Chương 311: Nguyệt Dạ và A Bảo lần lượt đến
Nguyệt Dạ suy tư lâu đến mười phút mới lại ngẩng đầu, nhìn Long Hạo Thần. Cô bỗng mở miệngj nói.
"Ta có thể nói cho ngươi, nhưng ta chỉ có thể nói cho một mình ngươi. Hơn nữa ngươi phải hứa rằng chỉ một mình ngươi biết, không thể nói cho ai khác, dù là đồng bạn thân nhất của ngươi, thậm chí là vợ ngươi đều không được." Nói đến đây, ánh mắt cô khiêu khích liếc Thải Nhi.
Thải Nhi bình tĩnh nhìn lại cô, dường như không e ngại chút nào.
"Được, tôi hứa với cô." Long Hạo Thần không suy nghĩ nhiều, gật đầu. Thân phận thủ lĩnh tổ chức của Nguyệt Dạ đối với hắn cực kỳ quan trọng, quan hệ đến hàng loạt bố trí sau này của hắn.
Nguyệt Dạ chậm rãi bước tới gần Long Hạo Thần, lần này Dương Văn Chiêu không ngăn cản cô. Mãi đến khi cô cách Long Hạo Thần chừng ba mét nhưng vẫn còn đi, Long Hạo Thần kiềm không được cau mày nói.
"Khoảng cách này cô truyền âm chắc không có vấn đề chứ."
Nguyệt Dạ lắc đầu, nói.
"Sự việc quan trọng, những đồng bạn của ngươi thực lực không bình thường, ta sợ bị họ nghe trộm được."
Lúc nói chuyện cô đã tới cạnh Long Hạo Thần, nói vào tai hắn.
Long Hạo Thần có chút lúng túng, nhưng sự việc quan trọng, hắn không rảnh chú ý cái khác. Nguyệt Dạ phun hơi thở như lan, người tỏa ra mùi hương nhè nhẹ. Có lẽ vì chạy vội nên mùi hương trên người cô đậm hơn trước.
Long Hạo Thần hơi tránh ra một khoảng cách, nhưng Nguyệt Dạ lập tức tới sát hơn, đôi tay bắt lấy cánh tay hắn, kéo người hắn thấp xuống, khẽ nói bên tai hắn.
"Cái gì? Không ngờ là y!?" Long Hạo Thần nghe Nguyệt Dạ nói xong thì rất kinh ngạc.
Cùng lúc đó, Nguyệt Dạ đột nhiên nhẹ hôn vành tai hắn, rồi nhanh chóng rút lui.
Động tác của cô rất nhanh, nhưng Thải Nhi đứng bên cạnh luôn chú ý cô và Long Hạo Thần thì sao không thấy được? Nàng vô cùng tức giận.
"Cô…!"
Nguyệt Dạ nhanh chóng lùi ra mười mét mới nói với Thải Nhi.
"Ta làm sao nào? Ngươi đã chiếm hắn cả đời, ta hôn một cái thì có sao đâu? Ta thích hắn!"
Sắc mặt Thải Nhi âm trầm, ánh mắt sắc bén khiến ngực Nguyệt Dạ thít chặt, bản năng lùi vài bước. Cô có thể cảm giác rõ ràng sát ý cường đại phát ra từ người Thải Nhi.
Lúc này Long Hạo Thần đã tỉnh lại khỏi kinh ngạc, vành tai tê tê, không thể nói rõ là cảm giác gì. Nhưng bây giờ hắn không rảnh lúng túng, bởi vì đáp án Nguyệt Dạ vừa đưa ra quá kinh khủng. Hắn thật tự nhiên ôm vòng eo mảnh mai của Thải Nhi, nói với Nguyệt Dạ.
"Cô có thể đi rồi, bắt đầu từ bây giờ chúng ta sẽ hợp tác chặt chẽ. Đầu tiên tôi cần là tin tức tổ chức cung cấp. Không chỉ là cung cấp bên chúng tôi, còn phải đem tin chính xác về đại quân ma tộc thế công đối với Vạn Thú quan, Đông Nam quan cho chúng tôi. Lúc trước tôi làm ra lời hứa vẫn còn hiệu lực. Nếu cuối cùng chúng tôi có thể chiến thắng ma tộc, vậy sẽ để lại cho tổ chức các người một hành tỉnh gần biển làm nơi cư ngụ, cho phép các người tự trị trong năm trăm năm. Thời gian dài như vậy đủ để các người hoàn toàn đồng hóa."
Nguyệt Dạ mỉm cười nói.
"Bây giờ ngươi tin ta, nhưng ta làm sao tin được lời hứa của ngươi?"
Thải Nhi không thể nhịn được nữa, tức giận quát.
"Một lời hứa của Hạo Thần đáng giá ngàn vàng, có khi nào anh ấy nói không giữ lời?"
Nguyệt Dạ phớt lờ nàng, chỉ nhìn chằm chằm Long Hạo Thần.
Long Hạo Thần trầm giọng nói.
"Cô muốn sao?"
Nguyệt Dạ mỉm cười nói.
"Rất đơn giản." Cô chỉ gò má mình, nói. "Ngươi hôn ta một cái, ta liền tin ngươi."
"Cô…!"
