Chương 313: Vạn Vật Hồi Phục bản trí tuệ linh lô
Tịch diệt đen đặc, chỉ nhẹ nhàng xẹt qua, bình tĩnh không tiếng động. Mà sắc vàng chính diện chớp mắt hóa thành con mắt khổng lồ tỏa ra hàng ngàn vạn ánh vàng.
Trong chớp mắt, Hoàng Thước rốt cuộc hiểu mình gặp phải đối thủ như thế nào. Phút chốc trong lòng gã xuất hiện tám chữ: Xuyên trong không gian, cấp chín bậc bảy.
Nếu nói đặc điểm của thích khách là có thể ẩn thân trong chỗ tối, ở mức độ nhất định có thể xuyên không gian. Nhưng kỵ sĩ cũng có thể làm được điều này, còn không bị gã phát hiện, giải thích chỉ có một lý do.
Cảm xúc tuyệt vọng lan tràn trong lòng, Hoàng Thước cuồng rống, phát động đòn công kích cuối cùng trong đời, thế công đồng quy vu tận.
A Bảo không trông thấy Hoàng Thước đang làm cái gì, cũng không nghe thấy thanh âm của gã. Phun ra búng máu tím đỏ xong, khác với lúc trước chớp mắt dung hợp vào lĩnh vực, ngược lại ở trên không trung biến thành ký hiệu tím đỏ.
Ký hiệu đó hơi vặn vẹo, tựa như một con giun to gấp mấy lần, mặt trên còn có mấy cái gai nhọn kỳ lạ.
Ký hiệu tím đỏ chớp mắt trở về, nhẹ nhàng rơi trên trán A Bảo.
Phút chốc trán A Bảo tỏa sáng, sắc tím đỏ thành bảo thạch trong suốt lóng lánh, vô số lăng giác ánh sáng tựa như từ trán y bắn ra. Nghịch Thiên Ma Long Trụ sau lưng biến rõ ràng hơn nhiều.
Nhìn thấy tình hình này, Long Hạo Thần cũng biến sắc mặt. Hắn nhiều lần đối kháng ma thần, tất nhiên cảm giác ra A Bảo đang dùng cái gì, đó là thủ đoạn cuối cùng của ma thần.
"Không ngờ ngươi dùng Thiên Ma Giải Thể đại pháp?"
A Bảo lạnh lùng nhìn Long Hạo Thần, khí thế tăng vọt, áp lực khủng bố khiến xung quanh y lại xuất hiện tia chớp, xé rách từng khe hở không gian. Lực lượng khủng bố khiến thân thể y hơi vặn vẹo, biến hình. Cơ bắp nở nang, mạch máu thô to bị Thiên Ma Giải Thể thúc đẩy mà căng phồng bộ giáp.
Long Hạo Thần không ngờ chấp niệm muốn chiến thắng hắn của A Bảo mạnh mẽ như vậy. Bình thường ma thần trừ phi đến đường cùng, nếu không tuyệt đối sẽ không sử dụng Thiên Ma Giải Thể đại pháp. Sử dụng mật pháp này rồi cho dù không chết, tu vi sẽ giảm thấp nhiều, căn nguyên bị tổn hại.
Tuy A Bảo là người thừa kế huyết mạch nghịch Thiên Ma Long hoàng, có lẽ tương lai có khả năng lành lặn, nhưng sau khi thi triển Thiên Ma Giải Thể đại pháp, ít nhất mười năm tu vi đừng mơ hồi phục đến mức độ này. Lấy tình huống trước mắt của y thi triển mật pháp như vậy, mục đích chỉ có một, đó là tăng sức mạnh đến đỉnh cao nhất, đánh chết Long Hạo Thần.
Sâu trong đáy mắt Long Hạo Thần toát ra ý lạnh. Hắn cũng giơ cao Vĩnh Hằng kiếm qua đầu, ánh sáng trắng trong suốt lóe sáng. Khí thế của Long Hạo Thần lấy tốc độ kinh người tăng cao. Cùng lúc đó, tiếng tim đập mạnh mẽ từng xuất hiện lại lần nữa vang dội.
*Thình thịch, thình thịch, thình thịch--*
Một đoàn sáng màu xanh biếc ở trong ngực Long Hạo Thần không ngừng phát ra tiếng vững vàng này. Ánh sáng xanh biếc thông qua Vĩnh Hằng Thần Thạch ở ngực Long Hạo Thần chiết xạ, hiện ra càng thêm mỹ lệ. Mỗi lần trái tim nhảy lên, tu vi của hắn sẽ tăng một phần, tốc độ khí thế tăng lên không chênh lệch bao nhiêu với A Bảo thi triển Thiên Ma Giải Thể đại pháp.
