ lên linh lực phát ra từ người Lý Hinh, quyện lại thành màu hồng sáng chói.

Bên phía khu nghỉ ngơi, Long Hạo Thần trên mặt lộ ra một nụ cười nhạt, nhắn mắt lại, trong lòng thầm nghĩ, tỷ tỷ, ngươi cũng trở nên giảo hoạt rồi. Trận đấu này hắn cũng không cần phải xem nữa, tiếp tục vào thiền.

Liên pháp.

Trong quá trình xông lên, Lý Hinh đã hoàn thành việc kết hợp thi triển chưởng pháp của mình với Mân Côi, dựa vào trạng thái lúc này, nàng liền dồn sức lên 2 thanh đao ngọc bích, đây mới chính là lúc nàng mạnh nhất từ sau khi Mân Côi tiến hoá, uy lực phạm vi ảnh hưởng của liên pháp tăng lên mạnh mẽ.

Dạ Hoa cũng mỉm cười, nha đầu Hinh Nhi kia đã trở nên giảo hoạy như vậy từ lúc nào rồi, chẳng những tranh thủ thời gian hoàn thành thư pháp, còn áp đảo đối phương không thể toàn lực ứng phó. đến lúc này thì trận đấu không cần phải lo lắng nữa.

Mân côi độc giác thú nhanh như chớp quay trở lại bất ngờ, ngay từ lượt đầu tiên đã thi triển hết thế phòng ngự, tất cả ling lực xem như đã không công.

Mấy chục thanh băng bắn ra, Băng Sương Chi Hùng có chút phẫn nộ hướng về phía Lý Hinh và Mân Côi huơ huơ bàn chân gấu của mình.

Đáng tiếc, những thanh băng này không hề có tác dụng gì, vừa gặp quang mang hồng tản ra từ Mân côi và Lý Hinh liền bị tan chảy hết.

Đột thứ, Thập tự trảm, Thiểm Điện thứ , Quang Trảm Kiếm...

Lực công kích của Trừng giới kỵ sỹ trong nháy mắt bộc phát ,một bộ công kích liên hoàn, ép cho số 46 liên tiếp phải lùi bước. Lý Hinh đang trong trạng thái thi triển Liên pháp, tu vi đã vượt xa ngũ giai, hơn nữa còn là quang minh thuộc tính và hỏa thuộc tính kết hợp nên mạnh hơn rất nhiều. Mặc dù người số 46 này có tu vi cao hơn, nhưng cũng không thể làm gì được.

Trừng giới kỵ sỹ trong trận đấu vốn có ưu thế lớn, liên pháp của Lý Hinh càng làm cho người ta có cảm giác tung hoành vô địch. Khi 2 thanh kiếm trong tay nàng chỉ còn cách Băng Sương Chi Hùng và tên số 46 một khoảng ngắn thì Mân Côi liền dừng lại.

Tên số 46 ngưỡng mộ tiến lên phía trước Mân Côi bất đắc dĩ nói"Ta thua, nhưng là thua vì ma thú của ngươi"

Lý Hinh gật nhẹ đầu, thu kiếm lại, hành lễ rồi lui về phía sau.

Đây là một màn chiến thú kinh điển, Mân côi độc giác thú thú cho dù là luận về tốc độ , công kích hay phòng ngự, đều vượt xa Băng sương. Li Hinh hoàn toàn là nhờ vào ưu thế của Mân Côi.

"số 97, 99, lên đài". Lý Hinh vằ mới đi xuống nghe được 2 chữ số này liên ngạc nhiên một chút, nhìn về phía Long Hạo Thần đang nghỉ ngơi.

Trên miệng Dạ Hoa lúc này có một nụ cười hơi khó coi, lạnh lùng nhìn về phía Quỷ Ảnh. Quỷ Vũ đi cùng Long Hạo Thần và Lý Hinh báo danh, không nghi ngờ gì, số 99 chính là hắn.

Quỷ Ảnh nhìn về phía Dạ Hoa, ánh mắt sắc bén"bất luận thế nào cũng không được thua, nhớ dùng cái mà ta đã đưa cho ngươi"

"Con nhất định sẽ thắng". Uỷ Vũ sắc mặt có chút dữ tợn nhìn chằm chằm về phía Long Hạo Thần, nhưng Long Hạo Thần lại không hề liếc nửa con mắt về phía hắn.

Long Hạo Thần nhìn dạ Hoa, Dạ Hoa gật đầu một cái. Hắn không cam đoan điều gì với lão sư, nhưng hắn cho Dạ Hoa thấy đôi mắt tràn đầy chiến ý.

Long Hạo Thần sải bước vào đài thi đấu.

Quỷ vụ tốc độ chậm hơn một vài phút, tiến vào đài thi đấu, mân mê bờ môi, trừng mắt nhìn Long Hạo Thần.

"Trận đấu bắt đầu"

Theo tiếng hiệu của trọng tài, Long Hạo Thần vẫn giữ tư thế cũ, sương mù bao quanh người, Tụ Thế.

Quỷ Vũ cười nhạt một tiếng, nhanh chóng lấy ra Xích Giáp Địa Long. Tay trái là một khiên tròn một mặt màu đỏ sậm, tay phải là chiếc giáo dài hôm trước dùng để đối phó với Tư Mã Tiên.

Muốn phá Tụ thế, biện pháp tốt nhất là thời gian đầu công kích, làm cho đối phương không thể hoàn thành tụ thế. Nhưng Quỷ Vũ lại chọn cách khác, hắn cưỡi Xích Giáp Địa Long hướng về phía Long Hạo Thần chạy đến.

Tụ thế thật ra là quá trình tích tụ linh lực, ép linh lực đến mức có thể bắn ra sức công kích mạnh, nếu làm nhiều lần sẽ bị tiêu hao linh lực. mà sở dĩ nói rằng pháp kĩ này yếu đi vì sau khi nén ép linh lực thì linh lực không ổn định, khi đã ngừng tụ thế, trong vồng 3 giây phải phóng linh lực ra, nếu không linh lực sẽ bị rối loạn, chẳng những không đem lại hiệu quả, mà còn có thể làm tiêu hao toàn bộ linh lực.

Cả sân tập luyện rộng tới 200 thước, Quỷ Vũ đã lui về mép sân, khoảng cách giữa hắn và Long Hạo Thần đã là 130 thước, có thể phóng linh lực ra xa 130 thước không? Cho ngươi tụ thế, lãng phí linh lực.

Trên miệng Quỷ Vũ hiện lên một nụ cười nhạt, tay trái cầm khiên đặt trên lưng Xích Giáp Địa Long, tay phải cầm giáo khẽ nâng lên, vẻ bén nhọn của mũi giáo không ngừng nhả ra, hút vào. Áo giáp trên người hắn cũng toả ra màu vàng rọi, đứng phía xa lẳng lặng chờ đợi.

đối diện với tình huống này, Long Hạo Thần dường như chỉ có thể kết thúc tụ thế thì mới là cách tốt nhất, nhưng hắn lại không làm vậy.

Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện