Chương 68: Hắn ta là thụ
Lâm Mạn Ninh xoa xoa thái dương, cô lắc đầu vài cái, vừa rồi cô thấy đầu mình rất đau, nhưng giờ thì không còn cảm giác gì nữa rồi. Lâm Mạn Ninh đứng thẳng dậy, cô xua tay.
- "Em không sao. Vừa rồi có chút chóng mặt, giờ thì hết rồi."
Hắc Bạch Lam cau mày, anh đỡ cô về phía chiếc giường:"Thôi, ngồi nghỉ ngơi đi, để anh làm là được rồi."
Nói rồi anh đi về phía phòng tắm, vài phút sau, anh đi ra, trên người là áo choàng tắm màu trắng, sợi dây ở hông cột nhẹ nhàng, mái tóc vẫn còn ướt, trông anh thật quyến rũ.
Lâm Mạn Ninh mỉm cười nhìn bàn tay đang đeo chiếc nhẫn của anh, cô đứng dậy:"Ngồi xuống đây đi, em lau tóc cho anh, đừng để bị ốm."
- "Anh đâu yếu ớt như em nghĩ." Hắc Bạch Lam ngắt mũi cô.
Lâm Mạn Ninh cười khanh khách, gạt tay anh ra.
Ở nhà hàng, Hoàng Hoa Vỹ nhìn chằm chằm vào Tần Á Á, gương mặt nhỏ nhắn, trắng hồng, mái tóc ngắn đến vai, đôi môi được tô nhẹ một lớp son màu đỏ, trông cô thật xinh đẹp, tiếc là, chỉ mới mười bảy tuổi.
- "Tiểu Vỹ, dì Tần đang hỏi con đấy." Mẹ Hoàng khẽ đẩy vai anh.
Thư kí Hoàng giật mình:"Cháu xin lỗi, thất lễ rồi."
- "Không sao, ta chỉ muốn hỏi là công việc bận rộn như vậy, sau này lấy nhau chắc sẽ ít có thời gian lo cho gia đình nhỉ?"
Hoàng Hoa Vỹ bất giác khẽ cười, anh và cô bé này về chung một nhà sao? Thật ra cũng rất thú vị đấy chứ.
- "Dì yên tâm, nếu xác định có gia đình thì cháu sẽ giành thời gian cho gia đình, chẳng qua giờ còn độc thân nên mới tích cực làm việc thôi."
Tần Á Á bĩu môi, nghe thật ghê, biết đâu đến bận rộn vì mắc tình tứ với sếp tổng. Hai má cô đỏ bừng lên, bất giác nhớ lại những bộ phim đam mỹ mình từng xem, người đàn ông ngồi đối diện mình nằm dưới thân người đàn ông khác mà rên rỉ. Cảnh tượng đấy thật quá mất máu mà.
- "Tiểu Á, nghĩ gì vậy, nghe hai bác hỏi không thế?" Lần này đến lượt mẹ cô gọi cô, nét mặt có chút không vui.
Tiểu Á giật mình, nhìn thư kí Hoàng, cười gian tà rồi nói:"Hai bác hỏi gì ạ?"
Sáng hôm sau...
Lâm Mạn Ninh tỉnh dậy, chỗ bên cạnh đã trống, cô bước xuống giường đi vào nhà vệ sinh, đầu cô bất giác lại bị đau giống tối qua, không, đau hơn cả tối qua. Như đang có hàng ngàn con kiến bò trong não cô vậy.
- "Á..." Cô khẽ la lên một tiếng, chợt thấy mũi lạnh lạnh, một ít máu tươi ộc ra từ mũi cô.
Lâm Mạn Ninh hoảng hốt vội lấy nước rửa đi, khuôn mặt cô trong phút chốc trở nên trắng bệch. Cô bị bênh gì sao? Tại sao gần đây cô thấy mình hay bị đau đầu, hôm nay lại còn chảy cả máu mũi. Cô lắc đầu rồi đánh răng.
"Tít..tít..tít.." Lúc này điện thoại của cô reo lên, Lâm Mạn Ninh chạy ra ngoài nghe máy.
- "Lâm tiểu thư, cô vẫn nhớ tôi chứ?" Bên kia giọng của bố Hắc truyền đến.
Lâm Mạn Ninh cảm thấy lạnh toát sống lưng, cô cau mày:"Bác muốn nói gì ạ?"
- "Gặp nhau ở quán cafe cũ." Nói rồi ông cúp máy ngay.
Lâm Mạn Ninh nắm chặt lấy chiếc điện thoại, cô cắn môi, quyết định đi thay quần áo. Lâm Mạn Ninh bước xuống nhà.
- "Bảo bối, tối qua con ngủ không ngon sao? Mặt trắng bệch vậy?" Cha Lâm nhìn cô, lo lắng hỏi.
Lâm Mạn Ninh sờ má mình:"Không ạ, có lẽ trời lạnh nên mặt hơi nhợt nhạt."
Mẹ Lâm cau mày:"Lạnh sao? Giờ đang là mùa hè mà. Con thấy trong người có ổn không?"
Lâm Mạn Ninh lắc đầu:"Con không sao. Mình ăn sáng thôi, không phải sáng nay ba mẹ phải đến công ty để họp sao?"
- "Ừ."
Sau bữa sáng, đợi cha mẹ cô đi rồi, Lâm Mạn Ninh cũng ra ngoài bắt taxi rời đi, đến nơi, cô ngồi vào chiếc bàn hôm trước, nhưng ông Hắc chưa đến. Lúc này Tiểu Á gọi điện đến cho cô, cô giật mình, cầm điện thoại lên xem rồi nghe máy.
- "Có chuyện gì thế?" Lâm Mạn Ninh hỏi.
Tiểu Á cau có trả lời:"Mẹ tớ giới thiệu cho tớ một tiểu thụ, nói xem lấy hắn về để làm gì?"
- "Thụ?" Lâm Mạn Ninh ngạc nhiên hỏi.
Tiểu Á gật đầu:"Phải, tối qua lần đầu gặp mặt, hắn còn dám đến muộn, tớ nghĩ là hắn bận tình tứ với sếp tổng nên đến muộn đấy, lấy tớ về để che mắt thiên hạ sao? Tớ không muốn."
- "Nói gì thế, lỡ sao không đúng thì sao?" Lâm Mạn Ninh buồn cười hỏi.
Tiểu Á khổ sở nói:"Hắn chắc chắn là thụ, lời nói thì nhẹ nhàng, hành động thì cẩn thận, tỉ mỉ, da thì trắng, môi lại còn hồng, hức, tớ không muốn lấy một tiểu thụ đâu, nếu vậy thì tớ chỉ biết ngắm thôi, lấy về không làm được gì cả."
Lâm Mạn Ninh bật cười:"Nói vậy người đó nghe sẽ không vui đâu."
- "Kệ hắn, tớ thà lấy một lão công về nhà con hơn là một tiểu thụ, "thụ" chỉ để cho mình ngắm, công mới đụng được, tớ đi đầu thai đây."
Lâm Mạn Ninh nói:"Thôi đi bà cô, khi nào chụp hình gửi qua đây xem thử."
- "Biết." Tiểu Á nói rồi ủ rũ tắt máy.
Lúc này, ông Hắc đến:"Lâm tiểu thư, xin lỗi nhé! Có việc bận."
Lâm Mạn Ninh đứng dậy:"Bác ạ."
- "Không cần khách sáo, ngồi đi." Ông Hắc nói, mắt ông quan sát nét mặt của cô, nụ cười càng trở nên đậm hơn.
Lâm Mạn Ninh nhỏ giọng nói:"Bác có chuyện gì muốn nói với cháu ạ."
- "Ừm, về chuyện giữa cô và Tiểu Lam nhà ta." Ông Hắc nói, mắt dán chặt vào chiếc nhẫn đang đeo trên tay cô.