Ánh mắt A Bảo rất lạnh, dường như y không trông thấy tu vi Long Hạo Thần tăng lên. Y thấy là lúc trước, bộ dạng Nguyệt Dạ quyết liệt từ hôn, trông thấy, là bộ dạng mỗi lần Long Hạo Thần đánh bại mình.
Không thành công thì thành nhân. Giờ phút này, A Bảo đã hoàn toàn quên tất cả trách nhiệm là thái tử ma tộc. Ở trong lòng y, chấp niệm duy nhất là đánh bại đối thủ trước mắt, bằm đối phương ra trăm mảnh.
Tử Long kinh Thiên kiếm dần biến thành màu tím xanh, kiếm quang lôi điện khủng bố dần biến thành thực chất, hóa thành từng ký hiệu lôi điện ngưng tụ trên thanh kiếm.
Cùng với khí thế đôi bên điên cuồng tăng lên, lĩnh vực của họ bắt đầu sinh ra va chạm kịch liệt, đẩy nhau ra càng xa.
Ánh mắt Long Hạo Thần trầm tĩnh đối lập rõ ràng với điên cuồng trong mắt A Bảo. Họ đều biết, va chạm tiếp theo sẽ là long trời lở đất, sẽ là định ra thắng bại.
Xác Hoàng Thước cứng ngắc bềnh bồng giữa không trung, bị Tiêu Hoắc xách lên. Nghịch Thiên Ma Long chết đi sẽ hồi phục bộ dạng vốn có. Hoàng Thước hóa thành Nghịch Thiên Ma Long thân hình dài gần năm mươi mét. Đáng tiếc, bây giờ gã đã không có một chút khí thế cường đại.
Muốn cùng hai vị cường giả cấp chín bậc bảy, còn là cường giả tồn tại sáu ngàn năm, có vô số kinh nghiệm phong phú cùng chết, đúng là trò cười. Lấy thực lực của Tiêu Hoắc và Thúc Vịnh Tiêu, hai điện chủ đời thứ nhất của Liên Minh Thánh Điện, làm sao cho gã một chút cơ hội chứ?
Tiêu Hoắc vẫn không ra tay, Thúc Vịnh Tiêu chỉ quấn lấy là vì không để Hoàng Thước, A Bảo phát hiện tình hình chiến đấu hướng khác, cộng thêm kiềm chế gã tại đây. Tiêu Hoắc ra tay ý nghĩa trận chiến chín hướng khác đã hoàn toàn kết thúc.
Các Anh Hùng Vĩnh Hằng vẫn không xuất hiện, nhưng các hướng khác nhau xa xôi, các thành viên Săn Ma Đoàn Quang Chi Thần Hi đang nhanh chóng quay trở lại, vừa lúc thấy tình hình Long Hạo Thần và A Bảo giằng co.
Vĩnh Hằng kiếm ở trên không trung nhoáng lên, đoàn sáng xanh biếc chậm rãi rơi trên mũi kiếm. Phút chốc ánh sáng xanh biếc từ bên trên chảy xuôi, nhuộm Vĩnh Hằng kiếm thành màu xanh biếc.
Vĩnh Hằng Thần Thạch ở ngực Long Hạo Thần cũng tỏa ra ánh sáng xanh, không ngờ thoáng chốc biến Vĩnh Hằng giáp thành màu tương tự, ngay cả Vĩnh Hằng Lĩnh Vực cũng bị Vĩnh Hằng giáp biến đổi ảnh hưởng, từ trắng trong suốt thành xanh biếc.
Hơi thở sự sống đậm đặc khuếch tán ra ngoài. Dù là A Bảo, cảm giác được nó cũng thấy khá là thoải mái.
Lúc này Long Hạo Thần không còn như nhân loại, ngược lại càng giống Thần Tự Nhiên từ trên trời giáng xuống. Hơi thở tự nhiên đậm đặc không kém gì Mộng Huyễn Thiên đường trước kia.
"Nhận lấy một kiếm của ta!" Long Hạo Thần trầm giọng quát.
Vô số ánh sáng xanh ở trên không trung lan tỏa. Vĩnh Hằng Lĩnh Vực hóa thành lốc xoáy khổng lồ xanh ngọc, mũi chĩa tới trước đâm hướng A Bảo.
Vĩnh Hằng Tam kiếm, Vạn Vật Hồi Phục.
Chẳng qua một kiếm này hơi khác với Vạn Vật Hồi Phục nguyên bản. Bởi vì trong một kiếm tràn ngập hơi thở sinh mệnh và tự nhiên, xen lẫn với lực lượng thuộc về Tự Nhiên Nữ Thần, lực lượng trí tuệ linh lô!