Thải Nhi dâng trào lửa giận, định hành động thì bị Long Hạo Thần ôm chặt. Kỳ thực bình thường Thải Nhi rất bình tĩnh, nhưng hôm nay Nguyệt Dạ khiêu khích đụng vào giới hạn của nàng. Tuy nàng hoàn toàn tin tưởng Long Hạo Thần, nhưng khuôn mặt Nguyệt Dạ đẹp không kém gì nàng, lại thêm Long Hạo Thần cứ ngăn cản khiến nàng rất giận.
Long Hạo Thần ôm chặt Thải Nhi, ánh mắt biến lạnh lẽo, trầm giọng.
"Cô có thể đi rồi, hợp tác chấm dứt."
Nguyệt Dạ ngẩn ra.
"Ngươi vì nàng ta không để ý tương lai Liên Bang Thánh Điện? Ngươi làm như vậy là không phải lãnh đạo hợp cách."
Long Hạo Thần thản nhiên nói.
"Vì Thải Nhi, tôi thậm chí nguyện từ bỏ tín ngưỡng của mình. Huống chi không có tổ chức các người, chẳng lẽ chúng tôi không thể đối kháng với Ma Thần Hoàng sao? Hợp tác thì có lợi, không hợp tác thì không có hứa hẹn. Nếu các người muốn chọn con đường hủy diệt thì tôi không có lý do cản trở."
Thân thể căng cứng của Thải Nhi mềm xuống, cúi đầu, có chút áy náy liếc Long Hạo Thần, giống như là cô dâu nhỏ bị ăn hiếp, không còn lửa giận trước đó nữa.
Đáy mắt Nguyệt Dạ rõ ràng lộ ra thất vọng, nhưng nụ cười trên mặt không giảm.
"Được rồi, coi như ngươi chí tình chí nghĩa, mới nãy ta đùa với ngươi thôi. Ta tin tưởng thành ý của các ngươi đã được chưa? Ta phải lập tức trở về, tiếp theo sẽ có người của chúng ta giữ liên lạc với các ngươi. Cẩn thận A Bảo, thực lực của y cách biệt xa với trước kia, hơn nữa nghe nói Ma Thần Hoàng còn cho y vài bộ trang bị lợi hại."
Nói xong câu đó, cô xoay người đi xa, rất nhanh biến mất ở đỉnh núi mé bên khe núi. Không có người thấy, khi đưa lưng về phía Long Hạo Thần rời đi, đôi mắt Nguyệt Dạ ướt nước.
Thải Nhi nhẹ giọng nói bên tai Long Hạo Thần.
"Xin lỗi, em không nên…"
Long Hạo Thần siết chặt cánh tay ôm nàng.
"Tại sao xin lỗi?"
Hai người nhìn nhau cười, tất cả hóa thành mưa nhẹ vuốt ve tâm tình nhau.
Thúc Vịnh Tiêu liếc Long Hạo Thần, hừ lạnh nói.
"Tiểu Long, thế gian này có rất nhiều dụ hoặc. Ngươi ở địa vị cao, phải giữ tâm mình. Thải Nhi, ngươi cũng phải bám sát chặt chẽ."
Thải Nhi mặt đỏ ửng nói.
"Tôi tin anh ấy."
Long Hạo Thần ho khan, nói.
"Nguyệt Dạ mang đến tin tức rất đúng lúc, kế hoạch của chúng ta phải sắp xếp lại. Nếu A Bảo dẫn theo tiên phong sắp đến rồi, vậy chúng ta cho y một đòn phủ đầu đi. Ma Thần Hoàng sai y làm tiên phong, không thể nghi ngờ là ngầm tìm vị trí của chúng ta. Trận chiến này không thể tránh, chúng ta phải tranh thủ đủ thời gian cho đám Hàn Vũ triệt để rút lui."
Tiêu Hoắc nói.
"Lần này Ma Thần Hoàng đến không có ý tốt, mang tới đều là tinh nhuệ mạnh nhất ma tộc, hơn hai trăm cường giả cấp chín, lấy thực lực trước mắt của chúng ta thì rất khó đối đầu. Có lẽ nên đem đồng bạn của mình triệu hồi về Ngự Long quan?"
Long Hạo Thần lắc đầu, nói.
"Không thể, bây giờ còn chưa xác định tình hình đại quân ma tộc công kích Vạn Thú quan, Đông Nam quan, chúng ta không thể trước rối ren. Trước tiên đối phó đội tiên phong của A Bảo, sau đó đụng độ với Ma Thần Hoàng một phen, chỉ cần biết rõ chênh lệch giữa tôi và Ma Thần Hoàng, vậy kế hoạch sau đó mới dễ định hơn."
Hắn không nói rõ nhưng Tiêu Hoắc nhìn ra được, trong lòng Long Hạo Thần đã có kế hoạch rồi. Nó không nói gì nữa, chỉ gật đầu bảo.
"Bây giờ chỉ có thể đi một bước, tính một bước."
"A Bảo." Mắt Long Hạo Thần xẹt qua tia sáng lạnh.
Long Hạo Thần hai lần đấu với A Bảo, ký ức lần thứ hai đặc biệt khắc sâu, là lúc Thải Nhi thức tỉnh Thần Quyến Giả, suýt bởi vì A Bảo công kích mà tổn thương nàng, còn khiến hắn trọng thương. Nếu không có Dạ Tiểu Lệ, cũng không biết cuối cùng tình hình sẽ ra sao. Lần này hiển nhiên khác với trước kia.
……….
