Chương 81: Thân phận động trời
Tinh, tinh, keng những tiếng va chạm rất nhỏ vang lên, luồng sáng màu bạc bị cản lại trên không trung, giống như có một bàn tay vô hình cản đằng trước chúng, chặn ngang con đường phóng tới trước của chúng.
Dư ảnh bàng bạc của những mũi nhọn, tựa như những bụi phấn tung bay khắp trời.
Độc Cô Tuyệt nhìn tình cảnh trước mặt, trong mắt hắn không kềm được mà chợt lóe lên vẻ khen ngợi, Vân Khinh của hắn quả nhiên rất lợi hại.
Suy nghĩ còn chưa kịp biểu lộ ra ngoài, mười ngón tay Vân Khinh đồng loạt lướt trên những dây đàn, một âm sắc nặng nề, cao vút, sắc bén bắn mạnh ra.
Chỉ thấy trong nháy mắt vệt sáng vàng bị giữ lại trên không trung kia, giống như bị một lực chấn cực mạnh bắn ngược trở lại, còn chưa kịp rơi xuống đất thì đã xoay ngược trở lại bắn về nơi xuất phát.
Những tiếng vù vù, lanh lảnh, mang theo âm thanh sắc bén cắt ngang qua không khí, nhanh chóng quay trở về nơi xuất phát, bay thẳng vào giữa lòng sông lặng lẽ không chút gợn sóng kia.
Độc Cô Tuyệt bất giác vẽ bên miệng một nụ cười tàn khốc. Vân Khinh của hắn nổi giận rồi, chiêu mượn đạo của người, trả lại cho người, làm rất hay.
Không thấy chút dao động, cũng không có cảnh chém giết nhau kịch liệt kẻ sống người chết. Nhưng chỉ trong khoảnh khắc trên mặt sông nổi lên hàng loạt những thi thể, toàn thân mặc y phục màu đen, chỉ để lộ khuôn mặt lúc này cũng đã biến thành màu tối đen, giống như phối màu thật hài hòa với sắc đen của bộ y phục, không thể thấy rõ đâu là quần áo, đâu là khuôn mặt.
Chẳng qua chỉ trong nháy mắt thế nhưng đã đưa người ta vào chỗ chết. Loại kịch độc như thế, nếu bắn trúng người bọn họ, liệu có còn giữ được mạng sống hay không. Thực đúng là vô cùng ác độc.
Độc Cô Tuyệt nghiêm nghị nhíu mày.
“Bẩm Vương gia, không một kẻ nào còn sống.” Ra tay tiêu diệt toàn bộ đám thích khách chẳng qua chỉ trong khoảnh khắc. Vân Khinh ở nơi này giải quyết hết thảy đám hắc y nhân mai phục trong lòng sông, còn ở phía sau một trăm thiết kỵ đã giết chết tất cả kẻ địch ở trên mạn thuyền và đáy thuyền. Tuy rằng chẳng biết những hắc y nhân này là tử sĩ của gia tộc nào, nhưng một trăm thuộc hạ đi theo Độc Cô Tuyệt đều là những tinh anh trong tinh anh. Muốn giết chết bọn chúng cũng chỉ là một chuyện nhỏ nhặt thôi.
Độc Cô Tuyệt quay đầu nhìn những thi thể bị vứt sang một bên, bọn chúng có kẻ mất đi tính mạng trong nháy mắt, nhưng cũng có kẻ biết rõ không thể đấu lại, cho nên lập tức cắn thuốc độc tự sát, không còn một người nào sống sót.
Độc Cô Tuyệt nhíu nhíu mày, kỷ luật thật nghiêm mật chặt chẽ, tốc độ tấn công lại nhanh, mạnh mẽ, thuộc hạ của hắn cũng là lần đầu tiên không kịp bắt được một kẻ nào còn sống. Những kẻ này rốt cuộc là loại người nào?
Gió thổi nhè nhẹ lay động mặt nước sông, trong lúc nhất thời không hề có một âm thanh nào phát ra, chỉ có tiếng gió sông thổi vù vù rong ruổi trên dòng nước, mặt nước vô cùng im ắng. Trong khung cảnh không có động tĩnh gì lại âm thầm ẩn giấu sự nguy hiểm.
“Tuyệt.” Vân Khinh quay đầu nhìn Độc Cô Tuyệt, đôi mày trên khuôn mặt trầm lãnh gắt gao nhíu chặt lại, sự lo lắng tột cùng hiện lên trên khuôn mặt cô, như thế là tin tức đã hoàn toàn đứt đoạn, cô phải đi đâu để tìm tung tích bà bà vẫn chưa rõ sống chết đây.
