Chương 62: Động lòng
Mây mù sáng sớm dần tan ra trong khe núi, ánh mặt trời chói chang rọi xuống từ phía chân trời, vầng hào quang vàng lấp lánh vạn trượng tỏa khắp chốn, lấp lánh rực rỡ.
Gió hiu hiu thổi giữa núi rừng mang theo mùi cỏ xanh thoang thoảng. Cây rừng sin sít âm u, làn ánh sáng óng ả lọt qua những khe hở trong tán lá như những sợi tơ vàng tỏa ra những tia sáng bảy màu. Vạn vật vẫn tươi tốt đẹp đẽ là thế, như thể cảnh máu me trong rừng khi nãy chưa từng xảy ra.
“Độc Cô Tuyệt, kiên nhẫn một chút!” Dưới chân một vách núi dựng đứng thẳng tắp, Vân Khinh dùng răng nhai nát mớ thảo dược tìm được rồi quỳ thẳng người sau lưng Độc Cô Tuyệt đang ngồi, rịt thuốc lên lưng hắn với một vẻ mặt phức tạp. Các loại lá thuốc vốn mọc hoang dại trong rừng trên núi, lại thêm Vân Khinh vốn biết trị thương. Trong khe núi này chỗ nào cũng có thể tìm thấy loại cỏ để cầm máu, giúp Độc Cô Tuyệt cầm máu tạm thời hẳn là không có vấn đề gì.
Độc Cô Tuyệt cầm kiếm ngồi trên một tảng đá lớn, sắc mặt không đổi, hắn nói mà không quay đầu lại. “Vết thương vặt này có xá gì!”
Vân Khinh nghe thấy hắn trả lời thản nhiên không chút lo lắng như vậy bèn hơi cắn răng không lên tiếng.
Khi ấy Độc Cô Tuyệt đã rất nhanh tay, Bích Lạc Phú mới dính vào da hắn đã lập tức cắt bỏ da thịt cả hai chỗ. Bích Lạc Phú có lợi hại đi nữa cũng không có cách nào khác để ăn mòn da thịt từ xa cả. Có điều cứ nhìn hai chỗ máu thịt bầy nhầy kia, trong lòng Vân Khinh vẫn run lên từng đợt.
Cô nhẹ nhàng lấy chỗ lá thuốc đã nhai nát đắp lên hai vết thương trên người Độc Cô Tuyệt. Cảm nhận được cơ thể hắn bỗng gồng lên dưới bàn tay mình, tuy rằng hắn đã lập tức thả lỏng cơ bắp nhưng chỉ một thoáng cứng người lại ấy, Vân Khinh cũng hiểu được hắn đau tới khó lòng nhịn nổi.
Bởi họ đang ở trong khe núi, không biết tới khi nào mới có thể ra ngoài nên Vân Khinh chọn hái toàn những lá thuốc có dược tính khá là mạnh hòng cố gắng cầm máu hoàn toàn cho Độc Cô Tuyệt trong thời gian ngắn nhất có thể. Nếu không cứ thế này, đám Hoàng tuyền Thiết vệ chắc chắn sẽ lần theo vết máu đuổi theo, họ có nỗ lực trốn tránh tới đâu cũng vô ích. Nét mặt cô thoáng vẻ không đành lòng, nhưng bàn tay không vì thế mà ngừng lại, vẫn thoăn thoắt bôi hết thuốc lên người hắn. Cô vươn bàn tay còn lại khẽ khàng vuốt lên gáy Độc Cô Tuyệt, chút một chút một nhè nhẹ dịu dàng.
Độc Cô Tuyệt cảm nhận được sự ve vuốt của Vân Khinh, hắn không nhịn được hơi quay lại nhìn cô. Cô muốn gì chứ? Ve vãn hắn chắc? Vào lúc này sao? Hắn không nghĩ thế.
Vân Khinh thấy hắn quay đầu nhìn mình bèn nói khẽ. “Một chốc là hết đau thôi!” Trước đây sau mỗi lần cô bị đánh, khi bà bà tới bôi thuốc cho cô, người không an ủi khi cô khóc vì đau đớn mà chỉ dùng tay nhẹ nhàng vuốt đầu xoa lưng cô như vậy, trấn an cô mà không cần lên tiếng. Chẳng rõ tự lúc nào cô cũng thành thói quen làm như thế, với một sự dịu dàng và thương tiếc từ trong vô thức phát ra.