Bóng đen ở trên không trung vạch ra từng luồng sáng đen, bởi vì quá nhanh nên dù chúng đã đi xa tới ngàn mét mà vẫn để lại tàn ảnh nhàn nhạt.
A Bảo nheo mắt lại, trong ngực vẫn luôn thiêu đốt ngọn lửa. Năm năm, tròn năm năm rồi, y chờ đợi ngày này đã rất rất lâu.
Y sớm quăng lời dặn của Ma Thần Hoàng ra xa, bây giờ chỉ muốn cứng chọi cứng với Long Hạo Thần một trận. Y phải chứng minh mình mạnh hơn Long Hạo Thần, càng ưu tú hơn hắn. Trong lòng y, không chỉ vì từng bị Long Hạo Thần đánh bại mang đến sỉ nhục, còn có nỗi hận cướp vợ vì khiến Nguyệt Dạ từ hôn, đều trút vào người Long Hạo Thần. Có thể nói Long Hạo Thần là kẻ địch quan trọng nhất trong đời A Bảo. Không đánh bại Long Hạo Thần thì y không thể vượt qua vấn đề tâm lý.
Một bóng đen từ phía trước bỗng bay tới, nghênh đón đám A Bảo.
"Thái tử."
Khi hai bên lướt qua nhau thì bóng đen kia bỗng tạm dừng, ngay sau đó quay ngược lại, sóng vai với đội A Bảo, hơn nữa không khiến cả đội giảm tốc độ đi tới.
"Có tin gì không?" A Bảo lạnh giọng hỏi.
Bóng đen đó là gã đàn ông mặc đồ đen vạm vỡ, mày rậm, đôi mắt tím, nhìn khoảng hơn bốn mươi tuổi, da ngăm đen, khuôn mặt dữ tợn. So với Nguyệt Ma tộc thì Nghịch Thiên Ma Long tộc càng cường đại, nhưng nói về diện mạo thì không đẹp bằng Nguyệt Ma tộc.
"Theo tin tức chúng ta nhận được thì thủ phủ Thiên La hành tỉnh Thiên La thành khoảng sáu tiếng trước vừa bị tập kích. Thủ phủ bị phá hủy nghiêm trọng, kho lương bị đốt cháy rất nhiều tài nguyên, khoáng sản, tư nguyên bị cướp trống trơn. Ta tiếp tục bám theo một đoạn, đại quân nhân loại chừng một vạn người đang tiến tới bắc, tốc độ rất nhanh, dường như chúng đã dự đoán được chúng ta sẽ đến, đang có ý rút binh."
Đáy mắt A Bảo lấp lóe tia sáng hung ác, vung tay, trầm giọng quát.
"Ngươi đi trước dẫn đường, đuổi theo!"
Tìm được rồi. A Bảo siết chặt nắm tay, mắt lóe tia sáng lạnh. Mục tiêu đã xuất hiện, dường như hắn cảm giác được Long Hạo Thần gần trong gang tấc.
Chờ đợi năm năm, rốt cuộc sắp đối mặt. A Bảo hưng phấn cũng có chút căng thẳng, nhưng không chút dao động lòng tin với mình. Tín niệm là căn bản chiến thắng đối thủ, nếu chưa đấu đã sợ thì thua một nửa rồi.
Sắc trời bây giờ hơi tối, hoàng hôn ráng màu ở trên không trung để lại vệt sáng đỏ. Ánh chiều tà nhu hòa bình yên, đối lập với trong lòng A Bảo tàn nhẫn.
Long Hạo Thần! Trong lòng A Bảo không ngừng quanh quẩn cái tên này. Có y dẫn dắt, hai mươi tộc nhân Nghịch Thiên Ma Long tộc tăng hết tốc độ chạy hướng phương bắc.
Hai mươi tộc nhân của Nghịch Thiên Ma Long tộc bình quân bề ngoài khoảng ba mươi đến bốn mươi tuổi, mặt âm trầm, đa số diện mạo dữ tợn, nhưng mơ hồ phát ra khí thế mạnh mẽ.
Chúng đều là thành viên Ma Thần Hoàng Hắc Long cấm vệ quân, cũng là lực lượng vững chắc trong Nghịch Thiên Ma Long tộc. Lần này Ma Thần Hoàng vì đối phó Long Hạo Thần, phát động tất cả chủ lực Nghịch Thiên Ma Long tộc.
Có lẽ Nghịch Thiên Ma Long tộc có lực lượng cá thể quá mạnh, cho nên sinh sản cực kỳ khó khăn, tổng cộng chỉ có hơn trăm tộc nhân. Trừ tuổi già hoặc quá nhỏ ra, tộc nhân Nghịch Thiên Ma Long tộc thành niên chỉ khoảng tám mươi mấy tên. Nhưng tuổi thọ của Nghịch Thiên Ma Long rất dài, lâu nhất có thể tới ngàn năm. Bởi vậy chúng giữ thời gian tráng niên càng dài.
Đừng nhìn nhân số của chúng không nhiều, nhưng mỗi một Nghịch Thiên Ma Long thành niên đều là cường giả cấp chín, toàn là có thể biến thành nhân loại. Thêm vào bản thể cường đại Nghịch Thiên Ma Long của chúng, ngoại linh lực hơn mười vạn. Ở trên chiến trường, Ma Thần Hoàng Hắc Long cấm vệ quân là tượng trưng cho vô địch.