Độc Cô Tuyệt thấy vậy đưa tay nắm chặt lấy tay Vân Khinh, còn chưa kịp nói gì, Bạch Hổ vương vừa đuổi kịp theo và đang đảo quanh bên chân Vân Khinh đột nhiên ngẩng đầu hướng về phía bụi cỏ dày đặc, gầm lên một tiếng, cùng với tiểu Xuyên Sơn Giáp đang cưỡi trên lưng, chồm thẳng mình lên, phóng từ trên thuyền xuống, ngay tức khắc đánh vào chỗ kia.
“Đi.” hai mắt Độc Cô Tuyệt trong khoảnh khắc trợn tròn, nắm tay Vân Khinh, đạp một cước lên mạn thuyền, mượn lực lướt qua con thuyền đang dập dềnh trôi trên mặt nước, vô cùng nhanh chóng bay về phía Bạch Hổ vương đang gầm lên giận dữ.
Khứu giác của động vật vô cùng nhạy cảm với nguy hiểm, cho dù một kẻ có mạnh mẽ lợi hại đến mức nào cũng không thể so sánh được. Độc Cô Tuyệt không phát hiện ra tình huống ở xa xa, không có nghĩa là Bạch Hổ vương – chúa tể rừng xanh – không phát hiện được.
Bạch Hổ vương cùng Độc Cô Tuyệt và Vân Khinh, ba bóng dáng vừa mới nhảy lên, bất chợt một hình bóng màu đen từ trong bụi cỏ xa xa kia bay vọt lên. Tốc độ như tên rời khỏi cung nhảy lên tuấn mã được giấu sẵn trong bụi cỏ, vung roi thúc ngựa, cuống cuồng chạy như điên về phía trước.
Nếu đã bị phát hiện tung tích, thì không cần phải ẩn nấp nữa.
Độc Cô Tuyệt thấy vậy lớn tiếng quát: “Đuổi theo.” Hắn vừa ôm lấy Vân Khinh, xoay người một cái nhảy lên chiến mã đang ngoan ngoãn đứng trên bờ chờ hắn, ra roi thúc ngựa phóng như bay đuổi theo bóng đen kia.
Trong phút chốc, vó ngựa vang lên từng trận mãnh liệt, bờ sông khôi phục lại sự im lặng vốn có của nó, dòng máu đỏ sậm chảy xuôi hòa lẫn vào dòng nước, uốn lượn trườn xuống, nhanh chóng nhuộm đỏ thẫm nửa dòng sông.
Trong màu máu loãng đỏ tươi, có những bọt nhỏ màu trắng trôi nổi bập bềnh xung quanh thi thể của những kẻ đã chết vì Bạo vũ lê hoa châm do chính chúng phóng ra, những con cá chết trôi ngửa chiếc bụng trắng lên trên, sắc trắng dần dần chuyển thành màu đen, mùi tanh hôi thoang thoảng bắt đầu lan ra khắp một vùng sông nước hoang vu. Xa xa những con chim trả (*) xanh biếc kêu lên vài tiếng, không gian hoàn toàn không có một chút động tĩnh nào, trên mặt dòng sông lại càng tĩnh lặng, tĩnh lặng đến mức tưởng chừng như không có một chút hơi thở của sự sống.
* Chim trả hay còn gọi là chim bói cá, loài chim có màu xanh.
Phóng ngựa như bão táp đuổi theo tên mặc đồ đen kia với tốc độ như đối mặt với sinh tử.
Mà tên hắc y nhân kia, không đi theo đường lớn rộng rãi, mà cố chọn những con đường nhỏ hoang vu, loài cây kinh cức (*) mọc thành từng bụi rậm rạp, đường đá lởm chởm, thoạt nhìn có vẻ như tên kia cực kỳ quen thuộc địa hình nơi này. Trong hoàn cảnh gặp phải địa hình phức tạp như thế, từ đầu đến cuối đều là Độc Cô Tuyệt rượt đuổi theo tên mặc đồ đen kia. Một kẻ không thể cắt đuôi, trốn thoát sự đuổi bắt của Độc Cô Tuyệt. Còn một người trong quãng thời gian ngắn lại không thể đuổi kịp, cứ như vậy càng ngày càng tiến vào vùng đất hoang vu, nhưng vẫn cứ cố hết sức đuổi theo gã kia.