Độc Cô Tuyệt nghe vậy, tuy cả hai còn đang trong hoàn cảnh bốn bề có địch thế này, hắn vẫn không nhịn được mà cong khóe môi lên. Vân Khinh đang an ủi hắn đó mà. Mấy vết thương bé tẹo đó cần gì an ủi chứ, có điều một Vân Khinh dịu dàng như thế, hắn thích. Hắn rất thích cô dịu dàng với mình, nên cũng không nói gì mà quay đi, mặc cho Vân Khinh nhẹ nhàng vuốt ve cổ mình.
Im lặng, sự im lặng cứ quẩn quanh bên hai người, nhưng cùng với nó lại là thứ cảm giác hài hòa và thư thái quỷ tha ma bắt.
“Thật sự thích ta sao?” Vân Khinh đang yên lặng bỗng khẽ thốt.
Trong khoảnh khắc đó, bóng người lao tới mạnh mẽ không chút do dự ấy vẫn canh cánh trong lòng cô. Trước giờ trừ tỷ tỷ của cô ra chưa hề có ai không thèm để tâm tới an nguy của mình mà xông ra che chở cô, nhận lấy mọi nguy hiểm về mình như thế. Cái ánh mắt, cái hành động không hề do dự như thể lẽ thường phải thế ấy khiến cô cảm thấy kinh ngạc chấn động vô cùng, đồng thời còn đi kèm với một thứ cảm giác khó tả thành lời mà trước giờ cô chưa từng nếm trải giờ cũng nhen nhóm trong lòng.
Cô vẫn chưa quên ánh mắt lẫn dáng vẻ Độc Cô Tuyệt khi lao tới chặn Bích Lạc Phú cho cô. Không hề có chút nào chần chừ, không hề có chút nào phân vân dao động, không hề cân nhắc, không hề tính toán thiệt hơn. Đó như thể hành động bộc phát trực tiếp từ sâu tận đáy lòng, đó như thể là động tác tự nhiên nhất trần đời. Đó như thể vào thời điểm ấy, trong mắt Độc Cô Tuyệt chỉ có một mình cô, trong đầu Độc Cô Tuyệt chỉ có một ý nghĩ, phải che chắn cho cô mà thôi.
Đã nhìn thấy quá nhiều cảnh kẻ lường người gạt, cũng đã chứng kiến không ít tính toán âm mưu. Từng đó năm đi khắp thiên hạ, không phải cô không học được chút nào, đơn giản là cô không muốn để ý tới, nhưng điều đó không mang nghĩa là cô không hiểu hoặc không phòng bị những việc ấy.
Có những khi một người cứu mạng người khác chẳng hề là vì thích người đó, mà bởi vì người đó có giá trị lợi dụng, nên người kia lấy ‘thích’ làm mồi nhử, lấy ‘ơn cứu mạng’ làm nhà giam, lấy ‘thề nguyền sống chết’ làm lợi thế để vây khốn người đó, để khiến người đó làm việc cho người kia, khiến người đó tự cho rằng mình đã có được cả thế gian, nhưng rồi thật ra chỉ là một quân cờ để cho người kia sử dụng. Những chuyện thế này cô đã từng chứng kiến không ít.
Giờ đây trong tay cô đã trống trơn không còn gì cả, chỉ còn lại một trái tim thuộc về chính mình, nên sao có thể để mất nó được.
Nhưng hôm nay đây, cô đã nhìn thấy rõ tấm chân tình ẩn sau vẻ lạnh lùng tàn nhẫn khắc nghiệt của Độc Cô Tuyệt. Hoàn toàn không có hư tình giả ý, không có cân nhắc được mất lợi hại. Hắn thật sự chỉ là muốn che chắn cho cô, không cần lý do nào khác ngoài để cứu cô, muốn bảo vệ cô, đơn giản chỉ có vậy.
Cô nhẹ nhàng xoa gáy Độc Cô Tuyệt, trên nét mặt có đôi chút sầu lo chen lẫn nghi hoặc, còn có cả chút hân hoan mơ hồ mà chính cô cũng không phát hiện ra.
Độc Cô Tuyệt nghe được câu hỏi của cô, lập tức hắn nhíu mày quay phắt lại trừng mắt nhìn Vân Khinh. “Nàng vừa nói vớ vẩn cái gì thế hả? Thế nào là thật sự hay không, Độc Cô Tuyệt ta đã bao giờ nói dối chưa?”
Vân Khinh thấy vẻ mặt hắn giận dữ đùng đùng nhìn mình, khóe môi hơi gợn lên thành nụ cười. Cũng đúng, cái gã này ư, cuồng vọng đủ để không thèm nói lời dối trá với cô đâu. Hắn tuy dùng thủ đoạn tàn nhẫn độc ác, nhưng cũng cực kỳ giữ chữ tín.
