Chương 124: Giữa đường gặp nạn
Tề Chi Khiêm! Trong đầu Vân Khinh lập tức hiện lên tên của một người, kẻ biết rõ chuyện của cô và Độc Cô Tuyệt ở bảy nước, lại có thủ đoạn mưu lược hơn người, hơn nữa còn là kẻ địch của bọn họ, ngoại trừ Tề Chi Khiêm ra thì không có người thứ hai. Chẳng lẽ y cũng đến Nam Vực?
Vân Khinh hơi nhíu mày nhìn Đinh Phi Tình.
Nam Vực phân thành hai thế lực, phân chia bởi một con sông, một bên là thánh nữ, bên còn lại là Nam Vực vương, từ trước đến nay cả hai có địa vị ngang nhau. Nếu muốn uy hiếp đến địa vị thánh nữ của cô thì trong phạm vi thế lực của thánh nữ chẳng khác nào cường long nan áp địa đầu xà (*). Cho dù Tề Chi Khiêm lợi hại tới mức nào thì nơi này là ở Nam Vực, không tới lượt y len tiếng, tuy nhiên nếu y tìm tới Nam Vực vương thì tất cả mọi chuyện đều có thể giải thích rõ ràng.
*Cường long nan áp địa đầu xà: Nghĩa đen: một con rồng có hung hãn, mạnh mẽ tới đâu cũng không thể áp chế được con rắn ngay trên địa bàn của nó.
Còn nghĩa bóng: (cường long chỉ người có quyền, địa đầu xà chỉ tên ác ôn côn đồ) hàm ý người có quyền hành không chế ngự được kẻ ác ôn ở địa phương.(phép vua thua lệ làng)
Có thế lực Nam Vực vương tiến hành truyền bá, cho nên lời đồn đãi mới lan truyền nhanh chóng như vậy, mượn đao giết người, âm mưu chống lại mọi chuyện, hay cho ngươi – Tề Chi Khiêm.
Vân Khinh khẽ nhíu mày, cô đương nhiên hiểu dụng ý của Tề Chi Khiêm. Nếu cô xưng vương ở Nam Vực, chắc chắn y nghĩ rằng một nửa thế lực của Nam Vực nhất định sẽ thuộc về tay Độc Cô Tuyệt, như vậy thì thế lực Đại Tần sẽ nâng lên một tầm ới. Bởi vậy y mới đến đây dùng quỷ kế rút củi dưới đáy nồi, âm mưu lật đổ cô, lúc đó Đại Tần tự nhiên sẽ không có được sự hậu thuẫn của Nam Vực.
Đáng tiếc, y không biết rằng Thánh nữ cũng chỉ là một vật để trang trí bề ngoài mà thôi. Bây giờ chẳng những cô không quản hạt được một nửa thế lực của Nam Vực mà ngược lại còn bị người cản trở khắp nơi, vừa cản vừa hại.
“Là tên Tề Chi Khiêm kia.” Khoanh tay trước ngực, Thánh Thiên Vực đột nhiên hỏi.
Vân Khinh và Đinh Phi Tình cùng quay đầu nhìn về phía sau nhưng hiểu được ngay. Nếu Thánh Thiên Vực biết thân phận của Độc Cô Tuyệt và cô thì người như Tề Chi Khiêm sao y lại không biết. Gã này thân ở Nam Vực nhưng thủ đoạn lại sâu rộng đến nhường nào, Vân Khinh cảm thấy hơi rùng mình, càng không thể xem thường gã được.
Tuy trong đầu suy nghĩ miên man nhưng Vân Khinh vẫn gật gật đầu, lạnh nhạt trả lời: “Có lẽ là y.”
Thánh Thiên Vực nghe vậy chợt nở một nụ cười lạnh như có như không, chậm rãi nói: “Y cho rằng ở đây là thất quốc của y.”
Cung Bát nghe vậy trầm giọng nói: “Dám mượn cơ hội sinh sự trên địa bàn của chúng ta, Thánh tử, chúng ta…?”
Thánh Thiên Vực phất phất tay, đột nhiên quay đầu nhìn Vân Khinh, khẽ hất mặt, nở một nụ cười khó hiểu cười: “Tất cả mọi chuyện đã có bệ hạ ở đây.”
Vân Khinh nghe vậy nhìn Thánh Thiên Vực không nói gì, còn Đinh Phi Tình lại nhíu nhíu mày.
