Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi Chương 48: Giữa đường gặp cướp



Chương 48: Giữa đường gặp cướp


Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ Thần

-- o --

Chương 48: Giữa đường gặp cướp

Nhóm dịch: Friendship

Nguồn: Mê Truyện

Tô Tĩnh Văn vuốt ve ngắm nghía chiếc vòng trên tay, bỗng cảm thấy có chút hối hận vì đã tặng ba hạt trân châu trên chiếc vòng cho Ninh Khinh Tuyết. Cô nghĩ mình không nên nghe lời Tô Mi mà thay đổi cách nhìn về Diệp Mặc như vậy. Dù là tận tai nghe thấy Vô Tình Băng trách móc Diệp Mặc, nhưng chắc gì đã thực sự là lỗi của hắn? Không biết chừng chính cô giáo này mới có vấn đề cũng nên. Mà cho dù là Diệp Mặc không phải đi chăng nữa thì cũng đâu có can hệ gì đến cô ta?

Nếu cho Tô Tĩnh Văn thêm một cơ hội thì cô nhất định sẽ chọn cách tin tưởng Diệp Mặc. Dù sao hai người cũng là bạn bè khá thân thiết, biết người biết mặt mà không biết lòng, nhìn bề ngoài Vô Tình Băng này lạnh lùng là thế, nhưng bên trong thật sự ra sao thì có trời mới biết. Hơn nữa, Tô Tĩnh Văn cũng tin Diệp Mặc không phải loại người như Vân Băng và Tô Mi nói, chẳng có bằng cớ gì cả, họ chỉ là nói mò mà thôi.

Nhưng ba hạt trân châu trên chiếc vòng này thì đã đưa cho Ninh Khinh Tuyết rồi, chẳng lẽ giờ lại đi đòi lại? Có trách thì chỉ trách Ninh Khinh Tuyết đã chọn không đúng thời cơ mà thôi. Nếu đợi đến khi sự việc của Vân Băng qua đi một thời gian rồi thì có lẽ cô cũng đã thay đổi sự chú ý của mình rồi.

May là mới chỉ tặng cho Ninh Khinh Tuyết có ba hạt trân châu, nếu lỡ tặng hết rồi thì đúng là cô sẽ phải ân hận suốt đời. Chiếc vòng này là Diệp Mặc tặng cho cô, dù không đáng bao nhiêu tiền nhưng dù sao đó cũng là quà sinh nhật của mình, đồng thời cũng là món quà duy nhất cô được nhận mà do chính tay hắn làm ra.

Tô Tĩnh Văn muốn lập tức đi tìm Diệp Mặc nhưng lại chẳng biết giờ hắn đang ở nơi nào. Đến Ninh Khinh Tuyết còn không rõ thì Lý Mộ Mai lại càng không thể biết được. Dù sao cô cũng muốn hỏi một lần cho chắc. Nghĩ là làm ngay, Tô Tĩnh Văn đang định ấn số gọi cho Lý Mộ Mai thì di động của cô lại đổ chuông. Là số của Vân Băng gọi tới, chắc chắn là do Tô Mi cho số rồi.

Sau khi hẹn địa điểm gặp mặt, nửa giờ sau Vân Băng đã có mặt.

Nghe xong lý do đến đây của Vân Băng, Tô Tĩnh Văn rất đỗi kinh ngạc:

- Cái gì, cô muốn gặp Diệp Mặc ư? Lần trước em hỏi cô về Diệp Mặc, cô còn bảo cậu ta là cái gì cái gì đó mà....

Tô Tĩnh Văn còn chưa nói hết câu thì ý của cô đã rất rõ ràng: Vân Băng, cô đã nói Diệp Mặc như vậy rồi thì còn muốn gặp hắn làm gì. Nhưng hai người dù sao cũng không phải thân thiết nên những ý nghĩ đó Tô Tĩnh Văn chỉ dám giữ trong lòng. Mặc dù rất muốn đi gặp Diệp Mặc nhưng điều đó không có nghĩa là cô cũng đồng ý dẫn cả cái cô Vô Tình Băng này cùng đi.