* Kinh, theo từ điển Thiều Chửu giảng thì: “Cây kinh, một loài cây mọc từng bụi, cao bốn năm thước, lá như cái bàn tay, hoa nhỏ, sắc tím hơi vàng, cành gốc cứng rắn, mọc rải rác ở đồng áng làm lấp cả lối đi. Ở nhà quê hay dùng cây kinh để đan phên, vì thế nên cánh cửa phên gọi là sài kinh. Ngày xưa dùng cây kinh để đánh kẻ có tội. Thầy học cũng dùng để đánh học trò, Liêm Pha mang bó kinh đến nhà ông Lạn Tương Như để tạ tội cũng chính là ý đó. Vợ của Lương Hồng nhà Hán là Mạnh Quang dùng cành kinh để làm trâm cài tóc, vì thế đời sau gọi người vợ là kinh, như chuyết kinh là người vợ vụng dại của tôi, kinh thất là nhà tôi vợ tôi đều từ tích này.” Dưới đây sẽ gọi nguyên là cây kinh.- Cức, theo từ điển Thiều Chửu giảng thì : “Cây gai, một thứ cây gỗ rắn ruột đỏ nhiều gai, hay móc áo người, người đi đường rất sợ, cho nên đường xá hiểm trở gọi là kinh cức.” Baidu bổ sung là thuộc họ táo, cành nhiều gai, mọc thành bụi và được dùng rất nhiều trong thi ca Trung Quốc chỉ sự gian nan khó khăn. Dưới đây sẽ gọi là cây táo gai hoặc cây cức tùy hoàn cảnh.
Chín khúc quanh mười tám ngã rẽ, địa hình rất phức tạp, làm cho Độc Cô Tuyệt là một cao thủ truy tìm dấu vết cũng xém chút nữa là mất dấu gã mặc đồ đen chạy ở đằng trước. Hắn chỉ có thể dựa vào dấu vết Bạch Hổ vương để lại mà phân rõ đường đi, cố gắng lắm mới đuổi theo được.
Là Nhất Tuyến Thiên (*), rẽ qua một vùng núi đá bên cạnh những tảng đá dày đặc trên mặt đất, Độc Cô Tuyệt giữ chặt dây cương lại, nhíu mày nhìn địa hình trước mắt.
* Nhất Tuyến Thiên: là một khe núi hẹp, dài. Ánh mặt trời xuyên qua một khe nhỏ hẹp, tạo thành một đường sáng rất nhỏ.
Địa thế này thực sự rất nguy hiểm.
“Vương gia, không thể vào nơi này.” Mặc Ngân đuổi theo phía sau, nhìn tình huống trước mắt, dùng vẻ mặt nghiêm trang nói với Độc Cô Tuyệt.
Một người chặn ở cửa vào, vạn người chẳng có một ai có thể rời khỏi. Với một nơi có địa thế hiểm yếu như vậy, mặc kệ ngươi có bản lĩnh thế nào, có bao nhiêu người ngựa, một khi rơi vào hoàn cảnh đó cũng đều không thể phát huy được năng lực. Trong hành quân đánh giặc, loại địa hình này là địa điểm chủ yếu để bày bố mai phục, cũng là điểm quan trọng nhất cần được kiểm soát chặt. Độc Cô Tuyệt tinh thông binh pháp, sao lại không biết nơi này rất nguy hiểm chứ.
Nếu bên trong có mai phục, bọn họ tấn công lên như vậy, chỉ sợ là tự tìm đường chết, mà hành tung của gã đồ đen kia quá mức kỳ dị. Một vùng thôn dã hoang vu như thế, thật khiến hắn không thể yên tâm.
“Rất nguy hiểm.” Mặc Ly cũng bước lại mở miệng nói.
Độc Cô Tuyệt chính là Dực vương của Đại Tần, sao có thể đặt mình vào vòng nguy hiểm. Cho dù phía trước không có mai phục và cũng không gặp bất kỳ nguy hiểm gì, nhưng bọn họ cũng không thể không thận trọng. Dù ở bất cứ thời điểm nào cũng không được mất cảnh giác, đây là do chính Độc Cô Tuyệt đã dạy bọn họ.
Một tiếng rít dài sắc bén vang lên, trên bầu trời con Hắc Ưng màu đen vẫn bay xoay quanh bọn họ, nó đột nhiên kêu lên một tiếng mang trong đó sự vui mừng hòa lẫn bi thương và phẫn nộ, gục đầu một cái ngay lập tức lao thẳng từ trên trời xuống, hướng về đầu bên kia của Nhất Tuyến Thiên, đâm thẳng xuống ngay tức khắc.
Vân Khinh ngồi ở trước người Độc Cô Tuyệt, lúc này thấy hành động như thế của Đại ưng, không nhịn được thân thể chấn động. Cô hiểu được tiếng kêu của Hắc Ưng. Bà bà đang ở chỗ này, Ưng nhi đã nhìn thấy bà bà. Nhưng mà vì sao lại kêu một tiếng vừa bi thương vừa phẫn nộ như thế? Phía bên kia Nhất Tuyến Thiên rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Trong khoảnh khắc tâm trạng Vân Khinh đã trở nên căng thẳng.
“Tuyệt.” Vân Khinh nắm lấy cánh tay Độc Cô Tuyệt.
