-----------------------
AN: Tôi viết chương này chủ yếu là để có được thông tin chính xung quanh căn cứ và viễn cảnh cho tương lai.
Tiêu đề là một kiểu vô tâm.
Đây là một câu chuyện đáng sợ ngay cả khi ở thế giới này.
------------------------
Ưu điểm của cái lâu đài mà tôi dành rất nhiều thời gian để tạo ra là gì?
Câu trả lời chình là ba cái phòng tắm lớn.
Một cái là bãi tắm kiểu suối nước nóng với những cơn sóng nhấp nhô bằng cách nào đó đã được xây dưới tầng hầm. Có những ngôi nhà ven biển và những gian hàng hội hè gần đó. Theo quan điểm của người tạo ra trò chơi, thật tệ rằng có suối nước nóng với sóng. (?)
Cái thứ hai chỉ là một khu vực rộng lớn, có ba kiểu suối nước nóng ở phía sau tòa lâu đài. Tất nhiên, tường bên trong, những chiếc ghế, kệ đựng đồ, đèn trên trần nhà và những cây cột được trang trí với chất lượng cao nhất, họa tiết sang trọng. Bên cạnh đó, trần nhà, tường, những cột trụ và những thứ khác được trang trí với chủ đề tùy chỉnh của nhà thờ Santa Maria Novella trong trò chơi này.Vì không phù hợp bên trong phòng tắm nên một số phần được sửa lại.
Cái thứ ba là một phòng tắm ngoài trời ở trên đỉnh phía tây tòa lâu đài. Có những cây hoa anh đào và những tảng đá lớn, bàn ghế đá quanh đó.
Tôi không biết đã có chuyện gì nhưng những cô gái đang sử dụng duy nhất bồn tắm ngoài trời, cỏn những tên khác đang sử dụng bồn tắm trong nhà.
Bên cạnh đó, tôi hiện đang ở bồn tắm ngoài trời vì một lí do nào đó. Chuyện này thật tuyệt phải không?
Sau khi rửa sạch mồ hôi và chịu đựng cơn thiếu máu do chảy máu mũi mà không hối tiếc, đến giờ ăn rồi.
Thực ra phòng ăn tối là nơi xếp thứ hai mà tôi ưu tiên xây dựng.
Tôi gọi phòng này là phòng ăn tối vì cái tên này dễ gọi hơn nhưng nó thực sự ngang hàng với nhà hàng pháp. Có một cây đàn piano lớn ở góc phòng. Trong suốt trò chơi, cây đàn đó chỉ để trang trí.
Bên cạnh đó, khi tôi chạm vào chốt cửa, tôi nghe thấy âm thanh gì đó. Vũ công Verossa có thể chơi mọi nhạc cụ vì tôi đã thiết lặp như vậy. Hãy thử nghe cô ấy một lần nào.
Món ăn được phục vụ là một đĩa thịt từ một con gấu hoang như Dion đã nói. Làm thế nào tôi biết đó là thịt của gấu hoang? Món cuối của bữa ăn là đầu của nó được nướng lên.
Việc này chắc chắn là cố tình. Idiot Dion.
Sau khi tận hưởng suối nước nóng và bữa ăn, tiếp theo là gì?
Không phải là bóng bàn cũng không phải là cờ vua.
Đó là cuộc tập hợp thủ lĩnh của mỗi bên để cùng nhau xác nhận lại tiến triển và tình hình và đề ra kế hoạch tương lai.
Đây là một lỗi kĩ thuật trong công việc. (K: chịu)(H:chú quên dùng K rồi kìa)
Tôi nhìn quanh căn phòng khi nghĩ như vậy. Có một căn phòng dùng để thảo luận trong tòa lâu đài. Có một dãy ghế được thiết kế như phòng học ở Đại học. Số lượng ghế lên đến 100 chiếc. Hiện tại, chỉ có thủ lĩnh của mỗi nhóm tham dự nên chiếm hết 40 ghế ngồi không kể đến tôi.
Nhân tiện, tôi ngồi ở ghế cuối cùng.
“Nhóm Cartas, khu vực khám xét hoàn thành. Quái vật gồm có 100 con orc, 12 con large orc, 1king orc và 1 queen orc… À vâng, chúng tôi tìm thấy một làng orc. Tôi nghĩ nó sẽ có thể trái ngược với một orc king nhưng nó lại cố động tay vào cô gái trong nhóm của chúng tôi nên tôi đã nghiền nát nó. Kể cả khi quái vật tiến hóa thì nó vẫn là quái vật. Đó là tất cả.”
Lúc tôi nghe chữ nghiền nát, tôi vô thức nhận ra. Laurel là một tên ác độc, xấu xa.
“Vâng, đó là những thông tin mà chúng tôi tổng hợp lại được. Tiếp theo, tôi sẽ phát tấm bản đồ đã được tạo ra, làm ơn hãy chia ra và báo cáo về những con quái vật ở mỗi nhóm. Nếu có vần đề gì khác thì làm ơn hãy viết ra.”
Sau khi lắng nghe những báo cáo của mỗi nhóm, Eleanor phát những tấm bản đồ.
Tôi nhận được một tấm bản đồ rất tỉ mỉ trông chẳng giống như mới được làm trong một thời gian ngắn.
Tôi có những cấp dưới mà công việc của họ là thiết kế và vẽ nên có lẽ họ đã tạo ra những tấm bản đồ này. Những lớp nhân vật sản xuất như dược sư hay thợ rèn có cấp độ thấp do họ rất khó khăn trong những trận chiến. Trong suốt trò chơi, họ cũng chỉ được cài đặt một cách vô nghĩa và những kĩ năng mới vô dụng.
Tôi khẽ gật đầy hài lòng trong khi đang nhìn vào cái bản đồ tỉ mỉ.
“Master, đây là kết quả cuộc điều tra, có điều gì làm ngày lo lắng ạ?”
“Không, không có gì. Hãy thử mở rộng khu vực điều tra rộng hơn vào ngày mai. Về phía bọn quái vật, bọn chúng có mạnh không?”
Tôi hỏi cô ấy thứ gì đó như thế vì tôi không thể tập trung và đã lơ đảng trong suốt cuôc bàn luận. Tôi chỉ xuôi theo dòng chảy cuộc bàn luận lúc đó.
Sau đó, Eleanor, người đứng trên nền đá như một giáo viên, quay đầu lại và cúi về phía tôi.
“Em xin lỗi. Bởi vì không ai bị thương cả cho nên em nghĩ rằng chúng yếu thôi. Em sẽ yêu cầu mỗi nhóm trình lên một bảng báo cáo về kiểu, cách thức tấn công và sự khác nhau về khả năng chiến đấu của mỗi loại quái vật để đối chiếu với những quái vật trước đó.”
“A, ah. Có vẽ cuộc điều tra sẽ tiếp tục được diễn ra, sẽ tốt hơn nếu giảm tốc độ xuống. Tỉ lệ chính xác của thông tin sẽ tăng lên nếu chúng ta đối đầu với cùng một loại quái vật nhiều lần liên tiếp.”
Eleanor trả lời trong khi xin lỗi và tự trách mình. Tôi đánh giá sâu sắc về cô ấy nhưng tôi cảm thấy không thể nói ra.
Vì lý do nào đó, mọi người trong căn phòng gật đầu trước đầu trước đề nghị của tôi va biểu hiện khâm phục. Bọn họ ấn tượng nhưng lòng ngực tôi đau nhói khi nghĩ rằng chuyện gì sẽ xảy ra với lòng tin tuyệt đối của họ nếu họ nhận ra rằng sự khâm phục đó chỉ là ảo giác mà thôi.
“Với điều này, cuộc họp chính thức kết thúc. Tôi sẽ đi đến thành phố thứ hai trong lãnh địa của bá tước Ramblas gần đây vào sáng mai. Tóm lại, tôi se thay đổi tổ đội hoặc nhóm của Eleanor,”
Tôi nói thế để kết thúc cuộc họp.
Eleanor đang nhìn tôi một cách lo lắng nhưng tôi phải giữ tim mỉnh cứng rắn ở đây.
“Ta nghe nói rằng một nhóm mạo hiểm giả thường có 4 người. Ta sẽ đăng kí với tư cách là mạo hiểm giả với một người tiên phong, một trinh sát và một người bọc hậu. Người đi tiên phong sẽ là vua kiếm thuật Sainos. Trinh sát sẽ là sát thủ tối thượng Sedeia. Người đi đằng sau sẽ là người cân bằng tốt về cả mặt tấn công lẫn hồi phục hiền nhân Sunny.”
Khi tôi nói thế, Eleanor rơi vào trạng thía tuyệt vọng như là ngày tận thế.
“A, ano, em, em thi sao?”
Tôi nhẹ nhàng nói với Eleanor người đang đau khổ và buồn bã hơn hẳn mọi người.
“Eleanor người luôn luôn ở bên cạnh ta có thể hiểu ta nhất. Khi ta ra ngoài, Eleanor sẽ là người có quyền hành cao nhất. Ta yêu cầu em xây dựng một quân đoàn phụ trách bảo vệ lầu đài. Ta nghĩ đội quân của trị liệu sư Soarer phù hợp để tái hợp.”
Khi tôi chân tình nói việc này với Eleanor, cấp dưới của tôi, biểu hiện cô ấy nhanh chóng cải thiện.
“Vâng, em hiểu rồi. Có thể vuột quá khả năng của em nhưng, em, Eleanor, sẽ bảo vệ G. I. Jou trong lúc master vắng mặt.”
Eleanor nói với giọng hớn hở. Sự thay đổi chóng mặt có thể thấy qua đôi mắt cô ấy.
“Tốt. Hãy nghĩ ngơi sớm để chuận bị cho ngày mai. Chúc ngủ ngon.”
Tôi nói vậy và rời khỏi căn phòng.
Tôi đang bước đi trên hành lang nhưng… lại có đến hai tiếng bước chân.
“Chuyện gì vậy, Eleanor?”
“Dạ vâng. Em luôn luôn muốn ở bên cạnh master để đảm bảo sự an toàn của master với tư cách là một cận thần tốt nhất.”
“Vậy sao?”
Tôi đáp lại một cách mơ hồ với Eleanor, người đang căng thẳng như sắp nổ, va đi tiếp.
Từ phòng họp ở tầng hai của lâu đài ở phía đông, di qua hành lang, và đi đến tầng năm, phòng ngủ tôi trên đó. Trước căn phòng chưa ngai vàng ở cùng tầng là một hành lang hình chữ T đối diện đài quan sát, căn phòng đầu tiên là phòng chờ của lính gác. Ngay sau khi tôi đi qua đó, có một cách cửa lớn sang trọng và sau khi băng qua hành lang theo đó, kia chính là phòng ngủ của tôi.
Tôi không nghĩ rằng đây là một việc rắc rối vì tôi tham khảo nó từ thiết kế cảu một lâu đài.
Đó là chặng đường dài để đi nhưng Eleanor đã đến phòng ngủ của tôi. Tôi nghĩ rằng cô ấy sẽ đi đến phòng lính gác thôi chứ. Cô ấy làm gì ở đây?
Tôi bước vào phòng ngủ và đắm chìm bản thân vào chiếc ghế sofa làm bằng da cho ba người ngồi.
Phòng ngủ của tôi theo cấu trúc ba ngăn, một ngăn với một chiếc giường canopy (Trans: lên google nha), ngăn khác là nơi thay ao quần và nghiên cứu. Có một bộ bàn ghế gỗ mà người lãnh đạo hay sử dụng. Cũng có một cái bàn thấp và hai cái sofa nữa.
Ngăn còn lại có một bồn tắm với cửa sổ có thể chưa đến bốn người và một phòng vệ sinh hiện đại kiểu phương tây. Nhân tiện, toàn bộ phòng vệ sinh ở nhiều nơi trong lầu đài đều theo kiểu phuông tây. Tất nhiên, phải được trang bị đầy đủ chậu rửa và giấy vệ sinh.
Eleanor đang đứng và nhìn tôi người đang nằm trên ghế sofa trong phòng ngủ của tôi.
“Thì, bây giờ… ta nghĩ là ta sẽ đi ngủ bây giờ. Elenor cũng có thể đi nghỉ.”
Nói xong, tôi cở bỏ bộ giáp nhẹ chỉ còn lại chiếc quần đùi. Eleanor lặng lẽ đến bên cạnh tôi.
“Dạ không, em ở đây để giúp ngài.”
Eh, cái gì?
Không kịp nói gì, tôi đã bị mất tập trung bởi những bông hoa “quí”. (Trans: Hoa gì tự hiểu, :v)
Eleanor dẫn dắt tôi từ đầu đến cuối.
-----------------------
AN: Cậu ta đã được giúp việc gì?
Câu trả lời của câu hỏi hóc cmn búa này sẽ được giải đáp vào làn tới.
Tôi xin lỗi, nhưng dường như việc này đã trở thành một tiến triển.
-----------------------
Trans: Mình dạo này bận quá, bữa nay sẽ cố dịch đều đặn lại ~~
Gần 00h rồi nên nếu có lỗi chỗ nào thì nhắc mình sửa lại với ~~