Giây phút Long Hạo Thần phát động thì A Bảo cũng động. Động tác của y càng đơn giản, trực tiếp, chém.
"Tử Hoàng kinh Thiên Trảm."
Ánh sáng tím khổng lồ tựa như mắc xích chém tới, sắc tím đỏ khủng bố ở trên không trung kéo dài, thoạt trông hoàn toàn không giống linh lực mà do bảo thạch điêu khắc thành lực lượng tỏa ra ánh sáng ngọc bắn ra bốn phía.
Tử Hoàng kinh Thiên Trảm vừa tiếp xúc với Vạn Vật Hồi Phục, thế như chẻ tre, lốc xoáy xanh một chia thành hai xẹt qua hai bên người A Bảo bay ra ngoài trăm mét. Ánh sáng tím đỏ chói lòa thì chém hướng Long Hạo Thần.
Khoảnh khắc này, dù là Tiêu Hoắc hay Thúc Vịnh Tiêu đều căng thẳng. Lúc này, cho dù lấy tu vi như chúng cũng không thể chen vào cuộc chiến được, tất cả chỉ có thể trông vào chính Long Hạo Thần.
Phía xa, các thành viên Săn Ma Đoàn Quang Chi Thần Hi kiềm không được kêu ra tiếng. Ít nhất nhìn từ tình thế thì Long Hạo Thần hoàn toàn yếu thế!
Long Hạo Thần bềnh bồng tại đó, không động đậy, Vĩnh Hằng kiếm trong tay hắn đã biến mất. Mắt thấy lưỡi dao tím đỏ khổng lồ sắp cắt vào người hắn.
"Không!!!" Thải Nhi tuyệt vọng hét to, nhưng phát ra một nửa chợt ngừng bặt.
Bởi vì Long Hạo Thần ở không trung biến thành luồng khói xanh tan biến.
Mãi đến lúc này mọi người mới phát hiện, tuy Tử Hoàng kinh Thiên Trảm của A Bảo chém Vạn Vật Hồi Phục thành hai nửa, nhưng màu xanh khổng lồ hoàn toàn dung nhập vào Nghịch Thiên Ma Thần Vực của y.
Sắc xanh nhu hòa chợt ngưng tụ, ngay sau đó, không trung bỗng tỏa sáng. Nghịch Thiên Ma Thần Vực cứ thế bị áp chế, biến mất. Ảo ảnh Nghịch Thiên Ma Long Trụ cũng bị hơi thở sinh mệnh đậm đặc xoay quanh quấn lấy.
Vô số ánh sáng xanh chớp mắt toàn diện bùng phát, trên bầu trời bắt đầu xuất hiện ảo ảnh kỳ lạ dạt dào sức sống. Dường như ở giữa không trung có vô số thực vật đang sinh trưởng trên bầu trời, sống lại.
Tất cả cảm xúc mặt trái bị sức sống đậm đặc quét đi. Cảm nhận sâu săc nhất là các bạn của Long Hạo Thần. Mỗi một thành viên Săn Ma Đoàn Quang Chi Thần Hi cảm nhận như trở lại Mộng Huyễn Thiên đường. Xung quanh mọi thứ biến thành màu xanh biếc dạt dào sức sống.
Tiêu Hoắc và Thúc Vịnh Tiêu liếc nhau, từ trong Hỏa Hồn của đối phương, chúng cảm nhận được cực kỳ chấn kinh.
Thì ra đây mới là sức mạnh chân chính của Long Hạo Thần! Vừa rồi Vạn Vật Hồi Phục bùng phát uy lực sợ là mức độ trên cấp chín bậc tám. Dù hắn có phần nhờ vào sức mạnh của Vĩnh Hằng và Sáng Tạo Thần Ấn vương tọa, nhưng bản thân siêu thần khí này chính là một phần thân thể hắn. Hơn nữa coi như siêu thần khí cũng không có khả năng tăng cao như vậy. Là trí tuệ linh lô của Long Hạo Thần đem đến tác dụng mấu chốt.
Vạn Vật Hồi Phục và sức mạnh của Dạ Tiểu Lệ dung hợp. Trên không trung bóng sáng Nghịch Thiên Ma Long Trụ dần biến thành hư ảo, vỡ nát.
Khi Long Hạo Thần lần nữa xuất hiện trong tầm mắt mọi người, sau lưng hắn là bóng dáng Dạ Tiểu Lệ lớn rất nhiều lần. Lúc này Dạ Tiểu Lệ mắt ướt nhòe, cô như nhìn thấy nhà của mình, nhưng cũng nghĩ tới lúc nhà bị hủy.
A Bảo là con trai của Ma Thần Hoàng, trên người có hơi thở cực kỳ giống với Ma Thần Hoàng! Thế nên sao cô có thể không dốc sức giúp Long Hạo Thần phát ra một chiêu cuối cùng?