“Mọi người đều phải cẩn thận một chút.” Sau khi trầm giọng căn dặn, Độc Cô Tuyệt giơ tay ra dấu cho thuộc hạ ở phía sau, đồng thời kiềm ngựa phóng thẳng vào Nhất Tuyến Thiên.
Mặc Ngân và Mặc Ly vốn không tán thành việc Độc Cô Tuyệt đi lên trước, thấy như vậy liếc mắt nhìn nhau, hạ tay xuống và thân hình cũng lặp lại động tác của Độc Cô Tuyệt.
Trong khoảnh khắc đoàn ngựa và người lặng yên không tiếng động tiến lên cùng một phía. Đám người do Mặc Ngân và Mặc Ly dẫn đầu cũng nối gót theo sau.
Phóng ngựa phi thật nhanh, tốc độ như ánh chớp. Mấy chục thiết kỵ nổi danh đều đang tập trung trong Nhất Tuyến Thiên nhỏ hẹp, xếp thành một đường thẳng quanh co đơn độc nhanh chóng chạy đến đầu bên kia của Nhất Tuyến Thiên.
Ánh chiều tà hơi hơi ngã về tây phản chiếu toàn bộ khung cảnh bên dưới Nhất Tuyến Thiên. Ánh sáng vàng dường như đang âm thầm khúc xạ trên những mỏm đá nhô ra khỏi vách đá dựng đứng. Cảnh vật lay động, bóng râm di chuyển lướt qua xung quanh. Có thể cảm nhận thật rõ ràng sự khác biệt của khung cảnh chợt sáng chợt tối. Tiếng gió thổi như tiếng hạc kêu. Âm Thanh gió núi thổi qua cánh rừng rậm trong Nhất Tuyến Thiên đều biến thành những thanh âm sắc bén giống như tiếng quỷ khóc thần sầu.
Khoảng cách ba mươi trượng thoáng một cái đã qua, đi xuyên qua Nhất Tuyến Thiên, liếc mắt một cái bắt gặp cảnh tượng bên trong Nhất Tuyến Thiên, nét mặt sáng ngời của cả Độc Cô Tuyệt và Vân Khinh đồng loạt trầm xuống.
Lọt vào tầm mắt hai người chính là một sơn cốc nhỏ (*), bốn phía đều là những đỉnh ngọn tuy không cao lại vươn thẳng lên trời, bao vòng quanh cả sơn cốc trước mặt, giống hệt một bàn tay, bốn phía đều là núi, chỉ có một khoảng không gian ở giữa. Mặc kệ ngửa đầu nhìn về phía nào, đều là núi đá đen lởm chởm, vô cùng áp lực.
* Sơn cốc: Thung lũng, khe núi.
Trong sơn cốc ngoại trừ cỏ tươi xanh biếc, còn lại chỉ là những tảng đá màu đen. Phía đông một tảng phía tây một cụm, nằm la liệt khắp trong sơn cốc. Chim thú đều không có, một vùng hoang vắng, lạnh lẽo.
Mà hiện tại trong sơn cốc nhỏ đang xảy ra một màn chém giết kịch liệt. Một đám mặc đồ đen đuổi theo tàn sát một đám người mặc y phục nhiều màu.
Đám mặc đồ đen lực lượng đông đảo. Trong khi đám người y phục đa sắc kia hiện chỉ còn không đến năm sáu người, mà người nào người nấy bản thân đều bị thương nặng. Trên thân thể họ máu đỏ gần như thấm đẫm toàn bộ y phục, đường kiếm xuất ra đã hoàn toàn không còn giữ được hình dáng ban đầu của chiêu thức nữa rồi.
Nhưng bọn họ vẫn kiên cường chống cự, không màng sống chết che chở người phía sau đang vội vàng chạy về phía trông có vẻ trống trải khác của sơn cốc.
Mà ở phía sau bọn họ, một người phụ nữ mặc quần áo màu xám đậm, đang vừa ấn chặt miệng vết thương ở trước ngực, vừa lảo đảo lùi về phía sau. Tóc hoa râm, thân hình gầy yếu, những vệt máu đỏ nhiễm đẫm một phần lớn khuôn mặt, gần như khó có thể nhìn thấy được dung mạo vốn có, nhưng vì những vết sẹo ngang dọc chồng chéo trên gương mặt kia nên dung nhan rất xấu xí, cho dù máu làm hoen bẩn cả khuôn mặt cũng vẫn có thể nhìn được rất rõ ràng.
Đó là bà bà, Vân Khinh trong nháy mắt hít vào một hơi thật dài. Bà bà không chết, tốt quá, thật là tốt quá.
“Tiện nhân, để ta xem hôm nay ngươi có thể trốn đến nơi nào.” Mà lúc này, ở phía sau đám mặc đồ đen có một kẻ cũng mặc toàn y phục màu đen, chỉ lộ ra đôi mắt, không hề động thủ, chỉ đứng như vậy, trong giọng nói toát ra sự oán hận và ác độc vô cùng theo gió truyền đến.
