Chương 88: Thủ đoạn tàn khốc
Mọi người lập tức tâm ý tương thông, ngước nhìn nhau, ánh mắt ngạc nhiên xen lẫn phức tạp. Triệu quốc sẽ không bao giờ động đến lương thảo của Sở quốc, Tề quốc tất nhiên cũng không làm chuyện đó, bởi họ cũng đối địch với Tần quốc. Một lượng binh mã cực lớn tập kết ở Triệu quốc, ngay trên lãnh thổ của mình tất nhiên không thể không biết được. Triệu vương cũng đâu phải kẻ ngốc, một lượng lớn binh mã như vậy tiến vào lãnh thổ Triệu quốc lẽ nào y không biết. Nhưng ngoài quân đội của Sở Tề ra, thì rốt cuộc kẻ nào được Triệu vương cho phép vào Triệu quốc, là kẻ nào mà bọn họ không biết.
Cả ba người Phi Lâm, Mộ Ải, Vân Khinh nhìn nhau, cảm thấy bên trong chuyện này rất phức tạp, mọi người đều nhíu mày.
Lửa bắt đầu bốc lên, khói dày đặc lan ra từ bên dưới vùng chém giết, những đốm lửa lập lòe chớp tắt, đó là đội quân không tên đang đốt cháy lương thảo của quân đội Sở quốc.
Không phải cướp, mà là thiêu rụi. Nếu muốn cướp thì bọn họ thừa khả năng để cướp số lương thảo kia. Nhưng lúc này bọn họ chỉ đốt cháy, thiêu rụi toàn bộ, không để lại bất cứ thứ gì, không chừa lấy một đường lui, mặc kệ ngươi từ Sở quốc đến, đúng là thủ đoạn vô cùng tàn nhẫn.
Lúc này, quân Sở chợt gào thét, điên cuồng phóng tới không chút chần chờ chém giết đội quân không tên kia, vừa ra sức dập lửa vừa vung vũ khí lên, anh dũng phá vây.
Trong chốc lát, tình hình chém giết càng thêm kịch liệt, chỉ thấy phía dưới tiếng binh khí va chạm, tiếng gào thét trộn lẫn vào nhau vô cùng hỗn loạn, vang khắp thảo nguyên.
Máu đỏ tràn ngập khắp vùng đất hoang vắng, tướng lĩnh hai bên ngã xuống liên tục, ánh lửa bốc lên cao lại bị dập tắt, dập tắt rồi lại bốc lên cao, cứ như thế lặp đi lặp lại. Một bên quyết chí phải thiêu rụi lương thảo, một bên liều chết bảo vệ nó, đã biến nơi này thành mưa máu gió tanh, vô cùng tàn nhẫn.
“Đồ con rùa kia”. Thượng Quan Kính ngồi phía trước Vân Khinh, lúc này khuôn mặt đẹp đẽ bỗng tái mét. Nghiến răng nghiến lợi nhìn cảnh chém giết phía dưới, hai tay nắm chặt thành nắm đấm, bộ dạng rất dữ tợn và phẫn nộ.
Vân Khinh cảm nhận được Thượng Quan Kính có gì đó khác thường, không khỏi thu hồi ánh mắt đang nhìn cảnh chém giết bên dưới lại, quay đầu nhìn Thượng Quan Kính, khẽ hỏi:“Làm sao……”
Còn chưa nói hết câu, Thượng Quan Kính đột nhiên xé vạt áo trên người, nhanh chóng phủ lên mặt, che khuôn mặt của mình lại. Sau đó, cậu lập tức rút kiếm ra, kẹp một chân bên hông Bạch Hổ vương, nhỏ giọng quát:“Đó là đội quân của ta.”
Vân Khinh bất ngờ. Đội quân của Thượng Quan Kính, vậy là quân đội của Hàn quốc, sao lại thế này? Vì sao quân đội của Hàn quốc lại xuất hiện trên lãnh thổ Triệu quốc? Vì sao lại mai phục, tấn công lương thảo dự bị của Sở quốc? Vì sao……
Rất nhiều vấn đề lướt qua tâm trí Vân Khinh, sự bất an trong lòng càng lúc càng lớn.
Nhưng không chờ cho cô kịp nghĩ ra mọi chuyện, vì thấy tình cảnh trước mắt nên bản tính dã thú của Bạch Hổ vương trỗi dậy. Vừa nghe chỉ thị của Thượng Quan Kính, nó đã gầm lên, xé gió cưỡi mây, mở tung bốn chân, vọt xuống chiến trường chém giết bên dưới, nó cũng rất phấn khích.