Ánh sáng xanh dần thu lại, hơi thở sinh mệnh đậm đặc ùa hướng Long Hạo Thần, cuối cùng biến mất vào Vĩnh Hằng Thần Thạch. Bóng dáng Dạ Tiểu Lệ cũng nhạt nhòa, biến mất.
A Bảo đứng trước mặt Long Hạo Thần, chẳng qua trên người y không còn chút gì một phần ba trình độ Ma Thần Hóa mà Nghịch Thiên Ma Long Trụ mang đến, ngay cả bản thể long giáp cũng nhiều chỗ rạn vỡ. Từng vết thương khủng bố lấp lóe ánh sáng xanh ngang dọc khắp người y.
Mắt A Bảo ảm đạm, không có chút tia sáng. Tử Long kinh Thiên kiếm vẫn nắm trong tay y, nhưng chiều dài chưa tới một phần ba.
Y thua. Dù ở trạng thái Thiên Ma Giải Thể tăng thực lực thì y vẫn thua Long Hạo Thần, thua trước Vạn Vật Hồi Phục. Thân thể bị tổn thương kém xa thống khổ trong lòng.
"Giết ta, giết ta đi!!!" A Bảo đột nhiên rống hướng Long Hạo Thần.
Y không rõ tại sao Long Hạo Thần không xuống tay giết chết y, rõ ràng mới rồi có thể giết mình. Hắn muốn để ta sống, nhục nhã ta ư?
Cùng với tiếng rống, tất cả vết thương trên người vỡ ra, thân thể A Bảo bị máu tím nhiễm thành màu tím. Nhưng năng lực tựa chữa trị của Nghịch Thiên Ma Long hoàng tộc đúng là cường, vết thương rách ra chỉ mới vài giây, máu đã tự động ngừng lại. Nhưng vết thương bên trong người thì không dễ dàng hồi phục. Thiên Ma Giải Thể phản phệ đang điên cuồng cắn nuốt căn nguyên của y.
Long Hạo Thần lạnh lùng nhìn A Bảo. Hắn biết, bắt đầu từ giờ phút này, vị thái tử ma tộc này không thể tạo thành uy hiếp cho mình nữa. Hắn giữ lại mạng của A Bảo tất nhiên là có mục đích riêng.
"Lần trước tại tháp Tinh Ma, Ma Thần Hoàng không giết đồng bạn của ta, nhân tình này hiện tại ta trả lại y. Sau khi quay về hãy nói cho Ma Thần Hoàng, ta chờ y đến. Thời đại hắc ám sáu ngàn năm nên kết thúc."
Nói xong Long Hạo Thần vung tay lên, sức mạnh đập vào người A Bảo, đẩy y bay đi xa.
Nhìn bóng dáng A Bảo biết mất, trong lòng Long Hạo Thần dần bình tĩnh. Trận chiến này hắn thắng không thoải mái, lúc A Bảo bị hắn đánh bay thì vệt máu từ khóe miệng hắn chảy xuống.
Đòn công kích cuối cùng của A Bảo khiến hắn bị thương, nhưng Long Hạo Thần cũng thành công ẩn nấp lực lượng càng cường đại hơn. Hắn đối mặt là thái tử ma tộc chứ không phải Ma Thần Hoàng, dù bị thương hắn cũng không thể lật hết con bài ra. Đặc biệt là dưới tình huống hắn không định giết A Bảo.
Năm năm trước, trong tháp Tinh Ma, tuy Long Hạo Thần không biết tại sao Ma Thần Hoàng không tuyệt tình giết hết đồng bạn của hắn, nhưng lần đó đúng thực là y đã thả bọn họ. Nếu Ma Thần Hoàng giết hết mọi người, hắn càng không khả năng sống lại, chỉ có thể gặp lại đồng bạn dưới lòng đất. Dù Ma Thần Hoàng làm vậy vì lý do gì, hôm nay Long Hạo Thần không giết A Bảo là trả lại phần nhân tình, để A Bảo nhắn lại cho Ma Thần Hoàng, lần sau gặp gỡ chính là quyết đấu sinh tử.
Long Hạo Thần không biết là, trên người A Bảo có phong ấn Nghịch Thiên Ma Long hoàng tộc. Nếu hắn thật sự giết chết A Bảo, vậy tình hình trong Mộng Huyễn Thiên đường sẽ lần nữa trình diễn.
Mắt dõi về phía xa, ngọn lửa trong lòng Long Hạo Thần dần yếu đi. Không biết khi nào thì Thải Nhi đã tới bên cạnh hắn, mạnh đập vai hắn, rồi nhào vào ngực hắn, ôm hắn thật chặt.