Bà bà dáng vẻ chật vật đi ở phía trước cũng không lên tiếng trả lời, cả đầu cũng không thèm ngoái lại, chỉ liều mạng chạy thẳng về phía lối ra khác của sơn cốc.
“Bà bà.”
“Cẩn … thận.” Hai tiếng gọi đột nhiên cùng cất, đồng loạt vang lên trong khoảnh khắc. Bà bà vốn đang liều mạng bỏ chạy chợt khựng lại một cái, quay người lại, nhìn về phía Vân Khinh.
Mà kẻ toàn thân đang mặc áo đen kia, lại không thể nghe ra đó là giọng nam hay giọng nữ, cũng nhanh chóng xoay người lại, nhìn về đám người Vân Khinh vừa đi qua khỏi Nhất Tuyến Thiên.
Ở bên cạnh bọn họ, một người đàn ông mặc áo đen đang nằm rạp trên mặt đất, một con hổ trắng đang đạp trên lưng y, và hung hăng cắn cổ y. Một loài động vật gì đó toàn thân nâu bóng đang vòng chặt cắn cánh tay của y, khuôn mặt y tràn đầy tuyệt vọng, liều mạng nhìn về phía đám mặc đồ đen.
Sau khi kẻ đó liều mạng thốt ra một câu đứt quãng “cẩn… thận”, đầu liền mềm nhũn gục hẳn xuống.
Không nói gì, cũng không hề dừng lại, vừa ra khỏi Nhất Tuyến Thiên, Độc Cô Tuyệt mang theo trăm quân thiết vệ, không cho bọn mặc đồ đen kia có cơ hội kịp thở. Lập tức phóng ngựa lướt qua, nâng đao tấn công về phía tên mặc đồ đen – kẻ cũng đang cảm thấy tình huống có chút bất thường, nên đã xông thẳng về phía bọn họ.
Trong khoảnh khắc đối đầu trực diện, máu thịt bay tứ tung.
Mà khi Độc Cô Tuyệt cưỡi Đại mã ngân hồng phóng lên cao lướt qua trên đầu của tên mặc đồ đen đang vọt tới, hắn đã dùng sức nhấc bổng toàn thân Vân Khinh, ném Vân Khinh đến bên cạnh bà bà, nhuyễn kiếm trong tay vừa rung động, xoay tay giết chết tên mặc đồ đen đang đứng ở phía sau. Kẻ đó tới lúc này vẫn chưa hề nhúc nhích gì.
“Bà bà.” Mượn lực từ Độc Cô Tuyệt, Vân Khinh cố hết sức phi thân thật nhanh về phía bà bà, trong mắt hiện lên vẻ kích động và nét hân hoan quá đỗi. Cô đang ở trên không trung, năm ngón tay đã lướt trên Phượng Ngâm Tiêu Vĩ ở bên hông, vô số âm nhận vô hình phóng tới tấn công tên mặc đồ đen đang đuổi bắt bà bà.
Kiếm như gió, âm như chớp, khí thế như cầu vồng, sát phạt ngập trời.
******
Mà lúc này trong vương cung nước Tần, Độc Cô Hành đang ngồi trên vương tọa, tay cầm tấu sớ nhìn Sở Vân nói: “Chỗ này bố trí như vậy.”
Sở Vân nhìn nơi Độc Cô Hành đang chỉ vào, gật gật đầu: “Bệ hạ chỉ điểm thật đúng, vi thần xin lui về trước để bố trí.” Vừa nói vừa thu dọn lại những cuốn sách đang cầm trong tay, rồi đứng lên.
Độc Cô Hành ‘Ừ’ một tiếng rồi ngẩng đầu nhìn Sở Vân nói: “Khi nào Vương đệ trở về?”
Sở Vân dừng bước, hơi hơi nhíu mày : “Việc này vi thần không biết, theo hồi báo thì Vương gia đang hướng về phía Vĩnh thành, chắc là sẽ không nán lại đó quá lâu đâu.”
Độc Cô Hành nghe vậy gật gật đầu, không nói nữa, Sở Vân thấy vậy thi lễ, liền đi ra ngoài.
Vừa đưa tay đẩy nhẹ cánh cửa thư phòng đang đóng kín, Sở Vân còn chưa kịp cất bước đi ra, bên ngoài thư phòng có một người đang vội vàng xông vào, trực tiếp đâm sầm vào Sở Vân khiến y liên tục lui về phía sau vài bước, rồi mới dừng lại.
“Sao lại cuống cuồng như thế?” Độc Cô Hành vừa thấy nhướng mày nghiêm khắc nói.