Bạch Hổ vương lập tức lao thẳng từ trên sườn dốc xuống, giống như một luồng sáng màu trắng, khí thế mạnh mẽ, nhanh như một tia chớp.
Vân Khinh thấy vậy cũng không suy nghĩ nữa. Đó là quân đội của Thượng Quan Kính, tất nhiên là cô phải giúp rồi. Mọi thắc mắc trong đầu sau này sẽ hỏi lại, trước mắt phải giúp đỡ Quan Kính đã rồi nói sau.
Cô lập tức ấn mạnh xuống Phượng Ngâm Tiêu Vĩ đeo bên hông, ngồi phía sau Thượng Quan Kính, lao thẳng xuống chiến trường bên dưới.
Trên sườn núi, Phi Lâm, Mộ Ải, Tiểu Hữu và Tiểu Tả nhìn thấy cảnh này đều im lặng.
“Tiểu sư muội đúng là quá kích động, tự nhiên lại chạy xuống đó chi vậy.” Tiểu Tả lắc đầu nhìn Vân Khinh và Thượng Quan Kính đang lao xuống phía dưới, trong mắt lại tràn đầy thích thú, đưa tay cầm thanh trường kiếm tuỳ thân đeo bên người.
“Có khí thế.” Tiểu Hữu chậm rãi nắm kiếm của mình lên, lạnh lùng nói.
“Thế nào, xuống đó chơi không?” Mộ Ải quay đầu nhìn Phi Lâm, nét mặt cũng đầy hứng thú.
Phi Lâm thấy vậy vểnh môi cười, chậm rãi nói:“Nếu đồ đệ của ta đã xuống dưới đó, ta thân làm sư phụ lẽ nào không đi, điều này không thể chấp nhận được nha, ta đương nhiên phải đứng về phe đồ đệ ta rồi.”
Tiểu Hữu nghe vậy, khinh bỉ nói:“Muốn phóng hỏa thì nói cho rồi, đạo đức giả.”
“Đúng.” Tiểu Tả gật đầu thật mạnh, không đợi Phi Lâm đáp lại, thét lên một tiếng, phóng ngựa lao xuống triền núi phía dưới, vừa chạy vừa hét lớn:“Tiểu sư muội, sư huynh đến giúp muội đây.” Bộ dáng kia nhìn sao cũng thấy rõ là thích thú.
Phi Lâm thấy vậy, cười ha hả:“Ta sống đến từng này tuổi, chưa bao giờ phóng hỏa đốt thứ gì gọi là vô cùng quan trọng, không trải nghiệm một lần, chẳng phải là sống uổng phí sao?” Vừa nói xong y cười lớn phóng ngựa đuổi theo Tiểu Tả, Tiểu Hữu thấy vậy cũng vọt xuống phía dưới.
Chém giết, trên chiến trường chỉ có chém giết, không có phù phiếm xa hoa, cũng chẳng phân biệt cao quý hay sang hèn, chỉ có thực sự đánh nhau đến sống chết, không hề có những sắc màu rực rỡ, hào nhoáng mà chỉ có sự thật. Lấy đá chọi đá thì phải liều chết xông về phía trước, thì phải vung đao kiếm không hề do dự, phải thủ đoạn tàn ác lẫn ý chí kiên cường vững chắc.
Chiến trường vô tình mà nhuộm đầy máu tươi.
Vân Khinh ngồi phía sau Thượng Quan Kính, chạy thẳng vào vùng chém giết của quân đội hai bên. Thượng Quan Kính ngồi phía trước, vung thanh kiếm trong tay chém giết binh lính xung quanh vô cùng tàn nhẫn. Máu tươi bắn ra khắp nơi, từ trên thanh kiếm tung bay trong không trung, mùi máu tươi dày đặc xông vào mũi.
Vân Khinh không có võ công, có Thượng Quan Kính ở phía trước tấn công, cô chỉ ngồi yên ở phía sau, mười ngón tay lướt nhanh như gió trên mặt đàn. Không có làn điệu, không thành bất cứ khúc nhạc nào, chỉ có những âm thanh đơn độc. Từng âm từng âm riêng lẻ, đơn độc tuôn ra từ Phượng Ngâm Tiêu Vĩ, đó là sát âm, âm thanh vô cùng đơn giản, nhưng lại là âm thanh giết chóc, từng âm cứa ngang cổ họng.