Cung Bát nghe vậy mặt mày bất động, đáp ‘rõ’ một tiếng, rồi không nói thêm gì nữa, quay đầu hành lễ với Vân Khinh sau đó liền lui xuống.
Thánh Thiên Vực nhếch môi mỉm cười, cũng gật đầu một cái với Vân Khinh rồi chậm rãi thư thái bước ra ngoài, quả nhiên là phủi tay mặc kệ mọi chuyện.
“Linh Đang, chúng ta…?”
Vân Khinh khoát tay, thản nhiên nói: “Muội đã có chủ ý.” Thánh Thiên Vực mặc kệ, bỏ qua tất cả chính là muốn để cô xử lý, tạo uy phong cho cô. Nếu một chuyện nhỏ như vậy mà cô còn không xử lý được, thì nói gì đến việc lật đổ Thánh Thiên Vực, nói gì đến chuyện giương cánh vượt qua bức tường cao vút này.
Đinh Phi Tình thấy Vân Khinh vẫn giữ nguyên vẻ lạnh nhạt, bình thản như thường, rõ ràng là đã có định liệu trước mọi chuyện, không khỏi quay sang nhìn với ánh mắt khen ngợi.
Ngày hôm sau, từ Thánh nữ hoàng cung truyền tin ra, Thánh nữ sẽ đích thân đi bộ tới tế đàn Thánh nữ, cầu phúc cho vạn dân.
Trong phút chốc, dân chúng trong U thành Nam Vực như sôi trào, kéo về vây kín các ngã tư đường mong muốn được chiêm ngưỡng dung nhan thần thánh của Thánh nữ. Cách đây hai ngày do cách quá xa, ngay cả thân hình cũng không nhìn thấy rõ lắm. Hôm nay tự nhiên lại có cơ hội được tới gần thánh nữ như vậy, làm sao bọn họ có thể bỏ qua. Thế là muôn người đều đổ xô ra đường, tranh giành chỗ, chen chúc nhau chuẩn bị diện kiến dung nhan Thánh nữ.
Mười hai con tuấn mã đi ngang qua, dân chúng lập tức nín thở dừng mọi suy nghĩ, đến rồi, đến rồi, Thánh nữ của bọn họ đã đến rồi.
Chính giữa ngã tư đường sạch bóng, một bóng hoàng bào màu trắng được thêu tơ vàng phủ kín người, đầu đội vương miện Bà Sa song thụ, Vân Khinh khoanh tay phía sau đi tới, dung mạo tuyệt sắc, thanh nhã mà vô cùng cao quý.
Đinh Phi Tình và Tiểu Tả, Tiểu Hữu đi theo phía sau, tiếp theo là một nhóm người mặc áo bào trắng của Thánh Tông, cuối cùng là hai đội cấm quân nghiêm nghị, chỉnh tề của Thánh nữ.
“Thánh nữ bệ hạ, Thánh nữ bệ hạ…” Có thể chiêm ngưỡng tín ngưỡng bọn họ, thần thánh của Nam Vực trong khoảng cách gần đến như thế, dân chúng vốn đã hưng phấn lại càng thêm kích động. Trong âm thanh hỗn loạn, từng người nối tiếp nhau quỳ xuống bái lạy, hành lễ cực kỳ cung kính đối với Vân Khinh. Tiếng hô vang kích động náo nhiệt liêp tiếp nhau, lan truyền ra xa, dần dần trở thành một làn sóng mãnh liệt, mênh mông vô tận.
Vân Khinh tươi cười dịu dàng, nhìn dân chúng đang quỳ lạy mình, nhẹ nhàng nói: “Đứng lên, tất cả đứng lên đi.” Rồi tự mình bước lên đỡ một ông lão ngoài tám mươi đứng dậy, đưa tay phủi phủi bụi đất dính trên đầu gối ông lão.
Ông lão kia giật mình kinh ngạc, trên khuôn mặt già nua đầy nếp nhăn, đôi mắt đã nhạt nhòa chợt trở nên sáng rực đầy kích động, hưng phấn không thôi. Cả người run run, hai tay bám vào cánh tay Vân Khinh, nước mắt chảy thành hàng, không nói được một lời nào, cứ run không thôi.