Đối mặt với ánh mắt ngập tràn lửa giận của Độc Cô Tuyệt, Vân Khinh từ tốn vươn tay cầm lấy tay hắn mà dịu dàng nói. “Ta tin chàng.”
“Nói năng lung tung!” Độc Cô Tuyệt chẳng hiểu gì cả bèn mắng một câu. Có điều Vân Khinh lần đầu tiên chủ động nắm tay hắn khiến hắn không khỏi kinh ngạc, đồng thời hắn cũng rất tự nhiên mà nắm lại tay cô. Nắm lấy bàn tay trắng trẻo nõn nà mịn màng mềm mại như nhành cỏ ấy, hắn cảm thấy rất thoải mái.
“Vết thương của chàng thấy sao rồi?” Vân Khinh khẽ cười một tiếng, không giải thích mà hỏi lại Độc Cô Tuyệt. Bích Lạc Phú, tuy cô đã nghe danh nhưng rốt cục độc tính thật sự ra sao, cô không rõ lắm.
“Không sao cả.” Độc Cô Tuyệt cảm nhận được sự dịu dàng của cô, không khỏi xiết chặt bàn tay cô mà khẳng định.
Bích Lạc Phú ư, độc thật, có điều hắn nhanh tay hơn. Chỉ là mất máu đôi chút mà thôi, còn lại không có gì đáng ngại.
Vân Khinh nghe hắn nói vậy khẽ gật đầu không hỏi lại nữa. Con người trước mặt cô thật sự rất đáng tin tưởng.
“Đi thôi.” Độc Cô Tuyệt ngẩng đầu thoáng nhìn sắc trời rồi đứng dậy kéo Vân Khinh đi về phía dãy núi Phỉ Thúy. Nơi này máu rơi khá nhiều, sớm muộn gì Hoàng tuyền Thiết vệ sẽ đuổi theo. Vân Khinh không nói gì phản đối mà nhanh chóng đi theo.
Trèo đèo lội suối, mai phục cũng nhiều mà cạm bẫy họ cũng gặp không ít. Càng đến gần dãy Phỉ Thúy, những gì họ gặp trên đường càng nguy hiểm. Có điều Độc Cô Tuyệt là hạng người nào chứ, cho dù đang bị thương, sự dũng mãnh của hắn vẫn chưa hề có chút nào suy giảm. Đã vậy lại thêm Vân Khinh phối hợp, Phượng ngâm Tiêu vĩ vừa vang, dù ngươi có là Hoàng tuyền Thiết vệ đi nữa cũng đành tiễn ngươi về dưới suối vàng.
Vân Khinh càng lúc càng sử dụng thành thạo Phượng ngâm Tiêu vĩ, Độc Cô Tuyệt thì độ ngang tàng bá đạo không suy giảm, dọc đường cũng không thèm lẳng lặng né tránh mà cứ ngang nhiên xông tới, gặp một giết một, gặp mười giết mười. Có điều hai người đi nhanh như bay, Hoàng tuyền Thiết vệ đuổi tới nơi vang lên tiếng đàn, họ đã lại chẳng biết đã bỏ đi đâu, khiến Thiết Long tức tối đến tái cả mặt.
Hôm xưa Độc Cô Tuyệt một thân một mình, chỉ mang theo ba kẻ gia thần, lại cả người bị thương mà vẫn thoát khỏi vòng đuổi giết của chúng, giờ đây lại thêm một ả Vân Khinh lợi hại nhường này, hai người liên thủ quả thực mạnh mẽ khó ngăn.
Thời gian vùn vụt trôi qua, thoáng chớp mắt trời đã về chiều, lại một ngày nữa sắp kết thúc.
Hai người Độc Cô Tuyệt và Vân Khinh chém giết mở một đường máu mà chạy, giờ cũng đã tới sát gần dãy Phỉ Thúy.
“Đằng trước chính là dãy núi Phỉ Thúy, chừng nào vào đó nàng hãy gọi luôn đám bạn bè của nàng tới.” Quay lưng về phía tà dương, Độc Cô Tuyệt nhìn những là núi non trập trùng trải dài, giọng nhấn mạnh hai chữ bạn bè, nét cười như có như không. Có thể gọi bạn xưng bè với bầy thú dữ, e là cũng chỉ có Vân Khinh làm được.
Chừng nào được muôn thú giúp đỡ, để xem hắn sẽ đòi lại những thiệt thòi mình phải chịu hai ngày qua ra sao. Độc Cô Tuyệt hắn nào giờ chưa từng chật vật nhếch nhác thảm hại như thế bao giờ, ngay hiện thời trên mình cũng chỉ khoác cái khố mỏng, đến manh áo còn không có mà mặc.