Người tới còn chưa kịp giải thích rõ ràng, phịch một tiếng quỳ xuống, một sức mạnh cực lớn đập thẳng xuống nền, y trực tiếp vọt tới quỳ trước mặt Độc Cô Hành.
“Bệ hạ, tám trăm dặm khẩn cấp từ Sở quốc.” Người tới không kịp hành lễ, vội vàng trình lên bức mật thư trong tay, bộ dạng vô cùng lo lắng.
Sở Vân lúc này đã ổn định lại thân thể rồi bước qua, thấy người đến là thống lĩnh ám vệ bên cạnh Tần vương, chính là hộ vệ thân tín do Độc Cô Tuyệt tự mình đào tạo cho Độc Cô Hành, tuy trên danh nghĩa là ám vệ, nhưng thật ra lại nắm trong tay tất cả nguồn tình báo bí mật, đồng thời phụ trách liên hệ với mật thám ở lục quốc để lấy tình báo, là người nắm giữ những chuyện cơ mật nhất ở Tần quốc.
Mà lúc này, Mặc Tiềm – người vẫn luôn giữ nét mặt đóng băng ba thước cho dù trời có sập xuống cũng không hề hiển lộ ra một chút sắc thái nào, lúc này trên gương mặt y lại tràn đầy lo lắng, hành động lỗ mãng, làm cho Sở Vân cảm thấy hoảng sợ. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, loại người như Mặc Tiềm dù núi Thái sơn có sụp ngay trước mắt cũng không hề thay đổi sắc mặt, giờ vì sao lại lo lắng như thế.
Với ánh mắt thăm dò nhìn Độc Cô Hành đang vội vàng cầm lấy tám trăm dặm khẩn cấp ở trong tay, sau khi Sở Vân vừa liếc thấy liền biến sắc. Phía trên thư đính mười hai chiếc lông chim, là tin tức khẩn cấp nhất. Mà trên mặt lông chim có vẽ hình một con chim ưng, Ưng là biểu tượng của Độc Cô Tuyệt. Có tin tức về Vương gia bọn họ, khẩn cấp như thế, mà lại đến từ Sở quốc, rốt cuộc Sở quốc có âm mưu gì với Vương gia của bọn họ?
Sở Vân lập tức xoay người lại, thật chăm chú quan sát thần sắc của Độc Cô Hành.
Nét mặt Độc Cô Hành nặng nề, rất vội vàng mở bức mật báo tám trăm dặm khẩn cấp ra, nhanh chóng lướt mắt qua, trong nháy mắt sắc mặt y đại biến, mặt mày xanh mét, thư tín trong tay không một chút chần chờ, lãng đãng nhẹ nhàng rơi xuống đất.
Sở Vân nhất thời cảm thấy sợ hãi, có thể làm Tần vương thay đổi sắc mặt như thế, rốt cuộc là đó là thứ tin tức gì, ngay lập tức y cũng bất chấp lễ pháp, tiến lên vài bước, nhanh chóng cúi xuống nhặt bức thư lên khẽ đọc: “Hoa Dương Thái Hậu Sở quốc lại xuất hiện, vào tháng tư năm ngoái đã bí mật gặp gỡ Sở Vương, nay mang theo Thiết Hổ – thủ lĩnh Hoàng tuyền thiết vệ của Sở Vương đến Tần quốc trước, không thể điều tra rõ nơi đến. Nghe nói dung mạo của Hoa Dương Thái Hậu này rất xấu xí, rất giống người mà Vương gia chúng ta muốn điều tra tung tích. Hơn nữa, còn nghe nói rằng, Hoa Dương Thái Hậu rất yêu thương một nữ đệ tử, người đó là …”
Sở Vân đọc một hơi tới chỗ này, đột nhiên không thể nào đọc thêm phần dưới được nữa, sắc mặt tức khắc tái nhợt lại, hoàn toàn không còn một chút máu. Tình huống gì y cũng đều đã gặp qua, nhưng lúc này cũng không thể ngăn được đôi tay run rẩy, mà giọng nói đứt quãng không thể nào đọc tiếp được nữa.
Mặc Tiềm đang quỳ thấy vậy, đưa tay giật lấy bức mật thư trong tay Sở Vân, đưa mắt đọc lướt qua. Trong nháy mắt bàn tay y siết chặt lại thành nắm đấm, phần cuối bức mật thư chỉ còn lại một câu: “Nữ đồ đệ này trước đó vài ngày đã vang danh khắp thiên hạ – Vân Khinh.”
Yên tĩnh, khoảnh khắc trong ngự thư phòng là một vùng tĩnh mịch, lặng ngắt, gần như cả tiếng hít thở cũng không có.
Bọn họ đều biết rõ lần này Độc Cô Tuyệt mang theo Vân Khinh đi ra ngoài là vì cái gì. Đều biết người Độc Cô Tuyệt muốn điều tra tung tích là ai. Hai người đó là cùng một người, một kẻ gương mặt xấu xí, lại có ân đức to lớn với Vân Khinh, vị bà bà được Vân Khinh xem như là người thân ruột thịt.