Dân chúng Nam Vực đứng bên cạnh kinh ngạc, Thánh nữ vốn là thân phận cao quý tôn nghiêm, là thần thánh của bọn họ, lại lạnh lùng như băng giá, chỉ có thể đứng trên cao. Bọn họ chưa từng nghĩ tới thần thánh của bọn họ lại bình dị, gần gũi, khiêm nhường, dịu dàng đến thế. Lúc này đây lại có thể đứng bên cạnh bọn họ.
“Thánh nữ bệ hạ, xin, xin người nhận của thảo dân… Của hạ dân, lễ vật…” Ông lão ngoài tám mươi hai tay run run, tháo chiếc vòng làm bằng xương trâu từ trên cổ mình xuống: “Đây, đây là của tổ mẫu hạ dân để lại cho thảo dân, có thể phù hộ Thánh nữ bệ hạ bình an, thảo dân có thể… tặng cho người hay không?” Ông lão mang vẻ mặt hy vọng, giống như dùng sức lực cả đời nói ra lời này, đôi mắt già nua mờ đục bình tĩnh nhìn Vân Khinh chăm chú, tràn đầy chờ mong.
Vân Khinh thấy vậy, cười hết sức dịu dàng, cầm tay ông lão nhẹ nhàng cúi đầu để cho ông lão đeo vào cổ của mình rồi nhẹ giọng cảm ơn: “Đa tạ lễ vật của lão, ta rất thích.”
Ông lão lập tức đưa hai tay lên bưng kín miệng, cả người kích động đến độ ngất đi. Có thể tiếp cận với thần thánh của bọn họ gần đến như thế, còn tự tay đeo bảo bối gia truyền của mình cho người tối cao nhất, lại còn được nhận lời cảm tạ của người, được hưởng may mắn của người, đây là phúc khí đã tu luyện mấy kiếp mới có được.
Bên cạnh, dân chúng liền trở nên kích động, người người liều mạng hướng về khoảng không chật chội bên người Vân Khinh. Ai nấy đều lấy trên người đủ loại lễ vật từ quý báu cho đến những thứ cũ kỹ, đơn sơ nhưng tuyệt đối là thứ đáng quý trọng nhất, là những vật phẩm tùy thân quan trọng nhất dâng lên cho Vân Khinh.
“Bệ hạ, xin người nhận lễ vật của thảo dân…”
“Bệ hạ, xin người chúc phúc cho thảo dân…”
“Bệ hạ……”
Trong phút chốc, toàn bộ dân chúng Nam Vực trên đoạn đường này đều trở nên điên cuồng, mặt đầy kích động, hai mắt ngập tràn hưng phấn, cố gắng nhào về phía Vân Khinh dâng lễ vật, các loại lễ vật dưới ánh nắng vàng rực chiếu rọi xuống càng rạng rỡ, lấp lánh.
“Đừng xô đẩy, từ từ, cám ơn lễ vật của mọi người, từ từ…” Vân Khinh vốn nhẹ nhàng, khoan dung, lúc này không hoảng sợ cũng không tức giận, vẫn nở nụ cười tươi tắn, dịu dàng như nước, giọng nói trong trẻo vang vọng giữa đất trời.
“Lui ra phía sau.” Ở phía sau, thủ lĩnh cấm quân thấy vậy, lập tức quát lớn đồng thời thổi kèn lệnh trong tay, tiếng kèn vang lên liên tiếp, tình hình đang hỗn loạn liền trở lại bình ổn như trước. Dân chúng Nam Vực đều lui ra phía sau, không dám nháo nhào về phía trước như vừa rồi.
Đinh Phi Tình thấy vậy hơi nhíu mày, cấm quân của Thánh nữ chính là người của Thánh Thiên Vực, chỉ cần một tiếng kèn lệnh như thế, lại giống như một sức mạnh vô cùng to lớn. So với Tần quốc vốn là nước có kỷ luật nghiêm minh nhất trong bảy nước còn có phần hơn.
“Hu hu……” Dòng người kéo đến rất nhanh cũng lui về rất nhanh, sau khi dòng người hỗn loạn trên ngã tư đường lùi về phía sau có một đứa bé ba bốn tuổi ngồi ở giữa đường. Có lẽ đứa bé này bị cảnh hỗn loạn vừa rồi làm cho hoảng sợ nên đang mếu máo khóc lóc, bụi đất bám đầy trên bộ quần áo màu lam. Chắc là bị dòng người xô đẩy nên té ngã trên mặt đất, trong tay vẫn còn cầm một tràng hạt.
