Sau khi rời khỏi Guild, Shin đi bộ thong thả tầm 25 phút.
Thế rồi, một tấm bảng hiệu có in hình bàn chân gấu hiện ra trước mắt anh. Dựa theo thông tin của Celica, đây có thể là Quán Điểm Gấu
"Không còn nghi ngờ gì nữa, quán đó nằm ở đây."
Anh xác nhận lại lần nữa và đặt tay lên cánh cửa. Khi anh chầm chậm đẩy cửa vào, tiếng cười nói vang vọng bên tai trở nên ồn ào hơn.
Bên trong Quán Điểm Gấu có 1 cái quầy nhiều chỗ ngồi và một lượng lớn người đang ngồi chật ních trên 7 dãy bàn. Năm trong số các dãy bàn đó đã được những mạo hiểm giả ồn ào vui vẻ chiếm chỗ trong khi họ đang uống bia.
Ngay khi Shin quan sát cảnh tượng trong quán, một bóng đen xuất hiện trước mặt anh. Có thứ gì đó đã chắn đi ánh sang, và vì anh cảm nhận được áp lực từ đằng sau lưng nên Shin quay người lại.
"Hửm ?"
Đập vào mắt anh là một cánh tay to lớn, to gấp 3 lần cánh tay Shin và một chiếc tạp dề thêu đầy bông hoa.
"Xin chào quý khách, quý khách cứ vào quán đi ạ ! Quý khách chỉ đi có một mình thôi sao ?"
Shin ngẩng cao đầu khi nghe thấy giọng nói phát ra từ phía trên và trông thấy một người to lớn, rắn chắc đang nở một nụ cười chiến thắng trên môi.
"Deke..."
Anh phun ra một từ quái lạ để đáp lại lời mời đó. Dù Shin khá cao với chiều cao 180cm, người đàn ông đứng trước mặt anh chắc chắn phải cao hơn 230cm. Đúng là to như quái vật vậy.
"Có chuyện gì sao, con trai ? Cậu không khoẻ trong người à ?"
"Tôi rất khoẻ thưa ông ! Ừm, vậy ông là ?"
Câu nói của người đàn ông to lớn đó đã giúp Shin lấy lại được nhận thức. dù người đó không hề trả lời đúng câu mà Shin mong đợi.
"Hỏi tôi à ? Tôi là Douma Bear, ông chủ nổi tiếng và là người trông quán của Điểm Gấu Quán này."
"....Ông chủ ... Là ông ư ?"
Shin đã nghĩ rằng trong quán ăn này sẽ có một cô gái đại diện xinh đẹp nào đó để tiếp khách. (Poster Girl*)
"Đúng rồi đó ! Mọi người luôn tụ tâp quanh ông chủ tiếng tăm này đấy ! Nói cách khác, ông chủ nổi tiếng __"
"Là một Poster Girl !"
"___Khônggg"
Sau khi chú ý trong câu có ý giễu cợt anh đã đáp xoáy lại ngay.
"Umu, cách phản bác tốt đấy !"
Và rồi vì vài lý do nào đó, ông chủ nổi tiếng tự phong kia giơ ngón cái lên đối với anh.
"Có phải tôi vào nhầm quán rồi không ?..."
"Chàng trai trẻ, đừng có ngại vậy chứ."
"Không ! Tôi không hề ngại chi hết ! Chỉ là con người tôi nó trông như vậy thôi !"
Không biết tự bao giờ, nó đã tiến triển thành một cuộc nói chuyện hài hước.
"Tốt ! Làm tốt lắm Nii-chan !"
"Làm trò thêm nữa đi !"
Shin thở dài vì những tiếng la hét náo nhiệt từ đám say rượu trong quán. Rõ ràng nhờ có rượu mà cuộc trò chuyện đã trở nên sống động hơn.
"Hầy. lại một người ___"
"Này ! Cha đang làm gì vậy !?!"
"___khác ?"
Ngay lúc Shin nghĩ tới việc đi tìm lữ quán khác, anh nghe được một giọng nữ phát ra từ trong quầy bar.
Giọng nó đó có vẻ đến từ phía sau Douma, nhưng Shin không thể nhìn thấy cô vì vẫn còn bị thân hình khổng lồ chắn trước mặt.
"Cha ? Không phải con luôn nhắc cha đừng có nói mấy thứ quái dị đó rồi mà ? Lỡ như có những lời đồn tai ác lan truyền thì biết làm sao đây ?"
Giọng nói của cô gái đó dù vẫn còn bình tĩnh, nhưng không còn nghi ngờ gì về việc cô đang kiềm nén cơn giận dữ của mình.
"Không, cái này chỉ là, một dạng ___"
"IM LẶNG !"
"..... vâng"
Lời bào chữa của ông bố bị gạt phắt đi ngay tức khắc. Dựa vào giọng nói hồi nãy, có thể nó thuộc về con gái của Douma; tuy rằng trong trường hợp này vai vế của hai người đã bị hoán đổi rồi.