Y phục đẫm máu, gặp nguy hiểm, khó khăn, Độc Cô Tuyệt dẫn theo một trăm kị binh gọn nhẹ, một mình mà đi, đi cứu bà bà đang trong vòng nguy hiểm, đi cứu người quan trọng nhất trong lòng Vân Khinh .
Bà bà, Hoa Dương Thái Hậu, Sở quốc.
Bà bà không phải nô bộc lại càng không phải thế ngoại cao nhân, mà là Sở quốc Hoa Dương Thái Hậu, mười năm trước được bố cáo khắp thiên hạ là đã qua đời, là Hoa Dương Hoàng Hậu, là mẹ ruột của Sở Vương đương nhiệm Sở Hình Thiên, là mẹ ruột của kẻ thù hàng đầu Tần quốc.
Không biết vì sao người đã chết mà có thể sống lại? Không biết vì sao người mà Độc Cô Tuyệt cố tìm kiếm ở Tần quốc vẫn không thấy tung tích, bây giờ lại đột nhiên xuất hiện? Không biết vì sao hoàng hậu của một nước lại lưu lạc đến Đinh gia ở Tề quốc? Không biết vì sao rõ ràng là vẫn còn sống mà lại ẩn thân mười năm không hề lộ diện?
Bọn họ chỉ biết là, hiện nay bà ta mang theo Thiết Báo – thủ lĩnh Hoàng tuyền thiết vệ đến đây, dùng một tấm khăn đầy máu, khiến Dực vương Độc Cô Tuyệt của bọn họ không nỡ lòng thấy Vân Khinh lo lắng, nên dẫn kị binh đi cứu bà ta.
Một cơn rét lạnh chợt tràn qua, ba người trong ngự thư phòng đột nhiên cảm thấy lạnh khắp sống lưng, cái lạnh dường như thấm vào tận xương tủy. Đó là cái bẫy mà bọn chúng giăng ra để đẩy Dực vương vào chỗ chết.
“Hoa Dương Thái Hậu, Vân Khinh, thật giỏi cho ngươi Vân Khinh. Tình cảm của Vương đệ ta với ngươi vô cùng sâu đậm, thắm thiết, nhưng ngươi lại là gian tế.” Độc Cô Hành kích động rầm một cái đứng lên quát lớn, một nắm đấm nện mạnh xuống bàn, chiếc bàn gỗ lê chạm trổ hoa kia nháy mắt vỡ nát vụn, sách và tấu sớ rơi rào rào từ trên bàn xuống đất, rải rác khắp nơi.
Tháng tư năm ngoái, chẳng phải là khoảng thời gian Vân Khinh và Độc Cô Tuyệt gặp nhau sao?
Sở Vân rùng mình một cái, một người giống như tiên nữ hạ phàm lại là gian tế? Người bọn họ tin tưởng như vậy, mục đích cũng là vì giờ khắc này? Người mà Vương gia bọn họ yêu thương quyến luyến, lại là gian tế tự sắp đặt đưa chính hắn vào chỗ chết? Không, sao có thể để yên cho bọn chúng thực hiện được gian kế này, tuyệt đối không.
“Người đâu?” Độc Cô Hành hét to một tiếng, liền muốn xông thẳng ra ngoài.
Trong khoảnh khắc, thị vệ ngoài cửa ngự thư phòng lập tức tiến vào.
“Truyền lệnh Đại tướng quân Mặc Chi nhanh chóng thống lĩnh ba ngàn kị binh, cùng quả nhân xuất kinh, gấp.” Độc Cô Hành vừa điên cuồng hét lên, vừa mang theo sắc mặt xanh mét bước nhanh tới vội vàng xông ra khỏi ngự thư phòng.
“Không được, hiện nay trong kinh thành còn có hai nhân vật rất quan trọng, Dực vương lại không có mặt ở đây. Bệ hạ người không thể rời đi, hãy để vi thần đi.” Sở Vân vội vàng tiến lên chuyển người chắn trước mặt Tần vương Độc Cô Hành.
“Ngươi đi, ngươi có biết ả đê tiện Hoa Dương là loại người nào không? Ngươi có biết bà ta có hậu thuẫn gì không? Vào thời điểm vương đệ nổi điên ngươi có thể khống chế được hắn? Nói, ngươi có thể không?” Độc Cô Hành tung một đấm đánh Sở Vân đang chắn đường sang một bên, lớn tiếng hét lớn.
Trong nháy mắt Sở Vân lặng ngắt, đứng yên tại chỗ.
Hoa Dương Thái Hậu , y hôm nay mới được nghe thấy, chẳng qua lúc trước dựa theo hồ sơ ghi lại mới biết sơ về người đàn bà này thôi. Bà ta có thủ đoạn gì, ai mà biết được?
Mà quan trọng hơn là, nếu Vương gia bọn họ biết người con gái ngài ấy yêu thương nhất lại lừa gạt ngài ấy, rắp tâm dẫn ngài ấy vào vòng mai phục, sẽ là tình trạng gì? Không ai dám tưởng tượng, không một ai có thể nắm chắc việc khống chế Dực vương Độc Cô Tuyệt khi ngài ấy phát điên. Ngoại trừ Độc Cô Hành, không một ai dám chắc sẽ thành công để thử dù chỉ một lần.
“Bệ hạ, đi nhanh đi, chậm trễ Vương gia sẽ gặp nguy hiểm.” Mặc Tiềm vẫn trầm mặc, đột nhiên thấp giọng vội vàng nhắc nhở.
“Ngươi, bây giờ tất cả chính sự ngươi toàn quyền xử lý. Còn ngươi, theo quả nhân xuất kinh.” Độc Cô Hành rất nhanh chỉ Sở Vân và Mặc Tiềm căn dặn, lại nhanh chóng vén tà áo sang một bên chạy nhanh ra khỏi ngự thư phòng.
Hoa Dương Thái Hậu, người đàn bà này những người khác có thể không biết hết, nhưng y thì lại biết rất rõ.
Người này vốn là con gái của quận công Yến quốc, gả cho Sở vương tiền nhiệm của Sở Quốc khi còn chưa đăng cơ. Lúc đó bà ta là phi tử của Thất vương tử Sở Quốc, sau Thất thái tử đăng vị làm vương, người này hạ sinh được một đứa con trai là Sở Hình Thiên, nên được lập làm Hoàng hậu.
Mà khi đó Tần quốc âm thầm giúp đỡ Lăng phi ở Tây cung, Tần vương bày mưu tính kế, cùng tranh đấu gay gắt cả ngoài lẫn trong, cuối cùng một màn đến miếu cầu phúc đã thủ tiêu vị hoàng hậu này. Mà lúc đó con của người này là Sở Hình Thiên không đi theo, vì vậy tránh được một kiếp nạn. Sau đó nhiều năm Lăng phi tuy rằng vinh quang bước lên vị trí Hoàng hậu, lại trước sau gì cũng không có biện pháp loại bỏ Sở Hình Thiên. Đến cuối cùng trong một trận hỏa hoạn lớn, hai cung Thái Hậu chìm trong biển lửa, Sở Hình Thiên đăng cơ làm vương.
Bảo rằng không cho phép người này sống, nhưng Hoa Dương Thái Hậu lại không chết, rốt cuộc bà ta đã biết bao nhiêu phần chuyện của năm đó? Lần này xếp đặt tỉ mỉ như thế, chắc chắn là tới để báo thù, mà Độc Cô Tuyệt vẫn không biết chuyện đó, vậy …
Độc Cô Hành quả thực không thể tưởng tượng đến tình cảnh lúc này. Độc Cô Tuyệt từ trước đến giờ chưa từng yêu thương một ai sâu sắc đến thế, nếu biết Vân Khinh là gian tế, biết tất cả mọi thứ đều là âm mưu, đệ ấy sẽ thế nào đây? Đệ ấy nhất định sẽ nổi điên, không, sao y có thể để cho đệ đệ của y thiệt thòi như vậy.
Nghĩ nghĩ, bước chân Độc Cô Hành lại càng tăng nhanh hơn nữa, gần như chạy thẳng ra Tần cung. Y không bao giờ quên năm đó khi y mười tám tuổi, việc dùng trí thiết đặt kế hoạch ám sát Hoa Dương Thái Hậu là vì lo sợ tên Sở Hình Thiên tài văn ngày một hiển lộ rõ ràng, lại dũng mãnh hơn người. Nên việc ám sát này do Tần vương tiền nhiệm, chính là phụ vương của y bày ra.
Sau sự kiện xảy ra ở hoàng lăng, Mặc Chi trực tiếp bị Độc Cô Tuyệt triệu về nắm giữ binh lực phòng vệ kinh thành, lúc này y lập tức tuân lệnh cũng không hỏi gì thêm, trực tiếp lãnh binh chờ ở cửa cung, ngênh đón Độc Cô Hành, cả hai liền chạy thẳng về phía Vĩnh Thành.
Mà cùng lúc này, Tề Chi Khiêm bị giam trong Chất Tử phủ, nhìn một chú chim khách nhỏ từ trên trời bay xuống đậu trên khung cửa sổ ríu ra ríu rít, trên chân nó có mang một vật màu vàng, trên khóe miệng y chậm rãi nở một nụ cười bí hiểm, thâm sâu khó đoán.