Vân Khinh vừa thấy chợt nhíu mày, vội bước lên cúi xuống ôm lấy đứa bé trai kia, vừa kiểm tra xem có bị thương không, vừa nhẹ nhàng dỗ dành: Đừng khóc, đừng khóc, ngoan, đừng sợ.”
Đứa bé kia sợ hãi nên mới khóc như thế, tuy rằng bị ngã trên mặt đất nhưng cũng may mắn không bị thương gì. Vân Khinh thở một hơi nhẹ nhõm, ôm tiểu tử kia nói: “Không sao, không sao, đừng sợ, ta đưa con đi tìm cha mẹ nhé?” Vừa nói vừa đưa tay lau nước mắt trên mặt đứa bé.
Đứa bé kia thấy Vân Khinh vẻ mặt ôn hòa, không còn e ngại nữa, rụt rè cầm tràng hạt trong tay đưa cho Vân Khinh, giọng lảnh lót: “Chẳng phải cha mẹ con nói Thánh nữ bệ hạ bị người khác vấy bẩn, không xứng làm Thánh nữ của chúng con, vậy vì sao còn muốn con đem tràng hạt này tặng cho người? Hại con bị té đau quá.”
Lời nói của đứa trẻ vang khắp ngã tư đường, thanh âm huyên náo lập tức như nghẹn ở cổ, mọi lời nói muốn nói ra lại trôi tuột xuống. Trong khoảnh khắc, không khí tĩnh lặng bao trùm khắp nơi, càng làm nổi bật những tiếng động lớn ồn ào và hưng phấn ở xa, giống như hai thế giới đối lập nhau.
Trẻ con vốn ngây thơ nói chuyện không chút kiêng dè hay giữ kẽ.
“Bệ hạ.” Sắc mặt đội trưởng cấm quân trầm xuống, bước nhanh lên phía trước, chỉa kiếm về phía đứa bé.
Vân Khinh thấy vậy vung tay lên, ngăn động tác của đội trưởng cấm quân lại, ôm lấy đứa bé trai kia cười dịu dàng: “Có một số việc nghe thấy như vậy nhưng không nhất định là sự thật, ta…”
“Vút.” Vừa nói được nửa câu, từ trong đám người đông đúc đột nhiên phóng ra mấy mũi tên nhọn. Những mũi tên màu đen nhọn hoắt lao từ không trung đến, tiếng rít hỗn loạn như muốn xé rách bầu không khí, phóng thẳng về phía Vân Khinh đang đứng giữa ngã tư.
“Có thích khách.” Đinh Phi hét lên, vung kiếm vọt về phía Vân Khinh.
Vân Khinh ôm đứa bé xoay người tránh sang bên cạnh. Tuy nhiên, mũi tên nhọn vẫn lao vun vút đến không có dấu hiệu giảm tốc độ lại. Đinh Phi Tình đứng cách Vân Khinh một khoảng nên không kịp chạy tới, chỉ có đội trưởng cấm quân đứng ngay bên cạnh Vân Khinh vung kiếm chém mũi tên nhọn đang lao đến, vội la lớn lên: “Bệ hạ, mau tránh đi.”
Cùng lúc này, cấm quân đi theo phía sau bọn họ lập tức xông vào bên trong đám đông, lao về hướng những mũi tên vừa phóng tới. Ngã tư đường tĩnh lặng liền trở thành một vùng hỗn loạn.
Một mũi tên nhọn bằng sắt lạnh lùng lướt tới, một bóng người chợt bay lên, mũi tên sượt qua cánh tay Vân Khinh cắt rách một mảng ống tay áo, nhẹ nhàng rơi xuống đất.
“Bệ hạ, người có sao không? A, tay của người bị thương?” Lúc này Đinh Phi Tình mới chạy lại, thấy vậy vội cầm lấy cánh tay Vân Khinh, hoảng hốt kêu lên.
Đám người bên cạnh nghe vậy đồng loạt nhìn qua, chỉ thấy cánh tay trắng ngần có một vệt dài màu hồng nhạt, hẳn là nơi mũi tên xẹt qua. May mắn, thực may mắn quá, chỉ có một vết xước nhỏ, không bị trọng thương, nguy hiểm thật.
Mọi người liếc nhau sau đó thả lỏng người, dấu thủ cung sa màu đỏ son hiện rõ trên cánh tay của Vân Khinh. Màu đỏ son thật nổi bật trên cánh tay trắng nõn, nhìn rất chói mắt nhưng cũng hết sức rõ ràng.