Bởi vì phạm vi của tiếng đàn khá rộng lớn, lại chẳng phân biệt được địch ta, tuy rằng lực công kích rất lợi hại, nhưng đó là khi không phân biệt bên nào với bên nào, tiêu diệt toàn bộ rồi cứ như thế xông thẳng vào trong lòng quân địch. Nhưng lúc này, một bên là địch, một bên là bạn, sao có thể giết hại đồng loạt như nhau được. Bởi vậy, tuy sử dụng đơn âm cũng khá nguy hiểm nhưng bù lại có thể phân biệt được địch ta.
Thượng Quan Kính cứ chém một kiếm thì ở phía sau một âm đơn của Vân Khinh cũng tuôn theo, hai bên liên thủ phối hợp vô cùng ăn ý không hề có kẽ hở. Cứ thế xông thẳng vào giữa vùng trọng yếu của trung tâm chiến trận.
Phía sau, Tiểu Tả, Tiểu Hữu, Mộ Ải, Phi Lâm cũng theo sát, tạo thành một đội hoàn hảo xông vào trong trận nhanh như chớp.
Lúc đầu, quân đội Hàn quốc và quân đội Sở quốc không biết những người đột nhiên xuất hiện này là địch hay là bạn, cả hai bên cùng xông lên chặn họ lại. Nhưng chỉ qua vài lần tấn công, thấy Thượng Quan Kính chỉ giết quân Sở quốc, không hề ra tay với quân Hàn quốc. Những binh lính Hàn quốc xông lên để chặn đường, lập tức tránh ra, tập trung lực lượng chiến đấu với quân Sở. Còn binh lính Sở quốc phải chen chúc liều chết tấn công lại.
Thượng Quan Kính có Vân Khinh hỗ trợ ở phía sau, đó là sát khí dữ tợn chưa từng có từ trước đến nay. Ai dám chọc giận mũi nhọn tấn công này chứ, nó bén nhọn gào thét giống như không người nào có thể kháng cự lại được, cứ thế phóng thẳng về phía trước.
Vừa cướp lấy cây đuốc trong tay binh lính Hàn quốc, Thượng Quan Kính một tay cầm kiếm, một tay nắm chặt cây đuốc, khống chế Bạch Hổ vương, từ giữa vòng chém giết chạy thẳng về phía trước hành động. Múa cây đuốc đốt cháy mọi thứ, thấy lương thảo thì đốt, thấy trâu ngựa thì thiêu, khí thế sôi sục đánh đâu thắng đó không gì cản nổi.
“Thích quá đi.” Tiểu Tả và Tiểu Hữu đi theo phía sau Vân Khinh, cũng bắt chước cướp lấy một cây đuốc, châm lửa đốt khắp nơi. Bất kể là nhìn có vừa mắt hay không vừa mắt cũng thiêu tất.
“Đúng vậy.” Cầm cây đuốc trong tay, khuôn mặt Tiểu Hữu đỏ bừng lên, nét mặt hiện rõ sự thích thú tột cùng, xem ra cậu rất thích những trường hợp như vậy. Không thấy lùi bước hoặc e ngại mà còn thích thú nhường này, thật không biết Phi Lâm dạy dỗ hai cậu nhóc này như thế nào nữa.
Đi theo phía sau Tiểu Tả và Tiểu Hữu là Mộ Ải và Phi Lâm. Hai người này bản lĩnh cao cường, mặc dù ở trên chiến trường, võ công cao thấp cũng không chiếm được nhiều ưu thế, nhưng xét chung lại thì vẫn có ưu thế hơn.
Bàn tay hai người tung bay, một tay đối phó với binh lính Sở quốc, một tay như đang phóng phi tiêu, vừa cướp lấy một cây đuốc đã tìm thấy chính xác nơi được bảo vệ tối đa nhất, ở xa nhất, ra tay đốt xe ngựa chở lương thảo, chỉ cần ném mạnh một cái là chuẩn xác ngay mục tiêu.
Nhìn ngọn lửa bốc cao ngùn ngụt, hai người cùng cười ha hả, cái bộ dáng kia thực chỉ khiến cho quân Sở quốc tức đến hộc máu.