"Con sẽ tiếp quản từ đây. Ba đi vô trong bếp và giúp mẹ ngay đi."
"B...Bố hiểu rồi."
Douma vào lại bếp với cảm giác chán chường trên mặt. Nhờ thế mà ấn tượng của Shin về ông ấy đã giảm bớt.
"Tôi xin lỗi vì đã khiến anh trông thấy cảnh tượng bất thường đó của cha tôi ạ. Có phải anh đến đây để ăn không, hay là muốn đến đăng ký qua đêm ở đây ?"
Sau khi Douma khuất bóng khỏi tầm nhìn, cuối cùng Shin cũng có thể nhìn thấy con của Douma sau khi cô ấy quở trách ông vào bếp.
Đó là một cô gái có mái tóc ngắn màu nâu. Tuy cô đang cười kiểu nụ cười kinh doanh, nó vẫn không làm giảm sức hút của cô đi. Trông cô sẽ hợp với từ "dễ thương" hơn là cụm từ "xinh đẹp".
"À vâng, tôi sẽ ở trọ lại đây.Về chuyện hồi nãy, có phải nó luôn diễn ra thường xuyên không ?"
"Dù tôi rất muốn anh quên đi chuyện đó, nhưng đúng là nó lâu lâu lại diễn ra ạ. Ba tôi luôn trong tâm trạng tốt khi được tiếp xúc với các nhà thám hiểm, nhưng nếu gặp đám thương gia thì tâm trạng ông sẽ xấu hẳn đi.
Nhân tiện, chi phí ở trọ qua đêm tính luôn cả bữa sáng lẫn bữa tối là 2 đồng bạc J. Nếu muốn đi tắm, quý khách sẽ phải đăng ký yêu cầu cho việc đó, đồng thời phải chi trả 4 đồng tiền đồng J. Bữa sáng sẽ được chuẩn bị cho tới khi đủ 9 hồi chuông thì mang lên. Nếu không còn để hỏi nữa, quý khách có thể đăng ký thông tin trong tờ đăng ký sử dụng lữ quán ạ."
"Được."
Shin không biết liệu giá ở trọ lữ quán là 2 đồng bạc J mắc hay rẻ nữa, nhưng bởi Shin không có vấn đề gì về chúng nên anh đồng ý lời đề nghị này ngay.
"Tôi không biết mình sẽ ở trọ lại đây bao lâu nữa, nên việc đó có ổn không ?"
"Vậy quý khách có muốn trả tiền theo ngày không ? Hoặc là trả theo số ngày nhất định và có thể ở lại lâu hơn khi cần thiết đấy. Để cho chắc ăn, quý khách là một nhà thám hiểm phải không ạ ?"
"À, vâng. Tôi chỉ vừa mới đăng ký vào ngày hôm nay thôi. Tôi được Celica gợi ý đến nơi này."
"Lời gợi ý của chị Celica sao !? Anh phải nói điều đó sớm hơn cho tôi biết chứ. Nếu đã vậy, tôi sẽ hạ giá xuống cho anh còn 1 đồng bạc J và 90 đồng tiền đồng J cho đêm ở trọ. Đối với các nhà thám hiểm, tôi khuyên là anh nên trả tiền trước vì khi có nhiệm vụ thì đa số họ đều vắng mặt ở lữ quán trong nhiều ngày liền. Tôi cũng xin cảnh báo trước là tất cả vật dụng, tư trang cá nhân trong phòng sẽ bị tịch thu nếu như anh không thanh toán phí đấy."
Nhiệm vụ dài hạn cũng không phải là chuyện hiếm gì với thám hiểm gia, nên phòng ốc họ thường sẽ trống trong nhiều ngày. Và họ cũng có thể đối mặt với nguy cơ tử trận trong các nhiệm vụ nguy hiểm nữa. Nếu một khi xảy ra chuyện đó thì việc trả tiền mỗi ngày sẽ là điều không thể thực hiện được.
"Vậy anh có muốn trả trước không ? Hay là trả tiền trong hôm nay là đủ rồi ạ ?"
Khi nghe cô nói thế, Shin liền rút một đồng vàng J từ trong Túi Trang bị (trong khi anh che mắt người khác bằng việc rút nó từ trong túi áo trước ngực ra) và đưa nó cho cô gái.
"Số tiền này đủ cho anh trọ lại đây trong vòng 50 ngày đấy, anh có định thay chi phí nào khác không ?"
"Liệu cô có thể giúp tôi trừ đi chi phí sử dụng phòng tắm từ số tiền đó được chứ ?"
"Hiểu rồi. Vậy khi nào số tiền không còn đủ để trả chi phí trọ nữa, tôi sẽ báo cho anh. Còn giờ thì, anh hãy điền tên anh tại chỗ đăng ký của lữ quán đi. Nếu anh cần viết thêm tên hoặc nhân danh ai đó khác thì tốn thêm 2 đồng tiền đồng J ạ."