Bỗng nhiên, A Bảo cảm thấy tim mình như đập trật nhịp. Loại cảm giác này rất lạ, y bản năng giảm tốc độ tiến lên. Hắc Long cấm vệ quân cũng giảm tốc độ theo.
"Thái tử điện hạ." Thống lĩnh Hắc Long cấm vệ quân Hoàng Thước kinh ngạc kêu lên.
Ma Thần Hoàng biết rõ tính tình của con trai mình, dù tuổi tăng lớn A Bảo ngày càng trầm ổn, nhưng lần hành động này liên quan đến Long Hạo Thần thì rất khó nói. Vậy nên Ma Thần Hoàng Phong Tú chuyên môn sai Hoàng Thước đi theo A Bảo. Chẳng những vì Hoàng Thước có tu vi cường đại, quan trọng là tính cách gã trầm ổn, có gã trợ giúp A Bảo thì gặp tình huống gì cũng đủ ứng biến.
A Bảo trầm giọng nói.
"Nhịp tim đập của ta vừa nãy biến đổi."
Hoàng Thước thầm giật mình. A Bảo truyền thừa chính là huyết mạch hoàng tộc Nghịch Thiên Ma Long, tim đập rối loạn chính là báo động.
"Ngừng lại!" Hoàng Thước nâng tay lên, cùng A Bảo chậm lại. Đám Nghịch Thiên Ma Long theo sau cũng giảm tốc độ, nhanh chóng ngừng.
A Bảo nheo mắt, toàn diện phóng tinh thần lực, tăng cảm giác lên mức độ mạnh nhất. Cùng với tinh thần lực khuếch tán, dò xét tình hình bốn phía.
Đừng nhìn y nóng lòng muốn quyết đấu với Long Hạo Thần, nhưng dù sao y là người thừa kế trực hệ của Ma Thần Hoàng, trời sinh có năng lực thống trị và trí tuệ cường đại. Xuất hiện báo động khiến y giật mình thoát khỏi thế giới nội tâm.
Hoàng Thước đi tới sau lưng A Bảo, tay phải ấn vào lưng y. Thoáng chốc hai cường giả tinh thần dao động hòa thành một, dò xét phạm vi xa hơn. Nhưng hai người vẫn không cảm giác ra động tĩnh gì.
"Không lẽ ta cảm giác sai?" A Bảo nghi hoặc nhìn Hoàng Thước.
Hoàng Thước trầm giọng nói.
"Vẫn nên cẩn thận chút thì tốt hơn. Mọi người giữ cảnh giác từng giây phút!"
Cùng lúc đó, đột nhiên một vệt đen lặng lẽ chui ra từ đằng sau đội ngũ Nghịch Thiên Ma Long. Nó chui ra từ trong không khí, vệt đen lóe lên thẳng tắp đâm vào sau ót một Nghịch Thiên Ma Long.
Đổi làm cường giả cấp chín bình thường chỉ sợ là không thể phát ra tiếng nào đã bị giết ngay. Nhưng Nghịch Thiên Ma Long dù sao cũng là tộc mạnh nhất ma tộc. Giây phút sau ót bị đâm trúng, Hắc Long cấm vệ quân đó hét thảm, thân thể bỗng nhào tới trước, lực lượng hắc ám toàn diện bùng phát.
Vệt đen lóe lên, biến mất trong không khí, giống như là chưa từng xuất hiện.
Kình biến đột ngột khiến không khí căng thẳng cực độ. Tất cả Hắc Long cấm vệ quân trước tiên phản ứng lại, nhanh chóng tụ thành một vòng, đem Nghịch Thiên Ma Long bị công kích và A Bảo bao vây chính giữa. Mỗi tên đều đưa mặt ra ngoài, cùng lúc đó, hơi thở hắc ám điên cuồng bùng phát. Phạm vi mấy trăm mét vuông bỗng chốc biến thành màu đen, bất cứ không gian dao động nhỏ nhoi nào cũng đừng mơ thoát ra khỏi hơi thở hắc ám của chúng tìm kiếm.
Hoàng Thước đã túm lấy Hắc Long cấm vệ quân bị công kích. Tuy tên cấm vệ này bị tấn công xong lập tức phát động phản kích, nhưng đòn tấn công của kẻ địch thật là quá mạnh.
Từ vị trí phía trên gáy đâm vào, cái đầu Nghịch Thiên Ma Long là chỗ cứng nhất trên người, chỉ có xương cổ là hơi mỏng chút. Hiển nhiên đối phương biết rõ điều này cho nên mới chọn công kích tại đó.
Hoàng Thước chỉ dùng tay sờ, liền cảm nhận được cái đâm này hoàn toàn đâm sâu vào đầu Hắc Long cấm vệ quân. Còn có sát khí đậm đặc giữ lại ở mép miệng vết thương, thậm chí không có máu chảy ra.
Tộc nhân này xong rồi. Sắc mặt Hoàng Thước biến cực kỳ khó xem. Hắc Long cấm vệ quân dưới tay gã chỉ có tổng cộng vài chục tên, mỗi tên đều là dòng chính, là cường giả chân chính, thế mà bỗng dưng chết một tên, tâm tình gã tốt mới là kỳ.
"Từ khi nào nhân loại có thích khách cường đại đến vậy?" Mắt A Bảo lóe tia sáng lạnh, nhưng không phải tức giận, y thấy lạnh sống lưng.