- Rất xin lỗi, lần trước là do tôi đã hiểu lầm hắn, lần này sở dĩ tôi muốn tìm cậu ta cũng chính là để nói câu xin lỗi.

Thái độ của Vân Băng rất dứt khoát, không chút vòng vo.

Quả nhiên là như vậy, Tô Tĩnh Văn nghe vậy thì cũng cảm thấy nhẹ lòng, nhưng dù sao cô cũng không có cảm tình gì với người như cô giáo Vân này. Sự việc vẫn chưa rõ ràng đã nói người ta là thế nọ thế kia, loại đàn bà như vậy đáng ghét vô cùng.

Thế nhưng để cô ta đi xin lỗi Diệp Mặc cũng là việc nên làm, vả lại Tô Tĩnh Văn cũng đang rất muốn gặp hắn.

Tô Tĩnh Văn sau khi gọi điện cho Lý Mộ Mai thì đã biết được vẫn không có tin tức gì của Diệp Mặc, như thể hắn đã biến mất khỏi cõi đời này rồi vậy, một chút manh mối cũng không có.

- Cái gì, vẫn không biết Diệp Mặc đang ở đâu sao?

Vân Băng thất vọng kêu lên, thậm chí cô còn hoài nghi vì Tô Tĩnh Văn ghét mình nên mới cố tình nói vậy. Thế nhưng trông Tô Tĩnh Văn không có vẻ gì là đang nói dối cả, có lẽ là do mình quá đa nghi thôi.

Diệp Mặc đem hành lí tới nhà khách nơi Trác Ái Quốc đang ở. Vé máy bay chuyến 8h sáng hôm sau đã được Trác Ái Quốc lo liệu xong xuôi.

Hai giờ sau, chiếc máy bay đã đáp xuống sân bay Điền Lĩnh thuộc thành phố Quý Lâm. Trong chuyến bay không xảy ra bất kì sự cố gì, xem ra Trác Ái Quốc này còn cẩn thận và chu đáo hơn cả tay Văn Đông kia. Văn Đông đã nói sẽ đảm bảo không xảy ra bất cứ vấn đê gì cho Diệp Mặc, thế mà kết quả thì... nếu không phải hắn đang luyện khí tầng thứ hai thì có lẽ đã chết mất xác rồi.

Cô ta chết không có gì phải nói, có điều Diệp Mặc là người vô tội, chỉ vì mấy chục ngàn mà mất mạng thì đúng là đáng tiếc.

- Diệp Mặc, tới sân bay Quý Lâm rồi, ra ngoài sẽ có người đón chúng ta. Theo tôi thì cứ đến thẳng Lưu Xà, đỡ mất công ở lại Quý Lâm thêm một đêm, biết đâu lại xảy ra chuyện gì rắc rối.

Trác Ái Quốc muốn giải quyết nhanh chóng cho xong việc để lập tức rời khỏi cái chốn quỷ quái này. Điều này cũng trùng với suy nghĩ của Diệp Mặc, hắn không muốn ở lại đây thêm một phút nào nữa.

Hai người vừa xuống khỏi máy bay thì đã có một chiếc Audi loại việt dã phóng tới trước mặt. Lái xe là một gã thanh niên trông có vẻ thật thà chất phác. Nhìn thấy Trác Ái Quốc, y cung kính chào một tiếng ông chủ.

- Đây là tài xế của tôi – Tiểu Vu, cũng là nhân viên trong công ty tôi. Dù không biết võ nhưng đã tới Lưu Xà mấy lần nên cậu ta cũng khá thông thuộc đường đi.

Trác Ái Quốc giới thiệu một chút cho Diệp Mặc.

Diệp Mặc vừa nhìn là biết cậu thanh niên này chỉ có dáng vẻ to cao chứ đúng như Trác Ái Quốc, cậu ta căn bản không hề biết võ công.

Cậu tài xế này lái xe rất nhanh nhưng cũng lại rất vững tay. Rời khỏi Quý Lâm hai giờ đồng hồ thì đường khá dễ đi, nhưng sau khúc ngoặt thì lại tới đoạn đường núi gập ghềnh.