"Không, vậy là được rồi... Như vậy ổn chứ ?"
"OK, thế cũng được. Shin-san, đây là chìa khoá phòng của anh, anh sẽ ở phòng 201 nằm trên lầu hai ạ. Anh có biết chỗ của thùng đựng vật dụng quý giá ở đâu chưa ?"
"Thùng nào cơ ? Tôi chưa từng nghe qua nó bao giờ cả."
Khi đã hoàn tất việc đăng ký ở trọ, anh nhận lấy chiếc chìa khoá phòng.
Tuy nhiên, Shin liền lắc đầu vì anh chưa bao giờ nghe tới cái thùng nào mà cô gái đề cập đến cả.
"Nếu anh chưa bao giờ nghe tới nó thì đó là một sự mất mát đấy, vì lữ quán nào mà có những chiếc thùng như vậy chứng tỏ đó là một quán xuất sắc. Nói cách khác, cái thùng đó là nơi chứa đựng các vật dụng tư trang quý giá nằm an toan ở bên trong. Thùng đựng đồ đó chỉ có thể mở ra được bằng chìa khoá của người đã khoá nó hoặc những người quản lý lữ quán. Ngoài ra, chúng còn miễn nhiễm các đòn tấn công bằng phép thuật, các kỹ năng lẫn các đòn tấn công vật lý nữa. Kể cả khi lữ quán đã hoàn toàn bị phá huỷ thì những chiếc hộp đó vẫn an toàn vì bản thân chúng đều là các vật dụng ma thuật. Anh thấy sao ? Đó là một thứ tuyệt vời đấy, vì anh sẽ không thể tìm thấy chúng ở các quán lân cận đâu !"
Trong khi giới thiệu về khả năng chống bị phá huỷ, cô gái còn khéo léo quảng cáo thêm cho quán. Ít nhất thì đúng là quán này tốt hơn những quán khác ở xung quanh. Và nếu như không có trò parody diễn ra lúc vừa bước chân vào quán, Shin nghĩ đây hẳn là một quá trọ tuyệt vời rồi.
Thế rồi Shin nhanh chân đi lên tầng hai ngay khi nhận được chìa khoá phòng. Anh lên đó cốt để kiểm tra phòng chứ anh chẳng mang theo hành lý nào cả.
Phòng 201 đập vào mắt anh ngay vì đó là căn phòng đầu tiên ở trên tầng 2.
Căn phòng rộng cỡ 10 tấm tatami (theo bức ảnh trên wiki về tatami thì kích thước phòng khoảng 4,55 x 3,64m, sắp xếp theo kiểu Syugijiki). Đó là một căn phòng đơn giản khi chỉ có một giường đơn với một bộ bàn ghế thông thường mà thôi. Nếu chiếc giường (hay căn phòng ?) mà có trang trí thêm các hoạ tiết nữa thì rất tiện lợi khi sống một mình trong đó. Ở một góc phòng còn có một chiếc thùng đựng tư trang quý giá nữa. Ngoài tất cả điều đó ra thì trong phòng không còn thứ gì thừa thãi nữa.
Trong số đồ nội thất bên có một phòng toilet đi kèm một cái bồn cầu dạng ngồi nữa.
Shin đã bất ngờ vì điều đó.
Nhưng không phải ngạc nhiên vì bên trong lại có toilet. Trong trường hợp của Shin thì sự ngạc nhiên này đến từ hoàn cảnh hơi khác biệt một chút.
Nói về điều đó thì, toilet còn không hề tồn tại trong THE NEW GATE cơ. Mặc dù game này gần như bắt chước hình ảnh ngoài đời thật, không một ai trong đội ngũ sản xuất game lại muốn thiết kế game sao cho hành động bài tiết có thể diễn ra trong game.
Nếu họ đem điều đó vào trong game, các game thủ có thể bị "phá hỏng tâm trạng" một lúc nào đó nếu bất chợt bị lũ quái thú tấn công.
Do bị vướng vào game – vốn đã bị biến thành một trò chơi sinh tử – nên Shin đã vô thức không nhận ra rằng mình không được nhìn thấy cái bồn cầu nào trong suốt 1 năm trời trong game – nhất là một cái bồn cầu ngồi.
Có thể nói rằng mỗi phòng trong Quán Điểm Gấu đều có một cái toilet như để chứng tỏ chất lượng dịch vụ của quán. Nhưng điều đó làm Shin có một cảm xúc trộn lẫn giữa ngạc nhiên và nhớ nhung tha thiết.
(Hỏi thật : các bác trong game cả mấy năm trời, ko thể log out game dc cho tới khi Shin đánh bại Origin thì các bác "xả toilet" bằng cách nào