Mới rồi y và Hoàng Thước đã tìm kiếm toàn phương hướng, kẻ địch gần trong gang tấc thế mà y không phát hiện ra được, có thể tưởng tượng thực lực của thích khách đó khủng bố cỡ nào. Nếu không phải vừa rồi y kịp thời dừng lại, bên cạnh có Hắc Long cấm vệ quân vây quanh, có lẽ mới nãy một chiêu kia đã rơi vào người y. Mà y thì có thể tránh được không?
A Bảo không thể cho ra đáp án khẳng định. Ngực y dần lóe ánh sáng tím đen, ngay sau đó, một tầng vảy dày từ ngực lan tràn, chớp mắt đã phủ toàn thân. Hắc Long cấm vệ quân cũng tương tự, chỉ là vảy trên người A Bảo thoạt trông dày hơn Hắc Long cấm vệ quân khác nhiều. Trên đỉnh đầu có đôi sừng gấp khúc kéo dài, khí thế tăng cực mạnh.
"Thích khách này có thể không bị chúng ta phát hiện, khoảng cách gần phát động một kích trí mệnh mà còn an toàn rút lui, tu vi ít nhất trên cấp chín bậc năm. Nhưng từ khi nào nhân loại có thích khách cấp chín bậc năm?" Hoàng Thước trầm giọng nói.
Bởi vì tức giận nên đôi tay gã run nhè nhẹ! Một tộc nhân đã chết, đó là một trong một trăm phần lực lượng Nghịch Thiên Ma Long tộc, Ma Thần Hoàng sẽ nhìn gã ra sao chứ?
A Bảo nói.
"Giờ không phải lúc phân tích nhân loại thật sự có loại công kích như thế không. Kẻ địch đã xuất hiện, mọi người cẩn thận."
Ngược lại hiện giờ sự căng cẳng trong y giảm bớt nhiều. Dưới tình huống nhiều Hắc Long cấm vệ quân tập trung tinh thần phòng bị, coi như là Ma Thần Hoàng cũng không khả năng tới gần mà không bị phát hiện. Hơn nữa thi triển ra bản thể long giáp, lực phòng ngự của chúng tăng nhiều. Bản thể long giáp này đủ sánh bằng giáp phòng ngự cấp sử thi của nhân loại, nó chính là năng lực phòng ngự mạnh nhất của Nghịch Thiên Ma Long.
Hoàng Thước thu xác tộc nhân vào ma khí trữ vật, sau đó mới trầm giọng nói.
"Tên thích khách đó đã đi rồi, một kích liền lùi, giết ngay, là một thích khách siêu cấp. Thái tử, chỉ sợ chúng ta gặp phiền phức. Ta đề nghị ở tại đây nghỉ ngơi, đợi đại quân của bệ hạ đến rồi tính. Nếu không thì trong lúc chúng ta tiến lên, không khả năng từng giây phút giữ cảnh giác. Một khi cho kẻ địch cơ hội, đối phương sẽ lại ra tay."
A Bảo lắc đầu nói.
"Không được, chúng ta là tiên phong, không ngăn lại đám Long Hạo Thần, thậm chí không biết rõ hướng đi cụ thể của chúng, cứ dừng lại như vậy thì muốn chúng ta tiên phong có tác dụng gì? Mọi người cẩn thận chút, tiếp tục chạy đi."
Hoàng Thước cũng hiểu, bây giờ gã khuyên A Bảo ở lại thì khả năng không lớn lắm. Nhưng một tộc nhân đã chết, nếu thích khách lại xuất hiện giết một tên nữa, cộng lại là hai tộc nhân thì Ma Thần Hoàng chắc chắn sẽ cực kỳ giận dữ.
Thấy bộ dạng do dự của Hoàng Thước, A Bảo nhíu mày hỏi.
"Hoàng thống lĩnh, không lẽ ngươi sợ?"
Mắt Hoàng Thước chợt lóe giận dữ nhưng lập tức mất ngay.
"Tất nhiên là không sợ! Nhưng mà, thái tử điện hạ, mỗi một vị tộc nhân chúng ta là tài phú quý giá nhất của bệ hạ và người kế vị. Ta không hy vọng họ mạo hiểm."
A Bảo hừ lạnh.
"Ta biết, thích khách cường đại núp trong chỗ tối cực kỳ nguy hiểm, nhưng nếu vì vậy mà chúng ta biến nhát gan thì chỉ có nước trúng kế của đối phương. Nếu ta không đoán sai, Long Hạo Thần để lại tên thích khách tại đây là vì muốn kéo dài thời gian chúng ta truy đuổi, cho thuộc hạ của hắn có cơ hội thong thả bỏ chạy. Chúng đã tấn công tới bên Thiên La hành tỉnh, có thể thấy mấy ngày nay luôn giữ trạng thái chiến đấu, quân đội sớm mệt mỏi thương tàn rồi. Chúng ta tuyệt đối không thể từ bỏ cơ hội này. Hơn nữa tên thích khách đó đã giết một tộc nhân của chúng ta, chỉ cần tiếp tục tiến lên là có thể dẫn dắt y ra, báo thù cho tộc nhân."
Hoàng Thước nhíu chặt mày.
"Ta vẫn không đồng ý."
A Bảo cứng rắn nói.
"Chức trách của ngươi chỉ là hỗ trợ ta. Đừng quên, ta mới là thống soái tiên phong. Tiếp tục xuất phát, giữ phòng ngự bản thể long giáp."
Nói rồi y lóe người đi ra khỏi vòng tròn, tiếp tục bay tới trước.