Vân Khinh nghe vậy khẽ ừ một tiếng. Hôm đó Phi Lâm dạy cho cô cách khống chế tâm trí, cô chưa có cơ hội luyện tập. Nhưng chỉ là để gọi đám bạn bè kia tới hẳn sẽ không thành vấn đề, một khúc Thanh Tân chú là đủ. Có điều sau đó đuổi chúng nó đi như thế nào e lại có chút phiền phức.
Độc Cô Tuyệt thấy Vân Khinh không còn tỏ vẻ xa cách với mình, tuy không hiểu lý do cô thay đổi thái độ nhưng như vậy càng tốt, hắn càng thích. Thế rồi hắn nắm chặt tay Vân Khinh, nhằm hướng một con sông nhỏ ngăn trước mặt hai người tung mình bay vọt qua.
Phụp, có tiếng vật gì đó bị đâm rất khẽ khàng cơ hồ không nghe thấy vang lên. Hai người vừa đặt chân xuống đất cùng cảm thấy không ổn, không cần thốt lời nào đã lập tức xoay người nhảy lên không trung.
Độc Cô Tuyệt biến sắc vung kiếm phạt ngang mặt đất, kiếm khí làm bụi đất bốc lên mù mịt. Một tiếng leng keng trong trẻo vang lên, có thứ gì đó màu kim loại nhỏ xíu bị đánh bay đi, hai người lại hạ xuống đất.
“Mau cởi giày ra!” Vừa đặt chân xuống đất, Độc Cô Tuyệt đã tái mặt quát Vân Khinh.
Vân Khinh nhìn cái thứ nhỏ bé kia bị đánh bay kia, nét mặt cũng hơi biến sắc. Cô nhanh nhẹn tháo giày và tất trên bàn chân ra, gan bàn chân trắng như bạch ngọc giờ có một vết thương nhỏ màu đỏ, chỉ trong nháy mắt đã hóa thành màu đen, có máu đen đang từ từ rỉ ra.
“Chết tiệt thật!” Độc Cô Tuyệt vừa nhìn thấy lập tức đặt Vân Khinh ngồi xuống đất, kiếm sắc trong tay khẽ vung, mũi kiếm khoét miệng vết thương nhỏ xíu kia. Tay còn lại dùng lực bóp mạnh, máu đen liền phun ra thành dòng chảy lên bãi cỏ xanh biếc, thấm vào lòng đất, bốc mùi tanh hôi.
“Để ta, chàng mau xem chân chàng thế nào!” Vân Khinh thấy thế vội đẩy Độc Cô Tuyệt một cái trầm giọng nói.
Độc Cô Tuyệt khẽ liếc Vân Khinh, thấy máu chảy ra từ bàn chân cô đã không còn màu đen mà đã trở lại màu đỏ cũng tạm buông tay.
Vân Khinh thấy loại độc này bị ép ra đơn giản như thế, xem ra không quá nghiêm trọng, bèn vươn tay kéo lấy bàn chân trần của Độc Cô Tuyệt bắt chước hắn nặn máu độc ra. Có điều mũi kiếm rạch một nhát chỉ khiến vết thương chảy ra vài giọt máu đen rồi ngừng chảy, Vân Khinh gắng sức bóp mạnh tới thế nào cũng vẫn y nguyên khiến cô không khỏi sửng sốt.
“Không chết được. Đi thôi, hôm nay nhất định phải vào tới dãy Phỉ Thúy.” Mặt Độc Cô Tuyệt hoàn toàn không có biểu tình gì, vẫn bình tĩnh lạnh lùng đáng sợ. Hắn kéo Vân Khinh lên rồi vận công dùng kiếm phong quét về phía trước mặt, chân cũng cất bước đi tới.
Trong không gian những tiếng leng keng vang lên không ngớt. Trên mặt đất cắm chi chít cơ man là những cái đinh nhỏ màu bạc nhọn hoắt chỉ lộ ra một đầu nhỏ xíu. Nếu không ngồi thụp xuống nhìn kỹ e là khó lòng phát hiện ra mặt đất lại có thứ này, thế nên tinh tế tỉ mỉ như Độc Cô Tuyệt cũng không tài nào nhìn ra từ phía bên kia sông là bãi cỏ bên này cắm đầy đinh độc.
Vân Khinh bị Độc Cô Tuyệt tóm lấy chạy nhanh về phía trước, tốc độ còn nhanh hơn khi nãy vài phần như thể hắn vô cùng vội vã khẩn thiết phải vào trong núi Phỉ Thúy. Bị hắn kéo đi như thế, cô lại biến sắc. Chân Độc Cô Tuyệt không nặn được ra máu độc, chứng tỏ đó không phải thứ độc bình thường ép một cái là ra mà là kịch độc. Chết tiệt thật, nếu chúng đã muốn lấy mạng hắn, sao lại có thể dùng thứ độc đơn giản chứ.
