Lưu Minh thân là tộc nhân cực kỳ kiệt xuất đời thứ ba của Lưu gia, thậm chí tương lai có cơ hội tiếp nhận vị trí gia chủ, làm gì cần đi đào góc tường nhà mình?
Lăng Hàn hứng thú càng lớn, hắn lặng lẽ vận dụng Quỷ Ảnh bộ, đừng nói Lưu Minh, chính là cao thủ Hóa Linh cảnh gia chủ Lưu gia cũng không phát hiện sự tồn tại của hắn.
Lưu Minh nhìn trái nhìn phải, hắn mở cửa phòng và đóng chặt lại.
Nhưng hắn cũng không biết rõ, Lăng Hàn đã lặng lẽ tiến vào trong phòng, hắn muốn xem đối phương định làm gì.
Lưu Minh đẩy ra một cái ngăn tủ, đằng sau chính là cửa ngầm, sau khi hắn mở ra thì Lăng Hàn tiến vào trước.
- A?
Lưu Minh cảm giác được cái gì đó, nhưng sau khi hắn sững sốt một lúc, hắn vẫn tiến vào cửa ngầm và đóng ngăn tủ.
Thời gian không dài, hắn nhanh chóng đi tới cuối con đường, nơi này là một cái bí thất không lớn, hơn nữa bày biện vô cùng đơn giản, chỉ có một cái bàn đá mà thôi, trên bàn đá là một cái hộp, cũng không biết làm bằng chất liệu gì.
Lưu Minh đi đến bên cạnh bàn đá, hắn rất hưng phấn và mở hộp ra.
Lập tức, một cái đầu nhỏ ló ra khỏi hộp.
Lăng Hàn nhìn thật cẩn thận, đây là một con chim nhỏ, lông vũ toàn thân bốc cháy như lửa, bản thân xinh đẹp không gì sánh được.
- Đến, ta cho ngươi ăn.
Lưu Minh nói, hắn đặt khoáng thạch trên bàn đá.
Chim nhỏ lập tức nhảy ra ngoài, nó ngậm lấy một khoáng thạch và nhai nuốt sạch sẽ.
Thì ra là thế.
Lưu Minh trộm lấy khoáng thạch là vì nuôi chim nhỏ này.
Nhưng tại sao hắn lại làm việc nguy hiểm như thế?
Hứng thú?
Hiển nhiên không thể nào.
- Chim nhỏ, ta là phụ thân của ngươi, ngươi ăn của ta, dùng của ta, về sau nhất định phải nghe ta.
Lưu Minh vừa cho ăn vừa nói.
Chim nhỏ chỉ kêu chít chít chít chít, giống như đang thúc giục hắn cho thêm.
Lưu Minh tiếp tục cho ăn, đừng nhìn con chim nhỏ này chỉ lớn như nắm đấm, sức ăn lại kinh người, nó đã ăn sạch khoáng thạch Lưu Minh trộm được, bụng nó không lớn thêm chút nào.
Khó trách gia hỏa này liên tục đi ăn trộm, với sức ăn của chim nhỏ, áp lực của hắn lớn như núi.
Lưu Minh lại bắt đầu nói nhảm, mà chim nhỏ đã buồn ngủ, hắn bất đắc dĩ đặt chim nhỏ vào trong hộp, sau đó hắn đi ra ngoài.
Lăng Hàn xuất hiện và mở hộp ra.
Hô! Hô! Hô!
Con chim nhỏ đang ngủ say, hơn nữa còn phát ra tiếng ngáy.
Lăng Hàn nhe răng, chim biết ngáy sao? Ngươi là heo sao?
Hắn dùng ngón tay chọc chim nhỏ, nhưng chim nhỏ vẫn ngủ say không có ý tỉnh lại.
Dựa vào, ngươi thật sự là heo sao.
Lăng Hàn lại chọc vài cái, mới thấy chim nhỏ mở mắt, hắn có thể nhìn thấy chim nhỏ rất mệt mỏi.
- A, ngươi không phải tên ngu xuẩn Lưu Minh kia.
Chim nhỏ nhìn Lăng Hàn, nó mở miệng nói ra, giọng nói thanh thúy như thiếu nữ.
- Ngươi lại biết nói chuyện?
Lăng Hàn kinh ngạc, trước đó Lưu Minh không biết dài dòng bao nhiêu lời, nhưng chim nhỏ chỉ gọi chít chít chít chít, Lăng Hàn cũng xem đây là chim nhỏ chưa mở linh trí.
- Ngươi đang nói nhảm sao?
Chim nhỏ không nhịn được nói, nó bày ra dáng vẻ ông cụ non.
- Ngươi muốn ăn đòn sao?
Lăng Hàn lung lay nắm đấm.
Chim nhỏ không nói, mặc dù nó rất phách lối nhưng rất thông minh, biết rõ người nào dễ trêu, người nào dễ bị lừa, mà người nào lại không nên đắc tội.
Người trước mắt chính là Chân Ngã cảnh, mạnh hơn nàng!