“Thủ cung sa.” Không biết ai đã kêu lên, dân chúng Nam Vực vừa rồi còn khiếp sợ vì thích khách ẩn nấp trong đám đông, giờ đột nhiên trở nên yên lặng, nhìn chằm chằm vào thủ cung sa màu đỏ son trên cánh tay Vân Khinh. Sắc mặt biến đổi không ngừng, không ai nói gì, không ai kêu gào, chỉ có yên tĩnh rồi từ từ quỳ xuống. Dòng người như một cơn sóng lắng xuống, từng người từng người quỳ xuống nối tiếp nhau, không một lời nào nhưng trong ánh mắt là sự sùng bái vô tận đã chứng minh tất cả mọi chuyện.
Đứng cách đám đông từ xa, Phi Lâm và Mộ Ải trong trang phục bình thường, cúi đầu cười khẽ, xoay người biến mất.
Thánh Thiên Vực đứng trên một ngôi nhà dân cao ngất gần ngã tư đường, thấy tình cảnh như thế nét cười trên mặt càng sâu đậm hơn. Một chiêu này, so với lệnh cấm của y còn hữu dụng hơn ngàn vạn lần, lệnh cấm có thể ngăn người ta không nói nhưng không thu được nhân tâm, mục đích lần này là hướng về dân tâm.
Phóng người đáp xuống ngã tư đường, Thánh Thiên Vực cởi áo bào trắng trên người, nhẹ nhàng phủ lên người Vân Khinh, cúi đầu khẽ cười bên tai Vân Khinh: “Làm sao bây giờ, càng ngày càng thích nàng.”
Vân Khinh nghe thấy lời này chợt nhíu mày, lạnh lùng nhìn Thánh Thiên Vực.
Thánh Thiên Vực coi như không nhìn thấy, ngẩng đầu nhìn dân chúng đang quỳ lạy chung quanh Vân Khinh, thản nhiên nói: “Danh dự thê tử tương lai của ta, ta tuyệt đối không cho phép bất luận kẻ nào làm bại hoại. Nếu lại có những lời đồn đãi nhảm nhí như thế này nữa, Thánh Tông nhất định sẽ cho các ngươi nếm mùi hình phạt cao nhất.”
Giọng nói lạnh nhạt lại mang theo sự uy nghiêm vang vọng khắp một vùng rộng lớn, dân chúng đều cùng cúi đầu, không dám mở miệng nói lại một tiếng.
Hai bên cùng nhau thực hiện.
“Bệ hạ, đây là vũ khí của Nam Vực vương.” Cấm quân vọt vào trong đám người tróc nã thích khách nhưng không bắt được người, chỉ thu được mấy cung tên bị bỏ lại, màu xám đậm, có khắc biểu tượng của Nam Vực vương.
Vân Khinh nghe xong hai mắt trầm lắng, lạnh lùng gật đầu, vẫy tay ấy người lui ra. Thánh Thiên Vực đứng bên cạnh thấy vậy ánh mắt chợt bừng sáng, tuy sắc mặt vẫn lạnh lùng, thâm trầm, nhưng ý cười trong mắt lại càng nồng đậm, nhìn qua Vân Khinh.
“Tiếp tục.” Vân Khinh biết Thánh Thiên Vực đã hiểu được dụng ý của cô, cũng không để ý tới y nữa, lạnh nhạt truyền mệnh lệnh xuống, tiếp tục cất bước hướng về phía tế đàn.
Phía sau cách đó không xa, một ánh mắt sắc bén chợt lóe lên rồi biến mất, một người kéo mũ từ trên đỉnh đầu xuống trùm kín mặt, quay đầu bước đi, nhanh chóng biến mất trong đám đông.
Lúc này, nghi thức cầu phúc mới bắt đầu.
Gió xuân nhè nhẹ thổi qua, mùa xuân đã về trên đất nước, vạn vật bắt đầu đâm chồi nảy lộc, những gì ẩn giấu trong mùa đông âm u, lạnh lẽo cũng bắt đầu sinh sôi, nảy nở trong sắc xuân tràn đầy sinh khí.
Ngày hôm sau, tại hoàng cung Nam Vực.
“Cái gì, thủ cung sa, không thể nào, nàng ấy tuyệt đối không còn là trinh nữ nữa.” Tề Chi Khiêm mặc trường bào màu lam nhạt ngồi ở nơi dành cho khách quý, nhìn tin tức bồ câu đưa tới, nhíu mày trầm giọng nói.