Có điều tại sao với cô máu độc lại có thể dễ dàng nặn ra, ngay cả nếu Độc Cô Tuyệt trúng độc sớm hơn một bước cũng không thể như vậy được. Tại sao nhỉ?
Vân Khinh đi được hai bước, trong óc bỗng lóe lên một suy nghĩ. Cô đột ngột tóm lấy Độc Cô Tuyệt, nét mặt đầy sửng sốt ngạc nhiên nhìn hắn. “Ngày hôm đó chàng bắt ta nuốt cái gì?”
Khi cô gặp hắn lần đầu tiên, Độc Cô Tuyệt từng mớm cho cô thứ gì đó, tuy bảo là độc dược nhưng cho tới giờ chưa từng phát tác. Vậy rốt cục đó là cái gì?”
“Độc Cô Tuyệt ta đời nào có thể tự sát?” Độc Cô Tuyệt hoàn toàn không chần chừ mà lạnh lùng kiêu ngạo trả lời, chân vẫn không ngừng bước chạy nhanh về phía trước.
Đùng, Vân Khinh chỉ thấy đầu mình bỗng chốc nổ tung. Ý của hắn là, Độc Cô Tuyệt hắn không cần tự sát. Nếu vậy hắn sẽ không mang theo độc dược. Xét vị trí bí ẩn ở ngay hàm răng khi ấy, nếu không phải dùng để tự sát, nghĩa là thứ dùng để cứu mạng. Đó vốn không phải là độc dược gì cả, mà là giải dược, giải dược trân quý nhất trên đời.
Hắn đã lừa cô. Bởi vì khi ấy không có thứ gì khác để kiềm chế cô nên dùng giải dược tốt như thế giả coi như độc dược. Cái gã này…
Cô nhìn gương mặt nghiêng một bên của hắn đầy chăm chú. Lạnh lùng cứng rắn, kiên cường kiêu ngạo, bướng bình cứng đầu, nhưng vẫn chưa từng dùng thủ đoạn độc ác với cô, vẫn chưa từng hại cô.
Chút vướng mắc cuối cùng trong lòng cũng đã tan thành mây khói. Con người này ngay cả khi có đối xử độc ác tàn nhẫn với người khác, đối với cô vẫn không .
“Nghỉ ngơi chốc lát, thoa ít thuốc để kiềm chế độc tính, chàng cũng có thể chống đỡ lâu thêm một chút.” Cất giọng nhẹ nhàng trong trẻo, không phải để hỏi ý mà là để quyết định.
Độc Cô Tuyệt nghe vậy sửng sốt. Hắn còn chưa kịp phản ứng, Vân Khinh đã kéo hắn không cho bước tiếp rồi ấn hắn ngồi xuống đất, còn mình quay người đi hái thuốc.
“Quay lại ngay cho ta. Thời gian không còn nhiều nữa.” Độc tính mạnh thật nhưng hắn đã sớm nếm thử không biết bao nhiêu là độc dược, cơ thể cũng nhờ đó có kháng thể nên trước mắt hẳn chưa thành vấn đề. Họ không dư thời gian để ngồi chữa bệnh, có gì cứ phải chờ đưa được Vân Khinh vào trong dãy Phỉ Thúy gọi muôn thú tới rồi mới có thể yên tâm.
Vân Khinh không quay lại, càng lúc càng đi xa, giọng nói trong trẻo lạnh lùng vọng lại. “Chàng chỉ cần động đậy một bước, từ giờ ta sẽ không để ý đến chàng nữa.”
Độc Cô Tuyệt vừa nghe đã nản hết cả người, dùng chính mình để uy hiếp hắn nữa chứ. Chết tiệt thật, cô nàng nói được đảm bảo làm được. Thế nên tuy là hắn giận đến mặt mũi tái mét, nắm tay vo lại nện thật mạnh lên mặt đất, nhưng vẫn ngoan ngoãn ngồi yên không đứng lên đuổi theo.
Chỉ trong chốc lát, Vân Khinh đã quay lại với một nắm cỏ thuốc. Đối mặt với ánh mắt bừng bừng lửa giận của Độc Cô Tuyệt, cô không nói gì cả, chỉ nhẹ nhàng vò nát mớ cỏ bôi lên vết thương màu đen đang từ từ lan rộng kia, lại xé áo trong của mình ra làm gạc mà băng bó chặt lại.