Tuy ngoài miệng Hoàng Thước có ý kiến khác biệt với A Bảo, nhưng thấy y thật muốn đi tiếp thì chỉ đành dẫn Hắc Long cấm vệ quân theo sau.
Bỗng nhiên, A Bảo mới bay ra không lâu chợt ngừng giữa không trung, mắt nhìn đằng trước.
Hoàng Thước thấy y khựng lại, nghĩ rằng y lại cảm giác ra thích khách nên vội vàng đi tới bên cạnh. Gã phát ra một tầng sáng đen, khiến vị tí gã và A Bảo đứng như là hố đen. Đây chính là lĩnh vực của Hoàng Thước.
A Bảo không bị tấn công, nhưng ánh mắt y nhìn chằm chằm một hướng. Hoàng Thước thuận theo tầm mắt y nhìn qua, con ngươi bỗng co rút.
Phương xa, một điểm sáng trắng tĩnh lặng bềnh bồng giữa không trung. Nếu chỉ liếc từ xa thì đó chỉ là một điểm sáng, nhưng nếu tập trung nhìn sẽ phát hiện đó là một nhân loại, một nhân loại ngồi trên cái ghế.
Không đợi Hoàng Thước lên tiếng, trong miệng A Bảo phát ra tiếng gầm trầm thấp. Ngay sau đó, ngọn lửa tím đen bắn ra từ sau lưng y. Chớp mắt y đã lao ra mấy ngàn mét.
Y cách bóng dáng giữa không trung ngày càng gần. Một người mặc đồ trắng, khuôn mặt tuấn tú đến chính Nguyệt Ma Thần A Gia Lôi Tư còn không sánh bằng. Đôi tay người đó đặt ở hai tay vịn trên cái ghế khổng lồ. Dưới tay trái là đầu rồng, dưới tay phải là thiên sứ mười hai cánh. Ánh sáng trắng lấp lánh bao phủ hắn và vương tọa khổng lồ, tựa như một đoàn sáng trắng trong suốt.
"Ta đợi ngươi đã lâu." Long Hạo Thần nhìn A Bảo nhanh chóng tới gần, cười nói. Giọng hắn không lớn, nhưng mỗi một Hắc Long cấm vệ quân đều nghe rõ ràng.
A Bảo cách Long Hạo Thần chừng hai trăm mét thì ngừng lại. Lúc trước sự bình tĩnh đã không còn sót lại chút gì, y siết chặt hai tay kêu rôm rốp, xương cơ bắp toàn thân dường như đang phình lên.
"Năm năm không gặp, thái tử điện hạ có khỏe?" Long Hạo Thần ngồi trên Vĩnh Hằng và Sáng Tạo Thần Ấn vương tọa, không có chút gì muốn đứng dậy.
"Khỏe? Ta rất khỏe, toàn nhờ ngươi ban cho!" Giọng A Bảo âm lãnh mà trầm thâp. Sau lưng y, ánh sáng tím đen không ngừng dâng cao hình quạt, đó là chiến ý mãnh liệt của y.
Long Hạo Thần mỉm cười nói.
"Ta biết năm đó ngươi thua không phục, vậy hôm nay ta sẽ khiến ngươi tâm phục khẩu phục."
A Bảo lạnh lùng nói.
"Ta không biết tại sao phụ thân xem trọng ngươi như vậy. Nhưng ta tin rằng, nếu ta mang xác ngươi đi gặp phụ hoàng, chắc chắn ngài sẽ rất vui vẻ."
Long Hạo Thần nói.
"Ma Thần Hoàng đã giết ta một lần, nếu ngươi thật sự có bản lĩnh, vậy xin mời."
Mắt y lóe tia sáng tím càng sáng ngời, y định ra tay thì bị Hoàng Thước bước ngang chặn lại.
"Ngươi tránh ra!" A Bảo tức giận quát.
Hoàng Thước trầm giọng nói.
"Thái tử điện hạ, chỗ này chắc chắn không chỉ có mình hắn, đừng bị mắc bẫy. Sát thủ kia chẳng biết ẩn núp ở đâu nữa, chúng ta phải cẩn thận đối phó. Bệ hạ đã nói rồi, gặp phải Long Hạo Thần không nhất định đụng độ hắn, chỉ cần có thể giữ chân hắn là coi như chúng ta hoàn thành nhiệm vụ."
"Tránh ra!" Giọng lạnh lùng của A Bảo lại vang lên.
Lần này người y phát ra uy nhiếp kinh người. Ánh sáng tím sau lưng hoàn toàn ngưng tụ ra hình đầu rồng tím.
Hoàng Thước biến sắc mặt, bản năng tránh sang bên.
A Bảo không lập tức xông hướng Long Hạo Thần. Y lạnh lùng nhìn chằm chằm cái người mình xem là đối thủ quan trọng nhất trong đời, trầm giọng nói.
"Long Hạo Thần, năm năm không gặp, hôm nay gặp lại, ta biết Săn Ma Đoàn Quang Chi Thần Hi các ngươi ở xung quanh đây. Nhưng đây là chiến đấu giữa ngươi và ta, ngươi có dám nhận khiêu chiến của ta không?"
Long Hạo Thần rốt cuộc đứng lên khỏi Vĩnh Hằng và Sáng Tạo Thần Ấn vương tọa. Nhìn A Bảo, hắn nghiêm túc gật đầu.
"Ngươi nói đúng, đây là chiến đấu giữa ngươi và ta, một chọi một."
"Một chọi một!" A Bảo cuồng rống.
Người y bỗng chốc phình lên, chớp mắt đã cao hơn ba mét, cơ bắp nở nang. Bản thể long giáp trên người cũng tăng vọt, từng mũi nhọn tím đen không ngừng từ khe hở lồi ra ngoài. Đôi sừng trên đỉnh đầu cũng có từng vòng hình trôn ốc.
Một quang hoàn tím đỏ xuất hiện dưới chân A Bảo, khí thế của y chớp mắt tăng lên trạng thái cao nhất. Khí thế mạnh mẽ khiến đám Hắc Long cấm vệ quân sau lưng y bản năng lùi lại mấy chục mét. Hơi thở hoàng tộc Nghịch Thiên Ma Long trên người A Bảo là thứ chúng sợ nhất.
Cũng lúc này, bầu trời phía xa, từng bóng người từ mọi hướng khác nhau xuất hiện. Họ cách vùng trung tâm này ngàn mét, có tổng cộng chín người, bao vây nhìn bên này.
Hoàng Thước liếc mắt liền trông thấy Thải Nhi nắm Lưỡi Hái Tử Thần.
Là nàng? Thích khách mới rồi là nàng? Làm thống lĩnh Hắc Long cấm vệ quân, Hoàng Thước chẳng những là tộc nhân Ma Thần Hoàng tin tưởng nhất, cũng là cường giả số một Hắc Long cấm vệ quân. Cảm giác của y cực kỳ mạnh mẽ, chỉ cần quét một vòng, lập tức cảm nhân được ai mạnh nhất trong Săn Ma Đoàn Quang Chi Thần Hi. Tu vi của Thải Nhi rõ ràng không yếu hơn gã bao nhiêu, rất có thể đã đột phá cấp chín bậc năm, mà nàng chính là một thích khách!
"Hai chọi một, lên!" Hoàng Thước gầm một tiếng, ra lệnh tấn công.
Nhân số của Săn Ma Đoàn Quang Chi Thần Hi tăng lên, nhưng điều này ngược lại khiến Hoàng Thước yên tâm. Long Hạo Thần và Săn Ma Đoàn của hắn biểu hiện tại Thánh Điện đại tái đã được cao tầng ma tộc biết đến. Bởi vậy, Săn Ma Đoàn Quang Chi Thần Hi bị liệt vào hàng đối thủ nguy hiểm nhất, tất nhiên Hoàng Thước cũng biết bọn họ. Lúc này toàn bộ Săn Ma Đoàn Quang Chi Thần Hi đều xuất hiện, Long Hạo Thần lại biểu thị sẽ đơn độc đấu với thái tử điện hạ, tất nhiên gã sẽ không buông tha cơ hội đối phó Săn Ma Đoàn Quang Chi Thần Hi. Nhưng vì an toàn, gã vẫn không ra tay mà canh giữ ở nơi cách A Bảo không xa.
Mười tám Hắc Long cấm vệ quân hóa thành mười tám luồng sáng đen cùng hướng tới chín nơi. Chúng như tia chớp, trong lúc bay đón gió tăng vọt, mỗi tên trong tay bỗng xuất hiện vũ khí, không ngờ tất cả đều là trang bị hắc ám thuộc tính cấp sử thi.
Chín thành viên Săn Ma Đoàn Quang Chi Thần Hi không chút chần chờ quay đầu bỏ chạy, chớp mắt đã kéo ra khoảng cách với Long Hạo Thần.
"A?"
Hoàng Thước lòng máy động, không lẽ muốn tách rời tiêu diệt? Nhưng Ngự Long quan trừ đám Long Hạo Thần ra, chỉ còn lại mấy Thần Ấn kỵ sĩ mới có uy hiếp với tộc nhân của mình, còn là trong tình huống một chọi một. Bọn họ đều tới đây hết rồi? Không, điều này tuyệt đối không khả năng. Kỵ Sĩ Thánh Điện chắc chắn phải có Thần Ấn kỵ sĩ trấn thủ.
Tính cách trầm ổn khiến Hoàng Thước lập tức thay đổi mệnh lệnh. Gã lệnh cho toàn bộ Hắc Long cấm vệ quân giữ cự ly xa truy kích, phạm vi đuổi theo không thể hơn trăm dặm. Một khi gặp phải công kích mạnh mẽ của kẻ địch thì lập tức phát ra tín hiệu cầu cứu.
Khi gã sắp xếp những điều này, bỗng nhiên, Hoàng Thước cảm giác lưng mình lạnh lẽo. Gã không chút chần chờ vọt lên trước, thân thể ở trên không trung xoay nhanh, tay phải vung lên, một thanh chiến đao đen như mực lật ngược xé rách không khí, chém ra sau lưng.
Một vệt đen cũng lặng lẽ xuất hiện giữa không trung, vừa lúc đụng vào mũi đao của gã.
*Đinh!*
Trong tiếng kêu giòn vang, Hoàng Thước như bị sét đánh, người run bần bật. Gã chỉ cảm thấy có hơi thở lạnh lẽo dọc theo lưỡi đao ùa vào người.
Dù thanh trường đao của gã là bảo vật nhưng khi hơi thở lạnh lẽo tích tụ nhiều, tựa như khí lạnh thực chất xâm nhập vào người gã, trong chớp mắt bùng phát.