“Thái tử hoài nghi nguồn tin tình báo của bổn vương?” Gã đàn ông ngồi trên vương vị cao cao, trầm giọng lạnh lùng trả lời.
“Không dám.” Tề Chi Khiêm lắc đầu, tựa lưng ra ghế dựa ở phía sau, chậm rãi nói: “Không phải nguồn tin tình báo của bệ hạ không đáng tin cậy, mà ở đây chắc chắn có sự giả mạo. Ta nghĩ rằng với bản lĩnh của người Nam Vực, muốn tạo ra một cái thủ cung sa, hẳn không phải là việc khó khăn?”
“Đúng vậy, nhưng thời cơ đã mất.” Giọng nói lạnh lẽo vang lên, không mang theo chút cảm tình nào.
Tề Chi Khiêm nghe vậy gật đầu, nhìn gã đàn ông đang ngồi trên vương vị, ngón tay gõ gõ nhẹ nhàng trên bàn, lắc đầu nói: “Ta tới chậm một bước rồi.”
Nếu y đến trước một bước, có thể loan tin tức này ra trước thì Vân Khinh sẽ không có cơ hội đăng cơ. Một khi đã có tin tức như vậy, Vân Khinh muốn yên ổn ngồi trên vương vị nhắm chừng cũng rất khó khăn, chỉ cần cho y thời cơ, Độc Cô Tuyệt muốn chiếm lấy thế lực của Nam Vực cũng sẽ tan thành bọt nước.
Nhưng hiện nay Vân Khinh đã đăng cơ lên ngôi, tin tức mới lan truyền ra, như thế nào cũng không thể đạt được hiệu quả cao nhất. Bây giờ, ngược lại càng làm cho Vân Khinh thu phục được nhân tâm, lời đồn đãi này coi như tự sụp đổ. Cho dù thủ cung sa kia có là giả thì ngàn vạn lời nói của dân chúng đã hướng về Vân Khinh, tâm cũng hướng về phía đó biến thành sự thật. Y đã chậm một bước, chết tiệt thật, đã làm hao tổn bao nhiêu tâm trí của y.
Nhíu nhíu mày, Tề Chi Khiêm lại đưa mắt nhìn tin tức trong tay do bồ câu đưa đến.
Thánh tử Nam Vực? Sao tự nhiên lại xuất hiện một nhân vật kiệt xuất đến thế, mà còn là vị hôn phu của Vân Khinh, hơn nữa sẽ nhanh chóng thành thân, chuyện này rốt cuộc là sao? Độc Cô Tuyệt đang làm gì? Chẳng lẽ hắn có thể trơ mắt nhìn Vân Khinh thành thân với người khác?
Y vốn muốn đến đây để ngăn cản Vân Khinh lên ngôi Thánh nữ, nhưng bây giờ lại có người khác tranh giành với y, hơn nữa lại có thân phận danh chính ngôn thuận. Đã thế Vân Khinh cũng không hề phản kháng, chuyện này cuối cùng là có ý gì, là một trò đùa một màn diễn sao. Bất chợt, Tề Chi Khiêm chau mày, đoán không ra.
“Bây giờ ăn trộm gà không thành còn mất cả nắm gạo, bọn họ còn quay lại cắn bổn vương. Tề thái tử, thái tử hãy hiến kế hay cho bổn vương đi.” Giọng nói lạnh như băng lại vang lên, vừa lạnh nhạt vừa thâm hiểm.
Tề Chi Khiêm nghe vậy cũng không tức giận hay e ngại, trấn định lại tinh thần, nhìn Nam Vực vương cười nho nhã: “Nếu ta dám đến giao dịch với Nam Vực vương thì tất nhiên sẽ không mua bán lỗ vốn. Nếu không chẳng phải ta cũng rất đau khổ sao.”
Vừa dứt lời, Nam Vực vương ngồi ở trên cao lạnh lùng quét mắt nhìn Tề Chi Khiêm, một lúc sau mới gật đầu, trầm giọng nói: “Biết là tốt rồi.”
Tề Chi Khiêm cười cười chậm rãi nói: “Ngài muốn thâu tóm thế lực của Thánh nữ, thống nhất Nam Vực, ta sẽ có một phần mười lương tiền của Nam Vực. Nhưng nếu Thánh nữ thâu tóm thế lực của ngài thống nhất Nam Vực, thì sau đó sẽ dẫn binh quay về Tần quốc, diệt Tề quốc ta. Thế cục như vậy, chẳng lẽ ta không biết ai mới là người nên cộng tác.