Vốn là quân Hàn quốc và Sở quốc vẫn đánh nhau dây dưa kéo dài mãi mà chưa phân thắng bại. Tuy binh lực Hàn quốc nhiều hơn so với Sở quốc mấy lần, nhưng binh sĩ Sở quốc đều được huấn luyện nghiêm khắc chỉ liều chết bảo vệ lương thảo. Nên sau một thời gian giao chiến, binh lính Hàn quốc cũng không chiếm được ưu thế. Tuy rằng đã phóng hỏa thiêu cháy không ít lương thảo nhưng ở giữa trung tâm vẫn được binh lính Sở quốc bảo vệ rất chặt chẽ, bởi vậy tận bên trong cũng còn rất nhiều lương thảo thật sự được an toàn.
Nhưng lúc này, Thượng Quan Kính và Vân Khinh cứ tiến thẳng một mạch vào giữa trung tâm được quân đội Sở quốc bảo vệ. Những người này là loại người nào, nhìn vừa dũng mãnh mà cũng không hề dũng mãnh, trong khoảnh khắc lại giống như một mũi tên nhọn, cắm cực nhanh và chuẩn xác vào trái tim của quân địch, châm ngòi thổi gió.
Trong khoảnh khắc, khói đen dày đặc bốc lên cuồn cuộn, chỉ vài người mà giống như gió lốc càn quét. Nơi nào bọn họ đi qua, nơi đó trở thành một vùng hỗn loạn mịt mù, lửa thiêu ngùn ngụt.
Trong khoảnh khắc, binh lính Sở quốc ở phía sau giống như một giọt nước rơi vào chảo nóng, sôi trào lên. Cấp tốc cứu hoả, điên cuồng chống cự lại mấy người lao tới kia, vội vàng điều chỉnh quân đội, cố gắng trấn tĩnh đàn trâu, đàn ngựa đang bị lửa đỏ bốc cháy hừng hực khiến chúng hoảng sợ, bỏ chạy tán loạn.
Từ xa xa, thống lĩnh chỉ huy binh lính Hàn quốc tác chiến nhìn thấy Bạch Hổ vương và bóng dáng của người trên lưng nó đang phóng đến, đột nhiên vọt về phía trước mấy bước, cả người run lên, vội vàng rút trường kiếm, hoảng hốt chạy lên.
“Đại nhân, người làm gì vậy?” Phó tướng ở bên cạnh nhanh tay giật tay thống lĩnh kéo lại, chết cũng không buông.
Người thống lĩnh kia thấy vậy hít sâu một hơi, bình tâm lại, điên cuồng hét lên:“Tiếp ứng, tiếp ứng.”
Lập tức, có một đội quân giơ cao những cây đuốc đang cháy phừng phừng lên, chạy về phía đám người Vân Khinh.
Bởi vì lúc vào đến trung tâm của đội quân nước Sở, đám người Phi Lâm không có cây đuốc nào. Bây giờ có hẳn một đội quân cung cấp đuốc đến tận tay, cho nên lại càng ung dung, thấy thích chỗ nào lập tức châm lửa đốt ngay.
“Vui quá, vui quá.” Mộ Ải vung tay ném ra xa, cây đuốc trong tay cắm thẳng lên đống lương thực chồng chất ở phía sau. Chỉ trong chớp mắt, ánh lửa đã cháy bùng lên, còn binh lính Hàn quốc đi theo phía sau bọn họ cũng phối hợp vô cùng ăn ý, lập tức cầm đuốc trong tay đưa tới cho Mộ Ải.
“Sảng khoái quá, thực là sảng khoái.” Phi Lâm cười ha hả, vung kiếm chém binh lính Sở quốc ngã bổ nhào ra phía trước, rồi lại xoay kiếm hất một cái. Một cây đuốc xoay tròn trong không trung, uốn lượn vài vòng rồi rơi xuống đống lương thảo ở xa nhất, chỉ trong khoảnh khắc, khói đen lại bốc lên.
“Bình thường ta chưa gặp cuộc chơi nào thú vị như vậy, hỗ trợ phóng hỏa, ta thích, ta thích.” Vẻ mặt Phi Lâm vô cùng thích thú và sung sướng.
Mộ Ải nghe vậy cũng lớn giọng phụ họa theo:“Còn không phải sao, quang minh chính đại phóng hỏa như vậy, lại tìm được sự thích thú đến mức này, vui quá đi chứ, ngẫm lại có ít nhất là hơn mười vạn lượng bạc bị hủy, dĩ nhiên là thấy sảng khoái rồi!”