“Ăn cái này đi.” Cô chìa ra một chiếc rễ cỏ màu vàng nhỏ, đầu ngẩng lên nhìn Độc Cô Tuyệt đang trợn mắt giận dữ nhìn mình.
Độc Cô Tuyệt giận thì có giận nhưng vẫn biết là hay là dở. Vân Khinh làm mọi việc đều vì lo nghĩ cho hắn đó mà, thế nên tuy hắn vẫn trừng mắt với cô nhưng đồng thời vẫn cầm lấy cái rễ cỏ nọ, nhai nhai vài cái rồi nuốt chửng.
“Đi thôi.” Ăn miếng rễ cỏ không hiểu có tác dụng gì xong, Độc Cô Tuyệt nhảy dựng lên kéo Vân Khinh đi trước. Cô cũng mặc cho hắn kéo. Có điều mới đi được vài bước, bỗng dưng cả người hắn nổi cơn run lẩy bẩy, thoáng chốc không đứng vững nổi phải dựa vào vai của Vân Khinh. Đầu hắn bắt đầu quay cuồng kinh khủng. Độc Cô Tuyệt thoáng sững sở rồi ngước mắt nhìn Vân Khinh.
“Nàng cho ta ăn cái gì thế?” Hắn nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn cô. Nếu không phải hắn đang phải dựa vào Vân Khinh mới miễn cưỡng đứng vững, làm gì có chuyện hắn chỉ làm cóvậy.
“Chàng ngủ một lát đi.” Vân Khinh nhè nhẹ vuốt ve gò má của hắn, môi cong lên nở một nụ cười thật dịu dàng mềm mại.
“Nàng…” Đôi mắt Độc Cô Tuyệt thoáng chốc trợn trừng thật lớn, rồi mệt mỏi khép lại, cả người ngã gục dựa vào lòng Vân Khinh.
Vân Khinh nhìn chàng trai đang ngủ trong lòng mình, khẽ khàng thở dài một tiếng. Cái gã này cứng đầu tới mức chẳng hề đáng yêu chút nào, hắn biết rõ nếu vận công quét sạch mớ đinh có độc kia, chất độc sẽ càng lan tỏa nhanh chóng trong mạch máu khiến hắn sẽ trúng độc nặng hơn nhưng lại vẫn chẳng hề bận tâm. Con người này… lúc nào cũng cứng cỏi muốn bảo vệ cô, không cho cô động tay làm gì cả, thật khiến cô không thể không mềm lòng.
Vân Khinh cúi người cố hết sức cõng Độc Cô Tuyệt trên lưng rồi dùng khinh công chạy nhanh về phía dãy núi Phỉ Thúy mà không thèm quan tâm đến đinh độc rải dưới chân. Cô không có công lực như hắn, nếu muốn tìm từng cái một nhổ đi không biết sẽ phải mất bao nhiêu thời gian. Trong người cô đã có sẵn thuốc giải độc, nên là cần gì e sợ chút đau đớn nọ. Hơn nữa cô muốn đi nhanh một chút. Cỏ Vân La tuy ăn vào có thể khiến người khác hôn mê, nhưng Độc Cô Tuyệt vốn quá mức dũng mãnh, đoán chừng rễ cỏ Vân La này bình thường có công hiệu một ngày một đêm thì đối với hắn chỉ may ra dùng được nửa ngày. Trước khi hắn tỉnh lại, cô nhất định phải tới được dãy núi Phỉ Thúy.
Máu tươi cứ nhỏ từng giọt lại từng giọt trên thảm cỏ, chốc chốc lại thấy một vết trải dài trên đường. Dần dần màu đỏ tươi hóa thành màu đen, ánh tà dương ảm đạm chiếu lên những vệt màu ấy khiến người khác không khỏi run rẩy trong lòng.
Tà tà bóng ngả về tây, vạn vật khắp thế gian đều trải bóng dài thượt dưới đất. Đằng xa hắt bóng một dáng người thon nhỏ yếu ớt cõng trên lưng một dáng người khác. Từng bước, từng bước một, cặm cụi xa dần, dưới ánh hoàng hôn đỏ rực như lửa, hai dáng người dần khuất dạng, chỉ còn thấy chiếc bóng càng lúc càng đổ dài trên mặt đất.
Đêm, lặng lẽ ùa tới không hề báo trước, thay thế ánh mặt trời rực rỡ tươi sáng bằng bóng tối u ám phủ lên khắp chốn. Vầng trăng tròn vành vạnh treo lúc lỉu đầu ngọn cây, rải những vệt sáng vàng óng ả mát rượi trong lành xuống thế gian. Gió núi từng cơn ùa tới khiến không gian dần trở nên lạnh lẽo. Đêm đã thật sự đến gần.