Ngài yên tâm, kế thứ nhất không thành thì còn kế thứ hai, dễ dàng xoay chuyển như thế. Ta thấy cho dù ta không hiến kế cũng không làm khó được Nam Vực vương.” Nói đến đây, Tề Chi Khiêm nhìn khuôn mặt lạnh lẽo của Nam Vực vương, khóe miệng vẫn giữ nguyên vẻ tươi cười.
Nam Vực vương nghe vậy quét mắt nhìn Tề Chi Khiêm, cất giọng nói thâm sâu: “Chỉ có chừng ấy mà có thể làm khó bổn vương thì thử hỏi bổn vương còn tung hoành ở Nam Vực bao nhiêu năm qua được không.”
Giọng nói lạnh như băng, nụ cười thản nhiên khiến cho không khí ấm áp đầu mùa xuân tỏa ra khí lạnh run người.
“Việc này, ta thấy……” Giọng nói điềm tĩnh mà nho nhã vang lên trong vương cung Nam Vực, không biết lại mang đến một màn mưa máu gió tanh như thế nào.
Gió xuân nhè nhẹ thổi qua, chim yến từ phương Nam đến líu ríu bay trở về, mang theo sức sống mạnh mẽ.
Ánh nắng ban mai chiếu rọi xuống mặt đất, những dãy núi xa xa xanh thẫm, xanh đến lạ thường, đứng ở trên tường thành của hoàng cung Thánh nữ nhìn lại, quả nhiên có cảm giác khác.
Từng cơn gió thổi bay vạt áo của Vân Khinh đang đứng ở trên tường thành, nhẹ nhàng phiêu đãng như tiên nữ.
“Nam Vực vương phái người ám sát nàng chỉ là lấy cớ, thực chất là muốn đoạt binh quyền của ta, điều binh chinh phạt, đây chính là cơ hội tốt khó bỏ qua được.” Giọng nói tràn đầy cuốn hút vang lên, Thánh Thiên Vực chắp hai tay sau lưng, ung dung chậm rãi bước lại gần.
Vân Khinh nghe Thánh Thiên Vực nói xong, không có phản ứng gì, vẫn đứng nhìn dãy núi xanh thẳm ở xa xa, sắc mặt không chút thay đổi.
Thánh Thiên Vực bước lại gần, tựa trên tường thành, nhìn Vân Khinh cười như có như không: “Sao ngay cả cơ hội như thế này mà cũng bỏ qua? Quân quyền là tượng trưng cho quyền lực.”
Vân Khinh nghe xong chậm rãi quay đầu nhìn Thánh Thiên Vực thản nhiên nói: “Ta muốn ngươi sẽ cho?”
“Nếu nàng muốn, nói không chừng ta sẽ cho” Thánh Thiên Vực cười sâu xa khó hiểu.
Vân Khinh lạnh nhạt nhìn Thánh Thiên Vực, sắc mặt không chút vui mừng, lãnh đạm nói: “Ta tự có cân nhắc.” Dứt lời cô liền xoay người bỏ đi.
Thánh Thiên Vực nhìn bóng dáng Vân Khinh rời đi, đáy mắt chợt bừng sáng, cao giọng nói: “Vậy sao? Đừng quên rằng, ở đây nếu ta không đồng ý thì ngay cả việc rời khỏi U thành nàng cũng không làm được, lại còn ôm mộng đến sông Cửu Khúc Long, chỉ có cơ hội này, nếu tâm tình của ta tốt, nói không chừng…”
“Lúc vui vẻ nâng niu sao cũng được. Lúc buồn chán muốn ta chết thì ta phải chết, ý của ngươi là như vậy phải không?” Thánh Thiên Vực còn chưa nói hết câu, Vân Khinh đang bước về phía xa đột nhiên lạnh lùng nói.
Thánh Thiên Vực vừa nghe liền nở nụ cười, miễn cưỡng tựa vào tường thành, không đáp mà hỏi ngược lại: “Nàng nói thử coi?”
Vân Khinh không thèm trả lời Thánh Thiên Vực, hơi dừng bước một chút sau đó thản nhiên nói: “Vậy thì thử xem!” Dứt lời, không hề dừng lại mà còn bước nhanh hơn ra xa.
Thánh Thiên Vực nhìn bóng dáng Vân Khinh, đưa tay sờ sờ mặt lắc đầu nói: “Làm sao mà càng ngày cười càng nhiều thế này?!”
Gió thổi từng cơn nhẹ nhàng qua quần áo y, nhìn rất giống thần tiên.
Một ngày trôi qua rất nhanh, màn đêm buông xuống. Từ thánh nữ cung băng qua vùng đồi núi trở về hoàng cung thánh nữ, Vân Khinh cưỡi Bạch Hổ vương từ từ đi về phía trước. Lúc nãy gặp Độc Cô Tuyệt, thấy thân thể hắn càng ngày càng tốt. Tuy rằng ở đó khiến hắn nóng bức đến bốc hỏa, nhưng lại làm cô nhẹ nhõm trong lòng, xem ra thời gian này không có thuốc giải, hắn cũng không việc gì.
Có điều không nghĩ rằng vào lúc này phía trước vùng đồi núi đột nhiên nhấp nhoáng bóng người. Trong đêm đen hiện ra vô số bóng người trước sau cản đường Vân Khinh, Vân Khinh thấy vậy vỗ Bạch Hổ Vương ngừng lại.
“Đã lâu không gặp.” Giọng nói bình thản, điềm vang lên, người đàn ông đang đứng trước người Vân Khinh chậm rãi giở mũ trùm đầu xuống, lộ ra khuôn mặt như điêu khắc, Sở Hình Thiên.
Sắc mặt Vân Khinh không hề thay đổi, lạnh lùng nhìn Sở Hình Thiên, thần sắc bình tĩnh, giống như đã sớm đoán trước được việc này.
“Khinh nhi.” Một giọng nói mang theo sự xin lỗi vô tận lại mang theo sự đau lòng đến tận tâm can vang lên sau lưng Vân Khinh. Cả người Vân Khinh khẽ run lên, đó là giọng nói của Hoa Dương thái hậu, đó là giọng nói của bà bà, bà bà cũng đến đây.
Không hề quay đầu, cũng không hề lên tiếng, Vân Khinh chỉ nắm chặt lấy túm lông trên gáy Bạch Hổ vương.
“Khinh nhi, để bà bà nhìn con một cái, bà bà không thể thừa nhận chuyện đó là bà bà không nên làm, nhưng bà bà thực lòng xin lỗi con. Khinh nhi, con hãy tha thứ cho bà bà.” Giọng nói như khóc như than gần ngay bên cạnh, mang theo sự đau lòng và hối hận vô cùng.
Trong lòng hơi đau xót, tình cảm của bà bà chiếm vị trí rất lớn trong lòng cô, thật đáng tiếc, đáng tiếc là gần như vậy mà không thể bước qua được. Cô chậm rãi quay đầu lại, nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc với những vết thương trải rộng khắp mặt hiện ngay trước mắt cô. Trong đôi mắt kia chứa đựng sự đau đớn vô cùng làm cho lòng Vân Khinh cảm thấy nao nao, đôi mắt cô hơi rung động.
Hoa Dương thái hậu bước lên thật cẩn thận vươn tay về phía Vân Khinh, vẻ mặt hối hận nói: “Khinh nhi, bà bà thực lòng xin lỗi con, hôm nay đến…” Vừa nói được nửa câu, đột nhiên cổ tay khẽ vung lên, một luồng khói nhẹ bốc ra, bao phủ lấy cả người Vân Khinh trong khoảnh khắc.
Hai mắt Vân Khinh chợt hoa lên, nhưng không kịp chờ cô có động tác gì, cả người cô đột nhiên mềm nhũn. Cô chỉ kịp đưa mắt nhìn Hoa Dương thái hậu thật sâu rồi chậm rãi nhắm mắt lại, ngã xuống hôn mê bất tỉnh, ngay cả Bạch Hổ vương và tiểu Xuyên Sơn Giáp cũng bị vạ lây, hôn mê hết.
“Khinh nhi, xin lỗi, đừng trách bà bà, bà bà chỉ muốn tốt cho con……” Lời còn chưa dứt, Sở Hình Thiên nãy giờ vẫn đứng yên nhanh chóng bước lên, đưa tay ôm ngang người Vân Khinh, nhẹ nhàng nói: “Trước tiên hãy rời khỏi đây đã rồi nói sau.”