“Đó là vì ngươi lại kiếm được món hời lớn rồi.” Phi Lâm cười lớn trả lời.
“Đúng.” Mộ Ải trả lời với vẻ mặt đắc ý.
Cái vụ phóng hỏa này thực là thích quá nha, khiến cho Sở quốc bị đánh đòn cảnh cáo không nói, mà điều cần nói là Sở quốc không có lương thảo, mặc kệ điều chuyển lương thảo từ đâu hay bằng cách nào đều phải mua từ tay y. Đây chính là món hời lớn trên trời rớt xuống, vừa nghĩ thôi đã thấy vui rồi. Đi tiêu diệt địch nhưng ngược lại kẻ địch còn phải cầm bạc đi mua đồ của mình, mua bán như vậy ai mà không làm chứ.
Vừa thả sức nói chuyện với nhau trong khi tay chân cũng không nhàn rỗi, Phi Lâm và Mộ Ải ném những cây đuốc tới chỗ lương thảo xa nhất, thiêu cháy hết tất cả.
Ở phía trước bọn họ, Tiểu Tả và Tiểu Hữu vì không có công lực cao cường như Phi Lâm và Mộ Ải nên chọn những khoảng cách vừa phải để phóng hỏa nên mỗi lần phóng cũng rất thuận buồm xuôi gió. Phi Lâm và Mộ Ải phụ trách khu vực xa nhất vậy thì hai người bọn họ nhận khoảng cách vừa phải, về phần cự ly ngắn và tìm kiếm vị trí, phương hướng thì giao cho Thượng Quan Kính và Vân Khinh đi trước dẫn đường.
Một hàng sáu người, hai người một cặp, cùng tấn công với khoảng cách xa gần khác nhau, phối hợp thực ăn ý và nhuần nhuyễn, bộ dạng lại rất ung dung, nhàn nhã.
“Ngoao….” Bạch Hổ vương dẫn đầu cũng bị cảm xúc của người đang cưỡi trên nó và cảm giác nơi chiến trường cuốn hút. Đó là cảm giác phấn khích như muốn sôi trào, khi bốn chân của nó tung lên, đừng nói ngựa của binh lính Sở quốc theo không kịp tốc độ, mà ngay cả vó ngựa của Tiểu Tả, Tiểu Hữu ở phía sau cũng nhanh chóng bị nó bỏ rơi.
Mỗi hành động, bước di chuyển của Bạch Hổ vương đều dũng mãnh lạ thường, những binh linh mặc giáp sắt kia vậy mà bị nó cắn áu me văng ra khắp nơi, khí thế này thật khiến người ta sợ hãi đến cùng cực.
Tiểu xuyên sơn giáp theo sau Bạch Hổ vương còn Điêu nhi đứng trên vai Vân Khinh cũng phấn khích không kém. Nếu chúng nó không bị binh khí trên chiến trường công kích làm cho sợ hãi, thì chỉ sợ cũng lao ngay vào những vùng quan trọng rồi, bởi vậy lúc này đang kêu gào ầm ĩ.
Lửa đỏ nổi lên tứ phía, khói đặc cuồn cuộn, chỉ một lát sau khi đám người Vân Khinh xuất hiện, toàn bộ đội quân áp tải lương thảo của Sở quốc đã trở nên hỗn loạn. Ngọn lửa lớn, rất lớn nhanh chóng lan rộng khắp bốn phương tám hướng, thiêu đốt tất cả thành một biển lửa kinh hoàng.
Lửa cháy lan tràn, không thể cứu vãn nổi.
“Mau, mau dập lửa, mau dập lửa……”
“Dập lửa đi……”
Những tiếng kêu hoảng sợ nhanh chóng bị nhấn chìm, binh lính Sở quốc phụ trách trông coi lương thảo điên cuồng gào thét, tay chân luống cuống tìm cách dập lửa.
Nhưng lương thảo vốn dễ bắt lửa, hơn nữa đây lại là thảo nguyên, từng cơn gió thu lạnh lẽo thổi qua, như trợ thêm sức cho ngọn lửa bùng cháy, càng khiến lửa thiêu đốt nhanh hơn. Chỉ trong khoảnh khắc đã thấy ngọn lửa lớn hừng hực, càng lúc càng bốc lên cao hơn. Trên thảo nguyên hoang vắng, ngọn lửa lại càng tự do nhảy múa, lan rộng khắp nơi.
Đại quân Sở quốc trở nên hỗn loạn, vừa gấp rút đối phó quân địch, vừa vội vàng dập lửa. Muốn dập tắt ngọn lửa thiêu đốt lương thảo như thế thật là một lòng xẻ ra làm ba. Tuy rằng đội quân cả vạn người, nhưng dưới tình huống như vậy không còn đến một phần ba quân chống đỡ, cục diện lập tức trở thành có lợi cho Hàn quốc.
Mà thống lĩnh chỉ huy binh lính Hàn quốc quả nhiên là một nhân tài, vừa thấy vậy lập tức xem xét thời thế, vừa dẫn dắt binh lính chiến đấu ác liệt với Sở quân, vừa chia ra lao thẳng về phía sau quân Sở. Nhìn bộ dáng người đó là phải quyết tâm thiêu hủy toàn bộ lương thảo của mười vạn binh lính Sở quốc mới cho lui binh.
Ngọn lửa bốc lên mãnh liệt, Vân Khinh điều khiển Bạch Hổ vương xuyên qua màn lửa hừng hực, chỉ thấy một vệt màu trắng phóng nhanh như bay trong màn lửa đỏ kia. Ngọn lửa đỏ yêu diễm phản chiếu một màu trắng thật bắt mắt, càng làm nền cho nổi bật lên cái uy lực thần kỳ, lẫm liệt.
Mặt trời từ từ lặn xuống phía Tây, ánh nắng màu vàng cam chiếu rọi khắp thảo nguyên mênh mang, hoang vắng làm nổi bật màu lửa đỏ chói mắt, quả nhiên là đẹp đến mức không thể tưởng tượng nổi.
“Đi.” Thượng Quan Kính chạy vội về phía trước, thấy địch giết địch, thấy lương đốt lương, lúc này cậu quát lên một tiếng, trường kiếm trong tay chỉ về phía quân đội Hàn quốc.
Vân Khinh thấy vậy đá nhẹ Bạch Hổ vương một cái, Bạch Hổ vương lập tức quay lại đầu, gầm to một tiếng, bốn chân tung bay, phóng thẳng về phía Thượng Quan Kính vừa chỉ.
Tiểu Tả, Tiểu Hữu, Phi Lâm, Mộ Ải đi theo phía sau, thấy tình thế này cả đám cùng cười ha hả, kiêu ngạo đi theo Vân Khinh, tiến về phía trước.
Lửa được đốt gần như đồng đều nhau, số lương thảo này của mười vạn quân Sở quốc, sợ là một xe cũng không còn nguyên vẹn.
“Tu tu……” Mọi người quay lại xác định phương hướng, từ vùng xa xa của binh lính Hàn quốc truyền đến tiếng kèn báo động.
Thượng Quan Kính vừa nghe thấy lập tức thấp giọng nói:“Mau, quân tiếp viện của Sở quốc đang đến rồi.”
Vân Khinh vừa nghe vậy lập tức quay mặt về phía sau, vừa dùng tay ra hiệu với Tiểu Tả và mọi người biết vừa kẹp hông Bạch Hổ vương, ý bảo tăng tốc lên.
Phi Lâm, Mộ Ải thấy cô ra hiệu, cả hai đều khẽ nhíu mày, nhưng sắc mặt không hề có chút ngạc nhiên nào.
Bởi vì vai trò quá mức quan trọng của đội quân vận chuyển lương thảo nên đương nhiên sẽ có đội quân chuyên hộ tống cho đội ngũ này. Nhưng lần này, rõ ràng là vì đang ở trong lãnh thổ của Triệu quốc nên Sở quốc không bao giờ nghĩ tới sẽ xuất hiện chuyện phóng hỏa đốt lương thảo như vậy. Cho nên đội quân hộ vệ và đội quân vận chuyển lương thảo chia làm hai đường, khoảng cách quá xa, trước sau không thể tiếp ứng cho nhau được, để Hàn quốc lợi dụng cơ hội này ra tay.
Nhưng bây giờ, nhìn từ xa cũng thấy ngay khói đặc cuồn cuộn bốc lên, nên đương nhiên đội quân tiếp viện của Sở quốc cũng sắp tới rồi. Tuy vậy cũng không phải chuyện đáng khiếp sợ gì. Vừa liều chết mở một con đường ra, vừa ra sức thúc ngựa chạy nhanh như bay.
Trong chớp mắt một hàng sáu người, như một thanh kiếm sau một hồi chém giết lập tức thu trở về nhanh như chớp.
“Tu tu……” Tiếng kèn nặng nề cắt ngang qua không khí, truyền đến từ rất xa, tràn ngập sự uy nghiêm và tàn khốc, quân đội Sở quốc đã đến.
Binh lính Hàn quốc lui về phía sau nhanh như nước rút, nhưng đội quân vận chuyển lương thảo Sở quốc nghe thấy quân đội của mình đến đây cũng bất chấp sống chết giữ kẻ địch lại, ngay cả mạng cũng không cần, liều chết cầm chân kẻ thù.
Nhưng quân đội Hàn quốc rất sắc bén, bọn họ vốn không bị phân tán lực lượng, lúc này lui về phía sau cùng hỗ trợ lẫn nhau, có công có thủ, trợ giúp nhau ra lui về rất nhanh.
Đội quân của Sở quốc lúc này toàn tàn binh bại tướng, tuy rằng liều chết nhưng không cách nào ngăn cản trận thế rút lui của quân đội Hàn quốc.
Chỉ trong khoảnh khắc, trọng binh của Hàn quốc rút lui rất nhanh về phía thảo nguyên mờ mịt, hành động này nhanh như gió, đương nhiên là đã sớm có tính toán, sắp đặt.
Mà Vân Khinh ở bên này, tuy rằng đang ở trong vòng vây của địch, nhưng sáu người bọn họ là loại người nào chứ. Ai cũng đều là cao thủ trong cao thủ, có thể dễ dàng chém giết để tiến vào trong, thì bây giờ chỉ còn lại một đám tàn binh bại tướng, còn gì có thể ngăn cản được bọn họ đây.
Trong chớp mắt, chỉ thấy một bóng trắng phóng qua như bão táp, mấy con ngựa phi nhanh như chớp, chạy về phía quân đội Hàn quốc đang lui về phía sau.
“Tu tu…..” Tiếng kèn nặng nề càng lúc càng vang, tất nhiên là quân tiếp viện của Sở quốc đang tăng tốc độ, trước đó một khắc còn cách hơn một dặm, vậy bây giờ gần như đã sát bên tai.
Tiếng vó ngựa dồn dập, đây là âm thanh của hàng vạn con ngựa đang chạy điên cuồng. Tiếng vó sắt giẫm trên thảo nguyên rầm rập, từng trận từng trận, khiến mặt đất rộng lớn như bị chấn động. Mang theo cả bầu không khí sát phạt sắc nhọn, quân đội còn chưa tới mà đã nhuộm đẫm bầu trời.
“Mau lên.” Một giọng nói trong trẻo cắt qua phía chân trời, truyền về phía Vân Khinh.
Chỉ thấy những mũi tên nhọn bắn ra từ nơi Vân Khinh đang lao tới, những binh lính Sở quốc chặn đường rút của họ đồng loạt ngã rạp xuống.
Bạch Hổ vương bay vọt lên, phóng qua một cồn đất nhỏ cao cao, ánh mắt Vân Khinh lướt nhanh qua lập tức nhìn thấy ngay tại nơi binh lính Hàn quốc sắp rút đi, một tiểu đội vừa từ từ lui về phía sau, vừa cầm cung tiễn trong tay. Ở ngay phía trước chỗ bọn họ vừa phóng qua, đây là mở đường cho bọn họ, là dọn sạch hết mọi chướng ngại ngăn đường cản lối trước mặt.
Người thống lĩnh cầm đầu quân đội Hàn Quốc, cả người mặc giáp sắt, che khuất toàn bộ đầu và mặt, nhìn không thấy rõ khuôn mặt. Chỉ nhìn thấy bóng áo giáp kia dưới ánh chiều tà, tỏa ra ánh sáng màu đỏ cam sáng loáng, lúc này người đó đứng đối diện với cô, phất tay nhanh như chớp, điên cuồng hét lên.
“Mau.” Vân Khinh kẹp chặt hông Bạch Hổ vương, Bạch Hổ vương tăng tốc độ lên gần như tới cực hạn.
Tốc độ nhanh như bão táp, tựa như gió thổi chớp giật, đi qua nơi nào nơi đó máu đỏ tràn ngập, không có sức mạnh nào địch nổi.
Rầm rập, hàng vạn tiếng vó ngựa nhanh chóng kéo đến, tiếp đó đại quân Sở quốc đã tới, giáp sắt toàn một màu đen, dưới ánh chiều tà chỉ thấy lạnh lẽo và uy nghiêm, như mây đen cuồn cuộn, cuộn trào mãnh liệt.
“Trái phải bọc đánh, quân tiên phong truy kích.” Mệnh lệnh cao vút vang vọng ở phía chân trời. Trong chớp mắt, tiếng vó sắt dữ tợn như búa tạ giã xuống mặt đất vang lên, giã thật mạnh vào lòng mọi người.
Vân Khinh vừa giữ chặt Thượng Quan Kính, cúi người trên lưng Bạch Hổ vương chạy về phía trước, vừa lướt năm ngón tay nhanh như bay trên cây đàn. Lúc này, gần như không còn binh lính Hàn quốc nữa nên không cần để ý, tiếng đàn kia mang theo âm thanh chết chóc quanh quẩn giữa không trung. Như thanh kiếm vô cùng mạnh mẽ phá vỡ và dọn sạch mọi cản trở trước mặt, vì cô và đám người Phi Lâm ở phía sau mà mở ra con đường phía trước.
Thảo nguyên không giống như những nơi khác, nếu để cho quân đội truy kích chặn đầu và đánh gọng kìm từ hai bên sẽ không thoát được.
Đập vào mắt là hình ảnh một người đứng phía trước đội quân thiết kỵ sát phạt đông nghìn nghịt, trên người khoác hoàng bào đứng giữa ngàn vạn quân thiết kỵ mặc giáp sắt đen vô cùng hiển hách. Bởi vì xông pha đi đầu nên tất cả đều thu gọn hết vào trong tầm mắt, một người thâm trầm, lạnh lùng và bá đạo. Tuy rằng khoảng cách khá xa không nhìn thấy rõ khuôn mặt, nhưng khí thế như vậy, người này là ai không cần nói cũng biết được, ngoại trừ Sở Vương Sở Hình Thiên thì còn ai nữa.
Sở Hình Thiên mang theo sự sát phạt điên cuồng dẫn binh vọt tới, thứ đập vào mắt y trong màn lửa đỏ kia là một bóng dáng màu trắng – Bạch Hổ vương – Sở Hình Thiên chợt cau mày, người có thể khống chế Bạch Hổ vương, ngoài Vân Khinh ra chẳng còn ai khác.
Sở Hình Thiên chợt ghìm ngựa lại, đứng nguyên tại chỗ, bàn tay phải giơ cao lên, năm ngón tay đang mở rộng lập tức nắm chặt lại thành nắm đấm. Ngay lập tức, hàng vạn binh mã đang chạy phi nhanh như bay về phía trước ghìm ngựa dừng lại, tiếng chiến mã hí vang cả một góc trời.
“Bệ hạ……” Thiết Hổ đứng bên cạnh Sở Hình Thiên lập tức kêu lên.
Sở Hình Thiên nhìn bóng dáng phía trước, vẫy tay ngăn lời của Thiết Hổ lại.
Phía sau đã không có tiếng thiết kỵ đuổi theo, Vân Khinh không khỏi kinh ngạc lập tức nhìn về phía sau.
“Lần trước ở trên núi Lịch, nàng cứu quả nhân một mạng, hôm nay quả nhân thả nàng đi, những ân oán trước đây, nhất định quả nhân sẽ trả lại. Lần sau gặp lại, cũng đừng trách quả nhân ra tay vô tình.”
Giọng nói trầm tĩnh, lạnh lùng vang vọng ở phía chân trời, Vân Khinh chợt ngẩn người. Trên núi Lịch, lúc đó bọn họ đang ở Yến quốc, ngày ấy người cô cứu … là Sở Hình Thiên.
Sở quân không chống cự và đuổi theo nữa, Vân Khinh thỏa sức phóng về phía trước. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, bóng dáng sáu người và thống lĩnh đội binh Hàn quốc gần như đã đi xa.
Ánh chiều tà buông xuống, những bông hoa lửa nở rộ trên mặt đất, màu vàng cam của nắng chiều lại càng làm nổi bật màu lửa đỏ. Sắc lửa đỏ phản chiếu trên áo giáp màu đen càng đẹp tuyệt mỹ mà thê lương, uy nghiêm lạnh lẽo lại u ám tối tăm.