Đã gần tới dãy Phỉ Thúy, giờ ngẩng lên cô đã có thể nhìn thấy trùng trùng điệp điệp những ngọn núi thuộc dãy Phỉ Thúy trước mắt. Vân Khinh thấy vậy khẽ cười một tiếng. Dưới chân cô cũng đã sớm chỉ còn là mặt đất bình thường. Thực không biết Hoàng tuyền Thiết vệ đã bỏ ra bao nhiêu công sức mà có thể cắm chi chít độc đinh suốt mấy chục dặm liên tục. Có điều càng tới gần dãy Phỉ Thúy càng thưa thớt đinh, chắc hẳn chúng cho rằng họ không thể đi xa tới thế cũng nên.
Dưới chân cô đã tê dại không còn cảm giác gì cả, cô chỉ có thể cõng Độc Cô Tuyệt và dựa vào quán tính mà bước chân đi. Tuy trong máu cô đã có giải dược, nhưng xem chừng cũng phải nằm trên giường nghỉ vài ngày may ra mới hồi phục được. Vân Khinh bất giác nhếch khóe môi lên. Gã họ Độc Cô nọ mà tỉnh lại không hiểu sẽ cáu tiết với cô tới thế nào đây.
Còn đang nghĩ đến tính khí rõ là xấu của hắn, đôi cánh tay của kẻ trong ý nghĩ cô nãy giờ vẫn buông thõng trước ngực bỗng nhiên động đậy, rồi quặc chặt lấy cổ họng cô, sức ôm thật mạnh ấy gần như khiến cô ngạt thở. Độc Cô Tuyệt đã tỉnh lại, khoảng thời gian hôn mê là nửa ngày mà cô dự đoán cũng không đạt tới, thậm chí còn chưa được hai canh giờ.
“Làm vậy ta không thở nổi.” Vân Khinh đứng lại, cười khổ nói.
“Chết tiệt, nàng là cái đồ chết tiệt!” Kẻ trên lưng cô khẽ thả lỏng vòng tay, nhưng lại hạ xuống ôm chặt lấy người cô, rồi cạ hàm răng sắc của mình lên cổ chỗ mạch máu đang đập, như thể hắn chỉ chực chỉ ước gì có thể cắm phập hai hàng răng nhọn vào đó. Ấy thế nhưng hắn không làm thế, chỉ cọ răng lên làn da ở cổ, cùng đôi cánh tay ôm siết như muốn bóp nát cơ thể người con gái trong tay.
“Chàng nặng quá.”
Ba chữ vừa thốt ra, Độc Cô Tuyệt đã lộn nhào qua đầu Vân Khinh rồi thuận tay vòng xuống ôm ngang lấy cô bế lên, một chân quỳ xuống đỡ lấy cơ thể cô, một tay duỗi ra tóm lấy đôi chân đang dựa trên chân hắn để kiểm tra thương tích.
“Đừng nhìn, đi nhanh đi, sắp tới nơi rồi.” Vân Khinh thò tay giữ hắn lại, thản nhiên nói.
Độc Cô Tuyệt lật bàn tay lại nắm chặt lấy tay cô. Trong bóng đêm đen kịt không cách nào nhìn rõ vẻ mặt hắn, nhưng cô vẫn có thể thấy đôi mắt rực rỡ một làn ánh sáng không lời nào tả xiết, xót xa, hạnh phúc, giận dữ, yêu mến, cảm động, tất cả những tình cảm ấy như thể đều lồ lộ trong đôi mắt đen huyền kia.
“Sau này nếu còn xảy ra sự việc như hôm nay nữa, đừng trách ta không nương tay với nàng. Nàng là người của ta phải do ta bảo vệ. Nàng còn dám tự tiện làm bừa một lần nữa, cứ chờ xem ta xử lý nàng thế nào.” Giọng nói lạnh lẽo âm hàn nhưng lại vô cùng cứng rắn ngang tàng vang lên, xen lẫn sự yêu thương nồng nàn.
Vân Khinh nghe vậy chỉ khẽ cười không nói gì. Cô biết chắc Độc Cô Tuyệt sẽ làm như thế nên mới quyết định cho hắn hôn mê mà.
Ôm xốc Vân Khinh lên rồi, Độc Cô Tuyệt không thèm kiểm tra đôi chân ngọc giờ chằng chịt thương tích kia nữa. Chẳng cần xem hắn cũng có thể đoán ra đôi bàn chân cô đang ra sao rồi, nên hắn chỉ có thể nắm chặt tay xoay người rời đi.
Không còn đinh độc, Độc Cô Tuyệt chỉ cần ôm Vân Khinh nên cũng nhẹ nhàng hơn nhiều, chỉ dùng khinh công cũng được không cần vận nội công khiến khí huyết dâng lên, nên độc chất trong người cũng không phát triển nhanh như trước.
Đêm càng lúc càng sâu hơn, dãy núi Phỉ Thúy đã ở ngay trước mắt.
Toe toe toe toe… Đúng lúc ấy, bỗng một hồi kèn dài vang lên, vô vàn ngựa chiến hí dài, âm thanh rầm rộ vang tới trong đêm tối.
Độc Cô Tuyệt lập tức dưng lại. Đó là tiếng kèn của Hoàng tuyền Thiết vệ, là hiệu lệnh lục soát toàn diện, lại ở cự ly gần như thế.
Cộc cộc cộc cộc, tiếng vó ngựa bịt sắt rộ lên, từ xa tiến lại gần, không thèm che giấu, không thèm tiếp tục bày bố cạm bẫy cơ quan, dùng toàn lực bao vây bốn phương tám hướng, đi tắt đón đầu. Đuốc thắp sáng từng hàng rầm rộ dài ngoằn ngoèo rọi sáng một vùng khiến cả bốn phía rực sáng như ban ngày, vạn vật hiển hiện rõ rệt.
Độc Cô Tuyệt biến sắc mặt, ngẫm nghĩ nhanh chóng rồi đột ngột tung người nhảy lên đặt Vân Khinh lên một ngọn cây thật cao.
Tuy giờ đầu óc Vân Khinh đã mơ màng, vì độc dược nọ dù sao cũng có ảnh hưởng đôi chút, nhưng vừa cảm giác thấy hành động của hắn, cô lập tức vươn tay túm chặt lấy hắn khẽ hỏi. “Chàng làm gì?”
Độc Cô Tuyệt nắm thật chặt bàn tay cô, ghé môi sát vào tai cô thì thầm. “Ta đi dụ bọn chúng ra chỗ khác. Nàng ngoan ngoãn nằm đây chờ ta. Ta sẽ lập tức tới đón nàng.” Dứt lời hắn định rút tay ra.
Vân Khinh không trả lời, chỉ yên lặng nhìn hắn.
Độc Cô Tuyệt thấy thế, bổ tới ôm chặt lấy Vân Khinh rồi cúi người hôn thật mạnh lên môi cô, một nụ hôn nồng nàn đầy chiếm hữu, đầy ngang tàng bất khuất.
Vân Khinh chỉ khẽ động đậy mà không giãy dụa.
“Yên tâm, trên đời này không ai bắt được ta đâu. Nửa canh giờ nữa nhất định ta sẽ quay lại đón nàng.” Câu nói đầy ngạo mạn vừa dứt, hắn nở một nụ cười diễm lệ mị hoặc với cô rồi tung người nhảy xuống gốc cây, lại tung người vài cái đã đi xa.
Tiếng vó ngựa từ xa đang tiến lại gần bỗng dưng lại dời đi hướng về phía khác, ngựa phi dồn dập, hẳn chúng đã phát hiện ra Độc Cô Tuyệt.
Vân Khinh ngồi trong tán cây ngẩng đầu nhìn vầng trăng sáng rọi. Đôi chân cô đã sớm chết lặng không cách nào động đậy. Cô biết rõ trên người mình đầy máu, một khi Hoàng tuyền Thiết vệ tìm tới chắc chắn có khả năng phát hiện ra bọn họ. Hơn nữa giờ Độc Cô Tuyệt đang trúng độc, không còn được linh hoạt như ngày thường, nếu mang theo cô e là cả hai người đều bất lợi, đây là biện pháp tốt nhất hiện giờ.
Con người ấy, lúc nào cũng giữ lại ình những gì nguy hiểm nhất.
Dựa vào một chạc cây, tâm trí càng lúc càng mơ hồ, cô đang định véo lấy đùi mình một cái cho tỉnh táo thì bỗng thấy một bóng đen bỗng nhiên nhoáng lên lao vọt vào trong lòng mình.
Nhìn kỹ, là Điêu nhi.
Còn chưa kịp mừng rỡ vì Điêu nhi tìm đến, cô đã thấy Điêu nhi túm chặt áo cô kéo xuống dưới. Vân Khinh thấy vậy cúi xuống xem sao thì thấy dưới gốc cây, một mảng lông trắng đập vào mắt rất rõ ràng. Đó chính là Bạch Hổ vương (vua Hổ trắng).