Sát khí, không ngờ có thích khách đẩy được sát khí vào người ta?
Hoàng Thước kinh sợ biến sắc mặt, cũng bày ra toàn bộ lĩnh vực của mình.
Là cường giả số một Hắc Long cấm vệ quân, về mặt khống chế lĩnh vực gã có tâm đắc riêng. Không khuếch tán lĩnh vực ra ngoài mà chớp mắt hình thành vòng phòng hộ bao phủ gã vào trong.
Phòng ngự đen này tựa như vỏ trứng thủy tinh đen, bảo hộ Hoàng Thước kín kẽ. Vệt đen kia sau khi công kích lại lặng lẽ ẩn vào trong không khí, chẳng thấy bóng dáng.
Mồ hôi lạnh chảy xuống trán Hoàng Thước. Không phải Thải Nhi, thích khách vừa rồi tuyệt đối không phải Thải Nhi dẫn tộc nhân mình rời đi, nhưng cũng là kẻ đã giết tộc nhân của mình ngay trước đó.
Ám sát của cô ta quá đáng sợ. Nếu không phải Hoàng Thước bản năng phản ứng, trước tiên vọt lên thì chỉ sợ đối phương tập kích thành công rồi.
Nhưng dù là vậy thì người gã vẫn bị sát khí lạnh lẽo điên cuồng tàn phá. Không chỉ từ trường đao truyền đến, còn có sau ót. Khi gã phóng ra lĩnh vực thì mới cảm giác gáy mình lạnh lẽo. Hiển nhiên nếu gã chậm hơn một chút thì chết chắc rồi.
Khiến gã kinh khủng nhất là sự bí ẩn của thích khách này. Ra một chiêu xong tuyệt không ngừng lại, không tiếp tục phát động công kích, cứ xé không gian ra biến mất. Gã không thể cảm giác vị trí thích khách này ở đâu. Đối thủ như vậy sao không khiến gã tim đập chân run cho được? Phút chốc gã không rảnh quan sát mười tám tộc nhân khác. Gã tập trung tinh thần cảm nhận biến đổi nhỏ nhoi xung quanh, không ngừng thay đổi vị trí của mình trên không trung, sợ thích khách lại ra tay nữa. Dù là khi nào, mạng của mình vẫn là quan trọng nhất.
Cuộc chiến giữa Long Hạo Thần và A Bảo đã sớm bắt đầu trước khi Hoàng Thước bị tập kích.
Một thanh kiếm to lớn màu tím xuất hiện trong tay A Bảo. Thanh kiếm tím này thoạt trông cực kỳ đặc biệt, bởi vì nó lấp lóe ánh sáng là các màu đậm nhạt mà Long Hạo Thần chưa từng trông thấy.
Các màu đậm nhạt sắc tím.
Nếu các màu tím này đậm đến nhạt từ trong ra ngoài thì không có gì lạ, nhưng ngược lại, màu kiếm tím này là từ trong ra ngoài từ nhạt đến đậm. Điều này rõ ràng khác thường, tràn ngập lực uy nhiếp.
Kiếm tím ở trên không trung xẹt qua ánh sáng mỹ lệ, chớp mắt ánh sáng ẩn giấu, thân thể A Bảo lại xuất hiện sau lưng Long Hạo Thần.
Cho đến giờ phút này, một chuỗi tiếng leng keng mới vang lên trên không trung.
"Tốc độ nhanh thật." Long Hạo Thần kinh ngạc.
Có Nguyệt Dạ nhắc nhở, hắn đánh giá A Bảo rất cao, nhưng không ngờ thực lực của y mạnh đến mức này. Giây phút y nhoáng người lên, chỗ ngực Long Hạo Thần đã bắn ra luồng sáng xanh. Màu xanh nhu hòa hút Nhật Nguyệt Thần Oa tấm thuẫn phát huy tác dụng chắn trước người hắn, thế này mới chặn được đòn tấn công của A Bảo. Nếu không thì, dưới tình huống Long Hạo Thần chưa chuẩn bị sẵn sàng, một chiêu kia dù có ngăn được cũng sẽ chịu thiệt thòi.
Khí thế của Vĩnh Hằng và Sáng Tạo Thần Ấn vương tọa bỗng chốc tăng vọt, khiến A Bảo mới đánh xong một chiêu chuẩn bị xoay người tiếp tục ra đòn khựng lại. Ngay sau đó, y thấy mười ba đoàn sáng chớp mắt dung hợp với Long Hạo Thần.
Vĩnh Hằng giáp nhập vào người, trong tay Long Hạo Thần cũng nắm Vĩnh Hằng kiếm.
Xanh ngọc, bảy sắc, trong suốt, đoàn sáng ba màu từ từ quay quanh người hắn. Hai bên vai giáp cái đầu rồng và thiên sứ mười hai cánh mắt chớp lóe, dường như đang nhìn A Bảo.
"Đây chính là Vĩnh Hằng và Sáng Tạo Thần Ấn vương tọa?" A Bảo lạnh lùng hỏi.
Long Hạo Thần gật đầu.
"Xem ra mấy năm nay ngươi đúng là tăng vọt rất nhiều. Nếu ta không nhìn lầm, tu vi của ngươi đã đến cấp chín bậc bốn. Hơn nữa sức mạnh thân thể cũng là cấp chín bậc bốn. Chỉ có Nghịch Thiên Ma Long tộc các ngươi mới làm được điều này."