- Đúng rồi, ngươi là chủng loại gì?
Lăng Hàn hiếu kì, Lưu Minh chắc chắn sẽ không nuôi một con chim phàm, hơn nữa con chim nhỏ này dùng tiên kim làm thức ăn, có thể thấy được nó bất phàm.
- Đương nhiên là thần điểu.
Chim nhỏ nói.
- Ít lắm mồm.
Lăng Hàn nói.
Chim nhỏ không để ý tới hắn, vẻ mặt đầy cao ngạo.
- Lưu Minh biết lai lịch của ngươi, xem ra còn không nhỏ, cho nên, tiểu tử này mới cung cấp nuôi dưỡng ngươi như thế, còn làm ra dáng vẻ mình là phụ thân của ngươi, đại khái là hi vọng ngươi tương lai trưởng thành sẽ trở thành cánh tay đắc lực của hắn.
Lăng Hàn phỏng đoán.
Chim nhỏ cao ngạo:
- Đó là đương nhiên, người ta rất lợi hại đấy! Nhưng tên đầu đất kia giả mạo phụ thân của ta, thật sự là chết cười ta, ngu quá mức!
Đúng thế.
Lăng Hàn gật đầu, Lưu Minh đến bây giờ còn không biết kỳ thật trí tuệ của chim nhỏ đã sớm khai hóa, hoàn toàn không có khả năng bị hắn lừa bịp, trái lại, con chim nhỏ này mới am hiểm, Lưu Minh biến thành oan đại đầu, biến thành phiếu cơm miễn phí.
- Uy, ngươi dùng vẻ mặt gì nhìn ta thế?
Chim nhỏ run rẩy, ánh mắt Lăng Hàn thật đáng sợ.
Lăng Hàn cười hắc hắc:
- Rất lâu chưa từng ăn qua gà nướng.
- Cút, người ta chính là thần điểu!
Chim nhỏ lúc này bạo phát.
- Ngươi không thấy tiểu tử Lưu Minh kia cung phụng ta hay sao, ngươi còn muốn ăn ta?
- Hắn trông cậy vào ngươi tương lai giúp hắn đánh thiên hạ, ta lại không cần.
Lăng Hàn nhún vai.
Chim nhỏ nháy mắt nhìn hắn, cười khan nói:
- Đừng, đừng như vậy, cùng lắm sau này người ta theo ngươi lăn lộn.
- Ta không nuôi nổi dạ dày lớn như ngươi, nướng ăn mới tốt.
Lăng Hàn nói.
- Người ta cũng có thể ăn rất ít.
Chim nhỏ vội vàng nói:
- Trước đó mặc dù ta ăn nhiều như vậy, nhưng phần lớn năng lượng đều bị tích lũy, lưu lại sau này từ từ hấp thu.
Lăng Hàn lộ ra vẻ mặt cân nhắc, hắn nói:
- Vậy ngươi có năng khiếu gì?
- Ta biết phun lửa.
Chim nhỏ nói.
- Thiết.
Lăng Hàn khinh thường, nói:
- Bảy tiểu hài tử nhà ta, lão tam biết phun lửa.
- Dừng!
Chim nhỏ biểu hiện xem thường.
- Ta phun lửa chính là ngọn lửa mạnh nhất thế gian, không gì không thiêu cháy, không có gì không dung luyện!
- Vậy ngươi phun ra cho ta xem.
Lăng Hàn lấy ra một khối tiên kim đặt ở trước mặt chim nhỏ.
Chim nhỏ mở miệng phun một cái, phốc, một đạo hỏa diễm xuyên thấu qua tiên kim.
Lăng Hàn kinh ngạc, đây là khối tiên kim tam tinh, lại bị chim nhỏ đâm xuyên qua, uy lực hỏa diễm quá mạnh.
- Thế nào, lợi hại chứ?
Chim nhỏ dương dương đắc ý nói.
- Qua loa, miễn cưỡng đi.
Lăng Hàn nói.
- Còn miễn cưỡng?
Chim nhỏ không phục:
- Cho dù ngươi là Chân Ngã cảnh, có thể đập nát tiên kim tam tinh nhưng muốn tạo ra cái lỗ trên tiên kim như ta, ngươi không làm được.
- Phải không?
Lăng Hàn cười một tiếng, năng lượng hủy diệt phát động, hắn phát tay làm tiên kim biến mất, ngay cả cặn bã cũng không còn.
- Móa!
Chim nhỏ nói tục, sau đó dùng ánh mắt như nhìn quái vật quan sát Lăng Hàn.
Nàng vừa mới khoác lác, kết quả bị đánh vào mặt.
- Nên biến thành chim nướng đi.
Lăng Hàn lại nói.
- Đừng đừng đừng!
Chim nhỏ vội vàng đung đưa hai cánh, nói:
- Ta theo ngươi lăn lộn, về sau giúp ngươi đánh nhau, ngươi thấy ai khó chịu, ta sẽ phun lửa đốt hắn!
A, cuối cùng đã có giác ngộ.