Lái tiếp hai giờ nữa, con đường núi mới dễ đi hơn một chút. Bốn bề chỉ là rừng núi, chẳng thấy bóng dáng một thôn trang nào. Không biết Trác Ái Quốc muốn tới nơi hang cùng quỷ cốc này làm gì nữa, hoang vu như thế thảo nào mà gã cần người thông thạo dẫn đường.

Tuy vậy, Diệp Mặc lại cảm thấy khá thích thú với nơi núi rừng hẻo lánh này, nói gì thì nói giờ hắn đang ở thế phải trốn chạy, chỗ này đúng là rất phù hợp để ẩn náu và tu luyện. Tống gia thế lực mạnh, với công phu của Diệp Mặc bây giờ thì chưa thể trực tiếp đối đầu với chúng được.

Chạy thêm được khoảng hơn mười phút nữa thì chiếc xe đã tiến vào một vùng sơn cốc. Diệp Mặc nghe phía sau sườn núi dường như có tiếng tới âm thanh gì đó. Hắn liền mở cửa sổ ra xem thì hóa ra đoạn đường trước mặt đã bị người ta vây kín.

Sắc mặt của Trác Ái Quốc lập tức trở nên rất khó coi, thế nhưng cậu tài xế của gã lại tỏ ra rất bình thường. Quay sang Trác Ái Quốc, cậu nói:

- Ông chủ không cần lo lắng, những người này cần tiền thôi, lát nữa chỉ cần cho chúng chút tiền là xong.

Trác Ái Quốc gật đầu, tài xế cho chiếc xe tiến lên 100m nữa thì quả nhiên bị chặn lại. Không chỉ có một chiếc xe mà bên cạnh còn có một Mercedes-Benz đen loại việt dã.

- Xuống, xuống hết cho ta.

Một gã thanh niên rất cường tráng ăn mặc hầm hố đang hét vào loa. Bên cạnh gã có hai tên trong tay đang lăm lăm khẩu AK. Hai khẩu này của chúng mà đem so với khẩu AK của Văn Đông thì đúng là một trời một vực. Diệp Mặc trong lòng thở phào nhẹ nhõm, súng kia mà bắn thì có lẽ ngủ một giấc rồi thì đạn mới tới nơi.

Có hai tên bước xuống từ chiếc Mercedes Benz trước mặt, một tên là thanh niên, dáng cao to và một tên là phụ nữ dáng người mảnh dẻ. Gã thanh niên nhìn cũng khá tuấn tú, quần áo trên người gã lại là hàng hiệu. Dù không mấy quan tâm tới mấy thứ hàng hiệu nhưng Diệp Mặc vẫn nhận ra đồ mà gã kia đang mặc thuộc nhãn hiệu vô cùng nổi tiếng. Mặt gã lúc này tái nhợt như đang kinh hãi điều gì đó.

Người phụ nữ quay lại nhìn chiếc xe Audi của bọn Diệp Mặc, nét mặt tỏ ra rất kì lạ. Cô gái này toát ra khí chất vô cùng cao nhã, chiếc quần bò ôm sát lấy cặp đùi thon thả, làm tôn lên vòng ba đầy đặn gợi cảm. Khuôn mặt được trang điểm bởi một lớp phấn nhẹ, trên chiếc cổ trắng nõn nà là sợi dây chuyền bạc càng gợi lên vẻ thanh lịch và trang nhã.

Mặc dù nét mặt cô không xinh đẹp bằng Tô Tĩnh Văn và Ninh Khinh Tuyết nhưng có một điểm đặc biệt đó mái tóc dài buông xõa tạo nên vẻ nữ tính rất hợp với dáng người và khí chất của cô. Người này và gã thanh niên tuấn tú kia chắc chắn có quan hệ gì đó, cô gái cứ bám sát lấy gã thanh niên bên cạnh, vẻ mặt khá căng thẳng nhưng không đến nỗi kinh hãi như gã thanh niên kia.

Duy Linh

Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện