Thú Phi Chương 68: Cạm bẫy

Chương 68: Cạm bẫy

Vừa rồi tìm thẳng đến đây, quả nhiên thấy cái tên khốn khiếp Đinh Danh kia, và tại sao đã trễ như vậy rồi Vân Khinh còn tới đây gặp gã ta chứ? Chết tiệt.

Vân Khinh thấy sắc mặt Độc Cô Tuyệt cũng đã đoán được Độc Cô Tuyệt nghĩ gì, bình thản nói: “Trùng hợp thôi.”

Sắc mặt Độc Cô Tuyệt nặng nề, trùng hợp cái gì mà trùng hợp. Vân Khinh căn bản là không hề muốn đến hoàng lăng, bây giờ lại xuất hiện ở trong này, sao mà lại nói là trùng hợp được, họa có kẻ điên mới tin là trùng hợp ấy. Vân Khinh của hắn không phải là người thích và biết nói dối, bởi vậy chỉ một câu thốt ra thôi cũng đã chồng chất sơ hở, có chuyện gì mà lại không thể nói với hắn?

“Không được nói dối ta.” Độc Cô Tuyệt lạnh lùng nghiêm mặt trừng mắt với Vân Khinh, lửa giận nổi lên bừng bừng.

Vân Khinh ngước nhìn Độc Cô Tuyệt, thấy trong đáy mắt đen kia lửa giận bắt đầu bùng cháy dữ dội, quả nhiên đã nhận ra ngữ khí của cô không thật.

Vân Khinh chậm rãi tiến lại cầm lấy tay Độc Cô Tuyệt, nhìn thẳng vào hai đáy mắt giận dữ ngút trời kia. Sau một tiếng “Ừ” khẽ khàng, chậm rãi nói tiếp: “Trước kia có quen biết y, nói qua lại vài câu thôi”.

“Quen biết như thế nào?” Độc Cô Tuyệt nghe nói vậy lông mày lập tức dựng thẳng, trừng mắt nhìn Vân Khinh.

“Không được tốt lắm.” Vân Khinh lắc đầu, thần sắc trên mặt rất lạnh nhạt, căn bản giống như chẳng buồn muốn nhớ ra tên Đinh Danh kia là ai.

Độc Cô Tuyệt vừa thấy bộ dạng này của Vân Khinh, cơn giận cũng đã hơi lắng xuống một chút, Vân Khinh không hề đem gã kia để vào mắt, vậy là tốt rồi. Cùng lắm chỉ là một người có quen biết sơ qua mà thôi, nhưng nửa đêm gặp mặt ở trong này …

“Ta sẽ không hại chàng.” Vân Khinh không nhìn Độc Cô Tuyệt, đột nhiên thản nhiên thốt ra một câu hết sức nhẹ nhàng.

Độc Cô Tuyệt nâng cằm Vân Khinh lên, nhìn thẳng vào đôi đồng tử trong veo của cô, nơi đó là ánh mắt trong sáng nhất, vô cùng thuần khiết, là nơi hắn thích nhất, đôi mắt này sẽ không bao giờ nói dối hắn, chủ nhân của đôi mắt này sẽ không lừa hắn, hắn biết chắc chắn điều đó, nếu ngay cả lời nói của người trước mắt này cũng không thể tin tưởng thì ở trong thiên hạ không ai có thể khiến cho hắn tin tưởng được cả.

“Ta tin nàng, chỉ cần là lời nàng nói, ta sẽ tin.” Ngón cái chà nhẹ lên hai má Vân Khinh, Độc Cô Tuyệt nhìn chằm chằm vào hai mắt Vân Khinh, trầm giọng gằn từng chữ một.

Vân Khinh nghe vậy khóe miệng lộ ra ý cười nhàn nhạt, gật đầu không nói gì. Độc Cô Tuyệt thấy vậy cúi người xuống, nhẹ nhàng hôn lên đôi môi kia, khóe miệng tươi cười mãn nguyện.

“Về sau không được gặp tên đó nữa.” Sau nụ hôn, Độc Cô Tuyệt vòng tay ôm chầm lấy eo Vân Khinh, bình thản nhìn Vân Khinh, phun ra một câu thật bá đạo, ngang ngược và hùng hồn.

Vân Khinh nghe vậy cười cười, dịu dàng đáp: “Được.” Cô vốn cũng chẳng muốn gặp, về sau tất nhiên sẽ không gặp gã ta nữa rồi.

Độc Cô Tuyệt nghe Vân Khinh nhận lời, tương đối hài lòng, ôm chặt Vân Khinh hơn, trầm giọng nói: “Về sau không được gạt ta, chuyện gì cũng không được.” Tự nhiên lén hắn gặp người quen cũ, cho dù Vân Khinh không có ý tứ gì khác, hắn cũng muốn bốc hỏa nổi khùng.

Vân Khinh nghe vậy liếc qua Độc Cô Tuyệt một cái, vô cùng chân thành gật đầu: “Được.” Cô vốn dĩ cũng không có chuyện gì phải giấu diếm hắn.

Độc Cô Tuyệt thấy Vân Khinh không chút do dự đáp lời, cũng biết đây là ý muốn của Vân Khinh, không phải chỉ là lời nói suông cho hắn vừa lòng, cho nên càng thêm vui vẻ cúi đầu hôn thật mạnh lên mặt Vân Khinh một cái.

Vân Khinh bất đắc dĩ cười cười: “Sao mà lại thích động tay động chân như vậy? ”

“Ta thích.” Độc Cô Tuyệt nhướn mày, vừa kéo Vân Khinh rời đi, vừa phóng đãng tuyên bố.

Màn đêm buông xuống, in bóng hai người cùng bước đi.

“Đêm nay ta ngủ ở đây.” Trong tịnh xá, Độc Cô Tuyệt nhìn Vân Khinh kéo hắn, mặc nguyên quần áo, nằm bên cạnh hắn. Ánh mắt Độc Cô Tuyệt sáng ngời có thể so sánh được với cả ngàn sao trên trời.

“Nghĩ cái gì, mau ngủ đi.” Vân Khinh thấy ánh mắt sắc bén của Độc Cô Tuyệt đang nhìn mình giống như mắt chim ưng nhìn trúng con mồi, không khỏi tức giận trừng mắt liếc Độc Cô Tuyệt một cái, kéo Độc Cô Tuyệt nằm xuống bên cạnh, nắm chặt tay hắn. Chẳng phải lúc trước cũng đã ngủ cùng một nơi giữa đất trời rồi sao, ánh mắt người này hôm nay rất không tốt nha.

Độc Cô Tuyệt thấy động tác và ánh mắt chẳng hề vương chút ngượng ngùng nào của Vân Khinh, mi tâm không khỏi nhíu chặt lại. Cô nam quả nữ ngủ chung một giường, đây không phải là muốn thử thách hắn sao, thương thế trên người hắn bây giờ đã tốt lắm rồi nhé.

Buồn bực, nhưng mà đêm nay Vân Khinh chẳng phải rất lạ kỳ sao, tự nhiên muốn ngủ cùng hắn, ngẫm nghĩ phỏng chừng là do gặp cái tên tiểu tử Đinh Danh kia khiến Vân Khinh nhớ đến những chuyện trước kia. Quá đáng! Đó là quãng thời gian hắn không được biết cũng chưa từng được tham dự vào. Xem ra một khi phong bế hoàng lăng rồi phải tìm một cái cớ trục xuất tên kia đi thì mới có thể thoải mái được.

Bóng đêm bao phủ, trăng rằm theo cửa sổ chiếu vào, rọi vào thân thể hai người đang chung giường, kề gối, đẹp không lời nào tả xiết.

Trên giường, Vân Khinh nhắm mắt, nắm tay Độc Cô Tuyệt nhưng không hề ngủ. Đinh Phi Danh nếu có thể ẩn núp ở nước Tần hơn mười năm, thì bây giờ bên trong lăng mộ kia khẳng định không an toàn. Độc Cô Hành cô không quan tâm, nhưng không thể để Độc Cô Tuyệt đi vào đó, ai biết bên trong rốt cuộc có cái gì,ngày mai tuyệt đối không thể để cho hắn tiến vào lăng mộ được.

Không tiện nói thẳng với Độc Cô Tuyệt, bởi vì con người này quá khôn khéo, chỉ cần vừa nói ra, khẳng định hắn sẽ biết có vấn đề, một khi chuyện bị đem ra truy cứu thì cái tâm tha một đường sống của cô liền trở nên vô dụng.

Thời gian tích tắc trôi qua, một vầng trăng rằm tà tà trôi về phía tây, bầu trời dần dần sáng lên.

Ánh nắng xuyên thấu qua mành tím ngoài cửa sổ, chiếu lên người mỹ nhân đang say ngủ trên giường, toả ra những ánh sáng rực rỡ.

Cảm nhận được ánh nắng gay gắt, Vân Khinh ấn huyệt thái dương, không kịp mở mắt, năm ngón tay theo bản năng nắm chặt, không có gì cả, không có tay Độc Cô Tuyệt. Vân Khinh vội mở mắt ra, ngồi bật dậy đưa mắt nhìn khắp nơi, trống không, không thấy bóng dáng Độc Cô Tuyệt đâu cả.

Cô rõ ràng vẫn không ngủ, vì sao đột nhiên lại ngủ? Không thể có khả năng ngay cả chút ý chí ấy cô cũng không có.

Sải bước xuống giường, không kịp rửa mặt chải đầu đã định bước ra ngoài cửa.

“Vân cô nương, cô nương đã tỉnh.” Nghe thấy trong phòng có động tĩnh, Sở Vân vốn đã chờ ngoài cửa từ lâu, mỉm cười đẩy cửa bước vào.

“Độc Cô Tuyệt đâu?” Vân Khinh vừa thấy Sở Vân đã hỏi ngay.

Sở Vân thấy Vân Khinh vừa tỉnh đã hỏi Vương gia nhà bọn họ ngay, ý cười trên mặt càng thêm nồng đậm, mỉm cười: “Vương gia cùng mọi người đi hoàng lăng rồi.”

Vân Khinh vừa nghe vậy khẽ cau mày, trầm giọng nói: “Đi rồi bao lâu, người tên Đinh Danh kia có đi cùng không?”

Sở Vân thấy Vân Khinh hơi nhăn mày lại, hiển nhiên không phải là vẻ ngượng ngùng vì mới thức dậy từ trên giường Vương gia nhà bọn họ, đành thu lại nét cười trên mặt, nói: “Trời còn chưa sáng đã đi, là hoàng lăng bên kia có chút vấn đề, lúc Mặc Chi kiểm tra lần cuối cùng phát hiện góc trên ở phía đông bắc bị thấm nước, chạy về bẩm báo Vương gia và Bệ hạ, mọi người và Vương gia vừa nghe liền đi ngay, để tiện kiểm tra những chỗ gắn cơ quan ở phía trong nên Đinh Danh theo đi.”

Xây dựng hoàng lăng kiêng kị nhất chính là có nước, bởi vì nước ăn mòn là điều nguy hại lớn nhất đối với một lăng mộ sừng sững trăm năm thậm chí ngàn năm, vạn năm.

Lúc trước khi lựa chọn, bởi vì nơi này có linh khí tốt nhất, dưới vùng này lại chỉ có một cái hồ, cũng chỉ có duy nhất một cái đó, căn bản không có khả năng tồn tại nguồn nước nào khác, nhưng hiện tại lại xuất hiện nước thấm vào, tất nhiên là chuyện không nhỏ. Cho nên Độc Cô Hành và Độc Cô Tuyệt vừa nghe vậy, lập tức đi trong đêm qua đó xem xét.

Sau khi dừng một chút, Sở Vân nhìn Vân Khinh nói tiếp: “Lúc đi, Vương gia có dặn dò, bảo là cô nương cả đêm không ngủ, bởi vậy nên ngài ấy điểm huyệt cho cô nương ngủ, còn dặn dò bảo tại hạ đốt trầm hương để cô nương có một giấc ngủ thật ngon. Có chuyện gì chờ ngài ấy trở về sẽ xử lý cho cô nương, đừng tự tổn hại đến thân thể mình”.

Vân Khinh nghe thế chợt ngẩn người, thảo nào cô lại ngủ quên, hóa ra là Độc Cô Tuyệt động thủ.

Độc Cô Tuyệt này vì sao lại tinh tế đến vậy, ngay cả cô chỉ khác thường một chút cũng phát hiện ra, không phải bản thân cô có chuyện, mà là sợ hắn có chuyện, người này …

“Đồ ngốc này.” Vân Khinh nghiến răng, vung tay áo, vận khinh công nhanh chóng tông cửa xông ra.

Sở Vân vừa thấy vậy lập tức biến sắc. Vân Khinh vốn không phải là người vui mừng, phẫn nộ gì đều dễ dàng thể hiện trên nét mặt, vậy mà hôm nay lại vội vàng như vậy, tuyệt đối có vấn đề. Lập tức buông tay thả đồ dùng rửa mặt xuống đất xoay người chạy ra khỏi phòng, chạy qua chỗ chiến mã đang đứng cách đó không xa, xoay người lên ngựa liền đuổi theo Vân Khinh.

“Vân cô nương, rốt cuộc xảy ra chuyện gì.” Giữa không gian núi rừng trống trải, Sở Vân đuổi theo Vân Khinh lớn tiếng hỏi.

Vân Khinh cũng không quay đầu lại, dưới chân càng lướt nhanh hơn, nói: “Chỉ cần theo kịp.” Cô không xác định có chuyện gì xảy ra hay không, nhưng nếu có kẻ muốn ra tay thì hôm nay tuyệt đối là cơ hội tốt nhất.

Sở Vân thấy vậy nhíu chặt mày, ra sức quật roi thúc ngựa theo Vân Khinh chạy về phía lăng mộ.

“Ai đó?” Nhanh chóng tới gần lăng mộ, một đội binh lính tuần tra trùng hợp đi tới, lập tức lớn tiếng chất vấn.

Bóng dáng Vân Khinh không dừng lại lấy một giây, phi thân bay thẳng tới, chỉ nâng tay trái lên, trên cổ tay mang theo bao cổ tay Phi Ưng, dưới ánh mặt trời tản ra ánh sáng lạnh như băng.

“Đại nhân.” Đội binh lính tuần tra lập tức xếp thành hàng khom người hành lễ, không ngờ lễ còn chưa xong Vân Khinh đã xoẹt qua đám người bọn họ, vội vàng bay đi.

Ngay lúc trên mặt các binh lính còn mang vẻ dò xét khó hiểu, Sở Vân đã phóng ngựa như bay đuổi tới, trầm giọng quát : “Mau theo ta.” Vừa quát vừa ra sức quất roi thúc ngựa.

Đội binh lính thấy vậy, không kịp nghĩ gì đã chạy theo Vân Khinh và Sở Vân, chạy vội về phía lăng mộ.

Cửa đá rất nặng hiện ngay trước mắt, Vân Khinh nhún người liên tục xông về phía trước, binh linh trông coi ở trước cửa hoàng lăng thấy bao cổ tay Phi Ưng trên tay Vân Khinh đều cung kính nhường đường.

Vân Khinh không vội xông vào trong, nhớ tới đêm qua lúc Đinh Phi Danh dừng lại ở chỗ này, vừa suy nghĩ tới đó liền lao ngay tới trước cửa đá, áp tai lên đó, chỉ nghe thấy một loạt tiếng sàn sạt nhỏ bé vang lên, rất nhỏ, rất nhẹ, nếu không áp tai lên cửa nhất định không nghe thấy, âm thanh vừa truyền vào tai, mặt Vân Khinh lập tức biến sắc.

Sở Vân đuổi theo thấy động tác Vân Khinh như vậy, lập tức làm theo, trong nháy mắt sắc mặt đại biến, có người động vào bên trong Thiên Cân Đính.

“Đại nhân.” Binh lính theo đuôi thấy động tác quái dị của hai người, khó hiểu kêu một tiếng.

Vân Khinh và Sở Vân không để ý đến những binh lính phía sau, vội vàng liếc mắt nhìn nhau một cái, trong mắt hai người đều hiện lên một tia kinh hãi.

Thiên Cân Đính, ý nghĩa như tên, nặng ngàn cân, chính là tảng đá dùng để phong tỏa lăng mộ, một khi hạ xuống thì không có cách nào mở ra. Chính là sau khi đế vương thật sự được an táng vào bên trong mới có thể hạ xuống. Vậy mà lúc này Thiên Cân Đính bị ai đó động tay động chân đã bắt đầu buông lỏng, cứ như vậy từ từ hạ xuống, xung quanh chỉ toàn là nham thạch và bụi đất không thể chống đỡ sức nặng của nó, như vậy chính xác là phong mộ thật.

“Có cách nào phá giải không?”. Vân Khinh nhìn Sở Vân, lạnh giọng hỏi nhanh, cô nhớ Sở Vân cũng rất am hiểu về cơ quan.

Sắc mặt Sở Vân tái nhợt, trong khoảng thời gian ngắn trên đầu đã lấm tấm mồ hôi, giọng khàn khàn: “Không có.”

Đồng thời nhanh chóng phát lệnh: “Người đâu, lập tức triệu tập binh mã đến đây, kìm chặt, chống đỡ nơi này cho ta.”

Không ai nhúc nhích, ngoại trừ mệnh lệnh của chủ tướng Mặc Chi đang ở bên trong, mệnh lệnh của những người khác bọn họ đều không nghe, đặc biệt là lệnh điều động binh quyền.

“Làm theo lời y.” Vân Khinh vừa nhấc cánh tay để lộ ra bao cổ tay Phi Ưng, mặt lạnh như băng, giọng nói rét lạnh ra lệnh.

“Tuân lệnh.” Tên thủ lĩnh cầm đầu đám binh lính thấy vậy lập tức khom người nhận lệnh, xoay người cưỡi ngựa nhanh chóng lao đi.

“Chỗ bị thấm nước ở đâu, có ai biết không?” Không đợi tên thủ lĩnh dẫn đầu đi điều động binh mã đi xa, Vân Khinh cau chặt mày đảo mắt qua đám binh lính còn ở lại quát hỏi.

“Ti chức biết.” Một phó tướng được Mặc Chi giao ở lại canh giữ cửa chính, thấy sắc mặt Vân Khinh và Sở Vân khó coi như vậy, không dám chậm trễ, vội vàng cao giọng trả lời.

“Dẫn đường.” Tay áo bào Vân Khinh vung lên, xoay người liền tiến vào hoàng lăng.

“Vân cô nương, thời gian Thiên Cân Đính đóng nhiều nhất chỉ còn lại có một nén hương thôi, cô nương nhất định phải nhanh lên, Vương gia nhờ vào cô nương.” Sở Vân biết mình không có khinh công đi theo chỉ vướng tay vướng chân, lớn tiếng gào lên với Vân Khinh đã sắp tiến vào hoàng lăng.

Binh lính vốn dĩ đang không biết chuyện gì xảy ra, vừa nghe thấy lời này của Sở Vân, sắc mặt đồng loạt đại biến, vạn phần sợ hãi.

“Ta biết! Binh lính bên ngoài nghe lệnh, tất cả đều nghe theo chỉ thị của Sở Vân đại phu, không được làm trái.” Tiếng vừa dứt, Vân Khinh đã cùng phó tướng nọ đi xa, Sở Vân là người biết nên làm như thế nào, để chỗ quan trọng này giao cho y gác là thích hợp nhất.

“Tuân lệnh.” Mọi người bên ngoài cửa lúc này đều hoảng sợ, không dám chậm trễ, lập tức lấy Sở Vân ‘làm chủ, sai đâu đánh đó’.

“Nghe lệnh, ngươi …” Sở Vân ép buộc bản thân bình tĩnh, bắt đầu nhanh chóng truyền một loạt mệnh lệnh.

Trong hoàng lăng, phó tướng kia cũng nghe thấy lời Sở Vân nói, trên mặt tái nhợt hoảng sợ, chân cũng nhanh hơn, nhanh chóng phóng về nơi bọn người Độc Cô Tuyệt đang ở.

“Nhanh lên một chút.” Vân Khinh thi triển khinh công đến mức cao nhất, đương nhiên nhanh hơn không biết bao lần so với ngày thường.

Thấy phó tướng kia dốc toàn lực để chạy nhưng cũng không nhanh bằng cô được, cũng không biết Vân Khinh lấy đâu ra sức lực, mà chụp ngay lấy phó tướng nọ nhấc bổng lên, bảo y chỉ đường, dốc toàn lực phóng đi.

Giữa hoàng lăng một khu đèn đuốc sáng trưng, bởi vì có đám người Độc Cô Hành tiến vào cho nên mọi nẻo đều được soi sáng, tiết kiệm cho Vân Khinh vô số thời gian và sức lực phải mò mẫm.

Lặng yên vượt qua cầu, chuyển hướng tiến vào mật đạo,trong hoàng lăng mật đạo trải rộng, rắc rối phức tạp.

Vân Khinh không kịp nhìn ngó nơi sẽ là lịch sử mấy trăm năm, lăng tẩm của đế vương hùng mạnh nhất của nước Tần, cả người như một làn khói nhẹ bay về phía trước, hướng sâu trong lăng mộ lao đi.

Mà sâu ở bên trong, chỗ Độc Cô Tuyệt, Độc Cô Hành đang đứng, ở trong phía góc đông bắc của hoàng lăng là nơi mai táng và bảo quản linh cữu của các phi tần, thiết kế rất đẹp và trang nhã, trên nền là bạch ngọc đẹp đẽ, một viên rồi lại một viên trân châu xâu chuỗi vào nhau như những giọt mưa, xếp thành một dãy liên tục hơn vài chục cái, nhìn qua vạn phần xa xỉ, hoa lệ và lộng lẫy.

Nhưng mà tại trung tâm nơi hoa lệ này, giữa vùng ngọc thạch và ngọc lục bảo hết sức tinh xảo này lại có một vết nước to như bàn tay, nhìn qua thực không thể vừa mắt. ‘Đê dài vạn dặm, vỡ bởi một tổ kiến’, chính là đạo lý này.

Sắc mặt Độc Cô Hành xanh mét nhìn lễ bộ thượng đại phu đang kiểm tra, trầm giọng nói: “Rốt cuộc là sao?”

Mồ hôi từ trên trán Lễ bộ thượng đại phu rơi xuống, cũng không dám lấy tay lau, cả người run rẩy nói: “Không biết đã xảy ra chuyện gì, thoạt nhìn là ẩm ướt, nhưng phía dưới lại cũng không có mạch sông ngầm, chuyện này…”

“Nói trọng điểm, rốt cuộc là thấm, hay là không thấm?” Độc Cô Tuyệt nhìn lễ bộ thượng đại phu, lạnh lùng ngắt lời, kiểm tra đã gần nửa ngày rồi, điều hắn muốn là kết luận, không phải là giải thích.

Lễ bộ thượng đại phu sắc mặt méo mó co giật, tái nhợt, lo sợ nơm nớp nói: “Hạ quan không dám …. khẳng định…”

“Vô dụng.” Sắc mặt Độc Cô Hành xanh mét, nổi giận gầm lên một tiếng.

“Vi thần, vi thần….” Lễ bộ thượng đại phu run rẩy, quỳ bụp gối xuống trước mặt Độc Cô Hành, nói không nên lời.

Phải biết rằng, nếu có nước thấm ra từ nơi này, thì toàn bộ chỗ hoàng lăng này đều không ổn, chẳng khác nào là thứ bỏ đi, với trên mấy ngàn vạn lượng bạc đã dùng cho nơi này, nếu không thể đưa ra cho Tần vương một kết luận rõ ràng, vừa lòng thì chín đời nhà y e rằng đều bị chém đầu.

“Đại nhân, để thuộc hạ phái người mở nơi này ra nhìn xem rốt cuộc là vì sao.” Mặc Chi quay đầu nói với Độc Cô Tuyệt, y chỉ phụ trách giám sát, cũng không phụ trách thi công, xây dựng, cho nên bên trong rốt cuộc thế nào, y cũng không biết.

Đinh Danh vẫn đứng bên cạnh, thu hết hành động cử chi của Mặc Chi vào đáy mắt, âm thầm nhíu mày, thuộc hạ của Độc Cô Tuyệt vì sao lại tôn kính đối với một người xa lạ như vậy.

Độc Cô Tuyệt nhíu mày nhìn Độc Cô Hành, lời này phải để Độc Cô Hành mở miệng thì mới được.

Độc Cô Hành xanh mặt, trầm ngâm nửa ngày, đã hoàn công còn mở ra, cũng không phải dấu hiệu tốt, nhưng mà …

“Có người đến.” Suy nghĩ trong đầu còn chưa nói ra miệng, Độc Cô Tuyệt đột nhiên chau mày, xoay người nhìn về phía chỗ mật thất kia, là ai lao tới đây gấp đến vậy.

“Độc Cô Tuyệt.” Một thanh âm trong trẻo hỗn loạn xen lẫn lo lắng phá không truyền đến, Vân Khinh cả người mặc áo lam nhạt cùng với một gã đàn ông đang vọt tới. Đinh Danh vừa ngẩng đầu lên, trong nháy mắt khiếp sợ.

“Nàng tới …” Độc Cô Tuyệt vừa thấy là Vân Khinh, sắc mặt lập tức trở nên nghiêm trọng, Vân Khinh không phải là người thích chuyện bé xé ra to, dễ dàng hoảng sợ. Không nói nhiều lời, vọt qua đón cô.

“Đi mau, Thiên Cân Đính bị mở.” Vân Khinh cầm tay Độc Cô Tuyệt, gần như không thở nổi, vội nói.

Lời vừa dứt, sắc mặt mọi người trong mật thất đồng loạt biến sắc, ngay cả Độc Cô Tuyệt trong lòng đã có chuẩn bị sẵn, Vân Khinh sốt ruột như vậy ắt hẳn có chuyện không ổn, cũng không tránh khỏi lòng càng thêm nặng nề. Thiên Cân Đính bị mở, đó là cửa ra duy nhất của hoàng lăng, nếu như cửa bị đóng, vậy thì bọn họ chỉ còn đường chết.

“Có gian tế, đại nhân, có gian tế, đi mau, đi mau.” Phó tướng kia được Vân Khinh buông ra, mặt tái nhợt vội vàng điên cuồng hét lên với Mặc Chi.

“Đi.” Độc Cô Tuyệt cầm ngược lại tay Vân Khinh, tóm chặt lấy Độc Cô Hành đang đứng gần đó, nhún người một cái liền phóng về phía cửa mật thất, Thiên Cân Đính đã bị mở, chỉ chốc lát nữa thôi nữa sẽ hoàn toàn đóng lại, Vân Khinh khi đến đã hao phí không ít thời gian, nói cách khác là lúc này không còn thừa bao nhiêu thời gian nữa, cứ lao ra trước đã rồi tính.

Sắc mặt mọi người đều biến đổi, Mặc Ngân và Mặc Ly đi theo phía sau Độc Cô Tuyệt, Mặc Chi nắm chặt lễ bộ thượng đại phu đuổi theo.

“Còn muốn chạy sao, không dễ vậy đâu.” Trong lúc mọi người đang xoay người chạy đi, trong nháy mắt một giọng nói lạnh lùng vang lên, cùng với tiếng sáo bén nhọn cắt qua mật thất tĩnh lặng, lao vọt về phía đám người Độc Cô Tuyệt, vừa lạnh lùng vừa nghiêm trọng.

“Âm công, là ngươi.” Độc Cô Hành biến sắc, rút kiếm bên hông ra, quay đầu lại chém về phía âm nhận vô hình kia, bất động đứng giữa mật thất đồ sộ kia ngoại trừ Đinh Danh thì còn ai nữa đâu.

Chỉ thấy gã ghé cây sáo xanh biếc luôn mang theo bên người lên miệng, âm nhận tràn ngập sát khí đang từ cây sáo nhỏ bắn ra, sắc bén mà hoàn mỹ.

Bịch, một tiếng gãy nặng nề vang lên, trường kiếm trong tay Độc Cô Hành vốn làm từ loại sắt tốt nhất, vậy mà bị một luồng âm nhận thẳng tắp đánh gãy thành hai nửa, âm nhận phía sau đuổi sát tới, hướng vào đầu vào ngực y mà tập kích.

Sắc mặt Độc Cô Hành đại biến, bình thường võ công của y cũng không quá xuất sắc, nhưng tuyệt đối không thể chỉ một chưởng đã bị đánh bại, âm công của kẻ này rất mạnh, Độc Cô Tuyệt hai tay đều vướng bận, Mặc Chi, Mặc Ngân phía sau đều bận đối phó âm nhận vô hình, cách ba người họ quá xa, nếu không cứu kịp, chẳng lẽ hôm nay sẽ táng thân ở trong chính lăng mộ của mình sao.

Ý nghĩ trong đầu Độc Cô Hành còn chưa kịp dứt, đột nhiên bên tai một thanh âm trong trẻo vang lên, trong khoảnh khắc đã có cảm giác những âm nhận vô hình từ cây sáo kia đang lao tới bọn họ với một vận tốc chóng mặt đều bị đánh gãy nát. Trong nháy mắt, âm nhận tràn ngập mật thất, ngay tại lúc một tiếng đàn kia vang lên, toàn bộ âm nhận của kẻ địch đều biến mất trong không khí, Độc Cô Hành ngẩn ra, đây là……

Y nhanh chóng quay đầu lại nhìn, chỉ thấy tay phải Vân Khinh đặt ở bên hông, nơi đó vẫn dùng một mảnh lụa trắng bọc lại, lúc này lộ ra thứ gì đó, đó là một cây cổ cầm, mà lúc này tay Vân Khinh đặt ở trên đó.

Đinh Danh nhìn đàn cổ lộ ra bên hông Vân Khinh, sắc mặt đại biến, Phượng Ngâm Tiêu Vĩ, vua của các loại đàn, thảo nào chỉ một tiếng đàn đã phá nát tiếng sáo của gã.

Hừ lạnh một tiếng, trên mặt Đinh Danh hiện ra sắc mặt liều chết không sợ, ghé cây sáo nhỏ vào bên miệng thổi, vô số âm nhận nhanh chóng bay về phía mọi người đang chạy ra phía cửa ngoài. Cùng lúc đó, không biết mười mấy nam tử cả người mặc áo bào trắng từ nơi nào nhảy ra, cũng không thèm che mặt. Một nửa số người đó, trong tay cầm sáo hoặc tiêu ngắn, bắt đầu thổi.

Các nhạc khí kia tụ tập bết xoắn vào nhau, âm nhận vốn cũng không quá mạnh, nhưng lại chồng lên nhau – đây là một trận thế hợp âm.

Mà một nửa còn lại trong tay cầm kiếm, dũng cảm quên mình, hoàn toàn chỉ tấn công không phòng thủ liều chết lao tới chỗ Độc Cô Tuyệt, giống như đột nhiên từ giữa không trung hiện ra vậy.

“Đi.” Độc Cô Tuyệt quát lạnh một tiếng, hoàn toàn mặc kệ những kẻ đang lao về phía hắn, nhanh chóng chạy về phía cửa của hoàng lăng.

Ứng phó, chiến đấu chỉ lãng phí thời gian của bọn họ,lúc này giết người cũng là một cách làm tiêu hao thời gian khiến họ không kịp thoát, không thể trúng kế kẻ địch.

Mặc Ngân, Mặc Ly ở phía sau nghe vậy đều đồng loạt dừng tay, hoàn toàn không đánh trả nữa, chạy theo Độc Cô Tuyệt. Độc Cô Hành và Mặc Chi nghe vậy không khỏi kinh hãi, tình hình này sao có thể chạy ra ngoài.

Không ngờ nghĩ còn chưa kịp nghĩ, tiếng đàn du dương vang lên, như tiếng Phượng Hoàng thánh thót trên chín tầng trời, âm thanh trong trẻo nhưng lại mang theo uy hiếp và áp lực tuyệt đối, đánh thẳng về phía kẻ địch.

Âm nhận không tiếng động giao chiến.

Thời gian không còn nhiều, Vân Khinh nhíu chân mày, nghiến răng một cái, năm ngón tay lướt ngang qua toàn bộ dây đàn, thoáng chốc, chỉ nghe thấy vài tiếng boong boong, rồi tiếng gãy, tiếng rơi vỡ và cuối cùng là tiếng kêu rên vang lên, tiếng nhạc ngưng lại.

Đinh Danh nhìn cây sáo nhỏ bằng ngọc xanh biếc, trắng ngần trong tay từ từ vỡ ra, vỡ thành từng mảnh nhỏ, trên khóe miệng chảy ra một dòng máu tươi, không khỏi ngây cả người, bảy âm chồng nhau, âm công cấp sáu, nữ tử này rốt cuộc là ai? Còn ít tuổi thế mà đã có công lực cao đến vậy?

Ngay trong nháy mắt lúc Đinh Danh còn đang trố mắt ra nhìn, Độc Cô Tuyệt mang theo Vân Khinh đã sắp chạy ra khỏi mật thất, nhanh chóng phóng về phía cửa chính, mấy tên sát thủ với võ công mèo cào kia chỉ cần để Vân Khinh đối phó là được.

Mặc Chi và Độc Cô Hành liếc mắt nhìn nhau, nét kinh hãi trên mặt lập tức chuyển thành mừng rỡ, có Vân Khinh bọn họ căn bản không cần giao chiến với kẻ địch. Lập tức không chống cự gì nữa, liền lao đầu theo đuôi Độc Cô Tuyệt, mấy tên sát thủ tay cầm kiếm kia chạy theo đuổi giết.

Đinh Danh đứng ở giữa mật thất sau giây phút trố mắt ra lập tức liền bình tĩnh lại, sắc mặt trầm xuống, đưa mắt nhìn những cao thủ âm công đang ngã nhoài trên mặt đất, nghiến răng một cái, sát khí tỏa ra hừng hực: “Còn muốn chạy sao, đừng hòng.” Xoay người, không biết nhấn một cái vào chỗ nào, trong nháy mắt liền biến mất giữa mật thất.

Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện