Thần Đạo Đan Tôn (bản dịch) Chương 4856: Đâm Lao Phải Theo Lao



Chương 4856: Đâm Lao Phải Theo Lao


– Ngươi là ngốc sao?

Văn Nhân Lương Bình không nhịn được quát La Hoa Đứờng:

– Thực lực gia hỏa này lại tăng lên, đã là cấp bậc Giáo Chủ!

Ha ha ha ha ha ha!

La Hoa Đường cười lạnh, đây là chuyện cười to lớn sao?

Hóa Linh cảnh nắm giữ chiến lực Giáo Chủ?

Đừng nói Đế tử không thể nào làm được, cho dù thế hệ hoàng kim cũng không có khả năng.

Cho nên, ngươi nói gia hỏa này là vượt qua quái vật thế hệ hoàng kim sao?

Ngươi xem ta thành kẻ ngớ ngẩn sao?

La Hoa Đường hoàn toàn không để ý tới, nhất định là Văn Nhân Lương Bình cố ý ngụy trang, dụng ý ám hại chính mình.

Đến lúc đó, nói không chừng trên người Lăng Hàn có đại sát khí, từ đó có thể tạo ra một kích trí mạng khi đánh vào người mình.

Hiện tại hắn đang bàng quan, hoàn toàn chiếm cứ chủ động.

Nếu hai người liều lưỡng bại câu thương, hắn có thể nhẹ nhõm thu thập tàn cuộc, nếu hai người ngưng chiến liên thủ tấn công hắn, vậy hắn cũng có thể xoay người bỏ chạy.

Đến, các ngươi tiếp tục biểu diễn.

Chiến chiến chiến, Lăng Hàn và Văn Nhân Lương Bình kịch chiến, nhưng dù Lăng Hàn nắm giữ chiến lực Giáo Chủ cũng không cách nào áp đảo Văn Nhân Lương Bình, hơn nữa còn phải dựa vào sát khí xung kích, Huyễn Cảnh Hắc Mang mới có thể bảo trì cục diện ngang tay.

Ai, khó trách bắt đầu từ Giáo Chủ đã có thể gọi là đại năng, đúng thế, từ Hóa Linh cảnh đến Giáo Chủ, bước này có tiến bộ quá lớn, vượt qua thì thực lực tăng vọt, hoàn toàn nghiền ép Hóa Linh cảnh.

Còn tốt, một đấu một, Lăng Hàn cũng không rơi xuống hạ phong.

Văn Nhân Lương Bình đang nóng vội, hắn chậm chạp không thể làm gì được Lăng Hàn, mà La Hoa Đường đang nhìn chằm chằm vào, không biết đang có ý đồ gì, hắn sinh ra cảm giác sầu lo.

Hắn hét lớn một tiếng và vận dụng pháp khí, kiếm quang oanh động, sắc bén không gì sánh được.

– So pháp khí?

Lăng Hàn cười ha ha, ngươi đang tìm đánh sao?

Hắn lấy ra pháp trượng và tấn công.

Tinh thần lực suy yếu một đoạn, công kích cũng chính thức bước vào cấp độ Giáo Chủ, ánh sáng màu lam bắn ra lực lượng đáng sợ.

Bành!

Kiếm quang va chạm với ánh sáng màu lam, tất cả đều biến mất.

Lăng Hàn lắc đầu, vẫn bị giới hạn bởi cảnh giới của hắn, nếu không, Thánh khí đánh ra một kích cũng không kém như vậy.

Đương nhiên, hắn còn có một tấm phù có thể đánh ra uy năng Giáo Chủ ngũ tinh, nhưng hắn cũng không muốn lãng phí trên người của Văn Nhân Lương Bình.

Đối thủ này, hắn có thể bằng thực lực giải quyết, lại nói, tự tay xử lý mới thống khoái.

La Hoa Đường hít khí lạnh, hắn thầm kêu may mắn.

Quả nhiên, Lăng Hàn thực sự cất giấu đại sát khí.

Nếu bất thình lình bị Lăng Hàn và Văn Nhân Lương Bình sử dụng pháp khí hợp kích, cho dù hắn không chết cũng trọng thương.

May mắn, hắn đủ thông minh.

Giết giết giết, Lăng Hàn cùng Văn Nhân Lương Bình chiến đấu càng kịch liệt, chiêu chiêu lăng lệ không gì sánh bằng, bắt đầu liều mạng.

Rất nhanh, trên người hai người đầy vết thương, vết thương chồng chất.

Trong ánh mắt Văn Nhân Lương Bình hiện ra thần sắc do dự, mặc dù hắn muốn giết Lăng Hàn báo thù cho đệ đệ, nhưng hắn ngàn vạn lần không muốn bồi cả tính mạng của mình vào.

Nhưng tiếp tục như vậy, hắn thật có khả năng đồng quy vu tận với Lăng Hàn.

Hơn nữa, La Hoa Đường đang đứng bên cạnh nhìn, ai biết đến lúc đó hắn có ra tay hay không.

Cho nên, hắn có đầy đủ lý do rút lui.

Nghĩ như vậy, công kích của hắn càng yếu đi không ít.

Lăng Hàn cũng bị thương nhưng hắn đang cố ý.

Hắn có thể hóa giải sáu trọng thiên công kích vào người mình, mặc dù không có bước vào Giáo Chủ nhưng năng lực này vẫn bộc phát uy thế của mình, lại phối hợp với thể phách cường hoành, Văn Nhân Lương Bình tạo ra đả kích lên người hắn không có khủng bố như hắn biểu hiện.

Cho nên, hắn là cố ý giả bộ như bị thương, chủ động giảm chiến lực xuống, dùng việc này mê hoặc đối thủ.

Bằng không Văn Nhân Lương Bình cùng La Hoa Đường chia nhau chạy, hắn cũng chỉ có thể truy kích một trong đó.

Hắn không muốn đoạn ân oán này kéo dài quá lâu.

Càng đánh, chiến lực của hai người càng xuống thấp.

La Hoa Đường nhìn vào trong mắt, từ đầu đến cuối hắn không có xuất thủ, hắn chỉ cười lạnh mà thôi.

Đột nhiên, Văn Nhân Lương Bình lộ ra một ít sơ hở.

Đương nhiên Lăng Hàn sẽ không bỏ lỡ, hắn cường thế đột phá và nắm lấy sơ hở này.

– Ngươi bị lừa rồi!

Văn Nhân Lương Bình cười lạnh nói, chiến lực của hắn đột nhiên tăng lên rất nhiều.

Lực lượng của hắn bắt đầu giảm xuống nhưng trình độ còn lâu mới có khoa trương như hắn biểu hiện, hắn đang cố ý đào hố cho Lăng Hàn, làm đối phương phán đoán sai lầm, hắn sẽ nhân cơ hội bộc phát đánh Lăng Hàn trọng thương.

Quả nhiên, Lăng Hàn cắn mồi nhử.

Oanh, hắn vận dụng Thánh thuật, đây chính là đại chiêu được chuẩn bị tỉ mỉ.

Bành!

Một kích của hắn bị nắm đấm ngăn cản.

Lăng Hàn tươi cười:

– Làm gì đó?

Lực lượng của hắn tăng lên, nếu không vì ổn định tâm lý hai gia hỏa này, hắn cần gì phải phối hợp suy yếu vài phần chiến lực chứ?

Văn Nhân Lương Bình không nói ra lời.

Khốn kiếp, hắn đào hố cho Lăng Hàn, không nghĩ tới Lăng Hàn cũng đang đào hố cho hắn.

Đối phương làm thế nào?

Ngươi chỉ là Hóa Linh cảnh đấy!

Dù chiến lực của ngươi có thể đạt tới cấp Giáo Chủ, nhưng sức chịu đựng làm sao có thể so sánh với Giáo Chủ?

Nhưng sự thật đúng thế như thế, hắn nhận được “kinh hỉ” to lớn.

Văn Nhân Lương Bình sinh ra thoái ý, La Hoa Đường chậm chạp không chịu xuất thủ, thậm chí có khả năng còn mang sát ý với hắn, hắn có lo lắng cho nên không thể dùng toàn lực xuất thủ.

Lại nói, cho dù buông tay đánh cược một lần, hươu chết vào tay ai còn chưa biết.

Vừa nghĩ đến đây, hắn lập tức xoay người rời đi.

Hắn đi sẽ làm La Hoa Đường liều mạng với Lăng Hàn, hắn nhân cơ hội khôi phục thực lực, ngư ông đắc lợi, trái lại có thể nắm giữ quyền chủ động.

Nhưng Lăng Hàn sẽ nhìn hắn bỏ chạy?

Hắn phát động Phượng Dực Thiên Tường, Lăng Hàn lập tức đuổi kịp Văn Nhân Lương Bình, hỏa diễm hùng hùng hóa thành hỏa diễm hủy diệt.

Áp lực của Văn Nhân Lương Bình càng lớn, hắn chính là đạo tử Thánh Địa nên không nắm giữ Đế thuật, lúc này đối mặt với bí thuật mạnh nhất của Chân Hoàng, tự nhiên hắn càng chật vật.

Trốn không thoát, làm sao bây giờ?

Hắn cắn răng, vậy thì tử chiến!

Văn Nhân Lương Bình giết trở về, hắn sẽ gặm chết Lăng Hàn, lúc này hắn nói với La Hoa Đường:

– Ngươi lại không ra tay, đừng nói giết kẻ này, có khả năng ngươi sẽ lâm vào cảnh vạn kiếp bất phục.

La Hoa Đường bình chân như vại, chẳng lẽ hắn không nhìn ra được sao, cho dù Lăng Hàn hay là Văn Nhân Lương Bình đều sắp dùng hết lực lượng.

Đây là kết cục có lợi với hắn, không quản Lăng Hàn cùng Văn Nhân Lương Bình có phải một đám hay không, ngược lại hắn có thể thuận lợi thu thập tàn cuộc.

Thấy La Hoa Đường bất động, Văn Nhân Lương Bình cũng chỉ có thể gãy răng nuốt vào bụng mà thôi, dù sao hắn đã đưa ra lựa chọn.

Oanh! Oanh! Oanh!

Hai người kịch chiến, Văn Nhân Lương Bình thế yếu càng ngày càng rõ ràng.

Lăng Hàn vận dụng tới năng lượng hủy diệt, lực sát thương thật đáng sợ bao phủ nắm đấm, hộ thuẫn phòng ngự đối mặt năng lượng hủy diệt chẳng khác gì thùng rỗng kêu to.

– Ngô!

Văn Nhân Lương Bình kêu thảm thiết, nắm đấm của Lăng Hàn tuỳ tiện đánh phá phòng ngự của hắn, cũng đánh hắn trọng thương.

Hắn ý thức được không ổn, liều lĩnh lao về phía La Hoa Đường.

Cho dù chết hắn cũng muốn kéo theo người khác xuống nước, bằng không hôm nay hắn phải chết.

– Cuối cùng cũng lộ đuôi hồ ly?

La Hoa Đường cười lạnh, hắn không xuất thủ, thân thể hắn lui về phía sau.

Khốn nạn!

Văn Nhân Lương Bình mắng.

Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện